Trượt Chân

Chương 16

Trước Sau
Edit: Diệp Ly Nan Hoa, Kyn Tây Tây, Đát Kỷ.

Beta: Mi Mi.

*****

Chương 16

“Hừ… Ha ha ha…” Dưới ánh mắt rét lạnh đến xuyên thấu tâm can của đối phương, Tần Tư lập tức dùng tiếng cười che đậy sự cứng ngắc trên thân thể mình. “Lời này, đại ca nói sai rồi.” Hắn làm bộ thở dài, “Trong chốn võ lâm, ai mà chẳng biết bảo chủ Phi Ưng bảo - Lạc Dực trời sinh tính tình tàn bạo, giết người không chớp mắt. Tiểu đệ chỉ là không nhẫn tâm chứng kiến đại ca lạm sát người vô tội, reo rắc tai họa khắp chúng sinh, cho nên mới bất đắc dĩ đưa ra hạ sách như vậy…”

“Phụt…” Y còn chưa nói hết lời, Chung Minh đã nhịn không được mà cười ra thành tiếng, “Ha ha ha… Vô Văn, da mặt hắn còn dày hơn cả ngươi…”

“Chung công tử nói không sai.” Bạch Phó giáo chủ nghiêm túc gật đầu, “Tại hạ cũng là lần đầu gặp được một người mặt dày mày dạn mà ra vẻ đạo đức hơn cả giáo chủ bản giáo.”

“…” Đoạn Vô Văn chẳng biết nên khóc hay nên cười, trân trối nhìn ái nhân cùng đệ đệ dị mẫu của mình.

“Các ngươi…” Sắc mặt Tần Tư thay đổi mấy lần, rốt cuộc vẫn đè xuống cơn tức giận trong lòng, khóe môi khe khẽ cong lên, “Tại hạ chỉ muốn cho các vị hiểu rõ, bạch đạo sẽ không đáp ứng bất cứ điều kiện gì.”

“Thì ra Tần tam đệ đã đảm nhiệm chức vụ minh chủ võ lâm của bạch đạo rồi sao?” Lạc Dực trào phúng nói, “Như vậy, bản bảo chủ cũng muốn chúc mừng cho ngươi.”

“Hắn?” Tần Tử còn chưa trả lời, Hứa Tiểu Ngôn hừ lạnh, “Lạc bảo chủ nói sai rồi, minh chủ liên minh bạch đạo của chúng ta, ngoài sư phụ ra tuyệt không một ai xứng đáng. Huống hồ, Tần tam bảo chủ còn là người của Phi Ưng bảo, không phải sao?”

“Tiểu tử thối,” Tần Tư ngoài cười nhưng trong không cười mà liếc nhìn Hứa Tiểu Ngôn một cái, “Đừng tưởng ngươi là đồ đệ của Âu Dương Húc thì bản độc thánh ta không dám động đến ngươi.” Đoặn, hắn khinh miệt nói, “Lần này, nếu chỉ dựa vào sức của các người thì bạch đạo sớm đã bị Lạc Dực cùng Đoạn Vô Văn giết sạch không còn một mống.”

“Ngươi…” Hứa Tiểu Ngôn trợn mắt.

“Ngươi cho rằng chỉ cần hạ độc thì Bản bảo chủ không làm gì được ngươi?” Sâu trong đôi mắt âm trầm của Lạc Dực ánh lên một tia mỉa mai không sao nói hết được, “Động thủ!”, hắn bất thình lình hét lớn một tiếng.

“Dạ!” Thanh âm đáp ứng vang lên, một đường kiếm nhanh lẹ như tia chớp lóe lên.

“A!” Chung Minh kinh hãi hô to, nhìn kỹ, chỉ thấy một thanh lợi kiếm lặng lẽ kề vào cổ Tần Tư, sát đến không còn kẽ hở.

“…” Sắc mặc Tần Tư từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển trắng mấy lần, cuối cùng hắn bật ra hai chữ giữa kẽ răng. “Là ngươi!”

“Là ta.”

“Ngươi chính là đường chủ của Tất sát đường?”

“Không sai.” Từ tổng quản nắm chặt chuôi kiếm, ung dung cười nói. “Ngại quá, bây giờ ta mới nói cho ngươi biết.”

“Không sao.” Tần Tư nghiến răng, “Bây giờ cũng chưa phải là muộn.”

“A?” Từ tổng quản cảm thấy có chút kỳ lạ, “Không biết lời này là có ý gì?”

“…” Tần Tư im lặng, một chữ cũng không nhả ra.

“Âu Dương minh chủ,” Thấy tình thế đột ngột thay đổi, Bạch Tiếu Phong bất động thanh sắc hướng đôi con ngươi đen láy sâu tựa đáy hồ về phía Âu Dương Húc, thản nhiên mỉm cười. “Chúng ra có thể nói chuyện một chút không?”

… Đương nhiên có thể. Liếc nhìn thanh kiếm kề sát trên cổ Tần Tư, lại nhìn nhi tử báo bối duy nhất của mình toàn thân vô lực nằm xoài trên mặt đất, Âu Dương húc đanh phải gật đầu.

“Thứ nhất,” Bạch Tiếu Phong giơ một ngón tay lên, chậm rãi nói, “Trong vòng ba năm, bạch đạo các ngươi không được gây rắc rối cho Nhật Nguyệt giáo chúng ta.” Nói đến đây, ánh mắt hắn có hơi hạ xuống, chạm mắt với Đoạn Vô Văn, âm thầm trao đổi ý tứ, rồi mới liếc sang Lạc Dực, “Không biết ý tứ của Lạc bảo chủ như thế nào?”

“Cũng thế.” Lạc Dực ngắn gọn nói.

“Được.” Âu Dương Húc một hơi đáp ứng, “Như các vị nói, trong vòng ba năm bạch đạo chúng ta tuyệt không ôm địch ý với Nhật Nguyệt giáo cùng Phi Ưng bảo.”

“Nói miệng không có chứng cứ,” Bạch Tiếu Phong cười tươi như hoa nở, “Chuyện này phải phiền minh chỉ viết giấy cam đoan.”

“Làm càn!” Hứa Tiểu Ngôn giận dữ, “Sư phụ ta có thân phận như thế nào? Lời ngài nói sao có thể là giả được? Bạch Tiếu Phong, ngươi đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”

“Ha ha.” Bạch Tiếu Phong cười nhạt, hai tay ôm ngực, “Cũng không biết là ai nói muốn cùng bọn ta bàn luận nghiêm túc về vấn đề chung sống hòa bình của hai phe hắc - bạch, kết quả thì sao nào? Không chỉ mai phục bốn phía, mà còn hạ độc ám toán bỉ ổi như vậy, chẳng lẽ đây là tín - nghĩa của bạch đạo các ngươi?”

“Ách…” Hứa Tiểu Ngôn nhất thời nghẹn họng, chỉ biết dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp kia.

“Tại hạ có thể đáp ứng yêu cầu của các vì.” Sau khi im lặng hồi lâu, Âu Dương Húc trầm mặt nói, “Chỉ có điều, cũng xin các vị đáp ứng lại hai điều kiện của ta.”

“Sao?” Bạch Tiếu Phong nhíu mày, “Âu Dương minh chủ, xin cứ nói.”

“Thứ nhất,” Âu Dương Húc trầm ngâm, “Trong vòng ba năm, Phi Ưng bảo, Nhật Nguyệt giáo cũng không được cố ý khơi mào tranh chấp giữa hai bên hắc – bạch, triệt để không xâm phạm lân nhau, thứ hai, thả nhi tử của ta.”

“Điều thứ nhất, bản giáo chủ đáp ứng ngươi.” Ở một bên trầm mặc thật lâu, cuối cùng Đoạn Vô Văn lười biếng lên tiếng, “Ta nghĩ,” Nói đoạn, y lại nhìn về phía Lạc Dực, “Lạc bảo chủ cũng sẽ không phản đối, đúng không?”

Thấy Lạc Dực lạnh lùng gật đầu, y mới dài giọng nói tiếp, “Về điều thứ hai — phải xem ý của Phó giáo chủ.” Như y phỏng đoán, vết thương trên mặt người nào đó hiện tại, chắc chắn có liên quan đến nam nhân đang co quắp dưới mặt đất kia.

“Ta có thể thả Âu Dương Thống.” Bạch Tiếu Phong ngược lại phi thường dứt khoát, “Có điều, phải chờ sau khi Âu Dương minh chỉ ký tên cam kết.”

“Được.” Âu Dương Húc trầm giọng phân phó, “Người đâu, mang bút mực tới đây.”

“Dạ.” Một nô tài lên tiếng đáp ứng ra khỏi phòng mang giấy bút trở vào. Âu Dương Húc trầm mặc mà nhận lấy, hạ xuống những nét bút như rồng bay phượng múa, sau cùng tâm không cam tình không nguyện ký tên.”

Bạch Tiếu Phong nhận lấy minh ước, xem qua rồi giao lại cho hai người Lạc và Đoạn nhìn một lượt, thấy bọn họ không có dị nghị gì thì liền gấp lại, cất vào trong ngực.

Sắc mặc Âu Dương Húc đặc biệt âm trầm, hắn hỏi, “Hiện tại Bạch phó giáo chủ có thể thả người chưa?”

“Tất nhiên.” Bạch Tiếu Phong nở nụ cười phi thường sảng khoái, phất tay giải huyệt câm trên người Âu Dương Thống, dùng sức đẩy vị thiếu chủ bạch đạo còn chưa thoát khỏi khống chế của dược liệu kia ra.

“Sư huynh!” Hứa Tiểu Ngôn vội vàng tiến lên đỡ hắn, quan tâm thăm hỏi, “Huynh không sao chứ?”

A – Chung Minh vừa nhìn liền có chút sáng tỏ, chẳng trách Hứa Tiểu Ngôn luôn dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Bạch tiểu đệ, thì ra là như vậy.

“Thuốc giải…” Huyệt câm được giải, Âu Dương Thống cố gắng phun ra hai chữ.

“Thuốc giải?” Hứa Tiểu Ngôn ngẩn ra, tiếp theo liền bừng tỉnh, quay đầu căm tức nhìn Bạch Tiểu Phong, “Khó trách ngươi đáp ứng nhanh như vậy, thì ra đã hạ dược lên người sư huynh! Mau đưa thuốc giải ra đây!”

“Thuốc giải?” Bạch Tiếu Phong cười nhạo, “Độc này không phải ta hạ, ta lấy đâu ra thuốc giải?”



“Nói láo!” Hứa Tiểu Ngôn căn bản không tin, “Ngoài ngươi ra còn có tên tiểu nhân nào âm hiểm như vậy chứ? Mau giao thuốc giải ra, nếu không…”

“Thật có lỗi, ta phải cắt ngang một chút.” Chung Minh giơ tay lên tiếng, “Hứa tiên sinh, ngài nghĩ sai rồi.”

“Nghĩ sai cái gì?” Hứa Tiểu Ngôn liếc mắt nhìn thoáng qua kẻ vừa lên tiếng, phát hiện đối phương là nam sủng của Đoạn Vô Văn thì lập tức khinh thường nói, “Ngươi biết cái gì? Bớt nói bậy đi.”

“Ta không nói bậy.” Chung Minh chỉ chỉ Âu Dương Thống, “Độc trên người hắn là do ta hạ.”

“Cái gì?” Hứa Tiểu Ngôn có chút không thể tin vào lỗ tai mình.

“Hì hì,” Chung Minh ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Tên ‘tiểu nhân âm hiểm’ mà ngài vừa nói, chính là ta.”

“…”

“Y không trúng độc.” Chung Minh giải thích. “Ta chỉ đem một loại dược phẩm vừa nghiên cứu ra thí nghiệm trên người y mà thôi, không có gì đáng lo đâu.”

“Đúng vậy,” Bạch Tiếu Phong xấu xa liếc nhìn nửa thân dưới Âu Dương Thống một cái, khoé môi gợi lên ý cười khoái trá, “Chẳng qua muốn Âu Dương thiếu minh chủ thanh tâm quả dục (*) mấy năm thôi, không chết được.”

(*) Giữ cho tâm hồn trong sáng, ít ham muốn, đại khái là ‘ăn chay’ ấy =)))

“Cái… Cái gì…” Hứa Tiểu Ngôn trợn tròn con mắt, “Các… các ngươi, tại sao…”

“Việc này phải hỏi Âu Dương thiếu minh chủ.” Trong đôi mắt của Bạch Tiếu Phong nhanh chóng hiện lên vẻ âm hàn, hắn nói, “Nếu hắn không phải là người bị sắc dục che mờ lý trí, vậy thì, sao lại rơi vào kết cục này?”

“Ách…” Hứa Tiểu Ngôn thầm oán trong lòng, lại cắn răng nói, “Nhưng giải dược…”

“Giải dược còn chưa nghiên cứu ra.” Chung Minh nghiêm túc nói, “Có điều, chỉ cần cho ta chút thời gian, biết đâu qua ba năm hay năm năm nữa ta có thể làm ra.”

“Ngươi nói cái gì?” Âu Dương Húc và Hứa Tiểu Ngôn đồng loạt kinh hô, “Ba đến năm năm?!”

“Không có biện pháp.” Chung Minh tiếc nuối nhún vai, “Cũng vì không có giải dược, nên Vô Văn mới không cho ta thử. Nhưng ta lại rất muốn biết dược hiệu ra sao, vì thế buộc lòng phải ủy khuất Thùng Cơm… À không… Âu Dương thiếu gia.” Nói đến đây, hắn liền nhận thấy sắc mặt hai người trước mắt rất xấu, thậm chí mơ hồ tỏa ra sát khí, vội vàng nói tiếp, “Nhưng các ngươi yên tâm đi, một ngày nào đó ta nhất định sẽ nghiên cứu ra giải dược, đến lúc ấy, nhất định để Âu Dương thiếu minh chủ thử nghiệm đầu tiên.”

“…” Âu Dương Húc, Hứa Tiểu Ngôn ngơ ngác nhìn nhau. Một ngày nào đó? Đến tột cùng là ngày nào a…

Mặc dù rất không cam lòng, nhưng dưới tình huống bị đè đầu cưỡi cổ thế này, nhóm nhân sĩ chính nghĩa của bạch đạo không thể không cắn răng nhẫn nhịn, tạm thời nuốt xuống phẫn uất ngập lòng, lũ lượt kéo nhau rời đi – Rốt cuộc, trận hồng môn yến bạch đạo bố chí tại Hối Anh lâu triệt để kết thúc trong thất bại.

“Hừ … Ha ha ha ha ha…” Mắt thấy đám anh hùng hào kiệt bên bạch đạo rút lui sạch sẽ, Tần Tư chẳng thèm bận tâm lưỡi kiếm sắc bén trên cổ mình, ngửa mặt lên trời cười lớn, tơ máu đỏ tươi dọc theo cẩn cổ chậm rãi chảy xuống. “Cao thủ võ lâm với chưởng môn bạch đạo cái gì? Ta khinh, tất cả đều là một đám vô dụng ngu xuẩn!”

“Không phải ngươi cũng thế cả sao?” Từ tổng quản một bên nắm chặt lợi kiếm trong tay, một bên nhàn nhàn mỉa mai. “Hợp tác với một lũ ngu thì là thể loại gì?”

“Hừ,” Tần Tư quỷ dị cười lạnh một tiếng, “Ngươi cho răng ta đã hoàn toàn thất bại ư?”

“Chẳng lẽ không?” Trong lòng Từ tổng quản âm thầm cảm thấy bất ổn, song trên mặt vẫn không bộc lộ ra, “Ta đã khống chế ngươi thì chắc chắn không để ngươi có cơ hội hạ độc.” Vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý nhất của nhất động của Tần Tư, chỉ cần đối phương có chút khác thường, sẽ sớm ra tay kết liễu.

“Ưm…” Toàn thân Lạc Dực bỗng nhiên chấn động, dùng tay ôm chặt vùng bụng – Vừa rồi chỉ là diễn trò, nhưng lần này hắn đã thực sự trúng kịch độc, vì thế lập tức nhắm mắt ngồi xếp bằng hai chân, tận lực vận công chống đỡ.

“Bảo chủ!” Từ tổng quản lộ vẻ xúc động, “Xảy ra chuyện gì?!” Hắn lớn tiếng quát hỏi Tần Tư.

“Ha ha… Ha ha ha ha ha…” Tần Tư càn rỡ cười to, “Lạc Dực ơi là Lạc Dực, ngươi thế nhưng cũng có ngày hôm nay! Từ Lạp,” Hắn thản nhiên nói, “Ta biết ngươi không hiểu, chuyện tới nước này, ta cũng không giấu diếm nữa. Nói thật cho ngươi biết, ba năm trước ta đã âm thầm hạ dược lên người Lạc Dực …”

“Không thể nào.” Từ tổng quản không tin, “Bảo chủ đã sớm phòng bị ngươi, hàng năm đều mời các danh y khắp nơi tới chẩn bệnh, chưa từng phát hiện trong người có độc. Huống chi,” Hắn nhấn mạnh, “Cho dù khả năng dụng độc của những người đó kém hơn ngươi, song, tuyệt đối không thể có chuyện trúng độc hay không cũng không hay biết.”

“Bọn chúng đương nhiên sẽ không thể phát hiện được.” Tần Tư mỉm cười, “Bởi vị loại dược ta hạ không phải là độc dược, mà là ‘Thanh thần tán’ có tác dụng dưỡng sinh an thần. Loại dược này không màu không mùi không vị, cũng không có hại đối với cơ thể con người, những ‘danh y’ kia rất nhiên không thể nào biết được, cho dù có phát hiện, cũng sẽ không để ý đâu.”

“Ta biết rồi.” Chung Minh ở một bên nghe thế thì liền hiểu rõ, “Trên đời, có một vài loại dược vật khi sử dụng đơn độc thì không có hại, nhưng nếu phối chung với dược vật khác lại trở thành độc tố hàng đầu.”

“Không hổ là người ta nhìn trúng.” Tần Tư híp mắt nhìn Chung Minh, ha ha cười nói. “‘Thanh thần tán’ kia đã được độc thánh ta đặc biệt điều chế, sau đó âm thầm đưa vào mai phục trong cơ thể ngươi ba năm. Ban đầu, ta hạ độc chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, nào có lường trước ngày hôm nay thật sự phải mang ra dùng. Ha ha ha ha…”

Cái gì gọi là “Người ta nhìn trúng”? Chỉ sợ ngươi chính là nhìn trúng cái mạng ta đi? Nhớ tới thời điểm Đoạn Vô Văn kể cho hắn nghe tính tình của Tần Tư, Chung Minh kìm lòng không được mà rùng mình lùi về phía sau vài bước, song lại bị tên gian tà nào đó vừa vặn ôm chặt lại.

“Thì ra là thế.” Từ tổng quản bừng tỉnh, “‘Đoạt phách’ hôm nay ngươi dùng, một khi hợp với ‘Thanh thần tán’ sẻ trở thành kịch độc, thảo nào giải dược ta đưa cho Bảo chủ không hề có tác dụng…”

“Ngươi lầm rồi.” Tần Tư nói, “Giải dược kia rất hữu dụng, độc ‘Đoạt phách’ lập tức bị phân rã ngay. Chỉ có điều, giải dược này hòa với ‘Thanh thần tán’ trong cơ thể hắn, sẽ biến thành một loại độc lợi hại khôn cùng – tên là ‘Vãng tích’. Trúng ‘Đoạt phách’, còn có thể giải, nhưng nếu trúng ‘Vãng tích’…” Hắn âm trầm nở nụ cười, chậm rãi phun ra ba chữ, “Hết thuốc chữa.”

“Ngươi đừng hòng lừa gạt ta!” Từ tổng quản nghe vậy thì vừa giận lại vừa kinh, bàn tay nắm kiếm cũng bắt đầu dùng sức, máu tưới vừa mới ngừng lại liền tiếp tục chảy xuống trên cổ Tần Tư.

“Mau đưa giải dược ra!”

“Ngươi có ép, ta cũng không đưa, hơn nữa cho dù ngươi có thể chế ra giải dược cũng không còn kịp nữa. Người trúng ‘Vãng tích’, trong vòng một canh giờ phải chết, điều này là không thể nghi ngờ. Có thể cùng bảo chủ Phi Ưng bảo oai phong lẫm liệt bước xuống hoàng tuyền, ta đây có chết, cũng xem như đáng giá.” Lời vừa dứt, thân thể hắn liền trở nên mềm nhũn rồi từ từ ngã xuống.

“Không ổn!” Từ tổng quản thấy thế liền vươn tay bắt mạch cho Tần Tư, phát hiện đối phương đã tự đoạn mạch tim, khó bề cứu sống.

“Thật là độc ác,” Chung Minh hít vào một hơi lãnh khí, “Trước khi chết còn muốn kéo người làm đệm lưng.”

“Chuyện này có gì lạ đâu?”Bạch Tiếu Phong cười nhạt, ý như ‘chẳng qua ngươi gặp quá ít chuyện lạ mà thôi’. “Chỉ là, không biết Lạc bảo chủ nghĩ sao?”

“…”Từ khi biết mình đã trúng độc, Lạc Dực vẫn luôn bất động vận công bức độc, dồn khí vào đan điền, trái lại Từ tổng quản mồ hôi túa ra như mưa, trong lòng cũng nóng như lửa đốt.

Chung Minh nhìn xuống mặt đất, xác định Tần Tư nay đã là một cổ thi thể, mới bất thình lình bước lên, cẩn thận lục lọi khắp thân thể đối phương một hồi, lại ghé mũi ngửi ngửi một chút, đến khi chắc chắn không có độc liền lôi một đống lớn chai chai lọ lọ ra. Hắn mở từng cái lọ, tỉ mỉ quan sát phán đoán hồi lâu, song vẫn không tìm được thứ mà mình mong muốn, không khỏi thất vọng ngập lòng.

“Kỳ quái, sao lại không có chứ?”

“Ngươi đang tìm cái gì?” Bạch Tiếu Phong tò mò hỏi.

“Tìm giải dược a.”

“Giải dược?!” Ánh mắt Từ tổng quản bỗng chốc sáng bừng lên, hắn hỏi, “Là giải dược của ‘Vãng ích’ sao?”.

“Đương nhiên…. Không phải.” Chung Minh nhìn hắn một chút rồi chầm chậm đứng dậy: “Ngươi không thấy trước lúc chết hắn đã nói loại độc ‘Vãng tích’ này không có giải dược sao? Thứ ta tìm là giải dược của ‘Đoạt phách’”.

“Đoạt phách?” Từ tổng quản khó hiểu: “Độc trên người Đoạn giáo chủ không phải đã được hóa giải rồi ư? Bằng không thời điểm hắn vận lựa đã sớm độc phát thân vong rồi.”

“Nào có dễ dàng như vậy? Chẳng phải tên kia được xưng tụng là ‘độc thánh’ sao?” Chung Minh có chút không biết phải nói thế nào, “Dược của ta chỉ có thể tạm thời trì hoãn độc tính, nếu muốn trị tận gốc phải phối giải dược khác.” Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn Đoạn Vô Văn, thấy y khẽ gật đầu mới tiếp lời: “Vừa nãy ta đã thay Vô Văn bắt mạch, loại độc này tuy không quá khó giải song muốn phối dược cần tới một - hai tháng trời…”



“Chung công tử chớ lo,” Bạch Tiếu Phong bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ, “Thường ngày giáo chủ quá bận rộn, hiện tại vừa vặn có thể nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi, về sự vụ ở trong giáo…..”, sóng mắt khẽ lưu chuyển, hắn nói, “Nếu giáo chủ không chê có thể giao cho tại hạ phụ trách, chờ khi độc tố trong mình giáo chủ hóa giải hoàn toàn, lại bắt tay vào xử lý giáo vụ cũng không muộn.”

Tên này đúng là đang thừa nước đục thả câu! Chung Minh vừa định châm biếm một hồi, không ngờ lại nghe Đoạn Vô Văn dứt khoát đáp ứng –

“Được” Đoạn đại giáo chủ thế nhưng không chút để tâm, nói: “Gần đây bản giáo chủ cảm thấy có hơi mệt mỏi, đang định tìm một chốn phong thủy hữu tình để an dưỡng một vài năm. Nếu Bạch phó giáo chủ tự nguyện giúp ta phân ưu, vậy thì trong vòng một năm kế tiếp, tất cả sự vụ trong giáo đều giao cho ngươi xử lí.”

?!

Người nào đó tức thì hóa đá, trợn mắt há miệng một câu cũng nói không nên lời.

“Phụt….ha ha ha ha…..” Nhìn bộ dáng như gặp quỷ của thiếu niên đẹp đẽ kia, Chung Ming nhịn không được mà cười vang thành tiếng.

“Linh…. Ách…… Chung công tử,” Từ tổng quản nhìn bảo chủ nhà mình trắng bệch cả mặt mày, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống thì không khỏi lo lắng vạn phần, hắn suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng chắp tay với Chung Minh, nói: “Ngày xưa bảo chủ đã từng đắc tội với Chung công tử, chính là hy vọng công tử rộng lượng bao dung. Ở đây tại hạ có một viên giải dược của ‘đoạt phách’ có thể tặng cho Đoàn giáo chủ…”

“Không cần……” Đoạn Vô Văn vừa thốt ra hai tiếng đã bị Chung Minh bịt miệng.

“Có sẵn thuốc giải tại sao lại không cần?” Chung Minh cười hì hì nhìn Từ tổng quản, “Ta biết rồi, có phải ngươi muốn ta giải độc cho Lạc Dực?”

“Chuyện này….” Từ tổng quản đỏ mặt song cũng thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy”.

“Nhưng là….” Chung Minh nhìn vào vẻ mặt gian nan của Lạc Dực lúc ấy đang tập trung tinh thần vận công bức độc, do dự nói.

“Chung công tử,” Từ tổng quản tưởng Chung Minh không chịu cứu người vội vã cắt lời: “Ngươi nhất định là cảm thấy bảo chủ quá mức lạnh lùng lại khó mà ở chung, đúng chứ?”

“……..” Chung Minh không nói gì. Đâu chỉ là khó ở chung? Rõ ràng là lãnh khốc tàn nhẫn đến mức vô tình.

“Kỳ thực chuyện này cũng có nguyên nhân, mười sáu năm về trước….”

“Từ Lạp, không muốn chết thì câm miệng lại!” Lạc Dực bỗng nhiên mở to đôi mắt, lạnh lùng nói.

“Bảo chủ, chuyện này…”

“Dù ta có chết cũng không cần hắn cứu!” Lạc Dực nói chắc như đinh đóng cột.

“Vâng vâng.” Từ tổng quản một bên đáp lời cho có lệ, một bên ra hiệu với Chung Minh, kế tiếp hai người bọn họ một trước một sau ra ngoài, ngoài ra còn có Đoạn giáo chủ bởi vì không an lòng mà đi theo.

“Ta nói cho ngươi biết….” Ra khỏi cửa, Từ tổng quản lén lút nhìn xung quanh một chút mới bắt đầu nhẹ giọng nói –

Mười sáu năm trước, khi ấy Lạc Dực vẫn là một đửa nhỏ chưa đến mười tuổi, sống trong vòng tay cha mẹ. Phụ thân hắn là đại hiệp danh tiếng lừng lẫy khắp chốn giang hồ, còn mẫu thân hắn là một thiên kim tiểu thư không biết võ công. Mặc dù hai người bọn họ có xuất thân không tương đồng, thế nhưng tình cảm lại keo sơn gắn kết, thật sự tốt đẹp không gì sánh được. Sống dưới sự thương yêu của cha mẹ từ khi còn nhỏ, Lạc Dực vô cùng ngây thơ, thuần khiết, đáng yêu và rất đỗi thiện lương……

Mà sự tình sau đó cũng giống như những gì thường được viết trong tiểu thuyết: Bằng hữu của phụ thân hắn vì mơ ước tẩu tử xinh đẹp mà ngầm hạ độc thủ, đem cả nhà nghĩa huynh giết sạch không còn một ai. Mẫu thân hắn khi đó đã lập tức tự sát theo phu quân, khiến cho ý đồ giết huynh cưỡng đoạt tẩu tử của tên xấu xa kia trở thành phí công vô ích. May mắn hôm ấy Lạc Dực ra ngoài xem hoa đăng cho nên mới thoát được, nhưng là, từ đó về sau, nam hài vốn dĩ xán lạn như ánh mặt trời dần dần trở nên trầm mặc kiệm lời và lãnh khốc không gì sánh được…. Câu chuyện về sau, chính là một hồi báo thù rửa hận. Mấy năm kế tiếp, Lạc Dực một trận thành danh, không chỉ tiêu diệt toàn gia kẻ thù mà còn thành lập võ lâm đệ nhất Phi Ưng bảo. Nhưng hắn mãi mãi không tin tưởng bất cứ kẻ nào……

Thật đúng là một cố sự thối nát – Đây chính là cảm tưởng của Chung Minh sau khi nghe xong câu chuyện.

“Ngươi là ai?” Đoạn Vô Văn hăm dọa nhìn Từ tổng quản, ánh mắt không ngừng chớp động: “Chuyện này từ đâu mà ngươi biết được?”

“Ta là sư huynh của bảo chủ, cũng là người cùng đi xem hoa đăng với hắn mười sáu năm về trước. Ta nhìn hắn lớn lên, coi hắn như đệ đệ của mình” Nói tới đây, Từ tổng quản liền thổn thức, “Ôi, không ngờ sự kiện kia lại đả kích tới hắn nhiều như vậy. Sau khi sư phụ cùng sư nương qua đời, ta cũng chưa từng thấy sự đệ được vui vẻ. Chung công tử,” Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn Chung Minh, dùng một ánh mắt tràn đầy cầu xin và mong mỏi: “Bất luận như thế nào, tại hạ đều muốn xin ngươi hiệp trợ việc này, cầu xin ngươi đáp ứng…”

“Cũng không phải là ta không đáp ứng,” Chung Minh nói, “Cứu người vốn là trách nhiệm của bác sĩ…. ách… của đại phu. Có vài loại độc dược mặc dù không có thuốc giải nhưng vẫn có khả năng cứu chữa được.” Trầm ngâm trong giây lát, hắn tiếp lời, “E rằng biện pháp duy nhất hiện nay chính là châm cứu, thế nhưng… tuy ta có học qua phương pháp này, song chưa từng thử qua cho nên cũng không biết có hiệu quả hay không….Từ tổng quản,” Chung Minh nghiêm túc nhìn người nọ: “Không phải ta không chịu cứu mà là ta không biết mình có cứu được hắn hay không.”

“…..Cứ làm hết sức mình, còn lại đành phải nghe theo mệnh trời.” Trầm tư một lúc thật lâu, Từ tổng quản chậm rãi nói: “Chỉ cần Chung công tử đồng ý thử một lần, mặc kệ kết quả có ra sao, tại hạ cũng xin khắc cốt ghi tâm ân nghĩa này.”

“…Được” Chung Minh đáp lời: “Nhưng đầu tiên vẫn phải phiền Từ tổng quản đi thuyết phục Lạc Dực phối hợp trị liệu mới được. Muốn tiến hành châm cứu, bệnh nhân nhất định phải thả lỏng hoàn toàn.”

“Cái này…” Từ tổng quản còn chưa dứt lời trong phòng đã truyền những thanh âm ‘ầm ầm’ liên tiếp, kèm theo mấy tiếng hét vang đầy kinh ngạc

“Bảo chủ!”

“Bảo chủ, ngài làm sao vậy?!”

Từ tổng quản đột nhiên biến sắc, nhún mũi chân phi thân vào phòng.

Trong phòng.

Lạc Dực nằm ngửa trên nền đất, sắc mặt trắng xanh, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Đám người của Phi Ưng bảo hùng hổ trợn mắt nhìn về phía thiếu niên tuyệt mĩ đang đứng ở một bên, mà giáo chúng Nhật Nguyệt giao lại như sắp sửa ra trận, bộ dạng sẵn sàng đón địch. Song phương giương cung bạt kiếm, không khỉ căng thẳng đến mức chỉ cần khẽ động một cái là liền bùng nổ.

“Chuyện gì thế này?” Từ tổng quản trầm giọng hỏi.

“Bẩm nhị bảo chủ, bảo chủ bị… bị….” Một hắn tử áo xanh đang trả lời bỗng nhiên bị người khác lên tiếng cản lại.

“Kỳ thực cũng không có gì”. Bạch Tiếu Phong trưng ra vẻ mặt tràn ngập ý cười, nói: “Chẳng qua ta chỉ nói vài vâu với Lạc bảo chủ mà thôi, ai ngờ hắn đột nhiên kích động như vậy. Chẳng phải hắn đang vận công bức độc sao? Lần này chính là khí huyết dâng trào, tự nhiên đứng không vững nữa mới bất thình lình ngã xuống, đầu lại vô tình đập trúng góc bàn nên hôn mê bất tỉnh đấy mà….”

“Ngươi, ngươi….” Nghe hắn nói vậy, nam tử áo xanh liền tức không kìm được: “Nếu không phải ngươi nói bảo chủ là kẻ nhu nhược, không dám nói chuyện cùng người khác, hắn sẽ không….”

“Câm miệng!” Từ tổng quản càng nghe càng thấy khó chịu, sau cùng nhịn không được mà mở miệng quát tháo.

“Vâng.” Nam tử áo xanh oan ức ngậm miệng.

“Ồ…” Chung Minh cũng không để ý Bạch Tiếu Phong đã nói linh tinh cái gì, làm một thầy thuốc, việc đầu tiên hắn phải làm chính là quan sát tình huống bệnh nhân. Nhận thấy ngooại trừ một cục u ở sau đầu ra thì người nọ không có ngoại thương nào khác, hắn liền gật gật đầu nói: “Hôn mê cũng tốt, đỡ phải tốn nước miếng thuyết phục, động tay chân cũng dễ dàng hơn.”

Dứt lời, hắn lấy ra một gói dược ra khỏi ngực áo, giao cho Từ tổng quản, “Trước cho hắn ăn cái này đi. Công dụng của nó tương tự như thuốc gây tê, để phòng ngừa hắn có tỉnh lại giữa chừng cũng không làm vướng vúi tay chân.” Nói xong, Chung Minh liền vươn tay ra, “Giải dược ‘đoạt phách’ đâu?”

Từ tổng quản không nói lời nào, từ trong tay áo lấy ra một viên dược màu đỏ sậm đặt vào tay của Chung Minh. Sau khi tỉ mỉ xem xét viên dược trước mắt một hồi, hắn đưa cho Đoạn Vô Văn dùng, kế đó lại giúp đối phương bắt mạch kiểm tra một lần nữa mới hoàn toàn an tâm mỉm cười. Quả nhiên Từ tổng quản không gạt người, độc tố trong mình Vô Văn đã được hoàn toàn loại bỏ.

“Giúp ta chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ có giường, một thùng nước ấm thật lớn, cùng một vài dược liệu.” Chung Minh đem những dược vật cần thiết nói với Từ tổng quản để hắn đi chuẩn bị, sau đó lại đưa ra một yêu cầu: “Thời gian tiến hành châm cứu yêu cầu yên tĩnh tuyệt đối, Từ tổng quản, ngươi đưa Lạc Dực vào phòng còn những người khác đều lui xuống.”

“A Minh….” Đoạn đại giáo chủ vừa định dị nghị đã bị ánh mắt sắc bén của tình nhân ngăn trở.

“Tuy rằng chất độc trên người ngươi đã được giải, thế nhưng nội thương vẫn còn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nếu ngươi đã đem sự vụ trong giáo giao cho Tiểu Bạch, vậy người cũng đi xuống dưới lầu nghỉ ngơi tử tế cho ta, chờ khi châm cứu xong ta lại đến xem ngươi.”

“Ừm…” Mặc dù Đoạn đại giáo chủ có chút không cam lòng, nhưng cũng đành bịn rịn nhìn người nọ một lúc rồi theo đám người còn lại chen chúc đi xuống dưới lầu.

Thời điểm bắt gặp Bạch Tiếu Phong, y liền hung ác mà nhả ra một câu – “Lần sau mà còn như vậy ta liền làm thịt ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau