Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 180: Lần lượt bổ sung
Khoảnh khắc Tái Bành và Tái Quỳnh cùng Đổng Tiểu Long bước vào đội tuyển quốc gia, nội tâm tràn ngập sự kích động.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc đi theo huấn luyện viên cũ thì bọn họ trượt cũng khá tốt, chỉ là kém một chút thú vị.
Bởi vì bọn họ không giỏi việc biểu diễn, mà khiêu vũ trên băng chính là xem cách biểu diễn của vận động viên.
Mãi cho đến khi huấn luyện viên đi nghỉ đẻ hồi mùa giải trước, Đổng Tiểu Long không trâu bắt chó đi cày tiếp nhận bọn họ, trái lại lại vớt lên cách biểu diễn tệ hại của hai anh em bọn họ.
Nhưng tuyển thủ khiêu vũ trên băng hoàn toàn không chỉ có việc biểu diễn, bọn họ cũng cần trượt tốt, giỏi việc nâng người, vì vậy cha mẹ bọn họ đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nói chuyện với Tôn Thiên sau giải đấu kiên kết các câu lạc bộ, cuối cùng cũng coi như nhét bọn họ vào đội tuyển quốc gia, sau đó đi theo huấn luyện viên trượt là Giang Triều Thăng để tập luyện.
Giang Triều Thăng thật ra là tuyển thủ khiêu vũ trên băng thế hệ đầu tiên của Trung Quốc, hắn có một đôi chân vững chắc, hơn nữa cũng là huấn luyện viên xuất thân chính quy, bản thân hắn cũng đã đạt chứng chỉ trọng tài, thường được mời làm trọng tài trong các giải đấu trượt băng đơn, cũng sẽ làm bình luận viên, là người không có nhiều tiếng tăm như Trương Tuấn Bảo, nhưng cũng có đầy người dự trữ ở trong bụng.
Có nhất ca nhất tỷ ở đội tuyển quốc gia qua các đời nào mà không từng tập luyện nhảy với huấn luyện viên Giang, đặc biệt là nhất ca nhất tỷ Kim Mộng Diêu Lam của trượt băng đôi trước kia, hồi đó hiếm có vận động viên trượt băng đôi hàng đầu nào có tốc độ trượt kinh người, động tác chân đẹp đẽ mà nổi tiếng chứ, bọn họ cũng chính là được Giang Triều Thăng dẫn dắt.
Khi bước vào sân băng, Trương Giác đang dẫn dắt các sư đệ sư muội dưới sự đốc thúc của huấn luyện viên Lộc luyện tập trượt.
Tái Quỳnh nhìn một chút, nhỏ giọng nói thầm với anh trai cô bé: "Khả năng tăng tốc trên băng của Trương Giác cũng là độc nhất vô nhị trong truyền thuyết đó."
Khi người khác tăng tốc còn nhìn thấy sự phối hợp giữa các khớp, eo, vai và các bộ phân khác, còn động tác vũ đạo của người này bất biến, dưới chân vèo một cái thì gộp tốc độ lại, thật không hổ là đại lão với thiên phú hàng đầu thế giới.
Tái Bành đầy mặt khó hiểu: "Đến cùng là cậu ấy dùng cách nào để tăng tốc trên băng chứ?"
Tại sao hắn với tư cách là một người khiêu vũ trên băng khi nhìn cận cảnh lại không thể tìm ra đầu mối?
Người này sợ không phải trời sinh đã có máy tăng tốc ở dưới chân chứ.
Trên sân băng ngoại trừ tứ đại kim cương của Trương môn—— Trương Giác, Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San, Tưởng Nhất Hồng, còn có ba cô bé tuổi không lớn lắm, bọn nhỏ là những người đã giành được huy chương vàng, bạc và đồng ở giải thiếu niên các câu lạc bộ, tên là Mạnh Hiểu Lôi, Tần Manh và Lục Thu, hai người trước 11 tuổi, Lục Thu 9 tuổi, tất cả đều là những người ở lại Trương môn sau khi thử nghiệm huấn luyện thành công.
Mạnh Hiểu Lôi là một đơn nữ đến từ phía Nam, cô bé nói tốt tiếng Quảng Đông, khẩu âm của tiếng phổ thông thì hơi nặng, thiên phú nhảy rất mạnh, nền tảng trượt và xoay tròn có hơi kém, tứ chi hơi cứng, khi trình diễn thì biểu cảm không ưa nhìn mặc dù có một khuôn mặt xinh đẹp.
Mà Tần Manh là tuyển thủ đơn nữ đến từ tỉnh J thiên về trượt băng đôi, cha me cô bé muốn bồi dưỡng cô trong lĩnh vực trượt băng đôi, nhưng mà cô gái nhỏ lại cho rằng mình sẽ có tiền đồ hơn khi trượt băng đơn, sau khi tức giận quăng bỏ hai bạn nam, cô bé đã chứng tỏ bản thân với tấm huy chương bạc trong giải đấu câu lạc bộ, dung mạo cổ điển xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Thu nhỏ tuổi nhất, nghe nói cha mẹ là giáo sư du học trở về, bây giờ chỉ còn nghe hiểu được tiếng Trung, họ không nói được tiếng phổ thông, may mà Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu và huấn luyện viên Lộc đều giỏi tiếng Anh hơn những người khác, khi nói chuyện với cô bé đều là hỗn hợp tiếng Anh và tiếng phổ thông, là một đứa con lai với tóc nâu mắt xanh.
Đặc điểm chung của ba cô bé này là ngoại hình ưa nhìn, rất ưa nhìn, chờ sau khi nẩy nở thì cũng sẽ không hề kém cạnh những mỹ nhân trượt băng nghệ thuật nổi tiếng như chị em Shiro, Serena, Helena.
Điều đáng tiếc chính là, đối với ba cậu bé đã đoạt huy chương ở giải câu lạc bộ năm nay, người giành được huy chương vàng bởi vì cha mẹ đang có ý định đưa cậu bé ra nước ngoài du học, không đến buổi huấn luyện thực nghiệm, người nhận huy chương bạc thì cảm thấy mình muốn nhảy ba lê hơn, người giành huy chương đồng thì có chút lười biếng, ăn không hết khổ khi huấn luyện của Trương môn, cho nên lần này Trương Tuấn Bảo vẫn không chọn được hạt giống cho đơn nam.
Có Sát Hãn Bất Hoa và Tưởng Nhất Hồng ở đây, mọi người tạm thời không cần lo lắng vấn đề đơn nam bán hết hàng, mà Trương môn bởi vì một hồi chiêu mộ sóng gió này mà nữ nhiều nam thiếu, âm thịnh dương suy.
Nhưng mà những bạn nhỏ cũng không nghĩ nhiều như vậy, nếu đã tiến vào đội ngũ thì hãy huấn luyện cho thật tốt, tuy rằng Trương Tuấn Bảo chú ý đến sức khỏe của học trò, chưa bao giờ bắt bọn nhỏ phải ăn kiêng, hơn nữa còn đúng hạn dắt một đám nhóc choai choai đi thực hiện các liệu pháp vật lý trị liệu, châm cứu, nhưng khi hắn thực sự tàn nhẫn thì cũng sẽ không tỏ ra thương xót.
Cũng không phải đứa trẻ nào cũng thích ngoài miệng làm nũng giống như Trương Giác, thực ra tự chủ tự cường đến đáng sợ, vẫn có không ít người cần phải có sự nghiêm khắc của huấn luyện viên đốc thúc, với tác phong tương đối phóng đãng của môn hạ Boris, Vasily thậm chí có ra tay đánh những sư đệ lười biếng.
Lục Thu có thể lực yếu lần đầu tiên đến huấn luyện, nhịp của cô bé trực tiếp đột phá 180, mái tóc xoăn rũ xuống yếu ớt bên mặt, Tần Manh trực tiếp nằm trên đất, chỉ có Mạnh Hiểu Lôi thuộc loại hình mạnh mẽ thoạt nhìn không quá chật vật.
Mà làm một người nhà giàu thể lực, Trương Giác hồi 13, 14 tuổi đã sớm thích ứng với loại cường độ luyện tập này, còn có thể tiếp tục nhảy.
Cậu hoàn thành một lượt nhảy 4lz+3T+1lo+3F+3lo, sau đó cậu bị trượt một chút trong lần nhảy cuối cùng, cả người bị ngã với hai cái chân xoạc rộng ra, nhưng cậu lưu loát đứng lên, tiếp tục huấn luyện nhảy liên tục.
Cậu muốn thực hiện một lượt nhảy liên tục 4+1+4 khác.
Thiếu niên muốn sử dụng 4S làm điểm bắt đầu cho một lượt nhân có nhân này, kết quả lại trớt quớt biên thành 2S, nhưng Trương Giác vẫn rất vững vàng thực hiện cú 1lo, sau đó là một cú 4S khác.
Thẩm Lưu đánh giá: "Hiện tại cú nhảy 4S của em đã có thể rút ngắn lại, thoạt nhìn so với trước khi dậy thì còn mềm mại hơn một chút."
Mẫn San cũng là một đồ ngốc to gan, cô trượt tới bên cạnh, liều lĩnh muốn thực hiện 4S, sau đó bị ngã chỏng vó lên trời, nằm nhoài trên băng một bên cười một bên đập băng.
"Sư huynh, cú nhảy bốn vòng của em muốn đủ số vòng có cách cả 120 độ nữa luôn."
"Không sao, trước tiên em chỉ cần ổn định 3A là được."
Trương Giác kéo người lên, mọi người tiếp tục luyện.
Những bước nhảy mà vận động viên bày ra trên sàn thi đấu thực sự là những loại có tỷ lệ thành công cao, mà trên thực tế khi trên sân huấn luyện, bọn họ đã nếm qua các tổ hợp bước nhảy có sự kết hợp cổ quái, chắc chắn sẽ khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Chẳng hạn như đối với những bọn nhỏ mới tới, bọn nhỏ cũng là sau khi xem xong Trương Giác huấn luyện mới biết bước nhảy 4+1+4 có nhân của Trương Giác trải qua tập luyện mới cho vào kho dự trữ của cậu, cậu vẫn còn 3A+4T, tất nhiên, cậu cùng phải tập luyện 4F với số vòng khi quay người là 4.2, hơn nữa tỷ lệ thành công của những cú nhảy này cũng không phải là rất thấp, 40% là chắc chắn có.
Thể lực khi nhảy của Mẫn San cũng không kém, trước đó Shiro Kanoko đã hoàn thành 3A+3T trong một trận đấu chính thức, trở thành đơn nữ trên thế giới có thể hoàn thành cú nhảy liên tục trên sàn đấu chính thức, Keiko có thể làm được, bây giờ Mẫn San cũng có thể hoàn thành, điều này có nghĩa là các cô đều có khả năng trượt hai lần 3A trong trượt tự do.
Nhìn thấy sư huynh sư tỷ mạnh mẽ nhảy cú nhảy dự bị như vậy, ba cô bé mới nhập môn tràn đầy ước áo, thực lực của các cô bé cũng không kém, mà bây giờ độ khó cao nhất khi nhảy chỉ có Mạnh Hiểu Lôi với 3F+3T.
Mà sau khi tập luyện mệt mỏi kết thúc, đám trẻ con còn phải đi học tập lớp văn hóa, cũng không thể làm vận động viên trong thời gian dài, thậm chí sau này còn không thi đại học nổi.
Bởi vì thái độ này của ông cậu, các vị phụ huynh khi đưa con em mình tới đây thì vô cùng yên tâm.
Trương Giác không bị áp lực của các lớp học văn hóa, cho nên trước đó cậu đi phòng y tế, cởi giày và tất ra, kiểm tra bên ngoài ngón cái tay phải thì có một vết phồng rộp, chỗ đó giờ đã bị vỡ rồi chảy máu, bên ngoài đã có băng lại rồi, nhưng mà vẫn đau, gót chân trong lúc huấn luyện cũng bị rách da.
Cậu đã từng là người ghét nhất là quấn băng thể thao ở các khớp xương, hiện tại đối mặt với đủ loại chấn thương, cũng không thể không cúi đầu trước hiện thực, dùng băng vải quấn chặt chân lại, hơn nữa sau mỗi lần huấn luyện đều phải thay băng, chẳng hạn như lúc này, băng vải trên chân trái của cậu cũng đã bị nhiễm máu, trong móng tay đều có tơ máu, đó là sự đánh đổi khi cậu tập luyện 4T, chân phải cũng giống vậy.
Nơi nghiêm trọng nhất không phải là những vết thương ngoài da này, mà là đầu gối.
Dương Chí Viễn xử lý vết phồng rộp máu và gót chân cho cậu, sau đó quỳ xuống xoa bóp đầu gối cậu: "Đầu gối bị mài mòn là chấn thương mà vận động viên không thể tránh khỏi, cái này không có cách nào cứu vãn."
Trương Giác đáp một tiếng: "Em biết, vận động viên mà, có chút mài mòn rất là bình thường, không ảnh hưởng đến việc thi đấu là được, em cũng sẽ phân bổ lượng tập luyện với huấn luyện viên trước khi bắt đầu trận chung kết."
Cậu nghĩ rất thoáng, trong số các vận động viên cùng lứa tuổi và trình độ, Trương Giác có thể tự khen một câu "Thân thể của tui là tốt nhất ", như vậy là đủ rồi, ít nhất đối với vấn đề khỏe mạnh, cậu sẽ không thua những người khác.
"Đúng rồi, eo của Bất Hoa có sao không?"
Dương Chí Viễn bình tĩnh trả lời: "Yên tâm, cậu nhóc vì đứng trên sàn băng ở Pháp mà bị chấn thương nhỏ thôi, sau khi dưỡng cho tốt, cậu nhóc vẫn là sẽ là người khỏe mạnh nhất trong đội, bàn về cơ xương chắc khỏe, cậu nhóc đã quăng em cả mười con phố."
Nếu không phải là bị quẹo vào môn trượt băng nghệ thuật, với khung xương kia của Sát Hãn Bất Hoa thì có đi tập luyện cử tạ cũng không khó chịu.
Tất nhiên Trương Giác cũng không thon thả cho lắm, người này có số đo một vòng chân là 58, trái ngược rõ ràng với vòng eo nhỏ, trong cơ bắp mịn màng thể hiện sức mạnh, có lúc Dương Chí Viễn cũng không biết Trương Giác làm như thế nào mà từ một tiểu manh vật với dáng dấp học sinh tiểu học lại lớn lên thành dáng dấp người lớn.
Dương Chí Viễn hỏi cậu: "Gần đây em vẫn bị mất ngủ sao?"
Trương Giác suy nghĩ một chút: "Khi mới trượt xong bài thi ngắn, tâm trạng của em sẽ không tốt, nhưng sau khi trở về Bắc Kinh thì khôi phục như cũ, cũng sẽ không bị mất ngủ."
Nói cách khác, khi cậu ở bên ngoài thi đấu《 Hình hài dấu yêu 》, thì vẫn sẽ bị mất ngủ.
Dương Chí Viễn lườm một cái: "Nếu không thì em hãy thay đổi bài thi ngắn đi thôi, dù sao thì người thay đổi tiết mục ngay giữa mùa giải cũng không phải là không có, em bắt đầu tập luyện từ bây giờ, còn có thể hoàn thành trước giải vô địch thế giới."
Trương Giác kiên định lắc đầu: "Không, 《 Hình hài dấu yêu 》vẫn còn chỗ trống để tiếp tục đào sâu, em không thể bởi vì khó mà từ bỏ."
Thoạt nhìn cậu sẽ chiến đấu với sự u ám đến cùng, Dương Chí Viễn nhíu mày, trong lòng nói lời xin lỗi với Trương Tuấn Bảo.
Dưới góc độ của một bác sĩ của đội, hắn sẵn sàng giúp huấn luyện viên trưởng thuyêt phục các vận động viên để không gặp rắc rối về sức khỏe tinh thần của mình, nhưng Trương Giác vẫn luôn như vậy, cậu một khi quyết định chuyện gì thì sẽ không có người nào thay đổi đươc, hắn trong phương diện này không thể giúp được rồi.
Hắn thở dài: "Em biết đó, bởi vì em là vận động viên, anh sẽ không dễ dàng kê cho em liều thuốc ngủ, sau này khi ra ngoài thi đấu thì uống chút sữa bò để giúp vào cơn buồn ngủ đi."
Trương Giác không cảm thấy sữa bò có tác dụng, cậu về nhà phàn nàn chuyện này với Tần Tuyết Quân: "Nếu như sữa bò có tác dụng, em cũng sẽ không đến nỗi bị mất ngủ hết cả hai phân trạm liên tiếp."
Tần Tuyết Quân ừ a a trả lời: "Vậy lúc em chuẩn bị ngủ thì gọi cho anh đi, anh bên phía điện thoại sẽ nhìn em ngủ say."
Trương Giác nghiêng đầu: "Nhưng anh bận rộn như vậy, nếu anh vẫn cứ gọi điện thoại cho em , vậy thì làm sao người khác liên hệ với anh?"
Tần Tuyết Quân: "Không sao đâu, anh sẽ mua điện thoại mới."
Hắn nhu nhu đầu Trương Giác: "Mau ngủ đi."
Cơ thể Trương Giác trượt xuống, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, Tần Tuyết Quân tắt đèn bên cạnh cậu rồi tiếp tục đọc sách, Trương Giác nhìn gò má của hắn, dần dần, hai mắt cậu nhắm lại.
Ngay tại lúc những vận động viên trượt băng hàng đầu chuẩn bị tới Nagano, bên phía trượt băng đơn nam đã xuất hiện ba tai nạn bất ngờ.
Ilya trong quá trình tập luyện 4lz đã bị chấn thương dây chằng nghiêm trọng, David bị tai nạn xe cộ, không có vết thương lớn nào, chính là não bị chấn động, đùi phải của Trương Giác bởi vì căng thẳng mà gãy xương, ba người cùng nhau rút khỏi thi đấu.
Rojas xếp hạng bảy, Harhasha xếp hạng thứ tám, Sát Hãn Bất Hoa đứng vị thứ chín trên bảng xếp hạng lâm thời lần lượt bổ sung vào trận chung kết.
Trương Giác không đi Nagano được.
Mãi đến tận rất lâu sau đó, Sát Hãn Bất Hoa vẫn luôn nhớ hình ảnh kia, sư huynh hắn giống như trước đây nhảy lên thật cao, xoay người với tốc độ cao, thời cơ nhảy lấy đà hoàn mỹ, trục tâm khi nhảy rất thẳng, tư thế trên không đẹp đẽ.
Đây vốn là một cú 4lo tuyệt vời, mà trong khoảnh khắc khi tiếp băng, Trương Giác lại không đứng vững được, đột nhiên té xuống sân băng, cậu phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, ôm phía cẳng chân bên phải, cuộn mình thành một cục trên sân băng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn luôn nở nụ cười giờ tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.
Các huấn luyện viên kêu lên, bác sĩ của đội bên sân trực tiếp gọi xe cứu thương, sau đó xông lại kiểm tra chân của cậu, cũng khẩn cấp xử lý.
Cơn ác mộng của tất cả các vận động viên —— chấn thương, một lần nữa quấn lấy vận động viên trượt băng đơn nam xuất sắc nhất trên thế giới, sư huynh của hắn.
-
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ khụ, yên tâm, chỉ là nứt xương nhẹ, chỉ cần dưỡng cho tốt là được! Tôi bảo đảm!
Nói tới vấn đề gãy xương do căng thẳng, trên thực tế có không ít vận động viên bị rớt vào hố này, chẳng hạn như đơn nữ mạnh mẽ Medeva của chu kỳ Pyeongchang, chính là bị gãy xương do căng thẳng trong mùa giải Thế vận hội Pyeongchang, cuối cùng phải rút lui khỏi trận chung kết Grand Prix, cho dù sau đó tại khẩn cấp trở về Olympic, trạng thái cũng thực sự không ổn.
.
Gãy xương do căng thẳng là một loại chấn thương do xương bị căng thẳng do hoạt động quá mức, sau khi cơ hoạt động quá mệt mỏi, nó không thể hấp thụ kịp thời chấn động do va chạm lặp đi lặp lại, làm truyền áp lực đến xương, có thể gây ra các vết nứt xương nhỏ hoặc gãy xương.
Trên đây là từ bách khoa Baidu.
.
Trương môn xếp thứ tự
Đại sư huynh Trương Giác (đỉnh trong đỉnh)
Nhị sư huynh Sát Hãn Bất Hoa (thanh máu dày đến kinh người)
Tam sư muội Mẫn San (bông hoa hoạt bát đáng yêu)
Tứ sư đệ Tưởng Nhất Hồng (tính cách mẫn cảm, yêu thích nhân vật vướng vào bóng tối bệnh hoạn)
Ngũ sư muội Mạnh Hiểu Lôi (là loại hình ăn thịt người)
Lục sư muội Tần Manh (nhìn như cổ điển xinh đẹp tuyệt trần thực ra tính cách mạnh mẽ như một nữ hán tử)
Thất sư muội Lục Thu (một bé gái thật thà chất phát, hiểu được tiếng phổ thông nhưng không thể nói rõ ràng)
Nhắc tới cũng kỳ, lúc đi theo huấn luyện viên cũ thì bọn họ trượt cũng khá tốt, chỉ là kém một chút thú vị.
Bởi vì bọn họ không giỏi việc biểu diễn, mà khiêu vũ trên băng chính là xem cách biểu diễn của vận động viên.
Mãi cho đến khi huấn luyện viên đi nghỉ đẻ hồi mùa giải trước, Đổng Tiểu Long không trâu bắt chó đi cày tiếp nhận bọn họ, trái lại lại vớt lên cách biểu diễn tệ hại của hai anh em bọn họ.
Nhưng tuyển thủ khiêu vũ trên băng hoàn toàn không chỉ có việc biểu diễn, bọn họ cũng cần trượt tốt, giỏi việc nâng người, vì vậy cha mẹ bọn họ đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nói chuyện với Tôn Thiên sau giải đấu kiên kết các câu lạc bộ, cuối cùng cũng coi như nhét bọn họ vào đội tuyển quốc gia, sau đó đi theo huấn luyện viên trượt là Giang Triều Thăng để tập luyện.
Giang Triều Thăng thật ra là tuyển thủ khiêu vũ trên băng thế hệ đầu tiên của Trung Quốc, hắn có một đôi chân vững chắc, hơn nữa cũng là huấn luyện viên xuất thân chính quy, bản thân hắn cũng đã đạt chứng chỉ trọng tài, thường được mời làm trọng tài trong các giải đấu trượt băng đơn, cũng sẽ làm bình luận viên, là người không có nhiều tiếng tăm như Trương Tuấn Bảo, nhưng cũng có đầy người dự trữ ở trong bụng.
Có nhất ca nhất tỷ ở đội tuyển quốc gia qua các đời nào mà không từng tập luyện nhảy với huấn luyện viên Giang, đặc biệt là nhất ca nhất tỷ Kim Mộng Diêu Lam của trượt băng đôi trước kia, hồi đó hiếm có vận động viên trượt băng đôi hàng đầu nào có tốc độ trượt kinh người, động tác chân đẹp đẽ mà nổi tiếng chứ, bọn họ cũng chính là được Giang Triều Thăng dẫn dắt.
Khi bước vào sân băng, Trương Giác đang dẫn dắt các sư đệ sư muội dưới sự đốc thúc của huấn luyện viên Lộc luyện tập trượt.
Tái Quỳnh nhìn một chút, nhỏ giọng nói thầm với anh trai cô bé: "Khả năng tăng tốc trên băng của Trương Giác cũng là độc nhất vô nhị trong truyền thuyết đó."
Khi người khác tăng tốc còn nhìn thấy sự phối hợp giữa các khớp, eo, vai và các bộ phân khác, còn động tác vũ đạo của người này bất biến, dưới chân vèo một cái thì gộp tốc độ lại, thật không hổ là đại lão với thiên phú hàng đầu thế giới.
Tái Bành đầy mặt khó hiểu: "Đến cùng là cậu ấy dùng cách nào để tăng tốc trên băng chứ?"
Tại sao hắn với tư cách là một người khiêu vũ trên băng khi nhìn cận cảnh lại không thể tìm ra đầu mối?
Người này sợ không phải trời sinh đã có máy tăng tốc ở dưới chân chứ.
Trên sân băng ngoại trừ tứ đại kim cương của Trương môn—— Trương Giác, Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San, Tưởng Nhất Hồng, còn có ba cô bé tuổi không lớn lắm, bọn nhỏ là những người đã giành được huy chương vàng, bạc và đồng ở giải thiếu niên các câu lạc bộ, tên là Mạnh Hiểu Lôi, Tần Manh và Lục Thu, hai người trước 11 tuổi, Lục Thu 9 tuổi, tất cả đều là những người ở lại Trương môn sau khi thử nghiệm huấn luyện thành công.
Mạnh Hiểu Lôi là một đơn nữ đến từ phía Nam, cô bé nói tốt tiếng Quảng Đông, khẩu âm của tiếng phổ thông thì hơi nặng, thiên phú nhảy rất mạnh, nền tảng trượt và xoay tròn có hơi kém, tứ chi hơi cứng, khi trình diễn thì biểu cảm không ưa nhìn mặc dù có một khuôn mặt xinh đẹp.
Mà Tần Manh là tuyển thủ đơn nữ đến từ tỉnh J thiên về trượt băng đôi, cha me cô bé muốn bồi dưỡng cô trong lĩnh vực trượt băng đôi, nhưng mà cô gái nhỏ lại cho rằng mình sẽ có tiền đồ hơn khi trượt băng đơn, sau khi tức giận quăng bỏ hai bạn nam, cô bé đã chứng tỏ bản thân với tấm huy chương bạc trong giải đấu câu lạc bộ, dung mạo cổ điển xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Thu nhỏ tuổi nhất, nghe nói cha mẹ là giáo sư du học trở về, bây giờ chỉ còn nghe hiểu được tiếng Trung, họ không nói được tiếng phổ thông, may mà Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu và huấn luyện viên Lộc đều giỏi tiếng Anh hơn những người khác, khi nói chuyện với cô bé đều là hỗn hợp tiếng Anh và tiếng phổ thông, là một đứa con lai với tóc nâu mắt xanh.
Đặc điểm chung của ba cô bé này là ngoại hình ưa nhìn, rất ưa nhìn, chờ sau khi nẩy nở thì cũng sẽ không hề kém cạnh những mỹ nhân trượt băng nghệ thuật nổi tiếng như chị em Shiro, Serena, Helena.
Điều đáng tiếc chính là, đối với ba cậu bé đã đoạt huy chương ở giải câu lạc bộ năm nay, người giành được huy chương vàng bởi vì cha mẹ đang có ý định đưa cậu bé ra nước ngoài du học, không đến buổi huấn luyện thực nghiệm, người nhận huy chương bạc thì cảm thấy mình muốn nhảy ba lê hơn, người giành huy chương đồng thì có chút lười biếng, ăn không hết khổ khi huấn luyện của Trương môn, cho nên lần này Trương Tuấn Bảo vẫn không chọn được hạt giống cho đơn nam.
Có Sát Hãn Bất Hoa và Tưởng Nhất Hồng ở đây, mọi người tạm thời không cần lo lắng vấn đề đơn nam bán hết hàng, mà Trương môn bởi vì một hồi chiêu mộ sóng gió này mà nữ nhiều nam thiếu, âm thịnh dương suy.
Nhưng mà những bạn nhỏ cũng không nghĩ nhiều như vậy, nếu đã tiến vào đội ngũ thì hãy huấn luyện cho thật tốt, tuy rằng Trương Tuấn Bảo chú ý đến sức khỏe của học trò, chưa bao giờ bắt bọn nhỏ phải ăn kiêng, hơn nữa còn đúng hạn dắt một đám nhóc choai choai đi thực hiện các liệu pháp vật lý trị liệu, châm cứu, nhưng khi hắn thực sự tàn nhẫn thì cũng sẽ không tỏ ra thương xót.
Cũng không phải đứa trẻ nào cũng thích ngoài miệng làm nũng giống như Trương Giác, thực ra tự chủ tự cường đến đáng sợ, vẫn có không ít người cần phải có sự nghiêm khắc của huấn luyện viên đốc thúc, với tác phong tương đối phóng đãng của môn hạ Boris, Vasily thậm chí có ra tay đánh những sư đệ lười biếng.
Lục Thu có thể lực yếu lần đầu tiên đến huấn luyện, nhịp của cô bé trực tiếp đột phá 180, mái tóc xoăn rũ xuống yếu ớt bên mặt, Tần Manh trực tiếp nằm trên đất, chỉ có Mạnh Hiểu Lôi thuộc loại hình mạnh mẽ thoạt nhìn không quá chật vật.
Mà làm một người nhà giàu thể lực, Trương Giác hồi 13, 14 tuổi đã sớm thích ứng với loại cường độ luyện tập này, còn có thể tiếp tục nhảy.
Cậu hoàn thành một lượt nhảy 4lz+3T+1lo+3F+3lo, sau đó cậu bị trượt một chút trong lần nhảy cuối cùng, cả người bị ngã với hai cái chân xoạc rộng ra, nhưng cậu lưu loát đứng lên, tiếp tục huấn luyện nhảy liên tục.
Cậu muốn thực hiện một lượt nhảy liên tục 4+1+4 khác.
Thiếu niên muốn sử dụng 4S làm điểm bắt đầu cho một lượt nhân có nhân này, kết quả lại trớt quớt biên thành 2S, nhưng Trương Giác vẫn rất vững vàng thực hiện cú 1lo, sau đó là một cú 4S khác.
Thẩm Lưu đánh giá: "Hiện tại cú nhảy 4S của em đã có thể rút ngắn lại, thoạt nhìn so với trước khi dậy thì còn mềm mại hơn một chút."
Mẫn San cũng là một đồ ngốc to gan, cô trượt tới bên cạnh, liều lĩnh muốn thực hiện 4S, sau đó bị ngã chỏng vó lên trời, nằm nhoài trên băng một bên cười một bên đập băng.
"Sư huynh, cú nhảy bốn vòng của em muốn đủ số vòng có cách cả 120 độ nữa luôn."
"Không sao, trước tiên em chỉ cần ổn định 3A là được."
Trương Giác kéo người lên, mọi người tiếp tục luyện.
Những bước nhảy mà vận động viên bày ra trên sàn thi đấu thực sự là những loại có tỷ lệ thành công cao, mà trên thực tế khi trên sân huấn luyện, bọn họ đã nếm qua các tổ hợp bước nhảy có sự kết hợp cổ quái, chắc chắn sẽ khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Chẳng hạn như đối với những bọn nhỏ mới tới, bọn nhỏ cũng là sau khi xem xong Trương Giác huấn luyện mới biết bước nhảy 4+1+4 có nhân của Trương Giác trải qua tập luyện mới cho vào kho dự trữ của cậu, cậu vẫn còn 3A+4T, tất nhiên, cậu cùng phải tập luyện 4F với số vòng khi quay người là 4.2, hơn nữa tỷ lệ thành công của những cú nhảy này cũng không phải là rất thấp, 40% là chắc chắn có.
Thể lực khi nhảy của Mẫn San cũng không kém, trước đó Shiro Kanoko đã hoàn thành 3A+3T trong một trận đấu chính thức, trở thành đơn nữ trên thế giới có thể hoàn thành cú nhảy liên tục trên sàn đấu chính thức, Keiko có thể làm được, bây giờ Mẫn San cũng có thể hoàn thành, điều này có nghĩa là các cô đều có khả năng trượt hai lần 3A trong trượt tự do.
Nhìn thấy sư huynh sư tỷ mạnh mẽ nhảy cú nhảy dự bị như vậy, ba cô bé mới nhập môn tràn đầy ước áo, thực lực của các cô bé cũng không kém, mà bây giờ độ khó cao nhất khi nhảy chỉ có Mạnh Hiểu Lôi với 3F+3T.
Mà sau khi tập luyện mệt mỏi kết thúc, đám trẻ con còn phải đi học tập lớp văn hóa, cũng không thể làm vận động viên trong thời gian dài, thậm chí sau này còn không thi đại học nổi.
Bởi vì thái độ này của ông cậu, các vị phụ huynh khi đưa con em mình tới đây thì vô cùng yên tâm.
Trương Giác không bị áp lực của các lớp học văn hóa, cho nên trước đó cậu đi phòng y tế, cởi giày và tất ra, kiểm tra bên ngoài ngón cái tay phải thì có một vết phồng rộp, chỗ đó giờ đã bị vỡ rồi chảy máu, bên ngoài đã có băng lại rồi, nhưng mà vẫn đau, gót chân trong lúc huấn luyện cũng bị rách da.
Cậu đã từng là người ghét nhất là quấn băng thể thao ở các khớp xương, hiện tại đối mặt với đủ loại chấn thương, cũng không thể không cúi đầu trước hiện thực, dùng băng vải quấn chặt chân lại, hơn nữa sau mỗi lần huấn luyện đều phải thay băng, chẳng hạn như lúc này, băng vải trên chân trái của cậu cũng đã bị nhiễm máu, trong móng tay đều có tơ máu, đó là sự đánh đổi khi cậu tập luyện 4T, chân phải cũng giống vậy.
Nơi nghiêm trọng nhất không phải là những vết thương ngoài da này, mà là đầu gối.
Dương Chí Viễn xử lý vết phồng rộp máu và gót chân cho cậu, sau đó quỳ xuống xoa bóp đầu gối cậu: "Đầu gối bị mài mòn là chấn thương mà vận động viên không thể tránh khỏi, cái này không có cách nào cứu vãn."
Trương Giác đáp một tiếng: "Em biết, vận động viên mà, có chút mài mòn rất là bình thường, không ảnh hưởng đến việc thi đấu là được, em cũng sẽ phân bổ lượng tập luyện với huấn luyện viên trước khi bắt đầu trận chung kết."
Cậu nghĩ rất thoáng, trong số các vận động viên cùng lứa tuổi và trình độ, Trương Giác có thể tự khen một câu "Thân thể của tui là tốt nhất ", như vậy là đủ rồi, ít nhất đối với vấn đề khỏe mạnh, cậu sẽ không thua những người khác.
"Đúng rồi, eo của Bất Hoa có sao không?"
Dương Chí Viễn bình tĩnh trả lời: "Yên tâm, cậu nhóc vì đứng trên sàn băng ở Pháp mà bị chấn thương nhỏ thôi, sau khi dưỡng cho tốt, cậu nhóc vẫn là sẽ là người khỏe mạnh nhất trong đội, bàn về cơ xương chắc khỏe, cậu nhóc đã quăng em cả mười con phố."
Nếu không phải là bị quẹo vào môn trượt băng nghệ thuật, với khung xương kia của Sát Hãn Bất Hoa thì có đi tập luyện cử tạ cũng không khó chịu.
Tất nhiên Trương Giác cũng không thon thả cho lắm, người này có số đo một vòng chân là 58, trái ngược rõ ràng với vòng eo nhỏ, trong cơ bắp mịn màng thể hiện sức mạnh, có lúc Dương Chí Viễn cũng không biết Trương Giác làm như thế nào mà từ một tiểu manh vật với dáng dấp học sinh tiểu học lại lớn lên thành dáng dấp người lớn.
Dương Chí Viễn hỏi cậu: "Gần đây em vẫn bị mất ngủ sao?"
Trương Giác suy nghĩ một chút: "Khi mới trượt xong bài thi ngắn, tâm trạng của em sẽ không tốt, nhưng sau khi trở về Bắc Kinh thì khôi phục như cũ, cũng sẽ không bị mất ngủ."
Nói cách khác, khi cậu ở bên ngoài thi đấu《 Hình hài dấu yêu 》, thì vẫn sẽ bị mất ngủ.
Dương Chí Viễn lườm một cái: "Nếu không thì em hãy thay đổi bài thi ngắn đi thôi, dù sao thì người thay đổi tiết mục ngay giữa mùa giải cũng không phải là không có, em bắt đầu tập luyện từ bây giờ, còn có thể hoàn thành trước giải vô địch thế giới."
Trương Giác kiên định lắc đầu: "Không, 《 Hình hài dấu yêu 》vẫn còn chỗ trống để tiếp tục đào sâu, em không thể bởi vì khó mà từ bỏ."
Thoạt nhìn cậu sẽ chiến đấu với sự u ám đến cùng, Dương Chí Viễn nhíu mày, trong lòng nói lời xin lỗi với Trương Tuấn Bảo.
Dưới góc độ của một bác sĩ của đội, hắn sẵn sàng giúp huấn luyện viên trưởng thuyêt phục các vận động viên để không gặp rắc rối về sức khỏe tinh thần của mình, nhưng Trương Giác vẫn luôn như vậy, cậu một khi quyết định chuyện gì thì sẽ không có người nào thay đổi đươc, hắn trong phương diện này không thể giúp được rồi.
Hắn thở dài: "Em biết đó, bởi vì em là vận động viên, anh sẽ không dễ dàng kê cho em liều thuốc ngủ, sau này khi ra ngoài thi đấu thì uống chút sữa bò để giúp vào cơn buồn ngủ đi."
Trương Giác không cảm thấy sữa bò có tác dụng, cậu về nhà phàn nàn chuyện này với Tần Tuyết Quân: "Nếu như sữa bò có tác dụng, em cũng sẽ không đến nỗi bị mất ngủ hết cả hai phân trạm liên tiếp."
Tần Tuyết Quân ừ a a trả lời: "Vậy lúc em chuẩn bị ngủ thì gọi cho anh đi, anh bên phía điện thoại sẽ nhìn em ngủ say."
Trương Giác nghiêng đầu: "Nhưng anh bận rộn như vậy, nếu anh vẫn cứ gọi điện thoại cho em , vậy thì làm sao người khác liên hệ với anh?"
Tần Tuyết Quân: "Không sao đâu, anh sẽ mua điện thoại mới."
Hắn nhu nhu đầu Trương Giác: "Mau ngủ đi."
Cơ thể Trương Giác trượt xuống, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, Tần Tuyết Quân tắt đèn bên cạnh cậu rồi tiếp tục đọc sách, Trương Giác nhìn gò má của hắn, dần dần, hai mắt cậu nhắm lại.
Ngay tại lúc những vận động viên trượt băng hàng đầu chuẩn bị tới Nagano, bên phía trượt băng đơn nam đã xuất hiện ba tai nạn bất ngờ.
Ilya trong quá trình tập luyện 4lz đã bị chấn thương dây chằng nghiêm trọng, David bị tai nạn xe cộ, không có vết thương lớn nào, chính là não bị chấn động, đùi phải của Trương Giác bởi vì căng thẳng mà gãy xương, ba người cùng nhau rút khỏi thi đấu.
Rojas xếp hạng bảy, Harhasha xếp hạng thứ tám, Sát Hãn Bất Hoa đứng vị thứ chín trên bảng xếp hạng lâm thời lần lượt bổ sung vào trận chung kết.
Trương Giác không đi Nagano được.
Mãi đến tận rất lâu sau đó, Sát Hãn Bất Hoa vẫn luôn nhớ hình ảnh kia, sư huynh hắn giống như trước đây nhảy lên thật cao, xoay người với tốc độ cao, thời cơ nhảy lấy đà hoàn mỹ, trục tâm khi nhảy rất thẳng, tư thế trên không đẹp đẽ.
Đây vốn là một cú 4lo tuyệt vời, mà trong khoảnh khắc khi tiếp băng, Trương Giác lại không đứng vững được, đột nhiên té xuống sân băng, cậu phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, ôm phía cẳng chân bên phải, cuộn mình thành một cục trên sân băng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn luôn nở nụ cười giờ tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.
Các huấn luyện viên kêu lên, bác sĩ của đội bên sân trực tiếp gọi xe cứu thương, sau đó xông lại kiểm tra chân của cậu, cũng khẩn cấp xử lý.
Cơn ác mộng của tất cả các vận động viên —— chấn thương, một lần nữa quấn lấy vận động viên trượt băng đơn nam xuất sắc nhất trên thế giới, sư huynh của hắn.
-
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ khụ, yên tâm, chỉ là nứt xương nhẹ, chỉ cần dưỡng cho tốt là được! Tôi bảo đảm!
Nói tới vấn đề gãy xương do căng thẳng, trên thực tế có không ít vận động viên bị rớt vào hố này, chẳng hạn như đơn nữ mạnh mẽ Medeva của chu kỳ Pyeongchang, chính là bị gãy xương do căng thẳng trong mùa giải Thế vận hội Pyeongchang, cuối cùng phải rút lui khỏi trận chung kết Grand Prix, cho dù sau đó tại khẩn cấp trở về Olympic, trạng thái cũng thực sự không ổn.
.
Gãy xương do căng thẳng là một loại chấn thương do xương bị căng thẳng do hoạt động quá mức, sau khi cơ hoạt động quá mệt mỏi, nó không thể hấp thụ kịp thời chấn động do va chạm lặp đi lặp lại, làm truyền áp lực đến xương, có thể gây ra các vết nứt xương nhỏ hoặc gãy xương.
Trên đây là từ bách khoa Baidu.
.
Trương môn xếp thứ tự
Đại sư huynh Trương Giác (đỉnh trong đỉnh)
Nhị sư huynh Sát Hãn Bất Hoa (thanh máu dày đến kinh người)
Tam sư muội Mẫn San (bông hoa hoạt bát đáng yêu)
Tứ sư đệ Tưởng Nhất Hồng (tính cách mẫn cảm, yêu thích nhân vật vướng vào bóng tối bệnh hoạn)
Ngũ sư muội Mạnh Hiểu Lôi (là loại hình ăn thịt người)
Lục sư muội Tần Manh (nhìn như cổ điển xinh đẹp tuyệt trần thực ra tính cách mạnh mẽ như một nữ hán tử)
Thất sư muội Lục Thu (một bé gái thật thà chất phát, hiểu được tiếng phổ thông nhưng không thể nói rõ ràng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất