Chương 4: Mây mù tan, thế gian đều biết ta yêu huynh 1
Núi Trường Bạch rất nhiều năm về trước vẫn chưa có vị thần nào, chỉ có một sơn linh nhỏ bé.
Sơn linh chưa bao giờ ra khỏi núi Trường Bạch, hàng trăm năm như bị tách khỏi vạn vật, không nhiễm bụi trần thế, ngày qua ngày ăn tuyết uống băng.
Khung cảnh duy nhất y nhìn thấy là những cánh đồng tuyết bất tận, cảnh tượng trời lên trăng lặn, mãi không thay đổi.
Dưới núi có những gì?
Ngoài màu trắng ra còn những màu nào khác?
— Y muốn xuống núi xem thử.
Các vị thần tiên đi ngang qua nói với y, những sơn linh bình thường không thể xuống núi, vì thân thể trói buộc linh hồn, trên người bị quấn trong xiềng xích vô hình, vây hãm trong núi. Chỉ có Sơn Thần được tôn thờ bởi nhân gian mới có thể rời núi.
Vì thế mà sơn linh nhỏ bé đã thề với trời cao trên đỉnh núi phủ đầy tuyết: trong suốt quãng đời còn lại, y sẽ làm hết sức mình để ban phước cho người dân núi Trường Bạch để đổi lấy tự do.
Sấm trời tụ lại, ánh dương ẩn hiện.
Tuyên thệ.
Đại đạo nói trở thành một vị thần không hề dễ dàng, hầu hết chúng sinh đều dừng lại ở chín mươi chín đạo thiên lôi.
Y trả lời: Không hối hận.
Gió gào thét cuốn lấy tuyết trên núi Trường Bạch, bầu trời rộng lớn bị mây đen bao phủ, không một tia sáng, bóng tối dày đặc như ngày tận thế.
— Không lời cảnh báo, đạo thiên lôi thứ nhất rồi thứ hai đánh xuống đầu y.
Không tiếng động, nhưng mang theo sức mạnh vô cùng.
Sơn linh nhảy xuống từ đỉnh núi tuyết, thuận thế tránh những bông tuyết, tà áo bay nhẹ theo những bước nhảy của y, giống như bướm ngọc.
Bướm ngọc chao đảo giữa sấm sét, mặt đất núi non rung chuyển, mong manh như thể sẽ bị bóp nghẹt thành từng mảnh trong giây lát, nhưng vẫn ngoan cường lao ra trong tình thế tuyệt vọng.
Đạo thiên lôi thứ bảy mươi đã đuổi theo y đến chân núi.
Bướm ngọc trên đất rỉ ra chất lỏng đỏ thẫm, tà áo ướt đẫm từng mảng, giống như những bông hoa nở bên bờ kia của hoàng tuyền.
Y cuối cùng vẫn kiệt sức, nửa quỳ trên mặt đất.
Mây đen phía chân trời cuộn trào, tiếng sấm rền vang, vài tia chớp lóe lên trong bóng tối, như muốn giáng đòn chí mạng cuối cùng.
Y chao đảo đứng dậy, rút thanh kiếm mỏng như cánh ve sầu quanh thắt lưng, cầm kiếm khiêu khích đám mây giông ở phía xa.
“Ầm ầm!”
Dường như đã bị chọc giận, những tia sấm sét ban đầu lơ lửng trên bầu trời lập tức xoắn thành một thanh trường kiếm, giáng mạnh xuống sơn linh nhỏ bé đáng thương.
Bạch Y kiếm vỡ ra một tiếng, ánh sáng sấm sét gần như hóa thành thực chất, vây quanh trên thân kiếm, lập tức bao trùm sơn linh nhỏ bé.
Đất trời đột nhiên không còn màu sắc.
———————-
“Dám hỏi các hạ là …?”
“Huynh đài dường như đã bị thương.”
“Ta có am hiểu một chút y thuật …”
“Ôn, Ôn Khách Hành.”
“Bèo nước gặp nhau, duyên phận mà thôi.”
———————-
Trăng sao mờ ảo, nắng gạt mây mù, ánh ban mai xuyên qua khung cửa gỗ rọi lên người trên ghế sạp, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú. Đôi mắt ngấn nước đa tình giờ đã nhắm nghiền bất động, nhìn chung rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, bạch y nam tử quen thuộc bước vào, phất tay vài cái, mùi hương vấn vương cả đêm nhanh chóng biến mất.
— chỉ còn lại là hương thơm lành lạnh mà y đã vun đắp từ việc ăn tuyết uống băng hàng nghìn năm.
Người trên ghế không yên phận mà động đậy.
Bạch y nam tử chậm rãi đi tới, ngồi dựa vào thành ghế, theo thói quen chỉnh lại tay áo, nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy một đôi mắt say mê.
Đôi mắt say mê ấy chỉ tập trung trong chốc lát, rồi lại lập tức mờ đi.
Người trên ghế chớp mắt khó chịu, bản năng cơ thể phản kháng mạnh mẽ như muốn nói cho hắn biết một số ký ức đã quên, nhưng đầu óc lại trở nên hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn, hắn chỉ có thể hơi nheo mắt nhìn người trước mặt hỏi “Huynh là ai?”
Bạch y nam tử xắn tay áo, nhẹ nhàng đặt tay lên tay đối phương như xoa dịu, nhẹ nhàng nói “Ta là A Nhứ.”
Mây đen cuồn cuộn kéo tới ngoài trời, còn cả tiếng sấm ngột ngạt, như lời đe dọa, cũng như là lời cảnh báo.
—- nhưng biến mất trong nháy mắt khi Chu Nhứ phẩy ngón tay.
“Huynh họ Ôn, là bạn tốt của ta.”
Hắn cười.
Trong phút chốc, mây mù tan, mưa tuyết tạnh, vẻ rực sáng, suốt đường mây.
———————-
Mười ngàn năm trước, Ôn Khách Hành đưa Sơn Thần chưa trải sự đời dạo chơi nhân gian.
Mười ngàn năm sau, Chu Tử Thư cũng muốn đưa Ôn Khách Hành đã quên quá khứ của mình đi ngắm nhìn nhân gian.
Trà chiều bọt trắng tuyết, măng liễu nhung gửi bạn hiền.
Đời người hương sắc đủ, đạm bạc ấy vậy mà vui.
“A Nhứ.”
“Lão Ôn”
Người xem, nắng rất ấm, rượu cũng ngọt.
———————-
Đêm nay là Thất Tịch.
Lễ Khất Xảo.
Ngày cầu nguyện được đoàn tụ.
Ôn Khách Hành ngồi dưới giàn nho, ngơ ngác nhìn đàn kiến bò lên bò xuống.
Hắn đang nghĩ hắn nên làm gì đó —
Sau đó, một nắm cơm nhỏ được đặt vào tay hắn.
Ôn Khách Hành kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy A Nhứ.
Dưới trăng có giai nhân, duy mình người tuyệt sắc.*
Liếc nhìn thành quách xiêu, ngoảnh đầu nước nghiêng ngả.*
Hắn không biết A Nhứ là ai, từ đâu đến, định đi đâu – thậm chí hắn còn không biết tên đầy đủ của mình.
Nhưng hắn thật sự thích A Nhứ.
Hắn thật sự thích cách A Nhứ gọi mình là ‘Lão Ôn’.
“Nhìn gì vậy?” A Nhứ liếc nhìn hắn với ánh sáng còn sót lại.
Ôn Khách Hành hai mắt lại ngấn nước nhìn chằm chằm y “Trăng lên sáng đẹp bầu trời, yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh, làm sao giải nỗi u tình, nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau, trăng lên sáng đẹp nơi nơi, thướt tha kiều diễm, dáng người xinh thay, nỗi sầu sao được giãi bày, nhọc nhằn đau khổ đoạ đày lòng ta….”**
A Nhứ cười nhẹ lắc đầu, nặn ra một miếng cơm nhỏ từ trong tay hắn, cúi người đặt bên cạnh vài con kiến.
Đàn kiến sợ hãi bỏ chạy nhưng được một lúc thì chúng quay trở lại theo đường ban đầu, lượn vài vòng quanh hạt gạo, chúng quyết định mang về tổ.
Ôn Khách Hành tò mò quan sát chuyển động của những con kiến nhỏ, đồng thời cũng học cách của A Nhứ cho chúng thức ăn.
Thật muốn thời gian ngừng trôi.
“Lão Ôn”
“Ấy, đây này!” Ôn Khách Hành dừng động tác, cười cười nhìn y.
Chu Tử Thư nhìn lại, trong mắt hiện lên ánh sáng mây trời “Nghe người dân dưới núi nói, nhìn trăng qua giàn nho trong ngày Thất Tịch, có thể nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước.”
“ — ta cũng không biết có thật không.”
Tuy nhiên, cuối cùng họ không thể xem được Ngưu Lang Chức Nữ.
Vì bướm ngọc từ đâu đến đột nhiên đậu giữa trán Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng lại mong manh, chỉ cần chạm vào là sẽ bay mất.
Đẹp như ảo ảnh.
Sơn linh chưa bao giờ ra khỏi núi Trường Bạch, hàng trăm năm như bị tách khỏi vạn vật, không nhiễm bụi trần thế, ngày qua ngày ăn tuyết uống băng.
Khung cảnh duy nhất y nhìn thấy là những cánh đồng tuyết bất tận, cảnh tượng trời lên trăng lặn, mãi không thay đổi.
Dưới núi có những gì?
Ngoài màu trắng ra còn những màu nào khác?
— Y muốn xuống núi xem thử.
Các vị thần tiên đi ngang qua nói với y, những sơn linh bình thường không thể xuống núi, vì thân thể trói buộc linh hồn, trên người bị quấn trong xiềng xích vô hình, vây hãm trong núi. Chỉ có Sơn Thần được tôn thờ bởi nhân gian mới có thể rời núi.
Vì thế mà sơn linh nhỏ bé đã thề với trời cao trên đỉnh núi phủ đầy tuyết: trong suốt quãng đời còn lại, y sẽ làm hết sức mình để ban phước cho người dân núi Trường Bạch để đổi lấy tự do.
Sấm trời tụ lại, ánh dương ẩn hiện.
Tuyên thệ.
Đại đạo nói trở thành một vị thần không hề dễ dàng, hầu hết chúng sinh đều dừng lại ở chín mươi chín đạo thiên lôi.
Y trả lời: Không hối hận.
Gió gào thét cuốn lấy tuyết trên núi Trường Bạch, bầu trời rộng lớn bị mây đen bao phủ, không một tia sáng, bóng tối dày đặc như ngày tận thế.
— Không lời cảnh báo, đạo thiên lôi thứ nhất rồi thứ hai đánh xuống đầu y.
Không tiếng động, nhưng mang theo sức mạnh vô cùng.
Sơn linh nhảy xuống từ đỉnh núi tuyết, thuận thế tránh những bông tuyết, tà áo bay nhẹ theo những bước nhảy của y, giống như bướm ngọc.
Bướm ngọc chao đảo giữa sấm sét, mặt đất núi non rung chuyển, mong manh như thể sẽ bị bóp nghẹt thành từng mảnh trong giây lát, nhưng vẫn ngoan cường lao ra trong tình thế tuyệt vọng.
Đạo thiên lôi thứ bảy mươi đã đuổi theo y đến chân núi.
Bướm ngọc trên đất rỉ ra chất lỏng đỏ thẫm, tà áo ướt đẫm từng mảng, giống như những bông hoa nở bên bờ kia của hoàng tuyền.
Y cuối cùng vẫn kiệt sức, nửa quỳ trên mặt đất.
Mây đen phía chân trời cuộn trào, tiếng sấm rền vang, vài tia chớp lóe lên trong bóng tối, như muốn giáng đòn chí mạng cuối cùng.
Y chao đảo đứng dậy, rút thanh kiếm mỏng như cánh ve sầu quanh thắt lưng, cầm kiếm khiêu khích đám mây giông ở phía xa.
“Ầm ầm!”
Dường như đã bị chọc giận, những tia sấm sét ban đầu lơ lửng trên bầu trời lập tức xoắn thành một thanh trường kiếm, giáng mạnh xuống sơn linh nhỏ bé đáng thương.
Bạch Y kiếm vỡ ra một tiếng, ánh sáng sấm sét gần như hóa thành thực chất, vây quanh trên thân kiếm, lập tức bao trùm sơn linh nhỏ bé.
Đất trời đột nhiên không còn màu sắc.
———————-
“Dám hỏi các hạ là …?”
“Huynh đài dường như đã bị thương.”
“Ta có am hiểu một chút y thuật …”
“Ôn, Ôn Khách Hành.”
“Bèo nước gặp nhau, duyên phận mà thôi.”
———————-
Trăng sao mờ ảo, nắng gạt mây mù, ánh ban mai xuyên qua khung cửa gỗ rọi lên người trên ghế sạp, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú. Đôi mắt ngấn nước đa tình giờ đã nhắm nghiền bất động, nhìn chung rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, bạch y nam tử quen thuộc bước vào, phất tay vài cái, mùi hương vấn vương cả đêm nhanh chóng biến mất.
— chỉ còn lại là hương thơm lành lạnh mà y đã vun đắp từ việc ăn tuyết uống băng hàng nghìn năm.
Người trên ghế không yên phận mà động đậy.
Bạch y nam tử chậm rãi đi tới, ngồi dựa vào thành ghế, theo thói quen chỉnh lại tay áo, nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy một đôi mắt say mê.
Đôi mắt say mê ấy chỉ tập trung trong chốc lát, rồi lại lập tức mờ đi.
Người trên ghế chớp mắt khó chịu, bản năng cơ thể phản kháng mạnh mẽ như muốn nói cho hắn biết một số ký ức đã quên, nhưng đầu óc lại trở nên hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn, hắn chỉ có thể hơi nheo mắt nhìn người trước mặt hỏi “Huynh là ai?”
Bạch y nam tử xắn tay áo, nhẹ nhàng đặt tay lên tay đối phương như xoa dịu, nhẹ nhàng nói “Ta là A Nhứ.”
Mây đen cuồn cuộn kéo tới ngoài trời, còn cả tiếng sấm ngột ngạt, như lời đe dọa, cũng như là lời cảnh báo.
—- nhưng biến mất trong nháy mắt khi Chu Nhứ phẩy ngón tay.
“Huynh họ Ôn, là bạn tốt của ta.”
Hắn cười.
Trong phút chốc, mây mù tan, mưa tuyết tạnh, vẻ rực sáng, suốt đường mây.
———————-
Mười ngàn năm trước, Ôn Khách Hành đưa Sơn Thần chưa trải sự đời dạo chơi nhân gian.
Mười ngàn năm sau, Chu Tử Thư cũng muốn đưa Ôn Khách Hành đã quên quá khứ của mình đi ngắm nhìn nhân gian.
Trà chiều bọt trắng tuyết, măng liễu nhung gửi bạn hiền.
Đời người hương sắc đủ, đạm bạc ấy vậy mà vui.
“A Nhứ.”
“Lão Ôn”
Người xem, nắng rất ấm, rượu cũng ngọt.
———————-
Đêm nay là Thất Tịch.
Lễ Khất Xảo.
Ngày cầu nguyện được đoàn tụ.
Ôn Khách Hành ngồi dưới giàn nho, ngơ ngác nhìn đàn kiến bò lên bò xuống.
Hắn đang nghĩ hắn nên làm gì đó —
Sau đó, một nắm cơm nhỏ được đặt vào tay hắn.
Ôn Khách Hành kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy A Nhứ.
Dưới trăng có giai nhân, duy mình người tuyệt sắc.*
Liếc nhìn thành quách xiêu, ngoảnh đầu nước nghiêng ngả.*
Hắn không biết A Nhứ là ai, từ đâu đến, định đi đâu – thậm chí hắn còn không biết tên đầy đủ của mình.
Nhưng hắn thật sự thích A Nhứ.
Hắn thật sự thích cách A Nhứ gọi mình là ‘Lão Ôn’.
“Nhìn gì vậy?” A Nhứ liếc nhìn hắn với ánh sáng còn sót lại.
Ôn Khách Hành hai mắt lại ngấn nước nhìn chằm chằm y “Trăng lên sáng đẹp bầu trời, yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh, làm sao giải nỗi u tình, nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau, trăng lên sáng đẹp nơi nơi, thướt tha kiều diễm, dáng người xinh thay, nỗi sầu sao được giãi bày, nhọc nhằn đau khổ đoạ đày lòng ta….”**
A Nhứ cười nhẹ lắc đầu, nặn ra một miếng cơm nhỏ từ trong tay hắn, cúi người đặt bên cạnh vài con kiến.
Đàn kiến sợ hãi bỏ chạy nhưng được một lúc thì chúng quay trở lại theo đường ban đầu, lượn vài vòng quanh hạt gạo, chúng quyết định mang về tổ.
Ôn Khách Hành tò mò quan sát chuyển động của những con kiến nhỏ, đồng thời cũng học cách của A Nhứ cho chúng thức ăn.
Thật muốn thời gian ngừng trôi.
“Lão Ôn”
“Ấy, đây này!” Ôn Khách Hành dừng động tác, cười cười nhìn y.
Chu Tử Thư nhìn lại, trong mắt hiện lên ánh sáng mây trời “Nghe người dân dưới núi nói, nhìn trăng qua giàn nho trong ngày Thất Tịch, có thể nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước.”
“ — ta cũng không biết có thật không.”
Tuy nhiên, cuối cùng họ không thể xem được Ngưu Lang Chức Nữ.
Vì bướm ngọc từ đâu đến đột nhiên đậu giữa trán Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng lại mong manh, chỉ cần chạm vào là sẽ bay mất.
Đẹp như ảo ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất