Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 67: Mặt trời
"Representinga, Jue Zhang."
Trong loa phát thanh giới thiệu tiết mục truyền song ngữ là tiếng Anh và tiếng Nhật, huấn luyện viên đội tuyển quốc gia Giang Triều Thăng, lần thứ hai cùng hợp tác với nữ sĩ Triệu Ninh bình luận trận thi đấu này trên CCTV-5.
Triệu Ninh nói rõ ràng với micro: "Người tiếp theo lên sân khấu là người giành được vị trí thứ ba trong trận chung kết năm ngoái, là quán quân giải vô địch thế giới vừa qua, nắm giữ ba kỷ lục thế giới về bài thi ngắn, tự do trượt, tổng điểm của tổ thiếu niên, là tuyển thủ đơn nam Trung Quốc 13 tuổi đã thực hiện được cú nhảy bốn vòng, Trương Giác!"
Những danh hiệu này được báo ra thực sự rất kinh người, cho dù là người không hiểu lắm thì cũng cảm thấy cái đứa nhỏ xinh đẹp trên tivi kia quá là lợi hại rồi.
Ít nhất là sau khi Trịnh Ba nghe xong một chuỗi này, ánh mắt vốn dĩ khinh bỉ cũng đã thay đổi.
Chức vô địch có thể giành được nếu như đối thủ quá yếu, nhưng mà kỷ lục thế giới là năng lực mà vận động viên phải vượt qua người đi trước thì mới có thể làm mới được, được đối mới mới có thể thể hiện tính cực hạn của con người trong môn thể thao cạnh tranh này.
Mà những gì Trương Giác thể hiện chính là cực hạn của vận động viên trượt băng đơn nam trong tổ thiếu niên từ 13 đến 19 tuổi.
Lăng Bối Như kinh ngạc : "Trượt băng nghệ thuật của nước mình hóa ra lại lợi hại như vậy sao? Trước đây tớ chưa bao giờ quan tâm đến môn thể thao này, hơn nữa việc quảng bá quán quân ở trong nước quá ít rồi đi? Lúc trước tớ chỉ nghe nói đến trượt băng đôi giành được chức vô địch Olympic."
Nhân viên phục vụ giải thích: "Trước đây nước chúng ta chỉ có trượt băng đôi là thành công, nội dung trượt băng đơn nam chỉ khi Trương Giác ra mắt mới có khởi sắc."
Chính xác mà nói, trên thực tế, điểm sáng duy nhất của nội dung đơn nam Thôn Thỏ hiện tại cũng chỉ có một mình Trương Giác, thay vì nói là khởi sắc thì chẳng bằng dựa vào việc dựa vào một cây con để hỗ trợ thu hoạch cả một cánh đồng.
Bởi vì cây con này còn quá nhỏ, tuy rằng đã mang lại cho cậu một nguồn tài nguyên thương mại, để năm nay Trương Giác đã trở nên giàu có đến mức cậu có thể ra nước ngoài để tìm giáo viên dạy nhảy clacket và biên đạo, đồng thời tại phòng làm việc thiết kế bộ trang phục thi đấu tốt nhất để đặt thiết kế một bộ trang phục, nhưng những chuyện này thì thực sự không cần phải được công bố mạnh mẽ làm gì.
Các món đồ lưu niệm hiện tại của Trương Giác đã bán chạy hơn cả nhất ca nhất tỷ của trượt băng đôi, các nhà lãnh đạo cảm thấy như vậy đã được rồi, trượt băng nghệ thuật có độ hot như thế nào, liệu có thể nâng tầm một ngôi sao thể thao đẳng cấp như Lưu Phi với cự ly 110 mét vượt rào sao?
Đừng đùa nữa! Người ta là có huy chương vàng Olympic và kỷ lục thế giới tổ thành niên, Trương Giác có sao?
Mà người đảm đương sự nổi tiếng môn trượt băng nghệ thuật của Thôn Thỏ, bá chủ tổ thiếu niên, dựa vào sắc đẹp có thể hấp dẫn người qua đường ngồi trước tivi xem trận đấu – Trương Giác đứng yên trên mặt băng, hai tay buông lõng bên hông.
Mãi cho đến khí vang lên tiếng sao mang theo phong cách Celtic mạnh mẽ.
Ba!
Âm thanh của vũ công đạp lên sàn nhà với điệu nhảy clacket vang lên, đi cùng với trọng âm này, Trương Giác một tay chống nạnh, thực hiện một điệu nhảy clacket đạp bước trên mặt băng.
Trên thực tế,《 Sông lớn chi vũ 》cũng không phải là một nhánh của điệu nhảy clacket như mọi người vẫn suy nghĩ, vở《 Sông lớn chi vũ 》thực sự hoàn chỉnh là một vở kịch clacket với nội dung phong phú, là một tác phẩm nghệ thuật quốc bảo của Ireland, bộ thần kịch này có tổng cộng 13 màn, kể về sử thi của những người Ireland chiến đấu chống lại thiên nhiên, chiến tranh, nạn đói và những đau khổ khác.
Mà được mọi người quen thuộc nhất chính là màn đầu tiên —— khiêu vũ cùng mặt trời, mặc dù không có lời thoại nào trong màn này, nhưng những người biểu diễn đã dùng kỹ thuật nhảy chấn động lòng người để ca tụng mặt trời, ánh sáng, lửa và sự sống.
Ca khúc được Trương Giác chính là bài hát chủ đề khiêu vũ cùng mặt trời《Around The Sun》.
Ầm một tiếng, băng hoa bắn lên.
Bình luận viên người Nhật Bản tại hiện trường Sugawara kích động nói: "Cú nhảy mở màn của Tama-san là cú nhảy bốn vòng salchow 4S+2T, cậu ấy lần thứ hai sử dụng động tác nhấc tay khi thực hiện cú nhảy."
Trương Giác nhảy xong 4S, hít sâu một cái, dùng sức để lưỡi dao chân trái tì mạnh hơn vào sân băng.
4S+3T.
"4S+3T!"
Sugawara không dám tin tưởng: "Tama-san đã khiêu chiến một cú nhảy liên tục khó hơn! Quả là một chàng trai trẻ tuyệt vời! Không hổ là con trai của đế quốc kỳ tích! Vương tử điện hạ trên sân băng!"
Trương Tuấn Bảo đối với cú nhảy này của Trương Giác vô cùng không hài lòng: "Lúc tiếp băng dựa vào đầu gối của mình để cố gắng ổn định, tôi đã sớm nói với nó nếu cứ như vậy là sẽ tổn thương đầu gối, dù sao thì cũng có thể thắng, dù tỷ lệ thành công không cao thì 2T là đủ rồi."
Thẩm Lưu: "Nếu nhưng thằng bé không nhấc tay lên tại lần nhảy đầu tiên, ổn định trục tâm thì lần nhảy thứ hai cũng không cần cố hết sức như vậy."
Nhưng vô dụng, Trương Giác chính là một thằng nhóc nghịch ngợm, đủ tự tin để dám sử dụng nó trên sân đấu dù bất kỳ khó khăn nào, cậu lại sử dụng 4S trong lần nhảy thứ hai và lại giơ tay một lần nữa.
Cho đên nay, tỷ lệ thành công cú nhảy đơn 4S của cậu trên sân đấu đã lên đến 80%, cú nhảy này trở nên đẹp hơn rất nhiều, thậm chí lúc tiếp băng cũng nhẹ nhàng và khoan khoái đến khó mà tin nổi.
Sergei dựa vào lan can: "Cậu nhóc đã luyện tập phương pháp tốc độ quay đến cực hạn, loại vẻ đẹp mềm mại này là độc nhất vô nhị trên toàn bộ thế giới."
McQueen thấp giọng trả lời: "Có vẻ như chúng ta đã định sẵn sẽ nghênh đón một đối thủ mạnh mẽ vào năm sau."
Lần nhảy thứ ba của Trương Giác đệ là 3F, từ khi sửa lại phương pháp nhảy, cú nhảy này của cậu luôn trôi qua một cách suôn sẻ, nhưng cũng vì liên quan đến cách nhảy gây hiếu kỳ, GOE của cậu không bao giờ vượt quá 1.5.
Nhưng đối với ban huấn luyện – những người đã từng trải qua thời kỳ hễ cứ là 3F là phạm lỗi mà nói, chỉ cần Trương Giác có thể nhảy 3F vững vàng đến khi tiếp băng là bọn họ cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Sau khi cú nhảy này kết thúc, đoạn nhạc dạo đầu cũng kết thúc, thiếu niên thực hiện động tác xoay tròn, khi cậu đứng thẳng trở lại, trên mặt đã mang theo một nụ cười nhiệt tình.
Cho dù là một thiên tài như Trương Giác cũng không thể trở thành một người nhảy clacket chuyên nghiệp trong một thời gian học tập ngắn như vậy, nhưng cậu đã nắm bắt chính xác được tinh túy của điệu nhảy này —— sức sống.
Trong chuỗi động tác chân này, cậu không ngừng nhảy lên, giống như một mặt trời nhỏ, dùng cảm xúc cơ thể tâm tình của mình để bày ra sức sống, kỹ thuật nhảy không đủ chuyên nghiệp nên cậu dùng cách nhảy của mình để bổ khuyết.
Khi cậu nhảy lên trên sân băng thì không giống với ông hoàng khiêu vũ Colin, kỹ thuật nhảy có mười phần khí tức thanh xuân, hòa quyện với âm nhạc như dòng song chảy xiết, khán giả cũng bất tri bất giác mỉm cười và bắt đầu hòa nhịp cùng âm nhạc với cậu.
Trịnh Ba vô thức chà xát cánh tay của mình, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà mình đã nổi một tầng da gà, sức cuốn hút của vũ công trên băng đáng kinh ngạc đến mức có thể cảm hóa hắn qua màn hình! Càng khỏi nói đến khán giả có mặt tại hiện trường.
Hắn lầm bầm: "Vận động viên nhỏ này hình như có chút bất ngờ nha."
Trong sân vận động, Shiro Kanoko cùng khán giả đồng thời hòa nhịp, trên mặt mang theo sự thuần nhiên vui sướng.
Tuy rằng《 ngày thu 》rất đẹp, nhưng tiết mục của Tama-chan khiến cô yêu thích nhất thực sự là《 sông lớn chi vũ 》, cho dù xem đi xem lại bao nhiêu lần, cô đều cảm thấy vẻ đẹp của cuộc sống sinh động này là tuyệt vời nhất!
Tama-chan giống như một ngọn lửa nhảy vọt, đó là ánh sáng phát ra sự thiêu đốt, mặt trời bị người Ireland truy đuổi nhất định sẽ có một nguồn năng lượng như vậy mới có thể đốt cháy ngọn lửa của nền văn minh của họ, cho phép lịch sử người Celtic nảy sinh mọc rễ trong tự nhiên.
Khi Trương Giác một lần nữa hoàn thành cú nhảy ba lần liên tục 3lz+1lo+3S, tiếng hoan hô của khán giả thế nhưng còn nhiệt liệt hơn so với bước nhảy trước đó.
Hiển nhiên, Trương Giác đã thành công thực hiện màn trình diễn của mình để khơi dậy cảm xúc của khán giả, lôi kéo bọn họ tiến vào thế giới vũ đạo của riêng mình!
"A!"
Yoon Mi Jeong kêu lên một tiếng, cá sấu nhỏ khi đang nhảy 3lo thì té lộn mèo một cái, nhưng rất nhanh cậu đã đứng dậy tiếp tục biểu diễn, không bao giờ để xảy ra bất kỳ sai lầm nào ảnh hưởng đến màn trình diễn của mình.
Đứa trẻ này giống như một mặt trời nhỏ, khiến cho sân băng lạnh giá cũng trở nên ấm áp và náo nhiệt hơn.
Yoo Mong Seong nhìn một hồi, khẽ mỉm cười: "Tuy rằng biểu diễn nhảy clacket còn có chút thô ráp, mà cái loại thô ráp này là thô ráp tốt."
Khiêu vũ cùng mặt trời ban đầu kể về thời đại hoang dã, mọi người đối với mặt trời nguyên thủy mà lỗ mãng sùng bái, mà sự biểu diễn của đứa nhỏ rất không hoàn mỹ, nhưng lại phù hợp với chủ đề.
Frans Miller quả nhiên là thiên tài trong biên đạo, mà Trương Giác – người diễn dịch《 Sông lớn chi vũ 》ra loại này phong vị này cũng là một thiên tài biểu diễn.
Đây là một kiệt tác được tạo nên bởi sự va chạm của thiên tài với thiên tài, trạng thái này hôm nay của Trương Giác càng tốt hơn, nhìn bóng người cậu, Yoo Mong Seong thế nhưng cảm thấy trong lòng bùng lên một niềm hạnh phúc thuần khiết, điều này đối với hắn mà nói đơn giản là quá hiếm hoi.
Ban đầu sau khi bị huấn luyện viên..., hắn cũng đã sinh ra các triệu chứng trầm cảm nghiêm trọng, rồi bị cấm thi đấu ở mùa giải trước, thậm chí hắn còn phải uống thuốc theo lời khuyên của bác sĩ, mặc dù sau khi bắt đầu mùa giải hắn đã ngưng sử dụng thuốc, nhưng thỉnh thoảng rơi vào trong cảm xúc tăm tối là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng bất kể khi nào nhìn thấy đứa nhỏ này, Yoo Mong Seong đều có thể cảm nhận được hy vọng và vẻ đẹp.
Trong lòng Yoo Mong Seong nói: Một tiết mục như vật, cũng chỉ có người có nội tâm giống như mặt trời nhỏ, mới có thể diễn dịch ra đúng đúng không?
Tiến hành nhảy mà vẫn giữ được chất lượng biểu diễn cao là một việc vô cùng vất vả, thời lượng trượt băng tự do và các động tác kỹ thuật cần hoàn thiện hơn rất nhiều so với bài thi ngắn, cho nên Trương Giác chưa bao giờ all clean trượt băng tự do.
Nhưng cho dù xuất hiện sai lầm, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được Trương Giác là người có màn trình diễn tốt nhất trên sân thi đấu sau khi bắt đầu trận chung kết Grand Prix!
Trong lúc biểu diễn sau đó, Trương Giác xuất hiện lần nữa đem bước nhảy 3A vốn trong kế hoạch xuống thành bước nhảy 2A, ấy thế nhưng mà ngoại trừ huấn luyện viên của Trương Giác và trọng tài thì thế nhưng không có bất kỳ người nào suy nghĩ rằng có điều gì sai trái với cú nhảy hụt của cậu.
Bởi vì nhìn thiếu niên biểu diễn liền phảng phất giống như cùng cậu bước lên thang trời, khiêu vũ chạy trốn xung quanh ánh sáng, với tư cách là đơn nam, chỉ có thể nhảy một mình trên sân nhưng Trương Giác đã truyền tải trọn vẹn cảm xúc manh liệt của《 sông lớn chi vũ 》 đến với khán giả.
Tiếng vỗ tay theo nhịp vẫn không hề dừng lại, Trương Giác cũng trượt càng ngày càng nhanh, khi tiết mục kết thúc, hàng vạn khán giả trong khán đài đã cùng nhau đứng lên, cùng nhau vỗ tay hoan hô cho vị vận động viên nhỏ ưu tú này.
Trương Giác le lưỡi, tâm trạng vui vẻ trong lúc biểu diễn vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, cho nên động tác tay chân của cậu vẫn nhảy nhót như cũ, ngay cả động tác cúi người chào khán giả trông hoạt bát hơn những người khác.
Một giây sau, trên hàng ghế khán giả lại vang lên một tiếng cảm than khác.
Bởi vì Trương Giác thế nhưng lại kéo dây buộc tóc của mình xuống, một lượng lớn tóc đen bung xõa ra, cậu ngoái đầu nhìn về phía ống kính, làm chữ V.
Trương Giác: Bởi vì tôi lại thắng, cho nên muốn đối với các hương thân phụ lão trước TV yeah một cái.
Lăng Bối Như che miệng: "Cậu nhóc thật đáng yêu!"
Trịnh Ba nghiêm túc chớp mắt, chậm rãi nói: "Vận động viên này hình như là thực sự có trình độ, bầu không khí của buổi biểu diễn này không kém một minh tinh nha."
Trong tay Hứa Nham cầm một cây lau nhà múa quạt, nghe vậy thì theo bản năng phản bác: "Cái gì mà không kém một minh tinh, con trai của tôi chính là minh tinh, là ngôi sao ban mai trên mặt băng!"
Màn trình diễn xuất sắc của Trương Giác đồng nghĩa với việc các đối thủ của cậu một lần nữa bỏ lỡ cơ hội chiến thắng.
Ayala nghe tiếng thở dài thất vọng của Harhasha, đưa tay lên nắm vai cậu học trò, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cô biết rõ, trước khi Trương Giác thăng tổ, Harhasha sẽ khó có thể tranh huy chương vàng ở hai nội dung hạng A là trận chung kết Grand Prix và giải vô địch thiếu niên thế giới.
Không, phải nói, trừ khi Harhasha có thể đạt đến trình độ thức chiếc bục hạng A, nếu không sau này thì ngay cả góc áo của Trương Giác thì hắn cũng không thể chạm đến, bởi vì kể từ màn trình diễn ngày hôm nay, Trương Giác tuyệt đối đã có đầy đủ năng lực để khiêu chiến đấu trường hàng đầu.
Điều duy nhất mà đứa nhỏ kia thiếu chính là tuổi tác .
Một bên khác, đế vương xoay tròn híp mắt, vô thức cảm thán: "Ái chà, đứa nhỏ này tại tổ thiếu niên là trạng thái giết người đến điên mà."
Bất kể là Alan dưới tay hắn hay là vị thiên tài trượt Canada, trước mặt đứa nhỏ này hoàn toàn không có sức chống cự, không ngờ một hậu bối lợi hại như vậy lại xuất hiện trong chu kỳ Sochi, con đường về sau của Alan sẽ khó đi lắm đây.
Chiến thắng của Trương Giác là điều được mọi người xác nhận sau khi bài thi ngắn kết thúc, điều mà mọi người hiếu kỳ chỉ là cách mà cậu giành chiến thắng như thế nào thôi.
Mà khi điểm của Trương Giác được công bố, rất nhiều bình luận viên đã thốt lên mang theo ý cười.
"Là 163.12 điểm, tức là chỉ còn cách kỷ lục thế giới mà cậu ấy thiết lập ở phân trạm thi đấu trước 0.5 điểm, thực sự là quá thần kỳ."
"Chú cá sấu nhỏ đến từ Trung Quốc đã chiến thắng một lần nữa, cậu ấy đã giành được huy chương vàng đầu tiên trong trận chung kết! Đã đạt được thành tích trong tổ thiếu niên!"
Trong loa phát thanh giới thiệu tiết mục truyền song ngữ là tiếng Anh và tiếng Nhật, huấn luyện viên đội tuyển quốc gia Giang Triều Thăng, lần thứ hai cùng hợp tác với nữ sĩ Triệu Ninh bình luận trận thi đấu này trên CCTV-5.
Triệu Ninh nói rõ ràng với micro: "Người tiếp theo lên sân khấu là người giành được vị trí thứ ba trong trận chung kết năm ngoái, là quán quân giải vô địch thế giới vừa qua, nắm giữ ba kỷ lục thế giới về bài thi ngắn, tự do trượt, tổng điểm của tổ thiếu niên, là tuyển thủ đơn nam Trung Quốc 13 tuổi đã thực hiện được cú nhảy bốn vòng, Trương Giác!"
Những danh hiệu này được báo ra thực sự rất kinh người, cho dù là người không hiểu lắm thì cũng cảm thấy cái đứa nhỏ xinh đẹp trên tivi kia quá là lợi hại rồi.
Ít nhất là sau khi Trịnh Ba nghe xong một chuỗi này, ánh mắt vốn dĩ khinh bỉ cũng đã thay đổi.
Chức vô địch có thể giành được nếu như đối thủ quá yếu, nhưng mà kỷ lục thế giới là năng lực mà vận động viên phải vượt qua người đi trước thì mới có thể làm mới được, được đối mới mới có thể thể hiện tính cực hạn của con người trong môn thể thao cạnh tranh này.
Mà những gì Trương Giác thể hiện chính là cực hạn của vận động viên trượt băng đơn nam trong tổ thiếu niên từ 13 đến 19 tuổi.
Lăng Bối Như kinh ngạc : "Trượt băng nghệ thuật của nước mình hóa ra lại lợi hại như vậy sao? Trước đây tớ chưa bao giờ quan tâm đến môn thể thao này, hơn nữa việc quảng bá quán quân ở trong nước quá ít rồi đi? Lúc trước tớ chỉ nghe nói đến trượt băng đôi giành được chức vô địch Olympic."
Nhân viên phục vụ giải thích: "Trước đây nước chúng ta chỉ có trượt băng đôi là thành công, nội dung trượt băng đơn nam chỉ khi Trương Giác ra mắt mới có khởi sắc."
Chính xác mà nói, trên thực tế, điểm sáng duy nhất của nội dung đơn nam Thôn Thỏ hiện tại cũng chỉ có một mình Trương Giác, thay vì nói là khởi sắc thì chẳng bằng dựa vào việc dựa vào một cây con để hỗ trợ thu hoạch cả một cánh đồng.
Bởi vì cây con này còn quá nhỏ, tuy rằng đã mang lại cho cậu một nguồn tài nguyên thương mại, để năm nay Trương Giác đã trở nên giàu có đến mức cậu có thể ra nước ngoài để tìm giáo viên dạy nhảy clacket và biên đạo, đồng thời tại phòng làm việc thiết kế bộ trang phục thi đấu tốt nhất để đặt thiết kế một bộ trang phục, nhưng những chuyện này thì thực sự không cần phải được công bố mạnh mẽ làm gì.
Các món đồ lưu niệm hiện tại của Trương Giác đã bán chạy hơn cả nhất ca nhất tỷ của trượt băng đôi, các nhà lãnh đạo cảm thấy như vậy đã được rồi, trượt băng nghệ thuật có độ hot như thế nào, liệu có thể nâng tầm một ngôi sao thể thao đẳng cấp như Lưu Phi với cự ly 110 mét vượt rào sao?
Đừng đùa nữa! Người ta là có huy chương vàng Olympic và kỷ lục thế giới tổ thành niên, Trương Giác có sao?
Mà người đảm đương sự nổi tiếng môn trượt băng nghệ thuật của Thôn Thỏ, bá chủ tổ thiếu niên, dựa vào sắc đẹp có thể hấp dẫn người qua đường ngồi trước tivi xem trận đấu – Trương Giác đứng yên trên mặt băng, hai tay buông lõng bên hông.
Mãi cho đến khí vang lên tiếng sao mang theo phong cách Celtic mạnh mẽ.
Ba!
Âm thanh của vũ công đạp lên sàn nhà với điệu nhảy clacket vang lên, đi cùng với trọng âm này, Trương Giác một tay chống nạnh, thực hiện một điệu nhảy clacket đạp bước trên mặt băng.
Trên thực tế,《 Sông lớn chi vũ 》cũng không phải là một nhánh của điệu nhảy clacket như mọi người vẫn suy nghĩ, vở《 Sông lớn chi vũ 》thực sự hoàn chỉnh là một vở kịch clacket với nội dung phong phú, là một tác phẩm nghệ thuật quốc bảo của Ireland, bộ thần kịch này có tổng cộng 13 màn, kể về sử thi của những người Ireland chiến đấu chống lại thiên nhiên, chiến tranh, nạn đói và những đau khổ khác.
Mà được mọi người quen thuộc nhất chính là màn đầu tiên —— khiêu vũ cùng mặt trời, mặc dù không có lời thoại nào trong màn này, nhưng những người biểu diễn đã dùng kỹ thuật nhảy chấn động lòng người để ca tụng mặt trời, ánh sáng, lửa và sự sống.
Ca khúc được Trương Giác chính là bài hát chủ đề khiêu vũ cùng mặt trời《Around The Sun》.
Ầm một tiếng, băng hoa bắn lên.
Bình luận viên người Nhật Bản tại hiện trường Sugawara kích động nói: "Cú nhảy mở màn của Tama-san là cú nhảy bốn vòng salchow 4S+2T, cậu ấy lần thứ hai sử dụng động tác nhấc tay khi thực hiện cú nhảy."
Trương Giác nhảy xong 4S, hít sâu một cái, dùng sức để lưỡi dao chân trái tì mạnh hơn vào sân băng.
4S+3T.
"4S+3T!"
Sugawara không dám tin tưởng: "Tama-san đã khiêu chiến một cú nhảy liên tục khó hơn! Quả là một chàng trai trẻ tuyệt vời! Không hổ là con trai của đế quốc kỳ tích! Vương tử điện hạ trên sân băng!"
Trương Tuấn Bảo đối với cú nhảy này của Trương Giác vô cùng không hài lòng: "Lúc tiếp băng dựa vào đầu gối của mình để cố gắng ổn định, tôi đã sớm nói với nó nếu cứ như vậy là sẽ tổn thương đầu gối, dù sao thì cũng có thể thắng, dù tỷ lệ thành công không cao thì 2T là đủ rồi."
Thẩm Lưu: "Nếu nhưng thằng bé không nhấc tay lên tại lần nhảy đầu tiên, ổn định trục tâm thì lần nhảy thứ hai cũng không cần cố hết sức như vậy."
Nhưng vô dụng, Trương Giác chính là một thằng nhóc nghịch ngợm, đủ tự tin để dám sử dụng nó trên sân đấu dù bất kỳ khó khăn nào, cậu lại sử dụng 4S trong lần nhảy thứ hai và lại giơ tay một lần nữa.
Cho đên nay, tỷ lệ thành công cú nhảy đơn 4S của cậu trên sân đấu đã lên đến 80%, cú nhảy này trở nên đẹp hơn rất nhiều, thậm chí lúc tiếp băng cũng nhẹ nhàng và khoan khoái đến khó mà tin nổi.
Sergei dựa vào lan can: "Cậu nhóc đã luyện tập phương pháp tốc độ quay đến cực hạn, loại vẻ đẹp mềm mại này là độc nhất vô nhị trên toàn bộ thế giới."
McQueen thấp giọng trả lời: "Có vẻ như chúng ta đã định sẵn sẽ nghênh đón một đối thủ mạnh mẽ vào năm sau."
Lần nhảy thứ ba của Trương Giác đệ là 3F, từ khi sửa lại phương pháp nhảy, cú nhảy này của cậu luôn trôi qua một cách suôn sẻ, nhưng cũng vì liên quan đến cách nhảy gây hiếu kỳ, GOE của cậu không bao giờ vượt quá 1.5.
Nhưng đối với ban huấn luyện – những người đã từng trải qua thời kỳ hễ cứ là 3F là phạm lỗi mà nói, chỉ cần Trương Giác có thể nhảy 3F vững vàng đến khi tiếp băng là bọn họ cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Sau khi cú nhảy này kết thúc, đoạn nhạc dạo đầu cũng kết thúc, thiếu niên thực hiện động tác xoay tròn, khi cậu đứng thẳng trở lại, trên mặt đã mang theo một nụ cười nhiệt tình.
Cho dù là một thiên tài như Trương Giác cũng không thể trở thành một người nhảy clacket chuyên nghiệp trong một thời gian học tập ngắn như vậy, nhưng cậu đã nắm bắt chính xác được tinh túy của điệu nhảy này —— sức sống.
Trong chuỗi động tác chân này, cậu không ngừng nhảy lên, giống như một mặt trời nhỏ, dùng cảm xúc cơ thể tâm tình của mình để bày ra sức sống, kỹ thuật nhảy không đủ chuyên nghiệp nên cậu dùng cách nhảy của mình để bổ khuyết.
Khi cậu nhảy lên trên sân băng thì không giống với ông hoàng khiêu vũ Colin, kỹ thuật nhảy có mười phần khí tức thanh xuân, hòa quyện với âm nhạc như dòng song chảy xiết, khán giả cũng bất tri bất giác mỉm cười và bắt đầu hòa nhịp cùng âm nhạc với cậu.
Trịnh Ba vô thức chà xát cánh tay của mình, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà mình đã nổi một tầng da gà, sức cuốn hút của vũ công trên băng đáng kinh ngạc đến mức có thể cảm hóa hắn qua màn hình! Càng khỏi nói đến khán giả có mặt tại hiện trường.
Hắn lầm bầm: "Vận động viên nhỏ này hình như có chút bất ngờ nha."
Trong sân vận động, Shiro Kanoko cùng khán giả đồng thời hòa nhịp, trên mặt mang theo sự thuần nhiên vui sướng.
Tuy rằng《 ngày thu 》rất đẹp, nhưng tiết mục của Tama-chan khiến cô yêu thích nhất thực sự là《 sông lớn chi vũ 》, cho dù xem đi xem lại bao nhiêu lần, cô đều cảm thấy vẻ đẹp của cuộc sống sinh động này là tuyệt vời nhất!
Tama-chan giống như một ngọn lửa nhảy vọt, đó là ánh sáng phát ra sự thiêu đốt, mặt trời bị người Ireland truy đuổi nhất định sẽ có một nguồn năng lượng như vậy mới có thể đốt cháy ngọn lửa của nền văn minh của họ, cho phép lịch sử người Celtic nảy sinh mọc rễ trong tự nhiên.
Khi Trương Giác một lần nữa hoàn thành cú nhảy ba lần liên tục 3lz+1lo+3S, tiếng hoan hô của khán giả thế nhưng còn nhiệt liệt hơn so với bước nhảy trước đó.
Hiển nhiên, Trương Giác đã thành công thực hiện màn trình diễn của mình để khơi dậy cảm xúc của khán giả, lôi kéo bọn họ tiến vào thế giới vũ đạo của riêng mình!
"A!"
Yoon Mi Jeong kêu lên một tiếng, cá sấu nhỏ khi đang nhảy 3lo thì té lộn mèo một cái, nhưng rất nhanh cậu đã đứng dậy tiếp tục biểu diễn, không bao giờ để xảy ra bất kỳ sai lầm nào ảnh hưởng đến màn trình diễn của mình.
Đứa trẻ này giống như một mặt trời nhỏ, khiến cho sân băng lạnh giá cũng trở nên ấm áp và náo nhiệt hơn.
Yoo Mong Seong nhìn một hồi, khẽ mỉm cười: "Tuy rằng biểu diễn nhảy clacket còn có chút thô ráp, mà cái loại thô ráp này là thô ráp tốt."
Khiêu vũ cùng mặt trời ban đầu kể về thời đại hoang dã, mọi người đối với mặt trời nguyên thủy mà lỗ mãng sùng bái, mà sự biểu diễn của đứa nhỏ rất không hoàn mỹ, nhưng lại phù hợp với chủ đề.
Frans Miller quả nhiên là thiên tài trong biên đạo, mà Trương Giác – người diễn dịch《 Sông lớn chi vũ 》ra loại này phong vị này cũng là một thiên tài biểu diễn.
Đây là một kiệt tác được tạo nên bởi sự va chạm của thiên tài với thiên tài, trạng thái này hôm nay của Trương Giác càng tốt hơn, nhìn bóng người cậu, Yoo Mong Seong thế nhưng cảm thấy trong lòng bùng lên một niềm hạnh phúc thuần khiết, điều này đối với hắn mà nói đơn giản là quá hiếm hoi.
Ban đầu sau khi bị huấn luyện viên..., hắn cũng đã sinh ra các triệu chứng trầm cảm nghiêm trọng, rồi bị cấm thi đấu ở mùa giải trước, thậm chí hắn còn phải uống thuốc theo lời khuyên của bác sĩ, mặc dù sau khi bắt đầu mùa giải hắn đã ngưng sử dụng thuốc, nhưng thỉnh thoảng rơi vào trong cảm xúc tăm tối là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng bất kể khi nào nhìn thấy đứa nhỏ này, Yoo Mong Seong đều có thể cảm nhận được hy vọng và vẻ đẹp.
Trong lòng Yoo Mong Seong nói: Một tiết mục như vật, cũng chỉ có người có nội tâm giống như mặt trời nhỏ, mới có thể diễn dịch ra đúng đúng không?
Tiến hành nhảy mà vẫn giữ được chất lượng biểu diễn cao là một việc vô cùng vất vả, thời lượng trượt băng tự do và các động tác kỹ thuật cần hoàn thiện hơn rất nhiều so với bài thi ngắn, cho nên Trương Giác chưa bao giờ all clean trượt băng tự do.
Nhưng cho dù xuất hiện sai lầm, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được Trương Giác là người có màn trình diễn tốt nhất trên sân thi đấu sau khi bắt đầu trận chung kết Grand Prix!
Trong lúc biểu diễn sau đó, Trương Giác xuất hiện lần nữa đem bước nhảy 3A vốn trong kế hoạch xuống thành bước nhảy 2A, ấy thế nhưng mà ngoại trừ huấn luyện viên của Trương Giác và trọng tài thì thế nhưng không có bất kỳ người nào suy nghĩ rằng có điều gì sai trái với cú nhảy hụt của cậu.
Bởi vì nhìn thiếu niên biểu diễn liền phảng phất giống như cùng cậu bước lên thang trời, khiêu vũ chạy trốn xung quanh ánh sáng, với tư cách là đơn nam, chỉ có thể nhảy một mình trên sân nhưng Trương Giác đã truyền tải trọn vẹn cảm xúc manh liệt của《 sông lớn chi vũ 》 đến với khán giả.
Tiếng vỗ tay theo nhịp vẫn không hề dừng lại, Trương Giác cũng trượt càng ngày càng nhanh, khi tiết mục kết thúc, hàng vạn khán giả trong khán đài đã cùng nhau đứng lên, cùng nhau vỗ tay hoan hô cho vị vận động viên nhỏ ưu tú này.
Trương Giác le lưỡi, tâm trạng vui vẻ trong lúc biểu diễn vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, cho nên động tác tay chân của cậu vẫn nhảy nhót như cũ, ngay cả động tác cúi người chào khán giả trông hoạt bát hơn những người khác.
Một giây sau, trên hàng ghế khán giả lại vang lên một tiếng cảm than khác.
Bởi vì Trương Giác thế nhưng lại kéo dây buộc tóc của mình xuống, một lượng lớn tóc đen bung xõa ra, cậu ngoái đầu nhìn về phía ống kính, làm chữ V.
Trương Giác: Bởi vì tôi lại thắng, cho nên muốn đối với các hương thân phụ lão trước TV yeah một cái.
Lăng Bối Như che miệng: "Cậu nhóc thật đáng yêu!"
Trịnh Ba nghiêm túc chớp mắt, chậm rãi nói: "Vận động viên này hình như là thực sự có trình độ, bầu không khí của buổi biểu diễn này không kém một minh tinh nha."
Trong tay Hứa Nham cầm một cây lau nhà múa quạt, nghe vậy thì theo bản năng phản bác: "Cái gì mà không kém một minh tinh, con trai của tôi chính là minh tinh, là ngôi sao ban mai trên mặt băng!"
Màn trình diễn xuất sắc của Trương Giác đồng nghĩa với việc các đối thủ của cậu một lần nữa bỏ lỡ cơ hội chiến thắng.
Ayala nghe tiếng thở dài thất vọng của Harhasha, đưa tay lên nắm vai cậu học trò, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cô biết rõ, trước khi Trương Giác thăng tổ, Harhasha sẽ khó có thể tranh huy chương vàng ở hai nội dung hạng A là trận chung kết Grand Prix và giải vô địch thiếu niên thế giới.
Không, phải nói, trừ khi Harhasha có thể đạt đến trình độ thức chiếc bục hạng A, nếu không sau này thì ngay cả góc áo của Trương Giác thì hắn cũng không thể chạm đến, bởi vì kể từ màn trình diễn ngày hôm nay, Trương Giác tuyệt đối đã có đầy đủ năng lực để khiêu chiến đấu trường hàng đầu.
Điều duy nhất mà đứa nhỏ kia thiếu chính là tuổi tác .
Một bên khác, đế vương xoay tròn híp mắt, vô thức cảm thán: "Ái chà, đứa nhỏ này tại tổ thiếu niên là trạng thái giết người đến điên mà."
Bất kể là Alan dưới tay hắn hay là vị thiên tài trượt Canada, trước mặt đứa nhỏ này hoàn toàn không có sức chống cự, không ngờ một hậu bối lợi hại như vậy lại xuất hiện trong chu kỳ Sochi, con đường về sau của Alan sẽ khó đi lắm đây.
Chiến thắng của Trương Giác là điều được mọi người xác nhận sau khi bài thi ngắn kết thúc, điều mà mọi người hiếu kỳ chỉ là cách mà cậu giành chiến thắng như thế nào thôi.
Mà khi điểm của Trương Giác được công bố, rất nhiều bình luận viên đã thốt lên mang theo ý cười.
"Là 163.12 điểm, tức là chỉ còn cách kỷ lục thế giới mà cậu ấy thiết lập ở phân trạm thi đấu trước 0.5 điểm, thực sự là quá thần kỳ."
"Chú cá sấu nhỏ đến từ Trung Quốc đã chiến thắng một lần nữa, cậu ấy đã giành được huy chương vàng đầu tiên trong trận chung kết! Đã đạt được thành tích trong tổ thiếu niên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất