Truyền Nhân Thần Y

Chương 225: Cha ruột ư?

Trước Sau
Dĩ nhiên là để thuận tiện cảnh cáo Mã Hiểu Lộ, nói với cô rằng những chuyện cô thấy ở trung tâm thương mại, nếu nói ra ở nơi công cộng này sẽ chẳng có lợi cho cô.

Mã Hiểu Lộ do dự nửa giây, cô tới đây để chủ trì lễ khai trương công ty của mình mà, sao lại tham dự lễ khai trương của họ chứ?

Tuy nhiên, mặc dù ai cũng biết Tô Vũ và nhà họ Tô đã như nước với lửa, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là chuyện ở nhà, không thể để người ngoài biết cười. Trong nhà thì cứ làm gì cũng được, nhưng ra ngoài vẫn phải nể mặt nhau, dù sao hôm nay cũng là dịp quan trọng, ai cũng không muốn có chuyện rắc rối.

Nói cách khác, Lý Nguyệt Hoa lo Mã Hiểu Lộ gây rối, còn Mã Hiểu Lộ cũng lo Lý Nguyệt Hoa sẽ đặt điều ngáng chân sau lưng. Vì vậy, cô mỉm cười:

"Dì Lý, trùng hợp quá, chúng tôi phải..." Mã Hiểu Lộ không thể nói thẳng nên chỉ về phía công ty bên cạnh.

Lý Nguyệt Hoa vừa mới chào đón cô đến tham dự lễ khai trương công ty của Thiếu Uy, quay lại nghe cô nói không phải, thì thật là xấu hổ. Vì vậy, Mã Hiểu Lộ chỉ nói được một nửa, tin chắc bà Lý sẽ hiểu.

"À ra là vậy, thật là trùng hợp, vậy sau khi kết thúc, chúng ta cùng ăn bữa trưa nhé, đã lâu rồi cả nhà chưa sum vầy ăn cơm." Lý Nguyệt Hoa nhìn Mã Hiểu Lộ cười nói.

Các việc khác, có lẽ Mã Hiểu Lộ có thể quyết định thay Tô Vũ, dù sao dù cô nói gì làm gì, anh luôn nhường cô. Nhưng Mã Hiểu Lộ biết chuyện này, mặc dù chỉ là bữa cơm, nhưng ý nghĩa thì khác.

"Dì Lý, cha, chúng con..." Mã Hiểu Lộ nói được một nửa thì bị Tô Vũ kéo nhẹ lại.

Tô Vũ nhìn Lý Nguyệt Hoa nói: "Xin lỗi, chúng tôi không bao giờ ăn cùng người lạ. Xin bà nhường đường, chúng tôi còn việc quan trọng."

Câu nói bình thường của Tô Vũ như một nhát kiếm sắc lẹm, đâm thẳng vào tim Tô Nhạc Luân.

Chỉ thấy ông ta nhíu mày nhìn Tô Vũ, một lời cũng không nói được, mặc dù biết Tô Vũ không phải con đẻ của mình, nhưng dù sao ông ta cũng có ơn nuôi dưỡng đối với anh, và còn cưới cho anh một cô vợ xinh đẹp như vậy.

Tô Nhạc Luân bây giờ thực sự rất hối hận, hối hận đã nuôi một con sói mắt trắng này, biết vậy ngay từ đầu đã không nên đón anh về thành phố, để anh cả đời làm kẻ ngốc ở nông thôn thì tốt rồi.



"Sếp Mã, anh Vũ, hai người cuối cùng cũng đến rồi, hôm qua sau khi sếp Mã đi, một số quy trình đã được điều chỉnh. Tranh thủ bây giờ còn thời gian, tôi điểm lại với hai người." Lúc này, Tôn Kỳ cầm một danh sách chạy ra.

Sếp Mã? Lý Nguyệt Hoa và Tô Nhạc Luân gần như cùng một lúc sững sờ, họ chưa bao giờ nghĩ rằng chủ của công ty đối diện lại là Mã Hiểu Lộ.

Người bị đuổi khỏi nhà mới đây, làm sao trong vòng chưa đầy một tháng đã nhảy lên làm tổng giám đốc công ty?

"Cha, dì Lý, con còn việc phải làm, nói chuyện sau nhé." Từ đầu đến cuối, Mã Hiểu Lộ đều thể hiện rất khiêm tốn, lễ phép, dường như trên mặt cô không hề có chút oán hận nào vì bị đuổi khỏi nhà.

"Sao anh có thể như vậy được chứ? Dù sao ông ta cũng là cha ruột của anh mà." Mã Hiểu Lộ biết, đây chắc chắn là điểm mẫn cảm của Tô Vũ, nên khi nói những lời này, cô dựa vào vai Tô Vũ, giống như nũng nịu vậy.

Thực tế, trong vòng vài phút ngắn ngủi, từ đầu đến cuối Tô Vũ chưa từng liếc nhìn Tô Nhạc Luân, như thể người đàn ông đó còn xa lạ hơn người xa lạ vậy.

Thực ra, Tô Vũ không hận việc bị đuổi ra khỏi nhà, việc này có lẽ chỉ là một nguyên nhân. Dù sao, người đàn ông đó cũng cho mình cơ hội đến với thế giới này, chỉ riêng điểm đó cũng nên biết ơn trong lòng rồi.

Điều khiến Tô Vũ căm phẫn ông ta là thái độ coi thường mẹ mình như dép rách, ông ta có bao giờ nghĩ một người phụ nữ nuôi con một mình ở nông thôn là cảm giác thế nào không? Đó là áp lực về thể xác lẫn tinh thần, nên người đàn ông đó trong mắt Tô Vũ thực sự không đáng một xu.

Thậm chí nếu có thể, Tô Vũ thà không có mối quan hệ nào với ông ta.

"Cha ruột ư? Em từng thấy cha ruột kiểu này chưa? Thôi được rồi, anh biết em tốt bụng, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, để nói sau đi."

Mã Hiểu Lộ gật đầu, vào hậu trường với Tôn Kỳ để kiểm tra lại các quy trình cụ thể.

Tô Nhạc Luân đứng ngoài cửa chào đón khách mời, khuôn mặt dần u ám khi Tô Vũ xuất hiện, chỉ khi khách đến mới miễn cưỡng nở nụ cười khó coi để ứng phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau