Chương 14
Kiếp thứ hai.
14.
Đêm, Tiểu Linh khẽ nhắm mắt gối đầu lên chân Hứa Xuyên Hòa. Cậu thở hổn hển, khuôn mặt đỏ au như phát sốt. Mấy đêm nay cậu vẫn luôn yêu cầu hắn "cướp đoạt" mình, kỳ thực chính là trao tình yêu và chất dinh dưỡng. Chỉ có như vậy ngày hôm sau cậu mới có thể lên tinh thần, làm bạn với hắn.
Nhưng khi kết thúc nụ hôn dài đêm nay, Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Hứa Xuyên Hòa. Cậu trề môi, nói: "A Xuyên, ngày mai anh nên về nhà."
Đương nhiên Hứa Xuyên Hòa hiểu câu này có ý gì, đóa Linh Lan trong tầm mắt đang dần héo úa. Hắn phải đợi hơn hai trăm ngày đêm mới có thể gặp lại Tiểu Linh.
Hứa Xuyên Hòa gật đầu một cách máy móc: "Hiểu rồi."
Tiểu Linh ngồi dậy, vùi đầu vào cổ hắn ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về Hứa Xuyên Hòa. Dường như vẫn không đủ, cậu bèn quấn chặt lấy hắn nom như Koala.
Mặt hồ yên tĩnh, trong bóng tối hiện ra ánh sáng yếu ớt của đom đóm. Hứa Xuyên Hòa ôm lấy bờ vai gầy yếu của thiếu niên, hỏi nhỏ bên tai cậu: "Tiểu Linh, em từng có nguyện vọng nào không?"
Tiểu Linh cười, trả lời: "Có chứ."
Nghe giọng điệu vui vẻ của cậu, Hứa Xuyên Hòa cũng nở nụ cười: "Là gì vậy? Nói anh biết, được không?"
"Được." Tiểu Linh hắng giọng, nói cách nghiêm trang. "Nếu có thể, em muốn trở thành một người bình thường. Một người bình thường trải qua hỉ nộ ái ố với A Xuyên, cố gắng sống lâu trăm tuổi bên cạnh anh."
Khu rừng sâu vắng lặng tràn ngập tiếng cười giòn giã của hai thiếu niên.
Đôi môi mấp máy, Hứa Xuyên Hòa cắn chặt răng thở dài một hơi. Hắn ôm lấy Tiểu Linh mà lắc qua lắc lại, dỗ dành người nọ từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc này đây, Hứa Xuyên Hòa ước gì mình đừng bao giờ tỉnh lại.
"Anh có câu này muốn nói với em." Hứa Xuyên Hòa xoa đầu Tiểu Linh. "Nếu trễ nữa thì muộn mất."
Tiểu Linh nhắm mắt lại, khẽ thì thào: "Thế nhanh lên."
Hứa Xuyên Hòa hôn lên vành tai Tiểu Linh, nói: "Anh cũng yêu em nhất."
Tiểu Linh mỉm cười vô cùng hạnh phúc trong vòng tay hắn. Nhưng dẫu đã dùng hết sức lực, cậu vẫn không thể đáp lại hắn dù chỉ một chữ.
Khi Hứa Xuyên Hòa choàng tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn Tiểu Linh. Hắn ngồi xếp bằng trước bụi Linh Lan úa tàn từ sáng sớm đến tối muộn, sau đó thu dọn vali đi về căn nhà gỗ với những bước chân vô vọng của một thể xác mất đi linh hồn.
Mỗi ngày trong tháng Chín, hắn đều đến cuối rừng. Nhưng ở đó chỉ có một hồ nước êm ả, chứ không có Tiểu Linh.
Mất ngủ, lo âu, khó tập trung khi vẽ tranh khiến căn phòng ngủ của Hứa Xuyên Hòa phủ kín trang giấy phác họa. Hắn miệt mài cầm bút bất kể ngày đêm, tâm trạng lo được lo mất làm hắn chẳng thể sống yên ổn dù chỉ một giây.
Liệu chúng mình có còn gặp lại nhau vào năm sau không? Hứa Xuyên Hòa tự hỏi không biết bao nhiêu lần. Hắn ngồi xổm ngay bậc tam cấp trước căn nhà gỗ, rít một hơi thuốc thật dài và đưa mắt nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên cao.
Cuối thu, tiết trời nông thôn đột ngột rét lạnh. Áo khoác dày thay cho quần áo mỏng, Hứa Xuyên Hòa đang nhấm nháp trà lúa mạch do ông nội pha, xem tin tức buổi tối trên tivi.
Ông nội đã ngủ thiếp đi trên sô pha tự lúc nào. Hứa Xuyên Hòa dém chăn bông cho ông, đoạn tắt tivi trở về phòng ngủ.
Hắn ngồi co ro trên giường với đôi mắt trống rỗng.
Hắn đang nghĩ về Tiểu Linh.
Hứa Xuyên Hòa gác khuỷu tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Phòng ốc tăm tối, chỉ có chút ánh sáng lập lòe trên điếu thuốc giữa môi hắn. Hắn nhìn những sợi khói đang uốn lượn bay lên, nghĩ về Tiểu Linh trong cơn nhung nhớ điên cuồng.
Hứa Xuyên Hòa cảm thấy toàn thân vừa nóng vừa lạnh, mồ hôi túa ra ướt đẫm tấm lưng. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hét lớn. Hứa Xuyên Hòa bật dậy, hơi thở suy yếu đến mức đứng không vững. Hắn cố gắng chạy ra ngoài, bàn tay run rẩy kéo lấy cửa.
Ánh lửa chói mắt tràn ngập phía chân trời, sóng nhiệt dữ dội như ùa thẳng vào mặt. Hứa Xuyên Hòa trợn to mắt, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Dãy núi phía xa chìm trong biển lửa, sáng rực như muốn thiêu đốt nửa bầu trời. Ngọn lửa lan nhanh, phút chốc đã bay về phía đông nam núi.
Ánh nhìn của Hứa Xuyên Hòa dừng lại nơi lối vào khu rừng...
Tiểu Linh!
Hứa Xuyên Hòa nhảy xuống bậc thang, đối mặt với gió núi nóng rực thét gào. Hắn tuyệt vọng gọi tên Tiểu Linh, chạy như điên về phía cuối rừng.
14.
Đêm, Tiểu Linh khẽ nhắm mắt gối đầu lên chân Hứa Xuyên Hòa. Cậu thở hổn hển, khuôn mặt đỏ au như phát sốt. Mấy đêm nay cậu vẫn luôn yêu cầu hắn "cướp đoạt" mình, kỳ thực chính là trao tình yêu và chất dinh dưỡng. Chỉ có như vậy ngày hôm sau cậu mới có thể lên tinh thần, làm bạn với hắn.
Nhưng khi kết thúc nụ hôn dài đêm nay, Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Hứa Xuyên Hòa. Cậu trề môi, nói: "A Xuyên, ngày mai anh nên về nhà."
Đương nhiên Hứa Xuyên Hòa hiểu câu này có ý gì, đóa Linh Lan trong tầm mắt đang dần héo úa. Hắn phải đợi hơn hai trăm ngày đêm mới có thể gặp lại Tiểu Linh.
Hứa Xuyên Hòa gật đầu một cách máy móc: "Hiểu rồi."
Tiểu Linh ngồi dậy, vùi đầu vào cổ hắn ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về Hứa Xuyên Hòa. Dường như vẫn không đủ, cậu bèn quấn chặt lấy hắn nom như Koala.
Mặt hồ yên tĩnh, trong bóng tối hiện ra ánh sáng yếu ớt của đom đóm. Hứa Xuyên Hòa ôm lấy bờ vai gầy yếu của thiếu niên, hỏi nhỏ bên tai cậu: "Tiểu Linh, em từng có nguyện vọng nào không?"
Tiểu Linh cười, trả lời: "Có chứ."
Nghe giọng điệu vui vẻ của cậu, Hứa Xuyên Hòa cũng nở nụ cười: "Là gì vậy? Nói anh biết, được không?"
"Được." Tiểu Linh hắng giọng, nói cách nghiêm trang. "Nếu có thể, em muốn trở thành một người bình thường. Một người bình thường trải qua hỉ nộ ái ố với A Xuyên, cố gắng sống lâu trăm tuổi bên cạnh anh."
Khu rừng sâu vắng lặng tràn ngập tiếng cười giòn giã của hai thiếu niên.
Đôi môi mấp máy, Hứa Xuyên Hòa cắn chặt răng thở dài một hơi. Hắn ôm lấy Tiểu Linh mà lắc qua lắc lại, dỗ dành người nọ từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc này đây, Hứa Xuyên Hòa ước gì mình đừng bao giờ tỉnh lại.
"Anh có câu này muốn nói với em." Hứa Xuyên Hòa xoa đầu Tiểu Linh. "Nếu trễ nữa thì muộn mất."
Tiểu Linh nhắm mắt lại, khẽ thì thào: "Thế nhanh lên."
Hứa Xuyên Hòa hôn lên vành tai Tiểu Linh, nói: "Anh cũng yêu em nhất."
Tiểu Linh mỉm cười vô cùng hạnh phúc trong vòng tay hắn. Nhưng dẫu đã dùng hết sức lực, cậu vẫn không thể đáp lại hắn dù chỉ một chữ.
Khi Hứa Xuyên Hòa choàng tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn Tiểu Linh. Hắn ngồi xếp bằng trước bụi Linh Lan úa tàn từ sáng sớm đến tối muộn, sau đó thu dọn vali đi về căn nhà gỗ với những bước chân vô vọng của một thể xác mất đi linh hồn.
Mỗi ngày trong tháng Chín, hắn đều đến cuối rừng. Nhưng ở đó chỉ có một hồ nước êm ả, chứ không có Tiểu Linh.
Mất ngủ, lo âu, khó tập trung khi vẽ tranh khiến căn phòng ngủ của Hứa Xuyên Hòa phủ kín trang giấy phác họa. Hắn miệt mài cầm bút bất kể ngày đêm, tâm trạng lo được lo mất làm hắn chẳng thể sống yên ổn dù chỉ một giây.
Liệu chúng mình có còn gặp lại nhau vào năm sau không? Hứa Xuyên Hòa tự hỏi không biết bao nhiêu lần. Hắn ngồi xổm ngay bậc tam cấp trước căn nhà gỗ, rít một hơi thuốc thật dài và đưa mắt nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên cao.
Cuối thu, tiết trời nông thôn đột ngột rét lạnh. Áo khoác dày thay cho quần áo mỏng, Hứa Xuyên Hòa đang nhấm nháp trà lúa mạch do ông nội pha, xem tin tức buổi tối trên tivi.
Ông nội đã ngủ thiếp đi trên sô pha tự lúc nào. Hứa Xuyên Hòa dém chăn bông cho ông, đoạn tắt tivi trở về phòng ngủ.
Hắn ngồi co ro trên giường với đôi mắt trống rỗng.
Hắn đang nghĩ về Tiểu Linh.
Hứa Xuyên Hòa gác khuỷu tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Phòng ốc tăm tối, chỉ có chút ánh sáng lập lòe trên điếu thuốc giữa môi hắn. Hắn nhìn những sợi khói đang uốn lượn bay lên, nghĩ về Tiểu Linh trong cơn nhung nhớ điên cuồng.
Hứa Xuyên Hòa cảm thấy toàn thân vừa nóng vừa lạnh, mồ hôi túa ra ướt đẫm tấm lưng. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hét lớn. Hứa Xuyên Hòa bật dậy, hơi thở suy yếu đến mức đứng không vững. Hắn cố gắng chạy ra ngoài, bàn tay run rẩy kéo lấy cửa.
Ánh lửa chói mắt tràn ngập phía chân trời, sóng nhiệt dữ dội như ùa thẳng vào mặt. Hứa Xuyên Hòa trợn to mắt, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Dãy núi phía xa chìm trong biển lửa, sáng rực như muốn thiêu đốt nửa bầu trời. Ngọn lửa lan nhanh, phút chốc đã bay về phía đông nam núi.
Ánh nhìn của Hứa Xuyên Hòa dừng lại nơi lối vào khu rừng...
Tiểu Linh!
Hứa Xuyên Hòa nhảy xuống bậc thang, đối mặt với gió núi nóng rực thét gào. Hắn tuyệt vọng gọi tên Tiểu Linh, chạy như điên về phía cuối rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất