Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 36: Xem trọng

Trước Sau
Thân là cháu trai của lão gia tử Tần Đường nên tay nghề xoa bóp của Tần Tuyết Quân tương đối khá, lúc bọn họ ăn hết mớ trái cây thì phim mới chiếu được một nửa, Tần Tuyết Quân liền tiện tay kéo một chân của Trương Giác lại đây rồi ấn vào lòng bàn chân cậu.

Trương Giác mới bắt đầu còn bị sợ hết hồn, nhưng khi được hắn ấn lên ấn xuống thì hưởng thủ mà nheo mắt lại.

Tần đại thần sau này được mệnh danh là bàn tay vàng đó, nghe nói là cảm giác làm phẫu thuật vô cùng đỉnh của chóp, thời điểm còn làm bác sĩ thực tập đã đánh một trận nhất chiến thành danh —— tiêm thuốc mê cho một đứa trẻ sinh non vừa mới chào đời.

Đó là một đứa trẻ sơ sinh vừa chui ra khỏi bụng mẹ, ngay cả lão bác sĩ gây mê lâu năm cũng không biết bắt đầu như thế nào, sau đó không thể nhịn được nữa nên trưởng khoa khẽ cắn răng để Tần Tuyết Quân bắt đầu, nhưng khiến ông sững sờ khi nhìn hắn tìm đúng chỗ chỉ dựa vào cảm giác, "nhất châm kiến huyết" (một châm là thấy máu)!

Loại cảm giác nhẵn nhụi này cũng phi lý như đôi chân của Trương Giác khi đặt trên sân băng vậy, người khác muốn ước ao cũng ước ao không được, đó là thiên phú thuần túy độc nhất vô nhị của đảng đặc biệt.

Nếu cảm giác này được sử dụng để thực hiện cho một số phẫu thuật đối với thai nhi và trẻ sơ sinh còn nguyên dây rốn thì không biết có thể cứu được bao nhiêu người, đối với vấn đề này, nghe đâu khi hắn kết thúc khóa thực tập của mình, trưởng khoa khoa sản suýt nữa đã đánh nhau với trưởng khoa khoa chỉnh hình để cướp người, sau đó khoa thần kinh cũng vào cuộc, tình hình trận chiến tương đối kịch liệt.

Được một đôi tay vàng tận tình xoa bóp như vậy, Trương Giác khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ .

Cái này còn sảng khoái hơn cả massage chân mà đời trước cậu đã hưởng thụ, ấn huyệt vô cùng chính xác, lực đạo thích hợp, tay ấn cũng nóng hầm hập, bàn chân lâu ngày mệt mỏi cuối cùng cũng được thư giản.

Nếu như không phải có nội dung kích thích của "Đảo kinh hoàng", thiếu chút nữa cậu đã ngủ thiếp đi vì thoải mái.

Đứa nhỏ nghẹn ngào một tiếng, mềm nhũn nói cám ơn: "Anh Tần, cám ơn anh."

Tần Tuyết Quân ừ một tiếng: "Ngày mốt anh có việc phải làm nên không thể đến nơi trực tiếp xem trận thi đấu của em được, nếu như cảm ơn anh thì mang về một tấm huy chương làm lễ vật, thế nào?"

Trương Giác vui vẻ gật đầu: "Được nha được nha, đưa cho anh cũng được luôn."

Tần Tuyết Quân: "... Cho thì thôi, tốt xấu gì cũng là huy chương trận chung kết đầu tiên của đơn nam Trung Quốc, ban huấn luyện của em sẽ rất muốn giữ nó đó."

Bối phận của hắn nhỏ nên cũng không dám giành lấy tấm huy chương bảo bối đầu tiên của trận chung kết với đám người đó đâu.

Bất quá nếu như sau này Trương Giác lại giành huy chương, chỉ cần cậu nguyện ý cho, Tần Tuyết Quân cũng vui vẻ đòi một tấm về cất giữ, nghĩ như vậy, lực đạo xoa bóp trở nên tinh tế hơn vài phần.

Từ đầu tới cuối, Tần Tuyết Quân chưa từng hoài nghi Trương Giác có thể lên đài lĩnh thưởng hay không, ngay cả bản thân Trương Giác cũng không nghi ngờ chính mình.

Tuy nhiên vì Tần Tuyết Quân là một sinh viên thiên tài được nhiều thầy cô giáo hết lòng xem trọng, từng chút từng chút bồi dưỡng hắn không chút nương tay, cho nên Tần Tuyết Quân không thể ở lâu hơn, sau khi xem phim xong thì không thể không phất tay tạm biệt, bảo là phải về nhà sắp xếp bài tập mà các giáo sư giao, nghe nói là hắn định xem xét lại kỹ thuật cầm máu bằng tay không mà hắn đã thấy.

Trương Giác đứng dậy muốn tiễn, Tần Tuyết Quân giữ cậu lại.

"Em nghỉ ngơi đi, anh tự đi là được rồi."

Sau đó hắn tự mình chống gậy khập khễnh đi mất, Trương Giác thì lại dán thuốc cao vào rồi nằm trên giường, trong ti vi chẳng biết lúc nào đã bắt đầu phát bộ phim "Lạc lối", một trong những nam chính bị ngăn cản mang chất lỏng lên máy bay, đứng ở cửa kiểm tra an ninh thì phun ra 5 lít sữa bò, Trương Giác lại nhớ tới thời điểm Tần Tuyết Quân bốc dâu tây lên, đôi tay thon dài trắng nõn kia, khớp xương rõ ràng bị nhiễm phải nước màu đỏ.

Thật là một đôi bàn tay dễ nhìn mà, nhưng chúng có thể bởi vì tiếp xúc với chất khử trùng và những thứ tương tự nhiều hơn nên giữa ngón tay cái có một vết nứt khoảng 1 mm, đã đóng vảy, bàn tay của anh Tần quý giá như vậy, sao lại không chăm sóc chút chứ.

Nha, đúng rồi, còn có đôi mắt kia, Tần Tuyết Quân là người hiếm hoi mà Trương Giác gặp có thành tích siêu cao nhưng lại hoàn toàn không bị cận thị, đôi mắt màu xám của anh ấy giống như bầu trời Siberia với vẻ lạnh lùng phong tuyết nhưng lại vô cũng sạch sẽ, đời này cũng phải bảo vệ thật tốt, không được để cho bị mù lòa được.

Trong lòng cậu thở dài, haiz, chỉ mong người anh em này sau này sẽ không gặp những chuyện tai bay vạ gió đó, anh ấy phải khỏe mạnh mới có thể cứu thêm được nhiều người nữa.

Khi Trương Giác chuẩn bị kỹ càng để ngủ một giấc, Trương Tuấn Bảo mở cửa đi vào, Thẩm Lưu chào hỏi cậu.

"Tiểu Ngọc, trước tiên chớ vội ngủ, uống ly sữa bò đi, cậu của con là vì con mà đích thân đến căn tin của đội tuyển quốc gia nhận cho con một chai sữa bò tinh khiết năm lít đó, nguồn sữa cực kỳ an toàn, chất lượng cũng rất tốt."

Trương Giác: "..."



Trương Giác không cưỡng được ông cậu, vẻ mặt đau khổ mà uống hết một ly sữa bò, tự an ủi mình với bộ râu sữa.

Không sao hết, nhảy bốn vòng sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển chiều cao, mình uống sữa bò coi như bù lại, vốn là khi dậy thì thì sẽ cao lên thôi, uống hay không uống sữa tươi cũng không quan trọng.

Nấc ~

Thương tổn ở thắt lưng của Trương Giác không nghiêm trọng, không huấn luyện thì trong một tuần có thể khôi phục được bảy tám phần, bởi vì không đủ nặng cho nên cũng không đạt tới tiêu chuẩn tiêm phong bế, chỉ có thể uống thuốc giảm đau.

Cậu nằm một ngày không huấn luyện, ngày thứ ba trực tiếp bị mang tới sàn thi đấu, Trương Tuấn Bảo nhét cho cậu nước uống thể thao đã pha với thuốc bột giảm đau, đồ uống màu hồng được trộn lẫn với thuốc bột lập tức biến thành một thứ với màu sắc kỳ dị.

Trương Giác dùng ánh mắt chống cự nhìn chằm chằm vào chai đồ uống, Trương Tuấn Bảo lạnh lùng buông câu "Uống vào", Trương Giác liền nhận mệnh nhắm mắt dùng tư thế uống sữa bò, uống hết cái đống này.

"Ôi má ơi cái mùi gì thế!"

Trương Tiểu Ngọc che miệng nước mắt uông uông, đỡ lấy cánh tay rắn chắc của ông cậu, Thẩm Lưu cười cười sờ đầu cá sấu.

"Đây chính là hương vị của vận động viên nha, nếu như em không bảo vệ cơ thể của mình thật tốt thì sau này việc huấn luyện và thi đấu sẽ không thoát khỏi cái món đồ này đâu."

Khó uống thì thôi đi, chính là uống một lần rồi thì không muốn uống lại lần thứ hai đâu.

Tống Thành cười ha ha biểu thị: "Tiểu Ngọc sau này phải yêu quý thân thể nha, sức khỏe mới là của cải quý giá nhất của con người."

Trương Giác ồ một tiếng, dán thuốc cao lên, che chở cho tấm eo mình, cầm lấy dây bắt đầu nhảy, dây nhảy đập vù vù xuống mặt đất, chân đứa nhỏ giống như được gắn lò xo, đàn hồi mười phần.

Chờ thân thể bắt đầu nóng lên, Trương Giác làm vài động tác chuẩn bị, nhảy về phía trước một cái, là cú nhảy 2A trên đất.

Chiều cao khi nhảy của thiếu niên có thể không kinh người như Ilya, nhưng tốc độ trên không là số một toàn trường, thêm vào thân hình mảnh mai và nhỏ nhắn của cậu khiến cú nhảy mềm mại giống như đang bay.

Hayato Terakami liếc mắt nhìn bên kia một cái, nghĩ thầm, đây đại khái cũng là một loại thiên phú thể chất đi, chiều cao của hắn là 1 mét 74, đời này được chú định là không thể giống như Trương Giác, chỉ cần tốc độ xoay lại có thể nhảy đẹp như vậy.

Ngay khi Trương Giác lần thứ hai nhảy lấy đà muốn làm 3S, Angus Joe chạy qua đường nhảy của cậu như thể là vô tình, thiếu chút nữa là va chạm với Trương Giác đang trên mặt đất.

Tiểu thiếu niên sợ hết hồn, Angus Joe thì lại bước đi một cách tự nhiên, như thể tất cả chỉ là trùng hợp, giống như sự sợ hãi của Trương Giác là do thần kinh quá nhạy cảm mà thôi.

Ilya nhìn thấy điều gì đó.

Trước đây hắn cũng là thiếu niên thiên tài người Nga, năm 13 tuổi đã đánh bại các bạn cùng trang lứa nên cũng gặp phải những tình huống tương tự, bởi vậy lúc thi đấu rất nhiều lần phát huy thất thường.

Đối với trạng thái không ổn định của vận động viên nhỏ mà nói, một khi chịu ảnh hưởng của việc khởi động thì thi đấu thất bại cũng là điều bình thường.

Mọi người trong phòng khởi động nhìn tình huống là biết Trương Giác đã bị bắt nạt, Trương Tuấn Bảo cùng Thẩm Lưu, Tống Thành đồng thời cảnh giác, đề phòng Trương Giác làm điều gì đó dẫn đến việc phải viết bản kiểm điểm.

Con cá sấu nhỏ này chỉ nhìn yếu ớt vẻ bề ngoài mà thôi, nhưng những người cảm thấy cậu dễ bị bắt nạt thì đã dạo qua một phòng bệnh xá rồi!

Trương Giác đứng tại chỗ phát ngốc, yên lặng quay người đi, định đổi sang chỗ khác để khởi động, Hayato Terakami híp mắt lại, dùng tiếng phổ thông hô một tiếng.

"Trương quân, tới chỗ của tôi nhảy đi."

Cậu thiếu niên người Nhật vẫy tay chào Trương Giác một cách thân thiện, Trương Giác liếc mắt nhìn ông cậu, nhận được ánh mắt cho phép thì chậm rãi chạy đến bên cạnh Hayato Terakami, nở một nụ cười răng hổ với hắn, đứa nhỏ hôm nay mặc một bộ trang phục có hình nốt nhạc, trên tai là khuyên tai hình nốt nhạc và một dải ruy băng vàng buộc giữa tóc, thoạt nhìn giống như một tiểu vương tử.

Kawai.

Nụ cười của Hayato Terakami càng thật hơn mấy phần, hắn đứng ở ngoài áp chân cho Trương Giác, vừa vặn ngăn cách cậu và Angus Joe, ý đồ bảo vệ hoàn toàn.



Đối với Hayato Terakami mà nói, hắn giúp đỡ vị hậu bối này không phải là bởi vì Trương Giác đáng yêu, dưới cái nhìn của hắn, Trương Giác và hắn đều là vận động viên châu Á, dưới tình huống nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật khó vượt lên thì bọn họ nên giúp đỡ lẫn nhau và kiên định với nhau.

Hơn nữa dù Tama-san có vẻ ngoài nhỏ bé nhưng lại rất kiên cường và nỗ lực, bị thương cũng phải tiếp tục thi đấu, thật là khiến cho người ta không có cách nào không thích cậu mà.

Ilya đặt bàn tay đang giơ lên của mình, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Haiz, thôi, ngay cả khi hắn gọi người ta thì Trương có lẽ cũng nghe không hiểu đâu.

Khi màn khởi động tiếp tục thì bên ngoài cũng vang lên những tràng pháo tay, trước nội dung đơn nam thì vòng chung kết khiêu vũ trên băng tổ thiếu niên được tổ chức, mà khiêu vũ trên băng là hạng mục duy nhất trong bộ môn trượt băng nghệ thuật có thể sử dụng âm nhạc có lời.

Đội tuyển Pháp trong cuộc thi đã chọn bài《There For Me》của Sarah Brightman, tiếng hát du dương vang vọng cả sân vận động, các thiếu niên thiếu nữ trên băng nắm lấy tay nhau, hướng mắt vào nhau cùng khuôn mặt trìu mến và tĩnh lặng, bước nhảy ngây ngô và ủy thác có thể lay động tất cả mọi người.

Đơn nam thành niên Martin của nước Pháp đứng tựa vào tấm chắn, trong tay cầm một ly nước chanh, thoạt nhìn buồn bực ngán ngẩm.

Hắn hỏi Vasily: "Hắc, tôi đến đây xem so tài là vì Alex ở nước tôi, nhưng nó lại thể hiện không tốt trong bài thi ngắn, tôi có chút lo lắng cho nó, còn Ilya nhà cậu không cần phải lo đúng không? Cậu tới chỗ này làm gì? Thi đấu tổ thiếu niên có cái gì đáng xem chứ!"

Nhất ca đơn nam người Ý McQueen nở nụ cười ôn hòa: "Tôi cảm thấy đơn nam tổ thiếu niên đáng xem đó chứ, trong trận chung kết lần này không phải có đứa nhỏ thực hiện được tư thế Biellmann sao?"

Nhị ca đơn nam Nga, Sergei, lườm một cái: "Thôi đi, đứa nhỏ kia mới 13 tuổi, thân thể đứa nhỏ mềm mại là điều bình thường, hơn nữa tôi đã thấy cậu nhóc xoay tròn rồi, trục tâm rất không ổn định, độ cao khi nhảy cũng bình thường, rõ ràng cho thấy nhảy là dựa vào tốc độ xoay, tôi dám khẳng định giới hạn trên của cái loại trẻ em dùng thủ đoạn này là không cao được."

Sergei và McQueen đấu võ miệng với nhau, mãi đến khi Vasily đánh gãy bọn họ.

Hắn nói: "Sergei, nghĩ sai rồi, hạn mức của đứa nhỏ đó rất cao, cậu bé là một trong những tuyển thủ có tiềm năng tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy, cậu bé ấy sẽ là đối thủ của Ilya và Hayato Terakami, sự tồn tại của bọn họ đủ để khiến cuộc tranh tài này sẽ ngày càng càng dâng cao."

Sergei không rõ: "Tôi không biết cậu nhìn thấy điều này ở đâu, nhưng tôi rất kiên định với ý kiến này của mình, có lẽ tổ thiếu niên thực sự có điều đáng để xem, nhưng người chiến thắng chỉ có thể là Ilya."

Vasily cúi đầu nở nụ cười, hắn lắc đầu một cái, dùng ngữ khí của những người từng trải nói đùa: "Sergei, cậu chỉ hơn Ilya 3 tuổi, hơn Trương 6 tuổi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cơ hội gặp nhau trên đấu trường tổ thành niên là rất lớn, tôi khuyên cậu đừng có mà xem thường."

"Đây chính là đứa nhỏ được Thẩm đặt hết kỳ vọng của mình vào sự quật khởi của đơn nam Trung Quốc, cậu bé đó hoàn toàn không phải là một nhân vật nhỏ dễ đối phó đâu."

McQueen kết luận: "Kết quả trận đấu sẽ cho chúng ta biết tất cả, nhìn kìa, sáu đứa nhỏ đang đến, bọn nó đang bước vào đấu trường."

Sergei thuận theo ngón tay của hắn nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Trương Giác đang ăn chuối.

Là người đứng đầu trong bài thi ngắn, Trương Giác sẽ là người cuối cùng trượt băng tự do, cho nên bây giờ cậu mới bắt đầu ăn chuối!

Sergei không kìm lòng được chậc một tiếng.

Cứ như một con vật nhỏ vậy, làm sao có khả năng thắng được Ilya của bọn họ chứ!

-

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường

Đôi mắt đen láy như hạt châu đen được rửa trong nước tuyết, mỗi lần khi soi gương, Tần Tuyết Quân đều cảm thấy người trong gương đang yên lặng nhìn hắn.

Bọn họ rõ ràng không hề quen biết nhau, nhưng lại làm bạn cho đến tận cuối đời.

==========

Trong trường hợp Tần Tuyết Quân tiêm thuốc gây mê kia là hắn đang tiến hành phẫu thuật cho một khối phồng dây rốn khổng lồ của trẻ sơ sinh, để trả lại các cơ quan nội tạng của trẻ sơ sinh thì dây rốn không thể bị đứt trước khi phẫu thuật (dù sao các cơ quan nội tạng có vấn đề không nằm trong cơ thể), việc gây mê cho một đứa trẻ như vậy không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, ngay cả bác sĩ gây mê có trình độ cao cũng không thể thực hiện chính xác, hơn nữa làm giải phẫu đòi hỏi phải có hai kíp mổ, bởi vì dây rốn chưa đứt, mẹ của đứa trẻ sơ sinh tương đương với việc bị bỏ ngỏ sau khi mổ hở... Thủ thuật này là chú ý về hiệu suất thời gian, bởi vì tình huống nguy cấp nên trưởng khoa mới cắn răng để cho Tần Tuyết Quân – người có cảm giác mạnh đến quỷ dị động thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau