Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 17: Sữa chua

Trước Sau
Năng lực biểu cảm của Trương Giác đã tạo thành một đòn đả kích đối với các vận động viên khác cùng lứa tuổi, ở nội dung đơn nam trong nước thường chuyên về các kỹ thuật nhảy hơn là sự biểu cảm, Trương Giác là vận động viên dùng biểu cảm làm thành ưu thế của tổ thiếu niên có thể nói là trước nay chưa từng có.

Dù sao sau khi bài thi ngắn của cậu kết thúc, toàn khán đài vang lên một tràng pháo tay náo nhiệt, điều này cho thấy màn trình diễn của cậu đã được giới trong nghề công nhận.

Điều đầu tiên sau khi thi đấu xong đó chính là điều hòa cơ thể, đặc biệt nếu lúc vận động mà nhịp tim quá cao thì nên vận động chậm một chút để cơ thể dần dần phục hồi có trật tự, khôi phục một cách chậm rãi.

Thể lực của Trương Giác tương đối tốt, một bài thi ngắn cũng không tiêu hao quá nhiều thể lực nhưng Thẩm Lưu vẫn thu thập vụn băng chườm lạnh cho khớp xương của cậu.

Một người nhảy ở độ cao từ 30 đến 40cm, xoay người ba vòng trước khi rơi xuống chắc chắn sẽ gây áp lực lên các khớp gấp hơn 4 lần trọng lượng của chính họ, đặc biệt là Trương Giác còn đang phát triển, một ít biện pháp bảo dưỡng là điều nên được chú ý từ sớm.

Một bên đắp, một bên làm bản tóm tắt sau trận đấu cho Trương Giác.

Đầu tiên vị nhất ca chau mày: "3F của em xảy ra chuyện gì?"

Trương Giác ho khan một tiếng: "Chính là lúc nhảy lấy đà không thể ấn xuống lưỡi dao bên trong, nhảy lấy đà bị hỏng, trục tâm ở phía sau không vững vàng lắm."

"Sao mà không ấn xuống được? Báo cáo kiểm tra sức khỏe của em cho thấy gân cốt đều rất khỏe mạch, hơn nữa các khớp xương của em linh hoạt như vậy, chỉ là ấn một lưỡi dao bên trong thôi mà, đau không?"

Trương Giác giải thích: "Chính là cảm thấy áp lực quá sâu sẽ quăng chân mình luôn."

Thẩm Lưu: "Lúc em ấn lưỡi ngoài 3lz thì không sợ bị trẹo chân, ấn bên trong của 3F thì quăng chân mình luôn? Cái tật xấu gì thế?"

Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo đồng thời phụ trách huấn luyện Trương Giác, tuy rằng Trương Giác là một đứa nhỏ hiểu chuyện, đôi khi mệt mỏi thì sẽ than vãn một hai câu, nhưng nhiệm vụ mà huấn luyện viên giao cho có nặng đến đâu thì cậu cũng cắn răng hoàn thành.

Đứa nhỏ này gấu dễ sợ gấu.

Trương Giác thích chơi đá bóng sau khi huấn luyện, thậm chí cũng luyện cú lật bàn đền, có lần một thành viên nhỏ của đội bóng suýt chút nữa đã bị cậu xúc vào phòng y tế, khiến cho Trương Tuấn Bảo đứng bên cạnh sợ hết hồn, bản thân hắn không được yên tâm, chơi sao chơi không biết, để Trương Tuấn Bảo tức giận đến mức suýt chút nữa thì kéo cậu nhóc vào đánh mông một trận.

Ngoài ra, nhóc con này không phải lần một lần hai bị bắt gặp đang chảy nước miếng ngon lành bị một đám kéo trở về, cố tình thể chất của cậu là dễ mập, vì để cho Trương Giác tự kiềm chế bản thân, Thẩm Lưu, Trương Tuấn Bảo và bác sĩ dinh dưỡng lần lượt ra trận làm công tác tư tưởng cho đứa nhỏ.

Bất kể dạy dỗ con gấu này như thế nào, Thẩm Lưu luôn phải mặt đỏ tía tai, dù sao thì nhất ca vừa nhìn là biết tốt tính hơn ông cậu rồi.

Nhưng xét trên phương diện trượt băng, Thẩm Lưu cũng là một người khắc khe, rõ ràng Trương Giác ngay cả 3lz có độ khó cao hơn cũng không có vấn đề gì, 3T nhảy phía sau cũng có thể làm được, nhưng nhiều lần nhảy 3F lúc tiếp băng lại bất ổn.

Thẩm Lưu nghiêm túc nói: "Chờ, sau khi trở lại anh nhất định sẽ chữa khỏi cái vấn đề 3F này của em."

Về phần hiện tại, bọn họ còn phải chuẩn bị cho trượt băng tự do.

Không ngoài dự liệu chính là Trương Giác đạt điểm cao nhất trong nội dung đơn nam ngắn của tổ thiếu niên trong trận đấu thử nghiệm này, bởi vì trước đây cậu chưa từng tham gia thi đấu tổ thiếu niên, vì vậy trong mắt người khác cậu chính là một con hắc mã lộ diện trong cuộc thi.

Đương nhiên bên tổ đơn nam thành niên cũng có những trận đấu thử nghiệm, nhưng bố trí nhảy của bọn họ cũng không quá cao, chỉ có hai đơn nam của đội tuyển quốc gia nhảy ra 3A, còn điểm số bài thi ngắn của các tuyển thủ tỉnh còn lại nhảy 3A thật sự không cao bằng Trương Giác!

Dù sao bàn luận về bố trí nhảy, Trương Giác là nhảy 3lz+3T, 3F cùng 2A, thật sự không kém hơn nhóm người kia gì.

Nhưng đây là tổ thiếu niên vượt qua tổ thành niên nha!

Ở nội dung đơn nữ, không hiếm thấy khi các tuyển thủ thiếu niên có kỹ năng tốt hơn tổ thành niên, dù sao đơn nữ chưa dậy thì là nghịch thiên nhất, một khi giai đoạn dậy thì đến, cho dù thiên tài có mạnh đến đâu thì cũng phải hứng chịu một làn sóng debuff* suy yếu.

*Debuff là hiệu ứng trạng thái bất lợi cho nhân vật.

Đơn nam thì khác, sức mạnh cơ bắp của bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn theo sự dậy thì, đại đa số các đơn nam đỉnh cao đều nằm trong độ tuổi từ 18 đến 22, việc tổ thiếu niên vượt qua tổ thành niên là một hiện tượng rất hi hữu, không phải thiên tài là không làm được.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Giác thu hút rất nhiều sự chú ý, từ miệng quần chúng cậu trở thành "Tiểu đơn nam với tư thế Biellmann", "Biểu cảm vô cùng xuất sắc", "Hạt giống tốt của đội tuyển tỉnh tỉnh H", "Người có lực xoay tròn rất mạnh" .

Trời đất chứng giám, Trương Giác khả năng xoay tròn gắn liền với 3F là hai điểm yếu lớn của cậu, sau khi bổ sung tư thế Biellmann, nhiều người cư nhiên cảm thấy lực xoay tròn của cậu không tệ thì có thể thấy được lực lượng tài năng đơn nam trong nước yếu như thế nào, tình huống chú lùn bên trong những người cao mới nghiêm túc làm sao.

Vì cân nhắc đến thể lực của vận động viên, môn trượt băng tự do ngày mai mới được so tài.

Xét cho cùng tiết mục trượt băng tự do đơn nam tổ thiếu niên có thời lượng 4 phút, yêu cầu tuyển thủ hoàn thành 7 lượt nhảy, 2 lượt động tác chân và 3 lượt xoay tròn, điều này đòi hỏi cao hơn đối với thể lực của vận động viên và những yếu tố khác cũng cần cao hơn, đến lúc đó số người bị ngã cũng sẽ nhiều hơn.

Ít nhất là thời điểm Trương Giác luyện tập trượt băng tự do thì chưa bao giờ chân chính all clean.



All clean chính là chỉ tất cả các động tác kỹ thuật của một vận động viên đều được thực hiện thành công, được thêm điểm GOE và không có điểm nào bị trừ do sai sót.

Ví dụ như trong cuộc thi bài thi ngắn này hôm nay, tổ thiếu niên chỉ có Thạch Mạc Sinh là đạt thành thành tựu all clean.

Trương Giác lúc đang nhảy 3F bị trượt một chút, GOE của 3F này là -1, ăn một dấu trừ, mà trong khi điểm GOE 3lz+3T đẹp đẽ kia là +2, sở dĩ Trương Giác có điểm cao hơn Thạch Mạc Sinh là bởi vì cơ sở độ khó của Trương Giác cao hơn.

Cú nhảy khó nhất của Thạch Mạc Sinh là 3F với 5.3 điểm, cú nhảy khó nhất của Trương Giác là 3lz với 6 điểm, cậu còn có thể giơ hai tay lên và làm tư thế Biellmann, thực lực trên giấy không cùng một cấp bậc.

Cũng có vài tuyển thủ của tổ thành niên đạt được all clean, nếu không có gì ngoài ý muốn cũng sẽ là tuyển thủ hạt giống.

Ngày thứ hai, khi Trương Giác xuất hiện trên sân đã trở thành tiêu điểm của toàn khán đài, không ít người đều là đến xem cậu xoay tròn, à không, là xem tư thế Biellmann của cậu, cũng không ít vận động viên chạy đến dò hỏi Thẩm Lưu về kỹ xảo giơ cao hai tay.

Đều là vận động viên, nhìn thấy kỹ thuật có thể tăng thêm điểm GOE ai lại không mê tít được chứ? Cho dù không thể giơ hai tay lên khi nhảy ba vòng, thì khi nhảy hai vòng có thể thử một lần xem sao.

Thậm chí còn có một cô bé trong tổ thiếu niên đội tuyển tỉnh tỉnh J đến dò hỏi, cô bé mới 13 tuổi, là người nhỏ tuổi thứ hai đếm ngược, thoạt nhìn còn nhỏ gầy hơn cả Trương Giác, trên đường đi nhảy nhảy nhót nhót, mang sức sống mười phần.

Cô bé tên là Hoàng Oanh, thanh âm nói chuyện cũng lanh lảnh giống như chim hoàng oanh, cùng với giọng vùng Đông Bắc thì vô cùng đáng yêu: "Thầy Thẩm, cái giơ tay kia làm như thế nào vậy ạ? Thầy nói xem lúc em được quăng nhảy cũng giơ hai tay thì có được không?"

Bạn diễn nam của bé là Quan Lâm lập tức phản bác: "Động tác giơ tay đòi hỏi năng lực kiểm soát rất nhiều trục của cơ thể, lúc mà em được quăng nhảy thì trục tâm sẽ phát lực từ phía anh đó."

Hoàng Oanh chu mỏ: "Vậy lúc em được quăng và vặn mình có thể giơ tay lên đúng không? Anh Lâm, động tác này chỉ cần luyện thành là có thể thêm điểm GOE đó."

Quan Lâm vừa nghe, sờ sờ cằm: "Cái này chắc là có khả thi đó, lần sau lúc mà anh quăng cao em lên, em thử giơ một cánh tay đi."

Hai đứa nhỏ đến đến rồi đi đi, sau đó chúng quyết định thử nghiệm kỹ năng mới này, tinh thần dám nghĩ dám làm này thật đáng để người ta khâm phục.

Trương Tuấn Bảo nhìn lén lút nói với Thẩm Lưu: "Đây là tổ hợp trượt đôi cho Tôn Thiên dẫn dắt đó, là cặp đôi giỏi nhất trong đám tiểu bối, mùa giải này chắc là sẽ được cử đi tham gia giải vô địch thiếu niên thế giới."

Thẩm Lưu nhỏ giọng trả lời: "Rất tốt, những đứa bé trai có hơi thấp một chút."

Bạn nam của nội dung trượt băng nghệ thuật đôi phải cao lớn và mạnh mẽ thì mới nâng được ban nữ, Quan Lâm năm nay 17, nhưng chiều cao chỉ có 1 mét 68, còn không cao bằng những người trượt đơn nam, đối với trượt đôi thì quá thấp, hạn mức của hai người có lẽ là có giới hạn.

Nhưng vào lúc này, người chung quanh tiếc nuối thở dài.

Trương Tuấn Bảo cũng không cần xem cũng biết khẳng định Trương Giác đang nhảy 3F thì bị ngã rồi.

Ông cậu thở dài một tiếng: "Sau khi trở về tôi nhất định sẽ chỉnh nó một trận."

Thẩm Lưu đồng ý nói: "Đúng, nhất định phải chỉnh thật tàn nhẫn, với độ linh hoạt khớp xương nhỏ của nó, lưỡi dao bên trong dù có ấn sâu vào thì cũng không bị lắc lư, cái lắc lư đó nhất định là không được xảy ra."

Trương Giác hoàn toàn không biết vận mệnh bi thảm của mình sau này, ngoại trừ 3F, tư thế xoay người chim yến của cậu ở cuối tiết mục cũng không được duy trì, trục tâm bị lệch thiếu chút nữa ngã trên băng, điều này được đưa vào trận đấu chính thức và ăn một dấu trừ từ trọng tài.

Tuy nhiên ở nội dung đơn nam, Trương Giác lại là người mắc ít sai lầm nhất, Kim Tử Tuyên đã khóc lên sau khi trượt khỏi sân, có thể thấy được ngã bao nhiêu thảm, Thạch Mạc Sinh vững vàng một chút, nhưng cũng bị quăng ngã ở cú 2A và 3lo, nếu không va vào con hắc mã Trương Giác này, nói không chừng sẽ giành chiến thắng.

Thái độ của Tôn Thiên đối với tiểu hắc mã vô cùng thân thiết, ông mở miệng yêu cầu Trương Giác đừng rời đi trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, ở lại đội tuyển quốc gia để luyện tập vài ngày.

Tống Thành lập tức lộ ra ánh mắt cảnh giác giống như Trương Tuấn Bảo khi bị những người khác trêu chọc "Cháu trai cậu thật là giỏi".

Ông không thay đổi sắc mặt nói: "Tôn Thiên, Trương Giác là cháu trai ruột của Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu cũng dạy nó không ít, đứa nhỏ Trương Giác này đang trong giai đoạn trưởng thành nên không thể sống thiếu hai vị huấn luyện viên được."

Ngụ ý chính là đội tuyển quốc gia muốn cướp người cũng không thể cướp, dù sao tốt xấu gì cũng phải chờ cho người ta phát triển cơ thể hoàn mỹ mới được.

Tôn Thiên vui cười hớn hở nói: "Ai nha, đương nhiên tôi biết không thể dễ dàng đổi huấn luyện viên cho đứa nhỏ rồi mà, tôi thấy năng lực dạy học của Tuấn Bảo so với trước đây tiến bộ không ít, cậu ấy cũng có thể ở lại đây giao lưu với các huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia mà, Thẩm Lưu ở chỗ này cũng không thiếu người quen cũ, vừa vặn ôn chuyện luôn, chỉ điểm các cú nhảy cho các hậu bối ở đây cũng được."

Ý tứ Tôn Thiên ý tứ chính là: Cho dù Trương Giác dắt theo hai huấn luyện viên thì ông cũng muốn.

Huấn luyện viên trưởng Tống Thành: "..."

Không hổ là cha đỡ đầu của trượt băng nghệ thuật, so da mặt đúng là ông thua rồi.



Bài tập nghỉ hè của Trương Giác đã sớm được làm xong, có thể có được mấy ngày nâng cao trình độ tại đội tuyển quốc gia đối với các vận động viên mà nói là một điều tuyệt vời, Trương Tuấn Bảo nhất quyết không để ý đến ánh mắt của Tống Thành, dũng cảm đáp ứng.

Tôn Thiên ngay lập tức cam đoan rằng tất cả các chi phí của các vận động viên trẻ trong đợt tập huấn lần này của đội tuyển quốc gia sẽ do Tổng cục Thể dục thể thao chi trả.

Đúng, ngoại trừ Trương Giác, hai người trượt đôi Hoàng Oanh Quan Lâm, đơn nữ Mễ Viên Viên cũng được lưu lại, trong đó Mễ Viên Viên là thành viên không thuộc về thể chế, mà là thành viên của một câu lạc bộ trượt băng nghệ thuật địa phương ở Bắc Kinh, tất cả chi phí huấn luyện đều tự trả tiền, trình độ tương đối khá.

Buổi tối, Trương Giác một bên cứng nhắc chống đẩy, một bên xem sách lớp 9 mượn từ học trưởng, đột nhiên, trong ba lô truyền đến một trận vui vẻ "Lu la lá lù la lá lu là lu la láy*".

*Bài hát Bé thích tắm rửa (nguyên văn: 我爱洗澡)

Trương Giác trở mình đứng dậy, lấy ra một chiếc điện thoại di động nho nhỏ màu trắng, trên màn hình là sáu chữ lớn sáng loáng "Bác sĩ thiên tài chỉnh hình".

Cậu nhận điện thoại: "Alo, anh Tuyết Quân."

Tần Tuyết Quân lời ít ý nhiều: "Anh đang đứng trước cửa khách sạn của em."

Trương Giác nháy mắt mấy cái, lập tức cầm thẻ mở cửa phòng đi ra ngoài.

Trương Tuấn Bảo đang đứng chổng ngược nghẹn ra một câu: "Bao lớn rồi mà còn lấy ca khúc chủ đề của《GG Bond》làm nhạc chuông điện thoại."

Thẩm Lưu liếc hắn một cái, cười ha ha: "Anh nếu như không xem GG Bond thì làm sao biết đó là ca khúc chủ đề chứ?"

Khi Trương Giác nhìn thấy Tần Tuyết Quân thì phát hiện người này cao hơn một chút so với lần trước cậu gặp, phỏng chừng phải cao tới 1 mét 9, Trương Giác phải rất vất vả ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt hắn.

Mà Tần Tuyết Quân vừa thấy Trương Giác đã ngồi xổm xuống .

Tháng 8 Bắc Kinh tràn ngập sức sống cùng sức nóng, ban ngày nắng chói chang thì đã đành, đến tối cũng rất oi bức, Tần Tuyết Quân mặc trên người một bộ đồ thể thao màu xanh lam, đi giày thể thao màu trắng, mồ hôi chảy từ mái tóc đen rơi xuống túi nilon.

"Anh đi ngang qua tiện đường mang cho em chút đồ ăn, đây là sữa chua trong căn tin tụi anh, nguồn sữa rất an toàn nên em có thể ăn nó."

Trong cuộc thi mỹ thực của trường đại học Bắc Kinh do một cư dân mạng tiến hành ở kiếp trước, các trường trong top thậm chí có nguồn sữa cố định cho sinh viên của họ, Trương Giác đại diện cho trường chiến thắng cuối cùng của cuộc thi —— Đại học Nông nghiệp Trung Quốc cũng đã nghe nói đến chuyện này.

Cậu wow một tiếng nhận lấy sữa chua, ngạc nhiên hỏi: "Đây có phải là sữa chua làm từ lợi khuẩn vượt đại dương ở Trung Hoa Dân quốc trong truyền thuyết không?"

Con ngươi màu xám của Tần Tuyết Quân nhiễm ý cười: "Anh cũng không biết lợi khuẩn là từ đâu tới, thế nhưng sữa chua hay kem của trường anh đều ăn rất ngon."

Hai người ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần điều hòa nhất, Trương Giác không thể chờ đợi được nữa nóng lòng nếm sữa chua đặc sản của thủy mộc, sản phẩm từ sữa với vị chua ngọt tan ra trong miệng, hương vị rất ngon khiến đứa nhỏ ăn một miếng phải nheo mắt hài lòng.

"Tuyệt vời quá."

Tần Tuyết Quân lấy khăn giấy lau trán, nhìn dáng vẻ ăn uống vui vẻ của cậu, tâm tình rất tốt: "Nếu em thích thì sau này thi vào trường anh đi? Lúc đó anh mời em ăn món lẩu cay, chờ chút, vận động viên không thể ăn cay được, vậy anh mời em ăn món khác, trường anh có nhiều đồ ăn lắm."

Trương Giác: "... Ạch, điểm để vào trường anh cao quá."

Mặc dù đứng đầu trong 3 trường sơ trung trọng điểm của tỉnh nhưng Trương Giác không mấy tự tin khi đánh vào những trường top 2, việc luyện tập tiêu tốn rất nhiều sức lực của cậu, ngôi trường mà Tần Tuyết Quân theo học thường là điểm số 680 và 690, mà Trương Giác ở kiếp trước khi tập trung học hành thì điểm số cao nhất cũng chỉ là 653!

Tần Tuyết Quân nói: "Em có thể làm học sinh năng khiếu thể dục mà."

Hắn không nói điều này thì không sao, vừa nhắc tới thì Trương Giác liền bi thương vô cùng: "Anh, trường anh không tuyển những tài năng về trượt băng nghệ thuật!"

Cậu đã vào đội tuyển tỉnh rồi, chẳng lẽ còn không cân nhắc dùng thân phận học sinh năng khiếu thể thao để vào trường mạnh hơn sao? Thế nhưng khi Trương Giác tra cứu thì trái tim cậu tức khắc lạnh băng.

Mức độ phổ biến của các môn thể thao trên băng tuyết không thể so sánh với điền kinh, bơi lội và các loại bóng, các trường đại học và cao đẳng hàng đầu căn bản không nhận!

Cậu bạn nhỏ bất bình tức giận: "Ngay cả đấu kiếm cũng có thể được đặc cách tuyển chọn, vậy mà trượt băng nghệ thuật lại không được, thật là không có nhân quyền mà!"

Thời điểm phát hiện ra điều đó, sự khó chịu đó suýt chút nữa đã khiến Trương Giác thề ngay tại chỗ là sẽ trở thành vận động viên ngôi sao đẳng cấp thể giới để mở rộng tầm ảnh hưởng của môn trượt băng nghệ thuật trong nước, để cho mọi người biết rằng "Ngày hôm nay bạn dám thờ ơ với tôi, ngày mai tôi cao lên cho bạn không với tới nỗi" .

Tuy nhiên đứa nhỏ trung nhị chưa được 10 giây thì đã bị ông cậu xách đi nhảy cóc năm vòng, tiếng gào thét trên sân đã đưa cậu trở lại hiện thực.

Quên đi, sống là người của đại học nông nghiệp, chết là ma của đại học nông nghiệp, cho dù là 8 tệ cho một con cá mè, Trương Giác sẽ tiếp tục cống hiến cả đời cho đại học nông nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau