Chương 14: Sinh trên xe
Edit: Sakura Trang
Sợ xe đi nhanh Dung Cẩn không thoải mái, Thư Diễn thuyết phục y, để cho nha dịch áp giải phạm nhân đi trước, hộ vệ nhà bọn họ một nửa cũng đi theo trở về thành trước. Đi chậm đằng sau chỉ còn lại xe ngựa của Dung Cẩn và ba hộ vệ.
Dù trên xe ngựa đã bỏ ghế ngồi đi, trên sàn trải mấy tầng đệm mềm và chăn gấm, nhưng xe ngựa di chuyển, không ngừng lắc lư, lắc khiến cho Dung Cẩn làm sao cũng không thoải mái.
Chỉ chốc lát sau, Dung Cẩn thấy dưới thân căng lên, giãy giụa muốn ngồi từ trong ngực Thư Diễn dậy.
“Thế nào? Không thoải mái sao?” Thư Diễn ôm y có chút kỳ quái hỏi.
“Không phải… Chỉ là… A Diễn, kêu Cốc Vũ dừng xe đi…” Dung Cẩn nhỏ giọng nói.
“Tại sao lại dừng xe? Chỗ nào thấy không thoải mái vậy?” Thư Diễn có chút lo lắng, tay sờ lên bụng tròn vo của y, còn rất mềm mại, cũng sẽ không đau mới đúng! Sắc mặt Dung Cẩn nín đến đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Không phải… Ta, ta muốn đi tiểu…”
Mặt của Thư Diễn cũng đỏ lên. Đúng vậy, không nói người bình thường, Dung Cẩn là một dựng phu sắp sinh sản, thai nhi thúc xuống, vừa vặn chèn ép bàng quang, hai giờ không đi vệ sinh, cũng không phải là một chuyện thoải mái.
Kêu Cốc Vũ dừng xe ngựa lại, đỡ y từ trên xe bước chầm chậm xuống, “Chậm một chút, đừng có gấp…” Xuống xe ngựa kêu tuỳ tùng đi theo đứng tại chỗ đợi lệnh, mình thì đỡ y đến bụi cây ở ven đường.
Dung Cẩn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, dạy dỗ trước giờ của y không cho phép y làm như vậy, nên mãi mà không cho ra được.
Vẫn là Thư Diễn khuyên mãi, lại bảo tùy tùng đều lui đến chỗ không thể nhìn thấy, vừa vặn sắc trời cũng tối hơn. Bốn phía không người, người khác cũng không nhìn thấy mình, Dung Cẩn mới thử bài tiết.
Nhưng thử mãi cũng không tiểu được, y rõ ràng cảm giác bàng quang mình sắp nổ, nhưng mãi vẫn không ra được. Không thể làm gì khác hơn là kêu A Diễn đến giúp, ngay cả nói chuyện cũng mang theo nức nở: “A Diễn… Không được… Ta không được…”
A Diễn vội vàng ôm y, an ủi: “Có lẽ là do trước đó nhịn quá lâu, nào, để ta giúp ngươi.” Vừa nói vừa nắm lấy ngọc hành hơi rũ xuống của người nọ, một cái tay khác từ từ xoa ấn ở bụng dưới y, người trong ngực khó nhịn rên rỉ: “A… Ừ… A Diễn… Đừng… Đau… A…”
Thư Diễn dằn lòng tiếp tục xoa ấn, cũng may chỉ chốc lát sau, liền nghe tiếng nước chảy, cảm giác bàng quang nghẹn trướng đã lâu rốt cuộc xẹp xuống. A Diễn sờ một cái bụng dưới của y, đã khôi phục mềm mại.
Nhìn sắc trời, cũng không còn sớm, nếu còn không vào thành, đoán là cửa thành sẽ đóng mất, Dung Cẩn liền phân phó Cốc Vũ đánh xe nhanh một chút. Nhưng thân thể y sao mà chịu nổi, bánh xe cán lên một hòn đá nhỏ, có chút lắc lư, liền xóc nảy đến bụng khiến y đau đớn.
Dung Cẩn đỡ bụng kêu đau: “Ách… A…” A Diễn ôm y, không ngừng xoa bụng cho y, bây giờ bụng y đã cứng rắn vô cùng, hoàn toàn không mềm mại như vừa nãy, xem ra đúng là sắp sinh rồi.
Không biết là trách sắc trời quá mờ tối, hay là trách Cốc Vũ đi đường quá nhanh, xe ngựa lắc lư càng ngày càng lợi hại, mà tiếng rên rỉ của Dung Cẩn cũng càng ngày càng lớn: “A… A Diễn… Không được… A… Ta muốn sinh… Hô hô… Bụng… Ừ…”
Bây giờ Dung Cẩn có thể rõ ràng cảm giác được thai nhi đang không ngừng thúc xuống, vì để cho hài nhi có không gian, hai chân y tách ra càng ngày càng rộng. Thư Diễn thấy vậy cao giọng cao giọng hỏi Cốc Vũ: “Còn bao lâu có thể trở về đến phủ thành?”
Cốc Vũ một bên đánh xe một bên đáp lời: “Thế tử gia, chúng ta sắp đến rồi, bảo phu nhân kiên trì một lúc nữa, sắp đến cửa thành rồi!” Thư Diễn tiếp tục giúp tức phụ vuốt bụng, cũng không biết là đang an ủi thê tử còn là đang an ủi mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “A Cẩn, chúng ta cố nhịn một chút, cố nhịn chút nữa, một hồi là có thể đến nhà, về đến nhà là tốt…”
Nhưng chuyện sinh hài tử này sao có thể nói nhịn thì nhịn được chứ! Lúc này bụng trên của Dung Cẩn đã bắt đầu xẹp dần, bụng dưới căng đến đỏ lên. Y có thể cảm giác rõ rệt, hài nhi đã chen vào sinh đạo, đầu nhỏ cứng rắn đang ma sát bên trong thành sinh đạo mình từng chút, có chút đau, có chút ngứa. Giọng y run rẩy nói với trượng phu mình: “Hô… Hô… A Diễn… A Diễn… Hài… Hài nhi… Thật giống như đi… Xuống…”
Xuống? Nhanh như vậy? Thư Diễn vội vàng lần mò vị trí bào thai trên bụng A Cẩn, quả nhiên, hài tử đã tụt xuống rất thấp, mắt thấy sắp ‘phá kén ra’.
Nghe tiếng rên rỉ của Dung Cẩn bên tai, trong lòng Thư Diễn càng gấp gáp, hài tử sắp phải ra đời, nhưng xe ngựa còn chưa vào thành, nếu bỏ lỡ thời gian cửa thành đóng, thiên vương lão tử đến cũng phải chờ ở ngoài thành, cũng không thể để cho Dung Cẩn sinh ở dã ngoại hoang vu, không thể làm gì khác hơn là không ngừng thúc giục Cốc Vũ nhanh hơn.
Trong lòng Cốc Vũ cũng cuống cuồng, đáng tiếc, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, càng cuống cuồng lại càng ra tai vạ. Hôm nay ra cửa gấp, người hầu bận bịu sắp xếp bố trí bên trong xe, cũng không có kiểm tra tình trạng bên ngoài xe ngựa. Bọn họ cảm thấy xe ngựa này vẫn luôn dùng, sẽ không xảy ra vấn đề. Không nghĩ, chính là chiếc xe ngựa dùng thường xuyên này, hôm nay trên đường về chở Dung Cẩn sắp sinh sản, lại hỏng!
Không biết chỗ nào bị lỏng, xe ngựa càng ngày càng xóc nảy! Cốc Vũ phản ứng không kịp, ngã xuống xe, cũng may công phu không tệ, lăn mấy vòng trên chỉ bị trầy da chút. Ngựa bị kinh sợ, không ngừng chạy như điên về phía trước, chẳng qua cũng may ban đầu lúc chọn cũng chọn loại dịu ngoan, các hộ vệ rất nhanh liền rất nó lại, cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn.
Người bên ngoài không có chuyện gì, nhưng người bên trong buồng xe thì sao?
Sự cố sắp xảy ra, Dung Cẩn vừa vặn xuất hiện cơn đau, tựa vào trong ngực Thư Diễn siết tay của hắn, không ngừng giãy giụa eo, kêu rên: “Ách… A Diễn… Bụng… A…”
Y có một loại dự cảm, hài tử này có lẽ không thể đợi được đến lúc về phủ rồi. Nhưng hiện tại ở nơi dã ngoại hoang vu này, đừng nói đại phu, ngay cả ông đỡ cũng không tìm được, an sinh như thế nào đây? Nghĩ như vậy, Dung Cẩn không khỏi có chút tuyệt vọng.
Nhưng ngay vào lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù Tương Thư Diễn đã ôm chặt y, nhưng trong lúc xe ngựa đung đưa, hắn cũng lắc lư theo, thai bụng to tròn va đập vào buồng xe, bị đè ép có chút biến hình.
Theo đó, là một tiếng kêu cao vút của Dung Cẩn: “A ——!” Thai bụng sắp sinh sản sao có thể chịu đựng chấn động như vậy, một cơn đau đớn bùng nổ trào dâng trong bụng, để cho Dung Cẩn không nhịn được, cao giọng gào thét, “A ——! Ách ——!”
Thấy thê tử sắp sinh còn phải chịu tội lớn như vậy, Tương Thư Diễn đau lòng như cắt, vội vàng ôm chặc y, giúp y trấn an thai bụng xao động, “A Cẩn, có ổn không? Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt, đều do ta…”
“Hô… Hô… Làm sao có thể trách ngươi…” Dung Cẩn nhịn đau an ủi người bên cạnh, dù là bất ngờ, nhưng y cũng đã có chút chuẩn bị về tư tưởng. Chẳng qua là lần này sợ là dự cảm của bản thân sẽ thành sự thật!
“Hô… A Diễn… A… Ta sợ là… Sợ là… Thật muốn sinh… Ừ…” Siết đệm ở dưới người, thở hào hển nói với Tương Thư Diễn. Dưới sự chấn động vừa nãy, y có thể cảm giác được rõ ràng hài tử hoàn toàn chen vào sinh đạo, trang nghiêm làm xong chuẩn bị để ra đời.
“Muốn sinh? Nhưng mà…” Nơi này chính là dã ngoại hoang vu, không có gì cả, làm sao để sinh đây? Nhưng hắn không nói ra, nếu Dung Cẩn nói muốn sinh, vậy hắn liền phải chuẩn bị sẵn sàng.
“A Cẩn, chờ ta một chút, ta đi ra ngoài phân phó bọn họ một tiếng.” Thấy Dung Cẩn gật đầu, liền vội vàng vén màn xe đi ra ngoài. Thấy hộ vệ nhà mình đang sửa chữa xe ngựa.
“Như thế nào? Có thể sửa xong sao?”
“Hồi thế tử, xe ngựa cũng không khó sửa, nhưng bây giờ sắc trời đã tối, đã không kịp để trở về thành rồi, phu nhân lại sắp sinh sản, phải làm sao đây?”
Bọn hộ vệ dĩ nhiên cũng nghe được tiếng kêu to của phu nhân, phu nhân trong ngày thường tự giữ như vậy cũng không nén được kêu lên, nhất định là đau vô cùng, hài tử phải ra sinh là chuyện không ai ngăn cản được rồi!
“Cốc Vũ, ngươi đi xung quanh tìm một chút, nhìn xem có thôn xóm hoặc nhà dân nào không, nếu như có, cho họ nhiều ngân lượng một chút, để cho chúng ta ở tạm một đêm, cưỡi ngựa đi đi!” Cốc Vũ đáp lời liền đi.
Tương Thư Diễn hô với ba hộ vệ: “A Lâm tiếp tục sửa xe ngựa, nhanh chóng sửa cho xong; A Tiến đi nhặt chút củi đốt lửa để ngừa dã thú đên; A Sinh đi tìm sông gần đây mang ít nước về để đun lên.” Thấy ba người nghe lệnh hành động, Tương Thư Diễn vội vàng trở về trên xe ngựa.
Ở trên xe ngựa Dung Cẩn chịu đựng sinh đau càng ngày càng kịch liệt, bên ngoài truyền tới tiếng ra lệnh đâu vào đấy của A Diễn, cảm thấy an lòng. Trượng phu của mình không biết từ lúc nào ngày càng trở nên đáng tin như vậy!
Phân công một hồi xong A Diễn liền vội vàng trở về trong buồng xe ở cạnh y, có hắn bên cạnh, ngay cả sinh đau mệt nhọc tựa hồ cũng không khó chịu như vậy.
Lẳng lặng tựa vào trên người hắn, cảm thụ hài nhi trong bụng nóng lòng đá động tránh thoát trói buộc, giờ phút này Dung Cẩn cảm thấy cho dù là ở nơi này hoang vu dã ngoài này sinh con, cũng không phải một chuyện quá đáng sợ.
Từ lần trước y mang thai sinh sản, Tương Thư Diễn liền bắt đầu học tập tiếp sinh như thế nào, chẳng qua là lần trước y sinh sản có hai ông đỡ ở đó, hắn không có cơ hội thực hành thôi, lần này ngược lại cũng không phải không có chút kinh nghiệm nào.
“Ách… A… Hô… Hô…” Trận đau kéo dài ngày càng lâu, cũng càng ngày càng khó chịu đựng, từ trong miệng Dung Cẩn luôn luôn bật ra tiếng kêu rên.
Hơn nửa canh giờ sau, Cốc Vũ mới trở về, nhưng mang về một tin tức xấu, trong vòng mười dặm xung quanh không thấy có thôn xóm nhà dân, Tương Thư Diễn nghe vậy hơi nhíu mày một cái, vậy thì thật sự chỉ có thể sinh ở trong xe rồi.
Lúc này A Lâm đã sửa xong xe ngựa, hơn nữa cũng buộc lại ngựa, xe ngựa lại khôi phục thăng bằng. Bên trong buồng xe, sợ Dung Cẩn mất sức, Thư Diễn đút y ăn một viên dược hoàn ích khí do Lý đại phu đặc chế mà hắn luôn mang theo bên mình. Lại rút ra mấy tầng đệm bên dưới người y, một cái dùng lúc sinh sản, một cái để lại cho hài nhi làm tã. Tuy là mùa hè nóng bức, nhưng buổi chiều nhiệt độ giảm không ít, sợ y bị trúng gió, để cho người ngồi dựa trong buồng xe. Lại treo một tấm đệm ở trước màn xe, Thư Diễn giúp y kiểm tra vị trí bào thai trước, khá tốt không có bởi vì chấn động vừa nãy mà vị trị bào thai bị lệch, vẫn rất xuôi.
Tiếp theo lại cởi quần của Dung Cẩn ra, giúp y kiểm tra sinh miệng, đưa tay vào, cảm giác dưới thân bị vật lạ xâm phạm, Dung Cẩn không thoải mái, không ngừng giãy dụa eo lớn, “Ư… Đừng… Đi ra ngoài…”
“A Cẩn, ta phải giúp ngươi kiểm tra sinh miệng, nhịn một chút có được không?” Dung Cẩn gật đầu một cái, nhịn không động. Ngón tay ở sinh miệng dò xét, lúc rút ra thậm chí mang theo chút dịch trơn.
Kiểm tra một phen liền nói với Dung Cẩn: “A Cẩn, sinh miệng đã mở sáu ngón, vị trí bào thai của hài nhi cũng thuận, nhân lúc nước ối chưa vỡ, ta đỡ ngươi xuống đi lại được không?”
Dung Cẩn đỡ cạnh bụng, yếu ớt gật đầu một cái.
Sợ xe đi nhanh Dung Cẩn không thoải mái, Thư Diễn thuyết phục y, để cho nha dịch áp giải phạm nhân đi trước, hộ vệ nhà bọn họ một nửa cũng đi theo trở về thành trước. Đi chậm đằng sau chỉ còn lại xe ngựa của Dung Cẩn và ba hộ vệ.
Dù trên xe ngựa đã bỏ ghế ngồi đi, trên sàn trải mấy tầng đệm mềm và chăn gấm, nhưng xe ngựa di chuyển, không ngừng lắc lư, lắc khiến cho Dung Cẩn làm sao cũng không thoải mái.
Chỉ chốc lát sau, Dung Cẩn thấy dưới thân căng lên, giãy giụa muốn ngồi từ trong ngực Thư Diễn dậy.
“Thế nào? Không thoải mái sao?” Thư Diễn ôm y có chút kỳ quái hỏi.
“Không phải… Chỉ là… A Diễn, kêu Cốc Vũ dừng xe đi…” Dung Cẩn nhỏ giọng nói.
“Tại sao lại dừng xe? Chỗ nào thấy không thoải mái vậy?” Thư Diễn có chút lo lắng, tay sờ lên bụng tròn vo của y, còn rất mềm mại, cũng sẽ không đau mới đúng! Sắc mặt Dung Cẩn nín đến đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Không phải… Ta, ta muốn đi tiểu…”
Mặt của Thư Diễn cũng đỏ lên. Đúng vậy, không nói người bình thường, Dung Cẩn là một dựng phu sắp sinh sản, thai nhi thúc xuống, vừa vặn chèn ép bàng quang, hai giờ không đi vệ sinh, cũng không phải là một chuyện thoải mái.
Kêu Cốc Vũ dừng xe ngựa lại, đỡ y từ trên xe bước chầm chậm xuống, “Chậm một chút, đừng có gấp…” Xuống xe ngựa kêu tuỳ tùng đi theo đứng tại chỗ đợi lệnh, mình thì đỡ y đến bụi cây ở ven đường.
Dung Cẩn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, dạy dỗ trước giờ của y không cho phép y làm như vậy, nên mãi mà không cho ra được.
Vẫn là Thư Diễn khuyên mãi, lại bảo tùy tùng đều lui đến chỗ không thể nhìn thấy, vừa vặn sắc trời cũng tối hơn. Bốn phía không người, người khác cũng không nhìn thấy mình, Dung Cẩn mới thử bài tiết.
Nhưng thử mãi cũng không tiểu được, y rõ ràng cảm giác bàng quang mình sắp nổ, nhưng mãi vẫn không ra được. Không thể làm gì khác hơn là kêu A Diễn đến giúp, ngay cả nói chuyện cũng mang theo nức nở: “A Diễn… Không được… Ta không được…”
A Diễn vội vàng ôm y, an ủi: “Có lẽ là do trước đó nhịn quá lâu, nào, để ta giúp ngươi.” Vừa nói vừa nắm lấy ngọc hành hơi rũ xuống của người nọ, một cái tay khác từ từ xoa ấn ở bụng dưới y, người trong ngực khó nhịn rên rỉ: “A… Ừ… A Diễn… Đừng… Đau… A…”
Thư Diễn dằn lòng tiếp tục xoa ấn, cũng may chỉ chốc lát sau, liền nghe tiếng nước chảy, cảm giác bàng quang nghẹn trướng đã lâu rốt cuộc xẹp xuống. A Diễn sờ một cái bụng dưới của y, đã khôi phục mềm mại.
Nhìn sắc trời, cũng không còn sớm, nếu còn không vào thành, đoán là cửa thành sẽ đóng mất, Dung Cẩn liền phân phó Cốc Vũ đánh xe nhanh một chút. Nhưng thân thể y sao mà chịu nổi, bánh xe cán lên một hòn đá nhỏ, có chút lắc lư, liền xóc nảy đến bụng khiến y đau đớn.
Dung Cẩn đỡ bụng kêu đau: “Ách… A…” A Diễn ôm y, không ngừng xoa bụng cho y, bây giờ bụng y đã cứng rắn vô cùng, hoàn toàn không mềm mại như vừa nãy, xem ra đúng là sắp sinh rồi.
Không biết là trách sắc trời quá mờ tối, hay là trách Cốc Vũ đi đường quá nhanh, xe ngựa lắc lư càng ngày càng lợi hại, mà tiếng rên rỉ của Dung Cẩn cũng càng ngày càng lớn: “A… A Diễn… Không được… A… Ta muốn sinh… Hô hô… Bụng… Ừ…”
Bây giờ Dung Cẩn có thể rõ ràng cảm giác được thai nhi đang không ngừng thúc xuống, vì để cho hài nhi có không gian, hai chân y tách ra càng ngày càng rộng. Thư Diễn thấy vậy cao giọng cao giọng hỏi Cốc Vũ: “Còn bao lâu có thể trở về đến phủ thành?”
Cốc Vũ một bên đánh xe một bên đáp lời: “Thế tử gia, chúng ta sắp đến rồi, bảo phu nhân kiên trì một lúc nữa, sắp đến cửa thành rồi!” Thư Diễn tiếp tục giúp tức phụ vuốt bụng, cũng không biết là đang an ủi thê tử còn là đang an ủi mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “A Cẩn, chúng ta cố nhịn một chút, cố nhịn chút nữa, một hồi là có thể đến nhà, về đến nhà là tốt…”
Nhưng chuyện sinh hài tử này sao có thể nói nhịn thì nhịn được chứ! Lúc này bụng trên của Dung Cẩn đã bắt đầu xẹp dần, bụng dưới căng đến đỏ lên. Y có thể cảm giác rõ rệt, hài nhi đã chen vào sinh đạo, đầu nhỏ cứng rắn đang ma sát bên trong thành sinh đạo mình từng chút, có chút đau, có chút ngứa. Giọng y run rẩy nói với trượng phu mình: “Hô… Hô… A Diễn… A Diễn… Hài… Hài nhi… Thật giống như đi… Xuống…”
Xuống? Nhanh như vậy? Thư Diễn vội vàng lần mò vị trí bào thai trên bụng A Cẩn, quả nhiên, hài tử đã tụt xuống rất thấp, mắt thấy sắp ‘phá kén ra’.
Nghe tiếng rên rỉ của Dung Cẩn bên tai, trong lòng Thư Diễn càng gấp gáp, hài tử sắp phải ra đời, nhưng xe ngựa còn chưa vào thành, nếu bỏ lỡ thời gian cửa thành đóng, thiên vương lão tử đến cũng phải chờ ở ngoài thành, cũng không thể để cho Dung Cẩn sinh ở dã ngoại hoang vu, không thể làm gì khác hơn là không ngừng thúc giục Cốc Vũ nhanh hơn.
Trong lòng Cốc Vũ cũng cuống cuồng, đáng tiếc, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, càng cuống cuồng lại càng ra tai vạ. Hôm nay ra cửa gấp, người hầu bận bịu sắp xếp bố trí bên trong xe, cũng không có kiểm tra tình trạng bên ngoài xe ngựa. Bọn họ cảm thấy xe ngựa này vẫn luôn dùng, sẽ không xảy ra vấn đề. Không nghĩ, chính là chiếc xe ngựa dùng thường xuyên này, hôm nay trên đường về chở Dung Cẩn sắp sinh sản, lại hỏng!
Không biết chỗ nào bị lỏng, xe ngựa càng ngày càng xóc nảy! Cốc Vũ phản ứng không kịp, ngã xuống xe, cũng may công phu không tệ, lăn mấy vòng trên chỉ bị trầy da chút. Ngựa bị kinh sợ, không ngừng chạy như điên về phía trước, chẳng qua cũng may ban đầu lúc chọn cũng chọn loại dịu ngoan, các hộ vệ rất nhanh liền rất nó lại, cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn.
Người bên ngoài không có chuyện gì, nhưng người bên trong buồng xe thì sao?
Sự cố sắp xảy ra, Dung Cẩn vừa vặn xuất hiện cơn đau, tựa vào trong ngực Thư Diễn siết tay của hắn, không ngừng giãy giụa eo, kêu rên: “Ách… A Diễn… Bụng… A…”
Y có một loại dự cảm, hài tử này có lẽ không thể đợi được đến lúc về phủ rồi. Nhưng hiện tại ở nơi dã ngoại hoang vu này, đừng nói đại phu, ngay cả ông đỡ cũng không tìm được, an sinh như thế nào đây? Nghĩ như vậy, Dung Cẩn không khỏi có chút tuyệt vọng.
Nhưng ngay vào lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù Tương Thư Diễn đã ôm chặt y, nhưng trong lúc xe ngựa đung đưa, hắn cũng lắc lư theo, thai bụng to tròn va đập vào buồng xe, bị đè ép có chút biến hình.
Theo đó, là một tiếng kêu cao vút của Dung Cẩn: “A ——!” Thai bụng sắp sinh sản sao có thể chịu đựng chấn động như vậy, một cơn đau đớn bùng nổ trào dâng trong bụng, để cho Dung Cẩn không nhịn được, cao giọng gào thét, “A ——! Ách ——!”
Thấy thê tử sắp sinh còn phải chịu tội lớn như vậy, Tương Thư Diễn đau lòng như cắt, vội vàng ôm chặc y, giúp y trấn an thai bụng xao động, “A Cẩn, có ổn không? Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt, đều do ta…”
“Hô… Hô… Làm sao có thể trách ngươi…” Dung Cẩn nhịn đau an ủi người bên cạnh, dù là bất ngờ, nhưng y cũng đã có chút chuẩn bị về tư tưởng. Chẳng qua là lần này sợ là dự cảm của bản thân sẽ thành sự thật!
“Hô… A Diễn… A… Ta sợ là… Sợ là… Thật muốn sinh… Ừ…” Siết đệm ở dưới người, thở hào hển nói với Tương Thư Diễn. Dưới sự chấn động vừa nãy, y có thể cảm giác được rõ ràng hài tử hoàn toàn chen vào sinh đạo, trang nghiêm làm xong chuẩn bị để ra đời.
“Muốn sinh? Nhưng mà…” Nơi này chính là dã ngoại hoang vu, không có gì cả, làm sao để sinh đây? Nhưng hắn không nói ra, nếu Dung Cẩn nói muốn sinh, vậy hắn liền phải chuẩn bị sẵn sàng.
“A Cẩn, chờ ta một chút, ta đi ra ngoài phân phó bọn họ một tiếng.” Thấy Dung Cẩn gật đầu, liền vội vàng vén màn xe đi ra ngoài. Thấy hộ vệ nhà mình đang sửa chữa xe ngựa.
“Như thế nào? Có thể sửa xong sao?”
“Hồi thế tử, xe ngựa cũng không khó sửa, nhưng bây giờ sắc trời đã tối, đã không kịp để trở về thành rồi, phu nhân lại sắp sinh sản, phải làm sao đây?”
Bọn hộ vệ dĩ nhiên cũng nghe được tiếng kêu to của phu nhân, phu nhân trong ngày thường tự giữ như vậy cũng không nén được kêu lên, nhất định là đau vô cùng, hài tử phải ra sinh là chuyện không ai ngăn cản được rồi!
“Cốc Vũ, ngươi đi xung quanh tìm một chút, nhìn xem có thôn xóm hoặc nhà dân nào không, nếu như có, cho họ nhiều ngân lượng một chút, để cho chúng ta ở tạm một đêm, cưỡi ngựa đi đi!” Cốc Vũ đáp lời liền đi.
Tương Thư Diễn hô với ba hộ vệ: “A Lâm tiếp tục sửa xe ngựa, nhanh chóng sửa cho xong; A Tiến đi nhặt chút củi đốt lửa để ngừa dã thú đên; A Sinh đi tìm sông gần đây mang ít nước về để đun lên.” Thấy ba người nghe lệnh hành động, Tương Thư Diễn vội vàng trở về trên xe ngựa.
Ở trên xe ngựa Dung Cẩn chịu đựng sinh đau càng ngày càng kịch liệt, bên ngoài truyền tới tiếng ra lệnh đâu vào đấy của A Diễn, cảm thấy an lòng. Trượng phu của mình không biết từ lúc nào ngày càng trở nên đáng tin như vậy!
Phân công một hồi xong A Diễn liền vội vàng trở về trong buồng xe ở cạnh y, có hắn bên cạnh, ngay cả sinh đau mệt nhọc tựa hồ cũng không khó chịu như vậy.
Lẳng lặng tựa vào trên người hắn, cảm thụ hài nhi trong bụng nóng lòng đá động tránh thoát trói buộc, giờ phút này Dung Cẩn cảm thấy cho dù là ở nơi này hoang vu dã ngoài này sinh con, cũng không phải một chuyện quá đáng sợ.
Từ lần trước y mang thai sinh sản, Tương Thư Diễn liền bắt đầu học tập tiếp sinh như thế nào, chẳng qua là lần trước y sinh sản có hai ông đỡ ở đó, hắn không có cơ hội thực hành thôi, lần này ngược lại cũng không phải không có chút kinh nghiệm nào.
“Ách… A… Hô… Hô…” Trận đau kéo dài ngày càng lâu, cũng càng ngày càng khó chịu đựng, từ trong miệng Dung Cẩn luôn luôn bật ra tiếng kêu rên.
Hơn nửa canh giờ sau, Cốc Vũ mới trở về, nhưng mang về một tin tức xấu, trong vòng mười dặm xung quanh không thấy có thôn xóm nhà dân, Tương Thư Diễn nghe vậy hơi nhíu mày một cái, vậy thì thật sự chỉ có thể sinh ở trong xe rồi.
Lúc này A Lâm đã sửa xong xe ngựa, hơn nữa cũng buộc lại ngựa, xe ngựa lại khôi phục thăng bằng. Bên trong buồng xe, sợ Dung Cẩn mất sức, Thư Diễn đút y ăn một viên dược hoàn ích khí do Lý đại phu đặc chế mà hắn luôn mang theo bên mình. Lại rút ra mấy tầng đệm bên dưới người y, một cái dùng lúc sinh sản, một cái để lại cho hài nhi làm tã. Tuy là mùa hè nóng bức, nhưng buổi chiều nhiệt độ giảm không ít, sợ y bị trúng gió, để cho người ngồi dựa trong buồng xe. Lại treo một tấm đệm ở trước màn xe, Thư Diễn giúp y kiểm tra vị trí bào thai trước, khá tốt không có bởi vì chấn động vừa nãy mà vị trị bào thai bị lệch, vẫn rất xuôi.
Tiếp theo lại cởi quần của Dung Cẩn ra, giúp y kiểm tra sinh miệng, đưa tay vào, cảm giác dưới thân bị vật lạ xâm phạm, Dung Cẩn không thoải mái, không ngừng giãy dụa eo lớn, “Ư… Đừng… Đi ra ngoài…”
“A Cẩn, ta phải giúp ngươi kiểm tra sinh miệng, nhịn một chút có được không?” Dung Cẩn gật đầu một cái, nhịn không động. Ngón tay ở sinh miệng dò xét, lúc rút ra thậm chí mang theo chút dịch trơn.
Kiểm tra một phen liền nói với Dung Cẩn: “A Cẩn, sinh miệng đã mở sáu ngón, vị trí bào thai của hài nhi cũng thuận, nhân lúc nước ối chưa vỡ, ta đỡ ngươi xuống đi lại được không?”
Dung Cẩn đỡ cạnh bụng, yếu ớt gật đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất