Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 41: Vương miện đầu tiên
"Thằng nhóc nhà tôi lớn lên rất chậm, Trương Giác sao lại lớn nhanh như vậy chứ? Các anh đã cho nó ăn cái gì thế?"
"Chia sẻ thực đơn một chút đi, đứa nhỏ nhà tôi ăn cái gì cũng không mập nổi, mỗi lần tăng cân đều sống dở chết dở, năm nay giằng co hơn nửa năm rồi mà chỉ lên được có 3 cân cơ bắp thôi."
Sau khi biết Trương Giác tăng cân, không ít huấn luyện viên nhìn thấy hiệu quả bèn chạy đi tìm Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu trao đổi tâm đắc bồi dưỡng, chỉ nghe nội dung mà bọn họ đang nói thôi cứ tưởng là đại hội chăn heo mà.
Trương Tuấn Bảo lúc này đặc biệt lúng túng, hắn chính là không tiện nói rằng đứa nhỏ nhà hắn có thể trạng dễ mập, cũng có thể chất dễ luyện ra cơ bắp, giờ mà nói ra thì chỉ được cái kéo cừu hận.
Thẩm Lưu thì càng xấu hổ hơn, công thức tăng cân đó là do dì trong căn tin làm ra, bọn họ chỉ phụ trách đè Trương Giác ăn hết đồ ăn là xong, làm sao biết được công thức của dì căn tin tốn nhiều tâm tư thế nào?
Dù sao cũng toàn là heo, vận động viên trong đội tuyển tỉnh nếu muốn tăng cân thì hiệu suất đều rất cao.
Kim Tử Tuyên chính là chú heo mà dằn vặt nửa năm trời mới tăng được 3 cân, hắn và Trương Giác liếc mắt nhìn nhau, ngại ngùng cười cười.
Thạch Mạc Sinh than thở, hắn chính là con heo lớn lên rất chậm kia.
Đứa nhóc hỏi Trương Giác: "Hiệu suất của cậu cao như vậy, rất khổ cực phải không?"
Trương Giác gật đầu: "Đúng vậy, gần đây họ đã tăng lượng thức ăn của tớ lên 2.5 lần chỉ để tăng hiệu quả vỗ béo tớ thôi."
Kim Tử Tuyên cùng Thạch Mạc Sinh trầm mặc, Trương Giác chớp đôi mắt, mặt lộ vẻ không rõ.
"Các cậu... Đây là ý gì?"
Thạch Mạc Sinh vi diệu nhìn hắn: "Cậu gấp 2.5 lần cũng ăn được, vậy trước kia cái lúc ăn cơm bình thường cậu ăn cơm không được no sao?"
Trương Giác thẳng thắn nở nụ cười: "Đúng vậy, lúc đó tớ giảm lượng mỡ nên mỗi ngày đều đói đến mức cào tường, cũng chỉ là lúc thi đấu mới được ăn một bữa no nê."
Bởi vì chế độ ăn uống bị khống chế quá mức, khoảng thời gian đó chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là cặp mắt Trương Giác xanh biếc, sau khi tăng cân thì tốt hơn nhiều rồi, Trương Giác bị nhét thịt vào cuống họng mỗi ngày, hoàn toàn không thiếu ăn, hiện tại nếu như đi ngang qua tiệm bánh gato thì cậu cũng có thể mặt không biến sắc.
Sau khi đến Bắc Kinh, ban huấn luyện đã tạm thời cắt cơn thèm ăn của Trương Giác xuống mức bình thường do tính chất quan trọng của trận đấu, Trương Giác liền thở phào nhẹ nhõm.
Có ăn đương nhiên là tốt nha, nhưng mà mỗi ngày đều phải khiêu chiến giới hạn của dạ dày thì cũng không tuyệt gì nổi, Trương Giác chỉ có đời trước mới kiểm soát chế độ ăn uống, có lúc nửa tháng trời chỉ ăn salad, đời này lần đầu tiên thử nghiệm tăng cân đã bị lăn lộn như vậy, khiến cho đứa nhỏ mỗi ngày đều hoài nghi dạ dày của mình không gánh vác được.
Nhưng mà người dì trong căn tin lên thực đơn cho cậu nghe đau là có bằng tiến sĩ về dinh dưỡng, nhiều năm như vậy không biết đã nuôi heo bao nhiêu vận động viên, kinh nghiệm vô cùng phong phú, cũng không nghe nói làm làm hỏng dạ dày ai, bụng của Trương Giác đương nhiên cũng rất tốt.
Thậm chí bởi vì được nuôi nấng quá tốt nên khí chất cả người cậu đều rất tốt, khuôn mặt nhỏ trong trắng lộ hồng khiến người ta nhìn vào là muốn bóp một cái, trận này từ mẹ ruột cha dượng đến nhóm huấn luyện viên, dì căn tin còn có Tần Tuyết Quân, Trương Giác cũng không biết bị bao nhiêu người bóp mặt qua rồi.
Nhưng chỗ phát triển tốt nhất không phải là khuôn mặt của cậu.
Trượt băng nghệ thuật vốn là môn thể thao đòi hỏi sức mạnh hông và chân cao, các động tác kỹ thuật như tư thế chim yến hay bật nhảy đều cần sức bền của hai chỗ này, cho nên những nam sinh luyện trượt băng nói chung đều có cặp mông vểnh lên, không ít người cũng có thể dễ dàng chơi hồng hạc squats, có thể thấy được lực khống chế là kinh người.
Trương Giác trận này không chỉ có ăn thôi mà còn giá đỡ squats, dụng cụ huấn luyện như duỗi chân, cúi người duỗi cơ chân, ngồi xổm squats, dụng cụ đạp ngược đều được cậu dùng qua, bởi vì huấn luyện quá nỗ lực nên lúc đầu cậu đi lại rất khó khăn, nhưng ngược lại cặp mông và cặp đùi lớn của cậu nhanh chóng phình ra hơn cả khuôn mặt.
Vốn dĩ bởi vì quá gầy nên cậu lúc nào cũng mặc quần rộng, nhưng hiện tại ngoại trừ thắt lưng còn lỏng lẻo, khi mặt quần jean nhất định phải mang dây nịt, những chỗ khác đều vừa vặn.
Dĩ nhiên ông cậu vẫn không hài lòng với cậu, sau khi sờ soạng bắp thịt của cháu trai mình một chút, ông cậu dã bàn bạc với Thẩm Lưu tăng thêm trọng lương cho Trương Giác, lý do là cặp mông và cặp đùi của cậu chưa đủ săn chắc, muốn đem tất cả lớp mỡ mềm mại đó biến thành cơ bắp mới được.
Trương Giác thực sự khổ đến mức nước mắt chực trào ra, các huấn luyện viên đã nuôi cậu như nuôi heo, sau khi huấn luyện thì mệt như một con chó, đây không còn là mạng sống con người nữa rồi!
Tuy nhiên có thể do tập đúng phương pháp, kỹ thuật của Trương Giác không bởi vì tăng cân mà ảnh hưởng, thậm chí bởi vì sức mạnh được tăng cường mà 3F cũng trở nên vững vàng hơn một chút.
Một lúc sau, Mễ Viên Viên cùng Lục Hiểu Dung, Hoàng Oanh, Quan Lâm cũng lại đây nói chuyện với bọn họ.
Gia đình Lục Hiểu Dung nghe nói là có một cái vệ tinh, thêm vào cũng đặt gần Nga cho nên có thể thu được không ít đài, lúc này đang cùng bọn họ bát quái về giải vô địch Nga.
Cô nói với vẻ mặt hào hứng: "Tớ nói các cậu nghe nè, giải vô địch Nga lần này thực sự là một bộ phim truyền hình thường niên, từ sự cạnh tranh cho đến những gút mắt giữa các vận động viên, thậm chí là ân oán tình cừu giữa các ban huấn luyện, một bộ phim truyền hình dài tập năm trăm tập phim cũng không đủ!"
Tất cả mọi người mặt không hề cảm xúc gật đầu, việc trượt băng nghệ thuật ở gia đình Đại Nga đó đã lộn xộn từ những năm 1990, tất cả mọi người đều biết lẽ thường này.
Trương Giác là người duy nhất tràn đầy phấn khởi, cậu đối với những bát quát của Đại Nga cũng không rõ như những người khác, chỉ biết các vận động viên là học trò dưới tay người mẹ đỡ đầu – người đã dẫn dắt hơn 20 nhà vô địch Olympic ra nước ngoài có gút mắt phức tạp, người này vì người kia mà mang thai, người kia vì người nọ mà ly hôn, còn có một người vẫn luôn liếm chó cuối cùng liếm không ra gì... Nhưng mà những chuyện này đều là của những năm 90.
Khi đó Trương Giác còn chưa được ra đời, những việc này cũng là Trương Tuấn Bảo tám chuyện với cậu, ông cậu còn trịnh trọng cảnh cáo cậu, nói cho dù vận động viên Âu Mỹ có làm loạn như thế nào thì Trương Giác nhất định phải đàng hoàng.
Lục Hiểu Dung tiếp tục tám: "Dalia các cậu biết rồi chứ? Chính là nhất tỷ trượt băng nghệ thuật của Đại Nga đang hoạt động đó, bởi vì ở bên Nga 14 tuổi là có thể kết hôn rồi cho nên bọn họ đều yêu đương tương đối sớm, Dalia đang yêu đương với đội trưởng khúc côn cầu trên băng đó, sau trận chung kết Grand Prix thì nhà trai cảm thấy sự nghiệp của nhà gái đang thăng tiến quá nhanh, cảm thấy cô ấy quá hung hăng nên đã chia tay."
Khuôn mặt mọi người tiếp tục không hề có cảm xúc, chỉ có Trương Giác tiếp tục tràn đầy phấn khởi.
Lục Hiểu Dung: "Sau đó nhà trai nói trước giới truyền thông rằng Dalia mải mê huấn luyện và sẽ không ở bên anh ta【 beep 】, thậm chí còn lên đài truyền hình nói Dalia tồi tệ như thế nào, Vasily là đàn anh của Dalia mà, cho nên đã đánh nhau một trận với đội trưởng đội khúc côn cầu kia."
Này cũng dữ dội quá hen, khuôn mặt vốn không hề có cảm xúc của mọi người đã thay đổi, phát ra tiếng "Wow" thán phục.
Trương Giác bước lên phía trước một bước, vội vàng hỏi: "Ai thắng nha?"
Lục Hiểu Dung: "Đất cả những vận động viên khúc côn cầu đều rất khỏe, Vasily vì để nhảy mà vẫn luôn rất gầy, cho nên mới bắt đầu anh ấy đã rơi xuống thế hạ phong, mà chờ đến khi Dalia nhấc theo một chồng ghế gia nhập cuộc chiến, bọn họ đã chiến thắng."
Lại còn là hai đánh một!
Không hổ là nước Nga nha, không hổ là dân tộc chiến đấu! Nếu như muốn xem sự dữ dội của giới trượt băng nghệ thuật thì phải xem các vận động viên Nga mà!
Những bé heo ăn một xô máu chó này cảm thấy mỹ mãn nhưng chưa hết thòm thèm: "Sau đó thì sao?"
Lục Hiểu Dung: "Sau đó Liên đoàn trượt băng Nga đã đưa ra hình phạt riêng cho họ, bởi vì khúc côn cầu và trượt băng nghệ thuật là những môn thể thao rất phổ biến ở Nga, mà bọn họ đều là những nhất ca của từng hạng mục cho nên không có cấm thi đấu, nhưng hình như là bị phạt khá nhiều tiền."
"Nhưng mà tớ đã xem giải vô địch của Nga, Vasily vẫn tiếp tục giành chức vô địch, điểm của Ilya cũng quá đẹp đẽ nên cũng đã lên bục lĩnh thưởng tổ thành niên giành lấy huy chương đồng, vận động viên khúc côn cầu kia thì đánh nhau với một đội khác trên sân, được đối thủ đưa vào bệnh viện."
Vận động viên trượt băng nghệ thuật thì sức chiến đấu có hạn, nhưng khúc côn cầu trên băng là loại thể thao mạnh mẽ, đặc biệt chịu trách nhiệm chiến đấu trong đội, nguy hiểm khi đánh nhau là rất cao.
Sau khi nói về nội dung đơn nam, Lục Hiểu Dung tiếp tục phun tào về phía đơn nữ: "Đơn nữ của Nga cạnh tranh khốc liệt hơn đơn nam nhiều lắm, lần này Serena – người đứng thứ ba cũng trổ mã, vì bảo đảm thành tích nên cô ấy và huấn luyện viên ban đầu hủy hợp đồng và gia nhập vào nhóm Boris."
Boris chính là huấn luyện viên của Vasily, Ilya và Dalia, ông ấy là cha đỡ đầu nổi tiếng của môn trượt băng đơn người Nga và đã mang về 6 chức vô địch Olympic.
Đối với những bát quái của các huấn luyện viên Nga, nhóm vận động viên không mấy mặn mà nên lần lượt tản ra đi tập luyện.
Chỉ có Trương Giác là vò đầu: "Tớ nhớ hình như Serena chỉ có 14 tuổi? Cô ấy ở trong tổ thiếu niên giống Ilya đúng không?"
Thạch Mạc Sinh lẫm lẫm liệt liệt siết chặt vai cậu: "Này, vận động viên trượt băng nghệ thuật ở Nga chính là như vậy, bọn họ không chỉ có bát quái đặc sắc mà thực lực vẫn rất mạnh, họ có một đội ngũ nhân tài khổng lồ, tình huống tổ thiếu niên hành hung ngược lại tổ thành niên cũng không hiếm thấy."
Kim Tử Tuyên đi ở bên cạnh, đồng ý nói: "Cậu xem Hayato Terakami ở bên cạnh đi, lần này cậu ấy đã thắng nhóm thành niên ở giải vô địch Nhật Bản, đứng trên bục lĩnh thưởng tổ thành niên và nhận được huy chương bạc đó."
"Đúng rồi, cậu ấy ở trong nước cũng nhảy 4T, tuy rằng số vòng có chút vấn đề nhưng trọng tài tại giải vô địch Nhật Bản đã thừa nhận cú nhảy xoay bốn vòng của cậu ấy."
Thạch Mạc Sinh hừ cười một tiếng: "Được công nhận trong giải đấu trong nước thì có ích lợi gì, thi đấu quốc tế được trọng tài công nhận mới là được."
Vào ngày giải vô địch quốc gia bắt đầu, Trương Giác ở trong phòng khởi động tổ thiếu niên chải tóc, dùng dây thun buộc một bím tóc ở sau đầu, để ông cậu chỉnh lý lại quần áo cho mình, miệng lẩm bẩm.
"Điểm số của tổ thiếu niên và thành niên đều được tính cùng nhau, con hiểu ý cậu chứ?"
Trương Giác bất đắc dĩ nhìn hắn: "... Cậu, con mới 13 tuổi!"
"Nhưng con cũng là đơn nam duy nhất ở Trung Quốc có huy chương ở sự kiện hạng A!"
Ông cậu dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu: "Chỉ nhìn bố trí kỹ thuật thôi là con đã không kém gì tổ thành niên rồi, Tiểu Ngọc, cố lên nha! Bước lên cái bục vô địch cho cậu nhìn một chút! Đây chính là nơi mà trước đây cậu đã từng đứng quá đó! Con xem Ilya và Hayato Terakami đều đứng lên đó được kìa."
Tiểu Ngọc: "..."
Tiểu bằng hữu nặn nặn cái mông của mình, thở dài, luôn cảm thấy cái phần mỡ được dưỡng không lâu nữa sẽ bị Trương Tuấn Bảo dằn vặt và biến mất.
Cậu ơi cậu à, cậu thật là may mắn vì con yêu cậu đến nỗi sẵn sàng chịu đựng những khó khăn này, nếu không phải vì cậu, ai lại nguyện ý trở thành vận động viên trượt băng nghệ thuật khô khan này, hàng ngày phài giữ lượng mỡ trong cơ thể còn phải tăng cân khổ sở nữa chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng một khắc bước lên sân băng kia, Trương Giác vẫn là không nhịn được mà lộ ra nụ cười chân thành.
Đứng trên mặt băng sạch sẽ và rộng lớn, cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn của tất cả mọi người, người có nhiều băng rôn trên khán phòng nhất cũng là cậu, rất nhiều fan trượt băng đều nhìn cậu với cặp mắt sáng quắc.
Trong lĩnh vực này, cậu có thể không phải là người xuất sắc nhất, nhưng là người được ký thác và mong đợi nhiều nhất, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng chuyện này với Trương Giác mà nói là rất hưởng thụ.
Bọn họ vì tôi mà tới.
Tiểu thiên nga bó bóp dái tay, lắc đầu một cái, đôi khuyên tai sáng bóng đung đưa giữa cổ, khi trượt ở tốc độ cao, Trương Giác có thể cảm nhận được luồng không khí lướt qua làn da và từng sợi tóc.
Cậu đứng ở trung tâm, ở trước ngực vẽ một chữ sĩ, nội tâm bình tĩnh lại.
Cuộc thi trong nước sẽ không cố tình gây áp lực cho các tuyển thủ, cho nên rất nhiều vận động viên đạt được điểm thi cao nhất trong nước, Trương Giác trượt đến sảng khoái tràn trề, thời điểm kết thúc bài thi ngắn ngày đầu tiên, cậu đã ghi được 83 điểm cao nhất trong toàn trường.
Ngày thứ hai, tại trượt băng tự do cậu đã thực hiện hai lần 3A, ngoại trừ một lần phạm lỗi ở động tác nhảy liên tục ba lần 3lz+3T+2lo thì các động tác còn lại đều hoàn thành.
Tổng điểm của cậu cao tới 266.15 điểm.
Có lẽ đối với những người hâm mộ trượt băng thế hệ sau đã quen với nhìn nhìn thấy tổng điểm hơn 300 thì hơn 260 điểm không tính là cái gì, nhưng đối với giải đơn nam Trung Quốc 2011 mà nói, thành tích này của Trương Giác đã rất đáng sợ.
Đã nhiều lần ra mắt khán giả, cậu là người duy nhất có tổng điểm cao hơn 204, không ai ở nội dung trượt đôi, khiêu vũ trên băng hay đơn nữ cao hơn cậu.
Giang Triều Thăng nhìn điểm số này cũng thật bất ngờ: "Hóa ra nếu như Trương Giác không bị ép điểm thì thành tích lại tốt đến như vậy, nhưng thật tiếc là cậu ấy đã mắc sai lầm một chút nếu không thì thiếu chút nữa cậu ấy đã đạt all clean trượt trượt tự do lần này."
Tôn Thiên lắc đầu: "Cũng chính là trọng tài của chúng ta đã buông lỏng đứa nhỏ, vốn dĩ xoay tròn và động tác chân của cậu nhóc cũng không cao được như vậy, đặc biệt là động tác chân, cậu nhóc trượt rất tốt nhưng cách bố trí phần động tác chân của màn trình diễn này đơn giản hơn một chút."
Có vẻ như biên đạo cũng dựa theo năm thi đầu tiên của Trương Giác, tận lực giảm thấp độ khó của động tác chân.
Tuy nhiên thành tích này cho thấy thực lực của Trương Giác là rất mạnh.
Trong mắt của lão huấn luyện viên lướt qua một tia vui mừng, có vẻ như nội dung đơn nam sắp được nổi lên, lần cuối cùng chứng kiến đơn nam 13 tuổi đứng trên bục cao nhất của tổ thành niên là vào cuối thế kỷ trước, thời điểm nhàn rỗi không có chuyện gì làm đã xem giải vô địch quốc gia Thụy Sĩ, xoay tròn chi vương Smith dựa vào lực biểu cảm mạnh mẽ của mình giành được chức vô địch, khi đó Trương Giác vẫn còn là một đứa bé đang bú sữa.
Sau đó vận động viên sinh ra ở một quốc gia châu Âu không có thế mạnh về trượt băng nghệ thuật này không chỉ hai lần vô địch thế giới mà còn giành huy chương bạc Thế vận hội mùa đông Torino 2006.
Tình huống của Trương Giác rất giống Smith, Tôn Thiên cũng tin tưởng Trương Giác sẽ phát triển thành một vận động viên đẳng cấp thế giới không thua kém gì Smith trong tương lai.
Trong thời gian tranh tài của Trương Giác, Sát Hãn Bất Hoa và Từ Xước đến tham gia cuộc thi thiếu niên đều há to mồm nhìn thân ảnh sư huynh.
Dáng người mảnh khảnh đó trượt trên mặt băng như đang cưỡi trên gió, bồng bềnh như tiên, lại vui sướng như một tiểu vương tử đang chạy trốn với tuyết trắng.
Tất cả đều đẹp đến nao lòng, khiến lòng người sinh ra sự khao khát.
Nếu có một ngày, bọn họ cũng có thể đi đến sân băng này và biểu diễn tuyệt vời như vậy...
Hạt giống của những giấc mơ bén rễ vào thời điểm này và dự định sẽ phát triển thành những đại thụ che trời vào một ngày nào đó trong tương lai.
Thế nhưng khi bắt đầu lễ trao giải, mặc dù khung cảnh vừa nghiêm túc vừa sôi nổi, nhưng chẳng biết vì sao từ hàng ghế khán giả cứ vang lên những trận cười khả nghi.
Theo quy trình của lễ trao giải, thường thì người đứng vị trí thứ ba vào sân trước, trượt một vòng quanh sân vận động và cúi người chào khán giả, sau đó sẽ bước lên thảm đỏ, bước lên bục lĩnh thưởng thuộc về mình, sau là người đứng thứ hai rồi người đứng thứ nhất.
Trương Giác là người đứng thứ nhất, cho nên cậu là người ra trận cúi cùng, cái lúc bước lên bục lĩnh thưởng, đệ nhị cùng đệ tam còn rất tốt bụng giúp cậu, bởi vì bục lĩnh thưởng của quán quân cao nửa mét, bản thân Trương Giác đã "cao" như vậy rồi mà còn đang mang giày trượt băng, nếu không ai đỡ thì thực sự không bước lên được.
Chờ cậu thật vất vả bước lên, ba người đứng chung một chỗ trên đài lĩnh thưởng thì vẫn là một cái hố lõm quen thuộc.
Huấn luyện viên trưởng Tống Thành nhìn quá đó, khóe miệng giật một cái: "Những người quen biết đều biết Tiểu Ngọc đã lên sơ trung, không thì còn tưởng rằng nhà vô địch giải trượt băng nghệ thuật Trung Quốc năm nay là một học sinh tiểu học đó chứ."
Đại khái là trước khi Trương Giác cao lớn hơn, chỉ cần cậu đạt giải quán quân thì cảnh tượng cậu ấy nhận giải sẽ hạnh phúc như vậy.
"Chia sẻ thực đơn một chút đi, đứa nhỏ nhà tôi ăn cái gì cũng không mập nổi, mỗi lần tăng cân đều sống dở chết dở, năm nay giằng co hơn nửa năm rồi mà chỉ lên được có 3 cân cơ bắp thôi."
Sau khi biết Trương Giác tăng cân, không ít huấn luyện viên nhìn thấy hiệu quả bèn chạy đi tìm Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu trao đổi tâm đắc bồi dưỡng, chỉ nghe nội dung mà bọn họ đang nói thôi cứ tưởng là đại hội chăn heo mà.
Trương Tuấn Bảo lúc này đặc biệt lúng túng, hắn chính là không tiện nói rằng đứa nhỏ nhà hắn có thể trạng dễ mập, cũng có thể chất dễ luyện ra cơ bắp, giờ mà nói ra thì chỉ được cái kéo cừu hận.
Thẩm Lưu thì càng xấu hổ hơn, công thức tăng cân đó là do dì trong căn tin làm ra, bọn họ chỉ phụ trách đè Trương Giác ăn hết đồ ăn là xong, làm sao biết được công thức của dì căn tin tốn nhiều tâm tư thế nào?
Dù sao cũng toàn là heo, vận động viên trong đội tuyển tỉnh nếu muốn tăng cân thì hiệu suất đều rất cao.
Kim Tử Tuyên chính là chú heo mà dằn vặt nửa năm trời mới tăng được 3 cân, hắn và Trương Giác liếc mắt nhìn nhau, ngại ngùng cười cười.
Thạch Mạc Sinh than thở, hắn chính là con heo lớn lên rất chậm kia.
Đứa nhóc hỏi Trương Giác: "Hiệu suất của cậu cao như vậy, rất khổ cực phải không?"
Trương Giác gật đầu: "Đúng vậy, gần đây họ đã tăng lượng thức ăn của tớ lên 2.5 lần chỉ để tăng hiệu quả vỗ béo tớ thôi."
Kim Tử Tuyên cùng Thạch Mạc Sinh trầm mặc, Trương Giác chớp đôi mắt, mặt lộ vẻ không rõ.
"Các cậu... Đây là ý gì?"
Thạch Mạc Sinh vi diệu nhìn hắn: "Cậu gấp 2.5 lần cũng ăn được, vậy trước kia cái lúc ăn cơm bình thường cậu ăn cơm không được no sao?"
Trương Giác thẳng thắn nở nụ cười: "Đúng vậy, lúc đó tớ giảm lượng mỡ nên mỗi ngày đều đói đến mức cào tường, cũng chỉ là lúc thi đấu mới được ăn một bữa no nê."
Bởi vì chế độ ăn uống bị khống chế quá mức, khoảng thời gian đó chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là cặp mắt Trương Giác xanh biếc, sau khi tăng cân thì tốt hơn nhiều rồi, Trương Giác bị nhét thịt vào cuống họng mỗi ngày, hoàn toàn không thiếu ăn, hiện tại nếu như đi ngang qua tiệm bánh gato thì cậu cũng có thể mặt không biến sắc.
Sau khi đến Bắc Kinh, ban huấn luyện đã tạm thời cắt cơn thèm ăn của Trương Giác xuống mức bình thường do tính chất quan trọng của trận đấu, Trương Giác liền thở phào nhẹ nhõm.
Có ăn đương nhiên là tốt nha, nhưng mà mỗi ngày đều phải khiêu chiến giới hạn của dạ dày thì cũng không tuyệt gì nổi, Trương Giác chỉ có đời trước mới kiểm soát chế độ ăn uống, có lúc nửa tháng trời chỉ ăn salad, đời này lần đầu tiên thử nghiệm tăng cân đã bị lăn lộn như vậy, khiến cho đứa nhỏ mỗi ngày đều hoài nghi dạ dày của mình không gánh vác được.
Nhưng mà người dì trong căn tin lên thực đơn cho cậu nghe đau là có bằng tiến sĩ về dinh dưỡng, nhiều năm như vậy không biết đã nuôi heo bao nhiêu vận động viên, kinh nghiệm vô cùng phong phú, cũng không nghe nói làm làm hỏng dạ dày ai, bụng của Trương Giác đương nhiên cũng rất tốt.
Thậm chí bởi vì được nuôi nấng quá tốt nên khí chất cả người cậu đều rất tốt, khuôn mặt nhỏ trong trắng lộ hồng khiến người ta nhìn vào là muốn bóp một cái, trận này từ mẹ ruột cha dượng đến nhóm huấn luyện viên, dì căn tin còn có Tần Tuyết Quân, Trương Giác cũng không biết bị bao nhiêu người bóp mặt qua rồi.
Nhưng chỗ phát triển tốt nhất không phải là khuôn mặt của cậu.
Trượt băng nghệ thuật vốn là môn thể thao đòi hỏi sức mạnh hông và chân cao, các động tác kỹ thuật như tư thế chim yến hay bật nhảy đều cần sức bền của hai chỗ này, cho nên những nam sinh luyện trượt băng nói chung đều có cặp mông vểnh lên, không ít người cũng có thể dễ dàng chơi hồng hạc squats, có thể thấy được lực khống chế là kinh người.
Trương Giác trận này không chỉ có ăn thôi mà còn giá đỡ squats, dụng cụ huấn luyện như duỗi chân, cúi người duỗi cơ chân, ngồi xổm squats, dụng cụ đạp ngược đều được cậu dùng qua, bởi vì huấn luyện quá nỗ lực nên lúc đầu cậu đi lại rất khó khăn, nhưng ngược lại cặp mông và cặp đùi lớn của cậu nhanh chóng phình ra hơn cả khuôn mặt.
Vốn dĩ bởi vì quá gầy nên cậu lúc nào cũng mặc quần rộng, nhưng hiện tại ngoại trừ thắt lưng còn lỏng lẻo, khi mặt quần jean nhất định phải mang dây nịt, những chỗ khác đều vừa vặn.
Dĩ nhiên ông cậu vẫn không hài lòng với cậu, sau khi sờ soạng bắp thịt của cháu trai mình một chút, ông cậu dã bàn bạc với Thẩm Lưu tăng thêm trọng lương cho Trương Giác, lý do là cặp mông và cặp đùi của cậu chưa đủ săn chắc, muốn đem tất cả lớp mỡ mềm mại đó biến thành cơ bắp mới được.
Trương Giác thực sự khổ đến mức nước mắt chực trào ra, các huấn luyện viên đã nuôi cậu như nuôi heo, sau khi huấn luyện thì mệt như một con chó, đây không còn là mạng sống con người nữa rồi!
Tuy nhiên có thể do tập đúng phương pháp, kỹ thuật của Trương Giác không bởi vì tăng cân mà ảnh hưởng, thậm chí bởi vì sức mạnh được tăng cường mà 3F cũng trở nên vững vàng hơn một chút.
Một lúc sau, Mễ Viên Viên cùng Lục Hiểu Dung, Hoàng Oanh, Quan Lâm cũng lại đây nói chuyện với bọn họ.
Gia đình Lục Hiểu Dung nghe nói là có một cái vệ tinh, thêm vào cũng đặt gần Nga cho nên có thể thu được không ít đài, lúc này đang cùng bọn họ bát quái về giải vô địch Nga.
Cô nói với vẻ mặt hào hứng: "Tớ nói các cậu nghe nè, giải vô địch Nga lần này thực sự là một bộ phim truyền hình thường niên, từ sự cạnh tranh cho đến những gút mắt giữa các vận động viên, thậm chí là ân oán tình cừu giữa các ban huấn luyện, một bộ phim truyền hình dài tập năm trăm tập phim cũng không đủ!"
Tất cả mọi người mặt không hề cảm xúc gật đầu, việc trượt băng nghệ thuật ở gia đình Đại Nga đó đã lộn xộn từ những năm 1990, tất cả mọi người đều biết lẽ thường này.
Trương Giác là người duy nhất tràn đầy phấn khởi, cậu đối với những bát quát của Đại Nga cũng không rõ như những người khác, chỉ biết các vận động viên là học trò dưới tay người mẹ đỡ đầu – người đã dẫn dắt hơn 20 nhà vô địch Olympic ra nước ngoài có gút mắt phức tạp, người này vì người kia mà mang thai, người kia vì người nọ mà ly hôn, còn có một người vẫn luôn liếm chó cuối cùng liếm không ra gì... Nhưng mà những chuyện này đều là của những năm 90.
Khi đó Trương Giác còn chưa được ra đời, những việc này cũng là Trương Tuấn Bảo tám chuyện với cậu, ông cậu còn trịnh trọng cảnh cáo cậu, nói cho dù vận động viên Âu Mỹ có làm loạn như thế nào thì Trương Giác nhất định phải đàng hoàng.
Lục Hiểu Dung tiếp tục tám: "Dalia các cậu biết rồi chứ? Chính là nhất tỷ trượt băng nghệ thuật của Đại Nga đang hoạt động đó, bởi vì ở bên Nga 14 tuổi là có thể kết hôn rồi cho nên bọn họ đều yêu đương tương đối sớm, Dalia đang yêu đương với đội trưởng khúc côn cầu trên băng đó, sau trận chung kết Grand Prix thì nhà trai cảm thấy sự nghiệp của nhà gái đang thăng tiến quá nhanh, cảm thấy cô ấy quá hung hăng nên đã chia tay."
Khuôn mặt mọi người tiếp tục không hề có cảm xúc, chỉ có Trương Giác tiếp tục tràn đầy phấn khởi.
Lục Hiểu Dung: "Sau đó nhà trai nói trước giới truyền thông rằng Dalia mải mê huấn luyện và sẽ không ở bên anh ta【 beep 】, thậm chí còn lên đài truyền hình nói Dalia tồi tệ như thế nào, Vasily là đàn anh của Dalia mà, cho nên đã đánh nhau một trận với đội trưởng đội khúc côn cầu kia."
Này cũng dữ dội quá hen, khuôn mặt vốn không hề có cảm xúc của mọi người đã thay đổi, phát ra tiếng "Wow" thán phục.
Trương Giác bước lên phía trước một bước, vội vàng hỏi: "Ai thắng nha?"
Lục Hiểu Dung: "Đất cả những vận động viên khúc côn cầu đều rất khỏe, Vasily vì để nhảy mà vẫn luôn rất gầy, cho nên mới bắt đầu anh ấy đã rơi xuống thế hạ phong, mà chờ đến khi Dalia nhấc theo một chồng ghế gia nhập cuộc chiến, bọn họ đã chiến thắng."
Lại còn là hai đánh một!
Không hổ là nước Nga nha, không hổ là dân tộc chiến đấu! Nếu như muốn xem sự dữ dội của giới trượt băng nghệ thuật thì phải xem các vận động viên Nga mà!
Những bé heo ăn một xô máu chó này cảm thấy mỹ mãn nhưng chưa hết thòm thèm: "Sau đó thì sao?"
Lục Hiểu Dung: "Sau đó Liên đoàn trượt băng Nga đã đưa ra hình phạt riêng cho họ, bởi vì khúc côn cầu và trượt băng nghệ thuật là những môn thể thao rất phổ biến ở Nga, mà bọn họ đều là những nhất ca của từng hạng mục cho nên không có cấm thi đấu, nhưng hình như là bị phạt khá nhiều tiền."
"Nhưng mà tớ đã xem giải vô địch của Nga, Vasily vẫn tiếp tục giành chức vô địch, điểm của Ilya cũng quá đẹp đẽ nên cũng đã lên bục lĩnh thưởng tổ thành niên giành lấy huy chương đồng, vận động viên khúc côn cầu kia thì đánh nhau với một đội khác trên sân, được đối thủ đưa vào bệnh viện."
Vận động viên trượt băng nghệ thuật thì sức chiến đấu có hạn, nhưng khúc côn cầu trên băng là loại thể thao mạnh mẽ, đặc biệt chịu trách nhiệm chiến đấu trong đội, nguy hiểm khi đánh nhau là rất cao.
Sau khi nói về nội dung đơn nam, Lục Hiểu Dung tiếp tục phun tào về phía đơn nữ: "Đơn nữ của Nga cạnh tranh khốc liệt hơn đơn nam nhiều lắm, lần này Serena – người đứng thứ ba cũng trổ mã, vì bảo đảm thành tích nên cô ấy và huấn luyện viên ban đầu hủy hợp đồng và gia nhập vào nhóm Boris."
Boris chính là huấn luyện viên của Vasily, Ilya và Dalia, ông ấy là cha đỡ đầu nổi tiếng của môn trượt băng đơn người Nga và đã mang về 6 chức vô địch Olympic.
Đối với những bát quái của các huấn luyện viên Nga, nhóm vận động viên không mấy mặn mà nên lần lượt tản ra đi tập luyện.
Chỉ có Trương Giác là vò đầu: "Tớ nhớ hình như Serena chỉ có 14 tuổi? Cô ấy ở trong tổ thiếu niên giống Ilya đúng không?"
Thạch Mạc Sinh lẫm lẫm liệt liệt siết chặt vai cậu: "Này, vận động viên trượt băng nghệ thuật ở Nga chính là như vậy, bọn họ không chỉ có bát quái đặc sắc mà thực lực vẫn rất mạnh, họ có một đội ngũ nhân tài khổng lồ, tình huống tổ thiếu niên hành hung ngược lại tổ thành niên cũng không hiếm thấy."
Kim Tử Tuyên đi ở bên cạnh, đồng ý nói: "Cậu xem Hayato Terakami ở bên cạnh đi, lần này cậu ấy đã thắng nhóm thành niên ở giải vô địch Nhật Bản, đứng trên bục lĩnh thưởng tổ thành niên và nhận được huy chương bạc đó."
"Đúng rồi, cậu ấy ở trong nước cũng nhảy 4T, tuy rằng số vòng có chút vấn đề nhưng trọng tài tại giải vô địch Nhật Bản đã thừa nhận cú nhảy xoay bốn vòng của cậu ấy."
Thạch Mạc Sinh hừ cười một tiếng: "Được công nhận trong giải đấu trong nước thì có ích lợi gì, thi đấu quốc tế được trọng tài công nhận mới là được."
Vào ngày giải vô địch quốc gia bắt đầu, Trương Giác ở trong phòng khởi động tổ thiếu niên chải tóc, dùng dây thun buộc một bím tóc ở sau đầu, để ông cậu chỉnh lý lại quần áo cho mình, miệng lẩm bẩm.
"Điểm số của tổ thiếu niên và thành niên đều được tính cùng nhau, con hiểu ý cậu chứ?"
Trương Giác bất đắc dĩ nhìn hắn: "... Cậu, con mới 13 tuổi!"
"Nhưng con cũng là đơn nam duy nhất ở Trung Quốc có huy chương ở sự kiện hạng A!"
Ông cậu dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu: "Chỉ nhìn bố trí kỹ thuật thôi là con đã không kém gì tổ thành niên rồi, Tiểu Ngọc, cố lên nha! Bước lên cái bục vô địch cho cậu nhìn một chút! Đây chính là nơi mà trước đây cậu đã từng đứng quá đó! Con xem Ilya và Hayato Terakami đều đứng lên đó được kìa."
Tiểu Ngọc: "..."
Tiểu bằng hữu nặn nặn cái mông của mình, thở dài, luôn cảm thấy cái phần mỡ được dưỡng không lâu nữa sẽ bị Trương Tuấn Bảo dằn vặt và biến mất.
Cậu ơi cậu à, cậu thật là may mắn vì con yêu cậu đến nỗi sẵn sàng chịu đựng những khó khăn này, nếu không phải vì cậu, ai lại nguyện ý trở thành vận động viên trượt băng nghệ thuật khô khan này, hàng ngày phài giữ lượng mỡ trong cơ thể còn phải tăng cân khổ sở nữa chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng một khắc bước lên sân băng kia, Trương Giác vẫn là không nhịn được mà lộ ra nụ cười chân thành.
Đứng trên mặt băng sạch sẽ và rộng lớn, cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn của tất cả mọi người, người có nhiều băng rôn trên khán phòng nhất cũng là cậu, rất nhiều fan trượt băng đều nhìn cậu với cặp mắt sáng quắc.
Trong lĩnh vực này, cậu có thể không phải là người xuất sắc nhất, nhưng là người được ký thác và mong đợi nhiều nhất, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng chuyện này với Trương Giác mà nói là rất hưởng thụ.
Bọn họ vì tôi mà tới.
Tiểu thiên nga bó bóp dái tay, lắc đầu một cái, đôi khuyên tai sáng bóng đung đưa giữa cổ, khi trượt ở tốc độ cao, Trương Giác có thể cảm nhận được luồng không khí lướt qua làn da và từng sợi tóc.
Cậu đứng ở trung tâm, ở trước ngực vẽ một chữ sĩ, nội tâm bình tĩnh lại.
Cuộc thi trong nước sẽ không cố tình gây áp lực cho các tuyển thủ, cho nên rất nhiều vận động viên đạt được điểm thi cao nhất trong nước, Trương Giác trượt đến sảng khoái tràn trề, thời điểm kết thúc bài thi ngắn ngày đầu tiên, cậu đã ghi được 83 điểm cao nhất trong toàn trường.
Ngày thứ hai, tại trượt băng tự do cậu đã thực hiện hai lần 3A, ngoại trừ một lần phạm lỗi ở động tác nhảy liên tục ba lần 3lz+3T+2lo thì các động tác còn lại đều hoàn thành.
Tổng điểm của cậu cao tới 266.15 điểm.
Có lẽ đối với những người hâm mộ trượt băng thế hệ sau đã quen với nhìn nhìn thấy tổng điểm hơn 300 thì hơn 260 điểm không tính là cái gì, nhưng đối với giải đơn nam Trung Quốc 2011 mà nói, thành tích này của Trương Giác đã rất đáng sợ.
Đã nhiều lần ra mắt khán giả, cậu là người duy nhất có tổng điểm cao hơn 204, không ai ở nội dung trượt đôi, khiêu vũ trên băng hay đơn nữ cao hơn cậu.
Giang Triều Thăng nhìn điểm số này cũng thật bất ngờ: "Hóa ra nếu như Trương Giác không bị ép điểm thì thành tích lại tốt đến như vậy, nhưng thật tiếc là cậu ấy đã mắc sai lầm một chút nếu không thì thiếu chút nữa cậu ấy đã đạt all clean trượt trượt tự do lần này."
Tôn Thiên lắc đầu: "Cũng chính là trọng tài của chúng ta đã buông lỏng đứa nhỏ, vốn dĩ xoay tròn và động tác chân của cậu nhóc cũng không cao được như vậy, đặc biệt là động tác chân, cậu nhóc trượt rất tốt nhưng cách bố trí phần động tác chân của màn trình diễn này đơn giản hơn một chút."
Có vẻ như biên đạo cũng dựa theo năm thi đầu tiên của Trương Giác, tận lực giảm thấp độ khó của động tác chân.
Tuy nhiên thành tích này cho thấy thực lực của Trương Giác là rất mạnh.
Trong mắt của lão huấn luyện viên lướt qua một tia vui mừng, có vẻ như nội dung đơn nam sắp được nổi lên, lần cuối cùng chứng kiến đơn nam 13 tuổi đứng trên bục cao nhất của tổ thành niên là vào cuối thế kỷ trước, thời điểm nhàn rỗi không có chuyện gì làm đã xem giải vô địch quốc gia Thụy Sĩ, xoay tròn chi vương Smith dựa vào lực biểu cảm mạnh mẽ của mình giành được chức vô địch, khi đó Trương Giác vẫn còn là một đứa bé đang bú sữa.
Sau đó vận động viên sinh ra ở một quốc gia châu Âu không có thế mạnh về trượt băng nghệ thuật này không chỉ hai lần vô địch thế giới mà còn giành huy chương bạc Thế vận hội mùa đông Torino 2006.
Tình huống của Trương Giác rất giống Smith, Tôn Thiên cũng tin tưởng Trương Giác sẽ phát triển thành một vận động viên đẳng cấp thế giới không thua kém gì Smith trong tương lai.
Trong thời gian tranh tài của Trương Giác, Sát Hãn Bất Hoa và Từ Xước đến tham gia cuộc thi thiếu niên đều há to mồm nhìn thân ảnh sư huynh.
Dáng người mảnh khảnh đó trượt trên mặt băng như đang cưỡi trên gió, bồng bềnh như tiên, lại vui sướng như một tiểu vương tử đang chạy trốn với tuyết trắng.
Tất cả đều đẹp đến nao lòng, khiến lòng người sinh ra sự khao khát.
Nếu có một ngày, bọn họ cũng có thể đi đến sân băng này và biểu diễn tuyệt vời như vậy...
Hạt giống của những giấc mơ bén rễ vào thời điểm này và dự định sẽ phát triển thành những đại thụ che trời vào một ngày nào đó trong tương lai.
Thế nhưng khi bắt đầu lễ trao giải, mặc dù khung cảnh vừa nghiêm túc vừa sôi nổi, nhưng chẳng biết vì sao từ hàng ghế khán giả cứ vang lên những trận cười khả nghi.
Theo quy trình của lễ trao giải, thường thì người đứng vị trí thứ ba vào sân trước, trượt một vòng quanh sân vận động và cúi người chào khán giả, sau đó sẽ bước lên thảm đỏ, bước lên bục lĩnh thưởng thuộc về mình, sau là người đứng thứ hai rồi người đứng thứ nhất.
Trương Giác là người đứng thứ nhất, cho nên cậu là người ra trận cúi cùng, cái lúc bước lên bục lĩnh thưởng, đệ nhị cùng đệ tam còn rất tốt bụng giúp cậu, bởi vì bục lĩnh thưởng của quán quân cao nửa mét, bản thân Trương Giác đã "cao" như vậy rồi mà còn đang mang giày trượt băng, nếu không ai đỡ thì thực sự không bước lên được.
Chờ cậu thật vất vả bước lên, ba người đứng chung một chỗ trên đài lĩnh thưởng thì vẫn là một cái hố lõm quen thuộc.
Huấn luyện viên trưởng Tống Thành nhìn quá đó, khóe miệng giật một cái: "Những người quen biết đều biết Tiểu Ngọc đã lên sơ trung, không thì còn tưởng rằng nhà vô địch giải trượt băng nghệ thuật Trung Quốc năm nay là một học sinh tiểu học đó chứ."
Đại khái là trước khi Trương Giác cao lớn hơn, chỉ cần cậu đạt giải quán quân thì cảnh tượng cậu ấy nhận giải sẽ hạnh phúc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất