Chương 112: Tôi sao?
Thiện Bản Thanh gật đầu nói: “Chắc là hôm nay cô ấy cũng đến đây, nếu ông muốn gặp thì bây giờ tôi sẽ sai người mời cô ấy vào.”
Cố Hồng Đào đưa tay thực hiện động tác mời: “Nhanh lên, có lẽ trên người cô ấy có hy vọng của cô Vũ Băng.”
…
“Sư phụ, sư phụ coi thường người khác quá, dù sao người ta cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới y học Trung Quốc, chắc chắn là vẫn có bản lĩnh thật sự.” Tiêu Tuyết Ny không tán thành với việc Tô Vũ khẳng định rằng Cố Hồng Đào bất lực trước bệnh tình của Thiện Vũ Băng.
“Hầy, con nhóc này thật là, cùi chỏ hướng ra ngoài, có phải cho rằng người ta nhiều râu hơn sư phụ nên nghĩ người ta giỏi lắm đúng không?”
“Không phải, tôi chỉ nói vậy thôi, hơn nữa tôi cũng mong rằng Thiện Vũ Băng có thể khỏe lại. À phải rồi, sư phụ nói như vậy không phải đã có cách rồi chứ?” Thiện Vũ Băng nhìn Tô Vũ với ánh mắt mong chờ.
Tô Vũ bĩu môi nói: “Cái này ấy hả, tôi cũng chưa được gặp bệnh nhân, có điều bệnh nhân chưa chết thì tôi sẽ có cách.”
Tô Vũ không phải đang nói khoác, danh hiệu “Tiên Hạc Đế Tôn” của anh cũng không phải không có căn cứ, chỉ cần người đó chưa chết thì anh thật sự có cách xoay chuyển trời đất.
“Xin hỏi Tiêu Tuyết Ny của thành phố Tân Hải, bác sĩ Tiêu có mặt ở đây không?” Ngay khi Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ đang nói chuyện, một nhân viên cảnh vệ nhận được lệnh của Thiện Bản Thanh, đứng trước cửa cao giọng nói với mọi người.
Câu này khiến Tiêu Tuyết Ny ngơ ngác, sau đó rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía cô ấy, nhân viên cảnh vệ đó chạy thẳng đến trước mặt cô ấy, chào theo kiểu quân đội và nói: “Bác sĩ Tiêu, Thiện lão tướng quân và Cố lão tiên sinh mời cô đi vào có chuyện cần thương lượng.”
“Tôi sao?” Tiêu Tuyết Ny chỉ vào mặt mình và hỏi.
Nhân viên cảnh vệ đó gật đầu nói: “Xin hỏi cô là bác sĩ Tiêu Tuyết Ny đúng không?”
Tiêu Tuyết Ny gật đầu, sau đó nhân viên cạnh vệ thực hiện động tác mời và nói: “Vậy mời cô.”
Tiêu Tuyết Ny ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp, tại sao nhiều bác sĩ như vậy không mời mà lại mời cô ấy?
“Ơ kia, chuyện gì thế này? Mời một cô nhóc vào trong làm gì?” Hoa Khánh Húc khịt mũi, khinh thường Tiêu Tuyết Ny ra mặt.
Tuy nhiên, Thân Diễm Hà lại bắt đầu coi trọng. Phải biết rằng hiện giờ trong phòng ngoài Thiện Bản Thanh ra thì còn có Cố lão tiên sinh. Bỏ qua hàng loạt danh y, chỉ gọi một mình Tiêu Tuyết Ny, xem ra có lẽ đây là ý của Cố Hồng Đào. Xem ra lai lịch của Tiêu Tuyết Ny không đơn giản như họ nghĩ.
Có khi cô ấy là một người rất có năng lực. Nghĩ đến đây, Thân Diễm Hà liếc nhìn Hoa Khánh Húc đang chế giễu bên cạnh và nói: “Bác sĩ Hoa, người ta mời một cô gái mà không mời ông, dựa vào cái gì mà ông lại coi thường người ta hả?”
“Bà…” Hoa Khánh Húc bị chặn họng không nói nên lời.
Từ đầu đến cuối Thân Diễm Hà luôn đối đầu Hoa Khánh Húc, nguyên nhân chủ yếu là Thân Diễm Hà biết rằng tuy Hoa Khánh Húc có chút năng lực.
Nhưng danh tiếng trên giang hồ không được tốt cho lắm. Thầy thuốc vốn là người hành nghề y cứu tế thế nhân, cứu muôn dân trong thiên hạ khỏi nước sôi lửa bỏng. Nhưng Hoa Khánh Húc lại thấy lợi quên gốc, sùng bái một số người có quyền có thế nhưng lại không thèm liếc nhìn những nhân dân nghèo khổ dù chỉ một cái.
Đương nhiên Thân Diễm Hà không thể tỏ ra thân thiện với người như vậy được.
“Bác sĩ Tiêu, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Chắc chắn là Cố lão tiên sinh có chuyện cần thương lượng với cô, mau vào đi thôi.” Thân Diễm Hà đi tới nhắc nhở Tiêu Tuyết Ny.
Lúc này cuối cùng Tiêu Tuyết Ny cũng bừng tỉnh, cô ấy nuốt nước miếng, hơi căng thẳng kéo tay của Tô Vũ, đi về phía cửa trước sự dẫn dắt của nhân viên cảnh vệ.
Hai người đi đến trước cửa phòng, cảnh vệ vừa nãy lại ngăn cản Tô Vũ, nói: “Vị tiên sinh này mời dừng bước.”
Ngay sau đó thực hiện động tác mời với Tiêu Tuyết Ny: “Bác sĩ Tiêu, mời vào bên trong!”
Tiêu Tuyết Ny nhìn nhân viên cảnh vệ, đang định nói gì đó nhưng Tô Vũ lại nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, nói: “Vào đi, tôi đi ra ngoài chờ cô.”
“Nhưng…” Tiêu Tuyết Ny đang định nói gì đó, bởi vì cô ấy đã xem bệnh tình của Thiện Vũ Băng rồi, đương nhiên chắc chắn rằng mình không có cách nào.
Cuối cùng Tiêu Tuyết Ny ỡm ờ đi theo cảnh vệ bước vào phòng.
Những người bên ngoài lại bàn tán xôn xao: “Này, các người nói xem chàng trai đó là ai vậy?”
“Thế mà các người không nhận ra sao, kéo tay thì còn có thể là gì? Có điều hiện giờ dù sao bác sĩ Tiêu cũng là một nhân vật có máu mặt, chàng trai này trông có vẻ bình thường, bác sĩ Tiêu thích cậu ta chỗ nào hả?”
“Nói nhỏ thôi, lỡ như người ta nghe thấy thì không ổn đâu.”
Sau khi đóng cửa lại, cảnh vệ xoay người lại nói mới Tô Vũ và thực hiện động tác mời: “Mời vị tiên sinh này đến sảnh lớn uống trà.”
Tô Vũ gật đầu đi theo cảnh vệ đến sảnh lớn, người ta làm như vậy đương nhiên là có suy nghĩ riêng. Dù sao thì tình trạng hiện giờ của Thiện Vũ Băng, nếu có nhiều người xen vào thì không biết nên nghe ai mới phải.
Huống hồ chữa bệnh không phải hóng hớt, Tô Vũ cũng không có hứng thú.
Trong phòng bệnh của Thiện Vũ Băng. Sau khi Tiêu Tuyết Ny đi vào, Thiện Bản Thanh bèn bước tới giới thiệu: “Nào, bác sĩ Tiêu, tôi giới thiệu một chút, đây là Cố lão tiên sinh.”
Cố Hồng Đào đưa tay thực hiện động tác mời: “Nhanh lên, có lẽ trên người cô ấy có hy vọng của cô Vũ Băng.”
…
“Sư phụ, sư phụ coi thường người khác quá, dù sao người ta cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới y học Trung Quốc, chắc chắn là vẫn có bản lĩnh thật sự.” Tiêu Tuyết Ny không tán thành với việc Tô Vũ khẳng định rằng Cố Hồng Đào bất lực trước bệnh tình của Thiện Vũ Băng.
“Hầy, con nhóc này thật là, cùi chỏ hướng ra ngoài, có phải cho rằng người ta nhiều râu hơn sư phụ nên nghĩ người ta giỏi lắm đúng không?”
“Không phải, tôi chỉ nói vậy thôi, hơn nữa tôi cũng mong rằng Thiện Vũ Băng có thể khỏe lại. À phải rồi, sư phụ nói như vậy không phải đã có cách rồi chứ?” Thiện Vũ Băng nhìn Tô Vũ với ánh mắt mong chờ.
Tô Vũ bĩu môi nói: “Cái này ấy hả, tôi cũng chưa được gặp bệnh nhân, có điều bệnh nhân chưa chết thì tôi sẽ có cách.”
Tô Vũ không phải đang nói khoác, danh hiệu “Tiên Hạc Đế Tôn” của anh cũng không phải không có căn cứ, chỉ cần người đó chưa chết thì anh thật sự có cách xoay chuyển trời đất.
“Xin hỏi Tiêu Tuyết Ny của thành phố Tân Hải, bác sĩ Tiêu có mặt ở đây không?” Ngay khi Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ đang nói chuyện, một nhân viên cảnh vệ nhận được lệnh của Thiện Bản Thanh, đứng trước cửa cao giọng nói với mọi người.
Câu này khiến Tiêu Tuyết Ny ngơ ngác, sau đó rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía cô ấy, nhân viên cảnh vệ đó chạy thẳng đến trước mặt cô ấy, chào theo kiểu quân đội và nói: “Bác sĩ Tiêu, Thiện lão tướng quân và Cố lão tiên sinh mời cô đi vào có chuyện cần thương lượng.”
“Tôi sao?” Tiêu Tuyết Ny chỉ vào mặt mình và hỏi.
Nhân viên cảnh vệ đó gật đầu nói: “Xin hỏi cô là bác sĩ Tiêu Tuyết Ny đúng không?”
Tiêu Tuyết Ny gật đầu, sau đó nhân viên cạnh vệ thực hiện động tác mời và nói: “Vậy mời cô.”
Tiêu Tuyết Ny ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp, tại sao nhiều bác sĩ như vậy không mời mà lại mời cô ấy?
“Ơ kia, chuyện gì thế này? Mời một cô nhóc vào trong làm gì?” Hoa Khánh Húc khịt mũi, khinh thường Tiêu Tuyết Ny ra mặt.
Tuy nhiên, Thân Diễm Hà lại bắt đầu coi trọng. Phải biết rằng hiện giờ trong phòng ngoài Thiện Bản Thanh ra thì còn có Cố lão tiên sinh. Bỏ qua hàng loạt danh y, chỉ gọi một mình Tiêu Tuyết Ny, xem ra có lẽ đây là ý của Cố Hồng Đào. Xem ra lai lịch của Tiêu Tuyết Ny không đơn giản như họ nghĩ.
Có khi cô ấy là một người rất có năng lực. Nghĩ đến đây, Thân Diễm Hà liếc nhìn Hoa Khánh Húc đang chế giễu bên cạnh và nói: “Bác sĩ Hoa, người ta mời một cô gái mà không mời ông, dựa vào cái gì mà ông lại coi thường người ta hả?”
“Bà…” Hoa Khánh Húc bị chặn họng không nói nên lời.
Từ đầu đến cuối Thân Diễm Hà luôn đối đầu Hoa Khánh Húc, nguyên nhân chủ yếu là Thân Diễm Hà biết rằng tuy Hoa Khánh Húc có chút năng lực.
Nhưng danh tiếng trên giang hồ không được tốt cho lắm. Thầy thuốc vốn là người hành nghề y cứu tế thế nhân, cứu muôn dân trong thiên hạ khỏi nước sôi lửa bỏng. Nhưng Hoa Khánh Húc lại thấy lợi quên gốc, sùng bái một số người có quyền có thế nhưng lại không thèm liếc nhìn những nhân dân nghèo khổ dù chỉ một cái.
Đương nhiên Thân Diễm Hà không thể tỏ ra thân thiện với người như vậy được.
“Bác sĩ Tiêu, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Chắc chắn là Cố lão tiên sinh có chuyện cần thương lượng với cô, mau vào đi thôi.” Thân Diễm Hà đi tới nhắc nhở Tiêu Tuyết Ny.
Lúc này cuối cùng Tiêu Tuyết Ny cũng bừng tỉnh, cô ấy nuốt nước miếng, hơi căng thẳng kéo tay của Tô Vũ, đi về phía cửa trước sự dẫn dắt của nhân viên cảnh vệ.
Hai người đi đến trước cửa phòng, cảnh vệ vừa nãy lại ngăn cản Tô Vũ, nói: “Vị tiên sinh này mời dừng bước.”
Ngay sau đó thực hiện động tác mời với Tiêu Tuyết Ny: “Bác sĩ Tiêu, mời vào bên trong!”
Tiêu Tuyết Ny nhìn nhân viên cảnh vệ, đang định nói gì đó nhưng Tô Vũ lại nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, nói: “Vào đi, tôi đi ra ngoài chờ cô.”
“Nhưng…” Tiêu Tuyết Ny đang định nói gì đó, bởi vì cô ấy đã xem bệnh tình của Thiện Vũ Băng rồi, đương nhiên chắc chắn rằng mình không có cách nào.
Cuối cùng Tiêu Tuyết Ny ỡm ờ đi theo cảnh vệ bước vào phòng.
Những người bên ngoài lại bàn tán xôn xao: “Này, các người nói xem chàng trai đó là ai vậy?”
“Thế mà các người không nhận ra sao, kéo tay thì còn có thể là gì? Có điều hiện giờ dù sao bác sĩ Tiêu cũng là một nhân vật có máu mặt, chàng trai này trông có vẻ bình thường, bác sĩ Tiêu thích cậu ta chỗ nào hả?”
“Nói nhỏ thôi, lỡ như người ta nghe thấy thì không ổn đâu.”
Sau khi đóng cửa lại, cảnh vệ xoay người lại nói mới Tô Vũ và thực hiện động tác mời: “Mời vị tiên sinh này đến sảnh lớn uống trà.”
Tô Vũ gật đầu đi theo cảnh vệ đến sảnh lớn, người ta làm như vậy đương nhiên là có suy nghĩ riêng. Dù sao thì tình trạng hiện giờ của Thiện Vũ Băng, nếu có nhiều người xen vào thì không biết nên nghe ai mới phải.
Huống hồ chữa bệnh không phải hóng hớt, Tô Vũ cũng không có hứng thú.
Trong phòng bệnh của Thiện Vũ Băng. Sau khi Tiêu Tuyết Ny đi vào, Thiện Bản Thanh bèn bước tới giới thiệu: “Nào, bác sĩ Tiêu, tôi giới thiệu một chút, đây là Cố lão tiên sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất