Chương 94: Có thể giả được à?
Tô Vũ ngoắc ngoắc ngón tay, Chu Triết lại gần, sau đó Tô Vũ nhỏ giọng nói: "Chuyện của cậu, nhìn thì rất khó nhưng thật ra có thể giải quyết rất đơn giản.”
Chu Triết trợn mắt, tiếp tục hỏi: "Anh Tô, em ngu ngốc, anh có thể chỉ rõ cho em được không?"
Tô Vũ thật muốn tát vào gáy anh ta, chỉ vào trong phòng nói: "Tôi nói cho cậu biết, chuyện này cậu vẫn phải đi tìm Mã Hiểu Lộ.”
Nhìn thấy Chu Triết vẫn chưa hiểu, Tô Vũ tiếp tục nói: "Không phải Triệu Phi Phi cảm thấy ngoài gia đình ra thì cậu chẳng làm được việc gì sao? Vậy cậu làm một số chuyện để chứng minh cho cô ấy thấy cậu là người đáng tin, không phải được rồi sao?”
Hiển nhiên Chu Triết vẫn không hiểu Tô Vũ muốn biểu đạt cái gì, anh ta tiếp tục lắc đầu một cách máy móc.
“Tôi nói chứ, cậu thật sự là đầu heo mà.” Tô Vũ tức giận mắng Chu Triết.
"Không phải, anh nói em phải làm ra chút chuyện gì để chứng minh mình có năng lực trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt, nhưng làm sao để chị Hiểu Lộ giúp em đây?" Chu Triết dường như vẫn chưa kịp phản ứng
Tô Vũ vỗ vai anh ta nói: "Cậu nghe cho kỹ đây, tôi nói lần cuối cùng, nếu cậu vẫn không hiểu thì ai cũng không giúp được cậu.
Mấy ngày nay không phải Mã Hiểu Lộ chuẩn bị rời khỏi công ty sao? Hôm nay mới tìm Tôn Kỳ thương lượng chuyện này, mà hiện tại cô ấy cần nhất chính là người giúp đỡ, đầu tiên, cậu phải giúp cô ấy giải quyết Tôn Kỳ, để Tôn Kỳ toàn tâm toàn ý giúp Mã Hiểu Lộ.
Sau đó công ty của Mã Hiểu Lộ phát triển, có phải cậu cũng có một phần công lao hay không? Có phải chứng minh ngoại trừ lấy tiền trong nhà ra thì cậu cũng có thể làm được việc không?”
Chu Triết suy nghĩ một chút, gật đầu nhỏ giọng nói: "Anh Tô, anh thật sự có ý định cho chị Hiểu Lộ 5 triệu để tự gây dựng sự nghiệp sao?"
"Có thể giả được à?"
"Không phải, anh Tô, có một số việc không đơn giản như anh nghĩ đâu. Tôn Kỳ quả thật rất giỏi ở phương diện nghiệp vụ, thế nhưng trong xã hội này cũng không chỉ dựa vào năng lực nghiệp vụ là có thể dễ dàng mở công ty như anh nghĩ đâu." Chu Triết có lòng tốt nhắc nhở.
Anh ta cũng coi như là con cháu trong đại gia tộc, cho nên có chút hiểu biết về quan hệ lợi ích.
Năng lực làm ăn chưa bao giờ là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất vẫn là giao lưu, nói trắng ra chính là quan hệ, nếu như không có một chỗ dựa vững chắc thì làm gì cũng trở nên vô ích mà thôi.
Đây cũng chính là lý do quan trọng mà tại sao rất nhiều công ty xí nghiệp đang dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng muốn lôi kéo quan hệ.
Mã Hiểu Lộ là một người phụ nữ, lại không có bối cảnh gì, Chu Triết gần như có thể kết luận, 5 triệu đầu tư như đổ xuống sông xuống biển mà thôi.
Tô Vũ gật đầu nói: "Lời này nói không sai, cậu cũng không có ngốc như trong tưởng tượng. Nhưng mà cậu vẫn bỏ sót một điều, ai nói vợ của tôi không có bối cảnh không có chỗ dựa chứ?"
“Anh đang nói nhà họ Mã à? Hai năm nay nhà họ Mã cũng gặp khó khăn, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, làm sao còn có thể mở rộng kinh doanh mới.” Vừa mới nói ra lời này, Chu Triết đột nhiên ý thức được gì đó.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, quả thật anh ta đã bỏ qua một chuyện quan trọng.
Tô Vũ trước mặt không phải là chỗ dựa lớn nhất và vững chắc nhất của Mã Hiểu Lộ sao?
Mấy ngày nay sống chung với Tô Vũ, anh ta suýt chút nữa quên mất Tô Vũ không phải người đơn giản.
Lúc trước khi ở Nhất Phẩm Tiên, Chu Triết đã phân tích Tô Vũ có chỗ dựa là Hải Đông Hội, hơn nữa còn không nhỏ.
Về sau tại triển lãm châu báu, động một chút là mua bán 10 triệu mà nhẹ nhàng như mây gió, còn ở trước mặt mọi người không để Tô Thiếu Uy vào mắt.
Tất cả những điều này, không phải nói lên Tô Vũ có xuất thân rất lớn và trong lòng cũng rất tự tin sao?
Nhưng Chu Triết nghĩ mãi mà không thể đoán ra là, nếu sự tự tin của Tô Vũ không phải đến từ nhà họ Tô thì nó đến từ đâu? Dù sao mặc kệ đến từ đâu, có Tô Vũ, anh ta cảm thấy dù Mã Hiểu Lộ có làm cái gì đi nữa thì nhất định sẽ thành công.
Lúc này anh ta gật đầu nói: "Anh Tô, em hiểu rồi. Anh chờ đi, em sẽ đi tìm Tôn Kỳ, hôm nay em sẽ bắt tên nhóc kia đồng ý chuyện này. Không nói nữa, em đi ra ngoài đây.”
Nói xong, Chu Triết đeo túi lên, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mã Hiểu Lộ thu dọn quần áo xong, lúc đi ra khỏi phòng thì không thấy Chu Triết đâu, cô tò mò hỏi: "Này, cậu ta đâu rồi?"
Tô Vũ tựa vào sô pha vẫy tay, ý bảo Mã Hiểu Lộ đi qua.
Mà Mã Hiểu Lộ cũng rất ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tô Vũ, Tô Vũ dùng một tay ôm cô vào lòng nói: "Anh vừa tìm được một người có năng lực cho em, em nói xem, em cảm ơn anh thế nào đây?”
Mã Hiểu Lộ "xì" một tiếng rồi ngồi thẳng người, cô quay đầu lại nhìn Tô Vũ nói: "Anh nói là Chu Triết à?”
Tô Vũ gật đầu, nhưng Mã Hiểu Lộ lại lắc đầu: "Cậu ta có biết gì đâu, chuyện của công ty của cậu ta mà cậu ta còn chưa bao giờ hỏi đến thì anh còn trông cậy vào cậu ta làm gì, không có khả năng.”
Xem ra, cái nhìn của Mã Hiểu Lộ đối với Chu Triết cũng giống như Triệu Phi Phi.
Nhưng mà Tô Vũ lại không cho là như vậy: "Anh cảm thấy, cậu ta đã năng nổ như thế thì chúng ta thật sự không nên coi thường. Không phải anh vừa nói xong là cậu ta đã lập tức ra ngoài làm thuyết khách đi chiêu binh mãi mã cho em sao. Huống hồ, cứu một mạng còn hơn xây bảy thòa tháp, anh nghĩ vợ của anh cũng không tàn nhẫn như vậy đúng không?”
Chu Triết trợn mắt, tiếp tục hỏi: "Anh Tô, em ngu ngốc, anh có thể chỉ rõ cho em được không?"
Tô Vũ thật muốn tát vào gáy anh ta, chỉ vào trong phòng nói: "Tôi nói cho cậu biết, chuyện này cậu vẫn phải đi tìm Mã Hiểu Lộ.”
Nhìn thấy Chu Triết vẫn chưa hiểu, Tô Vũ tiếp tục nói: "Không phải Triệu Phi Phi cảm thấy ngoài gia đình ra thì cậu chẳng làm được việc gì sao? Vậy cậu làm một số chuyện để chứng minh cho cô ấy thấy cậu là người đáng tin, không phải được rồi sao?”
Hiển nhiên Chu Triết vẫn không hiểu Tô Vũ muốn biểu đạt cái gì, anh ta tiếp tục lắc đầu một cách máy móc.
“Tôi nói chứ, cậu thật sự là đầu heo mà.” Tô Vũ tức giận mắng Chu Triết.
"Không phải, anh nói em phải làm ra chút chuyện gì để chứng minh mình có năng lực trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt, nhưng làm sao để chị Hiểu Lộ giúp em đây?" Chu Triết dường như vẫn chưa kịp phản ứng
Tô Vũ vỗ vai anh ta nói: "Cậu nghe cho kỹ đây, tôi nói lần cuối cùng, nếu cậu vẫn không hiểu thì ai cũng không giúp được cậu.
Mấy ngày nay không phải Mã Hiểu Lộ chuẩn bị rời khỏi công ty sao? Hôm nay mới tìm Tôn Kỳ thương lượng chuyện này, mà hiện tại cô ấy cần nhất chính là người giúp đỡ, đầu tiên, cậu phải giúp cô ấy giải quyết Tôn Kỳ, để Tôn Kỳ toàn tâm toàn ý giúp Mã Hiểu Lộ.
Sau đó công ty của Mã Hiểu Lộ phát triển, có phải cậu cũng có một phần công lao hay không? Có phải chứng minh ngoại trừ lấy tiền trong nhà ra thì cậu cũng có thể làm được việc không?”
Chu Triết suy nghĩ một chút, gật đầu nhỏ giọng nói: "Anh Tô, anh thật sự có ý định cho chị Hiểu Lộ 5 triệu để tự gây dựng sự nghiệp sao?"
"Có thể giả được à?"
"Không phải, anh Tô, có một số việc không đơn giản như anh nghĩ đâu. Tôn Kỳ quả thật rất giỏi ở phương diện nghiệp vụ, thế nhưng trong xã hội này cũng không chỉ dựa vào năng lực nghiệp vụ là có thể dễ dàng mở công ty như anh nghĩ đâu." Chu Triết có lòng tốt nhắc nhở.
Anh ta cũng coi như là con cháu trong đại gia tộc, cho nên có chút hiểu biết về quan hệ lợi ích.
Năng lực làm ăn chưa bao giờ là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất vẫn là giao lưu, nói trắng ra chính là quan hệ, nếu như không có một chỗ dựa vững chắc thì làm gì cũng trở nên vô ích mà thôi.
Đây cũng chính là lý do quan trọng mà tại sao rất nhiều công ty xí nghiệp đang dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng muốn lôi kéo quan hệ.
Mã Hiểu Lộ là một người phụ nữ, lại không có bối cảnh gì, Chu Triết gần như có thể kết luận, 5 triệu đầu tư như đổ xuống sông xuống biển mà thôi.
Tô Vũ gật đầu nói: "Lời này nói không sai, cậu cũng không có ngốc như trong tưởng tượng. Nhưng mà cậu vẫn bỏ sót một điều, ai nói vợ của tôi không có bối cảnh không có chỗ dựa chứ?"
“Anh đang nói nhà họ Mã à? Hai năm nay nhà họ Mã cũng gặp khó khăn, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, làm sao còn có thể mở rộng kinh doanh mới.” Vừa mới nói ra lời này, Chu Triết đột nhiên ý thức được gì đó.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, quả thật anh ta đã bỏ qua một chuyện quan trọng.
Tô Vũ trước mặt không phải là chỗ dựa lớn nhất và vững chắc nhất của Mã Hiểu Lộ sao?
Mấy ngày nay sống chung với Tô Vũ, anh ta suýt chút nữa quên mất Tô Vũ không phải người đơn giản.
Lúc trước khi ở Nhất Phẩm Tiên, Chu Triết đã phân tích Tô Vũ có chỗ dựa là Hải Đông Hội, hơn nữa còn không nhỏ.
Về sau tại triển lãm châu báu, động một chút là mua bán 10 triệu mà nhẹ nhàng như mây gió, còn ở trước mặt mọi người không để Tô Thiếu Uy vào mắt.
Tất cả những điều này, không phải nói lên Tô Vũ có xuất thân rất lớn và trong lòng cũng rất tự tin sao?
Nhưng Chu Triết nghĩ mãi mà không thể đoán ra là, nếu sự tự tin của Tô Vũ không phải đến từ nhà họ Tô thì nó đến từ đâu? Dù sao mặc kệ đến từ đâu, có Tô Vũ, anh ta cảm thấy dù Mã Hiểu Lộ có làm cái gì đi nữa thì nhất định sẽ thành công.
Lúc này anh ta gật đầu nói: "Anh Tô, em hiểu rồi. Anh chờ đi, em sẽ đi tìm Tôn Kỳ, hôm nay em sẽ bắt tên nhóc kia đồng ý chuyện này. Không nói nữa, em đi ra ngoài đây.”
Nói xong, Chu Triết đeo túi lên, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mã Hiểu Lộ thu dọn quần áo xong, lúc đi ra khỏi phòng thì không thấy Chu Triết đâu, cô tò mò hỏi: "Này, cậu ta đâu rồi?"
Tô Vũ tựa vào sô pha vẫy tay, ý bảo Mã Hiểu Lộ đi qua.
Mà Mã Hiểu Lộ cũng rất ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tô Vũ, Tô Vũ dùng một tay ôm cô vào lòng nói: "Anh vừa tìm được một người có năng lực cho em, em nói xem, em cảm ơn anh thế nào đây?”
Mã Hiểu Lộ "xì" một tiếng rồi ngồi thẳng người, cô quay đầu lại nhìn Tô Vũ nói: "Anh nói là Chu Triết à?”
Tô Vũ gật đầu, nhưng Mã Hiểu Lộ lại lắc đầu: "Cậu ta có biết gì đâu, chuyện của công ty của cậu ta mà cậu ta còn chưa bao giờ hỏi đến thì anh còn trông cậy vào cậu ta làm gì, không có khả năng.”
Xem ra, cái nhìn của Mã Hiểu Lộ đối với Chu Triết cũng giống như Triệu Phi Phi.
Nhưng mà Tô Vũ lại không cho là như vậy: "Anh cảm thấy, cậu ta đã năng nổ như thế thì chúng ta thật sự không nên coi thường. Không phải anh vừa nói xong là cậu ta đã lập tức ra ngoài làm thuyết khách đi chiêu binh mãi mã cho em sao. Huống hồ, cứu một mạng còn hơn xây bảy thòa tháp, anh nghĩ vợ của anh cũng không tàn nhẫn như vậy đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất