Chương 154: Tạm thời cứ chờ đã!
Thân Kiến Quốc cũng dần dần nhận ra những người tới đây đều là đang hướng về Từ Thiên Thành.
“Ông chủ Từ, chúng ta có nên tiếp tục xử lý việc này theo quy trình không?” Người cảnh sát vừa nói chuyện với Thân Kiến Quốc ban nãy hơi cúi đầu trước Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành xua tay, ông ta biết chuyện này phải đợi Tô Vũ đến mới giải quyết được, ông ta không thể độc đoán.
Vì vậy ông ta phất tay nói: “Tạm thời cứ chờ đã!”
Người cảnh sát kia gật đầu, bắt đầu chỉ đạo mấy người cảnh sát chụp ảnh vết máu trên mặt đất để thu thập chứng cứ, thật ra chỉ là diễn kịch mà thôi.
Lúc này, Tô Vũ từ ngoài cửa đi vào, Từ Thiên Thành vội vàng đứng dậy, làm động tác mời Tô Vũ, nói: “Anh Tô, mời vào bên trong ạ.”
Tô Vũ bước vào, lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc, không nói gì mà chỉ ngồi trên ghế sô pha.
Từ Thiên Thành liếm môi, nói với Tô Vũ: “Anh Tô, ngài xem chuyện này có cần giao cho cảnh sát không?”
Tô Vũ lắc đầu, giao cho cảnh sát, cho dù Thân Kiến Quốc bị kết tội bắt cóc thì sẽ thế nào? Nhiều nhất cũng chỉ bị phạt vài năm tù giam.
Chỉ cần Thân Kiến Quốc chịu trả tiền, anh ta có thể được hưởng án treo, vậy chẳng khác nào không bị xử gì cả.
Mà Tô Vũ muốn anh ta phải trả giá nhiều hơn thế, không chỉ vậy, Tô Vũ còn cảm thấy trong người Thân Kiến Quốc có ẩn giấu bí mật nào đó.
Dám hạ cổ lên người Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ sẽ không để một người như vậy sống sót trên cõi đời này.
Sau đó Từ Thiên Thành xua tay với cảnh sát và luật sư, ra hiệu bọn họ đã hết chuyện ở đây, mau ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Vũ nhìn Thân Kiến Quốc, cười khẩy: “Anh là một cổ sư à?”
Thân Kiến Quốc không sợ hãi trợn mắt nhìn Tô Vũ: “Mày cũng có con mắt tinh tường đấy, nếu đã biết tao là cổ sư, còn không nhanh chóng thả tao đi, nếu không mày sẽ hối hận cả đời.”
Bởi vì vừa rồi Thân Kiến Quốc đã nhìn thấy, Mã Hiểu Lộ rất quan trọng với Tô Vũ.
Mà bây giờ cổ độc trong cơ thể Mã Hiểu Lộ sắp phát tác, chỉ có anh ta mới có thể trấn áp cổ độc, cho nên trong mắt anh ta, giờ Tô Vũ phải quỳ trên mặt đất cầu xin anh ta mới phải.
“Ồ, chỉ là một cổ sư mà đã vênh váo như thế à?” Tô Vũ nhún nhún vai, khinh thường nói.
Cho dù anh biết rất có thể trên người Mã Hiểu Lộ cũng có cổ trùng giống như trên người Triệu Mộng Nhã.
Nhưng Tô Vũ cũng không lo lắng, nếu thân là chưởng môn của Quỷ Y Môn mà còn không đối phó được một con cổ trùng nho nhỏ thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Sở dĩ hiện tại anh không giết Thân Kiến Quốc là vì Tô Vũ biết cổ sư nói chung đều có truyền thừa, nói cách khác, bọn chúng không chỉ có một người.
Hẳn là một môn phái, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, diệt cỏ tận gốc, cắt đứt hậu hoạn.
“Chẳng lẽ mày muốn nhìn thấy người mình thương chết một cách đau khổ ngay trước mặt mình à? Nếu giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tao thấy vui thì sẽ mở lòng từ bi mà cứu cô ta.”
Thân Kiến Quốc tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Tô Vũ, muốn làm gì thì làm.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai quá sai.
Chỉ thấy Tô Vũ tùy ý vung tay lên, ba cây châm vô sắc phản quang từ trong tay anh bay ra, xuyên qua hai vai và một bên đùi của Thân Kiến Quốc.
Chỉ trong chốc lát, Thân Kiến Quốc đã đau đớn quỳ trên mặt đất.
Từ Thiên Thành ở bên cạnh sửng sốt, cũng nhận ra vừa rồi hình như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể Thân Kiến Quốc.
“Có phải lần trước Thiên Cường đã chết như thế này không? Đây là cái quái gì vậy?” Từ Thiên Thành trợn mắt nghĩ thầm.
Mặc dù Từ Thiên Thành không nhìn rõ đó là gì, nhưng có thể hiểu nó là một loại ám khí nào đó.
Rõ ràng, nếu không bắn trúng người Thân Kiến Quốc mà xuyên thẳng vào đầu anh ta như trên du thuyền kia thì làm sao bây giờ anh ta còn sống được?
“Dùng thân dưỡng cổ, chỉ là phế vật.” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc đang quỳ trên mặt đất, dùng thái độ trịch thượng như kẻ nắm giữ sinh tử nói.
Vừa nãy Tô Vũ chỉ tiện tay đã lấy được ra ba con cổ trùng từ trên người Thân Kiến Quốc, giờ chúng đang bị ghim chặt trên tường, không thể động đậy.
Tô Vũ muốn nói với Thân Kiến Quốc rằng cái thứ mà anh ta lấy làm kiêu ngạo gì đó chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Rốt cuộc mày là ai?” Thân Kiến Quốc dùng một tay che bả vai, một tay che đùi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Vừa vung tay đã lấy được cổ trùng từ trong cơ thể anh ta ra, ngay cả đại trưởng lão cũng không thể làm được.
“Hừ, muốn mày chết thì mày vĩnh viễn không thể sống sót được.” Tô Vũ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy.
Anh đi tới đứng trước mặt Thân Kiến Quốc, nói: “Nhìn vào mắt tao.”
Lúc Thân Kiến Quốc ngẩng đầu lên, một tia sáng màu tím nhảy vào mắt anh ta.
Sau đó, mắt anh ta như bị đốt cháy, bỏng rát và đau đớn.
“Ông chủ Từ, chúng ta có nên tiếp tục xử lý việc này theo quy trình không?” Người cảnh sát vừa nói chuyện với Thân Kiến Quốc ban nãy hơi cúi đầu trước Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành xua tay, ông ta biết chuyện này phải đợi Tô Vũ đến mới giải quyết được, ông ta không thể độc đoán.
Vì vậy ông ta phất tay nói: “Tạm thời cứ chờ đã!”
Người cảnh sát kia gật đầu, bắt đầu chỉ đạo mấy người cảnh sát chụp ảnh vết máu trên mặt đất để thu thập chứng cứ, thật ra chỉ là diễn kịch mà thôi.
Lúc này, Tô Vũ từ ngoài cửa đi vào, Từ Thiên Thành vội vàng đứng dậy, làm động tác mời Tô Vũ, nói: “Anh Tô, mời vào bên trong ạ.”
Tô Vũ bước vào, lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc, không nói gì mà chỉ ngồi trên ghế sô pha.
Từ Thiên Thành liếm môi, nói với Tô Vũ: “Anh Tô, ngài xem chuyện này có cần giao cho cảnh sát không?”
Tô Vũ lắc đầu, giao cho cảnh sát, cho dù Thân Kiến Quốc bị kết tội bắt cóc thì sẽ thế nào? Nhiều nhất cũng chỉ bị phạt vài năm tù giam.
Chỉ cần Thân Kiến Quốc chịu trả tiền, anh ta có thể được hưởng án treo, vậy chẳng khác nào không bị xử gì cả.
Mà Tô Vũ muốn anh ta phải trả giá nhiều hơn thế, không chỉ vậy, Tô Vũ còn cảm thấy trong người Thân Kiến Quốc có ẩn giấu bí mật nào đó.
Dám hạ cổ lên người Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ sẽ không để một người như vậy sống sót trên cõi đời này.
Sau đó Từ Thiên Thành xua tay với cảnh sát và luật sư, ra hiệu bọn họ đã hết chuyện ở đây, mau ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Vũ nhìn Thân Kiến Quốc, cười khẩy: “Anh là một cổ sư à?”
Thân Kiến Quốc không sợ hãi trợn mắt nhìn Tô Vũ: “Mày cũng có con mắt tinh tường đấy, nếu đã biết tao là cổ sư, còn không nhanh chóng thả tao đi, nếu không mày sẽ hối hận cả đời.”
Bởi vì vừa rồi Thân Kiến Quốc đã nhìn thấy, Mã Hiểu Lộ rất quan trọng với Tô Vũ.
Mà bây giờ cổ độc trong cơ thể Mã Hiểu Lộ sắp phát tác, chỉ có anh ta mới có thể trấn áp cổ độc, cho nên trong mắt anh ta, giờ Tô Vũ phải quỳ trên mặt đất cầu xin anh ta mới phải.
“Ồ, chỉ là một cổ sư mà đã vênh váo như thế à?” Tô Vũ nhún nhún vai, khinh thường nói.
Cho dù anh biết rất có thể trên người Mã Hiểu Lộ cũng có cổ trùng giống như trên người Triệu Mộng Nhã.
Nhưng Tô Vũ cũng không lo lắng, nếu thân là chưởng môn của Quỷ Y Môn mà còn không đối phó được một con cổ trùng nho nhỏ thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Sở dĩ hiện tại anh không giết Thân Kiến Quốc là vì Tô Vũ biết cổ sư nói chung đều có truyền thừa, nói cách khác, bọn chúng không chỉ có một người.
Hẳn là một môn phái, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, diệt cỏ tận gốc, cắt đứt hậu hoạn.
“Chẳng lẽ mày muốn nhìn thấy người mình thương chết một cách đau khổ ngay trước mặt mình à? Nếu giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tao thấy vui thì sẽ mở lòng từ bi mà cứu cô ta.”
Thân Kiến Quốc tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Tô Vũ, muốn làm gì thì làm.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai quá sai.
Chỉ thấy Tô Vũ tùy ý vung tay lên, ba cây châm vô sắc phản quang từ trong tay anh bay ra, xuyên qua hai vai và một bên đùi của Thân Kiến Quốc.
Chỉ trong chốc lát, Thân Kiến Quốc đã đau đớn quỳ trên mặt đất.
Từ Thiên Thành ở bên cạnh sửng sốt, cũng nhận ra vừa rồi hình như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể Thân Kiến Quốc.
“Có phải lần trước Thiên Cường đã chết như thế này không? Đây là cái quái gì vậy?” Từ Thiên Thành trợn mắt nghĩ thầm.
Mặc dù Từ Thiên Thành không nhìn rõ đó là gì, nhưng có thể hiểu nó là một loại ám khí nào đó.
Rõ ràng, nếu không bắn trúng người Thân Kiến Quốc mà xuyên thẳng vào đầu anh ta như trên du thuyền kia thì làm sao bây giờ anh ta còn sống được?
“Dùng thân dưỡng cổ, chỉ là phế vật.” Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thân Kiến Quốc đang quỳ trên mặt đất, dùng thái độ trịch thượng như kẻ nắm giữ sinh tử nói.
Vừa nãy Tô Vũ chỉ tiện tay đã lấy được ra ba con cổ trùng từ trên người Thân Kiến Quốc, giờ chúng đang bị ghim chặt trên tường, không thể động đậy.
Tô Vũ muốn nói với Thân Kiến Quốc rằng cái thứ mà anh ta lấy làm kiêu ngạo gì đó chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Rốt cuộc mày là ai?” Thân Kiến Quốc dùng một tay che bả vai, một tay che đùi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Vừa vung tay đã lấy được cổ trùng từ trong cơ thể anh ta ra, ngay cả đại trưởng lão cũng không thể làm được.
“Hừ, muốn mày chết thì mày vĩnh viễn không thể sống sót được.” Tô Vũ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy.
Anh đi tới đứng trước mặt Thân Kiến Quốc, nói: “Nhìn vào mắt tao.”
Lúc Thân Kiến Quốc ngẩng đầu lên, một tia sáng màu tím nhảy vào mắt anh ta.
Sau đó, mắt anh ta như bị đốt cháy, bỏng rát và đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất