Chương 235: Không hề đơn giản
Nghe thấy lời của Từ Thiên Thành, Điền Quốc Văn vội vàng quay lại, không quên vuốt vuốt vết thương vừa kết vảy trên đầu.
Mặc dù mới bị Từ Thiên Thành đập vỡ đầu không lâu, nhưng Điền Quốc Văn không hề có ý oán hận.
Bởi ông ta hiểu rõ nếu không dùng biện pháp cực đoan đó, có khi giờ ông ta đã thành một bình tro cốt rồi.
"Ông chủ Từ, tôi đi từ sáng sớm, còn có cuộc phỏng vấn nữa nhưng tôi cũng từ chối hết, tôi có đến trễ không?” Điền Quốc Văn nói với Từ Thiên Thành giống như một tên nô lệ.
"Còn chưa muộn mà? Ông đã cùng Nguyên Nguyên đến đây rồi. Thôi, không phải lúc ông nên nói, cứ im lặng đi." Từ Thiên Thành nói rồi liếc sang bên kia, dù biết người đối diện là ai, đồng thời cũng hiểu rõ Tô Vũ và người đó có thù địch, nên mối quan hệ này tốt nhất là đừng đụng chạm lung tung.
"Vâng, ông chủ Từ, tôi nhớ rồi." Điền Quốc Văn liên tục gật đầu.
"Giới thiệu với ông, Thẩm Ngạo, hội trưởng Thẩm." Mặc dù Điền Quốc Văn và Thẩm Ngạo chưa từng gặp mặt.
Nhưng chỉ cần được Từ Thiên Thành giới thiệu trực tiếp, lại ngồi ngang hàng với ông ta, não của Điền Quốc Văn chưa bị bình rượu đập hư cũng biết, người này chính là hội trưởng Hải Đông Hội đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió ấy.
Chỉ là ông ta vẫn chưa hiểu, rõ ràng hai người đối lập nhau, sao bây giờ lại như bạn bè thân thiết thế. Nhưng Điền Quốc Văn cũng biết những gì nên hỏi, không nên hỏi.
"Hội trưởng Thẩm, nghe danh đã lâu." Thẩm Ngạo bắt tay với ông ta: "Hóa ra là khu trưởng Điền, rất vui được gặp mặt."
Trước là Đoạn Huyên, bây giờ lại là Điền Quốc Văn, người đến càng lúc càng lớn, khuôn mặt Tô Nhạc Luân lúc này càng thêm âm u. Thử hỏi trong thành phố Tân Hải này ai có thể mời được những nhân vật lớn như vậy? Ông ta quả thực nghĩ không ra, tại sao họ lại tới công ty nhỏ bé kia của Mã Hiểu Lộ?
"Cha, người đó rốt cuộc là ai vậy?" Tô Thiếu Uy thường ngày đâu có xem tin †ức truyền hình, nên cũng chẳng biết Điền Quốc Văn là ai.
Tô Nhạc Luân trừng mắt nhìn Tô Thiếu Uy, tuy không rõ vì sao, nhưng trong thời gian ngắn, Tô Vũ có thể mời được những nhân vật lớn như vậy, so với người †a thì Tô Thiếu Uy thật sự là quá vô dụng.
Nếu Tô Nhạc Luân biết tất cả những người đó tự đến chứ không phải được mời, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.
"Khu trưởng Thượng Nhiêu Điền Quốc Văn." Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi rồi nói.
Chỉ sợ tất cả mọi người mà ông ta mời tới cộng lại cũng không bằng một Điền Quốc Văn.
Tô Thiếu Uy nghe xong, trước tiên là ngẩn người hồi lâu, rồi mới cười nói: "À, công ty bên kia có vẻ có lai lịch rất lớn đấy, có thể cắt băng với họ cũng đủ để chúng ta được thơm lây rồi."
Rõ ràng Tô Thiếu Uy đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, Tô Nhạc Luân nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc nói: "Con có biết ông chủ công ty bên kia là ai?"
Tô Thiếu Uy lắc đầu: "Không biết, nhưng có thể đoán ra họ không đơn giản."
"Quả thực không đơn giản, cha nói cho con biết, chủ công ty đó là Mã Hiểu Lộ." Lời nói của Tô Nhạc Luân như một cú đánh như trời giáng vào đầu Tô Thiếu Uy.
Khiến anh ta choáng váng, suýt ngã xuống đất.
"Cha nói thật à?" Tô Thiếu Uy vẫn còn nghỉ ngờ, muốn xác nhận lại.
"Cha cũng muốn tất cả là giả, này, học cách làm việc của người ta đi, đây mới là phong cách làm việc chứ?" Không biết tự lúc nào, ngay cả Tô Nhạc Luân cũng
không hay, Mã Hiểu Lộ đã trở thành tấm gương để Tô Thiếu Uy học tập phấn đấu.
Trong khi Tô Thiếu Uy vẫn còn sốc thì Tô Nhạc Luân đang quan sát kỹ hai người đàn ông đối diện vẫn ngồi yên từ đầu đến giờ. Ông ta vừa thấy rõ ràng, Điền Quốc Văn cúi đầu vâng dạ trước mặt Từ Thiên
Thành, Thẩm Ngạo bắt tay Điền Quốc Văn cũng không đứng dậy.
Không chỉ thế, khi nói chuyện với Điền Quốc Văn, Từ Thiên Thành rõ ràng mang theo vẻ ra lệnh, phải biết đối phương là khu trưởng của Thượng Nhiêu mà biết bao người phải nịnh bợ.
Họ vẫn bình tĩnh đến thế, chỉ có một lý do, đó là hai người này hoàn toàn không cần nịnh bợ Điền Quốc Văn, thậm chí Điền Quốc Văn còn phải lấy lòng họ.
Nghĩ thế, trong lòng Tô Nhạc Luân, hai người Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo lại được đánh một dấu hỏi lớn.
Hai người chưa từng thấy trên tỉ vi hay báo chí, rốt cuộc là ai? Là những người thế nào mà có thể được đối xử như vậy?
Ngay lúc Tô Nhạc Luân nghỉ ngờ thì Thẩm Ngạo bất ngờ đứng dậy, vuốt lại quần áo, mỉm cười cung kính nhìn về phía một nam một nữ đi tới.
"Sếp Phùng, ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?" Hai người một nam một nữ đến chính là Phùng Chí Viễn và Tiêu Tuyết Ny.
Mặc dù mới bị Từ Thiên Thành đập vỡ đầu không lâu, nhưng Điền Quốc Văn không hề có ý oán hận.
Bởi ông ta hiểu rõ nếu không dùng biện pháp cực đoan đó, có khi giờ ông ta đã thành một bình tro cốt rồi.
"Ông chủ Từ, tôi đi từ sáng sớm, còn có cuộc phỏng vấn nữa nhưng tôi cũng từ chối hết, tôi có đến trễ không?” Điền Quốc Văn nói với Từ Thiên Thành giống như một tên nô lệ.
"Còn chưa muộn mà? Ông đã cùng Nguyên Nguyên đến đây rồi. Thôi, không phải lúc ông nên nói, cứ im lặng đi." Từ Thiên Thành nói rồi liếc sang bên kia, dù biết người đối diện là ai, đồng thời cũng hiểu rõ Tô Vũ và người đó có thù địch, nên mối quan hệ này tốt nhất là đừng đụng chạm lung tung.
"Vâng, ông chủ Từ, tôi nhớ rồi." Điền Quốc Văn liên tục gật đầu.
"Giới thiệu với ông, Thẩm Ngạo, hội trưởng Thẩm." Mặc dù Điền Quốc Văn và Thẩm Ngạo chưa từng gặp mặt.
Nhưng chỉ cần được Từ Thiên Thành giới thiệu trực tiếp, lại ngồi ngang hàng với ông ta, não của Điền Quốc Văn chưa bị bình rượu đập hư cũng biết, người này chính là hội trưởng Hải Đông Hội đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió ấy.
Chỉ là ông ta vẫn chưa hiểu, rõ ràng hai người đối lập nhau, sao bây giờ lại như bạn bè thân thiết thế. Nhưng Điền Quốc Văn cũng biết những gì nên hỏi, không nên hỏi.
"Hội trưởng Thẩm, nghe danh đã lâu." Thẩm Ngạo bắt tay với ông ta: "Hóa ra là khu trưởng Điền, rất vui được gặp mặt."
Trước là Đoạn Huyên, bây giờ lại là Điền Quốc Văn, người đến càng lúc càng lớn, khuôn mặt Tô Nhạc Luân lúc này càng thêm âm u. Thử hỏi trong thành phố Tân Hải này ai có thể mời được những nhân vật lớn như vậy? Ông ta quả thực nghĩ không ra, tại sao họ lại tới công ty nhỏ bé kia của Mã Hiểu Lộ?
"Cha, người đó rốt cuộc là ai vậy?" Tô Thiếu Uy thường ngày đâu có xem tin †ức truyền hình, nên cũng chẳng biết Điền Quốc Văn là ai.
Tô Nhạc Luân trừng mắt nhìn Tô Thiếu Uy, tuy không rõ vì sao, nhưng trong thời gian ngắn, Tô Vũ có thể mời được những nhân vật lớn như vậy, so với người †a thì Tô Thiếu Uy thật sự là quá vô dụng.
Nếu Tô Nhạc Luân biết tất cả những người đó tự đến chứ không phải được mời, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.
"Khu trưởng Thượng Nhiêu Điền Quốc Văn." Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi rồi nói.
Chỉ sợ tất cả mọi người mà ông ta mời tới cộng lại cũng không bằng một Điền Quốc Văn.
Tô Thiếu Uy nghe xong, trước tiên là ngẩn người hồi lâu, rồi mới cười nói: "À, công ty bên kia có vẻ có lai lịch rất lớn đấy, có thể cắt băng với họ cũng đủ để chúng ta được thơm lây rồi."
Rõ ràng Tô Thiếu Uy đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, Tô Nhạc Luân nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc nói: "Con có biết ông chủ công ty bên kia là ai?"
Tô Thiếu Uy lắc đầu: "Không biết, nhưng có thể đoán ra họ không đơn giản."
"Quả thực không đơn giản, cha nói cho con biết, chủ công ty đó là Mã Hiểu Lộ." Lời nói của Tô Nhạc Luân như một cú đánh như trời giáng vào đầu Tô Thiếu Uy.
Khiến anh ta choáng váng, suýt ngã xuống đất.
"Cha nói thật à?" Tô Thiếu Uy vẫn còn nghỉ ngờ, muốn xác nhận lại.
"Cha cũng muốn tất cả là giả, này, học cách làm việc của người ta đi, đây mới là phong cách làm việc chứ?" Không biết tự lúc nào, ngay cả Tô Nhạc Luân cũng
không hay, Mã Hiểu Lộ đã trở thành tấm gương để Tô Thiếu Uy học tập phấn đấu.
Trong khi Tô Thiếu Uy vẫn còn sốc thì Tô Nhạc Luân đang quan sát kỹ hai người đàn ông đối diện vẫn ngồi yên từ đầu đến giờ. Ông ta vừa thấy rõ ràng, Điền Quốc Văn cúi đầu vâng dạ trước mặt Từ Thiên
Thành, Thẩm Ngạo bắt tay Điền Quốc Văn cũng không đứng dậy.
Không chỉ thế, khi nói chuyện với Điền Quốc Văn, Từ Thiên Thành rõ ràng mang theo vẻ ra lệnh, phải biết đối phương là khu trưởng của Thượng Nhiêu mà biết bao người phải nịnh bợ.
Họ vẫn bình tĩnh đến thế, chỉ có một lý do, đó là hai người này hoàn toàn không cần nịnh bợ Điền Quốc Văn, thậm chí Điền Quốc Văn còn phải lấy lòng họ.
Nghĩ thế, trong lòng Tô Nhạc Luân, hai người Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo lại được đánh một dấu hỏi lớn.
Hai người chưa từng thấy trên tỉ vi hay báo chí, rốt cuộc là ai? Là những người thế nào mà có thể được đối xử như vậy?
Ngay lúc Tô Nhạc Luân nghỉ ngờ thì Thẩm Ngạo bất ngờ đứng dậy, vuốt lại quần áo, mỉm cười cung kính nhìn về phía một nam một nữ đi tới.
"Sếp Phùng, ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?" Hai người một nam một nữ đến chính là Phùng Chí Viễn và Tiêu Tuyết Ny.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất