Trương Tổng Lại Đi Đóng Phim Rồi

Chương 5

Trước Sau
Yên tĩnh dưới ánh trăng.

Hai má thiếu niên nhuộm chút sắc ửng hồng bất thường, thật giống như vừa mới uống rượu xong.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng bước tới bên này, ánh mắt mông lung, như thể đã thu hết

dũng khí.

"Trương tổng, em là... Có diễn một nhân vật rất nhỏ trong "Dân Quốc Mộng Ảnh".

Trương Hách không nghe rõ tên của thiếu niên.

Nhưng cũng không để ý: "Ừ, tôi đã thấy cậu. Cậu có chuyện gì?"

"Em..."

Cậu cúi đầu, nuốt nước miếng một cái, muốn nói rồi lại thôi, một lúc lâu sau cuối cùng mới nói:

"Em, em nghe nói là, Trương tổng đầu tư vào rất nhiều phim truyền hình, trong đó, có, có phim cổ trang "Truyền thuyết kiếm lăng."

"Nguyên tác em đã đọc rất nhiều lần, cảm thấy trong đó có một vai phụ rất hợp với em."

"Thế, thế nên muốn hỏi Trương tổng một chút, rằng Trương tổng có thể, có thể cho em một cơ hội phỏng vấn được không. Em cảm thấy em chắc chắn có thể diễn tốt nhân vật kia! Dù cho cuối cùng có bị từ chối thì ít nhất em cũng đã nỗ lực."

Cậu vốn là căng thẳng, thanh âm càng về sau càng nhỏ, như tiếng muỗi kêu.

Ngón tay trắng bệch, lén vò chặt góc áo.

Thật ra, cậu đã đang hối hận rồi.

Nếu có thể, cậu muốn chạy trốn, nếu có thể, cậu chui vào cái lỗ nào đó cũng được —— dù sao, cậu là ai cơ chứ?

Cũng chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi đóng vai tôm cóc mà thôi.

Vậy mà, vậy mà lại vì đúng dịp được vào cùng đoàn phim với nhà đầu tư Trương tổng, buồn bực hết mấy ngày rồi dám đánh bạo chạy tới?

Nghĩ gì đấy? Tai to mặt lớn quá nhỉ?

Chắc chắn sẽ không được để ý.

Hơn nữa Trương tổng thoạt nhìn cực kỳ hung dữ, nhỡ mà... Nhỡ mà bị khiển trách thẳng mặt ngay tại chỗ thì phải làm sao bây giờ?

...

Mặt trăng vốn bị mây che khuất lần nữa lộ ra.

Trương Hách: "Cậu tới đây."

Cậu thiếu niên không rõ vì sao, trong con ngươi óng ánh lóe lên, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước một chút, Trương Hách: "Thêm nữa!"

Cậu chỉ có thể kiên trì đi thêm hai bước.

Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt cậu.

So với dương quang xán lạn của ban ngày, thì khuôn mặt hiện giờ dưới ánh trăng của thiếu niên, cùng dáng dấp lo sợ kia, còn mơ hồ có chút phức tạp tối tăm.

... Lợi hại thật!

Trương Hách thầm nghĩ, khuôn mặt này, khí chất này, đúng là tính linh hoạt MAX!

Đâu như anh? Trời sinh sắc đẹp của nhân vật phản diện, bẻ không trở lại. Không cẩn thận phản hệ thống mà diễn nam chính Bảo Ngọc, thế là cứ hơi tí lại bị diss lên hot search.

Mà đứa nhỏ trước mặt và anh không giống nhau!

Chúng ta không giống nhau!

Cái kiểu "ưa nhìn" của cậu rất vi diệu —— thoạt nhìn thì là một em trai hàng xóm hiền lành cũng không lộ ra trước mắt người đời, mà nếu chăm chút dáng vẻ một chút thì cũng trở thành một tiểu sinh tuấn lãng đẹp trai được.

Ánh mắt hơi tối tăm như vậy thì lại có thể diễn nhân vật phản diện mưu mô.

Chuẩn từng li từng tí, không hề là không hợp.

Bề ngoài như thế này hợp đóng phim truyền hình từ trong xương, vạn người có một.

Quả nhiên là một Kho Báu Nhỏ!

Chỉ là không biết rằng...

Chỉ là không biết rằng ~~~

Trương Hách chậm rãi, chậm rãi, nhếch môi thành một vệt cười.

Đương nhiên, nét cười của mình rất là hết cứu, điểm này Trương Hách biết.

—— Chân truyền từ bố đẻ, dù cho mỉm cười thiện chí thì nhìn cũng giống như cười gằn uy nghiêm đáng sợ.

Đặc biệt là vào buổi tối, đáng sợ cực kì. Nếu không thì sắc mặt của đứa trẻ trước mắt cũng sẽ không đột nhiên trắng bệch, mờ mịt sợ hãi. Nhìn vẻ mặt đó, như thể sẽ không kiềm được bị dọa khóc ngay lập tức.

Hi ~ hi ~ hi ~

Trương Hách vẫn cười gằn: "Nào, xoay một vòng."

Thấy thiếu niên bất động, anh sừng sộ lên: "Cậu xoay hay không?"

Cậu thiếu niên cứng đờ, nhanh chóng xoay ngưởi.

"Vóc dáng rất khá," anh gật đầu, "Em còn trẻ, nhìn cũng đáng yêu, không tệ không tệ. Chỉ cần em ngoan ngoãn hiểu chuyện, đừng nói là nam phụ, dù cho em muốn diễn nam hai, nam chính thì cũng không phải là không thể."

"Theo tôi lên xe, chúng ta tìm một khách sạn, tâm, sự, thân, mật?"

Cậu thiếu niên ngây ngẩn cả người.

"Trương tổng..."

Cậu hít sâu mấy hơi, mặt đỏ lên, hoang mang rõ tệt.

Trương Hách thì lại bày ra vẻ mặt của một khách làng chơi thứ thiệt, chờ cậu phản ứng.

"..."

"Không, không được."

Trong gió đêm, một lúc lâu sau. Đứa bé nói rất nhỏ, con ngươi đen láy lại lộ ra vẻ kiên định.

"Không được. Em, em đúng là rất thích diễn xuất, nhưng em không có cách nào làm chuyện như vậy để đổi lấy cơ hội làm việc, dạ, xin lỗi ạ! Làm phiền rồi, tạm biệt!"

Trương Hách: "Em chờ chút."

Kết quả, thiếu niên lại không chịu chờ, ngậm nước mắt co cẳng bỏ chạy, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Trương Hách: "Má, đã bảo là em chờ chút rồi mà!"

Bất đắc dĩ, chỉ có thể quyết đoán đuổi theo.

Đuổi vài bước lại phát hiện anh căn bản không đuổi kịp.

Không sao! Lái xe đuổi theo!

Kết quả là cậu bé nhanh như gió này như có thiên phú dị bẩm.

Không tham gia chạy cự li dài ở Olympic thì cũng phí thật.

Trương Hách hơn nửa đêm lái xe đuổi theo cậu trong thành phố điện ảnh vậy mà mất một hồi lâu mới tới một ngõ cụt, thành công chặn người lại.

Xe chặn ở giao lộ của ngõ cụt chỗ Tây Dương Dân quốc, Trương Hách xuống xe, chân dài từng bước áp sát.

Đèn đường kiểu cổ xưa, bóng kéo ra thật ra.

Cậu thiếu niên: "Anh đừng có tới!"



"Anh đừng tới, tôi, tôi thật sự không phải là kiểu người đó, Trương tổng! Hức... Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên làm phiền anh, anh bỏ qua cho tôi đi!"

"Đừng tới, anh mà tới đây tôi, tôi sẽ phản kháng, tôi sẽ cắn đấy, hức ——! Hức hức ——!"

Trương Hách: "..." Thái dương nổi đầy gân xanh.

Tuy rằng anh đúng là cố ý doạ người ta, nhưng cái kiểu bắt đầu tiêu chuẩn của "Bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu" éo gì đây?

Cùng diễn nào à!

Cố tình là, bên cạnh là một tiệm cà phê đã đóng cửa, lớp kính thủy tinh màu trà dưới ánh đèn đường phản chiếu thân ảnh của hai người.

Một thiếu niên thanh tú nhỏ yếu bần cùng khóc lóc kiên trinh bất khuất, cùng với một tổng tài bá đạo tà mị cuồng quyến không nói gì nhấn người vào tường hôn.

Mắt thấy kế tiếp là tiết mục tiến vào cưỡng chế, sau đó là màn ngược luyến tình thâm, rồi ôm con bỏ chạy.

Làm người ta kinh ngạc =_=

Trương Hách không nói, móng vuốt tiếp tục đưa về phía thiếu niên.

Thiếu niên giãy dụa mạnh hơn.

Lại còn giống như rất nhiều tiểu thuyết hạng ba, lúc vặn vẹo không cẩn thận lộ ra cái cổ phấn nộn trắng như tuyết, mạch máu ửng đỏ nhẹ nhàng đập, tiếng thở dốc như động vật nhỏ khiến người ta trìu mến.

Trương Hách: "......" Vậy cũng được luôn?! Anh phục cmnr.

Trương Hách: "Ờm thì, em bình tĩnh chút."

Trương Hách: "Thật sự, trước hết em có thể ngừng chuyển động không, hãy nghe tôi nói đã?"

Trương Hách: "Sao em cứ xoay loạn lên thế nhờ! Đứng thẳng cho ông đã! Muốn chết à!"

Nói lý cả buổi không bằng một tiếng rống rung trời. Cậu thiếu niên choáng váng tại chỗ, không giãy giụa nữa.

Thế giới thanh tịnh.

Trương Hách cởi một, rồi lại hai cúc cổ áo của thiếu niên.

Cậu dán vào tường, giật run, như đã chấp nhận số phận mà rơi nước mắt trong im lìm.

Cúc áo lại được cài vào, thiếu niên tiếp tục run.

Trương Hách: "Được chưa! Em xem mấy cái cúc này của em, lệch tận hai hàng mà cũng được à? Định ép chết chứng OCD à??? Lần sau mặc quần áo thì mặc tử tế được không? Dây giày cũng vậy, bên trái bị tuột, tự thắt lại đi!"

"Còn có, ai nói với em tôi đầu tư vào "Truyền thuyết Kiếm Lăng"? Ông không có nhảy vào đấy!"

Thật ra lúc trước có..

Vì Đường Bạc Châu dưới trướng diễn nam chính mà nhảy vào.

Mà sau khi Đường Bạc Châu chạy thì rút vốn.

"..."

Nghe anh nói mình không đầu tư vào bộ phim kia, thiếu niên lúc này mới mờ mịt mở mắt ra.

Sững sờ, buồn bã rõ rệt.

Sau đó, hai má lập tức đỏ hây như trái cà, cổ cũng lây sắc đỏ. Sương mù nơi đáy mắt lần thứ hai dâng lên, cậu oan ức như thú nhỏ, hút mạnh cái mũi đỏ chót:

"Dạ, xin lỗi, em còn tưởng rằng..."

"Hức, em nghĩ sai rồi, em thật sự không ra gì, dạ, xin lỗi Trương tổng!"

Dáng dấp không đất dung thân cực kì tiểu bạch thỏ, tiểu đáng thương.

Run rẩy, cực kỳ bi thương.

Trương Hách rất có ý xấu mà thưởng thức một hồi lâu.

Rồi mới lại cười gằn: "Nhưng mà cũng chỉ là một cuộc phỏng vấn mà thôi, ai quan tâm nhà đầu tư là ai?"

"... Dạ?"

Một tấm danh thiếp được nhét vào tay thiếu niên.

"Như vậy đi, ngày mai em gọi tới số này, hẹn thời gian đến là được. Tôi sẽ sắp xếp cho em."

"Được rồi, khi đó nghiêm túc đi phỏng vấn, không ai làm gì em đâu! Haiz em có thể nghe hiểu không đấy, run cái gì mà run? Ông đây cũng có định làm gì em đâu, vừa nãy trêu em chơi thôi! Không được run! Run nữa thì tôi không khách khí đâu nhé!"

"~~~" Đứa nhỏ không dám run nữa.

Mà lại vẫn như đang mơ, cầm danh thiếp, viền mắt từ từ đỏ lên.

"Trương tổng, này, này có thật không ạ? Không gạt em chứ?"

Trương Hách: "Lừa gạt em thì có lợi gì cho tôi?"

... Anh thật ra cũng không nhất định phải giả trang thành sói đuôi to.

Hù dọa người khác mặc dù là thú vui xấu tính của anh, nhưng trọng điểm là anh muốn xem xem đứa nhỏ này có phải người hướng theo con đường chính đạo hay không.

Dù sao lăn lộn trong giới đã lâu, bạch nhãn lang không đơn thuần cũng thấy nhiều rồi.

Những người trẻ tuổi đa dạng các loại muốn bám lấy kim chủ, cầu được bao dưỡng, bò lên giường anh, một lòng đi đường tắt, cũng càng là tre già măng mọc.

Trương Hách nuôi "Kho Báu Nhỏ", không cần gì khác.

Ngạo kiều được, biệt nữu cũng được, có mấy cái thói quen, tật xấu nhỏ nhặt cũng được. Anh không để ý, thậm chí là làm quen được.

Mà trọng điểm là, con người bên trong phải đoan chính.

Đứa trẻ tích trữ ý đồ xấu, thì dù kỹ năng diễn xuất có tốt, tư chất có cao đến đâu, anh cũng không muốn.

Nhất định phải như thiếu niên nhỏ trước mắt, tam quan chính!

"Dạ, vậy cảm ơn Trương tổng, thật sự cảm ơn Trương tổng ạ!"

Thiếu niên cúi đầu, rồi rưng rưng ngẩng đầu lên, mặt nghiêm túc!

"Em, em thật sự không biết nên báo đáp Trương tổng thế nào, cho nên, nếu như Trương tổng muốn gì em cũng làm tất, em, em, ngoại trừ ngủ cùng, thì gì cũng làm được!"

Trương Hách: "..." =_=#

"Nói gì đấy cái đứa bé này?"

"Ông đẹp trai như vậy, giống kiểu không có ai ngủ cùng sao? Mắc gì phải tìm một nhóc gà mờ như em?"

"Em được không? Em xem cái eo này của em, nhỏ nhắn như vậy! Thì làm gì được?"

"Vứt mấy cái tư tưởng không khỏe mạnh thời kỳ thiếu niên đi! Ngoan!"

Mặt thiếu niên mặt lập tức đỏ chót, đầu cúi xuống cực thấp.

...

Đi về trên đường lớn, chiếc Hummer màu đen của Trương Tổng lẳng lặng chờ dưới ánh đèn đường.

Trương Hách: "Được rồi, em cũng về sớm một chút đi. Cố gắng cho cuộc phỏng vấn nhé, mà bất kể có lấy được vai hay không thì về sau cũng vẫn phải tiếp tục cố gắng nhé. Ngày hôm nay thật ra tôi có thấy đến em diễn rồi, rất chịu khó, diễn cũng không tồi, tin tưởng tương lai nhất định có tiền đồ, nhé?"

Đôi mắt thiếu niên sáng ngời: "Dạ, cảm ơn Trương tổng, em đã rõ! Em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!"

Trương Hách gật đầu, mở cửa xe, lại quay đầu lại.

"Ôi chao, chỗ này chắc cũng không quá gần nơi ở của em nha, có muốn ~~~ lên xe, tôi tiện đường đưa em về nhà không?"

Thiếu niên cứng đờ người.



Trương Hách: "Hahaha."

Xin lỗi, thực sự là giống thỏ nhỏ quá, nhịn không được trêu chọc.

Cuối cùng, Trương tổng cố gắng nhét chút tiền lẻ cho cậu, để cậu ra cổng tự bắt taxi còn mình đi xe về nhà. Hummer màu đen loạng choà loạng choạng lái đi, trong gương chiếu hậu, thiếu niên nhỏ dưới ánh đèn đường bỗng cúi người một góc 90° tại chỗ.

Trương Hách: "..."

Có cần phải vậy không, như dâng hương ý?

Thôi, đứa nhỏ dễ thương lại ngây ngốc như vậy giờ cũng không nhiều!

Nhất định phải thu phục được nhanh, nhét vào dưới trướng Tinh Đồ của anh!

Xe bắt đầu đi không được bao xa, Trương Hách liền không chờ đợi được nữa mà bấm số gọi đi.

"Thiệu Duy, là anh. Ừm, phiền cậu điều tra bối cảnh của một người bạn nhỏ mới. Ừ, là một diễn viên nhỏ phổ thông, ây dà dễ thương lắm, cậu thấy thì sẽ hiểu. Đúng, là Kho Báu Nhỏ anh muốn ký vào Tinh Đồ, tên là..."

Ôi chao quần què rồi, Kho Báu Nhỏ em tên gì?

...

Nửa tháng sau, "Dân Quốc Mộng Ảnh" thuận lợi hơ khô thẻ tre.

Ngày tổ chức tiệc hơ khô thẻ tre, Trương tổng kiêu căng bao trọn khách sạn năm sao kia.

Trên bàn tiệc, Trương Hách dùng tư thế tiêu chuẩn: "Vì tình hữu nghị của chúng ta, cạn ly."

Mọi người: "Hahaha cạn ly! Mừng hơ khô thẻ tre, hi vọng sau này có cơ hội hẹn lại! Phương đạo Phương đạo, hẹn gặp lại nhé!"

Phương đạo: QAQ hơ, không, không hẹn!

Chú à, chị à, không hẹn! Chúng ta không hẹn!

"Ha ha ha, Tiểu Phương đạo vẫn đáng yêu quá đi, nghĩ gì cũng viết lên mặt hết. Thả lỏng nha! Nói không chừng lần sau gặp, kỹ năng diễn xuất của mấy người chúng tôi lại cải thiện thì sao?"

"Phải nha đúng đấy, hơn nữa, không phải là mới quay được một mùa sao? Có khi còn có mùa thứ hai đấy!"

Phương đạo: "Phải, phải có rating cao thì mới có mùa thứ hai được nha?!"

Với cái đội hình sa mạc lời trước mắt của bọn họ, có mùa thứ hai kiểu moé gì?!

"Cũng chưa nói chắc được gì nha, nhỡ lên sóng rồi khán giả lại thích thì sao!"

"Phải phải, chúng ta còn có cá Koi giới đầu tư - Trương tổng gánh đó thôi? Hơn nữa, mấy người bọn này tuy không có kỹ năng diễn xuất nhưng mặt đều rất đẹp nha! Có khi khán giả lại thích xem mặt á!"

Phương đạo: QAQ người có tiền mấy người lạc quan thật!

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù mọi người diễn thật sự không ổn tí nào hahaha, nhưng ba tháng đồng hành này thật sự rất vui vẻ!"

"Chuẩn! Đâu ra được đoàn làm phim nào mà còn vô căn cứ, chơi bời nhiều hơn chúng ta nữa? Cũng thật sự không nỡ rời xa mọi người, thật hy vọng có mùa thứ hai! Nào nào, uống thêm một hơi."

Trong tiếng cười cười nói nói.

Phương đạo cùng nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Rõ ràng là ba tháng đầu, lúc chỉ đạo bộ phim này ngày nào cũng rụng tóc. Vẫn luôn ngóng trông tới khi được kết thúc, nhanh chóng bye bye đám người giàu không đáng tin cậy này.

Vậy mà đến thời khắc phải tách ra này, y lại càng thêm không nỡ so với lúc bất kỳ đoàn phim nào lúc trước.

Thật lòng mà nói, sao y lại không hy vọng "Dân Quốc Mộng Ảnh" có thể có mùa thứ hai?

...

Tâm trạng không nỡ cũng chỉ trong tích tắc.

Ngày thứ hai hơ khô thẻ tre, Phương đạo bắt đầu giám chế công đoạn cắt nối biên tập hậu kì.

Haha.

Có ma mới luyến tiếc các người! Có quỷ mới đạo diễn mùa thứ hai cho các người! Tôi không đạo diễn! Bị treo ở vách núi cũng không đạo diễn!

Cứu cái phim này kiểu gì? Phim này vô phương cứu chữa rồi!

Cay mắt! Cảnh nào cũng cay mắt.

Quá khó khăn!

Quả thực trong quá trình hậu kỳ, Phương đạo vô số lần miễn cưỡng tươi cười, mượn rượu giải sầu, nội tâm bay vèo vèo các loại ý nghĩ: Bỏ đi không làm nữa, cắt cái video quỷ súc là xong hết mọi chuyện rồi!

Trương Hách: "Đừng khóc, bạn nhỏ Phương! Fighting, anh tin chú!"

Phương đạo: "Em không tin chính em! Em cắt nối biên tập sắp trọc luôn rồi, mà cũng không trở nên mạnh mẽ được! Hơn nữa anh xem, fan nguyên tác ngày nào cũng gào thét trên mạng là bỏ xem, ngay cả tác giả nguyên tác cũng ngấm ngầm nội hàm đăng một post diss, huhu, khó cho em quá đi! Áp lực lớn như núi!"

Phương đạo: "Hức, thôi, em quá khổ thì thôi không nói, còn Trương tổng anh thì gần đây đang bận gì?"

Trương Hách: "Anh hả?"

...

Phương đạo bận cắt nối biên tập hậu kỳ cho phim, nhà đầu tư Trương tổng thì bận với quy trình cho ra mắt bộ phim.

Theo lý, việc này vốn không nên do anh quản.

Nhưng ai bảo "Dân Quốc Mộng Ảnh" quay xong, bởi vì trên làn sóng ngôn luận "Không xem", "Phải dập" "Vote một sao" trên mạng, mà đến bây giờ vẫn chưa có đài truyền hình nào dám mua!

Cuối cùng, Trương tổng vẫn phải tự thân xuất mã.

Cùng website video đại lưu lượng không sợ chết lại có tiền bốc đồng, bàn bạc việc chiếu độc quyền phim.

Về hợp đồng, phía website video chỉ chịu cấp tiền dự chi ít ỏi gần mấy trăm ngàn, vì "để cho công bằng", bên website làm bộ, chia cho Trương Hách tỷ lệ cực cao.

"Chia tỷ lệ" mọi người đều hiểu, phim hot thì có tiền, phim không hot thì không có tiền.

Website video lúc đó có ý đồ mưu lợi là: Tiêu mấy trăm ngàn mua cái mánh lới quảng cáo, lúc ra mắt mọi người chửi lại chửi, xào được chút nhiệt cho phim cùng show tạp kĩ mới của website, không thiệt thòi.

Phim rác sẽ chỉ có người chửi, không có ai xem thật, về sau chia cũng sẽ không được bao tiền, cho phía đầu tư tỷ lệ cao một chút cũng không sao.

Trương Hách: "Vậy sao các anh không nghĩ rằng phim sẽ thế mà hot cơ chứ?"

Đối phương: "Haha."

Trương Hách: "Được, vậy chúng ta đánh cược tí không, đến lúc đó đừng khóc nhé?"

Dứt lời, hạ bút xuống kí.

Ghi tên xuống hợp đồng với điều ước nhìn như bất bình đẳng này.

Không sao.

Tuy anh cũng không biết cái phim này cứu kiểu gì. Nhưng ai bảo anh đầu tư lúc nào cũng như vậy, người khác càng không coi trọng, kết quả lại càng bùng nổ?

Cuối cùng cũng đến ngày.

Ngày hoàng đạo nọ, "Dân Quốc Mộng Ảnh" lên sóng.

Phương đạo: "QAQ tui rất ổn!!!"

Fan nguyên tác: "Chắc chắn là ngớ ngẩn vl! Cực kì ngớ ngẩn! Ai xem người đó ngu!"

Fan Đường Bạc Châu: "Haha, cái phim bỏ đi toàn tuyến 18 kia cuối cùng cũng chiếu rồi? Flop xuống đáy Trái Đất chính là báo ứng!"

Nữ chính, nhân vật phản diện và những người khác, bao gồm cả Trương Hách, thì lại đều ở trong thế giới nội tâm bình tĩnh mà ngốc nghếch của kẻ giàu ——

"Ây dà ~~~ Thôi thì dù sao đã diễn thành như vậy rồi, không bằng, hờ hờ hờ, đi xem xem comment chửi mình thế nào?"

Nhưng thật sự không ngờ là.

Bộ phim mà tất cả mọi người cho là sẽ 100% flop, bạo rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau