Chương 171: Chắc chắn là học theo Tô Vũ
“Chao ôi, mẹ đã từng này tuổi rồi, còn thời thượng gì chứ, xấu hổ lắm.” Lâm Thiến sống ở nông thôn bao nhiêu năm như vậy, đã không biết thời thượng là gì từ lâu, thứ gắn bó với bà hàng ngày chỉ là củi gạo dầu mắm thôi.
“Mẹ ơi, mẹ còn trẻ lắm, mẹ xem bà dì vừa nãy làm hồng hạnh vượt tường trang điểm lòe loẹt, còn sơn móng tay nữa chứ.” Mã Hiểu Lộ nói thẳng, chẳng kiêng kỵ gì cả.
Lâm Thiến lập tức ngắt lời nói: “Con nói linh tinh gì vậy, hồng hạnh vượt tường gì chứ? Chắc chắn là học theo Tô Vũ, xem mẹ trở về dạy dỗ thằng bé thế nào.”
…
Trong trung tâm thương mại, Lý Nguyệt Hoa đi từ bên ngoài vào trong cửa hàng, Quách Tự Cường cầm một bộ Âu phục màu đen cười hỏi: “Bà đi đâu vậy, bà xem bộ này thế nào?”
Lý Nguyệt Hoa day huyệt thái dương, cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là lại nhức đầu: “Mua mua mua, ông chỉ biết mua, nếu không phải lúc đầu ông cứ bắt buộc phải ép Thiếu Uy ra nước ngoài du học thì làm gì xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy chứ. Còn nữa, sau này không được ra ngoài cùng tôi nữa.”
Nếu ban đầu Tô Thiếu Uy không ra nước ngoài du học, vậy theo lý thì Mã Hiểu Lộ hẳn là con dâu của bà ta, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
“Sao thế? Người vừa nãy là ai vậy?” Quách Tự Cường nghi hoặc, nghĩ bụng tại sao bà ta vừa ra ngoài một chuyến, quay trở lại liền nổi trận lôi đình.
Lý Nguyệt Hoa cầm lấy Âu phục trong tay Quách Tự Cường rồi đặt vào tay nhân viên bán hàng: “Không mua nữa.”
Mua hay không là ý của khách hàng, nhân viên bán hàng cũng không tiện nói gì, mỉm cười tiễn hai người ra ngoài.
“Rốt cuộc người vừa nãy là ai vậy?” Sau khi ra khỏi cửa hàng, Quách Tự Cường vẫn không ngừng truy hỏi.
“Hầy… Tôi đã bảo ông đừng ra ngoài với tôi mà ông không nghe, bây giờ chuyện tốt của chúng ta rất có thể sẽ bị lộ tẩy.” Lý Nguyệt Hoa thở dài nói.
“Ý bà là cô gái vừa nãy quen biết sếp Tô à?” Quách Tự Cường cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong lòng Lý Nguyệt Hoa hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng Mã Hiểu Lộ đâu chỉ quen biết Tô Nhạc Luân, phải biết rằng cô mới là con dâu của Tô Nhạc Luân, mặc dù bây giờ họ không sống chung với nhau.
Tuy nhiên, điểm yếu của mình cứ luôn nằm trong tay người khác, điều này thật sự khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
“Không được, nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, ông về trước đi, để tôi nghĩ cách.” Tuy hiện giờ Mã Hiểu Lộ đã nhìn thấy nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thực tế. Bà ta phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với Mã Hiểu Lộ trước khi cô tìm được bằng chứng.
…
“Alo, em đang làm gì vậy?” Bởi vì buổi tối có hẹn với Thiện Bản Thanh nên Tô Vũ gọi cho Mã Hiểu Lộ trước, nói với cô rằng mình sẽ không trở về nhà ăn cơm.
Nếu không nhắn nhủ chuyện này trước thì có khi trở về nhà sẽ bị ăn đòn.
“Em và mẹ đang đi dạo phố, mua rất nhiều quần áo, anh gọi có chuyện gì vậy? Dự án kia hôm nay tiến triển thế nào rồi?” Mã Hiểu Lộ ngồi trong quán cà phê uống cà phê hỏi.
“À, tiến triển khá thuận lợi. Tối nay anh hẹn người ta gặp mặt nên buổi tối không trở về ăn cơm. Tuyết Ny nghe nói chúng ta chuyển đến nhà mới nên muốn ăn cơm chực, nói trước với em một tiếng.” Tô Vũ nói.
“Ừ, được, anh bảo cô ấy đi thẳng đến là được, bọn em cũng sắp trở về rồi.” Sau khi trả lời xong, Mã Hiểu Lộ bèn cúp điện thoại.
Trước cửa phòng bao sang trọng của khách sạn Thần Hi thành phố Tân Hải, Thiện Bản Thanh đích thân đứng ở bên ngoài nghênh đón Tô Vũ.
“Cậu Tô, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi, mời vào bên trong.” Sau khi nhìn thấy Tô Vũ, Thiện Bản Thanh bèn tươi cười chào hỏi.
“Ha ha, Thiện lão tướng quân thật sự đa lễ, để ông phải chờ đợi đã lâu, tôi thật lòng xin lỗi.” Tô Vũ cũng khách sáo nói vài câu.
“Ôi, cậu Tô nói gì vậy, cậu Tô có chuyện bận thì đương nhiên phải làm trước. Lần này tôi đưa Vũ Băng đến chơi, vẫn mong không làm phiền cậu Tô mới phải.” Hai người họ vừa nói vừa đi vào trong.
Thiện Bản Thanh liên tục vẫy tay nói: “Vũ Băng, còn không mau đến đây chào cậu Tô đi?”
Thiện Vũ Băng nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt Tô Vũ, khom người nói: “Chào anh Tô.”
Tô Vũ gật đầu, giơ tay bắt mạch cho Thiện Vũ Băng, hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào?”
Thiện Vũ Băng cười tươi nói: “Gần đây em cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, không còn cảm thấy lạnh nữa, hôm nay còn chơi với ông nội cả một buổi chiều.”
Trông Thiện Vũ Băng khôi phục rất tốt, điều này hẳn là cũng liên quan đến sự chăm sóc cẩn thận của Thiện Bản Thanh.
Sau khi tình trạng thân thể của Thiện Vũ Băng ổn hơn thì Tô Vũ có thể dưỡng âm mạch cho cô bé.
“Mẹ ơi, mẹ còn trẻ lắm, mẹ xem bà dì vừa nãy làm hồng hạnh vượt tường trang điểm lòe loẹt, còn sơn móng tay nữa chứ.” Mã Hiểu Lộ nói thẳng, chẳng kiêng kỵ gì cả.
Lâm Thiến lập tức ngắt lời nói: “Con nói linh tinh gì vậy, hồng hạnh vượt tường gì chứ? Chắc chắn là học theo Tô Vũ, xem mẹ trở về dạy dỗ thằng bé thế nào.”
…
Trong trung tâm thương mại, Lý Nguyệt Hoa đi từ bên ngoài vào trong cửa hàng, Quách Tự Cường cầm một bộ Âu phục màu đen cười hỏi: “Bà đi đâu vậy, bà xem bộ này thế nào?”
Lý Nguyệt Hoa day huyệt thái dương, cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là lại nhức đầu: “Mua mua mua, ông chỉ biết mua, nếu không phải lúc đầu ông cứ bắt buộc phải ép Thiếu Uy ra nước ngoài du học thì làm gì xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy chứ. Còn nữa, sau này không được ra ngoài cùng tôi nữa.”
Nếu ban đầu Tô Thiếu Uy không ra nước ngoài du học, vậy theo lý thì Mã Hiểu Lộ hẳn là con dâu của bà ta, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
“Sao thế? Người vừa nãy là ai vậy?” Quách Tự Cường nghi hoặc, nghĩ bụng tại sao bà ta vừa ra ngoài một chuyến, quay trở lại liền nổi trận lôi đình.
Lý Nguyệt Hoa cầm lấy Âu phục trong tay Quách Tự Cường rồi đặt vào tay nhân viên bán hàng: “Không mua nữa.”
Mua hay không là ý của khách hàng, nhân viên bán hàng cũng không tiện nói gì, mỉm cười tiễn hai người ra ngoài.
“Rốt cuộc người vừa nãy là ai vậy?” Sau khi ra khỏi cửa hàng, Quách Tự Cường vẫn không ngừng truy hỏi.
“Hầy… Tôi đã bảo ông đừng ra ngoài với tôi mà ông không nghe, bây giờ chuyện tốt của chúng ta rất có thể sẽ bị lộ tẩy.” Lý Nguyệt Hoa thở dài nói.
“Ý bà là cô gái vừa nãy quen biết sếp Tô à?” Quách Tự Cường cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong lòng Lý Nguyệt Hoa hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng Mã Hiểu Lộ đâu chỉ quen biết Tô Nhạc Luân, phải biết rằng cô mới là con dâu của Tô Nhạc Luân, mặc dù bây giờ họ không sống chung với nhau.
Tuy nhiên, điểm yếu của mình cứ luôn nằm trong tay người khác, điều này thật sự khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
“Không được, nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, ông về trước đi, để tôi nghĩ cách.” Tuy hiện giờ Mã Hiểu Lộ đã nhìn thấy nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thực tế. Bà ta phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với Mã Hiểu Lộ trước khi cô tìm được bằng chứng.
…
“Alo, em đang làm gì vậy?” Bởi vì buổi tối có hẹn với Thiện Bản Thanh nên Tô Vũ gọi cho Mã Hiểu Lộ trước, nói với cô rằng mình sẽ không trở về nhà ăn cơm.
Nếu không nhắn nhủ chuyện này trước thì có khi trở về nhà sẽ bị ăn đòn.
“Em và mẹ đang đi dạo phố, mua rất nhiều quần áo, anh gọi có chuyện gì vậy? Dự án kia hôm nay tiến triển thế nào rồi?” Mã Hiểu Lộ ngồi trong quán cà phê uống cà phê hỏi.
“À, tiến triển khá thuận lợi. Tối nay anh hẹn người ta gặp mặt nên buổi tối không trở về ăn cơm. Tuyết Ny nghe nói chúng ta chuyển đến nhà mới nên muốn ăn cơm chực, nói trước với em một tiếng.” Tô Vũ nói.
“Ừ, được, anh bảo cô ấy đi thẳng đến là được, bọn em cũng sắp trở về rồi.” Sau khi trả lời xong, Mã Hiểu Lộ bèn cúp điện thoại.
Trước cửa phòng bao sang trọng của khách sạn Thần Hi thành phố Tân Hải, Thiện Bản Thanh đích thân đứng ở bên ngoài nghênh đón Tô Vũ.
“Cậu Tô, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi, mời vào bên trong.” Sau khi nhìn thấy Tô Vũ, Thiện Bản Thanh bèn tươi cười chào hỏi.
“Ha ha, Thiện lão tướng quân thật sự đa lễ, để ông phải chờ đợi đã lâu, tôi thật lòng xin lỗi.” Tô Vũ cũng khách sáo nói vài câu.
“Ôi, cậu Tô nói gì vậy, cậu Tô có chuyện bận thì đương nhiên phải làm trước. Lần này tôi đưa Vũ Băng đến chơi, vẫn mong không làm phiền cậu Tô mới phải.” Hai người họ vừa nói vừa đi vào trong.
Thiện Bản Thanh liên tục vẫy tay nói: “Vũ Băng, còn không mau đến đây chào cậu Tô đi?”
Thiện Vũ Băng nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt Tô Vũ, khom người nói: “Chào anh Tô.”
Tô Vũ gật đầu, giơ tay bắt mạch cho Thiện Vũ Băng, hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào?”
Thiện Vũ Băng cười tươi nói: “Gần đây em cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, không còn cảm thấy lạnh nữa, hôm nay còn chơi với ông nội cả một buổi chiều.”
Trông Thiện Vũ Băng khôi phục rất tốt, điều này hẳn là cũng liên quan đến sự chăm sóc cẩn thận của Thiện Bản Thanh.
Sau khi tình trạng thân thể của Thiện Vũ Băng ổn hơn thì Tô Vũ có thể dưỡng âm mạch cho cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất