Chương 110: Thiện lão tướng quân
Rõ ràng là lúc này Cố Hồng Đào cũng có chút không chắc chắn, hoặc là trong lòng đã có đáp án, nhưng chẳng qua là đáp án này khó có thể thuyết phục bản thân tin tưởng.
Một lúc lâu sau, Cố Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiện Bản Thanh: “Thiện lão tướng quân, bệnh của Vũ Băng...”
Nói đến đây, Cố Hồng Đào có chút không tiện mở miệng, Thiện Bản Thanh nắm lấy tay của Cố Hồng Đào.
Cố Hồng Đào có thể cảm nhận được lúc này tay của Thiện Bản Thanh toàn là mồ hôi. Hẳn là sự đau khổ trong lòng ông ấy không nhẹ nhõm hơn bệnh của Thiện Vũ Băng bao nhiêu.
“Ông Cố, có gì thì ông cứ nói thẳng, tôi có thể chịu đựng được.” Lúc này nhìn từ thái độ của Cố Hồng Đào, Thiện Bản Thanh hầu như đã đoán được rằng mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết.
Thậm chí có thể nói rằng ngay cả Cố Hồng Đào cũng bó tay.
“Thiện lão tướng quân, thật không dám giấu. Vừa nãy tôi vừa cẩn thận bắt mạch cho cô Vũ Băng, đây không phải nhân mạch!” Cố Hồng Đào lộ vẻ khó coi, cuối cùng thành thật trả lời.
Câu này khiến Thiện Bản Thanh ngơ ngác: “Ông có thể nói rõ hơn được không, không phải nhân mạch là sao?”
Thật ra Cố Hồng Đào cũng chỉ nửa tin nửa ngờ: “Tôi nói thế này nhé, ông đừng tức giận, trên thực tế cô Vũ Băng đã chết từ lâu rồi, sở dĩ có hiện tượng giả sống là vì tôi nghĩ trong thân thể của cô ấy có quỷ mạch đang kéo dài sinh mệnh cho cô ấy.”
“Quỷ mạch sẽ hút chất dinh dưỡng trên người cô ấy. Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi tin rằng trong thân thể của cô Vũ Băng giống như cái phễu vậy, dù bồi bổ thế nào cũng không có tác dụng gì đúng không?”
Thiện Bản Thanh gật đầu, thân thể của Thiện Vũ Băng thật sự giống như một cái động không đáy, nhiều năm trôi qua như vậy, dùng bất cứ phương pháp bồi dưỡng nào cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Thiện Bản Thanh gật đầu, quay đầu nhìn Thiện Vũ Băng nằm trên giường, không có bất cứ phản ứng gì cả. Ông ấy thở dài một hơi, khuôn mặt tràn đầy sự bất lực.
“Cố lão tiên sinh, ông nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn Vũ Băng đều suy nhược, có không ít bác sĩ cho rằng con bé sẽ chết trẻ. Mười mấy năm qua, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của con bé. Tôi đúng là không xứng làm ông nội.”
Nói đến đây, Thiện Bản Thanh đánh mạnh vào đùi mình, tỏ vẻ vô cùng đau buồn và tự trách.
Trên thực tế, Thiện Bản Thanh đã làm tất cả những gì có thể làm, nếu Thiện Vũ Băng không được sinh ra trong nhà họ Thiện và không có được một ông nội nâng niu mình trong lòng bàn tay như một báu vật thì cô bé đã chết từ lâu rồi.
“Ông Thiện đừng đau lòng quá, tuy tôi chưa từng gặp quỷ mạch nhưng đã hành tẩu trên giang hồ bao nhiêu năm qua, cộng với một vài bản thảo mà tổ tiên ghi chép, có thể tìm được một chút dâu vết.” Ý của Cố Hồng Đào là bảo Thiện Bản Thanh đừng vội đau lòng, có lẽ còn có cách khác.
Lời nói của Cố Hồng Đào giống như hải đăng soi sáng màn sương, khiến cho Thiện Bản Thanh vốn lạc đường tìm được phương hướng.
Chỉ thấy đôi mắt Thiện Bản Thanh lóe lên ánh sáng, kích động nắm lấy tay của Cố Hồng Đào, nói: “Cố lão tiên sinh, ông có cách đúng không? Chỉ cần ông có thể chữa khỏi cho Vũ Băng, cho dù ông đưa ra điều kiện gì thì tôi cũng đồng ý.”
Cố Hồng Đào lập tức đỡ lấy Thiện Bản Thanh nói: “Thiện lão tướng quân, ông đang nói gì vậy, ông là công thần khai quốc của Trung Quốc, là anh hùng dân tộc mà mọi người đều tôn kính. Có thể chia sẻ những lo lắng và giải quyết vấn đề cho ông là vinh hạnh của tôi. Huống hồ lần này tôi đến đây cũng bởi vì duyên phận, có điều có câu tôi cần phải nói trước…”
Thiện Bản Thanh gật đầu nói: “Cố lão tiên sinh, muốn nói gì thì ông cứ nói thẳng.”
“Thiện lão tướng quân, trước đó tôi đã nói rồi, tôi chưa từng gặp quỷ mạch như vậy, không có kinh nghiệm trong phương diện này. Mặc dù tổ tiên của tôi có ghi chép tương ứng về một số căn bệnh khó và phức tạp, nhưng không có nhiều kỹ thuật chữa bệnh kỳ diệu được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác nên tôi chỉ biết một chút.”
“Không hề nắm chắc rằng có thể chữa khỏi cho cô Vũ Băng. Thế nên tôi vẫn mong rằng Thiện lão tướng quân có thể chuẩn bị tinh thần.”
Cố Hồng Đào biết quy tắc này trong các gia tộc lớn, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Thiện Vũ Băng thì đương nhiên đối phương sẽ rất cảm kích. Nhưng nếu xảy ra sơ sót, hoặc là cuối cùng Thiện Vũ Băng chết thì Cố Hồng Đào sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao rất nhiều bác sĩ không dám kê thuốc cho Thiện Vũ Băng.
Vì vậy Cố Hồng Đào đương nhiên cần phải nói rõ cái lợi và hại. Ông ấy vốn là một người không quan tâm đến bất cứ điều gì trên thế giới. Danh lợi trên thiên hạ giống như giày rách bị vứt đi. Ông ấy không mong rằng nhà họ Thiện có thể cho mình vinh hoa phú quý, chỉ mong rằng mình không bị liên lụy.
Thiện Bản Thanh do dự một lát, Cố Hồng Đào lo lắng như vậy cũng chẳng có gì lạ, còn ông ấy lo lắng về kết quả hơn.
“Cố lão tiên sinh, ông có thể nắm chắc mấy phần?” Thiện Bản Thanh nhìn Cố Hồng Đào với ánh mắt thâm thúy.
Cố Hồng Đào quay người lại liếc nhìn Thiện Vũ Băng, nghiến răng nghiến lợi đưa ba ngón tay ra, nói: “Ba phần, trong thân thể của cô Vũ Băng có quỷ mạch, nếu muốn lấy nó ra, độ khó chẳng khác nào nghịch thiên cải mệnh. Vì vậy việc nắm chắc thật sự không cao. Không những vậy, hơn nữa dù chữa khỏi e rằng cũng sẽ…”
“E rằng cái gì?” Thiện Bản Thanh truy hỏi.
Một lúc lâu sau, Cố Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiện Bản Thanh: “Thiện lão tướng quân, bệnh của Vũ Băng...”
Nói đến đây, Cố Hồng Đào có chút không tiện mở miệng, Thiện Bản Thanh nắm lấy tay của Cố Hồng Đào.
Cố Hồng Đào có thể cảm nhận được lúc này tay của Thiện Bản Thanh toàn là mồ hôi. Hẳn là sự đau khổ trong lòng ông ấy không nhẹ nhõm hơn bệnh của Thiện Vũ Băng bao nhiêu.
“Ông Cố, có gì thì ông cứ nói thẳng, tôi có thể chịu đựng được.” Lúc này nhìn từ thái độ của Cố Hồng Đào, Thiện Bản Thanh hầu như đã đoán được rằng mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết.
Thậm chí có thể nói rằng ngay cả Cố Hồng Đào cũng bó tay.
“Thiện lão tướng quân, thật không dám giấu. Vừa nãy tôi vừa cẩn thận bắt mạch cho cô Vũ Băng, đây không phải nhân mạch!” Cố Hồng Đào lộ vẻ khó coi, cuối cùng thành thật trả lời.
Câu này khiến Thiện Bản Thanh ngơ ngác: “Ông có thể nói rõ hơn được không, không phải nhân mạch là sao?”
Thật ra Cố Hồng Đào cũng chỉ nửa tin nửa ngờ: “Tôi nói thế này nhé, ông đừng tức giận, trên thực tế cô Vũ Băng đã chết từ lâu rồi, sở dĩ có hiện tượng giả sống là vì tôi nghĩ trong thân thể của cô ấy có quỷ mạch đang kéo dài sinh mệnh cho cô ấy.”
“Quỷ mạch sẽ hút chất dinh dưỡng trên người cô ấy. Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi tin rằng trong thân thể của cô Vũ Băng giống như cái phễu vậy, dù bồi bổ thế nào cũng không có tác dụng gì đúng không?”
Thiện Bản Thanh gật đầu, thân thể của Thiện Vũ Băng thật sự giống như một cái động không đáy, nhiều năm trôi qua như vậy, dùng bất cứ phương pháp bồi dưỡng nào cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Thiện Bản Thanh gật đầu, quay đầu nhìn Thiện Vũ Băng nằm trên giường, không có bất cứ phản ứng gì cả. Ông ấy thở dài một hơi, khuôn mặt tràn đầy sự bất lực.
“Cố lão tiên sinh, ông nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn Vũ Băng đều suy nhược, có không ít bác sĩ cho rằng con bé sẽ chết trẻ. Mười mấy năm qua, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của con bé. Tôi đúng là không xứng làm ông nội.”
Nói đến đây, Thiện Bản Thanh đánh mạnh vào đùi mình, tỏ vẻ vô cùng đau buồn và tự trách.
Trên thực tế, Thiện Bản Thanh đã làm tất cả những gì có thể làm, nếu Thiện Vũ Băng không được sinh ra trong nhà họ Thiện và không có được một ông nội nâng niu mình trong lòng bàn tay như một báu vật thì cô bé đã chết từ lâu rồi.
“Ông Thiện đừng đau lòng quá, tuy tôi chưa từng gặp quỷ mạch nhưng đã hành tẩu trên giang hồ bao nhiêu năm qua, cộng với một vài bản thảo mà tổ tiên ghi chép, có thể tìm được một chút dâu vết.” Ý của Cố Hồng Đào là bảo Thiện Bản Thanh đừng vội đau lòng, có lẽ còn có cách khác.
Lời nói của Cố Hồng Đào giống như hải đăng soi sáng màn sương, khiến cho Thiện Bản Thanh vốn lạc đường tìm được phương hướng.
Chỉ thấy đôi mắt Thiện Bản Thanh lóe lên ánh sáng, kích động nắm lấy tay của Cố Hồng Đào, nói: “Cố lão tiên sinh, ông có cách đúng không? Chỉ cần ông có thể chữa khỏi cho Vũ Băng, cho dù ông đưa ra điều kiện gì thì tôi cũng đồng ý.”
Cố Hồng Đào lập tức đỡ lấy Thiện Bản Thanh nói: “Thiện lão tướng quân, ông đang nói gì vậy, ông là công thần khai quốc của Trung Quốc, là anh hùng dân tộc mà mọi người đều tôn kính. Có thể chia sẻ những lo lắng và giải quyết vấn đề cho ông là vinh hạnh của tôi. Huống hồ lần này tôi đến đây cũng bởi vì duyên phận, có điều có câu tôi cần phải nói trước…”
Thiện Bản Thanh gật đầu nói: “Cố lão tiên sinh, muốn nói gì thì ông cứ nói thẳng.”
“Thiện lão tướng quân, trước đó tôi đã nói rồi, tôi chưa từng gặp quỷ mạch như vậy, không có kinh nghiệm trong phương diện này. Mặc dù tổ tiên của tôi có ghi chép tương ứng về một số căn bệnh khó và phức tạp, nhưng không có nhiều kỹ thuật chữa bệnh kỳ diệu được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác nên tôi chỉ biết một chút.”
“Không hề nắm chắc rằng có thể chữa khỏi cho cô Vũ Băng. Thế nên tôi vẫn mong rằng Thiện lão tướng quân có thể chuẩn bị tinh thần.”
Cố Hồng Đào biết quy tắc này trong các gia tộc lớn, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Thiện Vũ Băng thì đương nhiên đối phương sẽ rất cảm kích. Nhưng nếu xảy ra sơ sót, hoặc là cuối cùng Thiện Vũ Băng chết thì Cố Hồng Đào sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao rất nhiều bác sĩ không dám kê thuốc cho Thiện Vũ Băng.
Vì vậy Cố Hồng Đào đương nhiên cần phải nói rõ cái lợi và hại. Ông ấy vốn là một người không quan tâm đến bất cứ điều gì trên thế giới. Danh lợi trên thiên hạ giống như giày rách bị vứt đi. Ông ấy không mong rằng nhà họ Thiện có thể cho mình vinh hoa phú quý, chỉ mong rằng mình không bị liên lụy.
Thiện Bản Thanh do dự một lát, Cố Hồng Đào lo lắng như vậy cũng chẳng có gì lạ, còn ông ấy lo lắng về kết quả hơn.
“Cố lão tiên sinh, ông có thể nắm chắc mấy phần?” Thiện Bản Thanh nhìn Cố Hồng Đào với ánh mắt thâm thúy.
Cố Hồng Đào quay người lại liếc nhìn Thiện Vũ Băng, nghiến răng nghiến lợi đưa ba ngón tay ra, nói: “Ba phần, trong thân thể của cô Vũ Băng có quỷ mạch, nếu muốn lấy nó ra, độ khó chẳng khác nào nghịch thiên cải mệnh. Vì vậy việc nắm chắc thật sự không cao. Không những vậy, hơn nữa dù chữa khỏi e rằng cũng sẽ…”
“E rằng cái gì?” Thiện Bản Thanh truy hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất