Chương 129: Việc thứ hai là
"Giết Ngô Tú Phong là tôi chứ không phải ông, hơn nữa hai phe giao tranh cũng không xử lý sứ giả, ông sợ cái gì? Được rồi, nếu ông không muốn, tôi sẽ giao việc này cho người khác làm, ông cứ đi đi." Tô Vũ thuận miệng nói rồi phẩy tay ra hiệu cho Từ Thiên Thành rời đi.
Việc đầu tiên được giao, Từ Thiên Thành đã sợ bóng sợ gió, về sau còn làm được việc lớn gì nữa, đạo lý này Từ Thiên Thành cũng hiểu.
Nếu từ chối việc này, chỉ sợ là về sau Tô Vũ sẽ không còn tin tưởng giao trọng trách nữa. Cuối cùng, Từ Thiên Thành cắn răng nói: "Được, ngày mai tôi sẽ sắp xếp việc này cho anh Tô. Vậy còn việc thứ hai anh vừa nói đó là?"
"Việc thứ hai là, người các ông gọi là ông Diêm kia là ai?"
Lời này khiến Từ Thiên Thành cảm giác như hai người hoàn toàn không quen biết.
"Hai người đã gặp mặt rồi mà?" Từ Thiên Thành khó hiểu hỏi lại.
"À, ông cũng biết chuyện đó à?" Tô Vũ không hề biết ai là ông Diêm, nói thế chỉ để làm bước đệm cho Từ Thiên Thành nói ra thôi.
"Anh Tô, tôi không có ý điều tra đâu, lần trước hai người gặp nhau ở triển lãm châu báu, đâu phải bí mật gì, ai cũng biết cả mà." Từ Thiên Thành nói thẳng.
Tô Vũ suy nghĩ kỹ lại, phân tích sơ qua, có lẽ đoán ra ai là người họ gọi là ông Diêm. Sau đó anh lắc đầu, trước đây ở triển lãm châu báu và khám bệnh ở nhà họ Thiện, Tô Vũ cũng từng gặp ông Diêm này, chỉ là bản thân không hề hay biết mà thôi.
Nghĩ lại, người này cũng chẳng đáng e ngại gì, chỉ là kẻ lợi dụng thế lực ức hiếp người khác mà thôi, không đáng lo. Còn người mà ông Diêm dựa vào, Tô Vũ suy đoán chỉ có thể là Thiện Bản Thanh mà thôi.
Còn Thiện Bản Thanh sẽ ra tay với Tô Vũ sao? Đừng đùa chứ, mạng của cô cháu gái quý báu của ông ấy vẫn còn nằm trong tay Tô Vũ mà.
Như vậy thì xem ra, trước đây nỗi lo Tô Vũ sẽ bị ông Diêm kia trả thù chỉ là lo quá mức, ông Diêm này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Còn lại chỉ có Lục Hợp Môn mà thôi, nếu họ thực sự muốn tìm lại công bằng cho Ngô Tú Phong, Tô Vũ cũng không ngại biến Lục Hợp Môn này thành bụi bay trong Trung Quốc.
Về những chuyện Tô Vũ dặn dò, Từ Thiên Thành còn cần suy nghĩ kỹ, đây không phải chuyện nhỏ, nếu sơ suất sẽ gây ra rắc rối lớn, dù sao cũng là đi chọc mông hổ mà: "Vậy, nếu anh Tô không còn việc gì nữa, tôi đi về sắp xếp đây." Từ Thiên Thành cung kính nói với Tô Vũ.
"Sao thế, ông đã quên mình tới đây làm gì rồi à? Gia đình cậu tôi, ông cũng thấy rồi đấy, tôi không muốn sau này họ vất vả như thế nữa, nếu ông có thể giúp đỡ gì thì giúp đỡ, phải xử lý thế nào ông hiểu mà phải không?" Trước đây anh có hơi lơ là, có thể không quan tâm đến người nhà họ Tô, nhưng bà ngoại với gia đình cậu đối xử tốt với anh, không lý do để để họ cứ phải chịu khổ như vậy, đối với Từ Thiên Thành thì việc này chỉ là cái giơ tay nhấc chân thôi.
"À à, tôi hiểu rồi, cứ để tôi lo, chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng."
Tô Vũ vỗ vai Từ Thiên Thành: "Vậy cảm ơn nhé!"
"Hai người nói chuyện gì thế? Lâu quá rồi, mau tới ăn trái cây đi." Trên bàn đã có một đĩa lớn dưa hấu cắt sẵn cùng một số loại trái cây khác, Lâm Thiến gọi Tô Vũ và Từ Thiên Thành mau tới ăn.
Tô Vũ bước tới nói với Từ Thiên Thành: "Ông chủ Từ, ông ở lại nói chuyện với cậu tôi đi, tôi còn chút việc phải ra ngoài, nhớ chuyện tôi nói với ông đấy."
Từ Thiên Thành gật đầu liên tục, nhận lấy miếng dưa hấu từ tay Lâm Thiến: "Yên tâm đi, giao cho tôi là được rồi."
"Cùng ra ngoài không?" Tô Vũ giơ tay phải hỏi Mã Hiểu Lô.
Mã Hiểu Lộ lau miệng rồi đứng dậy nói với Lâm Thiến: "Mẹ ơi, con và anh ấy ra ngoài dạo chút nha."
"Đừng đi xa quá nhé." Lâm Thiến dặn dò một câu, rồi hai người cầm tay nhau bước ra ngoài.
Đi trên đường, Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi: "Ông chủ Từ đó là ai vậy?"
"Haha, chỉ là ông chủ Từ thôi, trước đó anh có chữa bệnh cho ông ấy nên ông ấy rất cảm kích anh." Tô Vũ thuận miệng nói.
"Anh đừng có lừa em, đó có phải là cảm kích đâu? Rõ ràng là hạ mình nịnh nọt, nhanh nói đi, không thì em dùng hình phạt đấy." Mã Hiểu Lộ nói rồi đưa một tay đặt lên hông của Tô Vũ.
"Được rồi được rồi, anh nói là được chứ gì, em còn nhớ người đàn ông hôm ăn ở Bách Vị Cư chứ." Tô Vũ nói xong, Mã Hiểu Lộ gật đầu.
“Vậy em cảm thấy ông ta là dạng người gì?” Tô Vũ hỏi tiếp.
“Cái này à, em đoán là một nhân vật lớn, khí chất phi phàm.” Mã Hiểu Lô nhận xét điểm này khá đúng.
“Người này cũng giống người kia.”
Việc đầu tiên được giao, Từ Thiên Thành đã sợ bóng sợ gió, về sau còn làm được việc lớn gì nữa, đạo lý này Từ Thiên Thành cũng hiểu.
Nếu từ chối việc này, chỉ sợ là về sau Tô Vũ sẽ không còn tin tưởng giao trọng trách nữa. Cuối cùng, Từ Thiên Thành cắn răng nói: "Được, ngày mai tôi sẽ sắp xếp việc này cho anh Tô. Vậy còn việc thứ hai anh vừa nói đó là?"
"Việc thứ hai là, người các ông gọi là ông Diêm kia là ai?"
Lời này khiến Từ Thiên Thành cảm giác như hai người hoàn toàn không quen biết.
"Hai người đã gặp mặt rồi mà?" Từ Thiên Thành khó hiểu hỏi lại.
"À, ông cũng biết chuyện đó à?" Tô Vũ không hề biết ai là ông Diêm, nói thế chỉ để làm bước đệm cho Từ Thiên Thành nói ra thôi.
"Anh Tô, tôi không có ý điều tra đâu, lần trước hai người gặp nhau ở triển lãm châu báu, đâu phải bí mật gì, ai cũng biết cả mà." Từ Thiên Thành nói thẳng.
Tô Vũ suy nghĩ kỹ lại, phân tích sơ qua, có lẽ đoán ra ai là người họ gọi là ông Diêm. Sau đó anh lắc đầu, trước đây ở triển lãm châu báu và khám bệnh ở nhà họ Thiện, Tô Vũ cũng từng gặp ông Diêm này, chỉ là bản thân không hề hay biết mà thôi.
Nghĩ lại, người này cũng chẳng đáng e ngại gì, chỉ là kẻ lợi dụng thế lực ức hiếp người khác mà thôi, không đáng lo. Còn người mà ông Diêm dựa vào, Tô Vũ suy đoán chỉ có thể là Thiện Bản Thanh mà thôi.
Còn Thiện Bản Thanh sẽ ra tay với Tô Vũ sao? Đừng đùa chứ, mạng của cô cháu gái quý báu của ông ấy vẫn còn nằm trong tay Tô Vũ mà.
Như vậy thì xem ra, trước đây nỗi lo Tô Vũ sẽ bị ông Diêm kia trả thù chỉ là lo quá mức, ông Diêm này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Còn lại chỉ có Lục Hợp Môn mà thôi, nếu họ thực sự muốn tìm lại công bằng cho Ngô Tú Phong, Tô Vũ cũng không ngại biến Lục Hợp Môn này thành bụi bay trong Trung Quốc.
Về những chuyện Tô Vũ dặn dò, Từ Thiên Thành còn cần suy nghĩ kỹ, đây không phải chuyện nhỏ, nếu sơ suất sẽ gây ra rắc rối lớn, dù sao cũng là đi chọc mông hổ mà: "Vậy, nếu anh Tô không còn việc gì nữa, tôi đi về sắp xếp đây." Từ Thiên Thành cung kính nói với Tô Vũ.
"Sao thế, ông đã quên mình tới đây làm gì rồi à? Gia đình cậu tôi, ông cũng thấy rồi đấy, tôi không muốn sau này họ vất vả như thế nữa, nếu ông có thể giúp đỡ gì thì giúp đỡ, phải xử lý thế nào ông hiểu mà phải không?" Trước đây anh có hơi lơ là, có thể không quan tâm đến người nhà họ Tô, nhưng bà ngoại với gia đình cậu đối xử tốt với anh, không lý do để để họ cứ phải chịu khổ như vậy, đối với Từ Thiên Thành thì việc này chỉ là cái giơ tay nhấc chân thôi.
"À à, tôi hiểu rồi, cứ để tôi lo, chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng."
Tô Vũ vỗ vai Từ Thiên Thành: "Vậy cảm ơn nhé!"
"Hai người nói chuyện gì thế? Lâu quá rồi, mau tới ăn trái cây đi." Trên bàn đã có một đĩa lớn dưa hấu cắt sẵn cùng một số loại trái cây khác, Lâm Thiến gọi Tô Vũ và Từ Thiên Thành mau tới ăn.
Tô Vũ bước tới nói với Từ Thiên Thành: "Ông chủ Từ, ông ở lại nói chuyện với cậu tôi đi, tôi còn chút việc phải ra ngoài, nhớ chuyện tôi nói với ông đấy."
Từ Thiên Thành gật đầu liên tục, nhận lấy miếng dưa hấu từ tay Lâm Thiến: "Yên tâm đi, giao cho tôi là được rồi."
"Cùng ra ngoài không?" Tô Vũ giơ tay phải hỏi Mã Hiểu Lô.
Mã Hiểu Lộ lau miệng rồi đứng dậy nói với Lâm Thiến: "Mẹ ơi, con và anh ấy ra ngoài dạo chút nha."
"Đừng đi xa quá nhé." Lâm Thiến dặn dò một câu, rồi hai người cầm tay nhau bước ra ngoài.
Đi trên đường, Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi: "Ông chủ Từ đó là ai vậy?"
"Haha, chỉ là ông chủ Từ thôi, trước đó anh có chữa bệnh cho ông ấy nên ông ấy rất cảm kích anh." Tô Vũ thuận miệng nói.
"Anh đừng có lừa em, đó có phải là cảm kích đâu? Rõ ràng là hạ mình nịnh nọt, nhanh nói đi, không thì em dùng hình phạt đấy." Mã Hiểu Lộ nói rồi đưa một tay đặt lên hông của Tô Vũ.
"Được rồi được rồi, anh nói là được chứ gì, em còn nhớ người đàn ông hôm ăn ở Bách Vị Cư chứ." Tô Vũ nói xong, Mã Hiểu Lộ gật đầu.
“Vậy em cảm thấy ông ta là dạng người gì?” Tô Vũ hỏi tiếp.
“Cái này à, em đoán là một nhân vật lớn, khí chất phi phàm.” Mã Hiểu Lô nhận xét điểm này khá đúng.
“Người này cũng giống người kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất