Truyền Nhân Thần Y

Chương 71: Lúc này

Trước Sau
Người tới chính là cụ Thiện Bản Thanh. Bình thường, ông ấy cũng thích sưu tầm đồ cổ. Các chợ giao dịch đồ cổ lớn nhỏ khắp cả nước đều từng có dấu chân của ông ấy, tất cả chỉ vì để tìm ra một món đồ nào đó hữu ích tặng cho cháu gái Thiện Vũ Băng.

“Ha ha, Đông Bình à, tôi vẫn chưa già tới mức không nhìn thấy đường.” Thiện Bản Thanh trả lời như vậy, ý muốn nói Diệp Đông Bình đừng xum xoe như thế.

Người đi sau lưng Thiện Bản Thanh là Diêm Đan Dương. Lúc này, trong tay ông ta đang cầm một chiếc la bàn kiểu cổ. Lần này, ông ta lừa cụ Thiện tới Tân Hải chính là muốn mượn cái uy của ông cụ để dằn mặt Tô Vũ, nhưng tới tận giờ ông ta vẫn chưa biết rốt cuộc Tô Vũ ở đâu.

Adv

Ba người họ không nán lại ở tầng một mà đi thẳng lên tầng hai.

“Tôi thấy ông cụ này không phải người tầm thường đâu.” Ông chủ Triệu vỗ vai Lý Thiện Nguyên.

Lý Thiện Nguyên nhíu mày nói: “Sao nào, không phải là ông muốn bán khối Phượng Minh Cửu Thiên của ông cho người ta đấy chứ?”

Adv

“Hừ, muốn mua thì cũng phải xem xem ông ấy có biết xem hàng hay không đã.” Ông chủ Triệu nói xong, Lý Thiện Nguyên vội bịt miệng ông ta lại.

Lý Thiện Nguyên quay đầu nhìn cầu thang rồi nói nhỏ với ông chủ Triệu: “Ông Triệu à, ông nói bé bé cái mồm thôi, nếu để người ta nghe thấy thì không hay đâu.”

Lý Thiện Nguyên hiểu rõ, người được tiếp đãi như thế này chắc chắn không phải là người tầm thường, nếu như ông ấy nghe thấy có người bàn tán sau lưng mình, chưa biết chừng bọn họ lại gặp phải tai bay vạ gió.

“Hừ, chẳng lẽ tôi chỉ nói mấy câu thôi mà cũng phạm pháp hay sao? Hơn nữa, tôi thấy ông cụ đấy cũng không phải kiểu người lòng dạ hẹp hòi đâu.” Ông chủ Triệu vừa mới dứt lời thì Diêm Đan Dương vừa mới đi đến đầu cầu thang lập tức dừng bước, quay qua nhìn về phía Tô Vũ.



Nét mặt Diêm Đan Dương lập tức lộ vẻ mừng rỡ, ông ta kiểm tra lại chiếc la bàn trong tay mình, kim trên la bàn chỉ thẳng về phía Tô Vũ.

Thấy phản ứng khác thường của Diêm Đan Dương, Thiện Bản Thanh quay đầu lại nhìn ông ta: “Ông Diêm, có phải là…”

Diêm Đan Dương trả lời có phần không chắc chắn: “Hình như vậy nhưng mà tôi không dám chắc.”

Diêm Đan Dương không dám chắc chắn cũng phải thôi, bởi vì ông ta vừa mới cảm ứng được có pháp khí ở dưới tầng một.

Phải biết rằng ông ta và Thiện Bản Thanh đã từng đi qua vô số chợ đồ cổ nhưng chưa từng tìm ra một cái nào, vậy mà lại tìm thấy nó ở đây, đúng là một niềm vui bất ngờ.

“Đi nào, lại đó xem thử xem!” Thiện Bản Thanh dẫn đầu, sải bước đi về phía Tô Vũ.

Thấy ba người đó đi lại đây, nhịp tim ông chủ Triệu đập dồn dập: “Chẳng lẽ ông ấy nghe thấy thật sao?”

Ông ta tưởng là Thiện Bản Thanh nghe thấy mình nói gì nên lại đây để trị tội ông ta.

Khi ba người đi lại gần, Diêm Đan Dương nhìn kim la bàn trong tay rồi ngẩng đầu lên nói với Tô Vũ bằng thái độ rất cung kính: “Chào người anh em, liệu cậu có thể đưa thứ cậu đang cầm trong tay cho tôi xem thử một chút được không?”

Tô Vũ nhún vai, xem ra đối phương là người biết nhìn hàng.

Anh đặt khối đá hoa mai trong tay mình lên mặt kính của tủ trưng bày.

Sở dĩ anh không đưa thẳng nó cho Diêm Đan Dương là có lý do.

Đồ ngọc cổ rất dễ vỡ, nếu như đưa nó cho người ta mà người ta sơ ý làm bể, vậy thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?



Cho nên thông thường, mọi người luôn để nó xuống bàn rồi đối phương sẽ tự lại đó cầm lên.

Lúc này, hai mắt cụ Thiện Bản Thanh sáng lên, không giấu nổi biểu cảm nôn nóng, ngay cả một người dày dạn kinh nghiệm chinh chiến sa trường như ông ấy cũng không thể bình tĩnh nổi, bởi vì ông ấy thực sự rất muốn có được một món pháp khí như thế này.

Diêm Đan Dương cũng không dám bất cẩn. Ông ta hiểu rõ hơn ai hết rằng, giá trị của một món pháp khí không phụ thuộc vào vẻ bề ngoài của nó.

Có lẽ người bình thường không hiểu nhưng trong lòng Diêm Đan Dương biết rõ, không ít người quan to hiển quý sẵn sàng chi không ít tiền để có được một món pháp khí.

Thế nhưng thứ này lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ngay cả cụ Thiện Bản Thanh gần như đã đi khắp Hoa Hạ rồi cũng chưa từng gặp được một lần nào.

Thực ra, những người đang nắm giữ pháp khí trong tay đều luôn coi nó như báu vật, đâu ai chịu từ bỏ đâu?

Mặc dù Thiện Bản Thanh cũng biết món đồ này xuất hiện trong sảnh một triển lãm cá nhân thì rất có khả năng đối phương cũng sẽ không chịu bán, nhưng nếu đã lựa chọn mang ra cho mọi người xem thì chưa biết chừng lại còn có thể thương lượng thêm được.

Diêm Đan Dương cầm khối đá hoa mai có vẻ ngoài không hề nổi bật kia trên tay, nuốt một ngụm nước bọt rồi cẩn thận quan sát.

Sở dĩ Diêm Đan Dương có thể ở bên cạnh Thiện Bản Thanh lâu như vậy là do ông ta thực sự cũng có chút bản lĩnh, không bàn tới những chuyện khác nhưng riêng về mảng phong thủy thì ông ta ít nhiều gì cũng biết một chút. Cho nên, nếu như thực sự gặp được một món pháp khí thì chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi mắt của ông ta.

Thiện Bản Thanh đứng bên cạnh, trông chờ nhìn Diêm Đan Dương đang chăm chú quan sát khối đá hoa mai kia. Lúc này, xung quanh đã có không ít người kéo tới đây.

Mã Hiểu Lộ đứng ở hàng đầu tiên, kéo cánh tay Tô Vũ. Thấy người kia coi trọng khối đá ấy như vậy, cô không khỏi cảm thấy bối rối, chẳng lẽ khối đá đó thực sự là báu vật vô giá đúng như Tô Vũ nói hay sao?

Thực ra, bản thân khối đá đó vốn chỉ là một khối đá bỏ đi. Sở dĩ Tô Vũ nhìn trúng nó là vì nó có tiềm năng trở thành báu vật vô giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau