Chương 176: Thích (2)
Phong Tĩnh Đằng nhìn ra cậu đang ngượng ngùng: “Tôi sẽ đếm đến ba, nếu em không trả lời hoặc nói không thích, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Vừa mới nói xong, không cho Mai Truyền Kỳ chuẩn bị tâm lý thật tốt, lập tức nhanh chóng đếm: “1, 2, 3.”
Nhanh đến mức khiến Mai Truyền Kỳ trực tiếp phản ứng liền nói: “Thích.”
Sau khi nói xong, cậu ngây ra một lúc.
Dễ dàng nói thích một người như vậy sao?
Phong Tĩnh Đằng vui sướng cười ra tiếng, lại ôm Mai Truyền Kỳ, cúi đầu hôn lên môi cậu, dùng đầu lưỡi liếm lên khóe môi, cố ý khiêu khích.
Đợi Mai Truyền Kỳ không kìm lòng ôm cổ anh, khi đáp lại, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào, cùng lưỡi đối phương kịch liệt giao triền.
Không biết có phải do hai người đều biết đối phương yêu mình hay không, nụ hôn lần này so với lúc trước càng sâu hơn, cũng càng cấp thiết hơn, so với dĩ vãng muốn có được càng nhiều hơn.
Trong chốc lát, tiếng thở dốc càng ngày càng ồ ồ, Phong Tĩnh Đằng bỗng nhiên cúi người, đem người ôm lên thả xuống giường, tiếp tục nụ hôn lúc nãy.
Tình dục nhanh chóng dâng lên, hai người gấp đến nổi không thể chờ được đối phương cởi quần áo.
Hai tay Mai Truyền Kỳ để trên ngực Phong Tĩnh Đằng, thở dốc hỏi: “Phong Tĩnh Đằng anh xác nhận mình chuẩn bị tâm lý ở bên dưới chưa?” (rìa lí =))))))))
Trong mắt Phong Tĩnh Đằng hiện lên ý cười: “Chúng ta so bản lãnh để làm phía trên.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Kỳ thực anh cũng không đem lời nói của Mai Truyền Kỳ để trong lòng, anh cảm thấy Mai Truyền Kỳ nói như vậy, là vì đối với tình cảm phu phu bọn họ còn mang theo một tia bài xích, cho nên mới nói anh nằm dưới.
Cũng vì như thế, từ đó trở đi anh không đề cập đến chuyện giường chiếu cùng Mai Truyền Kỳ, ngay cả dùng tay giúp đỡ cũng đều rất ít, mục đích chính là muốn Mai Truyền Kỳ có thể chậm rãi tiếp thu mình.
Hơn nữa, căn bản là không cần dựa vào bản lĩnh, lấy tư thế hiện tại của hai người cũng đủ thuyết minh ai trên ai dưới, huống chi trong lúc làm, có một số việc liền sẽ thuận theo tự nhiên, cũng sẽ có một người nằm dưới người kia thôi.
Rất nhanh sau đó, ngọn lửa tình dục trong Mai Truyền Kỳ đã bị Phong Tĩnh Đằng đẩy lên đỉnh điểm, thân thể không tự giác dính sát vào Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng nhìn đôi mắt phượng mơ hồ câu nhân kia, hô hấp ồ ồ, cuối cùng, không thể đè được dục vọng của mình, chôn thật sâu trong cơ thể đối phương.
Trên bầu trời ánh sáng rực rỡ, hai khối thân thể triền miên trên giường giống như mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, lửa nóng nóng bỏng. Vừa giống như hai dây leo quấn quanh bên nhau, giao triền thành kết, càng giống hai con khoái mã trên thảo nguyên, vui sướng rong ruổi.
Tiếng vui thích rên rỉ không ngừng từ trong phòng truyền ra, đến khi bóng đêm buông xuống, thanh âm thô suyễn mới dần dần dừng lại.
Phong Tĩnh Đằng dường như làm sao cũng nếm không đủ, không ngừng hôn người dưới thân lông mày, đôi mắt, cái mũi, lúc đến miệng, nhanh chóng hôn sâu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ hữu khí vô lực đẩy người ra: “Anh có phải muốn một hơi làm tôi chết sao?”
Bọn họ đều làm bốn, năm lần, làm sao tinh lực người này vẫn còn dồi dào như thế, mới vừa tiết xong, phía dưới lại có xu thế trỗi dậy.
Phong Tĩnh Đằng cười cười, kiềm lòng không đặng liền hôn một cái lên miệng cậu, sau đó, đem người ôm đến phòng tắm rửa sạch thân thể.
Mai Truyền Kỳ không còn khí lực, lười biếng nằm trong bồn tắm, tùy ý Phong Tĩnh Đằng giúp mình rửa sạch.
Phong Tĩnh Đằng nhìn nhìn phía dưới của cậu, phát hiện chỗ kia đã sưng đỏ, may mà không bị chảy máu.
Anh chau mày: “Chỗ này có thuốc trị thương không?”
“Không có.” Mai Truyền Kỳ lười biếng nói.
Ngay sau đó, nghĩ tới điều gì, đôi mắt bỗng nhiên trợn to: “Tôi phải về nhà.”
Một câu bất ngờ đó làm Phong Tĩnh Đằng sửng sốt: “Cái gì?”
“Tôi phải về biệt thự, biệt thự của anh đấy.” Ngữ khí Mai Truyền Kỳ có chút vội vàng.
Phong Tĩnh Đằng thấy cậu muốn về nhà của mình, tất nhiên sẽ thỏa mãn cậu.
Hai người tắm xong, mặc quần áo tử tế, Phong Tĩnh Đằng liền đỡ Mai Truyền Kỳ xuống tới lầu một, sau khi cài đặt người máy dọn dẹp nơi này, mới lên xe huyền phù của mình rời khỏi nơi này, trở lại biệt thự.
Mai Truyền Kỳ nhẫn nhịn đau đớn phía dưới, vội vội vàng vàng chạy về phòng, mở tủ quần áo, lấy ra một cái chai nằm trong bộ đồ thường mặc hằng ngày. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Cái chai này chính là ‘đậu đậu đường’ Liên Trạch Dương cho cậu.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng đổ ra một viên thuốc nuốt vào trong bụng.
Bởi vì Liên Trạch Dương không có nói một lần phải dùng mấy viên, hơn nữa, trên chai lại không có ghi chú, đành phải đổ ra thêm hai viên ném vào trong miệng, lúc này mới yên tâm.
Cậu không muốn trước khi vào quân đội, lại có thêm một đứa nhỏ nữa.
“Em ăn gì thế?”
Phong Tĩnh Đằng trở lại trong phòng liền thấy trong miệng Mai Truyền Kỳ cắn hai lần, nuốt xuống một cái, cũng không biết ăn cái gì.
Ánh mắt anh chậm rãi chuyển qua cái chai trong tay Mai Truyền Kỳ, lúc nhìn thấy tên ‘đậu đậu đường’ trên nhãn dán, mắt đen bỗng chốc nhíu lại.
Mai Truyền Kỳ trong lòng giật mình, lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Ăn đậu đậu đường mà thôi.”
Nói xong, cậu còn cố ý để Phong Tĩnh Đằng nhìn cái nhãn trên chai, rồi mới đem cái chai nhét vào túi quần mình: “Tôi đói bụng rồi.”
Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Tùy tiện.”
“Vậy anh nấu cháo cho em.”
“Ừm.”
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng rời đi, nhất thời, thở phào nhẹ nhõm. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Vừa nãy nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng nhíu mày, cảm giác như là biết trong chai này là thuốc tránh thai, thế nhưng, Phong Tĩnh Đằng không thể biết mới đúng.
Mai Truyền Kỳ không có tinh lực suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, hơn nữa, dưới thân đau đớn cùng hai chân đau nhức làm cho cậu không có cách nào suy nghĩ nữa.
Cậu thay áo ngủ, sau đó lấy thuốc mỡ trong ngăn tủ ra tự bôi cho mình, chờ cảm giác đau đớn qua đi, liền bất tri bất giác nằm trên giường ngủ mất.
Thời điểm cậu đang ngủ say như chết, Phong Tĩnh Đằng ở phòng bếp rơi vào trầm tư.
Nếu không lầm thì thứ vừa nãy chính là chai ‘Đậu đậu đường’, là thuốc tránh thai hôm bữa anh thấy.
Thế nhưng tại sao Mai Truyền Kỳ lại dùng thuốc tránh thai?
Cho dù anh có bắn vào bên trong, nhưng chỉ cần không có túi thai thì sẽ không mang thai.
Lẽ nào Mai Truyền Kỳ có cấy túi thai sao?
Thế nhưng, người bình thường nếu muốn mang thai thì mới vào bệnh viện cấy túi thai.
Nếu quả thật đúng là như vậy thì cũng không cần phải dùng thuốc tránh thai, nhưng Mai Truyền Kỳ lại uống thuốc tránh thai, rõ ràng là sợ mang thai, vậy tại sao lại cấy túi thai? Này chẳng phải là quá mâu thuẫn ư?
Huống chi Mai Truyền Kỳ quanh năm nếu không ở trường quân đội huấn luyện, thì chính là ở trong quân đội, hơn nữa đối tượng kết hôn là nữ, căn bản không cần thiết phải cấy túi thai.
Không lẽ năm đó vì Ti Kiếm Đường mà cấy túi thai đi?
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, túi thai đã sớm mất đi hiệu lực, biến thành vật bài tiết trong bụng mà thải ra ngoài. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Hoặc ‘Đậu đậu đường’ vừa nãy không phải là thuốc tránh thai lần trước anh thấy, có lẽ thật sự chỉ là đậu đậu đường.
Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng phủ định suy nghĩ ‘chai kia chỉ là đậu đậu đường’.
Anh nhận ra Mai Truyền Kỳ có chút chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì, cho dù cậu che dấu đến đâu nhưng cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Lúc đó cậu cố ý để anh thấy trên nhãn chai có ghi ‘Đậu đậu đường’, rõ ràng là muốn để anh tin rằng thứ đó thật sự là đậu đậu đường, việc này cũng đủ để anh cảm thấy Mai Truyền Kỳ không thích hợp.
Phong Tĩnh Đằng đứng trong bếp suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra đáp án nào cả.
Chờ lúc anh bưng cháo về phòng rồi suy nghĩ nữa, cũng không tìm ra được đáp án nào luôn.
Phong Tĩnh Đằng đặt chén cháo lên bàn, nhìn Mai Truyền Kỳ thay đồ.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua, đem ‘Đậu đậu đường’ trong túi quần lấy ra xem, quả nhiên là thuốc tránh thai.
Phong Tĩnh Đằng đem cái chai trả về chỗ cũ, ánh mắt tối lại.
Mặc kệ Mai Truyền Kỳ có tránh thai hay không, chỉ cần dùng thuốc tránh thai liền nói rõ cậu không muốn mang thai, vậy nguyện vọng có con với Mai Truyền Kỳ là không cách nào thực hiện được.
Bất quá, Phong Tĩnh Đằng rất nhanh liền bình thường trở lại, Mai Truyền Kỳ chuẩn bị vào quân đội, không muốn mang thai cũng là chuyện bình thường. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
Nếu như Mai Truyền Kỳ thật sự có thể mang thai, vậy đêm đó tám năm trước, bọn họ ở trên giường làm một buổi tối, có thể nào mang thai không? (☼Д☼)
Nếu quả thật mang thai, tuổi tác đứa bé kia chẳng phải sẽ tương đồng với Nguy Nguy a!
Có lẽ vì như vậy, Mai Truyền Kỳ mới kết hôn cùng Cố Quân Thanh, để che dấu chuyện mình mang thai.
Phong Tĩnh Đằng càng nghĩ càng có khả năng này, cũng càng nghĩ càng kích động, bất quá, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
Anh nhớ tám năm về trước, cũng là lúc Mai Truyền Kỳ đang giao du với Ti Kiếm Đường, đứa bé này cũng có thể là con của Ti Kiếm Đường đi.
Tối hôm đó, Phong Tĩnh Đằng một đêm không ngon giấc, trong đầu liên tục nghĩ về chuyện hài tử.
Vốn định trực tiếp gặp Mai Truyền Kỳ để hỏi rõ ràng, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai người vừa tiến thêm một bước, không thể bởi vì chuyện này mà tạo khoản cách giữa bọn họ được.
P/S by Thỏ: Rốt cuộc cũng chờ hai anh lăn giường, nhưng qui-sờ-ma lại dùng cua đồng che lại hết thế, xôi thịt cụa mị đâu hết rùi (╯‵□′)╯︵┴─┴
Vừa mới nói xong, không cho Mai Truyền Kỳ chuẩn bị tâm lý thật tốt, lập tức nhanh chóng đếm: “1, 2, 3.”
Nhanh đến mức khiến Mai Truyền Kỳ trực tiếp phản ứng liền nói: “Thích.”
Sau khi nói xong, cậu ngây ra một lúc.
Dễ dàng nói thích một người như vậy sao?
Phong Tĩnh Đằng vui sướng cười ra tiếng, lại ôm Mai Truyền Kỳ, cúi đầu hôn lên môi cậu, dùng đầu lưỡi liếm lên khóe môi, cố ý khiêu khích.
Đợi Mai Truyền Kỳ không kìm lòng ôm cổ anh, khi đáp lại, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào, cùng lưỡi đối phương kịch liệt giao triền.
Không biết có phải do hai người đều biết đối phương yêu mình hay không, nụ hôn lần này so với lúc trước càng sâu hơn, cũng càng cấp thiết hơn, so với dĩ vãng muốn có được càng nhiều hơn.
Trong chốc lát, tiếng thở dốc càng ngày càng ồ ồ, Phong Tĩnh Đằng bỗng nhiên cúi người, đem người ôm lên thả xuống giường, tiếp tục nụ hôn lúc nãy.
Tình dục nhanh chóng dâng lên, hai người gấp đến nổi không thể chờ được đối phương cởi quần áo.
Hai tay Mai Truyền Kỳ để trên ngực Phong Tĩnh Đằng, thở dốc hỏi: “Phong Tĩnh Đằng anh xác nhận mình chuẩn bị tâm lý ở bên dưới chưa?” (rìa lí =))))))))
Trong mắt Phong Tĩnh Đằng hiện lên ý cười: “Chúng ta so bản lãnh để làm phía trên.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Kỳ thực anh cũng không đem lời nói của Mai Truyền Kỳ để trong lòng, anh cảm thấy Mai Truyền Kỳ nói như vậy, là vì đối với tình cảm phu phu bọn họ còn mang theo một tia bài xích, cho nên mới nói anh nằm dưới.
Cũng vì như thế, từ đó trở đi anh không đề cập đến chuyện giường chiếu cùng Mai Truyền Kỳ, ngay cả dùng tay giúp đỡ cũng đều rất ít, mục đích chính là muốn Mai Truyền Kỳ có thể chậm rãi tiếp thu mình.
Hơn nữa, căn bản là không cần dựa vào bản lĩnh, lấy tư thế hiện tại của hai người cũng đủ thuyết minh ai trên ai dưới, huống chi trong lúc làm, có một số việc liền sẽ thuận theo tự nhiên, cũng sẽ có một người nằm dưới người kia thôi.
Rất nhanh sau đó, ngọn lửa tình dục trong Mai Truyền Kỳ đã bị Phong Tĩnh Đằng đẩy lên đỉnh điểm, thân thể không tự giác dính sát vào Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng nhìn đôi mắt phượng mơ hồ câu nhân kia, hô hấp ồ ồ, cuối cùng, không thể đè được dục vọng của mình, chôn thật sâu trong cơ thể đối phương.
Trên bầu trời ánh sáng rực rỡ, hai khối thân thể triền miên trên giường giống như mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, lửa nóng nóng bỏng. Vừa giống như hai dây leo quấn quanh bên nhau, giao triền thành kết, càng giống hai con khoái mã trên thảo nguyên, vui sướng rong ruổi.
Tiếng vui thích rên rỉ không ngừng từ trong phòng truyền ra, đến khi bóng đêm buông xuống, thanh âm thô suyễn mới dần dần dừng lại.
Phong Tĩnh Đằng dường như làm sao cũng nếm không đủ, không ngừng hôn người dưới thân lông mày, đôi mắt, cái mũi, lúc đến miệng, nhanh chóng hôn sâu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ hữu khí vô lực đẩy người ra: “Anh có phải muốn một hơi làm tôi chết sao?”
Bọn họ đều làm bốn, năm lần, làm sao tinh lực người này vẫn còn dồi dào như thế, mới vừa tiết xong, phía dưới lại có xu thế trỗi dậy.
Phong Tĩnh Đằng cười cười, kiềm lòng không đặng liền hôn một cái lên miệng cậu, sau đó, đem người ôm đến phòng tắm rửa sạch thân thể.
Mai Truyền Kỳ không còn khí lực, lười biếng nằm trong bồn tắm, tùy ý Phong Tĩnh Đằng giúp mình rửa sạch.
Phong Tĩnh Đằng nhìn nhìn phía dưới của cậu, phát hiện chỗ kia đã sưng đỏ, may mà không bị chảy máu.
Anh chau mày: “Chỗ này có thuốc trị thương không?”
“Không có.” Mai Truyền Kỳ lười biếng nói.
Ngay sau đó, nghĩ tới điều gì, đôi mắt bỗng nhiên trợn to: “Tôi phải về nhà.”
Một câu bất ngờ đó làm Phong Tĩnh Đằng sửng sốt: “Cái gì?”
“Tôi phải về biệt thự, biệt thự của anh đấy.” Ngữ khí Mai Truyền Kỳ có chút vội vàng.
Phong Tĩnh Đằng thấy cậu muốn về nhà của mình, tất nhiên sẽ thỏa mãn cậu.
Hai người tắm xong, mặc quần áo tử tế, Phong Tĩnh Đằng liền đỡ Mai Truyền Kỳ xuống tới lầu một, sau khi cài đặt người máy dọn dẹp nơi này, mới lên xe huyền phù của mình rời khỏi nơi này, trở lại biệt thự.
Mai Truyền Kỳ nhẫn nhịn đau đớn phía dưới, vội vội vàng vàng chạy về phòng, mở tủ quần áo, lấy ra một cái chai nằm trong bộ đồ thường mặc hằng ngày. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Cái chai này chính là ‘đậu đậu đường’ Liên Trạch Dương cho cậu.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng đổ ra một viên thuốc nuốt vào trong bụng.
Bởi vì Liên Trạch Dương không có nói một lần phải dùng mấy viên, hơn nữa, trên chai lại không có ghi chú, đành phải đổ ra thêm hai viên ném vào trong miệng, lúc này mới yên tâm.
Cậu không muốn trước khi vào quân đội, lại có thêm một đứa nhỏ nữa.
“Em ăn gì thế?”
Phong Tĩnh Đằng trở lại trong phòng liền thấy trong miệng Mai Truyền Kỳ cắn hai lần, nuốt xuống một cái, cũng không biết ăn cái gì.
Ánh mắt anh chậm rãi chuyển qua cái chai trong tay Mai Truyền Kỳ, lúc nhìn thấy tên ‘đậu đậu đường’ trên nhãn dán, mắt đen bỗng chốc nhíu lại.
Mai Truyền Kỳ trong lòng giật mình, lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Ăn đậu đậu đường mà thôi.”
Nói xong, cậu còn cố ý để Phong Tĩnh Đằng nhìn cái nhãn trên chai, rồi mới đem cái chai nhét vào túi quần mình: “Tôi đói bụng rồi.”
Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Tùy tiện.”
“Vậy anh nấu cháo cho em.”
“Ừm.”
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng rời đi, nhất thời, thở phào nhẹ nhõm. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Vừa nãy nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng nhíu mày, cảm giác như là biết trong chai này là thuốc tránh thai, thế nhưng, Phong Tĩnh Đằng không thể biết mới đúng.
Mai Truyền Kỳ không có tinh lực suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, hơn nữa, dưới thân đau đớn cùng hai chân đau nhức làm cho cậu không có cách nào suy nghĩ nữa.
Cậu thay áo ngủ, sau đó lấy thuốc mỡ trong ngăn tủ ra tự bôi cho mình, chờ cảm giác đau đớn qua đi, liền bất tri bất giác nằm trên giường ngủ mất.
Thời điểm cậu đang ngủ say như chết, Phong Tĩnh Đằng ở phòng bếp rơi vào trầm tư.
Nếu không lầm thì thứ vừa nãy chính là chai ‘Đậu đậu đường’, là thuốc tránh thai hôm bữa anh thấy.
Thế nhưng tại sao Mai Truyền Kỳ lại dùng thuốc tránh thai?
Cho dù anh có bắn vào bên trong, nhưng chỉ cần không có túi thai thì sẽ không mang thai.
Lẽ nào Mai Truyền Kỳ có cấy túi thai sao?
Thế nhưng, người bình thường nếu muốn mang thai thì mới vào bệnh viện cấy túi thai.
Nếu quả thật đúng là như vậy thì cũng không cần phải dùng thuốc tránh thai, nhưng Mai Truyền Kỳ lại uống thuốc tránh thai, rõ ràng là sợ mang thai, vậy tại sao lại cấy túi thai? Này chẳng phải là quá mâu thuẫn ư?
Huống chi Mai Truyền Kỳ quanh năm nếu không ở trường quân đội huấn luyện, thì chính là ở trong quân đội, hơn nữa đối tượng kết hôn là nữ, căn bản không cần thiết phải cấy túi thai.
Không lẽ năm đó vì Ti Kiếm Đường mà cấy túi thai đi?
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, túi thai đã sớm mất đi hiệu lực, biến thành vật bài tiết trong bụng mà thải ra ngoài. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Hoặc ‘Đậu đậu đường’ vừa nãy không phải là thuốc tránh thai lần trước anh thấy, có lẽ thật sự chỉ là đậu đậu đường.
Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng phủ định suy nghĩ ‘chai kia chỉ là đậu đậu đường’.
Anh nhận ra Mai Truyền Kỳ có chút chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì, cho dù cậu che dấu đến đâu nhưng cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Lúc đó cậu cố ý để anh thấy trên nhãn chai có ghi ‘Đậu đậu đường’, rõ ràng là muốn để anh tin rằng thứ đó thật sự là đậu đậu đường, việc này cũng đủ để anh cảm thấy Mai Truyền Kỳ không thích hợp.
Phong Tĩnh Đằng đứng trong bếp suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra đáp án nào cả.
Chờ lúc anh bưng cháo về phòng rồi suy nghĩ nữa, cũng không tìm ra được đáp án nào luôn.
Phong Tĩnh Đằng đặt chén cháo lên bàn, nhìn Mai Truyền Kỳ thay đồ.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua, đem ‘Đậu đậu đường’ trong túi quần lấy ra xem, quả nhiên là thuốc tránh thai.
Phong Tĩnh Đằng đem cái chai trả về chỗ cũ, ánh mắt tối lại.
Mặc kệ Mai Truyền Kỳ có tránh thai hay không, chỉ cần dùng thuốc tránh thai liền nói rõ cậu không muốn mang thai, vậy nguyện vọng có con với Mai Truyền Kỳ là không cách nào thực hiện được.
Bất quá, Phong Tĩnh Đằng rất nhanh liền bình thường trở lại, Mai Truyền Kỳ chuẩn bị vào quân đội, không muốn mang thai cũng là chuyện bình thường. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
Nếu như Mai Truyền Kỳ thật sự có thể mang thai, vậy đêm đó tám năm trước, bọn họ ở trên giường làm một buổi tối, có thể nào mang thai không? (☼Д☼)
Nếu quả thật mang thai, tuổi tác đứa bé kia chẳng phải sẽ tương đồng với Nguy Nguy a!
Có lẽ vì như vậy, Mai Truyền Kỳ mới kết hôn cùng Cố Quân Thanh, để che dấu chuyện mình mang thai.
Phong Tĩnh Đằng càng nghĩ càng có khả năng này, cũng càng nghĩ càng kích động, bất quá, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
Anh nhớ tám năm về trước, cũng là lúc Mai Truyền Kỳ đang giao du với Ti Kiếm Đường, đứa bé này cũng có thể là con của Ti Kiếm Đường đi.
Tối hôm đó, Phong Tĩnh Đằng một đêm không ngon giấc, trong đầu liên tục nghĩ về chuyện hài tử.
Vốn định trực tiếp gặp Mai Truyền Kỳ để hỏi rõ ràng, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai người vừa tiến thêm một bước, không thể bởi vì chuyện này mà tạo khoản cách giữa bọn họ được.
P/S by Thỏ: Rốt cuộc cũng chờ hai anh lăn giường, nhưng qui-sờ-ma lại dùng cua đồng che lại hết thế, xôi thịt cụa mị đâu hết rùi (╯‵□′)╯︵┴─┴
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất