Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 192: Fan
Frans luôn biết rằng Trương Giác vẫn luôn là người rất tài năng, nhưng khi biết người này còn có thể viết nhạc, thậm chí còn có bài hát hot đến mức ngay cả vũ công khiêu vũ trên băng ở nước ngoài cũng sử dụng để trượt trong mùa giải trước, hắn vẫn rất kinh sợ.
Hắn chỉ vào Trương Giác, ngón tay run rẩy: "Cậu, lúc thường cậu bận rộn như vậy, làm sao lại có thời gian thắp sáng kỹ năng việc nhạc?"
Trương Giác trong lòng nói rằng kỹ năng này được thắp sáng hồi kiếp trước nha.
Hiện tại cậu bỏ ra rất nhiều công sức cho trượt băng nghệ thuật, kiếp trước thì công sức này tiêu tốn cho phương diện âm nhạc, nhưng sự thật thì không thể nói, cho nên cậu chỉ có thể chắp tay ra sau lưng, làm bộ ra cao thâm khó lường.
Trương Giác dùng giọng điệu tựa như khiêm tốn trả lời: "Tôi cũng không phải là giỏi lắm trong việc viết nhạc, chỉ là sáng tác một chút khi có cảm hứng thôi."
Frans đầy vẻ bội phục: "Ca khúc của cậu có chất lượng rất tốt."
Là một bản tình ca tiếng Anh, bất kể là ca từ hay giai điệu đều rất hay, giọng hát ca sĩ trong trẻo mà giàu từ tính, ngón giọng đặc sắc, tình cảm chân thành.
Thật không hổ là đơn nam trượt băng nghệ thuật, người có biểu cảm nhất trong thời gian hoạt động, tế bào nghệ thuật này không phải ai cũng có.
Trương Giác: Đó là chỗ tốt của việc sống thêm một đời.
Sau đó cậu bắt đầu đuổi người: "Cầm ca khúc cẩn thận rồi đi làm việc đi, tôi còn phải bắt đầu luyện khiêu vũ, anh ở đây tôi không thể cởi quần áo."
Trương Giác lúc luyện khiêu vũ đều không mặc quần áo, nếu nư Frans ở đây, cho dù cậu có mặc một chiếc áo ba lỗ, Frans cũng sẽ che mắt lại, một dáng vẻ trông rất kích động.
Cậu cũng phải phục đối phương luôn mà.
Phất Lance ho khan một tiếng, ánh mắt dừng trên ngực và vai Trương Giác ngực trong hai giây, bật ngón cái lên: "Cơ ngực và vai rất tuyệt nha, nhưng mà tôi thích dáng người của cậu lúc đang trong mùa giải hơn, lúc cậu không giảm cân thì cơ bắp càng no đủ hơn đó, thoạt nhìn còn có chút tam giác ngược nha."
Hắn nói xong lời này, e thẹn chạy đi.
Trương Giác: ...
Cậu mở nhạc trên điện thoại ra, theo nhịp điệu thực hiện một số động tác khởi động cơ bản trong bài nhảy, đang nhảy hăng, bên ngoài phòng khiêu vũ vang lên tiếng nói chuyện.
Đổng Tiểu Long dừng bước, quay đầu khẽ mỉm cười với Tái Bành Tái Quỳnh: "Mặc dù chưa hẹn gặp nữ sĩ Mia với các em, huấn luyện viên Trương bên kia cũng không thể ra tay cho các em vào lớp biểu diễn, nhưng mà trong đội chúng ta cũng có những bậc thầy biểu diễn khác, từ bây giờ mỗi 2 giờ chiều, các em đến phòng khiêu vũ để gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ tiện tay hướng dẫn các em trong quá trình khiêu vũ."
"Cậu ấy nói, nếu như các em biểu hiện tốt, có thể sẽ cân nhắc biên đạo cho một nhịp điệu của các em."
Nhịp điệu khiêu vũ trên băng tương đương với bài thi ngắn trượt băng đôi và trượt băng đơn, thời lượng cũng tương tự.
Tái Quỳnh tò mò hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Ngoài huấn luyện viên Trương và nữ sĩ Mia trong đội tuyển quốc gia, còn có đại lão nào am hiểu việc biểu diễn, còn có thể biên đạo nữa chứ?
Đổng Tiểu Long đẩy cửa ra: "Vào đi."
Anh em nhà họ Tái đi vào, nhìn thấy một bóng người vừa quen vừa lạ đang đứng trên sàn nhà bằng gỗ, ngẩng đầu uống ngụm nước, quay đầu lại ngoắc ngoắc tay với họ.
"Đến đây? Tôi nghe giám đốc Tôn nói rồi, sau này các cậu sẽ cũng tôi học lớp khiêu vũ, đến đây đi."
Tái Bành há to miệng: "Đội, đội trưởng?"
Thời khắc này, hiếm khi hai anh em nhà họ Tái đạt thành nhất trí trong tư tưởng —— cảm ơn những nhà lãnh đạo của đội tuyển quốc gia, vốn dĩ bọn họ cho rằng được một trong hai vị đại lão là huấn luyện viên Trương hay nữ sĩ Mia hướng dẫn một chút là tốt rồi, kết quả cấp trên lại sắp xếp cho bọn họ một vị cự lão cấp độ sử thi luôn!
Đương nhiên Trương Giác là một biên đạo nha! Tiết mục kinh điển《 Cây sinh mệnh 》sáng lập và duy trì kỷ lục trượt tự do, bài thi ngắn《 Moulin Rouge 》theo phong cách tango như sách giáo khoa đều là do người này biên nha!
Trương Giác chậm rãi xoay người, bởi vì trong phòng còn có một cô gái, nên cậu cũng khoác vào một chiếc áo màu đen.
"Tôi biên đạo cũng không dễ xử lý, nếu như trình độ của các cậu không được, tôi cũng sẽ không lãng phí tinh lực trên người các cậu, còn sững sờ cái gì? Mang giày nhảy vào đi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lên lớp."
Chỉ là thêm hai người nữa cùng tập khiêu vũ, Trương Giác cũng không cảm thấy việc này quấy rầy việc tập luyện của mình, nếu như hai đứa nhỏ này thực sự có thể rèn luyện được kỹ năng biểu diễn bằng cách tập khiêu vũ với cậu, cải thiện hơn nữa thứ hạng của môn khiêu vũ trên băng trên đấu trường quốc tế, vậy thì Trương Giác cũng sẽ rất vui.
Tuần biểu diễn POI năm ngoái diễn ra vô cùng thuận lợi, trực tiếp mang lại khoản thu nhập tám con số cho Trương Giác, đồng thời cũng khiến các nhà lãnh đạo tài trợ, cũng như các vận động viên tham gia biểu diễn thương mại khác hết sức hài lòng.
Cho nên đến năm nay, số lượng người tham gia buổi biểu diễn thương mại còn tăng hơn nữa, bàn luận về đội hình biểu diễn, có thể sáng ngang với bốn nội dung biểu diễn trượt băng nghệ thuật vào cuối Thế vận hội mùa đông Sochi, không quan tâm đến còn hoạt động hay đã giải nghệ, mọi người đều có huy chương của giải đấu cấp A.
Điều duy nhất mà Trương Giác tiếc nuối chính là Vasily đã thay các khớp nối bằng kim loại, hiện tại hắn chỉ có thể nhảy tối đa là 3T, nhưng những nơi mài mòn trên người hắn không chỉ là những khớp kim loại, mắt cá chân, xương hông cũng không khỏe mạnh, nếu như muốn duy trì khả năng đi lại bằng chân cho đến năm 60, 70 tuổi, đề nghị của bác sĩ tốt nhất là không nên lên sân băng, bơi lội và đi bộ là phương tiện tập thể dục chính là tốt rồi.
Vì vậy Vasily không nhận lời mời biểu diễn thương mại của Trương Giác, chỉ là khi Ilya, Serena, Katerina đến đây, hắn đã nhờ bọn họ tặng cho Trương Giác một hộp sô cô la nhân rượu làm quà.
Serena nói với Trương Giác: "Vốn dĩ anh ấy muốn ăn cái này, anh ấy rất là thích sô cô la, nhưng mà gần đây hắn đang tăng cân, Boris nói rằng anh ấy nên kiểm soát hình thể của mình, tội nghiệp Vassenka."
Trương Giác đối với việc này thật tràn ngập cảm xúc: "Tớ hiểu mà, giảm cân luôn là điều thống khổ nhất."
Thân là một người dễ mập, Trương Giác thực sự cũng thầm lo lắng về việc liệu mình có trở thành kiểu người size xxxxxl sau khi giải nghệ hay không, nếu như là cẩu độc thân thì thôi đi, nhưng giờ đây cậu đã mang Tuyết nhi tiến vào vòng hậu viện rồi, lỡ đâu mập lên, nói không chừng sẽ bị ghét bỏ luôn ó.
Ilya nói với Trương Giác: "Vassenka gần đây đang bận rộn theo dõi gắt gao tiểu sư muội Raisa của tụi tớ, con bé mới 11 tuổi, nhưng thiên phú nhảy thì vô cùng xuất chúng, sức mạnh thì siêu nhân, bây giờ đã có thể ổn định nhảy 3lz+3T rồi, nhưng đáng tiếc cú nhảy 3F lại dùng lưỡi dao không đúng, hẳn là bị sai lệch khi huấn luyện viên khai sáng đặt nền móng, Boris nói rằng trước khi con bé tiến vào tổ thiếu niên, sẽ đem cái cách dùng lưỡi dao đó sửa lại."
Trương Giác tò mò hỏi: "Con bé có thể kết nối 3lo không?"
Ilya: "Có thể, nhưng mà chưa đủ ổn định, hơn nữa con bé cũng không giỏi cú nhảy lưỡi dao, trình độ giống như 2A, có lẽ khó mà lên được 3A, tay chân cũng có hơi cứng, biểu cảm cũng chưa đủ tốt, điều này khiến cho Vassenka phải phát sầu."
11 tuổi mà đã có trình độ nhảy như thế này đã là rất nghịch thiên, chỉ cần trượt và xoay tròn không cần quá kém, kéo đến tổ thành niên thì sức chiến đấu này cũng đủ đô rồi.
Ilya cảm thán: "Thiên phú của con bé thật sự rất tốt, nhưng khuyết điểm cũng không ít, hiện tại nhiều tuyển thủ mới ở nội dung đơn nữ đang bận rộn tập luyện những cú nhảy khó hơn trước khi xuất hiện rào cản dậy thì, nền tảng không đủ vững chắc, khuyết điểm thì đủ loại, thầy Boris đã phàn nàn rất lâu luôn rồi."
Trương Giác trò chuyện với hắn: "Dù sao thì khoảng thời gian nở rộ của đơn nữ cũng ngắn ngủi, cậu nhìn Keiko đi, cả sư muội San San của tới, có người nào không tạo ra thành tích khi mới thăng lên tổ đâu? Thời kỳ huy hoàng nhất của họ chính là lúc đó, ông cậu tớ không phải mới nhận ba học trò nữ mới sao? Phụ huynh của bọn nhỏ cũng không ngừng việc để con cái thực hiện những cú nhảy khó, mỗi đứa đều ít nhất thực hiện được bốn kiểu nhảy ba vòng, nhưng sai sót về kỹ thuật thì quá nhiều, huấn luyện viên Lộc chỉ dạy cho bọn nhỏ căn bản thôi mà đã tốn rất nhiều sức lực rồi."
Huấn luyện viên Lộc cũng không phải là dễ dàng, từ khi trở về Trương môn, lão gia tử cũng chưa từng bị mập lên lại, bởi vì khi ông mập lên quá giống huấn luyện viên Anzai trong bộ truyện tranh《 Slam Dunk 》, cho nên thỉnh thoảng Trương Giác lại hoài niệm cái dáng vẻ mập lên của ông.
Trương Giác hoàn toàn không nghĩ tới cách dạy học của huấn luyện viên Lộc lại còn táo bạo hơn lúc dạy bé mũm mĩm Trương Tiểu Ngọc, một ngày ít nhất phải rống to ba lần, đuổi theo đứa nhỏ nghịch ngợm phải nói đã trở thành thói quen cơm bữa.
Kỹ thuật của các sư muội có khuyết thiếu như thế nào đi chăng nữa thì cũng không khiến người ta bận tâm giống như Trương Giác, đây cũng là điều mà các huấn luyện viên đã từng huấn luyện Trương Giác lại cảm thấy thoải mái hơn khi họ được dạy những đứa nhỏ khác.
Dù sao thì những người ở đây đã va chạm với Trương Giác quá đủ rồi, những bạn nhỏ khác cho dù nghịch tới đâu, hoàn toàn không bằng một góc của Trương Giác.
Học trò của Trương môn nhiều hơn, đương không phải phụ huynh của ai cũng dễ nói chuyện như phụ huynh của Mẫn San, Sát Hãn Bất Hoa, chẳng hạn như cha mẹ của Tần Manh đều vô cùng hy vọng con gái có thể trượt ra thành tích sớm một chút, có nhiều tài nguyên hơn, hy vọng cô bé có thể cùng với sư huynh lộ mặt bên ngoài nhiều hơn, tham gia các buổi biểu diễn thương mại để tích lũy fan và sự nổi tiếng, điều này rất là làm khó người ta, hiện tại POI hiếm khi mời vận động viên tuyến đầu trở xuống, tổ thành niên hay tổ thiếu niên đều là như vậy.
Cũng may đội tuyển quốc gia có hệ thống quản lý riêng, trong đội có một quy định mới được đưa ra hồi năm ngoái, đó chính là trẻ em dưới tuổi thiếu niên trở xuống không được phép tham gia các hoạt động thương mại.
Điều này nhằm tránh cho trẻ em bị mê hoặc bởi thế giới muôn màu bên ngoài sớm ở độ tuổi mà lẽ ra các em cần được học những điều cơ bản, sau đó lại không để mắt đến việc huấn luyện, mà quy định này chẳng hề nghiêm ngặt, chỉ giới hạn độ tuổi hoạt động thương mại đối với tổ thiếu niên, cũng không quản được các vận động viên nhí ngoài đội tuyển quốc gia.
Hơn nữa các vận động viên nhí vẫn sống trong ký túc xá, những chỗ để các phụ huynh can thiệp cũng không nhiều, đốc thúc học tập, sum họp với con cái và thỉnh thoảng đưa chúng đi chơi thì còn có thể, nhưng muốn làm nhiều hơn thì không đủ thời gian.
Sau khi trải qua một phen thảo luận, lần ra trận POI lần này vẫn là quần vũ, nhưng tiết mục đầu tiên là để cho Mẫn San ra trận, tiếp đó là màn trình diễn giải nghệ của đơn nữ hạng hai Lục Hiểu Dung, đến lúc đó cô và bạn trai của mình là Phàn Chiếu Anh cùng nhau diễn xuất, rồi Trương Giác ra trận.
Để phối hợp với phong cách tiết mục mùa giải mới, Trương Giác cũng đã phải thay đổi kiểu tóc của mình.
Ban đầu tóc cậu có hơi dài, lần này cậu giữ lại tóc ở hai bên má, cắt ngắn phía sau, thường thì cậu sẽ chải ngược tóc mai sau đó buộc thành chùm, ngoài ra cậu còn đeo những chiếc khuyên tai obsidian mà mình yêu thích.
Nếu không phải với gương mặt con nít này mà để râu quai nón thì sẽ quá quái dị, thậm chí cậu còn muốn để lại một ít râu để tăng thêm sức hấp dẫn đàn ông trưởng thành của mình.
Vốn dĩ người này đã có ngoại hình đẹp, nhưng sau một hồi tạo hình các kiểu, khi mà văn phòng xóa đói giảm nghèo đến tìm Trương Giác đại ngôn ngọt ngất ngây số 2, cũng cầm lòng không đậu mà khen cậu.
"Nhóc con này càng ngày càng đẹp trai nha."
Chờ nhóm người cuối cùng tham gia buổi biểu diễn thương mại đến, cũng chính là tuyển thủ Arthur Cohen của Mỹ đến Bắc Kinh, khi ngồi trong nhà hàng của khách sạn uống nước trái cây để giải tỏa sự lệch múi giờ, trong tivi vừa hay cũng chiếu quảng cáo mà Trương Giác mới quay.
Chỉ thấy anh chàng nhất ca trượt băng nghệ thuật đẹp trai Trương Giác mặc quần yếm và áo ngắn tay thể thao màu nắng giản dị, trên cổ quấn khăn trắng và đầu đội mũ rơm, cúi đầu ngửi mùi ngô vàng trên lõi ngô, sau đó cúi đầu cạp cạp mấy miếng lớn, hai má phồng lên, giống như một bé hamster rất chi là mãn nguyện.
Đây là một quảng cáo chỉ cần nhìn bằng mắt thường, là có thể khẳng định bắp ngô này vừa thơm lại vừa ngọt.
Arthur Cohen sửng sốt một hồi lâu, nhéo má anh bạn ngồi bên cạnh mình.
"Này, anh có biết ngô này mua ở đâu không?"
Kelsen cũng là tuyển thủ đơn nam Bắc Mỹ bụm mặt, mặt đen phun nát: "Nhóc tỉnh táo chút đi, Arthur, quảng cáo đã nói loại ngô này có hàm lượng đường rất cao, cho dù nhóc là một fan hâm mộ của Trương, nhưng trong thời kỳ giảm cân, nhóc cũng không thể ăn được đâu."
Cùng lúc đó, Chiba Takeshi cũng được mời tới nơi này, khi mới bước vào sảnh khách sạn, hắn đang do dự giữa việc đi cùng với sư huynh Hayato Terakami đến tìm Trương Giác để chụp ảnh chung ký tên chào hỏi, hay là đến khiêu khích Sát Hãn Bất Hoa đang mua nước tại quầy bán đồ ăn vặt của khách sạn.
Hai cái hắn đều muốn.
Lúc này, Sát Hãn Bất Hoa quay đầu lại nhìn thấy hắn, Tiểu Bạch Ngưu cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng, thân mật gật đầu một cái với họ.
Chiba Takeshi lập tức quyết định, chạy tới chỗ đó, chỉ vào Sát Hãn Bất Hoa.
"Sát Hãn Bất Hoa kun, mùa giải sau tôi được thăng lên tổ rồi, cậu chờ xem, tôi đã chuẩn bị xong tiết mục mới, sau đó nhất định sẽ đánh bại cậu!"
Trương Giác tay đút túi quần đi tới, vừa vặn thấy cảnh này, cậu wow một tiếng, quay đầu nói với Hayato và Keiko: "Tuổi trẻ thật tốt nha, có thể bộc lộ tinh thần dám nghĩ dám làm của mình một cách như vậy, tớ chẳng được như vậy, qua chu kỳ Sochi rồi, hình như tớ không đuổi theo bước chân của ai nữa."
Hayato Terakami dùng mắt cá chết, đúng đấy đúng đấy, hiện tại đều là những người khác đuổi theo bước chân của cậu thôi.
Lúc nói chuyện, Hayato Terakami và Keiko luôn không tự chủ được mà hướng mắt lên người Trương Giác.
Cái tên này ngày hôm nay mặc một thân màu đen là áo thun và quần lửng, chân mang giày sandal, là trang phục đặc trưng của mùa hè, thế nhưng cũng quá ốm rồi đi?
Có phải cậu ấy đang giảm cân không? Nhưng nếu giảm cân thành ra như vậy, chắc chắn cơ bắp sẽ mất đi một chút? Là một đơn nam sức mạnh, Trương Giác giữ hình thể như thế còn có thể nhảy được bốn vòng không?
Sau đó bọn họ bị bao vây.
Đừng hiểu lầm, không phải là fan ùa vào khách sạn, mà lại tại buổi biểu diễn thương mại lần này, nhà vô địch vòng chung kết tổ thiếu niên và giải thiếu niên thế giới đều được mời hết.
Tất cả bọn họ đều là fan của Trương Giác, sau khi thần tượng xuất hiện, một đám trẻ em đã vọt tới chỗ cậu.
Keiko trưng khuôn mặt đầy nghi hoặc: "Nhân duyên con trai của cậu ta tốt đến như vậy sao?"
Mà Trương Giác nhìn xung quanh, phát hiện đám nhóc này là những đứa trẻ bị cậu trêu chọc khi cậu đi du lịch lúc bị thương.
"Trương, em đã bắt đầu tập bài nhảy liên tục 33 nâng cao thứ hai rồi!"
"Tama-chan, gần đây em có nuôi một con thỏ, anh có muốn xem hình của nó không?"
"Trương ơi, em luyện được 3A rồi nha."
Những đứa nhỏ vây quanh Trương Giác, trong đó có đứa nhỏ thấp nhất giơ tay lên, muốn anh trai cá sấu nhỏ ôm cô bé chụp ảnh chung, những đứa nhỏ cao dưới 1 mét 5 đều rất kích động, đều nói muốn ôm ôm.
Bọn họ cũng không sợ Trương Giác không còn sức lực, dù sao thì cá sấu nhỏ cũng là người từng nâng Vasily, Ilya hay Hayato Terakami lên rồi, ôm đứa nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề nha!
Trương Giác cứ như vậy mà bị nhấn chìm trong các nhà vô địch thế giới tương lai.
-
Tác giả có lời muốn nói: Khi cá sấu nhỏ du lịch khắp nơi ha ha ha
Hắn chỉ vào Trương Giác, ngón tay run rẩy: "Cậu, lúc thường cậu bận rộn như vậy, làm sao lại có thời gian thắp sáng kỹ năng việc nhạc?"
Trương Giác trong lòng nói rằng kỹ năng này được thắp sáng hồi kiếp trước nha.
Hiện tại cậu bỏ ra rất nhiều công sức cho trượt băng nghệ thuật, kiếp trước thì công sức này tiêu tốn cho phương diện âm nhạc, nhưng sự thật thì không thể nói, cho nên cậu chỉ có thể chắp tay ra sau lưng, làm bộ ra cao thâm khó lường.
Trương Giác dùng giọng điệu tựa như khiêm tốn trả lời: "Tôi cũng không phải là giỏi lắm trong việc viết nhạc, chỉ là sáng tác một chút khi có cảm hứng thôi."
Frans đầy vẻ bội phục: "Ca khúc của cậu có chất lượng rất tốt."
Là một bản tình ca tiếng Anh, bất kể là ca từ hay giai điệu đều rất hay, giọng hát ca sĩ trong trẻo mà giàu từ tính, ngón giọng đặc sắc, tình cảm chân thành.
Thật không hổ là đơn nam trượt băng nghệ thuật, người có biểu cảm nhất trong thời gian hoạt động, tế bào nghệ thuật này không phải ai cũng có.
Trương Giác: Đó là chỗ tốt của việc sống thêm một đời.
Sau đó cậu bắt đầu đuổi người: "Cầm ca khúc cẩn thận rồi đi làm việc đi, tôi còn phải bắt đầu luyện khiêu vũ, anh ở đây tôi không thể cởi quần áo."
Trương Giác lúc luyện khiêu vũ đều không mặc quần áo, nếu nư Frans ở đây, cho dù cậu có mặc một chiếc áo ba lỗ, Frans cũng sẽ che mắt lại, một dáng vẻ trông rất kích động.
Cậu cũng phải phục đối phương luôn mà.
Phất Lance ho khan một tiếng, ánh mắt dừng trên ngực và vai Trương Giác ngực trong hai giây, bật ngón cái lên: "Cơ ngực và vai rất tuyệt nha, nhưng mà tôi thích dáng người của cậu lúc đang trong mùa giải hơn, lúc cậu không giảm cân thì cơ bắp càng no đủ hơn đó, thoạt nhìn còn có chút tam giác ngược nha."
Hắn nói xong lời này, e thẹn chạy đi.
Trương Giác: ...
Cậu mở nhạc trên điện thoại ra, theo nhịp điệu thực hiện một số động tác khởi động cơ bản trong bài nhảy, đang nhảy hăng, bên ngoài phòng khiêu vũ vang lên tiếng nói chuyện.
Đổng Tiểu Long dừng bước, quay đầu khẽ mỉm cười với Tái Bành Tái Quỳnh: "Mặc dù chưa hẹn gặp nữ sĩ Mia với các em, huấn luyện viên Trương bên kia cũng không thể ra tay cho các em vào lớp biểu diễn, nhưng mà trong đội chúng ta cũng có những bậc thầy biểu diễn khác, từ bây giờ mỗi 2 giờ chiều, các em đến phòng khiêu vũ để gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ tiện tay hướng dẫn các em trong quá trình khiêu vũ."
"Cậu ấy nói, nếu như các em biểu hiện tốt, có thể sẽ cân nhắc biên đạo cho một nhịp điệu của các em."
Nhịp điệu khiêu vũ trên băng tương đương với bài thi ngắn trượt băng đôi và trượt băng đơn, thời lượng cũng tương tự.
Tái Quỳnh tò mò hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Ngoài huấn luyện viên Trương và nữ sĩ Mia trong đội tuyển quốc gia, còn có đại lão nào am hiểu việc biểu diễn, còn có thể biên đạo nữa chứ?
Đổng Tiểu Long đẩy cửa ra: "Vào đi."
Anh em nhà họ Tái đi vào, nhìn thấy một bóng người vừa quen vừa lạ đang đứng trên sàn nhà bằng gỗ, ngẩng đầu uống ngụm nước, quay đầu lại ngoắc ngoắc tay với họ.
"Đến đây? Tôi nghe giám đốc Tôn nói rồi, sau này các cậu sẽ cũng tôi học lớp khiêu vũ, đến đây đi."
Tái Bành há to miệng: "Đội, đội trưởng?"
Thời khắc này, hiếm khi hai anh em nhà họ Tái đạt thành nhất trí trong tư tưởng —— cảm ơn những nhà lãnh đạo của đội tuyển quốc gia, vốn dĩ bọn họ cho rằng được một trong hai vị đại lão là huấn luyện viên Trương hay nữ sĩ Mia hướng dẫn một chút là tốt rồi, kết quả cấp trên lại sắp xếp cho bọn họ một vị cự lão cấp độ sử thi luôn!
Đương nhiên Trương Giác là một biên đạo nha! Tiết mục kinh điển《 Cây sinh mệnh 》sáng lập và duy trì kỷ lục trượt tự do, bài thi ngắn《 Moulin Rouge 》theo phong cách tango như sách giáo khoa đều là do người này biên nha!
Trương Giác chậm rãi xoay người, bởi vì trong phòng còn có một cô gái, nên cậu cũng khoác vào một chiếc áo màu đen.
"Tôi biên đạo cũng không dễ xử lý, nếu như trình độ của các cậu không được, tôi cũng sẽ không lãng phí tinh lực trên người các cậu, còn sững sờ cái gì? Mang giày nhảy vào đi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lên lớp."
Chỉ là thêm hai người nữa cùng tập khiêu vũ, Trương Giác cũng không cảm thấy việc này quấy rầy việc tập luyện của mình, nếu như hai đứa nhỏ này thực sự có thể rèn luyện được kỹ năng biểu diễn bằng cách tập khiêu vũ với cậu, cải thiện hơn nữa thứ hạng của môn khiêu vũ trên băng trên đấu trường quốc tế, vậy thì Trương Giác cũng sẽ rất vui.
Tuần biểu diễn POI năm ngoái diễn ra vô cùng thuận lợi, trực tiếp mang lại khoản thu nhập tám con số cho Trương Giác, đồng thời cũng khiến các nhà lãnh đạo tài trợ, cũng như các vận động viên tham gia biểu diễn thương mại khác hết sức hài lòng.
Cho nên đến năm nay, số lượng người tham gia buổi biểu diễn thương mại còn tăng hơn nữa, bàn luận về đội hình biểu diễn, có thể sáng ngang với bốn nội dung biểu diễn trượt băng nghệ thuật vào cuối Thế vận hội mùa đông Sochi, không quan tâm đến còn hoạt động hay đã giải nghệ, mọi người đều có huy chương của giải đấu cấp A.
Điều duy nhất mà Trương Giác tiếc nuối chính là Vasily đã thay các khớp nối bằng kim loại, hiện tại hắn chỉ có thể nhảy tối đa là 3T, nhưng những nơi mài mòn trên người hắn không chỉ là những khớp kim loại, mắt cá chân, xương hông cũng không khỏe mạnh, nếu như muốn duy trì khả năng đi lại bằng chân cho đến năm 60, 70 tuổi, đề nghị của bác sĩ tốt nhất là không nên lên sân băng, bơi lội và đi bộ là phương tiện tập thể dục chính là tốt rồi.
Vì vậy Vasily không nhận lời mời biểu diễn thương mại của Trương Giác, chỉ là khi Ilya, Serena, Katerina đến đây, hắn đã nhờ bọn họ tặng cho Trương Giác một hộp sô cô la nhân rượu làm quà.
Serena nói với Trương Giác: "Vốn dĩ anh ấy muốn ăn cái này, anh ấy rất là thích sô cô la, nhưng mà gần đây hắn đang tăng cân, Boris nói rằng anh ấy nên kiểm soát hình thể của mình, tội nghiệp Vassenka."
Trương Giác đối với việc này thật tràn ngập cảm xúc: "Tớ hiểu mà, giảm cân luôn là điều thống khổ nhất."
Thân là một người dễ mập, Trương Giác thực sự cũng thầm lo lắng về việc liệu mình có trở thành kiểu người size xxxxxl sau khi giải nghệ hay không, nếu như là cẩu độc thân thì thôi đi, nhưng giờ đây cậu đã mang Tuyết nhi tiến vào vòng hậu viện rồi, lỡ đâu mập lên, nói không chừng sẽ bị ghét bỏ luôn ó.
Ilya nói với Trương Giác: "Vassenka gần đây đang bận rộn theo dõi gắt gao tiểu sư muội Raisa của tụi tớ, con bé mới 11 tuổi, nhưng thiên phú nhảy thì vô cùng xuất chúng, sức mạnh thì siêu nhân, bây giờ đã có thể ổn định nhảy 3lz+3T rồi, nhưng đáng tiếc cú nhảy 3F lại dùng lưỡi dao không đúng, hẳn là bị sai lệch khi huấn luyện viên khai sáng đặt nền móng, Boris nói rằng trước khi con bé tiến vào tổ thiếu niên, sẽ đem cái cách dùng lưỡi dao đó sửa lại."
Trương Giác tò mò hỏi: "Con bé có thể kết nối 3lo không?"
Ilya: "Có thể, nhưng mà chưa đủ ổn định, hơn nữa con bé cũng không giỏi cú nhảy lưỡi dao, trình độ giống như 2A, có lẽ khó mà lên được 3A, tay chân cũng có hơi cứng, biểu cảm cũng chưa đủ tốt, điều này khiến cho Vassenka phải phát sầu."
11 tuổi mà đã có trình độ nhảy như thế này đã là rất nghịch thiên, chỉ cần trượt và xoay tròn không cần quá kém, kéo đến tổ thành niên thì sức chiến đấu này cũng đủ đô rồi.
Ilya cảm thán: "Thiên phú của con bé thật sự rất tốt, nhưng khuyết điểm cũng không ít, hiện tại nhiều tuyển thủ mới ở nội dung đơn nữ đang bận rộn tập luyện những cú nhảy khó hơn trước khi xuất hiện rào cản dậy thì, nền tảng không đủ vững chắc, khuyết điểm thì đủ loại, thầy Boris đã phàn nàn rất lâu luôn rồi."
Trương Giác trò chuyện với hắn: "Dù sao thì khoảng thời gian nở rộ của đơn nữ cũng ngắn ngủi, cậu nhìn Keiko đi, cả sư muội San San của tới, có người nào không tạo ra thành tích khi mới thăng lên tổ đâu? Thời kỳ huy hoàng nhất của họ chính là lúc đó, ông cậu tớ không phải mới nhận ba học trò nữ mới sao? Phụ huynh của bọn nhỏ cũng không ngừng việc để con cái thực hiện những cú nhảy khó, mỗi đứa đều ít nhất thực hiện được bốn kiểu nhảy ba vòng, nhưng sai sót về kỹ thuật thì quá nhiều, huấn luyện viên Lộc chỉ dạy cho bọn nhỏ căn bản thôi mà đã tốn rất nhiều sức lực rồi."
Huấn luyện viên Lộc cũng không phải là dễ dàng, từ khi trở về Trương môn, lão gia tử cũng chưa từng bị mập lên lại, bởi vì khi ông mập lên quá giống huấn luyện viên Anzai trong bộ truyện tranh《 Slam Dunk 》, cho nên thỉnh thoảng Trương Giác lại hoài niệm cái dáng vẻ mập lên của ông.
Trương Giác hoàn toàn không nghĩ tới cách dạy học của huấn luyện viên Lộc lại còn táo bạo hơn lúc dạy bé mũm mĩm Trương Tiểu Ngọc, một ngày ít nhất phải rống to ba lần, đuổi theo đứa nhỏ nghịch ngợm phải nói đã trở thành thói quen cơm bữa.
Kỹ thuật của các sư muội có khuyết thiếu như thế nào đi chăng nữa thì cũng không khiến người ta bận tâm giống như Trương Giác, đây cũng là điều mà các huấn luyện viên đã từng huấn luyện Trương Giác lại cảm thấy thoải mái hơn khi họ được dạy những đứa nhỏ khác.
Dù sao thì những người ở đây đã va chạm với Trương Giác quá đủ rồi, những bạn nhỏ khác cho dù nghịch tới đâu, hoàn toàn không bằng một góc của Trương Giác.
Học trò của Trương môn nhiều hơn, đương không phải phụ huynh của ai cũng dễ nói chuyện như phụ huynh của Mẫn San, Sát Hãn Bất Hoa, chẳng hạn như cha mẹ của Tần Manh đều vô cùng hy vọng con gái có thể trượt ra thành tích sớm một chút, có nhiều tài nguyên hơn, hy vọng cô bé có thể cùng với sư huynh lộ mặt bên ngoài nhiều hơn, tham gia các buổi biểu diễn thương mại để tích lũy fan và sự nổi tiếng, điều này rất là làm khó người ta, hiện tại POI hiếm khi mời vận động viên tuyến đầu trở xuống, tổ thành niên hay tổ thiếu niên đều là như vậy.
Cũng may đội tuyển quốc gia có hệ thống quản lý riêng, trong đội có một quy định mới được đưa ra hồi năm ngoái, đó chính là trẻ em dưới tuổi thiếu niên trở xuống không được phép tham gia các hoạt động thương mại.
Điều này nhằm tránh cho trẻ em bị mê hoặc bởi thế giới muôn màu bên ngoài sớm ở độ tuổi mà lẽ ra các em cần được học những điều cơ bản, sau đó lại không để mắt đến việc huấn luyện, mà quy định này chẳng hề nghiêm ngặt, chỉ giới hạn độ tuổi hoạt động thương mại đối với tổ thiếu niên, cũng không quản được các vận động viên nhí ngoài đội tuyển quốc gia.
Hơn nữa các vận động viên nhí vẫn sống trong ký túc xá, những chỗ để các phụ huynh can thiệp cũng không nhiều, đốc thúc học tập, sum họp với con cái và thỉnh thoảng đưa chúng đi chơi thì còn có thể, nhưng muốn làm nhiều hơn thì không đủ thời gian.
Sau khi trải qua một phen thảo luận, lần ra trận POI lần này vẫn là quần vũ, nhưng tiết mục đầu tiên là để cho Mẫn San ra trận, tiếp đó là màn trình diễn giải nghệ của đơn nữ hạng hai Lục Hiểu Dung, đến lúc đó cô và bạn trai của mình là Phàn Chiếu Anh cùng nhau diễn xuất, rồi Trương Giác ra trận.
Để phối hợp với phong cách tiết mục mùa giải mới, Trương Giác cũng đã phải thay đổi kiểu tóc của mình.
Ban đầu tóc cậu có hơi dài, lần này cậu giữ lại tóc ở hai bên má, cắt ngắn phía sau, thường thì cậu sẽ chải ngược tóc mai sau đó buộc thành chùm, ngoài ra cậu còn đeo những chiếc khuyên tai obsidian mà mình yêu thích.
Nếu không phải với gương mặt con nít này mà để râu quai nón thì sẽ quá quái dị, thậm chí cậu còn muốn để lại một ít râu để tăng thêm sức hấp dẫn đàn ông trưởng thành của mình.
Vốn dĩ người này đã có ngoại hình đẹp, nhưng sau một hồi tạo hình các kiểu, khi mà văn phòng xóa đói giảm nghèo đến tìm Trương Giác đại ngôn ngọt ngất ngây số 2, cũng cầm lòng không đậu mà khen cậu.
"Nhóc con này càng ngày càng đẹp trai nha."
Chờ nhóm người cuối cùng tham gia buổi biểu diễn thương mại đến, cũng chính là tuyển thủ Arthur Cohen của Mỹ đến Bắc Kinh, khi ngồi trong nhà hàng của khách sạn uống nước trái cây để giải tỏa sự lệch múi giờ, trong tivi vừa hay cũng chiếu quảng cáo mà Trương Giác mới quay.
Chỉ thấy anh chàng nhất ca trượt băng nghệ thuật đẹp trai Trương Giác mặc quần yếm và áo ngắn tay thể thao màu nắng giản dị, trên cổ quấn khăn trắng và đầu đội mũ rơm, cúi đầu ngửi mùi ngô vàng trên lõi ngô, sau đó cúi đầu cạp cạp mấy miếng lớn, hai má phồng lên, giống như một bé hamster rất chi là mãn nguyện.
Đây là một quảng cáo chỉ cần nhìn bằng mắt thường, là có thể khẳng định bắp ngô này vừa thơm lại vừa ngọt.
Arthur Cohen sửng sốt một hồi lâu, nhéo má anh bạn ngồi bên cạnh mình.
"Này, anh có biết ngô này mua ở đâu không?"
Kelsen cũng là tuyển thủ đơn nam Bắc Mỹ bụm mặt, mặt đen phun nát: "Nhóc tỉnh táo chút đi, Arthur, quảng cáo đã nói loại ngô này có hàm lượng đường rất cao, cho dù nhóc là một fan hâm mộ của Trương, nhưng trong thời kỳ giảm cân, nhóc cũng không thể ăn được đâu."
Cùng lúc đó, Chiba Takeshi cũng được mời tới nơi này, khi mới bước vào sảnh khách sạn, hắn đang do dự giữa việc đi cùng với sư huynh Hayato Terakami đến tìm Trương Giác để chụp ảnh chung ký tên chào hỏi, hay là đến khiêu khích Sát Hãn Bất Hoa đang mua nước tại quầy bán đồ ăn vặt của khách sạn.
Hai cái hắn đều muốn.
Lúc này, Sát Hãn Bất Hoa quay đầu lại nhìn thấy hắn, Tiểu Bạch Ngưu cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng, thân mật gật đầu một cái với họ.
Chiba Takeshi lập tức quyết định, chạy tới chỗ đó, chỉ vào Sát Hãn Bất Hoa.
"Sát Hãn Bất Hoa kun, mùa giải sau tôi được thăng lên tổ rồi, cậu chờ xem, tôi đã chuẩn bị xong tiết mục mới, sau đó nhất định sẽ đánh bại cậu!"
Trương Giác tay đút túi quần đi tới, vừa vặn thấy cảnh này, cậu wow một tiếng, quay đầu nói với Hayato và Keiko: "Tuổi trẻ thật tốt nha, có thể bộc lộ tinh thần dám nghĩ dám làm của mình một cách như vậy, tớ chẳng được như vậy, qua chu kỳ Sochi rồi, hình như tớ không đuổi theo bước chân của ai nữa."
Hayato Terakami dùng mắt cá chết, đúng đấy đúng đấy, hiện tại đều là những người khác đuổi theo bước chân của cậu thôi.
Lúc nói chuyện, Hayato Terakami và Keiko luôn không tự chủ được mà hướng mắt lên người Trương Giác.
Cái tên này ngày hôm nay mặc một thân màu đen là áo thun và quần lửng, chân mang giày sandal, là trang phục đặc trưng của mùa hè, thế nhưng cũng quá ốm rồi đi?
Có phải cậu ấy đang giảm cân không? Nhưng nếu giảm cân thành ra như vậy, chắc chắn cơ bắp sẽ mất đi một chút? Là một đơn nam sức mạnh, Trương Giác giữ hình thể như thế còn có thể nhảy được bốn vòng không?
Sau đó bọn họ bị bao vây.
Đừng hiểu lầm, không phải là fan ùa vào khách sạn, mà lại tại buổi biểu diễn thương mại lần này, nhà vô địch vòng chung kết tổ thiếu niên và giải thiếu niên thế giới đều được mời hết.
Tất cả bọn họ đều là fan của Trương Giác, sau khi thần tượng xuất hiện, một đám trẻ em đã vọt tới chỗ cậu.
Keiko trưng khuôn mặt đầy nghi hoặc: "Nhân duyên con trai của cậu ta tốt đến như vậy sao?"
Mà Trương Giác nhìn xung quanh, phát hiện đám nhóc này là những đứa trẻ bị cậu trêu chọc khi cậu đi du lịch lúc bị thương.
"Trương, em đã bắt đầu tập bài nhảy liên tục 33 nâng cao thứ hai rồi!"
"Tama-chan, gần đây em có nuôi một con thỏ, anh có muốn xem hình của nó không?"
"Trương ơi, em luyện được 3A rồi nha."
Những đứa nhỏ vây quanh Trương Giác, trong đó có đứa nhỏ thấp nhất giơ tay lên, muốn anh trai cá sấu nhỏ ôm cô bé chụp ảnh chung, những đứa nhỏ cao dưới 1 mét 5 đều rất kích động, đều nói muốn ôm ôm.
Bọn họ cũng không sợ Trương Giác không còn sức lực, dù sao thì cá sấu nhỏ cũng là người từng nâng Vasily, Ilya hay Hayato Terakami lên rồi, ôm đứa nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề nha!
Trương Giác cứ như vậy mà bị nhấn chìm trong các nhà vô địch thế giới tương lai.
-
Tác giả có lời muốn nói: Khi cá sấu nhỏ du lịch khắp nơi ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất