Chương 67: Vì nơi này chủ yếu
Khi họ đi đến lối vào của phòng triển lãm, sau khi Chu Triết trình giấy chứng nhận thân phận của mình, nhân viên ở cửa phát cho họ một tấm vé thông hành.
Sau khi vào trong, Mã Hiểu Lộ liền bị các loại phỉ thúy ngọc thạch rực rỡ muôn màu hấp dẫn.
Vì nơi này chủ yếu được sử dụng để triển lãm nên khó có thể thành công đạt được giao dịch.
Bởi vì các doanh nhân triển lãm đa số đều coi việc nhận được thiệp mời là niềm vinh dự nên chắc chắn họ sẽ lấy ra những gì áp đáy hòm.
Mà những thứ này đều có giá trị đắt đỏ, thậm chí còn có thứ gọi là bảo vật vô giá, nên không chỉ người mua phải cân nhắc mà người bán cũng có thể không chịu bán.
Chu Triết chỉ tay về phía tầng hai của phòng triển lãm và nói: “Anh Tô, thật sự hơi ngại, nhà bọn em cũng chỉ có thể lên tầng hai, còn tất cả hàng hóa bên trong tầng ba đều là cấp bậc quốc bảo, người bình thường hoàn toàn không được lên.”
Thật ra Tô Vũ có thể hiểu chuyện này, đây thực chất là tượng trưng cho thân phận địa vị.
Người có thể lên tầng ba rất có thể không chỉ nắm giữ vị trí quyết định ở thành phố Tân Hải mà còn trên toàn bộ Hoa Hạ.
“Ôi, Phi Phi cậu nhìn này, đây là gì mà đẹp quá!” Mã Hiểu Lộ đến gần một tủ kính trưng bày, mở đôi mắt to nhìn một khối ngọc thạch màu sắc rực rỡ và uy lực bên trong.
“Người đẹp này đúng là có mắt nhìn, đây là một khối phỉ thúy lão khanh pha lê từ biên giới. Tôi tình cờ có được thứ này, nó chưa qua chỉnh sửa quá nhiều, gần như hoàn toàn là tự nhiên. Cô nhìn vào hoa văn phượng hoàng sắc nét giữa khối phỉ thúy này mà xem, tôi đặt tên cho nó là “Phượng Minh Cửu Thiên”.” Nhìn thấy có người thưởng thức đồ cất giữ của mình, một người đàn ông đầu trọc khoảng năm mươi tuổi cười ha hả giải thích.
“Ôi đúng là rất đẹp, chắc chắn là giá trị không rẻ đúng không?” Triệu Phi Phi đưa tay vuốt ve qua kính, cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay.
Người đàn ông đó tiếp tục nói: “Đây là một khối nửa đời này tôi yêu thích nhất, đề giá năm triệu tệ.”
Trước đó đã nói rồi, thứ vốn được trưng bày ở đây, tình huống bình thường thì người ta sẽ không chịu bán. Có điều nhà người này có chuyện gấp, rất cần dùng đến tiền, vì vậy ông ta mới muốn bán. Chỉ là năm triệu tệ là quá cao đối với một khối ngọc thạch không có bất kỳ lắng đọng lịch sử nào.
Tô Vũ cũng xán đến, có điều chỉ liếc nhìn một cái mà đã bị hòn đá đó thu hút. Đương nhiên Tô Vũ không phải đang nhìn vào vẻ ngoài của hòn đá này mà là bị hình phượng hoàng bên trong nó thu hút.
Trong mắt anh, hòn đá này chắc chắn có tiềm năng trở thành một món pháp khí, lúc này anh có chút ngứa ngáy trong lòng.
“Ông Triệu, lại có người xem bảo bối của ông à?” Lúc này lại có một người khác đến bắt chuyện.
Có điều vừa quay đầu nhìn lại phát hiện là người quen, Chu Triết lập tức nhận ra, bước tới nói: “Chú Lý, chú cũng ở đây ạ.”
Người tới chính là Lý Thiện Nguyên.
“Ôi, là các cậu à?” Lý Thiện Nguyên vui vẻ chào hỏi.
Ông chủ Triệu hỏi: “Các người quen biết à?”
Lý Thiện Nguyên giới thiệu: “Lão Triệu, tôi giới thiệu cho ông một chút. Ông thường xuyên kinh doanh ở bên ngoài nên chắc chắn không quen biết. Đây là cậu chủ nhỏ của châu báu Chu thị thành phố Tân Hải chúng tôi, đây là bạn của cậu ấy.”
Nghe vậy, ông chủ Triệu lập tức cảm thấy có hứng thú, có lẽ những người khác không có khả năng mua được đồ của ông ta nhưng cậu chủ nhỏ này hẳn là không thiếu tiền.
Ông chủ Triệu liên tục bắt tay với đám người Tô Vũ, không ngừng giới thiệu ngọc thạch của mình, có điều có thể nhận ra rằng ngoài Tô Vũ ra, những người khác đều bị giá cả làm cho giật mình.
“Ông Triệu à, tôi đã bảo rồi mà, thứ này của ông có giá cao quá, lại ở tầng thấp nhất, có lẽ rất khó để bán. Hay là thế này nhé, để tôi làm trung gian, nếu cậu chủ Chu thích, ông giảm giá nhé.” Lý Thiện Nguyên đứng ở giữa nói.
Có điều ông chủ Triệu lộ vẻ khó xử, nếu không phải vì có chuyện gấp thì ông ta sẽ không bán thứ này, bây giờ bắt ông ta hạ giá, ông ta cũng cảm thấy hơi khó xử.
“Khối ngọc thạch này giá trị không chỉ năm triệu tệ.” Lúc này, Tô Vũ nhìn chằm chằm vào hòn đá trong tủ trưng bày, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào rồi nói.
Mã Hiểu Lộ cau mày, tuy cô không định mua hòn đá này, thực tế cũng không mua nổi. Nhưng hiện giờ Triệu Phi Phi đang mang thai, có vẻ như Chu Triết rất có thể sẽ mua hòn đá tặng cho Triệu Phi Phi.
Mà ngay cả Lý Thiện Nguyên cũng đang lên tiếng ra giá, nhưng Tô Vũ lại đột nhiên nói một câu như vậy. Ai muốn mua đồ cũng muốn được hời, có ai tự động tăng giá như anh chứ.
“Người anh em này thật có mắt nhìn, thật sự không dám giấu, nếu không phải vì tôi có việc gấp cần dùng tiền thì tôi tuyệt đối sẽ không bán hòn đá này.” Ông chủ Triệu nhìn Tô Vũ, hơi khom người nói.
Thời gian lâu như vậy, tuy rất nhiều người đều thích hòn đá này nhưng sau khi nghe ông ta báo giá thì họ đã xoay người rời đi, nguyên nhân có rất nhiều.
Đương nhiên là hầu hết nguyên nhân nằm ở chỗ hòn đá này nằm ở tầng dưới cùng của phòng triển lãm. Nếu nó được đặt ở tầng cao nhất thì chắc chắn là sẽ không có người nào cảm thấy giá cả của nó rất đắt.
Đây chính là xã hội này, bất cứ thứ gì cũng cần có túi đựng, bất cứ thì gì cũng cần được tán tụng.
“Anh Tô, anh thích thứ này à?” Chu Triết làm như có thật hỏi.
Tô Vũ gật đầu, nói: “Đúng là rất tốt.”
Tuy nhiên, Mã Hiểu Lộ lại kéo cánh tay của Tô Vũ, khoan nói đến việc tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tô Vũ khác rất nhiều người. Hòn đá tầm thường trước đây, Tô Vũ cứ nói nó là bảo bối, lần này lại nói cái gì mà không đắt.
Cô thật sự hơi lo lắng, lát nữa nếu Tô Vũ lại bốc đồng nói muốn mua thì đến lúc đó thật sự sẽ mất hết mặt mũi.
Sau khi vào trong, Mã Hiểu Lộ liền bị các loại phỉ thúy ngọc thạch rực rỡ muôn màu hấp dẫn.
Vì nơi này chủ yếu được sử dụng để triển lãm nên khó có thể thành công đạt được giao dịch.
Bởi vì các doanh nhân triển lãm đa số đều coi việc nhận được thiệp mời là niềm vinh dự nên chắc chắn họ sẽ lấy ra những gì áp đáy hòm.
Mà những thứ này đều có giá trị đắt đỏ, thậm chí còn có thứ gọi là bảo vật vô giá, nên không chỉ người mua phải cân nhắc mà người bán cũng có thể không chịu bán.
Chu Triết chỉ tay về phía tầng hai của phòng triển lãm và nói: “Anh Tô, thật sự hơi ngại, nhà bọn em cũng chỉ có thể lên tầng hai, còn tất cả hàng hóa bên trong tầng ba đều là cấp bậc quốc bảo, người bình thường hoàn toàn không được lên.”
Thật ra Tô Vũ có thể hiểu chuyện này, đây thực chất là tượng trưng cho thân phận địa vị.
Người có thể lên tầng ba rất có thể không chỉ nắm giữ vị trí quyết định ở thành phố Tân Hải mà còn trên toàn bộ Hoa Hạ.
“Ôi, Phi Phi cậu nhìn này, đây là gì mà đẹp quá!” Mã Hiểu Lộ đến gần một tủ kính trưng bày, mở đôi mắt to nhìn một khối ngọc thạch màu sắc rực rỡ và uy lực bên trong.
“Người đẹp này đúng là có mắt nhìn, đây là một khối phỉ thúy lão khanh pha lê từ biên giới. Tôi tình cờ có được thứ này, nó chưa qua chỉnh sửa quá nhiều, gần như hoàn toàn là tự nhiên. Cô nhìn vào hoa văn phượng hoàng sắc nét giữa khối phỉ thúy này mà xem, tôi đặt tên cho nó là “Phượng Minh Cửu Thiên”.” Nhìn thấy có người thưởng thức đồ cất giữ của mình, một người đàn ông đầu trọc khoảng năm mươi tuổi cười ha hả giải thích.
“Ôi đúng là rất đẹp, chắc chắn là giá trị không rẻ đúng không?” Triệu Phi Phi đưa tay vuốt ve qua kính, cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay.
Người đàn ông đó tiếp tục nói: “Đây là một khối nửa đời này tôi yêu thích nhất, đề giá năm triệu tệ.”
Trước đó đã nói rồi, thứ vốn được trưng bày ở đây, tình huống bình thường thì người ta sẽ không chịu bán. Có điều nhà người này có chuyện gấp, rất cần dùng đến tiền, vì vậy ông ta mới muốn bán. Chỉ là năm triệu tệ là quá cao đối với một khối ngọc thạch không có bất kỳ lắng đọng lịch sử nào.
Tô Vũ cũng xán đến, có điều chỉ liếc nhìn một cái mà đã bị hòn đá đó thu hút. Đương nhiên Tô Vũ không phải đang nhìn vào vẻ ngoài của hòn đá này mà là bị hình phượng hoàng bên trong nó thu hút.
Trong mắt anh, hòn đá này chắc chắn có tiềm năng trở thành một món pháp khí, lúc này anh có chút ngứa ngáy trong lòng.
“Ông Triệu, lại có người xem bảo bối của ông à?” Lúc này lại có một người khác đến bắt chuyện.
Có điều vừa quay đầu nhìn lại phát hiện là người quen, Chu Triết lập tức nhận ra, bước tới nói: “Chú Lý, chú cũng ở đây ạ.”
Người tới chính là Lý Thiện Nguyên.
“Ôi, là các cậu à?” Lý Thiện Nguyên vui vẻ chào hỏi.
Ông chủ Triệu hỏi: “Các người quen biết à?”
Lý Thiện Nguyên giới thiệu: “Lão Triệu, tôi giới thiệu cho ông một chút. Ông thường xuyên kinh doanh ở bên ngoài nên chắc chắn không quen biết. Đây là cậu chủ nhỏ của châu báu Chu thị thành phố Tân Hải chúng tôi, đây là bạn của cậu ấy.”
Nghe vậy, ông chủ Triệu lập tức cảm thấy có hứng thú, có lẽ những người khác không có khả năng mua được đồ của ông ta nhưng cậu chủ nhỏ này hẳn là không thiếu tiền.
Ông chủ Triệu liên tục bắt tay với đám người Tô Vũ, không ngừng giới thiệu ngọc thạch của mình, có điều có thể nhận ra rằng ngoài Tô Vũ ra, những người khác đều bị giá cả làm cho giật mình.
“Ông Triệu à, tôi đã bảo rồi mà, thứ này của ông có giá cao quá, lại ở tầng thấp nhất, có lẽ rất khó để bán. Hay là thế này nhé, để tôi làm trung gian, nếu cậu chủ Chu thích, ông giảm giá nhé.” Lý Thiện Nguyên đứng ở giữa nói.
Có điều ông chủ Triệu lộ vẻ khó xử, nếu không phải vì có chuyện gấp thì ông ta sẽ không bán thứ này, bây giờ bắt ông ta hạ giá, ông ta cũng cảm thấy hơi khó xử.
“Khối ngọc thạch này giá trị không chỉ năm triệu tệ.” Lúc này, Tô Vũ nhìn chằm chằm vào hòn đá trong tủ trưng bày, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào rồi nói.
Mã Hiểu Lộ cau mày, tuy cô không định mua hòn đá này, thực tế cũng không mua nổi. Nhưng hiện giờ Triệu Phi Phi đang mang thai, có vẻ như Chu Triết rất có thể sẽ mua hòn đá tặng cho Triệu Phi Phi.
Mà ngay cả Lý Thiện Nguyên cũng đang lên tiếng ra giá, nhưng Tô Vũ lại đột nhiên nói một câu như vậy. Ai muốn mua đồ cũng muốn được hời, có ai tự động tăng giá như anh chứ.
“Người anh em này thật có mắt nhìn, thật sự không dám giấu, nếu không phải vì tôi có việc gấp cần dùng tiền thì tôi tuyệt đối sẽ không bán hòn đá này.” Ông chủ Triệu nhìn Tô Vũ, hơi khom người nói.
Thời gian lâu như vậy, tuy rất nhiều người đều thích hòn đá này nhưng sau khi nghe ông ta báo giá thì họ đã xoay người rời đi, nguyên nhân có rất nhiều.
Đương nhiên là hầu hết nguyên nhân nằm ở chỗ hòn đá này nằm ở tầng dưới cùng của phòng triển lãm. Nếu nó được đặt ở tầng cao nhất thì chắc chắn là sẽ không có người nào cảm thấy giá cả của nó rất đắt.
Đây chính là xã hội này, bất cứ thứ gì cũng cần có túi đựng, bất cứ thì gì cũng cần được tán tụng.
“Anh Tô, anh thích thứ này à?” Chu Triết làm như có thật hỏi.
Tô Vũ gật đầu, nói: “Đúng là rất tốt.”
Tuy nhiên, Mã Hiểu Lộ lại kéo cánh tay của Tô Vũ, khoan nói đến việc tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tô Vũ khác rất nhiều người. Hòn đá tầm thường trước đây, Tô Vũ cứ nói nó là bảo bối, lần này lại nói cái gì mà không đắt.
Cô thật sự hơi lo lắng, lát nữa nếu Tô Vũ lại bốc đồng nói muốn mua thì đến lúc đó thật sự sẽ mất hết mặt mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất