Chương 242: Cũng không thể quên cội nguồn
"Để ông ấy vào đi." Mã Hiểu Lộ nói với Tôn Kỳ.
"Đúng rồi, suýt nữa anh quên mất, có phải đã lâu rồi em không gặp cha mẹ không? Hay là dành thời gian về thăm họ đi?" Tô Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mã Hiểu Lộ, khiến hai người đến gần nhau hơn.
"Đâu có lâu lắm đâu, mới gần đây thôi, lúc lang thang không nhà, em có về thăm một lần. Nhưng nghĩ rằng nếu nói với họ mình bị đuổi ra ngoài, họ chắc chắn sẽ đau lòng, rồi không biết phải làm sao nên em nhịn lại, nói rằng mình vẫn ổn." Nói tới đây, Mã Hiểu Lộ ấm ức bĩu môi.
"Nhưng vốn dĩ em vẫn ổn mà phải không?" Tô Vũ đùa cợt nói. "Sao lại ổn chứ? Trước kia thì có thể no cơm, giờ suốt ngày cứ phải nghĩ cách nhồi thức ăn vào cái miệng này, anh hành hạ em đấy." Mã Hiểu Lộ oan ức nói với
Tô Vũ, người ngoài nghe không biết chắc tưởng Mã Hiểu Lộ bị hành hạ nặng lắm.
Vào lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra lần nữa, cùng với Tôn Kỳ bước vào còn có một người đàn ông và một phụ nữ.
Mã Hiểu Lộ vội kéo Tô Vũ đi tới, cười nói: "Bác cả, bác gái cả."
"Ha ha, lúc nãy bác còn không dám tin, hóa ra quả thực là Hiểu Lộ, thật sự khiến bác kinh ngạc đấy, nhà họ Mã chúng ta cảm thấy tự hào về cháu đấy." Mã Mật Phong vừa đến đã khen ngợi Mã Hiểu Lộ, và trực tiếp khẳng định, dù thế nào
Mã Hiểu Lộ vẫn là người nhà họ Mã, điều này là chuyện không thể nghỉ ngờ.
Sau đó, Mã Mật Phong lướt mắt quanh phòng, không cần nói chắc chắn lát nữa ông ta sẽ bắt Mã Hiểu Lộ giới thiệu những người kia.
Nghiêm túc mà nói thì điều này có thể coi là chuyện trong nhà của Mã Hiểu Lộ, nên vẫn không cần làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
"Bác cả, ở đây ồn quá, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện nhé." Nói rồi Mã Hiểu Lộ nháy mắt với Tôn Kỳ.
Mã Mật Phong có vẻ miễn cưỡng, lúc vào ông ta đã thấy, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đang tiễn khách, và những vị khách đó đều là những nhân vật lớn.
Vì vậy, ông ta chắc chắn những người ngồi trong phòng nghỉ phía sau không phú cũng quý, khi thấy Triệu Mộng Nhã, suy đoán của ông ta đã được chứng thực.
Và những người này, chỉ cần ông ta đi theo Mã Hiểu Lộ thôi, công việc kinh doanh sau này sẽ không cần phải lo.
Tuy nhiên, rõ ràng Mã Hiểu Lộ không có ý định cho ông ta cơ hội đó. Nhưng Mã Mật Phong cũng không thấy thất vọng, bởi chỉ cần Mã Hiểu Lộ vẫn còn ở đây, vẫn công nhận mình là người nhà họ Mã, thì cơ hội của ông ta vẫn còn mãi.
Không chỉ vậy, Mã Mật Phong bây giờ còn rất nhạy bén bắt được một thông †in quan trọng khác.
Đó là, có vẻ như quan hệ giữa Tô Vũ và Tô Nhạc Luân rất căng thẳng.
Muốn nói lý do công ty của Mã Hiểu Lộ khai trương mà không báo cho cha mẹ cô là điều dễ hiểu, dù sao cha mẹ cô chỉ là người làm công ăn lương, việc này họ cũng không giúp được gì.
Hơn nữa đây chỉ là lễ khai trương chứ không phải ăn mừng thành công, nên không báo cáo cũng được.
Nhưng xem tình huống Tô Nhạc Luân vừa nấy, có vẻ như Tô Vũ thậm chí còn không báo cho Tô Nhạc Luân. Không những thế, khi biết hôm nay là ngày khai trương công ty của Mã Hiểu Lộ, trên mặt Tô Nhạc Luân đầy vẻ khó chịu, và cho tới giờ ông ta vẫn chưa qua đây.
Mã Mật Phong có thể suy luận ra rằng, mối quan hệ giữa hai cha con có thể có vết nứt rất lớn.
"Bác cả, bác gái cả mời ngồi." Trong phòng bên cạnh, Mã Hiểu Lộ rất lễ phép mời hai người ngồi xuống, còn rót trà cho họ.
Sau khi ngồi xuống, Mã Mật Phong nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách xuống và nói: "Hiểu Lộ à, giờ cháu coi như đã thành đạt ở bên ngoài, làm rạng danh tổ tiên, nhưng cũng không thể quên cội nguồn. Trong nhà vẫn còn ông nội tuổi cao sức yếu, rảnh rỗi thì nên về nhà thăm nhứ”"
Mã Mật Phong vừa bắt đầu đã dùng lễ nghi Trung Quốc dạy dỗ Mã Hiểu Lộ, để thể hiện vị thế trưởng bối của mình.
Về những điều này, Mã Hiểu Lộ tự nhận không cần ông ta dạy, trước đây khi cô còn nghèo khổ, bị đuổi ra khỏi nhà, sao không thấy bác cả này lên tiếng thế?
Trái lại, ông ta biết tôn trọng người già, nhưng khi ông ta tàn nhẫn đẩy Mã Hiểu Lộ vào "hố lửa" Tô Vũ, có suy nghĩ đến việc yêu thương trẻ con không? Nói thật, xã hội này chỉ là lừa lọc lẫn nhau, chỉ là kẻ mạnh ăn hiếp người yếu, điều duy nhất bất biến chính là lợi ích.
"Bác cả nói đúng, rảnh rỗi cháu nhất định sẽ về thăm, không biết hôm nay bác đột nhiên ghé qua là có chuyện gì không?" Mã Hiểu Lộ nói điều này chỉ để trá hình, nói cho Mã Mật Phong biết cô và ông ta không có gì để nói, ý là khéo léo tiễn khách. . truyen bjyx
Thực ra, về bác cả này của Mã Hiểu Lộ, trong trí nhớ của Tô Vũ cũng không biết nhiều về gia đình cô.
"Đúng rồi, suýt nữa anh quên mất, có phải đã lâu rồi em không gặp cha mẹ không? Hay là dành thời gian về thăm họ đi?" Tô Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mã Hiểu Lộ, khiến hai người đến gần nhau hơn.
"Đâu có lâu lắm đâu, mới gần đây thôi, lúc lang thang không nhà, em có về thăm một lần. Nhưng nghĩ rằng nếu nói với họ mình bị đuổi ra ngoài, họ chắc chắn sẽ đau lòng, rồi không biết phải làm sao nên em nhịn lại, nói rằng mình vẫn ổn." Nói tới đây, Mã Hiểu Lộ ấm ức bĩu môi.
"Nhưng vốn dĩ em vẫn ổn mà phải không?" Tô Vũ đùa cợt nói. "Sao lại ổn chứ? Trước kia thì có thể no cơm, giờ suốt ngày cứ phải nghĩ cách nhồi thức ăn vào cái miệng này, anh hành hạ em đấy." Mã Hiểu Lộ oan ức nói với
Tô Vũ, người ngoài nghe không biết chắc tưởng Mã Hiểu Lộ bị hành hạ nặng lắm.
Vào lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra lần nữa, cùng với Tôn Kỳ bước vào còn có một người đàn ông và một phụ nữ.
Mã Hiểu Lộ vội kéo Tô Vũ đi tới, cười nói: "Bác cả, bác gái cả."
"Ha ha, lúc nãy bác còn không dám tin, hóa ra quả thực là Hiểu Lộ, thật sự khiến bác kinh ngạc đấy, nhà họ Mã chúng ta cảm thấy tự hào về cháu đấy." Mã Mật Phong vừa đến đã khen ngợi Mã Hiểu Lộ, và trực tiếp khẳng định, dù thế nào
Mã Hiểu Lộ vẫn là người nhà họ Mã, điều này là chuyện không thể nghỉ ngờ.
Sau đó, Mã Mật Phong lướt mắt quanh phòng, không cần nói chắc chắn lát nữa ông ta sẽ bắt Mã Hiểu Lộ giới thiệu những người kia.
Nghiêm túc mà nói thì điều này có thể coi là chuyện trong nhà của Mã Hiểu Lộ, nên vẫn không cần làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
"Bác cả, ở đây ồn quá, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện nhé." Nói rồi Mã Hiểu Lộ nháy mắt với Tôn Kỳ.
Mã Mật Phong có vẻ miễn cưỡng, lúc vào ông ta đã thấy, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đang tiễn khách, và những vị khách đó đều là những nhân vật lớn.
Vì vậy, ông ta chắc chắn những người ngồi trong phòng nghỉ phía sau không phú cũng quý, khi thấy Triệu Mộng Nhã, suy đoán của ông ta đã được chứng thực.
Và những người này, chỉ cần ông ta đi theo Mã Hiểu Lộ thôi, công việc kinh doanh sau này sẽ không cần phải lo.
Tuy nhiên, rõ ràng Mã Hiểu Lộ không có ý định cho ông ta cơ hội đó. Nhưng Mã Mật Phong cũng không thấy thất vọng, bởi chỉ cần Mã Hiểu Lộ vẫn còn ở đây, vẫn công nhận mình là người nhà họ Mã, thì cơ hội của ông ta vẫn còn mãi.
Không chỉ vậy, Mã Mật Phong bây giờ còn rất nhạy bén bắt được một thông †in quan trọng khác.
Đó là, có vẻ như quan hệ giữa Tô Vũ và Tô Nhạc Luân rất căng thẳng.
Muốn nói lý do công ty của Mã Hiểu Lộ khai trương mà không báo cho cha mẹ cô là điều dễ hiểu, dù sao cha mẹ cô chỉ là người làm công ăn lương, việc này họ cũng không giúp được gì.
Hơn nữa đây chỉ là lễ khai trương chứ không phải ăn mừng thành công, nên không báo cáo cũng được.
Nhưng xem tình huống Tô Nhạc Luân vừa nấy, có vẻ như Tô Vũ thậm chí còn không báo cho Tô Nhạc Luân. Không những thế, khi biết hôm nay là ngày khai trương công ty của Mã Hiểu Lộ, trên mặt Tô Nhạc Luân đầy vẻ khó chịu, và cho tới giờ ông ta vẫn chưa qua đây.
Mã Mật Phong có thể suy luận ra rằng, mối quan hệ giữa hai cha con có thể có vết nứt rất lớn.
"Bác cả, bác gái cả mời ngồi." Trong phòng bên cạnh, Mã Hiểu Lộ rất lễ phép mời hai người ngồi xuống, còn rót trà cho họ.
Sau khi ngồi xuống, Mã Mật Phong nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách xuống và nói: "Hiểu Lộ à, giờ cháu coi như đã thành đạt ở bên ngoài, làm rạng danh tổ tiên, nhưng cũng không thể quên cội nguồn. Trong nhà vẫn còn ông nội tuổi cao sức yếu, rảnh rỗi thì nên về nhà thăm nhứ”"
Mã Mật Phong vừa bắt đầu đã dùng lễ nghi Trung Quốc dạy dỗ Mã Hiểu Lộ, để thể hiện vị thế trưởng bối của mình.
Về những điều này, Mã Hiểu Lộ tự nhận không cần ông ta dạy, trước đây khi cô còn nghèo khổ, bị đuổi ra khỏi nhà, sao không thấy bác cả này lên tiếng thế?
Trái lại, ông ta biết tôn trọng người già, nhưng khi ông ta tàn nhẫn đẩy Mã Hiểu Lộ vào "hố lửa" Tô Vũ, có suy nghĩ đến việc yêu thương trẻ con không? Nói thật, xã hội này chỉ là lừa lọc lẫn nhau, chỉ là kẻ mạnh ăn hiếp người yếu, điều duy nhất bất biến chính là lợi ích.
"Bác cả nói đúng, rảnh rỗi cháu nhất định sẽ về thăm, không biết hôm nay bác đột nhiên ghé qua là có chuyện gì không?" Mã Hiểu Lộ nói điều này chỉ để trá hình, nói cho Mã Mật Phong biết cô và ông ta không có gì để nói, ý là khéo léo tiễn khách. . truyen bjyx
Thực ra, về bác cả này của Mã Hiểu Lộ, trong trí nhớ của Tô Vũ cũng không biết nhiều về gia đình cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất