Trượt Chân

Chương 15

Trước Sau
Edit: Diệp Ly Nan Hoa, Kyn Tây Tây, Nhiên Nhiên Vi Vũ.

Beta: Mi Mi.

*****

Chương 15

Nửa canh giờ sau.

Bạch Tiếu Phong sinh khí dồi dào mà nhảy xuống giường, ra tay ngăn chặn Chung Minh lúc ấy đang chơi trò ‘luyện tập’ khiến con sắc lang nào đó sống dở chết dở, rồi hung hăng giáng xuống vài cái tát thật mạnh lên mặt hắn ta. Vừa đánh hắn vừa mắng chửi Âu Dương Thống: “Mẹ nó, ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại dám đánh vào mặt bản thiếu gia!” Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn chưa từng bị đánh, hôm này rõ ràng thua thiệt rất nhiều, trong lòng sớm đã lôi cả mười tám tổ tông nhà Âu Dương Thống ra thăm hỏi hết thảy một lượt. “Cài tên súc sinh nhà ngươi!”

Bạch Tiếu Phong còn muốn đánh tiếp, song lại bị Chung Minh kịp thời ngăn cản: “Đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người. Chẳng phải chúng ta còn muốn dùng hắn để đối phó với tên minh chủ bạch đạo kia sao?

“Đúng vậy.” Bạch Tiếu Phong suy nghĩ một chút, sảng khoái ném cái kẻ đã mềm nhũn như một vũng bùn xuống. “Ngươi không nói suýt nữa ta đã quên.”

Xong đâu đó, hắn đi tới chỗ chiếc tủ ở một bên tìm y phục mới thay ra, dùng phong thái ưu nhã sửa sang quần áo, triệt để khôi phục hình tượng mỹ thiếu niên thanh cao một lần nữa. Chính là, thời điểm nhìn vào trong gương, hắn liền thấy trên cổ mình xuất hiện những dấu vết hồng hồng tím tím, sâu trong con ngươi đen láy lập tức lóe ra một tia sát khí nồng đậm. “Kỳ thật, ta nên chặt ngươi thành vạn đoạn mới đúng.” Hắn chớp chớp đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, khẽ nhếch khóe miệng, lại nói, “Ta có một ý kiến rất hay. Ngươi xem, nếu ta biến ngươi thành thái giám thì thế nào?” Giọng nói nhu hòa chậm chạp thế nhưng lại khiến Âu Dương Thống tựa hồ như rơi thẳng xuống hầm băng.

“Đừng…” Ánh mắt lạnh lẽo của Bạch phó giáo chủ làm cho Chung Minh âm thầm rùng mình một cái, “Như vậy có phải tàn nhẫn quá hay không?”

“Tàn nhẫn?” Bạch Tiếu Phong Cười nhạt, “Đối với loại người cầm thú cũng không bằng này, làm như vậy vẫn còn dễ dàng cho hắn lắm.”

“Ách… Ý của ta là,” Chung Minh móc một bình nhỏ tinh xảo từ trong tay áo ra, đổ vào lòng bàn tay một viên dược màu xanh biếc. “Ta mới làm đấy, vẫn chưa có người nào thử qua, ta muốn để hắn thử dược giúp ta một chút, có được không?”

“Đây là cái gì?” Bạch Tiếu Phong cười cười, lại mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi.

“Cái này…” Chung Minh lại gần, ghé vào lỗ tai đối phương bí mật thì thầm vài câu.

“Phụt…” Bạch Tiếu Phong nhịn cười nói, “Thật có hiệu quả đó?”

“Tám, chín phần mười.” Chung Minh sờ sờ cằm, “Chính là Vô Văn không chịu cho ta thử, nên ta đành phải nhờ Âu Dương tiên sinh giúp đỡ một chút vấn đề vụn vặt này.”

“Ừm.” Bạch Tiếu Phong nghiêm túc gật đầu, “Ta nghĩ hắn sẽ rất vui lòng giúp ngươi đấy.” Dứt lời, hắn cũng không thèm nhìn đến ý nguyện của tên sắc lang nọ, cùng với Chung Minh, một người bóp mũi, một người cậy hàm, thật sự bỏ dược vào miệng Âu Dương Thống.

“Đại công cáo thành.” Chung Minh thoải mái vỗ tay một cái, đứng lên – Từ trước đến nay, hắn vẫn là ghét cay ghét đắng đám tội phạm hung bạo, cho nên tuyệt đối không nương tay.

“…Ha ha ha ha …” Âu Dương Thống bị ép nuốt vào dược hoàn thì bất thình lình phát ra một trận cười cuồng loạn như điên, “Các ngươi cho rằng các ngươi sẽ thắng chắc?!” Hắn cười mãi đến khi hít thở không thông mới ngừng lại, trên trán xuất hiện mấy đường gân xanh, khuôn mặt nghiêm chỉnh lại trở nên phi thường vặn vẹo. “Giờ phút này, phân đà ma giáo Lạc Dương đã rơi vào trong tay chúng ta rồi, các ngươi còn không mau giao giải dược ra đây, bằng không sau này sẽ phải hối hận…”

“Âu Dương công tử cứ nói đùa,” Bạch Tiểu Phong cười ha hả, “Chỉ dựa vào một kẻ tầm thường như đà phủ phân đà Lạc Dương - Lý Tam Chính, căn bản chẳng gây được uy hiếp gì đâu.”

“Ngươi… Ngươi đã biết…?” Âu Dương Thống chấn động, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Ngươi cho rằng Lý Tam Chính được phụ thân tự mình đề bạt với nguyên lão thì chúng ta sẽ không nghi nghờ hắn sao?” Bạch Tiếu Phong lộ ra một nụ cười chói lọi, “Có phải người tiến cử ngươi vào giáo chính là hắn không? Cho dù phụ thân ta hồ đồ, song, ta và… khụ… Đoạn Vô Văn thì không.”

“… Thảo nào Đoạn Vô Văn lại an bài ta làm Phân đà chủ phân đà Dương Châu.” Trầm mặc trong chốc lát, Âu Dương Thống thở dài một hơi, căm hận nói, “Nơi đó có Thượng Quan Tranh giám sát kỹ càng, hắn tất nhiên không sợ ta bày mưu tính kế.”

“Vì vậy ngươi có thể hiểu được, bất kể ở Dương Châu phát sinh chuyện gì, đều không thể qua được tai mắt của Đoạn Vô Văn.” Bạch Tiếu Phong chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói, “Kì thực, ngươi không nên thay Tần Tư động thủ giết kẻ mà hắn phái tới Đỗ gia, nếu như không có sự kiện kia, chúng ta nhất định chưa thể xác định thân phận ngươi nhanh như vậy.”

“…” Âu Dương Thống tái mặt, đồng tử liên tục co rút, cuối cùng há hốc miệng, hơi thở mong manh nói, “Thất bại chỉ trong gang tất… Mà thôi…”

– Hai người nọ nói qua nói lại một hồi, Chung Minh nghe được chỉ thấy toàn thân run rẩy vì kinh hãi – Giang hồ quả nhiên hiểm ác, đánh tới đánh lui thế này mà không biết mệt mỏi sao. Nếu đổi lại là hắn, thà rằng đem đầu óc để nghĩ cách chữa bệnh cứu người chứ tuyệt không nguyện ý dây dưa chém giết lẫn nhau như vậy.

“Âu Dương thiếu gia hà tất phải nản lòng như thế?” Bạch Tiếu phong lại nở nụ cười tươi rói, nói, “Không bằng chúng ta tới Hối Anh lâu dạo chơi một chút đi?”

“Ta cũng muốn đi.” Nghe được một câu như vậy, Chung Minh lớn tiếng phát biểu ý kiến của mình.

“Ngươi đi làm gì?” Bạch Tiếu Phong nghiêng mắt liếc hắn, “Vướng tay vướng chân, vẫn là ở lại đây chờ chúng ta về thì hơn.”

“Làm sao ngươi biết ta vướng tay vướng chân?” Chung Minh hùng hồn phản bác, “Bạch Phó giáo chủ không quên ai vừa cứu ngươi chứ?”

“Tiểu tử thối!” Thực sự là không nên xen vào chuyện người khác! Bạch Tiếu Phong nghiêm mặt nói, “Bản thiếu gia tâm tình không tốt, ngươi bớt chọc ta đi!”

“Ngươi đã đáp ứng không làm khó cho ta.” Chung Minh không thèm để ý tới thái độ của Bạch Tiếu Phong, “Dù sao đi chăng nữa, ta cũng đã quyết định đi rồi. Ngươi không mang ta theo, ta tự mình tới đó.”

“Ngươi…” Bạch Tiếu Phong tỉ mỉ quan sát Chung Minh, sau khi xác định hắn không nói đùa thì đảo loạn con ngươi một hồi, rồi nghiêm mặt hỏi, “Ngươi có biết hiện tại đi Hối Anh lâu là liều lĩnh nguy hiểm đến thế nào không?”

“Đương nhiên biết rõ.” Chung Minh trả lời không chút đắn đo, “Cho dù nguy hiểm, ta cũng phải đi xem thử một cái.”

“Ngươi thật sự yêu Đoạn Vô Văn đến vậy?” Bạch Tiếu Phong nhướng cao lông mày, rành rọt từng chữ nói, “Vì y mà không sợ xông pha nơi khói lửa, có chết cũng không từ?”

“Ta không vĩ đại như vậy đâu.” Chung Minh bật cười, “Ta biết rõ Đoạn Vô Văn không muốn ta mạo hiểm, có điều…” Dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Bạch Tiếu Phong, hắn chậm rãi tiếp lời, “Nếu ái nhân của ngươi bị vùi sâu vào hiểm cảnh, ngươi sẽ chọn trốn ở nơi ăn toàn để nhìn y đối mặt một mình sao?”

“…” Im lặng suy ngẫm một lát, cuối cùng Bạch Tiếu Phong cười nhẹ, “Được, ta dẫn ngươi đi.”

Ngày năm tháng năm, tại Hối Anh lâu ở Lạc Dương.

Giờ Thìn.

Hôm nay, Hối Anh lâu đã sớm được bao trọn, cà tửu lâu lớn như vậy nhưng chỉ có lác đác vài người.

Trong nhã gian rộng lớn trên lầu hai, người nghiêm chỉnh ngồi tại vị trí cao nhất chính là minh chủ bạch đạo đương nhiệm – ‘Thương lãnh đao’ Âu Dương Húc. Mặc dù đã trung tuổi, nhưng khí thế của hắn vẫn cực kỳ hiên ngang, tác phong cũng phi thường linh họat. Mà ngồi bên tay trái hắn, chính là ma giáo giáo chủ vẫn luôn mỉm cười bí hiểm cùng với Lạc Dực lãnh khốc băng hàn; bên phải lần lượt là các chưởng môn của Thái Sơn, Hoa Sơn, Thanh Thành, đương gia Đông Phương thế gia và cung chủ cung Bích Thủy.



“Âu Dương minh chủ,…” Đoạn Vô Văn khách khí chắp tay với Âu Dương Húc và các nhân sĩ bạch đạo đang ngồi ở đây, “Các vị chưởng môn, đương gia, đã lâu không gặp.” Nói đoạn, y nhanh chóng quét mắt qua Trần Khải Phong, mệnh danh Vô Nhai Kiếm, chưởng môn phái Thanh Thành. Tuy rằng đáy mắt lóe lên hàn quang sắc bén, thế nhưng trên mặt lại chẳng lộ ra một chút biến hóa nào, “Quà gặp mặt lần đầu mà Trần chưởng môn tặng cho tại hạ ngày ấy, tại hạ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chắc chắn phải đáp lễ vào một thời cơ thích hợp.”

“Hừ.” Biết đối phương đang ám chỉ việc mình hạ thủ với y giữa rừng rậm hoang vu lúc trước, Trần Khải Phong hạ bàn tay đang vuốt chòm râu xuống, hừ lạnh một tiếng, dự định phản bác. Chính là, ngay lúc ấy, hắn lại bị ánh mắt dâng đầy sát khí của Đoạn Vô Văn làm cho căng thẳng, nhất thời cứng miệng, không nói được lời nào.

“Khắp chốn giang hồ có kẻ nào không biết Huyền băng liệt hỏa chưởng của Đoạn giáo chủ phi thường lợi hại?” Âu Dương Húc khẽ nhíu mày, ha hả cười nói, “Ngày nào đó, nếu có cơ hội xin được tỉ mỉ luận đàm cùng Đoạn giáo, dùng võ kết bạn cũng không tồi đúng không. Chẳng qua…” Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ lại, lóe lên một tia tinh quang cực kỳ sắc bén, “Hôm nay, chúng ta đặc biệt tới đây lại là vì muốn thương thảo kế sách để hai phái hắc - bạch có thể chung sống hòa bình, chẳng biết Đoạn giáo chủ và Lạc bảo chủ có chấp nhận không?”

“Âu Dương minh chủ nói rất có lý.” Đoạn Vô Văn nghiêm túc vuốt cằm, “Tại hạ xin được kính cẩn lắng nghe.”

“…” Vẻ mặt của Lạc Dực vẫn lạnh lẽo y như lúc trước, một mực bào trì trầm mặc, tựa như từ đầu đến cuối hắn căn bản không đem lời Âu Dương Húc nói để vào tai.

“Lạc bảo chủ,…” Đương gia đương nhiệm của Đông Phương thế gia – ‘Huyền thiên chưởng’ Đông Phương Nhất Diệp nghiêm túc hỏi, “Minh chủ nói vậy, chẳng hay ngươi có nghe rõ ràng không?”

“Rất rõ ràng.” Lạc Dực lạnh lùng nói, “Đông Phương đương gia sẽ không cho rằng tại hạ giống như ngài, tuổi già lãng tai chứ?”

“Ngươi…” Lời nói trắng trợn này khiến một người mới 37 tuổi là Đông Phương Nhất Diệp liên tục biến sắc mất lần, cuối cùng dưới ám hiệu ngầm của Âu Dương Húc mới cố nén được cơn giận dữ mà im lặng.

“Hai vi…” Âu Dương Húc nhìn thẳng vào hai người Đoạn - Lạc, nghiêm mặt nói, “Đứng đầu hắc đạo võ lâm hiện nay là Nhật Nguyệt giáo và Phi Ưng bảo, hai bên mạnh mẽ chiếm giữ hai nơi, một nam - một bắc, mà bạch đạo thì lại để cử ta đứng ra làm minh chủ…”

“Âu Dương minh chủ,…” Đoạn Vô Văn cười, ngắt lời, “Tại hạ không hiểu rõ về tình thế võ lâm hiện nay, minh chủ có diệu kế sao không nói thẳng, để hai bên hắc - bạch khỏi phải động binh đao, tại hạ cùng Lạc bảo chủ sẵn sàng xem xét cẩn thận một phen.”

“Đoạn giáo chủ hà cớ gì phải nóng vội?” Chưởng môn phái Hoa Sơn – ‘Kinh phong kiếm’ Liên Thuận Phong vừa lùn vừa béo, vuốt hai chòm râu tiếp lời, lại ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, “Sao không đợi Âu Dương minh chủ nói cho xong?”

“Dài dòng.” Lạc Dực nhíu mày, đưa ra một kết luận vô cùng thẳng thắn.

“Họ Lạc kia,…” Liên Thuận Phong trầm mặt, nghiến răng ken két nói, “Ngươi nói ai dài dòng?”

“…” Lúc này, Lạc Dực dứt khoát không nói gì, ngay cả con mắt cũng từ từ khép lại.

“Lạc bảo chủ,…” Một tia sát khí âm thầm lóe ra từ trong mắt Âu Dương Húc, hắn nói “Bản minh chủ mời hai vị đến đây là muốn cùng hai vị thương lượng dàn xếp việc tranh đấu của hắc bạch lưỡng đạo. Như lời bản minh chủ vừa nói, Phi Ưng bảo ở phía Bắc, Nhật Nguyệt giáo ở phía Nam, nơi mà hai vị đang đặt phân đàn lại thuộc phạm vi sở hữu của bạch đạo, bản minh chủ muốn mời hai vị di dời hai phân đàn này về lãnh địa của mình, như vậy, hai phe hắc - bạch chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng, cùng sống an ổn với nhau.”

“Ha ha ha ha…” Đoạn Vô Văn ngửa mặt lên trời cười lớn, “Âu Dương minh chủ không thấy yêu cầu này quá mức hoang đường hay sao? Nếu là bạch đạo đề xuất, đáng lẽ các ngươi phải tiên phong rút đi mới đúng, tại sao Âu Dương minh chủ không đề cập đến chuyện mang phân bộ của bạch đạo ở hai phía Nam - Bắc chuyển về?”

“Điều này… Đương nhiên là vì chúng ta muốn lưu lại phân đà để tiện giám sát động tĩnh từ Nam đến Bắc, miễn là từ nay về sau các ngươi không vi phạm ranh giới, chúng ta tự nhiên không làm khó dễ các ngươi.” Bích Thủy cung cung chủ - ‘Lăng ba tiên tư’ Lãnh Tâm trả lời, đồng thời trưng ra vẻ mặt đúng lý hợp tình, cây ngay không sợ chết đứng.

“Nói bừa!” Lạc Dực đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi lạnh lùng bắn thẳng vào khuôn mặt nhu mì xinh đẹp đến động lòng người ở phía đối diện. Ánh mắt ấy kiêu ngạo mà băng lãnh không gì sánh được, trực tiếp làm cho Lãnh Tâm - cung chủ trẻ tuổi của Bích Thủy cung sợ tới mức câm nín.

“Điều kiện hết mức vớ vấn như vậy cũng dám mang ra thương thảo với ta sao?” Đoạn Vô Văn châm biếm nói, “Ta thấy thần trí các ngươi không được tỉnh táo, đúng không? May mắn đám hòa thượng cùng đạo sĩ Thiếu Lâm và Võ Đang vẫn còn thanh tỉnh, không tham gia vào loại chuyện hồ đồ này, nếu không thể diện của bạch đạo chắc chắn sẽ bị ném đi không còn một mảnh.”

“Họ Đoạn kia, ngươi đừng có khinh người quá đáng!” Chưởng môn phái Thái Sơn – ‘Quyền kiếm song tuyệt’ Vương Phi Hổ đập bàn rống giận, chòm râu quai nón trên mặt nhất thời cũng dựng đứng cả lên.

“Khinh người quá đáng?” Đoạn Vô Văn ngạo mạn nói, “Ta khinh ngươi đấy thì làm sao?”

“Khốn nạn!” Vương Phi Hổ buột miệng mắng to.

“Cáo từ.” Thấy tình hình cực kỳ không như ý, ở lâu cũng là vô ích, Lạc Dực liền phất tay áo, nhanh chóng rời đi.

“Khoan đã.” Mấy bóng người bỗng nhiên chớp động, nhất thời Thuận Phong, Đông Phương Nhất Diệp, Lãnh Tâm và Trần Khải Phong đã bao vây bốn phía xung quanh Lạc Dực, “Lạc Bảo chủ vội vã đi đâu?”

Lạc Dực bất chợt dừng bước, tay phải lặng lẽ đặt lên chuôi đao ở bên hông, sát khí lập tức xé toạc không gian mà mạnh mẽ bắn ra.

Ầm.

Bên kia Vương Phi Hổ đã gấp đến nỗi không thể chờ được nữa, hắn vung nấm đắm lớn hàm chứa sức mạnh của một tiếng sấm chuyển đất rung trời, trực tiếp nhắm vào Đoạn Vô Văn.

Chỉ thấy Đoạn Vô Văn nhẹ nhàng động thân bay lên, kế tiếp Vương Đại chưởng môn bởi vì thay y chịu một đòn bắn lên không trung như một con chim lớn, sau khi đập mạnh vào cửa phòng thì liền ngã vật xuống, không thấy cử động gì nữa.

Cùng lúc đó, lưỡi đao trong tay Lạc Dực lóe sáng, người đầu tiên bị trúng đòn là Thuận Phong. Người nọ ngay cả công kích cũng chưa kịp đã ngã xuống, trên cổ xuất hiện một vết máu, cổ họng bị cắt đứt chỉ với một nhát đao.

Trong phòng, nhân sĩ bạch đạo lộ ra vẻ mặt kinh hãi, tất cả đều biến sắc. Chỉ một khoảnh khắc, bọn họ đã tổn hao hai cao thủ, mặc dù thực lực của hai người này là yếu nhất bọn, thế nhưng từ đó cũng đủ thấy rõ võ công thâm sâu không lường được của hai đại ma đầu kia. Âu Dương Húc nhận thấy tình thế bất ổn, hét lớn một tiếng: “Giết!”

Nhất thời, cả dưới lầu lẫn trên nóc nhà đều vang lên rất nhiều tiếng động, vô số nhân sĩ ‘chính nghĩa’ từ chỗ ẩn nấp ào ào đổ ra, ai nấy có đao rút đao, dùng kiếm rút kiếm, hăm hở vọt vào đại môn mà chém giết. Đáng tiếc, chạy được nửa đường bọn chúng đã bị một đám người áo xanh và áo đen cản lại. Binh khí song phương va chạm vào nhau, sát khí cùng ý chí chiến đấu sục sôi hừng hực.

“Âu Dương minh chủ.” Đoạn Vô Văn tao nhã phất vạt áo, khoanh tay đứng yên tại chỗ, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta vẽ không chuẩn bị gì mà dấn thân tới chốn này phó mặc cho ngươi đẩy vào tử lộ?”

“Đương nhiên là không.” Âu Dương Húc đã khôi phục sự trấn định ban đầu, “Chẳng qua, bản minh chủ thật vất vả mới mời được hai vị đến đây, do đó, không có khả năng để hai người tùy tiện rời đi.”

“Hừ.” Đáy mắt Lạc Dực ngưng kết một tầng sương lạnh, sát khí không ngừng tràn ra, “Vậy để xem ai trong số các ngươi còn giữ được đầu mà lưu ta ở lại.”

“Lạc bảo chủ.” Đoạn Vô Văn chớp động đôi mắt, “Không phải chúng ta còn có ước hẹn tỉ thí sao? Cớ gì không trực tiếp đấu luôn lúc này?”

“Được.” Lạc Dực sảng khoái đáp ứng, “Ta ba, ngươi một, người nào giết hết trước người đó thắng.” Nói như vậy, không phải là hắn khinh thường địch thủ, mà vì hắn hiểu rõ một mình Âu Dương Húc còn khó đối phó hơn cả ba kẻ đang đứng trước mặt hắn đây.

“Rất công bằng.” Đoạn Vô Văn hài lòng mà gật gật đầu, vô cùng lễ độ chắp tay với Âu Dương Húc, “Âu Dương minh chủ, mời.” Một câu chưa nói dứt, hàn quang lóe ra từ lưỡi đao đã mang theo cuồng phong thổi đến, tập kích toàn thân thể y.

Đoạn Vô Văn cười hì hì, mũi chân điểm nhẹ, thân hình nhoáng lên một cái, khéo léo mà nhẹ nhàng tránh được mũi đao, đồng thời tung chưởng. Ngay sau đó, một luồng khí lạnh từ bàn tay y bắn ra, đánh về ngực trái Âu Dương Húc, khiến đối phương không thể không thu đao né tránh. Song, trong chốn võ lâm, Âu Dương Húc cũng là cao thủ hiếm có, giữa thế tiến công như chớp giật của đối phương, hắn bình ổn thối lui ba bước, không chịu yếu thế vung đao chém liên tiếp về phía Đoạn Vô Văn. Hồi thứ nhất hai người tỉ thí, trong một khoảng thời gian ngắn đã tung đến hơn hai trăm chiêu. Đoạn Vô Văn vẫn luôn mỉm cười, hàn khí từ chưởng lực vừa thu đã lập tức đánh một luồng nhiệt nóng hầm hập vào mặt Âu Dương Húc. Chưởng này tiềm ẩn rất nhiều biến hóa, y dám chắc Âu Dương Húc tuyệt không thể tránh thoát được…

Chẳng ngờ vùng bụng y bỗng nhiên thắt lại, chưởng phong mới đến nửa đường đột nhiên tiêu hao nửa phần công lực, khiến cho Âu Dương Húc chẳng những dễ dàng hóa giải đòn thế chết người mà còn thừa cơ phản lại một đao. Đoạn Vô Văn cố nén đau nhức trong bụng, cấp bách vận khí né tránh, nhưng vẫn bị đao phong quét qua vai trái, tơ máu đỏ sẫm bên khóe miệng tức thì tràn xuống.

“Ha ha ha ha…” Âu Dương Húc nhìn thấy tình hình như vậy, mới nâng đao cười ha ha, “Đoạn Vô Văn à Đoạn Vô Văn, để xem ngươi còn có thể điên cuồng tới khi nào!”



“Khụ khụ…” Đoạn Vô Văn ho khan vài tiếng, dùng ống tay áo lau đi vết máu bên môi, vẻ mặt bình tĩnh, nói, “Ngươi hạ độc.”

“Ha ha…..” Âu Dương Húc lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, đảo mắt lén nhìn chung quanh mới phát hiện phe mình đã có tận ba người nằm dài trên mặt đất, hai chết một bị thương, chỉ còn lại Trần Khải Phong to mồm nhưng chẳng có bao nhiêu sức lực. Chính là, thời điểm hắn nhìn thoáng qua Lạc Dực, cũng là lúc đối phương đang vươn tay đè chặt bụng mình, vì thế không khỏi đắc ý mỉm cười một lần nữa. “Sai rồi, không phải ta hạ độc mà là hắn.” Nói xong, Âu Dương Húc búng tay một cái, liền có hai người từ sau tấm bình phong nhàn nhã bước ra. Người trước mặt mày ôn nhuận, tuấn nhã trẻ trung; còn người theo sau là một nam nhân khoảng chửng ba mươi tuổi, trắng trẻo ôn hòa. Hai người này không phải ai khác, chính là Tần Tư và Từ tổng quản đã bỏ chạy khỏi phân đà Tín Dương của Phi Ưng bảo ngày xưa.

“Hóa ra là ngươi” Ánh mắt lạnh như băng của Lạc Dực rơi xuống mặt Tần Tư, bên trong tràn đầy lãnh khốc và tàn nhẫn.

“Nhiều ngày không gặp, khí sắc đại ca không được tốt cho lắm nha.” Tần Tư không để ý đến phản ứng của Lạc Dực — một con rắn đã bị rút đi nọc độc thì còn có gì đáng sợ nữa đâu?

“Công phu dụng độc của ngươi rất tiến bộ” Lạc Dực hừ lạnh, “Có thể qua mặt được ta và Đoạn Vô Văn cũng coi như hiếm thấy”.

“Đại ca quá khen rồi.” Tần Tư khiêm tốn nói, “Nếu không phải trong lúc hỗn chiến hai người các ngươi đều sơ xuất, vậy thì tiểu đệ đã không dễ dàng đắc thủ.”

“Tần bảo chủ” Âu Dương Húc không cho là đúng nói, “Phí lời với hắn như vậy làm chi? Sau này, ngươi làm bảo chủ của ngươi, ta làm minh chủ của ta, cùng nhau chấn giữ hai phe hắc – bạc chẳng phải rất tốt?”

“Âu Dương minh chủ nói đúng.” Tần Tư nở nụ cười ôn hòa điềm đạm, nhã nhặn nói, “Đại ca, Đoàn giáo chủ, lát nữa, thời điểm chúng ta ra tay, kính xin hai vị tuyệt đối đừng nên phản kháng. Bây giờ độc đã thấm vào lục phủ ngũ tạng, chỉ cần hai vị vận khí một chút sẽ lập tức mất mạng ngay, vì lẽ đó…”

“Vì lẽ đó,” Đoạn Vô Văn cười khổ, “Nếu chúng ta không muốn độc phát thân vong thì chỉ còn một con đường, đó là để các ngươi giết chết, đúng không?”

“Đoàn giáo chủ thật là thông minh.” Âu Dương Húc vỗ tay tán thưởng. Hắn cất bước đi tới trước mặt Đoạn Vô Văn, chậm rãi giơ trường đao sáng loáng lên, “Thấy ngươi thông minh như vậy, bản minh chủ liền cho ngươi chết đủ thống khoái.”

Lời vừa dứt ánh sáng từ lưỡi đao thoáng chốc lóe lên.

Sự việc nói thì chậm, xảy ra lại rất nhanh, một tia sáng sắc lạnh mà chói mắt xẹt ngang qua không khí, sau một tiếng “leng keng”, đao trên tay Âu Dương Húc rớt xuống, mà bản thân hắn cũng chật vật ngã khụy trên sàn nhà.

“Ngươi…” Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Húc ôm chặt cánh tay bị thương lảo đảo đứng dậy, ánh mắt dâng đầy hoài nghi mà nhìn vào cái kẻ vẫn đang lành lặn đứng trước mặt mình: “Ngươi, tại sao….”

“Ngươi muốn hỏi tại sao ta không chết?” Tỉnh bơ nén xuống vị tanh nồng nơi cổ họng, Đoạn Vô Văn ung dung nói.

“Đúng vậy.” Biểu tình tao nhã của Tần Tư đã bị quét sạch sành sanh, hắn xanh mặt nói, “Dược của bản độc thánh ta đây vốn chưa từng có sơ sẩy, rõ ràng ngươi đã trúng độc sao còn có thể vận công?”

“Đó là bởi vì, ngay sau khi trúng độc ta lập tức ăn dược của thần y đệ nhất thiên hạ chế ra.” Nói đến ái nhân của mình Đoạn Vô Văn vô cùng đắc ý. Loại độc này đối với người kia căn bản không tính là gì, tùy tùy tiện tiện cũng có thể hóa giải được.

“Không thể nào!” Tần Tư bỗng chốc rống to, “Ngươi nói bậy! Tuyệt đối không thể! Độc thánh ta trải qua nhiều năm mới có thể nghiên cứu thành công loại kịch độc ‘Đoạt phách’ vô sắc vô vị này, ngoại trừ chính ta thì trên đời này không một ai có thể giải được!”

“Một khi đã như vậy, tại sao ta còn có thể sống?” Đoạn Vô Văn có chút châm chọc nói, “Chẳng lẽ là ngươi hạ nhầm dược rồi?”

Tần Tư im lặng mà oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt cũng theo đó lộ vẻ dữ tợn cực kỳ.

Tiếng chém giết bên ngoài phòng chẳng biết đã ngừng lại tự lúc nào. Tiếp theo, một bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ lên cánh cửa gỗ lớn, thoáng chốc cánh cửa liền vỡ tan thành mười bảy, mười tám mảnh vụn, nối tiếp nhau rơi xuống đất. Chờ khi bụi bặm tan đi, một thiếu niên tuyệt mỹ thế gian không ai bì kịp đã xuất hiện trong phòng, trong tay nắm chặt cổ tay một tên khác, mà bên cạnh còn có một thiếu niên thanh tú thư sinh.

“A Minh!” Đoạn Vô Văn ngẩn ra, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Vô Văn.” Thiếu niên thanh tú nhanh chóng liếc nhìn chung quanh một lượt rồi chạy đến trước mặt Đoạn Vô Văn, thân thiết hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao.” Không hề do dự trả lời, Đoạn Vô Văn nhíu mày nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp nọ, “Chẳng phải ta đã nói không được mang A Minh tới nơi nguy hiểm này hay sao?”

“Nha?” Bạch Tiếu Phong cười mà như không cười, đáp “Ta đã từng đáp ứng ngưới à?”

“Hửm? Mặt ngươi…” Chú ý tới vết bầm tím trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, sát khí trên mặt Đoạn Vô Văn liền tràn ra, “Là tên khốn kiếp nào hạ thủ? Ta đi…..”

“Đã bị thương rồi ngươi còn muốn làm cái gì?”

Hai chữ ‘giết hắn’ còn chưa kịp nói ra, Chung Minh vừa bắt mạch cho y vừa giận tím mặt cắt lời, “Ngươi có biết ngươi không chỉ bị nội thương mà còn bị trúng kịch độc hay không?”

“Phải…phải… ta….. ta không muốn làm gì hết…” Đoạn đại giáo chủ mới vừa rồi còn oai phong lẫm liệt, lúc này tự nhiên bày ra biểu tình dè dặt, bên miệng còn hàm chứa ý cười thực ôn nhu, khiến Âu Dương Húc suýt nữa thì rớt cả tròng mắt ra ngoài.

“Ầy” Chung Minh lấy một viên dược từ trong chiếc bình màu lục đưa cho Đoạn Vô Văn, “Trước tiên nuốt cái này đi.”

“Ừm”. Đoạn Vô Văn ngoan ngoãn bỏ dược vào trong miệng, nuốt xuống.

“Ngươi chính là Linh Nguyệt?” Một thanh âm trầm thấp từ phía đối diện truyền đến, Chung Minh quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam tử bề ngoài tao nhã nhưng ánh mặt lại hung tàn đang quan sát mình.

“Ngươi là ai?” Không thích ánh mắt khiêu khích của đối phương, Chung Minh nhướng mày hỏi ngược lại.

“Hắn chính là người ta từng nhắc ngươi phải cẩn thận.” Đoạn Vô Văn khẽ ôm vai Chung Minh, vô tình mà như cố ý đem thiếu niên bảo hộ trong lồng ngực, đảo mắt liếc nhìn Tần Tư một cách đầy cảnh cáo.

“Ta biết rồi.” Chung Minh bỗng nhiên bừng tỉnh mà nhìn Tần Tư, “Thì ra ngươi là tên ‘Độc thánh thủ đoạn tàn bạo’ gì gì đó!”

“Không sai.” Tần Tư nhìn chằm chằm thiếu niên yếu đuối mong manh trước mặt, lại nói: “Hai phương thuốc ở Phi Ưng bảo là do ngươi lưu lại?”

“Ách….” Chung Minh đang định trả lời thì bị một tiếng gào thét bất chợt vang lên cắt đứt.

“Tên họ Bạch kia, còn không mau thả sư huynh của ta ra!” Người nhảnh vào trong phòng chính là đệ tử của Âu Dương Húc – ‘Phi vân đạp tuyết’ Hứa Tiểu Ngôn. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiếu Phong, từng tia từng tia âm hàn liên tiếp bắn ra.

“Muốn ta thả người, không khó”. Bạch Tiếu Phong thoải mái đá đá vào người Âu Dương Thống đang vì trúng độc mà xụi lơ trên đất, cười híp mắt nói, “Chỉ cần sư phụ của ngươi đáp ứng điều kiện ta đã đưa ra.”

“Điều kiện?” Âu Dương Húc nhìn khắp bốn phía, lại liếc nhìn đứa con độc nhất đang nằm trong tay kẻ địch, không khỏi cười khổ một tiếng – trận chiến ngày hôm nay quả nhiên là thất bại thảm hại rồi: “Ngươi có điều kiện gì?”

“Bất luận điều kiện gì, Âu Dương minh chủ cũng sẽ không đáp ứng.” Cướp lời Bạch Tiếu Phong, Tần Tư thay hắn từ chối.

“Tần Tư.” Trầm mặc một lúc lâu, Lạc Dực một tay ôm bụng dưới ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Ngươi biết kết cục khi phản bội Phi Ưng bảo chứ?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau