Chương 61: Khi du thuyền cập bờ
Cậy có Tô Vũ ở đây, Từ Thiên Thành có thể quy thuận Hải Đông Hội, dù sao vừa rồi lời đã nói ra rồi, Tô Vũ là con rể của Thẩm Ngạo, tất cả là người một nhà, chuyện Tô Vũ muốn ngồi lên vị trí đó hoàn toàn có thể hiểu là Thẩm Ngạo có mong muốn đó.
Thế nhưng đồng thời ông ta cũng không phủ nhận sự tồn tại của ông Diêm, nói cách khác, Thiên Thành Bang quy thuận Hải Đông Hội không có nghĩa là sau này Hải Đông Hội sẽ không thuộc quyền quản lý của ông Diêm nữa, cho nên xét một cách kỹ lưỡng thì cũng không thể coi là phản bội ông Diêm.
Từ Thiên Thành hiểu hơn bất kỳ ai khác rằng, sau ngày hôm nay, ông Diêm sẽ không thể ngồi yên mặc kệ Hải Đông Hội được nữa. Đến lúc đó, khó tránh khỏi một trận giao tranh ngầm ở thành phố Tân Hải.
Còn Từ Thiên Thành thì lại có thể thuận gió giương buồm, gió chiều nào xoay chiều đó.
Hiện tại tình hình đã thành ra thế này, Thẩm Ngạo thật sự không còn cách nào khác, đành phải bất chấp tất cả xông lên.
Còn đối với Tô Vũ mà nói, vừa rồi anh đã nhìn rồi, người ngồi được vào vị trí này là người có thể áp đảo tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Tô Vũ muốn ngồi vào chiếc ghế đó không phải là do anh cố tình gây sự mà là anh cần phải có thế lực như vậy, ít nhất là hiện tại anh cần phải có thế lực như vậy hỗ trợ anh tìm kiếm tài nguyên anh cần.
Còn về hậu quả, Tô Vũ không hề nghĩ gì nhiều, đồng thời anh cũng không có lý do gì phải đắn đo suy nghĩ. Mặc dù ở thế giới này, tiền có thể sai bảo ma quỷ nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì tiền cũng chẳng thể làm gì được. Nguyên tắc bất biến ở thế giới này từ xưa tới nay chính là mạnh được yếu thua.
Thẩm Ngạo nuốt nước miếng một cái, không khỏi đau đầu, ông ta thực sự không xử lý nổi chuyện này.
Tuy vậy, ông ta cũng không phải là kiểu người không quyết đoán. Nếu như đã quyết định vậy rồi thì ông ta sẽ không chừa đường lui cho bản thân như Từ Thiên Thành mà trái lại, sẽ ra sức làm tới cùng.
Ông ta xoay người đi tới chỗ Tô Vũ, dù thế nào đi nữa, hiện tại ông ta cũng là cha vợ của anh, nếu như ăn nói khép nép vào lúc này thì đúng là mất mặt.
Ông ta hạ giọng hỏi nhỏ: “Cậu Tô, vậy tiếp theo nên làm gì?”
Mặc dù ông ta hỏi rất nhỏ nhưng giọng nói vẫn thể hiện được sự tôn trọng.
Tô Vũ quay đầu nhìn ông ta: “Ông có ý kiến gì khác không?”
Thẩm Ngạo liên tục xua tay, lúc này ông ta nào dám có ý kiến gì khác chứ? Người dám có ý kiến khác đã nằm xuống đất rồi, ý ông ta hỏi là sau này Tô Vũ định làm thế nào để khắc phục hậu quả, dù sao dưới đất cũng đang có hai thi thể nằm đó.
“Không, không, không, ý tôi không phải vậy, tôi muốn hỏi là tiếp theo nên làm gì?”
Đương nhiên Tô Vũ biết vì sao Thẩm Ngạo hỏi như vậy, anh nhìn mọi người rồi đứng dậy nói với Thẩm Ngạo: “Tôi tin ông có thể xử lý tốt chuyện này, đúng không?”
Nếu như chút chuyện nhỏ này mà Thẩm Ngạo còn không xử lý tốt được thì ở trong mắt Tô Vũ, Thẩm Ngạo cũng chẳng khác gì hai người đã chết kia.
Sở dĩ Tô Vũ không nói rõ ra là vì vẫn còn có ý muốn nhìn xem rốt cuộc Thẩm Ngạo sẽ xử lý chuyện này như thế nào, chuyện này sẽ nói rõ lập trường của ông ta ra sao.
Trong vòng gần một tiếng đồng hồ sau đó, trong phòng họp tiến hành bàn giao miệng về công việc, toàn bộ quá trình do Thẩm Ngạo toàn quyền chủ trì, Tô Vũ không hề nói một câu nào.
Đây cũng xem như là nể mặt “cha vợ”.
Khi du thuyền cập bờ, Tô Vũ dặn dò một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi Tô Vũ đi rồi, mọi người mới dám thả lỏng dây thần kinh căng cứng.
Nhìn theo bóng lưng Tô Vũ rời đi, Từ Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, quay qua nói với Thẩm Ngạo: “Hội trưởng Thẩm, xem ra chuyến này ông lên như diều gặp gió rồi. Coi như tôi thua thật rồi…”
Nếu như Thẩm Ngạo thật sự có một cậu con rể vàng có thể không coi ông Diêm ra gì thì đúng là ông ta sẽ một bước lên mây, chí ít là ở thành phố Tân Hải là như vậy.
Thẩm Ngạo lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng ông ta cũng không vững tin.
Trên du thuyền có hai người chết, đương nhiên chuyện này không thể giấu giếm được. Thẩm Ngạo tuyên bố với người ngoài là tội phạm quốc tế đang bị truy nã Simon ám sát thất bại, bị giải quyết ngay tại chỗ, Từ Thiên Cường không may hy sinh trong tình huống hỗn loạn.
Thành thử chuyến này Thẩm Ngạo còn được hưởng vinh quang như thể bộ đội đặc chủng hoàn thành sứ mệnh, chính phủ hết sức khen ngợi ông ta, tán dương ông ta có tinh thần yêu nước mạnh mẽ.
Thế nhưng nhân vật chính của sự kiện này là Tô Vũ thì lại không hề có phát biểu gì.
Anh vừa về tới nhà là lập tức bị Mã Hiểu Lộ túm chặt lấy, hít ngửi mùi trên người Tô Vũ rồi tỏ vẻ rất không vui: “Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa?”
Tô Vũ cũng ngửi thử, đúng là có thật, nhớ lại thì chắc là do mùi của Thẩm Hân Duyệt để lại, ngoài mùi nước hoa ra, trên người anh còn có cả mùi máu thoang thoảng nhưng Mã Hiểu Lộ không nhạy cảm với mùi này nên đương nhiên không phát hiện ra.
Thế nhưng đồng thời ông ta cũng không phủ nhận sự tồn tại của ông Diêm, nói cách khác, Thiên Thành Bang quy thuận Hải Đông Hội không có nghĩa là sau này Hải Đông Hội sẽ không thuộc quyền quản lý của ông Diêm nữa, cho nên xét một cách kỹ lưỡng thì cũng không thể coi là phản bội ông Diêm.
Từ Thiên Thành hiểu hơn bất kỳ ai khác rằng, sau ngày hôm nay, ông Diêm sẽ không thể ngồi yên mặc kệ Hải Đông Hội được nữa. Đến lúc đó, khó tránh khỏi một trận giao tranh ngầm ở thành phố Tân Hải.
Còn Từ Thiên Thành thì lại có thể thuận gió giương buồm, gió chiều nào xoay chiều đó.
Hiện tại tình hình đã thành ra thế này, Thẩm Ngạo thật sự không còn cách nào khác, đành phải bất chấp tất cả xông lên.
Còn đối với Tô Vũ mà nói, vừa rồi anh đã nhìn rồi, người ngồi được vào vị trí này là người có thể áp đảo tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Tô Vũ muốn ngồi vào chiếc ghế đó không phải là do anh cố tình gây sự mà là anh cần phải có thế lực như vậy, ít nhất là hiện tại anh cần phải có thế lực như vậy hỗ trợ anh tìm kiếm tài nguyên anh cần.
Còn về hậu quả, Tô Vũ không hề nghĩ gì nhiều, đồng thời anh cũng không có lý do gì phải đắn đo suy nghĩ. Mặc dù ở thế giới này, tiền có thể sai bảo ma quỷ nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì tiền cũng chẳng thể làm gì được. Nguyên tắc bất biến ở thế giới này từ xưa tới nay chính là mạnh được yếu thua.
Thẩm Ngạo nuốt nước miếng một cái, không khỏi đau đầu, ông ta thực sự không xử lý nổi chuyện này.
Tuy vậy, ông ta cũng không phải là kiểu người không quyết đoán. Nếu như đã quyết định vậy rồi thì ông ta sẽ không chừa đường lui cho bản thân như Từ Thiên Thành mà trái lại, sẽ ra sức làm tới cùng.
Ông ta xoay người đi tới chỗ Tô Vũ, dù thế nào đi nữa, hiện tại ông ta cũng là cha vợ của anh, nếu như ăn nói khép nép vào lúc này thì đúng là mất mặt.
Ông ta hạ giọng hỏi nhỏ: “Cậu Tô, vậy tiếp theo nên làm gì?”
Mặc dù ông ta hỏi rất nhỏ nhưng giọng nói vẫn thể hiện được sự tôn trọng.
Tô Vũ quay đầu nhìn ông ta: “Ông có ý kiến gì khác không?”
Thẩm Ngạo liên tục xua tay, lúc này ông ta nào dám có ý kiến gì khác chứ? Người dám có ý kiến khác đã nằm xuống đất rồi, ý ông ta hỏi là sau này Tô Vũ định làm thế nào để khắc phục hậu quả, dù sao dưới đất cũng đang có hai thi thể nằm đó.
“Không, không, không, ý tôi không phải vậy, tôi muốn hỏi là tiếp theo nên làm gì?”
Đương nhiên Tô Vũ biết vì sao Thẩm Ngạo hỏi như vậy, anh nhìn mọi người rồi đứng dậy nói với Thẩm Ngạo: “Tôi tin ông có thể xử lý tốt chuyện này, đúng không?”
Nếu như chút chuyện nhỏ này mà Thẩm Ngạo còn không xử lý tốt được thì ở trong mắt Tô Vũ, Thẩm Ngạo cũng chẳng khác gì hai người đã chết kia.
Sở dĩ Tô Vũ không nói rõ ra là vì vẫn còn có ý muốn nhìn xem rốt cuộc Thẩm Ngạo sẽ xử lý chuyện này như thế nào, chuyện này sẽ nói rõ lập trường của ông ta ra sao.
Trong vòng gần một tiếng đồng hồ sau đó, trong phòng họp tiến hành bàn giao miệng về công việc, toàn bộ quá trình do Thẩm Ngạo toàn quyền chủ trì, Tô Vũ không hề nói một câu nào.
Đây cũng xem như là nể mặt “cha vợ”.
Khi du thuyền cập bờ, Tô Vũ dặn dò một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi Tô Vũ đi rồi, mọi người mới dám thả lỏng dây thần kinh căng cứng.
Nhìn theo bóng lưng Tô Vũ rời đi, Từ Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, quay qua nói với Thẩm Ngạo: “Hội trưởng Thẩm, xem ra chuyến này ông lên như diều gặp gió rồi. Coi như tôi thua thật rồi…”
Nếu như Thẩm Ngạo thật sự có một cậu con rể vàng có thể không coi ông Diêm ra gì thì đúng là ông ta sẽ một bước lên mây, chí ít là ở thành phố Tân Hải là như vậy.
Thẩm Ngạo lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng ông ta cũng không vững tin.
Trên du thuyền có hai người chết, đương nhiên chuyện này không thể giấu giếm được. Thẩm Ngạo tuyên bố với người ngoài là tội phạm quốc tế đang bị truy nã Simon ám sát thất bại, bị giải quyết ngay tại chỗ, Từ Thiên Cường không may hy sinh trong tình huống hỗn loạn.
Thành thử chuyến này Thẩm Ngạo còn được hưởng vinh quang như thể bộ đội đặc chủng hoàn thành sứ mệnh, chính phủ hết sức khen ngợi ông ta, tán dương ông ta có tinh thần yêu nước mạnh mẽ.
Thế nhưng nhân vật chính của sự kiện này là Tô Vũ thì lại không hề có phát biểu gì.
Anh vừa về tới nhà là lập tức bị Mã Hiểu Lộ túm chặt lấy, hít ngửi mùi trên người Tô Vũ rồi tỏ vẻ rất không vui: “Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa?”
Tô Vũ cũng ngửi thử, đúng là có thật, nhớ lại thì chắc là do mùi của Thẩm Hân Duyệt để lại, ngoài mùi nước hoa ra, trên người anh còn có cả mùi máu thoang thoảng nhưng Mã Hiểu Lộ không nhạy cảm với mùi này nên đương nhiên không phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất