Trưởng Thành Cùng Với Severus

Chương 8

Trước Sau
【 Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( tám)

Phiên ngoại góc nhìn nhỏ của giáo sư ( 2)

Ta là cái Phù thủy máu lai, điều này chú định những người khác trong Slytherin sẽ xem thường ta, thậm chí chán ghét ta.

Bọn họ ở trong phòng sinh hoạt chung lớn tiếng bàn luận về sự tồn tại của máu lai và máu bùn đang làm bẩn Slytherin, ở trong mắt của bọn họ ta không có gì khác so với máu bùn, nhưng không thể gây thù chuốc oán quá nhiều vào ngày khai giảng đầu tiên.

Ta cầm sách giáo khoa đi tới thư viện, rời đi tiếng cười nhạo chói tai ở trong phòng sinh hoạt chung. Sớm hay muộn có một ngày ta sẽ mạnh đến mức không còn ai dám trào phúng đến xuất thân của ta.

"Ở khi không thể giết chết bằng một đòn thì nhẫn nại mới là hành động sáng suốt nhất."

Ta không nhớ rõ là ai đã nói câu nói này với ta, một câu nói rất Slytherin.

Vị trí trong góc ở thư viện là nơi mà ta thích nhất, cho dù là ở chỗ nào ta đều thích ở trong góc vì như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tồn tại. Nếu không sau khi Tobias uống say thì sẽ đem bình rượu đập vào trên người ta.

Ta lại nhìn thấy được Harry, cậu ấy và Potter cùng nhau bước vào, nhưng Potter nháy mắt thì không nhìn thấy bóng người ta nghĩ chắc là hắn đi tìm Lily. Ta không có nói với Lily là ta tới thư viện, ta sợ các bạn bè Gryffindor của Lily sẽ xa cách cô ấy vì cô ấy thân thiết với ta

Ta nhìn ra được là Potter muốn tới gần Lily, nhưng ta không cảm thấy tức giận vì Lily cần làm quen với một ít bạn bè khác. Cô ấy không thể luôn ở bên cạnh ta, nếu bị những Slytherin kia nhìn thấy thì chỉ sợ là sẽ gây phiền phức cho cô ấy.

Harry nhìn thấy ta, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh ta, ta hẳn là nên đứng dậy rời đi, rời xa cậu ấy giống như ta rời xa Lily nhưng ta phát hiện ta không muốn làm như vậy.

Harry nói thật nhiều, Harry cười thật sự rất ngu ngốc, Harry mặt...... Rất mềm.

Ta không nhịn được héo một chút lê trên khuôn mặt mềm mại kia, không hổ là cậu chủ nhỏ được nuông chiều từ bé của nhà Potter, mặt Harry dễ nhéo một cách kỳ lạ, muốn lại nhéo thêm một chút nữa.

Harry nói Potter là một người anh trai rất tốt, ta không biết ta đang hâm mộ ai, là Harry có anh trai yêu thương hay Potter có một người em trai để giữ gìn. Có lẽ ta đều rất hâm mộ, rốt cuộc nhà của ta chỉ một Tobias thích đánh chửi và một Irene vĩnh viễn không phản kháng.

Potter muốn kêu ta cái gì? Snivellus sao? Tên côn đồ ở Spinner's End chính là kêu ta như vậy.

Potter cuối cùng vậy mà nói ra là con dơi nhỏ??

Chúng ta bị Pince đuổi từ trong thư viện ra ngoài, ta không hề kinh ngạc chút nào bởi vì Potter chính là ngu ngốc như vậy đó.

Harry xin lỗi với ta, rõ ràng là song bào thai, tại sao lại khác biệt lớn đến như vậy?

Harry nói bộ dáng ta ném áo choàng trông rất giống con dơi nhỏ? Đây là đang khen người sao? Trong đầu cậu ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Tuy nhiên nể tình Harry nên thôi bỏ đi.

Potter giống một gốc cây Mandrake chỉ biết thét chói tai, nhìn bộ dáng của hắn ta đột nhiên nói ra với Harry là hẹn ngày mai gặp ở thư viện và sau khi rời đi ta lập tức cảm thấy hối hận. Bởi vì ta nhớ tới ngày mai Slytherin có tiết học cả ngày, quả nhiên nói chuyện với chỉ số thông minh thấp là Potter thì chỉ số thông minh của ta cũng sẽ bị kéo thấp xuống.



Quay trở lại phòng ngủ thì thứ chào đón ta chính là hành lý bị lục lọi lung tung và giường đệm ướt dầm dề, ta cho rằng nhóm Slytherin sẽ càng trầm ổn hơn chứ.

Ta lại lần nữa báo cho chính mình muốn nhẫn nại, hiện tại không phải lúc sớm muộn gì có một ngày bọn họ sẽ hối hận vì hành động của chính mình.

Buổi sáng ngày hôm sau Harry không xuất hiện ở Đại Sảnh Đường, ta vốn dĩ muốn nói với cậu ấy hôm nay không có thời gian đi thư viện, nhìn dáng vẻ này chỉ có thể tìm thời gian khác thông báo cho cậu ấy.

Ở giữa trưa mấy học sinh học lớp trên của Slytherin ngăn cản đường đi của ta, ta tránh thoát được hai bùa giải giới lại bị bùa hóa đá đánh trúng từ phía sau.

Bọn họ buông đũa phép xuống và bắt đầu tay đấm chân đá đối với ta, ta nên cảm ơn bọn họ không đem bùa chú dừng ở trên người của ta, một trận đánh đấm đối với ta thì không có gì ghê gớm.

Ta về tới ký túc xá, lấy bộ dáng này đi Đại Sảnh Đường thì chỉ biết chịu càng nhiều trào phúng mà thôi.

Một con cú tuyết bay vào, Harry dùng suốt một trang giấy giải thích chính mình không phải lỡ hẹn mà là hôm nay Gryffindor có quá nhiều tiết học, còn mang thêm một tờ thời khóa biểu của bọn họ, thật sự là một tên ngu ngốc.

Còn có một túi bánh quy nhỏ treo ở trên đùi cú tuyết, Harry có phải hay không không suy xét qua trọng lượng của bánh quy? Ta đút vài miếng bánh quy cho con cú tuyết nhưng con cú tuyết vẫn giữ bộ dáng không muốn nhìn mặt ta, còn mổ ta không ngừng bắt ta phải viết thư hồi âm, ta chỉ có thể tùy tay viết xuống một từ đơn rồi cột ở trên đùi con cú tuyết.

Dựa theo thời khoá biểu tới xem, thứ ba thứ tư Slytherin và Gryffindor đều có tiết học nguyên một ngày, thông thường thì ta sẽ không ở trong Đại Sảnh Đường quá lâu nên điều này dẫn tới việc ta không thể nhìn thấy được Harry, may mắn thứ năm có một tiết học bay, cho dù ta cũng không thích bay.

Cảm giác ở trên không trung không quá tốt đẹp, khi ta thử đáp xuống đất thì cây chổi mất khống chế kia lao thẳng về phía ta. Trong nháy mắt kia ta có chút không phản ứng lại đây, cho đến khi Harry đem ta kéo đến bên cạnh cậu ấy.

Ta chán ghét cây chổi, lung lay giống như lập tức muốn đem ta vứt xuống. Harry nói ta không cần sợ hãi, ta mới không sợ hãi nhưng thật sự thì cây chổi nghe ta nói rồi chậm rãi hạ xuống đất.

Tiếng rống giận của bà Pomfrey quanh quẩn ở trong Bệnh Thất, ta biết thân thể của ta không tốt nhưng sẽ không có ai để ý đến ta. Irene đều sẽ không gầm rú răn dạy ta như vậy chỉ bởi vì ta không có kịp thời tới xem bệnh.

Ta bị cưỡng chế thay đổi sang quần áo bệnh nhân, thậm chí buổi tối còn muốn qua đêm ở trong Bệnh Thất.

Sau khi nuốt xuống bụng mấy lọ độc dược khó uống, sắc mặt của bà Pomfrey rốt cuộc chuyển biến thành tốt đẹp. Ta nghe thấy bà lẩm bẩm rằng rất ít có học sinh nghe lời uống xong hết độc dược.

Tại sao độc dược sẽ có hương vị dễ uống, các học sinh khác đều không có kiến thức cơ bản về độc dược sao? Ta thật sự rất lo lắng cho viện trưởng nhà ta, rốt cuộc thì ông ấy là giáo sư độc dược, không biết ông ấy sẽ gặp được bao nhiêu học sinh ngu ngốc không hiểu biết chút gì về độc dược.

Lily tới, nàng rất quan tâm ta, nàng nói sắc mặt của ta rất không tốt, Lily vĩnh viễn thiện lương như vậy. Ta nhìn hốc mắt của nàng đều đỏ lên nên ta chỉ có thể an ủi nàng rằng ta không có việc gì hết.

Harry cũng tới, cậu ấy còn đem tới một đống đồ ăn vặt. Tại sao người này lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy, giống như vĩnh viễn đều ăn không hết vậy.

Không hổ là Gryffindor điển hình, Harry trực tiếp ngồi xuống trên giường của ta. Ta yên lặng di chuyển một chút sang hướng bên kia, phòng ngừa cậu ấy không cẩn thận ngã xuống khỏi giường.

Harry nói ta quá gầy, tại sao cậu ấy lại nói giống như Lily vậy, ngoài ra cậu ấy không biết là chính mình cũng rất gầy sao?

Harry khen đôi mắt của ta xinh đẹp? Ta cảm thấy đây là ảo giác của ta, không có ai nói qua với ta là đôi mắt của ta xinh đẹp, đôi mắt màu đen giống như hồ nước u tối, có cái gì đẹp chứ?



Đôi mắt xanh ngọc lục bảo mới là đẹp nhất, ta nhớ đến viên ngọc lục bảo mà trước đây từng đọc qua ở trong sách đó là một viên đá quý sang trọng và quý hiếm. Ta nhìn đôi mắt của Harry, cái loại báu vật sang trọng và quý hiếm này có lẽ chính là như vậy đi. Được một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú ta luôn có loại cảm giác muốn chạy trối chết.

Harry rời đi, đống đồ ăn vặt kia vẫn còn ở, chocolate ếch còn ăn khá ngon.

Rốt cuộc cũng tới thứ sáu, điều này có nghĩa là ta có thể học môn độc dược mà mình chờ mong nhất, môn độc dược khiến hắn mê muội.

Không ai muốn cùng nhóm với ta đã là chuyện mà ta đã sớm đoán trước được, giống như ký túc hai người ở mà chỉ có một mình ta vậy, một mình ta có thể hoàn thành điều chế độc dược.

Được rồi, nếu có thêm Harry thì cũng không phải là không được.

Cái cậu bé này luôn có thể làm ra một số hành động mà ta không thể từ chối được, ta khó có thể từ chối người ấm áp, Lily là dạng người này và Harry cũng giống như vậy.

Viện trưởng luôn mãi cường điệu khi muốn đem con nhím bỏ vào thì phải đem vạc độc dược dời ra khỏi lửa, chẳng lẽ thật sự có người ngu ngốc đến mức ngay cả nước thuốc đơn giản như vậy mà cũng không làm được sao?

Harry hỏi ta có phải rất thích đọc dược hay không, cậu ấy không biết là khi điều chế độc dược thì phải giữ yên lặng sao? Ta ừ một tiếng coi như đáp lại, vì vậy cậu ấy yên tĩnh lại.

Viện trưởng cho Lily thêm điểm, Lily ưu tú như vậy nên nàng xứng đáng được thêm điểm.

Viện trưởng rất vừa lòng về phương pháp xử lý của ta, ông ấy kêu tên thánh của ta chuyện này chứng minh ông ấy rất tán thành về ta. Cho dù ta không phải là loại học sinh mà ông ấy thích nhất, nhưng thiên phú độc dược của ta đủ để khiến ông ấy nhìn đến ta.

Harry khen ta, ta rất ít khi nghe thấy lời khen từ trong miệng của người khác. Số lần Irene khen ta có thể đếm được từ trên đầu ngón tay, ta không quá quen với loại cảm giác này, nhưng ta thừa nhận cảm giác được người tán thành rất không tồi.

Ta ngồi ở trong một góc nhìn một quyển quyển sách về phòng chống phép thuật hắc ám, nội dung của quyển sách này đã không thể thỏa mãn được ta. Nếu có thể có được chữ ký của giáo sư để có thể nhìn xem sách ở khu sách cấm thì tốt rồi.

Harry hỏi ta có thể xem hiểu quyển sách này không, sau khi nghe được đáp án thì cậu ấy đi đến bên cạnh kệ sách để tìm sách, không hiểu cậu ấy muốn làm cái gì nên ta chỉ có thể kinh ngạc nhìn bóng dáng của cậu ấy.

Có lẽ...... Cậu ấy đọc không hiểu cuốn sách trong tay ta?

Lily ngồi xuống đối diện ta, ba người chúng ta hình thành một tổ hợp kỳ quái và ta không thể phủ nhận ta thích cảm giác ở bên nhau cùng với Harry và còn có Lily nữa, ta cảm nhận được ấm áp đã từ lâu rồi ta không có được.

Ta nghĩ so với Spinner's End, ta càng thích Hogwarts.

Đàn anh Malfoy nghe nói về chuyện của ta ở trên lớp học độc dược, bao gồm việc viện trưởng ưu ái đối với ta nên hắn chủ động vươn tay về phía ta.

Ta cần đàn anh Malfoy duy trì, hiện tại ta sẽ không ngồi ở trong góc của Đại Sảnh Đường mà là ngồi bên cạnh Huynh trưởng, đây mới là vị trí mà ta nên ngồi.

Ta là học sinh có thiên phú độc dược rất tốt được viện trưởng thiên vị, bạn của gia chủ tương lai của gia tộc Malfoy, ngoài ra ta còn bày ra trình độ bùa chú ở trên lớp học.

Từ đây ta ở Slytherin, mới tính là chân chính đứng vững vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau