Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 7: Đổi kẹo

Trước Sau
Trọng sinh không bao lâu, Trương Giác đã hai lần đi gặp bác sĩ, cũng may là vận khí của cậu không tồi, mỗi lần đều bị thương không nặng, cũng chính là trình độ thuộc phạm vi bình thường "Bị té ngã bầm dập thông thường mà thôi sẽ không để lại di chứng".

Múa ba lê trước khi hồi phục chấn thương là không thể, băng đồng cũng vậy, nhưng thực tế độ phổ biến của các cuộc thi trượt băng nghệ thuật trong nước chỉ như vậy thôi, những món đồ mà người xem ném trên sân cũng có hạn, thiếu cậu thì công việc của nhóm băng đồng cũng không nhiều không ít, hoàn toàn không lỡ việc.

Vì thế Trương Giác liền yên tâm thoải mái dưỡng thương, cậu đã hoàn thành bài tập nghỉ đông từ lâu, ngày thường nhàn rỗi không có việc gì, cả ngày nằm trong nhà chỉ để ăn uống và đọc sách, Trương Thanh Yến mấy ngày trước đã mua một đống dạ dày heo, đuôi bò, đem ướp gia vị đun sôi lên, mùi thơm bay thật là xa.

Trương Giác bây giờ đặc biệt thích lén lút múc trứng kho từ trong nồi đựng đồ ăn, ỷ vào tuổi trẻ không sợ cholesterol cao, ăn một quả lại thêm một quả.

Chờ đến khi Trương Tuấn Bảo tới nhà thì nhìn thấy một nhóc con mặc trên người bộ đồ ngủ hình con gấu đầy lông, nằm trên ghế sô pha chậm rãi xem 《 Đào giả hiên dạy bạn học toán 》, trên mông còn có một nhúm bông phúng phính.

Hứa Đức Lạp sắp ra ngoài luyện đàn violon nên ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, áo lông quần dài, lúc này đang ghé vào bàn cắn hạt dưa, bàn tay đưa lên đưa xuống không ngừng, hai tròng mắt tròn xoe nhìn chằm chằm 《 Sự tách ra của đế quốc Đại Tần 》 trên màn hình TV.

Khi Trương Tuấn Bảo tiến vào, nhân hạt dưa vừa lúc chất đầy đĩa nhỏ bằng cỡ nửa lòng bàn tay, Hứa Đức Lạp đẩy Trương Giác một chút, Trương Giác lập tức bò dậy, cầm cái đĩa nhỏ đổ vào trong miệng.

Trương Tuấn Bảo:...... Cái gì thế này? Có em trai xem anh trai là bảo bối sao?

Trong tay hắn xách theo hai bình giữ ấm: "Đừng ăn, coi chừng bị nóng lên, Tiểu Ngọc, Nhị Đức, tới ăn cơm đi, bữa nay cậu nấu móng heo cho các con, có tôm lớn, cơm chín rồi à."

Hứa Đức Lạp lập tức thanh thúy trả lời: "Anh đã nấu cơm đó, con thì đã rửa sạch cải trắng, trụng nước sôi rồi, chần một chút là có thể ăn."

Trương Tuấn Bảo vừa nghe thì mặt lộ vẻ hiếm lạ: "Tiểu Ngọc còn biết nấu cơm sao? Cậu còn tưởng là Nhị Đức chăm sóc con đó."

Hứa Đức Lạp thoạt nhìn cần mẫn hơn Trương Giác, mà Trương Giác...... Nhìn dáng vẻ lười biếng hiện tại của nhóc con là hiểu rồi.

Hứa Đức Lạp nghe vậy, trên mặt lộ ra chút bất mãn: "Anh của con biết làm mà."

Khóe miệng Trương Tuấn Bảo giật giật: "Rồi rồi, anh trai con là giỏi nhất."

Cha mẹ Hứa đều bận rộn, khi còn nhỏ trong nhà không có dư dả như hiện tại, Hứa Nham và Trương Thanh Yến đều bận rộn kiếm tiền nên không chăm sóc bọn nhỏ được, lúc đầu bọn họ thuê người giúp việc đến đưa đón, hai tháng sau mới phát hiện đối phương trộm đồ, lười nấu cơm, chỉ cho bọn nhỏ ăn vặt, còn ra tay đánh đập bọn nhỏ.

Trương Giác tuy xinh đẹp như một bé gái nhưng tính tình thì không hề mềm yếu, có một lần nhìn thấy vết bầm trên cánh tay của em trai, cậu trực tiếp bùng nổ, dùng một chiếc ghế đẩu xông ra đánh người.

Sự việc này kết thúc bằng việc Trương Giác bị người giúp viên thành niên đánh gãy một cái răng cửa, Hứa Nham tức giận đến mức sa thải người giúp việc ngay tại chỗ, Trương Thanh Yến ôm đứa nhỏ khóc lóc đau lòng, từ đó về sau, bọn họ không cân nhắc đến việc nhờ ai đó chăm sóc đứa nhỏ nhà mình nữa.

Khi Trương Giác tan học thì sẽ thuận tay đón em trai từ nhà trẻ về, sau đó bước lên ghế nấu mì, Hứa Đức Lạp đứng bên cạnh nắm góc áo của anh trai, đói đến mức nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.

Chỉ cần có Trương Giác ở đó, Hứa Đức Lạp sẽ không bị đói bụng, buổi sáng anh trai dẫn bé đi ăn bánh quẩy, cháo thịt, tào phớ, trưa thì ăn ở nhà trẻ, buổi tối thì chỉ có mì sợi thôi, chờ sau khi Trương Giác nâng cao trình độ nấu ăn, Hứa Đức Lạp đã tăng 6 cân (3 kg) trong vòng ba tháng.

Cho nên tính tình của đứa nhỏ này chính là anh trai nói đi hướng đông thì bé sẽ không đi hướng tây, ngẫm lại cũng có thể lý giải.

Trương Tuấn Bảo không biết chính là, trong trường hợp hắn bị ung thư, Trương Giác cũng sẽ chăm sóc hắn chu đáo, đúng giờ sẽ đun nước đậu đỏ để giảm bớt sự khó chịu của hóa trị, đưa cơm lau mình giặt đồ lót tất vớ cho hắn, tục ngữ có câu nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào túc trực bên giường đâu.

Những người từng ở bên Trương Giác đều biết cậu là người đối xử rất tốt với gia đình, chỉ là vận mệnh đã mang bọn họ đi, thế cho nên thời điểm Trương Giác mới ngoài hai mươi thì đã cảm thấy cuộc sống quá tối không thể giữ lại được, nhưng lời này khi được nói ra thì không ai lắng nghe hết.

Thế giới lớn như vậy, niềm vui nỗi buồn của cậu thật ra cũng không quan trọng gì, Trương Giác dứt khoát không nói nữa, từ đó tất cả nỗi đau khổ chua xót của cậu đều nuốt xuống bụng, bên trên khuôn mặt chỉ còn lại sự nỗ lực và ước mơ.

Hiện giờ Trương Giác vẫn còn trẻ, vẫn còn đang gặm móng heo do ông cậu đẹp trai có gương mặt trẻ con này làm, trong chén là cơm thơm ngào ngạt vùng Đông Bắc, sau khi ăn xong Hứa Đức Lạp rửa chén, Trương Giác được cõng đến gặp bác sĩ Tần.

Cậu hỏi Trương Tuấn Bảo: "Ông cậu, cậu thật sự có suy nghĩ muốn quật khởi nội dung đơn nam sao?"

Trương Tuấn Bảo đáp: "Đương nhiên là có suy nghĩ đó, đừng có thấy trước kia cậu tham gia vào các giải đấu quốc tế, chỉ có một lần là tham gia tranh giải bốn châu lục thôi, nhưng khi đó nội dung đơn nam của chúng ta vẫn như cũ không có ai, cậu cố gắng hết toàn lực cũng chỉ có lấy được vị trí thứ mười một, chín người trong top 10 là của Bắc Mỹ, còn một cái là của Nhật Bản."

"Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến con, Tiểu Ngọc, con muốn làm gì thì làm cái đó, quật khởi nội dung đơn nam là ước mơ của cậu chứ không phải của con, bây giờ kinh tế đất nước đang được cải thiện, sau này chắc chắn sẽ có hạt giống tốt đổ vào hạng mục này."

Trương Giác thầm nghĩ, không phải, trong mười năm tới, ông cậu sẽ không gặp được hạt giống tốt như mong muốn, sự suy thoái hạng mục đơn nam trong nước vẫn không thay đổi cho đến lúc cậu qua đời.

Cậu tựa vào cổ ông cậu.



"Thật ra thì, cậu à, con không có tham vọng trở thành nhà vô địch thế giới, là bởi vì nếu muốn đến được đẳng cấp đó thì phải trả giá quá nhiều, con không xác định được bản thân mình có năng lực đó hay không, nhưng nếu cậu muốn nhận một học trò lợi hại, việc đáng làm thì con sẽ làm, he he."

Lời kia vừa thốt ra, Trương Giác lập tức cảm thấy chỉ số tâm trạng của Trương Tuấn Bảo tăng lên.

Ông cậu vui tươi hớn hở trả lời: "Tình cảm thật tốt nha, vừa lúc đội tuyển thiếu niên tỉnh chúng ta không có ai, dưới 18 tuổi không có ai có đủ năm kiểu nhảy xoay ba vòng, nếu như trước tháng này con có thể luyện được 3lo, 3F và 3lz, nói không chừng cậu sẽ mang con ra nước ngoài thi đấu đó!"

Hai người một lời đã định.

Trương Giác nghĩ, mặc dù cậu không muốn dấn thân vào một cái nghề nặng nhọc như vận động viên, nhưng cậu chỉ cần tham gia cuộc thi để gia tăng danh tiếng, nâng cao trình độ đồng thời giúp ông cậu mình điều chỉnh tâm trạng thì cậu cũng không thành vấn đề.

Cho dù sau này cậu muốn tham gia tuyển tú, đi cái gì mà hội thao của thực tập sinh, có nhiều hơn một môn trượt băng nghệ thuật chuyên nghiệp trên bảng xếp hạng kỹ năng cũng không tồi nha.

Lúc này vẫn là Tần Tuyết Quân tới đón bọn họ ở cửa tiểu khu, người thiếu niên này cao lớn ấm áp, trong lồng ngực còn ôm một quả bóng rổ, vừa nhìn là biết hắn mới đi chơi thể thao về.

Trương Giác cho rằng Tần Tuyết Quân chính là một thiếu niên tài năng anh tuấn được kết hợp phát triển toàn diện trong truyền thuyết, có thân hình rắn chắc cao lớn, có khuôn mặt con lai tuấn tú, còn là học thần y khoa top đầu.

Không nghĩ rằng Tần Tuyết Quân cũng cảm thấy Trương Giác là một đứa nhỏ ưu tú, nhóc con khi ra ngoài không thay quần áo, vẫn là một thân đồ ngủ bé gấu nâu bán manh kia, dưới chân là một hàng xông hơi bốc khói, trong tay còn có một quyển sách toán.

Hắn nhìn lướt qua: "Quyển sách này tập trung vào ý tưởng của các bài toán, rất thích hợp cho học sinh thi đấu, em có ý định tham gia các cuộc thi giải toán sao?"

Trương Giác thầm nói cậu mới đồng ý tham gia trượt băng nghệ thuật, nếu chăm lo vào việc học nữa thì cũng đủ mệt rồi, chỗ nào còn có sức lực tham gia các hoạt động của học thần như mấy cuộc thi toán này chứ?

Cậu lắc đầu: "Chỉ là muốn xem trước tri thức toán học cấp ba thôi, ngày thường em còn phải trượt băng, phương diện học tập muốn tự mình học thêm trước một chút."

Lời này nói ra được Trương Tuấn Bảo gật đầu liên tục, Tần Tuyết Quân chớp chớp đôi mắt màu sói xám, cũng không bỏ 《 Harry Potter 》, ngồi xuống cạnh cậu.

"Có cái gì không hiểu thì có thể hỏi anh."

Trương Giác không khách khí chỉ vào một bài toán hình học: "Cái này, em am hiểu những câu hỏi phân tích và tính toán, hình học thì yếu hơn một chút."

Tần Tuyết Quân lên tiếng: "Trước khi giải quyết đề bài, em nói anh nghe suy nghĩ của em về cách giải đề này......"

Sau khi nghe suy nghĩ của Trương Giác, Tần Tuyết Quân đi lấy một sấp giấy trắng tới, trên trang giấy dùng bút màu đen, trắng và xám để vẽ, Tần Tuyết Quân cúi đầu, dùng tốc độ vừa phải giảng bài cho Trương Giác, hắn cầm viết chắc tay, khi vẽ đường thẳng cũng không cần thước, logic đặc biệt rõ ràng.

Chưa kể Trương Giác cũng là một học bá có thể vượt qua kỳ thi 985 sau hai năm suy tàn, cho dù đổi lại thành một thằng nhóc năm hai thực sự ngồi ở đây thì vẫn có thể thông qua lời giảng của Tần Tuyết Quân mà hiểu được đề cao trung như cũ.

Sau đó Trương Giác nhận ra rằng, Tần Tuyết Quân là cố tình dùng phương pháp giải đề mà học sinh cấp hai cũng có thể sử dụng được.

Hôm nay thời tiết rất tốt, một tia nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào phản chiếu vào khuôn mặt lập thể của Tần Tuyết Quân, nhuộm lên hàng mi dày của hắn một tầng vàng nhạt.

Trương Giác nghĩ, người này trông không được thân thiện cho lắm, nhưng trái tim thì rất tinh tế.

Vào lúc này, Trương Tuấn Bảo vốn đang nói chuyện với nữ sĩ Mia vọt vào phòng khách: "Tuyết Quân, mở giúp anh cái TV!"

Hắn nhanh chóng điều khiển kênh đến CCTV-5, hiện tại đang là mùa đông lạnh nhất, hầu hết các môn thể thao bóng bầu dục hay điền kinh đều đã kết thúc, giải trượt băng vô địch quốc gia đã có thể phát sóng trực tiếp vào buổi sáng.

Lúc này trên TV đang hiện ra kết qua của cuộc thi: "Giải vô địch trượt băng nghệ thuật quốc gia đơn nam năm nay đã được kết thúc thành công tốt đẹp, Thẩm Lưu đến từ tỉnh H trong lúc thi đấu đã thành công hoàn thành cú nhảy Toe Loop xoay 4 vòng, là một động tác yêu cầu độ khó cao, đã giành lấy chức vô địch lần này......"

Trương Giác rất cao hứng: "Ông cậu, như vậy lần này anh Thẩm Lưu có thể đến Vancouver!"

Trương Tuấn Bảo biểu tình ngưng trọng gật đầu, trong TV tiếp tục đưa tin.

"Nhà vô địch nội dung đơn nam thiếu niên là Phàn Chiếu Anh đến từ tỉnh J, vị tuyển thủ trẻ này đã hoàn thành xuất sắc nội dung nhảy xoay ba vòng và thực hiện cú nhảy Toe Loop 3 vòng có độ khó cao (3lz + 3T) trong lúc thi đấu, điều đáng tiếc chính là, cậu ấy đã mắc sai lầm trong lần nhảy cuối cùng, sau khi kết thúc trượt tự do, cậu đã không thể tự rời khỏi mặt băng được......"

Trương Giác nhìn thiếu niên vô cùng tuấn lãng thoạt nhìn 15 – 16 tuổi trong TV, nghi hoặc nói: "Cậu, cậu là muốn xem Phàn Chiếu Anh sao?"



Trương Tuấn Bảo thở ra một hơi, dường như muốn phun ra sự thất vọng và nuối tiếc.

Hắn xoa xoa ngón tay thấp giọng giải thích nói: "Tiểu Phàn là người duy nhất ở trong nước gom được năm kiểu nhảy ba vòng trước 16 tuổi, nghe nói cậu ấy đã luyện 3A, cậu ấy cũng từng tập Tango, lực biểu hiện không tồi, vốn là muốn đưa đi tham gia Giải vô địch thiếu niên thế giới năm nay."

Cũng giống như Thẩm Lưu là đơn nam duy nhất trong nước có thể tham gia các cuộc thi thành niên quốc tế, Phàn Chiếu Anh cũng là người duy nhất trong nhóm thiếu niên đứng trên sàn thi đấu quốc tế không làm mất mặt nhóm thiếu niên giỏi nhất.

Kết quả lần này là Phàn Chiếu Anh bị chấn thương nặng ngay trong trận đấu, Trương Tuấn Bảo trong lúc nhất thời đếm đếm số đơn nam thiếu niên mà hắn biết, đơn nam mà gom đủ năm kiểu nhảy xoay ba vòng đều là 18, 19 tuổi, thậm chí có người lớn tuổi vượt qua giới hạn tuổi thiếu niên, nhưng lực biểu hiện thì không tốt.

Đội ngũ nhân tài vẫn còn quá đơn bạc mà, thật vất vả mới sản sinh ra được một tuyển thủ tử tế, mà mỗi một người đều bị chấn thương.

Trong lòng Trương Tuấn Bảo chán nản, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chứa đựng sự lo lắng của đứa cháu trai, hắn lại ẩn ẩn thả lỏng lại.

May mắn trong tay hắn có một hạt giống tốt, cậu nhóc này chỉ cần bồi dưỡng cho tốt, nhiều nhất hai năm là có thể ra sân thi đấu rồi.

Trương Giác không biết sự khẩn trưởng của ông cậu, khi rời đi cậu đứng bằng một chân, khom lưng đỡ lấy cánh tay của ông cậu, hướng bác sĩ Tần, nữ sĩ Mia nói lời cảm ơn.

Những đứa nhỏ ngoan ngoãn lễ phép luôn được lòng người lớn, ngay cả nữ sĩ Mia ít biểu hiện cũng mang theo nét cười khi nhìn Trương Giác, đến khi chào tạm biệt Tần Tuyết Quân, người anh này duỗi tay ra, trong lòng bàn tay nắm năm viên kẹo màu tím.

Trương Giác cũng duỗi lòng bàn tay ra, trong đó là một viên kẹo giòn xu fuji.

Tần Tuyết Quân sững sờ, nhận lấy viên kẹo thì nhìn thấy cậu nhóc đang cười với đôi mắt đen láy cong cong, bên trong cũng chứa đầy ý cười.

"Anh, hiện tại chúng ta đã là hai người bạn đổi kẹo cho nhau rồi."

Ngũ quan của thiếu niên này đẹp đến mức tràn đầy nhiệt huyết, khi cười rộ lên thì bừng bừng sức sống, trong chốc lát, Tần Tuyết Quân cơ hồ cho rằng ngôi nhà với vách tường và hành lang cũ của gia đình mình trở nên sáng ngời hơn, thậm chí tâm trạng của hắn cũng trở nên tốt hơn.

Tần Tuyết Quân không thích trẻ con, cảm thấy nếu so với chính mình thì tuổi tác quá nhỏ, thậm chí là một số người cùng tuổi cũng quá mức ấu trĩ và ồn ào, nhưng Trương Giác là ngoại lệ, hắn thích ở chung với cậu nhóc này.

Hai ngày sau, có người ấn vang chuông cửa, Tần Tuyết Quân đi mở cửa thì thấy Trương Giác đứng bằng một chân ở trước, mặc một bộ đồ ngủ lão hổ, trên đầu đội mũ Lôi Phong, mang theo một cái túi, ngửa đầu mỉm cười với hắn bằng giọng điệu rất quen thuộc.

"Tần ca, em tới để xông hơi."

Sau đó Trương Giác thấy đối phương kinh ngạc hỏi một câu không liên quan gì: "Ai mua quần áo cho em?"

"Hả" Trương Giác nghiêng đầu: "Mẹ em mua? Em tuổi con hổ, thời tiết bên ngoài lạnh, mặc cái này rất ấm nên lúc ra ngoài em không thay đồ."

Mùa đông tại ba tỉnh vùng Đông Bắc thật là đáng sợ, Trương Giác khi đi ra ngoài hận không thể bọc bản thân lại như con gấu luôn, hình tượng đương nhiên là bỏ qua một bên rồi, nhóc con mà, không cần để ý đến hình tượng, giữ ấm là quan trọng nhất.

Bác sĩ Tần lúc này mới từ sau lưng cháu trai ló đầu ra: "Nha, con tuổi hổ sao, khó trách có thể ở cùng với Tuyết Quân, Tuyết Quân tuổi con chó, trên mạng đều nói cầm tinh hai con này hợp nhau đó, nhóc con con tới một mình sao?"

Trương Giác ngoan ngoãn trả lời: "Dạ, cậu của con tới Bắc Kinh để tập huấn, con dứt khoát tự mình tới đây, dù sao thì đi từ trạm giao thông công cộng cũng chỉ tốn hai phút."

Trương Giác giơ cái túi trong tay lên: "Tần ca, mẹ em om cho em chút đồ ăn, anh cho em vào trước được không?"

Tần Tuyết Quân cuối cùng cũng dịch sang một bên, bác sĩ Tần nhận lấy túi đồ ăn trong tay Trương Giác, thấy đứa nhỏ đi đường còn khập khiễng, nhanh chóng đẩy đứa cháu mình tới một phen.

"Nó còn đi chưa vững kìa, tới giúp nó cái coi."

Tần Tuyết Quân dạ một tiếng, đem đứa nhóc chặn ngang bế lên, Trương Giác sửng sốt theo bản năng căng chặt thân thể, thời điểm được đặt lên ghế sô pha còn có chút hoảng hốt.

Wow, vừa rồi có phải là cậu được ôm công chúa lần đầu tiên trong cả hai đời không, tuy rằng đời trước bài xích việc marketing bán hủ, nhưng bởi vì thời điểm Tần Tuyết Quân ôm cậu thì có cảm giác không khác gì lắm so với ôm đứa nhỏ, cho nên Trương Giác hoàn toàn không phản cảm.

Bác sĩ Tần đặt đồ ăn được om ra, mang hòm thuốc tới, nhéo mắt cá chân Trương Giác, chậm rãi nói: "Con vẫn chưa đi được đâu, vậy đi, ngày kia ông kêu Tuyết Quân tới đón con."

"Như vậy không hay lắm đâu?" Trương Giác ngượng ngùng.

Bàn tay bác sĩ Tần vung lên: "Không sao hết, cả ngày nó chỉ ở trong nhà xem 《 The Lancet 》, con cùng chơi với anh Tuyết Quân, đừng để nó bị mốc meo nữa, coi như giúp người ông nội đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau