Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 182: Đi chơi đây đó

Trước Sau
Sự thực chứng minh, người Nhật Bản đường hoàng ra dáng gọi tên Trương Giác, duy nhất chỉ có Chiba Takeshi.

Sau khi em gái của Chiba Takeshi kết thúc thi đấu, chạy đến gặp anh trai ở tầng một, kết quả đột nhiên không kịp chuẩn bị khi Trương Giác lọt vào tầm nhìn thu hút mọi sự chú ý của cô bé.

Cô bé hét lên một tiếng: "Tama-chan!"

Trong lòng Trương Giác một mảnh an lành, sóng lớn không sợ, cậu khẽ mỉm cười, giơ tay chào hỏi: "Chào."

Chào cái đầu anh chớ chào.

Chiba Takeshi mặt không hề cảm xúc nhìn em gái của mình lấy lòng một anh chàng đẹp trai mà không khỏi nổi lên sự ghen tị, muốn xin chữ ký muốn chụp ảnh chung, mà lúc này cậu nhóc ngoại trừ người hỗ trợ chụp ảnh, một chút độ tồn tại cũng không có.

Trương Giác hiện tại đã rất giỏi đối phó với những người fan hâm mộ nhỏ tuổi, nhưng cậu cũng không ở lại được bao lâu, là top 1 trượt băng nghệ thuật hiện tại, cậu rất rõ ràng sự xuất hiện của mình sẽ gây ra bao nhiêu náo động, cho nên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói lời tạm biệt, bản thân chống nạng cộp cộp đi mất.

Chiba Takeshi vốn tưởng rằng đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa nhóc và tuyển thủ đơn nam mạnh nhất, đối phương bởi vì bị thương mà tạm thời nghỉ thi đấu, sau đó ra ngoài du lịch để điều chỉnh tâm trạng, còn nhóc thì dành thời gian cho gia đình ở quê nhà.

Ai ngờ cũng không lâu lắm, bọn họ đã có lần gặp gỡ thứ hai.

Lần này Trương Giác mặc áo sơ mi và áo gió, một thân đều đen, trên mặt còn mang kính râm, nếu không phải chống ‌nạng thì cậu là một chàng trai rất ngầu (cool guy), cậu ngồi ở một bên sân tập nói chuyện với Shiro Kanoko, mà Hayato Terakami ngồi một bên lột quýt cho họ ăn, ba người còn thỉnh thoảng chỉ trỏ Keiko trên sân băng, nói cú nhảy 3A này của cô không đủ xa.

Keiko không chịu nổi quấy nhiễu: "Các người thiệt là phiền! Có bản lĩnh thì tự mình tới nhảy một cái đi!"

Hayato Terakami: "Nhảy thì nhảy, ai mà không biết nhảy 3A chứ?"

Trương Giác nở nụ cười táo bạo: "Chờ anh đây dưỡng chân lành lặn rồi, đừng nói tới 3A, ngay cả 4A anh đây cũng nhảy cho cậu nhìn, chỉ là không tiếp băng được thôi, đến lúc đó mong cậu tha thứ nhiều nha."

Mọi người trầm mặc, còn 4A cơ đấy, anh bạn ngay cả nhảy 4lo cũng biến mình thành cái dạng này, thách thức cú nhảy 4A cần xoay bốn vòng rưỡi, jio của cậu chịu nổi sao?

Bọn họ không biết là, Trương Giác còn thật sự từng thử qua 4A, chỉ là tạm thời không đủ số vòng.

Xoay bốn vòng trong không trung là đủ để vận động viên phải vật lộn trong nửa sự nghiệp của họ, huống hồ chi đây là bốn vòng rưỡi, cho dù là Trương Giác có thể hoàn thành cú nhảy liên tục 4+1+4 có nhân cũng sẽ rất khó hoàn thành được cú nhảy biến thái này.

Mặc dù không biết cái tên này tới đây là gì, nhưng trong hoạt động giao lưu trượt băng nghệ thuật giữa Trung Quốc – Nhật Bản vào cuối mùa giải năm ngoái, Chiba Takeshi cũng từng được huấn luyện viên Trương chỉ đạo, mọi người đều biết Trương môn có hoa quả khô (?), mà Trương Giác chính là truyền nhân dòng chính thống của hàng khô này, thậm chí một số kỹ thuật huấn luyện trong đó là được Trương Giác tìm hiểu mà ra.

Cho nên khi Hayato Terakami lôi kéo ‌Trương Giác, yêu cậu cậu giúp hắn xem cách nhảy và biểu cảm của Chiba Takeshi, Chiba Takeshi ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất là nghiêm túc.

Trương Giác trả lời sao cũng được: "Vậy thì kêu cậu nhóc biểu diễn phần trượt băng tự do mùa này cho tớ xem đi."

Chiba Takeshi cắn chặt môi dưới, phối hợp với‌ âm nhạc, dùng thái độ khi thi đấu chính thức trượt qua một lần, lúc tiết mục kết thúc, Trương Giác hồi đầu không lên tiếng, chỉ là nhìn cậu nhóc một chập, đợi đến khi Hayato Terakami theo bản năng mà khẩn trương lên, cậu đột nhiên vỗ‌ cái đùi lớn nở nụ cười.

"Em trượt thật tốt nha, có phải rất là hồi hộp không?"

Kanoko oán trách đánh cậu một chút: "Nó chỉ là đứa nhỏ tổ thiếu niên, bị cậu nhìn như thế không hồi hộp mới là lạ? Nếu như cậu đánh giá trình độ của nó dựa trên tiêu chuẩn nhảy của chính cậu, nó có thể sẽ bị cậu phê bình đến thương tích đầy mình luôn á."

"Thoạt nhìn tớ giống người hà khắc với trẻ con như vậy sao?" Trương Giác nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn Chiba Takeshi, vỗ tay tán thưởng: "Kỹ thuật nhảy rất nice, số vòng có thể coi là lương tâm của những tuyển thủ trẻ, không hổ là người có thể phá kỷ lục của anh."

Cậu nói là lời hay, trong lòng Chiba Takeshi hồi hộp một chút, nhóc quả thực có chút sợ đối phương mạnh mẽ phê bình mình một trận, nhưng nếu như ‌Trương Giác không mặn không nhạt nói lời hay này, nhẹ nhàng đem một tờ này bóc qua, nhóc cũng sẽ không cam lòng‌.

Sau đó nhóc bị Trương Giác không chút khách khí chỉ trích một trận vì những thiếu sót trong kỹ thuật.

Chiba Takeshi: Không phải là người hà khắc với trẻ con sao?

Nhưng mà Trương Giác còn cảm thấy mình không sai chỗ nào cả, bởi vì lúc bình thường cậu cũng đối với sư đệ sư muội như thế, hơn nữa thực ra cậu còn nói chuyện dịu dàng hơn Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu và huấn luyện viên Lộc, cho nên bọn nhỏ đều tình nguyện nghe cậu nói, còn chính cậu, từ khi trở lại sân băng cho đến nay, không ít lần cậu bị huấn luyện viên mắng nhào đầu, lúc mà cậu bị mắng, dáng vẻ của những người khác đều cảm thấy thật kinh ngạc.

Trương Giác hiển nhiên không ý thức được, trong đợt giao lưu trượt băng giữa Trung và Nhật kia, Trương Tuấn Bảo đối với nhóm bạn bè nước ngoài có bao nhiêu ôn hòa, dù sao khi đó cậu vừa huấn luyện vừa đi học, còn phải bận việc biểu diễn thương mại cho nên cũng không quan tâm nhiều lắm, cậu còn tưởng rằng đám người kia sẽ quen với thói cuồng phong mưa rào của ông cậu, đối mặt với cơn mưa phùn nhẹ nhàng này của cậu hẳn là quen thôi.

Cậu nói xong khuyết điểm kỹ thuật còn chưa xong, uống một hớp nước, tự hỏi: "Em lên sân băng cũng không mang sổ ghi chép sao? Khi mà anh bị mắng trên sân băng thì đều sẽ dùng một cuốn sổ nhỏ ghi chép lại, sau đó thay đổi từng cái một nha."

Chiba Takeshi sụt sịt cái mũi, yên lặng cầm lấy cuốn sổ do sư huynh Hayato đưa tới ghi lại các vấn đề, sau đó Trương Giác đã cho một số kiến nghị về phương diện biểu cảm.

Cuối cùng cậu đứng lên, vỗ ‌vai Chiba Takeshi, dùng ngữ khí cực kỳ chân thành nói rằng: "Em là một người trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn, phải cố gắng lên nha, mong đợi được gặp lại em trên sàn thi đấu trong tương lai."



Khi cậu nói một chút như thế, sự bi thương của Chiba Takeshi lập tức tiêu thất 80%, trong lòng những người khác hô to khá lắm, đây chính là cho một cái tát rồi lại cho một quả táo đỏ khô sao?

Phàm là những người quen biết cậu đều có phần, thậm chí đối với bọn họ chỉ cần nhìn vào món quà nhận được là có thể biết lúc này Trương Giác đang tăng động ở chỗ nào.

Trương Giác dành khoảng 10 ngày ăn chơi tại Nhật Bản, ăn ngon uống ngon còn không nói, lúc tới dưới chân núi Phú Sĩ còn mua một đống đặc sản và bưu thiếp, tại bưu điện gần đó gói một cục gửi về nhà.

Ngày cậu đi, Hayato Terakami tự mình lái xe đưa cậu tới sân bay, tất cả mọi người cho là người này sẽ về nước, kết quả ‌vừa nhì vô vé máy bay.

Điểm dừng chân kế tiếp của Trương Giác là St. Petersburg.

Shiro Kanoko run rẩy khóe miệng: "Tama-chan, cậu chơi chưa đủ đô à?"

Trương Giác không hiểu gì hết trả lời: "Đây không phải là đã rõ ràng rồi sao? Đương nhiên là tớ chưa đủ đô rồi, phải biết rằng ở quốc gia tụi tớ, phàm là ba vận động viên giành được ba vị trí cao nhất trong giải đấu toàn quốc là không được phép ra nước ngoài, lần này bởi vì tớ bị thương, cộng với việc được sự hỗ trợ của giám đốc Tôn mới được phép đó, đương nhiên phải nhân cơ hội này ăn chơi tẹt ga nha."

Nếu như cậu không còn bị chấn thương nặng đến mức cần phải thư giãn để điều chỉnh tâm trạng, như vậy cơ hội để chu du khắp nơi như thế này, chỉ có thể chờ đến khi giải nghệ thôi.

Hayato Terakami thán phục: "Chống nạng mà vẫn có thể đi khắp nơi như thế, cậu đúng là nhân tài mà, không sợ đến lúc về sẽ bị huấn luyện viên đánh một trận sao?"

Trương Giác dùng giọng điệu khoái hoạt trả lời: "Chính là sợ lúc về sẽ bị đập, cho nên phải chơi cho đã để bù lỗ lại chứ."

Cậu mang tâm tình vui vẻ lên máy bay, nhìn cậu bay lượn bầu trời, các cô cậu bạn bè đều dồn dập thắp nến cho tổ huấn luyện viên của Trương Giác, có một át chủ bài như thế, huấn luyện viên của Tama-chan nhất định sẽ rất cực khổ đây.

Nhưng mà nếu nghĩ kỹ lại, cái tên này còn rất khiến người ước ao, bất kể là sự quyết đoán khi bước đi, hay là nhân duyên khi đến một nơi nào đó đều có người đón máy bay.

St. Petersburg, Ilya Savshenko đã phẫu thuật xong, hiện đang điều dưỡng thân thể trong bệnh viện, một ngày nọ, cô y tá nắm trong lòng bàn tay những vận động viên trượt băng nghệ thuật hàng đầu đứng ở cửa, dùng giọng điệu mơ hồ nói với hắn một câu.

"Savshenko, nhìn xem ai tới nè?"

Ilya bối rối ngẩng đầu, nhìn thấy một bàn tây thon dài trắng nõn đang giữ khung cửa, sau đó chủ nhân của bàn tay nắm lấy khung cửa đó dùng một chân nhảy vào tầm nhìn của hắn.

"Tíng toong ~ Ilyusa, tớ tới thăm cậu nè!"

Con gấu với bản tính ôn hòa lương thiện mở to đôi mắt xanh biếc: "Cá, cá sấu nhỏ?"

Con cá sấu cười ha hả: "Bị tớ hù rồi đúng không?"

Ilya không nhịn được cười rộ lên: "Đúng vậy, thực sự bị làm cho hoảng hồn luôn."

Trương Giác chống ‌nạng đi tới, vô cùng tự nhiên lấy một cái ghế dựa ngồi xuống, sau đó mò mò trong túi, móc ra một con gấu Kumamon bằng gỗ đưa tới.

"Nè, nhận lỗi vì đã làm cậu sợ."

Cậu nói xong, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ chân Ilya, hành động này khiến cho y tá còn đứng ở cửa sợ hết hồn, nhưng mà lực đạo của Trương Giác thật sự rất nhẹ, Ilya không cảm thấy có cái gì không đúng, cũng không có né tránh, vẻ mặt tràn đầy sự tín nhiệm với Trương Giác.

"Có đau lắm không? Bác sĩ nói khi nào mới bình phục?"

Ilya thuật lại những gì mà bác sĩ đã nói, nhưng bởi vì giọng điệu tiếng Anh của hắn luôn mang theo đạn lưỡi, có một số từ vựng chuyên môn nên cậu không thể phiên dịch được, Trương Giác mặc kệ nghe có hiểu ay không, chỉ biết là Ilyusa cần phải tốn mất 2 tháng mới có thể khôi phục huấn luyện.

Trương Giác vỗ tay một cái: "Quá tốt rồi, tớ cũng phải tốn mất 2 tháng mới huấn luyện lại nè, xem ra chúng ta đều có thể bắt kịp giải vô địch thế giới."

Cậu thở dài thở ngắn: "Đáng tiếc là không tham gia giải Bốn châu lục được, cậu cũng không bắt kịp giải vô địch châu Âu đúng không? Sư đệ của tớ cũng thật là xui xẻo, vốn dĩ một người sư huynh như tớ cần phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, kết quả thằng nhỏ mới thăng lên tổ như thế đã phải đón đầu nhiều giải đấu như vậy."

Ilya yên lặng lắng nghe, bình luận: "Không sao, các vận động viên trẻ luôn thích các cuộc tranh tài, mài giũa nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu."

Trương Giác bĩu môi: "Đó là bởi vì đất nước các cậu có đội ngũ dự trữ nhân tài lớn, nhà tớ không được như vậy đâu, huấn luyện viên của tớ không tìm được hạt giống thích hợp cho cuộc thi trẻ em, tổ thiếu niên thì chỉ có mỗi Nhất Hồng là dòng độc đinh."

Thành thật mà nói, đối với tình huống qua các đời mà chỉ có một dòng độc đinh chống đỡ thì sẽ mang đến áp lực cực lớn cho cả huấn luyện viên và vận động viên, thân là vận động viên nếu như không tập luyện chăm chỉ thì sẽ không tạo ra thành tích, nhưng mà một khi tập đến mức chấn thương, tỷ lệ một dòng độc đinh sẽ bị phế bỏ là rất cao, thậm chí trái tim của người hâm mộ trượt băng khi xem trận đấu cũng phải lơ lững.

Bọn họ trò chuyện một lúc, Ilya hỏi nơi ở của Trương Giác, phát hiện người này khi ở ngoài, vì an toàn vệ sinh thực phẩm nên nên cậu tự mình đi mua những nguyên liệu trong phạm vi an toàn để nấu ăn.

Thực đơn của cậu là do dì Ninh thực hiện một cuộc gọi xuyên biên giới nói cho cậu biết, điều đó cũng mang hàm ý là khi cậu ở nước ngoài cũng phải nhớ kiểm soát cân nặng, Ilya thì cảm thấy điều này không được chút nào.



Cá sấu nhỏ còn đang bị thương đó, lúc này phải ăn ngon mới được!

Ilya quyết định thật nhanh: "Cậu đẩy xe lăn của tớ tới đây, tớ dẫn cậu đến một nhà hàng đáng tin ăn cơm."

Trương Giác lập tức nở một nụ cười xán lạn như mặt trời nhỏ: "Thật sao, vậy thì tốt quá, cám ơn cậu, Ilyusa."

Bị cặp ánh mắt sáng lóng lánh kia nhìn‌, trong lòng Ilya dấy lên một phần trách nhiệm mạnh mẽ, cá sấu nhỏ vừa là bạn tốt vừa là đối thủ cạnh tranh, nếu người này đã đến địa bàn của mình, hắn liền nhất định ‌phải khiến cho người ta thoải mái, mở rộng tình bạn của chủ nhà.

Ilya hiển nhiên không biết không chỉ có mình hắn mới có loại tâm tư này, Hayato Terakami và chị em nhà Shiro cũng nghĩ như vậy, cho nên từ sau khi Trương Giác xuất ngoại, cậu gần như không bị phiền não bởi vấn đề ăn cơm, dì Ninh cũng sẽ không cần bận tâm tới cậu, luôn sẽ có người sẵn sàng mời cậu đi ăn cơm.

Từ Nhật Bản cho đến Nga, bản thân cậu còn chưa tiêu quá 100 tệ cho phương diện đồ ăn, mua một ly nước trái cây cũng có đàn em là Chiba Takeshi giành trả tiền.

Tới St. Petersburg, Ilya, Vasily, Sergei hay thậm chí là cả Boris đều rất tự giác giống như một người lớn chăm sóc Trương Giác, lần này thậm chí cậu cũng không cần chi tiền để mua đặc sản, bởi vì Vasily ‌đã đưa cho cậu một đống.

Ngoài ra, cậu còn tham dự lễ cưới của Sergei, chính là độ thẳng nam của giới trượt băng nghệ thuật đều được hệ Nga và châu Á đẩy lên, Sergei có một cô bạn gái từ tổ thiếu niên cho đến tận lúc giải nghệ, nghe nói chị gái đó là một bác sĩ thú y.

Khi Trương Giác tham gia lễ cưới, cậu phát hiện chiều cao của cô dâu là 1 mét 85, còn cảm hơn Sergei 10 cm, sau khi mang giày cao gót, cảnh tượng đó càng buồn cười hơn, mà Sergei vẫn cảm thấy hoàn toàn không có chỗ nào không đúng, miệng nhếch lên, vui sướng giống như một kẻ ngu si.

Bọn họ trông rất hạnh phúc.

Về phần Trương Giác mặc dù không mang theo quà cáp gì, nhưng người ta cũng không đề cập tới, chờ sau khi Trương Giác lên sân khấu hát một bài《 Sugar 》ma lực đỏ, cậu liền trở thành một vị khách được hoan nghênh nhất.

Lúc chụp ảnh cùng nhau, nếu không phải Trương Giác chủ động đứng bên cạnh, Sergei và vợ hắn hận không thể kéo Trương Giác tới thẳng vị trí C.

Sau đó Trương Giác đã đi Kazakhstan, Bỉ, Pháp... Mỗi một lần đến đều dừng chân khoảng chừng năm ngày, thậm chí còn đến khoa xương tại bệnh viện tốt nhất nước Đức, thông qua sự giới thiệu của một đối thủ trượt băng đôi cùng thời với Kim Mộng/ Diêu Lam, kiểm tra chân của mình một chút.

Vị bác sĩ kiểm tra đánh giá cho Trương Giác: "Mặc dù cơ thể của cậu bị mài mòn do tập luyện quá nhiều, nhưng cậu là một trong những nhà vô địch thế giới khỏe mạnh nhất mà tôi từng thấy."

Trương Giác rõ ràng là vận động viên được nuôi dưỡng rất tinh tế, bác sĩ đã dùng từ nuôi dưỡng ở đây, nhưng ông có thể khẳng định, chế độ ăn uống, vật lý trị liệu và các phương pháp điều trị khác của Trương Giác đều là hàng đầu trên toàn thế giới, trước đây thậm chí ông chỉ thấy những điều đó ở các vận động viên tên tuổi ở châu Âu và Mỹ, mà những vận động viên đó đều có thu nhập quá trăm triệu, là một nhà giàu có thể mời một đội y bác sĩ về phục vụ riêng cho mình.

Mà trong môn thể thao băng tuyết ít được ưa chuộng, đãi ngộ của Trương Giác với tư cách là vận động viên tuyệt đối không ai sánh bằng, cho nên ngoại trừ chân phải bị thương, những bộ phận khác của cậu đều rất khỏe mạnh.

Chàng trai cứ dưỡng thương cho tốt, cậu có thể khôi phục.

Trương Giác vui mừng không thôi, gửi kết quả khám bệnh cho ông cậu nhà mình, mặc dù ông cậu chỉ đáp lại một chữ "Tốt", nhưng Trương Giác biết chắc là ông cậu cũng đang vui thay cho mình.

Thời điểm gần cuối tháng 1, Trương Giác rốt cục cũng hài lòng về nước.

Không phải là cậu chơi đủ đô rồi đâu, chỉ là Trương nữ sĩ đưa đưa ra một tối hậu thư, nhắc nhở cậu nếu như dưới tình huống không thi đấu mà không về nhà vào dịp năm mới thì... Hừ hừ.

Uy lực của mẹ ruột vĩnh viễn là to nhất, Trương Giác lập tức êm dịu lăn trở về.

Lúc này trong nhà Trương Giác nhiều đặc sản các quốc gia đến mức cần phải nhờ Tần Tuyết Quân quét sạch hết các mớ tờ lơ trong nhà mới có thể chứa hết.

Cùng lúc đó, bởi vì Trương Giác mỗi lần đến một nơi đều có người đón máy bay, nên cậu không thể tránh khỏi việc đối phó với những đàn em của các đối thủ này, thậm chí còn phải đưa ra các chỉ điểm, thuận tiện sớm nhìn một chút những người sau này sẽ nhấc lên mưa gió ở tổ thành niên, nhưng hiện tại vẫn còn dáng vẻ loai choai lóc chóc.

Còn rất thú vị.

-

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Hỏi: Lần này Trương Giác đã chi bao nhiêu tiền ăn trong đợt du lịch giữa các quốc gia?

Đáp: Chưa tới 500 nhân dân tệ đi, chủ yếu là do có quá nhiều người mời khách.

Trương Giác chính là kiểu người chỉ cần đưa cho cậu một tấm vé và một trăm đô la rồi ném lên máy bay, chờ đến khi cậu du lịch vòng quanh thế giới trở về, trong túi tiền nói không còn có nhiều tiền hơn lúc trước khi đi.

Nhân tiện, Trương Giác cảm thấy khi chọc ghẹo các vận động viên hàng đầu trong tương lai thì rất vui, những người khác cũng cảm thấy anh chàng quán quân đẹp trai đáng yêu này cũng rất mê người, cậu đi một chuyến như thế, suýt chút nữa cậu đã biến mình thành bạch nguyệt quang của tất cả các nhà vô địch trong tương lai.

Chính là những năm tháng ấy, trong môn trượt băng nghệ thuật còn có đứa nhỏ nào không sùng bái Trương Giác đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau