Truyền Nhân Thần Y

Chương 49: Chẳng lẽ là ảo giác?

Trước Sau
Sau khi xuống xe, Thẩm Hân Duyệt thì thầm với Tô Vũ: “Anh Tô, sau khi trở về tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng, nhưng mà bây giờ...”

Tô Vũ xua tay ra hiệu Thẩm Hân Duyệt không cần nói nữa, đúng lúc này, một người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đi giày da bóng loáng, ném điếu xì gà trong tay xuống đi về phía bên này.

“Ha ha ha, phái đoàn của ông chủ Thẩm Hải Đông Hội quả thật rất ấn tượng, để bọn tôi phải hít nhiều gió lạnh như vậy.”

Người này liên tục tới gần khiến sắc mặt của Thẩm Ngạo và Thẩm Hân Duyệt cũng liên tục tối sầm lại.

“Từ Thiên Thành, tôi làm sao có thể so sánh được với ông?” Thẩm Ngạo nhìn về phía đám người phía sau Từ Thiên Thành.

Đám người này đều là nanh vuốt của Từ Thiên Thành, người nào người nấy đều có thủ đoạn tài nhẫn, trong đó còn có một số là người của Hải Đông Hội.

Thẩm Ngạo cũng không thông báo cho bất kỳ ai trong Hải Đông Hội biết đến buổi tụ hội lần này, gần như là một người một ngựa đến đây, nhưng bây giờ đám người đó lại xuất hiện ở chỗ này, kẻ ngốc cũng biết bọn họ đã muốn đổi phe.

“Ha ha, Hội trưởng Thẩm, chuyện này là ông làm không đúng rồi, Hải Đông Hội bàn chuyện hợp tác với ông chủ Từ, ông lại muốn quyết định một mình, ông coi bọn tôi là gì thế?” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, hơi gầy ở phía sau Từ Thiên Thành nói, giọng điệu mỉa mai châm chọc khiêu khích Thẩm Ngạo.

“Phạm Thừa, anh là đồ ăn cây táo rào cây sung, tôi...” Dáng người của Thẩm Hân Duyệt vốn đã cao gầy, lại thêm giày cao gót, khiến cô ta không hề thua kém Tô Vũ, cũng không sợ hãi khi đối mặt với Phạm Thừa.

Ánh mắt đang trừng Phạm Thừa của cô ta sắc bén như lưỡi dao, từ sau sự việc lần trước xảy ra ở Hải Đông Hội, Thẩm Hân Duyệt đã bí mật điều tra những người trong ứng ngoại hợp với Từ Thiên Thành, kẻ đó rất có thể là tên Phạm Thừa này, cho nên Thẩm Hân Duyệt không hề giữ thái độ hòa nhã khi đối mặt với anh ta. Lúc này hai bên chỉ mới gặp mặt đã nồng nặc mùi thuốc súng. Thật ra là vì trong lòng hai bên đều biết rõ đạo lý người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Nhưng không tỏ rõ, bằng không sẽ không phải là tụ họp mà là đánh nhau.

Thẩm Ngạo tiến lên hai bước: “Hân Duyệt, ở đây đều là chú bác bề trên của con, không được vô lễ.”



Thấy hội trưởng Hải Đông Hội đã mở miệng, tất nhiên Từ Thiên Thành cũng muốn thể hiện phong độ ga lăng của mình.

Ông ta xoay người lại lạnh lùng nhìn Phạm Thừa: “Ở đây đến lượt cậu nói chưa?”

Phạm Thừa tự biết mình không chiếm được hời, nên hậm hực lùi sang một bên.

“Hóa ra là Hân Duyệt đấy à? Nhìn mắt của chú này, đúng là con gái thay đổi quá nhiều. Mới đầu chú còn tưởng là hội trưởng Thẩm tìm mẹ kế cho cháu nữa đấy.” Từ Thiên Thành tiếp tục không giữ mồm giữ miệng chế giễu.

Thẩm Hân Duyệt tức đến mức nghiến răng. Đột nhiên ánh mắt của Từ Thiên Thành đặt lên người Tô Vũ.

Lúc nhìn thấy Tô Vũ, Từ Thiên Thành lại vô thức nhíu mày, bởi vì thiếu niên này ăn mặc bình thường.

Làm một tài xế còn chẳng đủ tư cách, nhưng ban nãy anh lại bước xuống từ ghế sau của chiếc Mercedes-Benz.

Không chỉ thế, Từ Thiên Thành còn phát hiện, ngay cả Thẩm Ngạo cũng tự xuống xe, nhưng anh lại được A Tứ mở cửa xe.

Ông ta đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ đạo lý không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Vị này lại là ai thế? Liệu có phải là cháu bà con xa gì đó của ông hay không?” Dứt lời, Từ Thiên Thành còn cười ha hả.

Tiếng cười điên cuồng ngang ngược đến mức trắng trợn này đã mang đến cho người khác cảm giác Từ Thiên Thành ông ta không hề để chuyện gì vào mắt.

“Quản chặt miệng của ông đi.” Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu Từ Thiên Thành. Đây là thông tin mà Tô Vũ đã thông qua thần thức truyền đến não bộ của Từ Thiên Thành.

Do đó người bên cạnh chẳng hề hay biết, cũng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào cả.



“Ai? Là ai đang nói đó? Có giỏi thì bước ra đây cho tôi.” Từ Thiên Thành nhìn xung quanh mới phát hiện dường như ban nãy chẳng có ai nói chuyện với ông ta.

“Chẳng lẽ là ảo giác?”

Thấy Từ Thiên Thành đang điên điên khùng khùng. Thẩm Ngạo cũng cảm thấy mừng thầm trong bụng: “Ông chủ Từ làm sao vậy? Nếu không thì lên thuyền nghỉ ngơi một lát nhé?”

Sau đó khi Thẩm Ngạo đi ngang qua Phạm Thừa, lườm nguýt tên ăn cây táo rào cây sung này.

Cả du thuyền xa hoa chia thành ba tầng. Tầng cao nhất là tầng ngắm cảnh ngoài trời, hầu như tầng chính giữa đều là mấy căn phòng, bao gồm phòng ăn, phòng hội nghị, v.v. Còn tầng cuối cùng là hàng hóa chất đống.

Nhóm bốn người Tô Vũ đi thẳng đến một phòng hội nghị ở tầng hai.

Qua bước đầu quan sát ban nãy, Tô Vũ cảm thấy khả năng cao du thuyền xa hoa này là nơi chôn thây của cha con Thẩm Ngạo.

“Nơi nguy hiểm thế này mà hai người cũng dám xông vào, đúng là chán sống rồi mà.” Tô Vũ đang đi đằng sau Thẩm Hân Duyệt, lắc đầu nói.

Với sự chuẩn bị của Từ Thiên Thành vào ngày hôm nay, cho dù Ngô Tú Phong không chết, chắc chắn cũng không thể bước xuống du thuyền này.

Mà trên thực tế đối với Từ Thiên Thành, Ngô Tú Phong chưa từng là bùa hộ mệnh của Hải Đông Hội. Ông ta chỉ kiêng kỵ Lục Hợp Môn đứng sau Ngô Tú Phong mà thôi.

Mà hôm nay cũng có một phần ý tứ thăm dò ở bên trong. Từ Thiên Thành luôn không tin rằng, Hải Đông Hội có thể nhận được sự trợ giúp đắc ý của Lục Hợp Môn.

Bởi vì nếu trên tay nắm giữ sức mạnh của Lục Hợp Môn thì với hạng người như Thẩm Ngạo đã sớm nuốt chửng Thượng Nhiêu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau