Chương 10
Tiểu Lộ, chính là bảo tôn nổi tiếng của thế giới Lu De Vici, tên dịch theo tiếng Trung là Lộ Uý Tịch, tên như ý thơ. Tuy rằng cậu ấy không phải là người trong giới showbiz, là con lai Trung Pháp, cao 1m90, mỹ hình trình độ và tài hoa hơn rất nhiều người khiến cho nhân thần cộng phẫn, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lạc Dư Thần.
Nhưng chuyện của Tiểu Lộ không phải quan trọng nhất, bởi vì vừa mới xảy ra một chút chuyện. Bây giờ Hạ Minh Tu đang ngồi trên ghế salon, rất nghiêm túc hỏi Lạc Dư Thần: “Hiện tại rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra”
Lạc Dư Thần nói: “Làm sao anh biết.”
Thật ra Lạc Dư Thần cũng không rõ nội tình, anh căn bản cũng không quan tâm, sao mà biết nên nói cái gì, thế nhưng gặp phải thái độ của Hạ Minh Tu lúc này lại làm cho anh nghĩ đến những chuyện trước.
“Tiếu Hằng không có chuyện gì sao?” Quả nhiên Hạ Minh Tu từ salon đứng lên, trên mặt mang theo một mảnh đỏ kích động.
“Làm sao anh biết.” Lạc Dư Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, càng thêm chọc giận Hạ Minh Tu.
“Không biết thì gọi hỏi mọt chút! Xảy ra chuyện lớn như vậy anh không lo lắng một chút nào sao?” Hạ Minh Tu nói, thuận tay với chiếc điện thoại trên bàn của Lạc Dư Thần, bấm xuống danh sách.
“Em làm gì vậy!” Lạc Dư Thần ghét nhất là bị người khác tuỳ tiện đụng vào đồ của mình, anh tiến về phía trước đem điện thoại ném sang một bên.
Viên ngọc bích trên điện thoại rơi xuống vỡ tan.
À, bây giờ tôi mới nhớ, còn cái này a.
Đây là thứ duy nhất thuộc về tôi mà Lạc Dư Thần đã không vứt đi, trước đây tôi cũng không phát hiện. Mà bây giờ nó cũng đã không còn.
Tôi cho rằng khí thế của Lạc Dư Thần cũng có thể trấn áp Hạ Minh Tu, thế nhưng trong mắt cậu ta bỗng loé lên một tia sáng, sau đó kéo Lạc Dư Thần đến ghế salon, nắm cổ áo đè xuống.
Không ngờ con thỏ nhỏ đáng yêu Hạ Minh Tu hằng ngày lại có lúc mạnh mẽ đến vậy, phong thái phi phàm.
“Lạc Dư Thần, anh đang trốn tránh cái gì?” Cậu ta đột nhiên phun một câu mà tôi chưa bao giờ dám hỏi.
Lạc Dư Thần dường như bị câu này của Hạ Minh Tu chọc giận triệt để, trên mặt anh xuất hiện cái loại này, tôi vừa nhìn một giây đã biết anh sẽ có vẻ mặt hung tợn như thế nào, không khỏi vuốt mồ hôi cho Hạ Minh Tu một cái. May là chỉ trong nháy mắt, anh đã đè xuống dáng vẻ kiêu ngạo. Sau đó anh bị Hạ Minh Tu nhìn chằm chằm nên sự kiêu căng ấy cũng dần tiêu tan, cuối cùng, anh cũng ngượng ngùng sửa cổ áo mình lại. Với tay nhặt máy lên.
Dường như rất không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoa bóp vài cái lên điện thoại, trong phòng rất yên lặng, chỉ còn nghe thấy âm thanh đầu dây bên kia.
“Chào ngài, người gọi hiện đang đóng máy.”
Lạc Dư Thần gấp gáp, xoa xoa một cái sau đó lại ném xuống.
Cũng không có gì lạ, điện thoại của tôi mặc dù luôn ở chế độ chờ, nhưng vẫn không ai nạp điện là không được.
“Em nghĩ đã xảy ra chuyện.” Hạ Minh Tu ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng.
Lạc Dư Thần bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, anh thấy, đây chỉ là một chiêu lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Đã gần đến giáng sinh, đường phố là nơi vô cùng xinh đẹp, trên cây tùng treo đèn màu và những ruy băng, trong tủ kính thuỷ tinh là các chuông và những vật dụng nho nhỏ đáng yêu.
Hai ngày nay công việc của Hạ Minh Tu đột nhiên đặc biệt bận, hình như hợp đồng Lu De Vici của người mẫu hết hạn và có ý muón ký thêm hợp đồng khác. Mà Hạ Minh Tu lại có hy vọng trở thành người phát ngôn của “Summer wind”
Mọi thứ có triển vọng, Summer Wind, căn bản là Tiểu Lộ vì Hạ Minh Tu mà thiết kế ra…
Thời điểm còn ghen ghét Hạ Minh Tu, liền hỏi, Tiểu Lộ cậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tại sao cứ hết lần này đến lần khác chỉ thích một mình tên Hạ Minh Tu ấy?
Kết quả Tiểu Lộ nói một cách rất thô bỉ rằng: “Cậu không thấy cậu ta rất hoàn mỹ sao?”
Lời vô ích.
Tiểu Lộ cũng vậy, Lạc Dư Thần cũng thế, ai cũng thích một sự hoàn mỹ, chúng tôi không được hoàn mỹ như vậy thì nên làm gì bây giờ?
Giáng sinh cũng là sinh nhật của Lạc Dư Thần, Hạ Minh Tu từ sáng sớm đã lo lắng vì bị nhà thiết kế Tiểu Lộ gọi về, lúc rời đi vẻ mặt còn rất áy náy, nhưng mà Lạc Dư Thần cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ là một người rãnh rỗi ở nhà, thế nhưng tôi có thể nhìn ra được, từ khi qua buổi trưa, từng khắc giờ khuôn mặt Lạc Dư Thàn mỗi lúc một đen lại.
Anh càng không ngừng nhìn di động, dường như đang chờ điều gì đó, cũng có thể là xem giờ, nói chung là có chút nôn nóng.
Tôi biết tính cách Tiểu Lộ mặt dày mày dạng, nên có thể giữ chân Hạ Minh Tu tới khuya.
Ở điểm cháp nhất này, Tiểu Lộ và tôi có chút giống nhau.
Không biết một người khi nào cũng toả sáng như Tiểu Lộ có thể đủ bản lĩnh để thủ vững trận địa được hay không.
Chờ đến bảy giờ tối, tâm trạng của Lạc Dư Thần đã vô cùng không tốt.
Tôi nghĩ đó là đương nhiên, một người trãi qua sinh nhật nhưng lại không có ý nghĩa gì. Đặt biệt là biết vợ mình đang làm việc cùng tình địch.
Báo ứng, tôi nghĩ, năm đó sinh nhật của anh, tôi đã sống chết muốn quấn lấy còn kêu thêm một đám người tới, kêu Tiểu Lộ, thậm chí là Hạ Minh Tu, mà sinh nhật của tôi, cho tới bây giờ nay vẫn luôn lấy cớ là ‘bận công tác’
Mười năm, hàng năm cứ như vậy cứ ngẫu nhiên tới sinh nhật là anh sẽ đi làm về rất muộn.
Mà thôi, tôi cũng đã quen rồi.
Tôi đoán khi Hạ Minh Tu trở về chỉ sợ sẽ có bão tố.
Một lát sau, Lạc Dư Thần đột nhiên lao đến bật điện thoại, ánh mắt hung tợn nhìn vào màn hình, sau đó…lại tắt máy. Tiếp đó, anh lại cầm lên, nói chính xác thì chính là ném nó đi nơi khác.
Tôi thật không thể hiểu được, anh nổi điên với cái điện thoại là có ý gì.
Hạ Minh Tu quả nhiên kéo dài tới chín giờ mới về, còn mang theo một bánh kem thật to và bó hoa cùng lễ vật.
Không ngờ Lạc Dư Thần căn chẳng hề nổi giận như tôi đã dư đoán, mặc cho Hạ Minh tu cứ ngây ngốc thắp ngọn nến sau đó miễn cưỡng cùng với cậu ta ăn bánh kem mặc dù bản thân không bao giờ thích ăn ngọt.
Vì vậy tôi không còn lời nào để nói.
Ngày thứ hai bọn họ ngủ thẳng đến buổi trưa.
Hạ Minh Tu rời giường đầu tiên, mặc áo ngủ từ trong đi ra, dáng vẻ kia tôi mặc dù đố kỵ nhưng cũng phải dùng câu ‘dễ thương vô cùng’ để hình dung.
Tuy rằng trên bàn chén ly lộn xộn nhưng cậu ta vẫn chú ý cái điện thoại trên mặt đất, vẻ mặt hơi lộ ra nửa điểm nửa mê nửa tỉnh hoang mang, cầm lên rồi cất lại.
Trong lúc buông tay chợt có người gọi đến, Hạ Minh Tu nhân thể bắt máy.
“Xin chào, đây là nhà Lạc Dư Thần.”
“…Ngài tìm ai?”
“A, cậu ấy…không có ở đây…”
Có lẽ là tìm tôi rồi.
Bạn bè của tôi không ít, nhưng bởi vì không để cho người khác biết tôi và Lạc dư Thần ở chung với nhau, nên người có thể liên lạc hẳn là Phương Tả Ức và Tiểu Lộ.
Phương Tả Ức chắc chắn sẽ không làm vậy, nhưng chuyện của tôi thì Phương Tả Ức cũng không bao giờ gạt Tiểu Lộ, huống hồ chi Tiểu Lộ, giọng của Hạ Minh Tu đối với Tiểu Lộ cũng không đến mức xa lạ khách khí như thế này.
“Cái đó…hiện không có, nhưng mà có thể liên lạc với…”
“Có thể…được, được…cô, cô nói cái gì?”
Nhìn sắc mặt Hạ Minh Tu đột nhiên ngưng đọng lại khiến tôi nghĩ đến một khả năng.
Một khả năng vô cùng không tốt.
Nhưng chuyện của Tiểu Lộ không phải quan trọng nhất, bởi vì vừa mới xảy ra một chút chuyện. Bây giờ Hạ Minh Tu đang ngồi trên ghế salon, rất nghiêm túc hỏi Lạc Dư Thần: “Hiện tại rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra”
Lạc Dư Thần nói: “Làm sao anh biết.”
Thật ra Lạc Dư Thần cũng không rõ nội tình, anh căn bản cũng không quan tâm, sao mà biết nên nói cái gì, thế nhưng gặp phải thái độ của Hạ Minh Tu lúc này lại làm cho anh nghĩ đến những chuyện trước.
“Tiếu Hằng không có chuyện gì sao?” Quả nhiên Hạ Minh Tu từ salon đứng lên, trên mặt mang theo một mảnh đỏ kích động.
“Làm sao anh biết.” Lạc Dư Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, càng thêm chọc giận Hạ Minh Tu.
“Không biết thì gọi hỏi mọt chút! Xảy ra chuyện lớn như vậy anh không lo lắng một chút nào sao?” Hạ Minh Tu nói, thuận tay với chiếc điện thoại trên bàn của Lạc Dư Thần, bấm xuống danh sách.
“Em làm gì vậy!” Lạc Dư Thần ghét nhất là bị người khác tuỳ tiện đụng vào đồ của mình, anh tiến về phía trước đem điện thoại ném sang một bên.
Viên ngọc bích trên điện thoại rơi xuống vỡ tan.
À, bây giờ tôi mới nhớ, còn cái này a.
Đây là thứ duy nhất thuộc về tôi mà Lạc Dư Thần đã không vứt đi, trước đây tôi cũng không phát hiện. Mà bây giờ nó cũng đã không còn.
Tôi cho rằng khí thế của Lạc Dư Thần cũng có thể trấn áp Hạ Minh Tu, thế nhưng trong mắt cậu ta bỗng loé lên một tia sáng, sau đó kéo Lạc Dư Thần đến ghế salon, nắm cổ áo đè xuống.
Không ngờ con thỏ nhỏ đáng yêu Hạ Minh Tu hằng ngày lại có lúc mạnh mẽ đến vậy, phong thái phi phàm.
“Lạc Dư Thần, anh đang trốn tránh cái gì?” Cậu ta đột nhiên phun một câu mà tôi chưa bao giờ dám hỏi.
Lạc Dư Thần dường như bị câu này của Hạ Minh Tu chọc giận triệt để, trên mặt anh xuất hiện cái loại này, tôi vừa nhìn một giây đã biết anh sẽ có vẻ mặt hung tợn như thế nào, không khỏi vuốt mồ hôi cho Hạ Minh Tu một cái. May là chỉ trong nháy mắt, anh đã đè xuống dáng vẻ kiêu ngạo. Sau đó anh bị Hạ Minh Tu nhìn chằm chằm nên sự kiêu căng ấy cũng dần tiêu tan, cuối cùng, anh cũng ngượng ngùng sửa cổ áo mình lại. Với tay nhặt máy lên.
Dường như rất không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoa bóp vài cái lên điện thoại, trong phòng rất yên lặng, chỉ còn nghe thấy âm thanh đầu dây bên kia.
“Chào ngài, người gọi hiện đang đóng máy.”
Lạc Dư Thần gấp gáp, xoa xoa một cái sau đó lại ném xuống.
Cũng không có gì lạ, điện thoại của tôi mặc dù luôn ở chế độ chờ, nhưng vẫn không ai nạp điện là không được.
“Em nghĩ đã xảy ra chuyện.” Hạ Minh Tu ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng.
Lạc Dư Thần bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, anh thấy, đây chỉ là một chiêu lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Đã gần đến giáng sinh, đường phố là nơi vô cùng xinh đẹp, trên cây tùng treo đèn màu và những ruy băng, trong tủ kính thuỷ tinh là các chuông và những vật dụng nho nhỏ đáng yêu.
Hai ngày nay công việc của Hạ Minh Tu đột nhiên đặc biệt bận, hình như hợp đồng Lu De Vici của người mẫu hết hạn và có ý muón ký thêm hợp đồng khác. Mà Hạ Minh Tu lại có hy vọng trở thành người phát ngôn của “Summer wind”
Mọi thứ có triển vọng, Summer Wind, căn bản là Tiểu Lộ vì Hạ Minh Tu mà thiết kế ra…
Thời điểm còn ghen ghét Hạ Minh Tu, liền hỏi, Tiểu Lộ cậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tại sao cứ hết lần này đến lần khác chỉ thích một mình tên Hạ Minh Tu ấy?
Kết quả Tiểu Lộ nói một cách rất thô bỉ rằng: “Cậu không thấy cậu ta rất hoàn mỹ sao?”
Lời vô ích.
Tiểu Lộ cũng vậy, Lạc Dư Thần cũng thế, ai cũng thích một sự hoàn mỹ, chúng tôi không được hoàn mỹ như vậy thì nên làm gì bây giờ?
Giáng sinh cũng là sinh nhật của Lạc Dư Thần, Hạ Minh Tu từ sáng sớm đã lo lắng vì bị nhà thiết kế Tiểu Lộ gọi về, lúc rời đi vẻ mặt còn rất áy náy, nhưng mà Lạc Dư Thần cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ là một người rãnh rỗi ở nhà, thế nhưng tôi có thể nhìn ra được, từ khi qua buổi trưa, từng khắc giờ khuôn mặt Lạc Dư Thàn mỗi lúc một đen lại.
Anh càng không ngừng nhìn di động, dường như đang chờ điều gì đó, cũng có thể là xem giờ, nói chung là có chút nôn nóng.
Tôi biết tính cách Tiểu Lộ mặt dày mày dạng, nên có thể giữ chân Hạ Minh Tu tới khuya.
Ở điểm cháp nhất này, Tiểu Lộ và tôi có chút giống nhau.
Không biết một người khi nào cũng toả sáng như Tiểu Lộ có thể đủ bản lĩnh để thủ vững trận địa được hay không.
Chờ đến bảy giờ tối, tâm trạng của Lạc Dư Thần đã vô cùng không tốt.
Tôi nghĩ đó là đương nhiên, một người trãi qua sinh nhật nhưng lại không có ý nghĩa gì. Đặt biệt là biết vợ mình đang làm việc cùng tình địch.
Báo ứng, tôi nghĩ, năm đó sinh nhật của anh, tôi đã sống chết muốn quấn lấy còn kêu thêm một đám người tới, kêu Tiểu Lộ, thậm chí là Hạ Minh Tu, mà sinh nhật của tôi, cho tới bây giờ nay vẫn luôn lấy cớ là ‘bận công tác’
Mười năm, hàng năm cứ như vậy cứ ngẫu nhiên tới sinh nhật là anh sẽ đi làm về rất muộn.
Mà thôi, tôi cũng đã quen rồi.
Tôi đoán khi Hạ Minh Tu trở về chỉ sợ sẽ có bão tố.
Một lát sau, Lạc Dư Thần đột nhiên lao đến bật điện thoại, ánh mắt hung tợn nhìn vào màn hình, sau đó…lại tắt máy. Tiếp đó, anh lại cầm lên, nói chính xác thì chính là ném nó đi nơi khác.
Tôi thật không thể hiểu được, anh nổi điên với cái điện thoại là có ý gì.
Hạ Minh Tu quả nhiên kéo dài tới chín giờ mới về, còn mang theo một bánh kem thật to và bó hoa cùng lễ vật.
Không ngờ Lạc Dư Thần căn chẳng hề nổi giận như tôi đã dư đoán, mặc cho Hạ Minh tu cứ ngây ngốc thắp ngọn nến sau đó miễn cưỡng cùng với cậu ta ăn bánh kem mặc dù bản thân không bao giờ thích ăn ngọt.
Vì vậy tôi không còn lời nào để nói.
Ngày thứ hai bọn họ ngủ thẳng đến buổi trưa.
Hạ Minh Tu rời giường đầu tiên, mặc áo ngủ từ trong đi ra, dáng vẻ kia tôi mặc dù đố kỵ nhưng cũng phải dùng câu ‘dễ thương vô cùng’ để hình dung.
Tuy rằng trên bàn chén ly lộn xộn nhưng cậu ta vẫn chú ý cái điện thoại trên mặt đất, vẻ mặt hơi lộ ra nửa điểm nửa mê nửa tỉnh hoang mang, cầm lên rồi cất lại.
Trong lúc buông tay chợt có người gọi đến, Hạ Minh Tu nhân thể bắt máy.
“Xin chào, đây là nhà Lạc Dư Thần.”
“…Ngài tìm ai?”
“A, cậu ấy…không có ở đây…”
Có lẽ là tìm tôi rồi.
Bạn bè của tôi không ít, nhưng bởi vì không để cho người khác biết tôi và Lạc dư Thần ở chung với nhau, nên người có thể liên lạc hẳn là Phương Tả Ức và Tiểu Lộ.
Phương Tả Ức chắc chắn sẽ không làm vậy, nhưng chuyện của tôi thì Phương Tả Ức cũng không bao giờ gạt Tiểu Lộ, huống hồ chi Tiểu Lộ, giọng của Hạ Minh Tu đối với Tiểu Lộ cũng không đến mức xa lạ khách khí như thế này.
“Cái đó…hiện không có, nhưng mà có thể liên lạc với…”
“Có thể…được, được…cô, cô nói cái gì?”
Nhìn sắc mặt Hạ Minh Tu đột nhiên ngưng đọng lại khiến tôi nghĩ đến một khả năng.
Một khả năng vô cùng không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất