Chương 220: Về điểm này
Những người này mỗi người mỗi vẻ, có người dựa vào kiếm làm sát thủ kiếm tiền, cũng có người là truyền nhân các thế gia võ học. Nghe nói trước đây có không ít võ sĩ Nhật khinh thường võ học Trung Quốc nên đã thách đấu, nhưng cuối cùng không ai lọt được vào Địa Bảng, chỉ có thể ôm hận mà về.
Bởi vậy, có thể thấy những người lên được bảng đều không phải tầm thường. Hồng Hầu Lượng mà Từ Thiên Thành nhắc tới đang đứng thứ 2 trên Địa Bảng, có thể thấy chắc chắn là nhân vật không đơn giản.
Đối với những người trên bảng xếp hạng Thiên Bảng, rất nhiều người đã dần vị thần hóa, đừng nói là có ý định thử thách, cho dù là muốn gặp mặt xin chỉ dẫn một hai câu cũng trở thành ước mơ xa vời.
“Vậy là tôi thực sự không thể xem thường Hồng Hầu Lượng được rồi nhỉ?” Mặc dù Tô Vũ nói không thể xem thường người ta, nhưng ngữ điệu lộ ra ý khinh thường.
Dù biết Tô Vũ thực sự có năng lực không tầm thường, nhưng Từ Thiên Thành vẫn cần cảnh báo Tô Vũ, dù sao thì bây giờ Tô Vũ là chỗ dựa của ông ta.
Bởi vì trong giới võ học Trung Quốc, trong lúc luận bàn với nhau, thương vong là điều khó tránh khỏi, nói cách khác nhiều mối ân oán có thể dùng cái tên mĩ miều là thách đấu để giải quyết.
Nếu Tô Vũ có chuyện gì bất trắc, hoặc là chết, thì những ngày tốt đẹp của ông ta cũng sẽ kết thúc.
“Anh Tô, ngài không thể xem thường đối phương được, tôi nghe nói người này không chỉ võ công cao cường mà còn tàn nhẫn độc ác.”
Tô Vũ gật đầu, mặc dù anh không hiểu rõ về giới võ học Trung Quốc, nhưng anh lại rất tự tin về Thần Vực Tông. Những chiêu thức trước đây anh sử dụng, trong mắt đa số người, có thể được xem là thần kỹ.
Tuy nhiên, trong mắt Tô Vũ đó chưa bằng một phần trăm của Thần Vực Tông, lấy “Ưng Đạp Bộ” vô ảnh vô tung trước đây làm ví dụ.
Loại này trong giới võ học Trung Quốc chắc chắn có thể gọi là thần kỹ, thậm chí nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến thần kỹ. Nhưng ở Thần Vực Tông thì đó chỉ là một kỹ năng cơ bản mà các đệ tử ngoại môn lên núi hái thuốc thường dùng mà thôi.
Còn về Hồng Hầu Lượng khiến Từ Thiên Thành sợ hãi, Tô Vũ tạm thời coi ông ta là một nhân vật, dù sao cũng là cao thủ xếp hạng 2 trên bảng xếp hạng Địa Bảng Trung Quốc, ít nhiều cũng phải tỏ ra tôn trọng.
Nếu đối phương là cao thủ dùng quyền, vậy thì Tô Vũ định dùng "Trích Tinh Lục Thức" của Thần Vực Tông để giao lưu với cao thủ này.
Nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng, đó là Tô Vũ không biết Hồng Hầu Lượng sẽ đến lúc nào.
Nếu còn có thể chờ thêm nửa tháng nữa, thì không chỉ một Hồng Hầu Lượng, mà thậm chí cả Lục Hợp Môn dốc toàn bộ lực lượng tấn công cũng làm gì được Tô Vũ chứ?
"Tiếp tục giúp tôi theo dõi, đảm bảo mục tiêu của họ chỉ là tôi, ông hiểu ý tôi chứ?" Tô Vũ nhấn mạnh lại lần nữa, đó cũng là lý do chính khiến anh bảo Từ Thiên Thành đi đưa tin cho Lục Hợp Môn.
Chính là nói thẳng với Lục Hợp Môn, có chuyện gì cứ việc tìm tới anh, đừng âm thầm bày mưu kế độc ác với những người thân không có khả năng tự vệ.
Về điểm này, Từ Thiên Thành dĩ nhiên hiểu rõ, liên tục gật đầu: "Anh Tô yên tâm, ngay khi có thông tin, tôi sẽ báo ngay cho ngài."
"Ừm, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Hôm nay bà cụ Lương Dịch Phương sẽ tới, lúc đó nhà không có ai thì bà cụ sẽ giận đấy."
"À, anhTô đợi chút, tôi... tôi còn chuyện riêng muốn nói." Từ Thiên Thành vội vàng cúi người xuống nói nhỏ với Tô Vũ.
"Ông trở nên ấp úng như vậy từ bao giờ thế? Cứ nói thẳng ra đi." Tô Vũ liếc mắt nhìn Từ Thiên Thành.
"Anh Tô biết đấy, trước kia tôi và hội trưởng Thẩm thường xảy ra mâu thuẫn vì những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí từng đánh nhau tơi bời, làm tổn thương tình cảm hai nhà. Giờ dưới trướng của anh Tô, tất nhiên chúng tôi không dám có ý đồ xấu nữa. Tôi cũng đã nói chuyện với hội trưởng Thẩm, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa Nhưng ông ấy dường như vẫn canh canh trong lòng chuyện cũ, tỏ vẻ cực kỳ chống đối với những gì tôi nói."
Từ Thiên Thành nói dông nói dài, Tô Vũ cũng không hiểu ông ta đang muốn gì.
Thực ra bây giờ Thẩm Ngạo không lao tới siết cổ Từ Thiên Thành khi thấy mặt đã là rất khoan dung rồi đấy. Hãy nghĩ xem, một người cách đây không lâu còn suýt giết chết mình, giờ thì nghênh ngang đứng trước mặt mình, chắc hẳn nhiều người sẽ không nhịn được mà tát ông ta vài cái.
"Nói thẳng vào vấn đề chính đi." Tô Vũ hơi mất kiên nhẫn nói.
Bởi vậy, có thể thấy những người lên được bảng đều không phải tầm thường. Hồng Hầu Lượng mà Từ Thiên Thành nhắc tới đang đứng thứ 2 trên Địa Bảng, có thể thấy chắc chắn là nhân vật không đơn giản.
Đối với những người trên bảng xếp hạng Thiên Bảng, rất nhiều người đã dần vị thần hóa, đừng nói là có ý định thử thách, cho dù là muốn gặp mặt xin chỉ dẫn một hai câu cũng trở thành ước mơ xa vời.
“Vậy là tôi thực sự không thể xem thường Hồng Hầu Lượng được rồi nhỉ?” Mặc dù Tô Vũ nói không thể xem thường người ta, nhưng ngữ điệu lộ ra ý khinh thường.
Dù biết Tô Vũ thực sự có năng lực không tầm thường, nhưng Từ Thiên Thành vẫn cần cảnh báo Tô Vũ, dù sao thì bây giờ Tô Vũ là chỗ dựa của ông ta.
Bởi vì trong giới võ học Trung Quốc, trong lúc luận bàn với nhau, thương vong là điều khó tránh khỏi, nói cách khác nhiều mối ân oán có thể dùng cái tên mĩ miều là thách đấu để giải quyết.
Nếu Tô Vũ có chuyện gì bất trắc, hoặc là chết, thì những ngày tốt đẹp của ông ta cũng sẽ kết thúc.
“Anh Tô, ngài không thể xem thường đối phương được, tôi nghe nói người này không chỉ võ công cao cường mà còn tàn nhẫn độc ác.”
Tô Vũ gật đầu, mặc dù anh không hiểu rõ về giới võ học Trung Quốc, nhưng anh lại rất tự tin về Thần Vực Tông. Những chiêu thức trước đây anh sử dụng, trong mắt đa số người, có thể được xem là thần kỹ.
Tuy nhiên, trong mắt Tô Vũ đó chưa bằng một phần trăm của Thần Vực Tông, lấy “Ưng Đạp Bộ” vô ảnh vô tung trước đây làm ví dụ.
Loại này trong giới võ học Trung Quốc chắc chắn có thể gọi là thần kỹ, thậm chí nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến thần kỹ. Nhưng ở Thần Vực Tông thì đó chỉ là một kỹ năng cơ bản mà các đệ tử ngoại môn lên núi hái thuốc thường dùng mà thôi.
Còn về Hồng Hầu Lượng khiến Từ Thiên Thành sợ hãi, Tô Vũ tạm thời coi ông ta là một nhân vật, dù sao cũng là cao thủ xếp hạng 2 trên bảng xếp hạng Địa Bảng Trung Quốc, ít nhiều cũng phải tỏ ra tôn trọng.
Nếu đối phương là cao thủ dùng quyền, vậy thì Tô Vũ định dùng "Trích Tinh Lục Thức" của Thần Vực Tông để giao lưu với cao thủ này.
Nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng, đó là Tô Vũ không biết Hồng Hầu Lượng sẽ đến lúc nào.
Nếu còn có thể chờ thêm nửa tháng nữa, thì không chỉ một Hồng Hầu Lượng, mà thậm chí cả Lục Hợp Môn dốc toàn bộ lực lượng tấn công cũng làm gì được Tô Vũ chứ?
"Tiếp tục giúp tôi theo dõi, đảm bảo mục tiêu của họ chỉ là tôi, ông hiểu ý tôi chứ?" Tô Vũ nhấn mạnh lại lần nữa, đó cũng là lý do chính khiến anh bảo Từ Thiên Thành đi đưa tin cho Lục Hợp Môn.
Chính là nói thẳng với Lục Hợp Môn, có chuyện gì cứ việc tìm tới anh, đừng âm thầm bày mưu kế độc ác với những người thân không có khả năng tự vệ.
Về điểm này, Từ Thiên Thành dĩ nhiên hiểu rõ, liên tục gật đầu: "Anh Tô yên tâm, ngay khi có thông tin, tôi sẽ báo ngay cho ngài."
"Ừm, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Hôm nay bà cụ Lương Dịch Phương sẽ tới, lúc đó nhà không có ai thì bà cụ sẽ giận đấy."
"À, anhTô đợi chút, tôi... tôi còn chuyện riêng muốn nói." Từ Thiên Thành vội vàng cúi người xuống nói nhỏ với Tô Vũ.
"Ông trở nên ấp úng như vậy từ bao giờ thế? Cứ nói thẳng ra đi." Tô Vũ liếc mắt nhìn Từ Thiên Thành.
"Anh Tô biết đấy, trước kia tôi và hội trưởng Thẩm thường xảy ra mâu thuẫn vì những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí từng đánh nhau tơi bời, làm tổn thương tình cảm hai nhà. Giờ dưới trướng của anh Tô, tất nhiên chúng tôi không dám có ý đồ xấu nữa. Tôi cũng đã nói chuyện với hội trưởng Thẩm, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa Nhưng ông ấy dường như vẫn canh canh trong lòng chuyện cũ, tỏ vẻ cực kỳ chống đối với những gì tôi nói."
Từ Thiên Thành nói dông nói dài, Tô Vũ cũng không hiểu ông ta đang muốn gì.
Thực ra bây giờ Thẩm Ngạo không lao tới siết cổ Từ Thiên Thành khi thấy mặt đã là rất khoan dung rồi đấy. Hãy nghĩ xem, một người cách đây không lâu còn suýt giết chết mình, giờ thì nghênh ngang đứng trước mặt mình, chắc hẳn nhiều người sẽ không nhịn được mà tát ông ta vài cái.
"Nói thẳng vào vấn đề chính đi." Tô Vũ hơi mất kiên nhẫn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất