Chương 1: Lời thì thầm của tử thần 1
Mẹ tôi theo đạo Cơ Đốc, bà luôn tin rằng tất cả mọi thứ trên đời xảy ra đều là sự sắp đặt của Đức Chúa Trời. Và rằng cái thiện luôn thắng cái ác. Ở nhà trẻ, cô giáo nói với chúng tôi rằng công chúa luôn đến được với hoàng tử là bởi vì người lương thiện luôn sẽ được hạnh phúc xứng đáng.
Mỗi khi nghe điều đó tôi lại thấy nực cười và nhàm chán biết bao. Thế giới này luôn phải có một cân bằng nhất định. Thay vì nói thiện chế ngự ác, tôi lại tin vào việc cái thiện triệu tập và khơi dậy cái ác hơn.
Nếu không là như thế, tại sao cái ác vẫn luôn hiện hữu.
Mẹ tôi bồng tôi trên tay, chạy thục mạng. Đôi chân trần vội vã lao trên nền đất lạnh buốt. Tiếng tim đập mạnh và tiếng thở dốc tôi đều nghe rõ mồn một. Phía sau vang đến tiếng va chạm giữa thanh kim loại và lan can. Tôi tự hỏi con quái vật đó đang đến sao?
Rẽ vào một căn phòng ở góc hành lang, mẹ tôi quanh quất tìm kiếm một nơi nào đó đủ an toàn. Bà lao đến chiếc tủ quần áo ở góc phòng, mở tung cửa rồi đẩy tôi vào trong với dáng vẻ vội vã. Bà lấy một tấm chăn trùm lên người tôi, và trước khi đóng chặt cánh cửa đã dặn dò tôi bằng một giọng điệu nhẹ nhàng yêu thương.
“Dù có tiếng động gì, con cũng đừng lên tiếng. Hãy cứ im lặng và nấp thật kĩ. Tuyệt đối đừng để lộ dấu vết cho ông ta biết!”
Rồi mẹ kéo tấm chăn phủ kín tôi. Tôi nghe thấy tiếng cửa tủ đóng lại, tiếng khoá vang lên.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, có cả tiếng hét thất thanh mà có lẽ là của mẹ tôi. Tôi co mình trong tấm chăn, xung quanh là bóng tối đang ôm lấy tôi. Tôi thấy mình bình thản đến lạ kì.
Tiếng va đập vang lên thật lớn và rồi cả không gian bỗng im bặt. Tiếng bước chân đều đều vang lên. Hình như con quái vật đang tìm kiếm điều gì đó.
Tiếng động dừng lại, cánh cửa vang lên tiếng ầm đùng. Phải chăng con quái vật đã phát hiện ra tôi?
Cảnh cửa mở và tấm chăn bị lật lên. Tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách ghê rợn, cái điệu bộ thoả mãn của một kẻ biến thái.
“Tìm được rồi!”
— — — —
Ba giờ sáng, Tổng cục công an thành phố vẫn còn sáng đèn.
Cục trưởng Trần Tự ngồi trong văn phòng xem báo cáo. Mấy ngày này chẳng yên bình gì cả. Vụ án mất tích một tuần trước còn chưa tìm được người thì lại có vụ phóng hỏa ở quán bar. Đội trọng án mấy ngày rồi cũng chưa được về nhà, ai nấy đều sắp mốc lên hết cả.
Ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, đứng dậy uể oải ra ngoài muốn pha một tách cà phê. Chân còn chưa ra được khỏi cửa thì lại có điện thoại gọi đến. Trần Tự bực mình, vò loạn cái đầu đã hói đến trắng sáng của mình.
Ông nhấc máy, đầu dây bên kia liến thoắng liên tục.
Đội trọng án lúc này, người gục trên bàn, người uể oải tựa lưng vào ghế muốn chợp mắt một lúc. Lý Hoành một tay chống cằm, một tay gõ gõ trên phím máy tính, hai mắt sắp díu lại với nhau mà miệng vẫn không quên than thân trách phận.
“Đội trưởng, anh nói xem đến khi nào thì chúng ta được về nhà? Tôi đã mấy ngày không về, mẹ tôi bà ấy sắp không nhận đứa con trai này luôn rồi.”
Đằng Tĩnh Nhiên ngồi trước máy tính, lật xem các báo cáo. Anh ta là đội trưởng đội trọng án, năm nay hai tám tuổi. Với cái độ tuổi đó mà đi đến chức vụ như hiện tại thì năng lực cũng thuộc dạng không vừa. Ai trong cục cũng biết, Cục trưởng xem Đằng Tĩnh Nhiên như bảo bối trong tay. Nói chính xác chính là xem anh ta giống một cái máy phá án.
Mái tóc đen cắt gọn, khuôn mặt sáng láng lại điển trai. Trước khi tốt nghiệp, Đằng Tĩnh Nhiên cũng được xem là một “hot boy” trong khoá. Ngoại hình, thể hình đều rất tốt, năng lực còn đỉnh như vậy. Nhưng con người này lại có một khuyết điểm lớn chính là không che giấu được cảm xúc. Cục trưởng từng nói rất nhiều lần, làm cảnh sát phá án thì phải khống chế tốt cảm xúc. Anh ta thì hay rồi, buồn vui giận hờn đều để hết trên mặt, không buồn giấu đi chút nào. Người trong đội đều nói nếu không phải vì điểm này thì có lẽ Đằng Tĩnh Nhiên đã lên được vị trí cao hơn rồi.
Đúng là đáng tiếc.
Ngay lúc này cũng vậy, Đằng Tĩnh Nhiên đối với lời than thở của Lý Hoành thì chỉ tỏ vẻ chê phiền rồi nghiêm túc nói một câu: “Cậu chuyên tâm làm báo cáo may ra chúng ta có thể xong việc sớm.”
Lý Hoàng bĩu môi, ánh mắt oán trách. Ai bảo cậu ta chọn cái nghề này, có khổ cũng phải chịu. Hiểu Sinh ngáp dài một cái rồi chen vào: “Than thân trách phận có ích gì, chúng ta bây giờ chỉ cần không có một tin báo án đã là tốt lắm rồi!”
Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh mệt mỏi, ai nấy cũng đều giật mình ngồi thẳng dậy, hướng mắt nhìn về phía Đằng Tĩnh Nhiên.
Đằng Tĩnh Nhiên nhấc máy, cuộc hội thoại kéo dài khoảng ba phút, sắc mặt Đằng Tĩnh Nhiên vẫn điềm tĩnh như không. Sau khi ngắt máy, anh cầm lấy áo khoác và thẻ cảnh sát để trên bàn, miệng mỉm cười như nhạo báng: “Trương Hiểu Sinh, cậu đúng là miệng quạ.”
Trương Hiểu Sinh giật mình, còn chưa hiểu ất giáp gì thì Đằng Tĩnh Nhiên đã vỗ tay một tiếng thật lớn rồi cao giọng: “Phía Tây khu vừa có người báo án, tìm thấy một thi thể trong nhà kho bỏ hoang. Cục trưởng đặc biệt dặn dò chúng ta đến kiểm tra thật kĩ.”
Ai nấy đều thở ra một hơi đầy oán khí, rồi đá mắt sang nhìn Trương Hiểu Sinh. Cậu ta đúng là vạ miệng, vừa mới cầu không ai báo án thì liền có án lớn.
Than thân trách phận là thế nhưng mọi người cũng xốc lại tinh thần, cầm theo đồ của mình rồi chuẩn bị đi đến hiện trường. Đằng Tĩnh Nhiên lấy theo bút viết, đột nhiên nhớ ra.
“Lý Hoành, Thuỵ Vi đang ở đâu?”
Lý Hoành đang chuẩn bị rời đi, nghe hỏi liền gãi đầu: “Hình như lúc tối có thấy anh ấy bảo ra ngoài, đi đến giờ vẫn chưa thấy về.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, một mặt khó chịu đều viết ra cả.
“Mau gọi cho cậu ta. Tìm được người thì bảo cậu ta lập tức đến hiện trường vụ án.”
Lý Hoành gật gật đầu, vừa bấm số gọi vừa chạy theo sau.
Nửa tiếng sau, đội trọng án đã có mặt tại hiện trường. Cảnh sát đã giăng dây cảnh báo, đội pháp y cũng đến nơi để nghiệm thi tại chỗ. Đằng Tĩnh Nhiên đi quanh khu nhà kho một lượt để tìm manh mối. Lúc tối có mưa một trận lớn, có dấu chân thì cũng đều trôi hết không còn gì. Đằng Tĩnh Nhiên vào trong nhà kho, đi đến chỗ bác sĩ pháp y.
“Chị Lý, có phát hiện gì không?”
Lý Đào là chị ruột của Lý Hoành, nhưng khác với cậu em ngốc nghếch của mình, Lý Đào lạnh lùng và năng lực vượt trội hơn cả những bác sĩ pháp y nam. Ngồi bên cạnh một thi thể, chị ta vẫn bình tĩnh ung dung như chẳng có gì. Dù là lúc mới vào nghề hay đến tận bây giờ cũng vậy, chưa từng thấy trên vẻ mặt đó biểu lộ chút sợ hãi nào.
Thi thể lần này là một người đàn ông độ tuổi tầm ba mươi. Khuôn mặt trắng bệch hốc hác như con nghiện. Tựa lưng vào góc tường, đầu gục xuống, trên thi thể đã xuất hiện vết hoen tử thi.
Nhìn vết hoen tử thi và độ cứng của thi thể thì xem ra đã chết được hơn ba tiếng đồng hồ. Nhà kho này lại nằm biệt lập với khu dân cư, còn là nhà kho bỏ hoang nên căn bản không dễ phát hiện.
Lý Đào vừa xem xét tỉ mỉ vừa đáp lời cho câu hỏi của Đằng Tĩnh Nhiên: “Kết luận sơ bộ thì là tự sát.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, khuỵu gối ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Tự sát?”
Lý Đào nâng cánh tay trái của thi thể lên và chỉ vào vết cắt sâu trên động mạch: “Trên thi thể ngoài vết thương này ra không còn vết thương nào khác, quần áo, đầu tóc đều rất gọn gàng. Vậy nên chỉ có thể nói nạn nhân là tự sát. Nhưng vẫn còn nhiều điểm kì lạ, sau khi về tôi sẽ tiến hành nghiệm thi lại toàn bộ một lần thì mới cho ra được kết quả chính xác.”
“Điểm kì lạ sao?”
Lý Đào gật đầu, đưa tay nâng khuôn mặt thi thể.
“Mặt hốc hác, dưới mắt còn có quầng thâm rất đậm, trong miệng bốc ra một mùi hôi thối không rõ. Bên ngoài trời mưa rất to, ống quần và đế giày anh ta lại sạch trơn, không dính chút bùn.” - Đằng Tĩnh Nhiên chau mày: “Mưa bắt đầu từ tám giờ tối, thời gian tự sát ước tính vào khoảng mười một đến mười hai giờ. Vậy có nghĩa anh ta đã ở đây từ trước khi cơn mưa đến nhưng lại không tự sát ngay mà chờ đến giờ?”
Lý Đào gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Chính xác vẫn cần quay về thực hiện xét nghiệm mới biết được.”
Đằng Tĩnh Nhiên đứng dậy, quan sát một lượt.
“Cô vất vả rồi.”
Lý Đào gật đầu, cùng với những pháp y khác thu dọn thi thể rồi mang về tổng cục. Tổ trọng án của Đằng Tĩnh Nhiên vẫn ở lại thu thập chứng cứ tại hiện trường đến hơn năm giờ sáng mới rời đi.
Sơ lược hiện tại thì không có vật chứng hay dấu chân nào đáng nghi xuất hiện quanh khu vực có thi thể. Không có dấu hiệu của người khác đã từng đến.
Đằng Tĩnh Nhiên để lại hai người đi điều tra nhân chứng xung quanh khu vực gần đó rồi thu đội quay về cục. Làm việc cả tối ai nấy đều mệt đến rã rời, Đằng Tĩnh Nhiên vẫn miệt mài ngồi xem hồ sơ ngay cả trên xe.
Mỗi khi nghe điều đó tôi lại thấy nực cười và nhàm chán biết bao. Thế giới này luôn phải có một cân bằng nhất định. Thay vì nói thiện chế ngự ác, tôi lại tin vào việc cái thiện triệu tập và khơi dậy cái ác hơn.
Nếu không là như thế, tại sao cái ác vẫn luôn hiện hữu.
Mẹ tôi bồng tôi trên tay, chạy thục mạng. Đôi chân trần vội vã lao trên nền đất lạnh buốt. Tiếng tim đập mạnh và tiếng thở dốc tôi đều nghe rõ mồn một. Phía sau vang đến tiếng va chạm giữa thanh kim loại và lan can. Tôi tự hỏi con quái vật đó đang đến sao?
Rẽ vào một căn phòng ở góc hành lang, mẹ tôi quanh quất tìm kiếm một nơi nào đó đủ an toàn. Bà lao đến chiếc tủ quần áo ở góc phòng, mở tung cửa rồi đẩy tôi vào trong với dáng vẻ vội vã. Bà lấy một tấm chăn trùm lên người tôi, và trước khi đóng chặt cánh cửa đã dặn dò tôi bằng một giọng điệu nhẹ nhàng yêu thương.
“Dù có tiếng động gì, con cũng đừng lên tiếng. Hãy cứ im lặng và nấp thật kĩ. Tuyệt đối đừng để lộ dấu vết cho ông ta biết!”
Rồi mẹ kéo tấm chăn phủ kín tôi. Tôi nghe thấy tiếng cửa tủ đóng lại, tiếng khoá vang lên.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, có cả tiếng hét thất thanh mà có lẽ là của mẹ tôi. Tôi co mình trong tấm chăn, xung quanh là bóng tối đang ôm lấy tôi. Tôi thấy mình bình thản đến lạ kì.
Tiếng va đập vang lên thật lớn và rồi cả không gian bỗng im bặt. Tiếng bước chân đều đều vang lên. Hình như con quái vật đang tìm kiếm điều gì đó.
Tiếng động dừng lại, cánh cửa vang lên tiếng ầm đùng. Phải chăng con quái vật đã phát hiện ra tôi?
Cảnh cửa mở và tấm chăn bị lật lên. Tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách ghê rợn, cái điệu bộ thoả mãn của một kẻ biến thái.
“Tìm được rồi!”
— — — —
Ba giờ sáng, Tổng cục công an thành phố vẫn còn sáng đèn.
Cục trưởng Trần Tự ngồi trong văn phòng xem báo cáo. Mấy ngày này chẳng yên bình gì cả. Vụ án mất tích một tuần trước còn chưa tìm được người thì lại có vụ phóng hỏa ở quán bar. Đội trọng án mấy ngày rồi cũng chưa được về nhà, ai nấy đều sắp mốc lên hết cả.
Ông mệt mỏi xoa xoa thái dương, đứng dậy uể oải ra ngoài muốn pha một tách cà phê. Chân còn chưa ra được khỏi cửa thì lại có điện thoại gọi đến. Trần Tự bực mình, vò loạn cái đầu đã hói đến trắng sáng của mình.
Ông nhấc máy, đầu dây bên kia liến thoắng liên tục.
Đội trọng án lúc này, người gục trên bàn, người uể oải tựa lưng vào ghế muốn chợp mắt một lúc. Lý Hoành một tay chống cằm, một tay gõ gõ trên phím máy tính, hai mắt sắp díu lại với nhau mà miệng vẫn không quên than thân trách phận.
“Đội trưởng, anh nói xem đến khi nào thì chúng ta được về nhà? Tôi đã mấy ngày không về, mẹ tôi bà ấy sắp không nhận đứa con trai này luôn rồi.”
Đằng Tĩnh Nhiên ngồi trước máy tính, lật xem các báo cáo. Anh ta là đội trưởng đội trọng án, năm nay hai tám tuổi. Với cái độ tuổi đó mà đi đến chức vụ như hiện tại thì năng lực cũng thuộc dạng không vừa. Ai trong cục cũng biết, Cục trưởng xem Đằng Tĩnh Nhiên như bảo bối trong tay. Nói chính xác chính là xem anh ta giống một cái máy phá án.
Mái tóc đen cắt gọn, khuôn mặt sáng láng lại điển trai. Trước khi tốt nghiệp, Đằng Tĩnh Nhiên cũng được xem là một “hot boy” trong khoá. Ngoại hình, thể hình đều rất tốt, năng lực còn đỉnh như vậy. Nhưng con người này lại có một khuyết điểm lớn chính là không che giấu được cảm xúc. Cục trưởng từng nói rất nhiều lần, làm cảnh sát phá án thì phải khống chế tốt cảm xúc. Anh ta thì hay rồi, buồn vui giận hờn đều để hết trên mặt, không buồn giấu đi chút nào. Người trong đội đều nói nếu không phải vì điểm này thì có lẽ Đằng Tĩnh Nhiên đã lên được vị trí cao hơn rồi.
Đúng là đáng tiếc.
Ngay lúc này cũng vậy, Đằng Tĩnh Nhiên đối với lời than thở của Lý Hoành thì chỉ tỏ vẻ chê phiền rồi nghiêm túc nói một câu: “Cậu chuyên tâm làm báo cáo may ra chúng ta có thể xong việc sớm.”
Lý Hoàng bĩu môi, ánh mắt oán trách. Ai bảo cậu ta chọn cái nghề này, có khổ cũng phải chịu. Hiểu Sinh ngáp dài một cái rồi chen vào: “Than thân trách phận có ích gì, chúng ta bây giờ chỉ cần không có một tin báo án đã là tốt lắm rồi!”
Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh mệt mỏi, ai nấy cũng đều giật mình ngồi thẳng dậy, hướng mắt nhìn về phía Đằng Tĩnh Nhiên.
Đằng Tĩnh Nhiên nhấc máy, cuộc hội thoại kéo dài khoảng ba phút, sắc mặt Đằng Tĩnh Nhiên vẫn điềm tĩnh như không. Sau khi ngắt máy, anh cầm lấy áo khoác và thẻ cảnh sát để trên bàn, miệng mỉm cười như nhạo báng: “Trương Hiểu Sinh, cậu đúng là miệng quạ.”
Trương Hiểu Sinh giật mình, còn chưa hiểu ất giáp gì thì Đằng Tĩnh Nhiên đã vỗ tay một tiếng thật lớn rồi cao giọng: “Phía Tây khu vừa có người báo án, tìm thấy một thi thể trong nhà kho bỏ hoang. Cục trưởng đặc biệt dặn dò chúng ta đến kiểm tra thật kĩ.”
Ai nấy đều thở ra một hơi đầy oán khí, rồi đá mắt sang nhìn Trương Hiểu Sinh. Cậu ta đúng là vạ miệng, vừa mới cầu không ai báo án thì liền có án lớn.
Than thân trách phận là thế nhưng mọi người cũng xốc lại tinh thần, cầm theo đồ của mình rồi chuẩn bị đi đến hiện trường. Đằng Tĩnh Nhiên lấy theo bút viết, đột nhiên nhớ ra.
“Lý Hoành, Thuỵ Vi đang ở đâu?”
Lý Hoành đang chuẩn bị rời đi, nghe hỏi liền gãi đầu: “Hình như lúc tối có thấy anh ấy bảo ra ngoài, đi đến giờ vẫn chưa thấy về.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, một mặt khó chịu đều viết ra cả.
“Mau gọi cho cậu ta. Tìm được người thì bảo cậu ta lập tức đến hiện trường vụ án.”
Lý Hoành gật gật đầu, vừa bấm số gọi vừa chạy theo sau.
Nửa tiếng sau, đội trọng án đã có mặt tại hiện trường. Cảnh sát đã giăng dây cảnh báo, đội pháp y cũng đến nơi để nghiệm thi tại chỗ. Đằng Tĩnh Nhiên đi quanh khu nhà kho một lượt để tìm manh mối. Lúc tối có mưa một trận lớn, có dấu chân thì cũng đều trôi hết không còn gì. Đằng Tĩnh Nhiên vào trong nhà kho, đi đến chỗ bác sĩ pháp y.
“Chị Lý, có phát hiện gì không?”
Lý Đào là chị ruột của Lý Hoành, nhưng khác với cậu em ngốc nghếch của mình, Lý Đào lạnh lùng và năng lực vượt trội hơn cả những bác sĩ pháp y nam. Ngồi bên cạnh một thi thể, chị ta vẫn bình tĩnh ung dung như chẳng có gì. Dù là lúc mới vào nghề hay đến tận bây giờ cũng vậy, chưa từng thấy trên vẻ mặt đó biểu lộ chút sợ hãi nào.
Thi thể lần này là một người đàn ông độ tuổi tầm ba mươi. Khuôn mặt trắng bệch hốc hác như con nghiện. Tựa lưng vào góc tường, đầu gục xuống, trên thi thể đã xuất hiện vết hoen tử thi.
Nhìn vết hoen tử thi và độ cứng của thi thể thì xem ra đã chết được hơn ba tiếng đồng hồ. Nhà kho này lại nằm biệt lập với khu dân cư, còn là nhà kho bỏ hoang nên căn bản không dễ phát hiện.
Lý Đào vừa xem xét tỉ mỉ vừa đáp lời cho câu hỏi của Đằng Tĩnh Nhiên: “Kết luận sơ bộ thì là tự sát.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, khuỵu gối ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Tự sát?”
Lý Đào nâng cánh tay trái của thi thể lên và chỉ vào vết cắt sâu trên động mạch: “Trên thi thể ngoài vết thương này ra không còn vết thương nào khác, quần áo, đầu tóc đều rất gọn gàng. Vậy nên chỉ có thể nói nạn nhân là tự sát. Nhưng vẫn còn nhiều điểm kì lạ, sau khi về tôi sẽ tiến hành nghiệm thi lại toàn bộ một lần thì mới cho ra được kết quả chính xác.”
“Điểm kì lạ sao?”
Lý Đào gật đầu, đưa tay nâng khuôn mặt thi thể.
“Mặt hốc hác, dưới mắt còn có quầng thâm rất đậm, trong miệng bốc ra một mùi hôi thối không rõ. Bên ngoài trời mưa rất to, ống quần và đế giày anh ta lại sạch trơn, không dính chút bùn.” - Đằng Tĩnh Nhiên chau mày: “Mưa bắt đầu từ tám giờ tối, thời gian tự sát ước tính vào khoảng mười một đến mười hai giờ. Vậy có nghĩa anh ta đã ở đây từ trước khi cơn mưa đến nhưng lại không tự sát ngay mà chờ đến giờ?”
Lý Đào gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Chính xác vẫn cần quay về thực hiện xét nghiệm mới biết được.”
Đằng Tĩnh Nhiên đứng dậy, quan sát một lượt.
“Cô vất vả rồi.”
Lý Đào gật đầu, cùng với những pháp y khác thu dọn thi thể rồi mang về tổng cục. Tổ trọng án của Đằng Tĩnh Nhiên vẫn ở lại thu thập chứng cứ tại hiện trường đến hơn năm giờ sáng mới rời đi.
Sơ lược hiện tại thì không có vật chứng hay dấu chân nào đáng nghi xuất hiện quanh khu vực có thi thể. Không có dấu hiệu của người khác đã từng đến.
Đằng Tĩnh Nhiên để lại hai người đi điều tra nhân chứng xung quanh khu vực gần đó rồi thu đội quay về cục. Làm việc cả tối ai nấy đều mệt đến rã rời, Đằng Tĩnh Nhiên vẫn miệt mài ngồi xem hồ sơ ngay cả trên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất