Chương 21: Lại có
Edit: Sakura Trang
Trở về nhà ngày thứ hai, Dung Cẩn liền tiến cung diện thánh. Một là báo cáo công tác, hai là cũng là muốn hỏi một chút thánh nhân, chức Phủ doãn Dương Kinh của y nên làm sao. Đương nhiên, hỏi không phải hỏi trực tiếp, thánh nhân cũng sẽ không nói trực tiếp, quân thần cũng phải đánh đố một phen.
Sáng sớm hôm sau, Chử Dung Cẩn đi bộ Lại trước, báo cáo lại công tác mấy năm này, nộp sổ con, sau đó đi Ngự thư phòng tìm thánh nhân.
Chờ y về đến nhà, đã gần trưa rồi, cả gia đình cùng ăn cơm trưa, sau khi ăn xong mấy hài tử người đi nghỉ ngơi, người đi học, mấy người lớn thì ngồi bàn bạc.
“Chắc ý của thánh nhân là, chức Phủ doãn Dương Kinh sẽ không để cho cháu làm lâu.” Chử Dung Cẩn nói.
Phụ quốc công hỏi: “Ồ? Thánh nhân nói như thế nào?”
“Đầu tiên là mắng tiền nhậm Phủ doãn ngồi không ăn bám, ăn hối lộ trái pháp luật, đã phụ thánh ân. Tiếp theo lại nói, cháu vốn có hộ tịch Dương Kinh, hẳn nên tị hiềm, nhưng thật sự là không tìm được người tài phù hợp, cho nên mới gọi về đảm nhiệm. Cháu đoán chờ có người chọn được người thích hợp, cháu sẽ chuyển chức vị lại cho người đó.”
Phụ Quốc công gật đầu, nếu thánh nhân nói như vậy thì ý đúng như thế, phỏng chừng thời gian nhậm chức cũng không dài. “Có điều mặc kệ thời gian dài ngắn, đều phải làm thật tốt, không thể cô phụ thánh ân.”
Dung Cẩn gật đầu, đây là tự nhiên. Sau đó lại nói đến một chuyện khác: “Lần này hồi kinh thánh nhân cho cháu vài ngày nghỉ, cháu muốn mang bọn nhỏ về quê thăm cha với phụ thân bọn họ.”
Mấy năm này Hi nhi và Quân nhi thường xuyên được về ngoại chơi, nhưng Thâm Thâm và Ngưu Ngưu lại không được gặp ông ngoại. Phụ Quốc công gật đầu, đây là chuyện đường nhiên, không có gì phải nói thêm.
Nhưng lại có chuyện vui: “Tử Nghiêm còn không biết nhỉ, nhà Tử Giới lại có đứa nữa, tính đến hiện tại, chắc cũng tám tháng rồi!”
Tử Giới là tên tự của tam đệ Chử Dung Tư nhà y, Nghiệp Hưng năm thứ ba trời đưa đất đẩy làm sao mà thú Thế tử của Cần Thân vương Sầm Diễm (tự Dự Cẩn), nếu tính cả cái thai này, hai người này thành hôn bảy năm đã có năm hài tử, đây cũng quá…
Dung Cẩn không biết nói gì, trước đây hai người này thành hôn, Cần Thân vương tất nhiên là mọi cách không muốn, không nói đến Chử Dung Tư chỉ là bách tính bình dân, cho dù đậu thi võ, cũng chỉ là một mãng phu.
Lại nói đến Cần Thân vương, thời trẻ hậu viện hỗn loạn, tranh đấu không ngớt, chỉ còn một đứa con còn sống, nếu độc tử gả người, vậy chức vị Thân vương phải truyền cho ai đây? Nhưng Sầm Diễm vẫn quyết tâm phải gả.
Y quen biết Chử Dung Tư không lâu sau thì rất có cảm tình với hắn, Chử Dung Tư là một tảng đá, nên y không thể giống như vậy được. Vì vậy Sầm Diễm nói rõ ra thích hắn, Chử Dung Tư suy nghĩ, gãi gãi đầu mình: “Ta chưa từng thích ai nên không biết thích là gì, có điều ta thích ngươi ở bên cạnh ta.”
Sầm Diễm nghe vậy vô cùng vui mừng, y biết mà, tên ngốc đó sẽ không không thích mình. Lại nghĩ tới hoàn cảnh nhà hắn, phụ vương sẽ không dễ dàng đồng ý.
Vì vậy hạ quyết tâm, nghĩ ra một kế. Vào một ngày ban đêm sau khi hai người đã quen biết nửa năm, y để cho nội giám của mình đi mua một bầu rượu, lại bỏ thêm xuân dược vào trong, đi tìm Chử Dung Tư. Hai người uống rượu, điên loan đảo phượng suốt cả đêm.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Chử Dung Tư cho là mình say rượu mất lý trí, nói sẽ phụ trách với y. “Dự Cẩn yên tâm, ta sẽ đến cửa cầu thân, nhất định sẽ không để cho ngươi bị uất ức!”
Sầm Diễm lại kéo lại hắn, nói đùa, hiện tại đi, phụ thân không bổ hắn ra chắc! Chỉ bảo hắn hãy đợi thời cơ chín muồi.
Lúc Cần Thân vương biết chuyện này, cái bụng Sầm Diễm đã lộ rõ rồi, Cần Thân vương tức giận muốn đánh chết y, tất nhiên Cần Vương phi không chịu. Không có cách nào, thương lượng qua với tông chính, sau khi được thánh nhân đồng ý, Cần Thân vương đồng ý mối hôn sự này, chỉ có một điều kiện, mặc kệ sinh mấy hài tử, một nửa phải mang họ Sầm.
Chử Dung Tư và Chử gia lại nghĩ không sao cả, dù sao trong nhà nhiều hài tử như vậy, sinh ra mặc kệ họ gì đều là cháu trai mình. Họ càng như vậy Sầm Diễm càng thấy hổ thẹn, cái bụng từ lúc thành hôn đến giờ luôn không chịu nhỏ đi.
Nghĩ tới những điều này, Dung Cẩn có chút bận tâm thân thể của Sầm Diễm. Tuy nói có ngự y hỗ trợ bảo dưỡng, nhưng sinh dục mấy năm liên tục sợ rằng sẽ mang đến gánh vác không nhỏ cho thân thể y.
Cha bọn họ cũng khuyên qua, ngay cả Tử Giới cũng khuyên, chỉ là y không chịu, hơn nữa bởi vì triều đình cổ vũ chính sách thêm người, lại không có thuốc tránh thai, còn không cho phá thai, chỉ có thể sinh ra, cũng không thể bắt hai phu phu cấm dục được!
Bởi vì Tử Giới ban sai ở đại doanh ngoại ô kinh thành, cách Chử gia không xa, hơn nữa Chử Dung Thận trong một năm hơn nửa thời gian không có ở nhà, vì vậy thời gian hai phu phu ở tại Chử gia tương đối nhiều, mà ngay cả Cần Vương phi có thời gian cũng sẽ đi Chử gia trông cháu trai, mấy năm này Chử gia cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Dung Cẩn và Tương Thư Diễn mang theo bốn đứa bé xuất phát, đi hơn một canh giờ, mới đến thôn Trường Phong, do không báo trước, đến nhà, người trong nhà mới biết được bọn họ trở về.
Ngày hôm nay Chử Nghĩa mang theo Tùng Tùng đi quanh thôn trang thu tô, Chử Dung Thận và Chử Dung Tư một người đi trông cửa hàng, một người đang trực, đều không ở nhà.
Trong nhà chỉ có cùng Bách Bách và Điền Điền trông mấy đứa bé.
Phòng ở của Chử gia đã khác nhiều với trước, theo mọi người thú gả, các cha tu sửa xây dựng lại, hiện tại từ tiểu viện biến thành thôn trang tam tiến.
Mấy năm nay Chử Nghĩa mua hết hơn mười mẫu đất xung quanh, trước kia ba gian nhà giữa biến thành một loạt nhà giữa, đặt phòng bếp ở sau, vào đông dài dằng dặc, sở dĩ mỗi gian phòng đều có giường sưởi và tường lửa, đông tây sương phòng cũng rộng mở ngăn nắp sạch sẽ.
Lúc trước Tử Giới thành hôn xong nói muốn về ở, mới đầu Sầm Diễm còn có chút lo nghĩ, về sau chờ đến khi thật sự vào ở liền không muốn đi.
Cho tới bây giờ đã ở bảy năm rồi, chỉ ngày lễ ngày tết mới quay về vương phủ.
Y lại mang thai, lúc Dung Cẩn bọn họ đến y đang ở trong sân đi lại rèn luyện. Thấy nhà bọn họ vào, nâng cái bụng bước lên đón tiếp, “Đại ca, mọi người về đấy à!” Nói xong lại giương giọng gọi An Dương, “Cha, nhà đại ca về rồi này!”
Dung Cẩn nhìn bụng lớn run lên theo hô hấp của y, vội vàng đỡ y, “Được rồi, Dự Cẩn, đi cũng đủ rồi nhỉ, chúng ta vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi!”
Nhìn ra y lo lắng, trong lòng Sầm Diễm có một dòng nước ấm chảy qua. Hai người kỳ thực cũng cũng không thân, lúc y và Tử Giới thành hôn Chử Dung Cẩn vẫn đang đảm nhiệm Tri phủ Đăng Châu, không trở về tham gia.
Nhưng dù như vậy, hôm nay vừa gặp, đã không tự chủ lo lắng thân thể của y, từ nhỏ đến lớn, chỉ có mẫu thân mới quan tâm mình như vậy, đây là cảm giác người nhà đi!
Ngoài cảm động cũng không quên đáp lời, tay chống sau lưng, cơ thể hơi ngửa ra sau, dẫn người vào trong phòng, “Không sao đâu đại ca, thân thể của đệ tốt lắm, ở nhà thỉnh thoảng còn làm chút việc nhà nữa đó! Cha và Lễ gia gia đều nói vận động tốt cho thân thể đệ, đệ cũng thấy thoải mái hơn lúc mang thai đứa đầu.”
Dung Cẩn gật đầu, “Trong lòng đệ nắm chắc là tốt rồi, chỉ là mấy năm liên tục hoài thai rốt cuộc ảnh hưởng thân thể, chờ thai này sinh xong đệ hãy điều dưỡng một thời gian, tuyệt đối đừng vội vã muốn đứa tiếp theo!” Sầm Diễm chỉ cười cười, không có trả lời.
Chờ vào phòng, Dung Cẩn để Quân nhi và Hi nhi mang theo bọn đệ đệ đi tìm tiểu thúc thúc và tiểu cô cô cùng các đường đệ chơi, người lớn thì ở gian chính trò chuyện.
Tương Thư Diễn nhìn xung quanh một lượt, thấy cả phòng có mỗi mình đặc biệt, vì vậy chào hỏi với nhạc phụ, liền đi ra chuẩn bị nghênh đón một vị nhạc phụ khác.
Gặp trong phòng chỉ còn phụ tử ba người, hai chân Sầm Diễm tách ra, buông lỏng ngồi dựa ở trên ghế, tư thế này càng lộ bụng y trông lớn hơn. Dung Cẩn nghĩ vừa nãy Sầm Diễm không trả lời lại lời mình, vừa lúc cha cũng ở đây, quyết định thử lại lần nữa.
“Cha, ngươi giúp con khuyên đệ ấy một chút, hài tử đã đủ nhiều, thai này sinh xong thì điều dưỡng thân thể một thời gian, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ đó!”
An Dương thở dài, “Cũng không phải không khuyên qua, hai đứa nó một đứa so với một đứa chỉ có bướng bỉnh hơn chứ không chịu kém, tuỳ bọn chúng đi! Về phần thân thể ngược lại không cần quá lo lắng, Hiếu a gia của con đã chuẩn bị một ít dược thiện và phương thuốc bổ thân, chỗ Sầm Diễm Thái y cũng xem qua lạiv cải tiến một phen, kết hợp thêm rèn luyện, thân thể sẽ không quá thiếu hụt.”
Dung Cẩn thấy thế gật đầu, trong lòng mọi người đều tự nắm rõ là được. Lúc này Sầm Diễm cười hơi nghiêng đầu, “Đại ca, huynh thật tốt! Yên tâm, thân thể của đệ đệ tự rõ, đệ ấy à, phải ở bên Tử Giới đến cuối đời còn lại cơ!”
Chỉ chốc lát sau Tương Thư Diễn cùng nhạc phụ đại nhân và Tùng Tùng đồng thời trở về, người một nhà náo nhiệt ăn một bữa cơm, sau giờ ngọ không bao lâu, một nhà Chử Dung Cẩn liền xin phép ra về.
Mấy ngày ngày nghỉ thoáng một cái đã qua, Dung Cẩn liền đi nhậm chức, bắt đầu thời gian làm Phủ doãn Dương Kinh của y.
Nhưng trên thực tế không quá khác với lúc y làm Tri phủ Đăng Châu, công việc phải làm đều tương tự, chỉ có điều vùng quản lý hơi lớn chút, người phú quý giàu sang trong nội thành nhiều hơn một chút thôi.
Duy nhất khiến y cảm thấy khác nhau lớn nhất chính là, mỗi sáng sớm y cần vào triều! Y thích ứng hồi lâu mới không cần mỗi sáng để mấy người Cốc Vũ gọi y thức dậy miễn bị lỡ giờ.
Chờ mọi chuyện đã quen tay, công việc trong phủ đều vào quỹ đạo, đã là đầu tháng mười rồi. Tháng bảy Sầm Diễm sinh một tiểu tử mập, lúc này nhà Chử Dung Tư đã có năm đứa bé rồi! Lúc cuối tháng chín Dung Cẩn mới biết mình lại mang thai, đã sắp bốn tháng rồi.
Khí trời càng ngày càng lạnh, trời sáng càng ngày càng muộn, thời gian mang thai dựng phu vốn có chút thích ngủ, mỗi ngày lâm triều càng làm cho Dung Cẩn mệt mỏi không muốn dậy. Hiện tại đã đến tháng mười hai, vừa rơi một trận tuyết lớn, khí trời lạnh đến khiến người ta căn bản không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp.
Thế nhưng lập tức phải vào triều, bất đắc dĩ, Tương Thư Diễn vỗ nhè nhẹ lên gương mặt của người trên giường, gọi y rời giường: “A Cẩn, dậy nào, nếu không dậy, sẽ bị muộn buổi lâm triều đó!”
“Ưm… Để cho ta ngủ tiếp đi, một lúc thôi…” Dung Cẩn mơ mơ màng màng làm nũng với hắn.
Hắn đương nhiên mong muốn tức phụ nhà mình ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng hiện tại thân thể y nặng nề, làm gì đều chậm, nếu không rời giường, thì thực sự sẽ muộn mất.
Không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ôm lấy người từ phía sau, bắt đầu giúp y mặc y phục.
Chờ lúc y phục mặc xong, thời gian cũng vừa kịp, y lại phủ thêm cho Dung Cẩn một cái áo khoác, ôm y lên xe ngựa. Ở trong xe, Dung Cẩn bị không khí bên ngoài kích thích, cả người mới tỉnh táo lại.
Lúc này y đã mang thai sáu tháng, cái bụng cũng nhô lên, sợ y ngồi xe ngựa khó chịu, xe ngựa bỏ hết ghế ngồi, chỉ trải đệm êm thật dầy lên trên sàn xe.
Chờ đến bên ngoài cửa cung, Tương Thư Diễn đỡ y chậm rãi xuống xe, nhìn y đi từ từ về phía Thái Cực điện, đến tháng này bụng cũng không phải quá lớn, từ phía sau lưng căn bản không nhìn ra y đang mang thai sáu tháng.
Tương Thư Diễn cứ như vậy si ngốc mà nhìn thê tử nhà mình, trong lòng yêu say đắm không ngừng trào dâng…
Trở về nhà ngày thứ hai, Dung Cẩn liền tiến cung diện thánh. Một là báo cáo công tác, hai là cũng là muốn hỏi một chút thánh nhân, chức Phủ doãn Dương Kinh của y nên làm sao. Đương nhiên, hỏi không phải hỏi trực tiếp, thánh nhân cũng sẽ không nói trực tiếp, quân thần cũng phải đánh đố một phen.
Sáng sớm hôm sau, Chử Dung Cẩn đi bộ Lại trước, báo cáo lại công tác mấy năm này, nộp sổ con, sau đó đi Ngự thư phòng tìm thánh nhân.
Chờ y về đến nhà, đã gần trưa rồi, cả gia đình cùng ăn cơm trưa, sau khi ăn xong mấy hài tử người đi nghỉ ngơi, người đi học, mấy người lớn thì ngồi bàn bạc.
“Chắc ý của thánh nhân là, chức Phủ doãn Dương Kinh sẽ không để cho cháu làm lâu.” Chử Dung Cẩn nói.
Phụ quốc công hỏi: “Ồ? Thánh nhân nói như thế nào?”
“Đầu tiên là mắng tiền nhậm Phủ doãn ngồi không ăn bám, ăn hối lộ trái pháp luật, đã phụ thánh ân. Tiếp theo lại nói, cháu vốn có hộ tịch Dương Kinh, hẳn nên tị hiềm, nhưng thật sự là không tìm được người tài phù hợp, cho nên mới gọi về đảm nhiệm. Cháu đoán chờ có người chọn được người thích hợp, cháu sẽ chuyển chức vị lại cho người đó.”
Phụ Quốc công gật đầu, nếu thánh nhân nói như vậy thì ý đúng như thế, phỏng chừng thời gian nhậm chức cũng không dài. “Có điều mặc kệ thời gian dài ngắn, đều phải làm thật tốt, không thể cô phụ thánh ân.”
Dung Cẩn gật đầu, đây là tự nhiên. Sau đó lại nói đến một chuyện khác: “Lần này hồi kinh thánh nhân cho cháu vài ngày nghỉ, cháu muốn mang bọn nhỏ về quê thăm cha với phụ thân bọn họ.”
Mấy năm này Hi nhi và Quân nhi thường xuyên được về ngoại chơi, nhưng Thâm Thâm và Ngưu Ngưu lại không được gặp ông ngoại. Phụ Quốc công gật đầu, đây là chuyện đường nhiên, không có gì phải nói thêm.
Nhưng lại có chuyện vui: “Tử Nghiêm còn không biết nhỉ, nhà Tử Giới lại có đứa nữa, tính đến hiện tại, chắc cũng tám tháng rồi!”
Tử Giới là tên tự của tam đệ Chử Dung Tư nhà y, Nghiệp Hưng năm thứ ba trời đưa đất đẩy làm sao mà thú Thế tử của Cần Thân vương Sầm Diễm (tự Dự Cẩn), nếu tính cả cái thai này, hai người này thành hôn bảy năm đã có năm hài tử, đây cũng quá…
Dung Cẩn không biết nói gì, trước đây hai người này thành hôn, Cần Thân vương tất nhiên là mọi cách không muốn, không nói đến Chử Dung Tư chỉ là bách tính bình dân, cho dù đậu thi võ, cũng chỉ là một mãng phu.
Lại nói đến Cần Thân vương, thời trẻ hậu viện hỗn loạn, tranh đấu không ngớt, chỉ còn một đứa con còn sống, nếu độc tử gả người, vậy chức vị Thân vương phải truyền cho ai đây? Nhưng Sầm Diễm vẫn quyết tâm phải gả.
Y quen biết Chử Dung Tư không lâu sau thì rất có cảm tình với hắn, Chử Dung Tư là một tảng đá, nên y không thể giống như vậy được. Vì vậy Sầm Diễm nói rõ ra thích hắn, Chử Dung Tư suy nghĩ, gãi gãi đầu mình: “Ta chưa từng thích ai nên không biết thích là gì, có điều ta thích ngươi ở bên cạnh ta.”
Sầm Diễm nghe vậy vô cùng vui mừng, y biết mà, tên ngốc đó sẽ không không thích mình. Lại nghĩ tới hoàn cảnh nhà hắn, phụ vương sẽ không dễ dàng đồng ý.
Vì vậy hạ quyết tâm, nghĩ ra một kế. Vào một ngày ban đêm sau khi hai người đã quen biết nửa năm, y để cho nội giám của mình đi mua một bầu rượu, lại bỏ thêm xuân dược vào trong, đi tìm Chử Dung Tư. Hai người uống rượu, điên loan đảo phượng suốt cả đêm.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Chử Dung Tư cho là mình say rượu mất lý trí, nói sẽ phụ trách với y. “Dự Cẩn yên tâm, ta sẽ đến cửa cầu thân, nhất định sẽ không để cho ngươi bị uất ức!”
Sầm Diễm lại kéo lại hắn, nói đùa, hiện tại đi, phụ thân không bổ hắn ra chắc! Chỉ bảo hắn hãy đợi thời cơ chín muồi.
Lúc Cần Thân vương biết chuyện này, cái bụng Sầm Diễm đã lộ rõ rồi, Cần Thân vương tức giận muốn đánh chết y, tất nhiên Cần Vương phi không chịu. Không có cách nào, thương lượng qua với tông chính, sau khi được thánh nhân đồng ý, Cần Thân vương đồng ý mối hôn sự này, chỉ có một điều kiện, mặc kệ sinh mấy hài tử, một nửa phải mang họ Sầm.
Chử Dung Tư và Chử gia lại nghĩ không sao cả, dù sao trong nhà nhiều hài tử như vậy, sinh ra mặc kệ họ gì đều là cháu trai mình. Họ càng như vậy Sầm Diễm càng thấy hổ thẹn, cái bụng từ lúc thành hôn đến giờ luôn không chịu nhỏ đi.
Nghĩ tới những điều này, Dung Cẩn có chút bận tâm thân thể của Sầm Diễm. Tuy nói có ngự y hỗ trợ bảo dưỡng, nhưng sinh dục mấy năm liên tục sợ rằng sẽ mang đến gánh vác không nhỏ cho thân thể y.
Cha bọn họ cũng khuyên qua, ngay cả Tử Giới cũng khuyên, chỉ là y không chịu, hơn nữa bởi vì triều đình cổ vũ chính sách thêm người, lại không có thuốc tránh thai, còn không cho phá thai, chỉ có thể sinh ra, cũng không thể bắt hai phu phu cấm dục được!
Bởi vì Tử Giới ban sai ở đại doanh ngoại ô kinh thành, cách Chử gia không xa, hơn nữa Chử Dung Thận trong một năm hơn nửa thời gian không có ở nhà, vì vậy thời gian hai phu phu ở tại Chử gia tương đối nhiều, mà ngay cả Cần Vương phi có thời gian cũng sẽ đi Chử gia trông cháu trai, mấy năm này Chử gia cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Dung Cẩn và Tương Thư Diễn mang theo bốn đứa bé xuất phát, đi hơn một canh giờ, mới đến thôn Trường Phong, do không báo trước, đến nhà, người trong nhà mới biết được bọn họ trở về.
Ngày hôm nay Chử Nghĩa mang theo Tùng Tùng đi quanh thôn trang thu tô, Chử Dung Thận và Chử Dung Tư một người đi trông cửa hàng, một người đang trực, đều không ở nhà.
Trong nhà chỉ có cùng Bách Bách và Điền Điền trông mấy đứa bé.
Phòng ở của Chử gia đã khác nhiều với trước, theo mọi người thú gả, các cha tu sửa xây dựng lại, hiện tại từ tiểu viện biến thành thôn trang tam tiến.
Mấy năm nay Chử Nghĩa mua hết hơn mười mẫu đất xung quanh, trước kia ba gian nhà giữa biến thành một loạt nhà giữa, đặt phòng bếp ở sau, vào đông dài dằng dặc, sở dĩ mỗi gian phòng đều có giường sưởi và tường lửa, đông tây sương phòng cũng rộng mở ngăn nắp sạch sẽ.
Lúc trước Tử Giới thành hôn xong nói muốn về ở, mới đầu Sầm Diễm còn có chút lo nghĩ, về sau chờ đến khi thật sự vào ở liền không muốn đi.
Cho tới bây giờ đã ở bảy năm rồi, chỉ ngày lễ ngày tết mới quay về vương phủ.
Y lại mang thai, lúc Dung Cẩn bọn họ đến y đang ở trong sân đi lại rèn luyện. Thấy nhà bọn họ vào, nâng cái bụng bước lên đón tiếp, “Đại ca, mọi người về đấy à!” Nói xong lại giương giọng gọi An Dương, “Cha, nhà đại ca về rồi này!”
Dung Cẩn nhìn bụng lớn run lên theo hô hấp của y, vội vàng đỡ y, “Được rồi, Dự Cẩn, đi cũng đủ rồi nhỉ, chúng ta vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi!”
Nhìn ra y lo lắng, trong lòng Sầm Diễm có một dòng nước ấm chảy qua. Hai người kỳ thực cũng cũng không thân, lúc y và Tử Giới thành hôn Chử Dung Cẩn vẫn đang đảm nhiệm Tri phủ Đăng Châu, không trở về tham gia.
Nhưng dù như vậy, hôm nay vừa gặp, đã không tự chủ lo lắng thân thể của y, từ nhỏ đến lớn, chỉ có mẫu thân mới quan tâm mình như vậy, đây là cảm giác người nhà đi!
Ngoài cảm động cũng không quên đáp lời, tay chống sau lưng, cơ thể hơi ngửa ra sau, dẫn người vào trong phòng, “Không sao đâu đại ca, thân thể của đệ tốt lắm, ở nhà thỉnh thoảng còn làm chút việc nhà nữa đó! Cha và Lễ gia gia đều nói vận động tốt cho thân thể đệ, đệ cũng thấy thoải mái hơn lúc mang thai đứa đầu.”
Dung Cẩn gật đầu, “Trong lòng đệ nắm chắc là tốt rồi, chỉ là mấy năm liên tục hoài thai rốt cuộc ảnh hưởng thân thể, chờ thai này sinh xong đệ hãy điều dưỡng một thời gian, tuyệt đối đừng vội vã muốn đứa tiếp theo!” Sầm Diễm chỉ cười cười, không có trả lời.
Chờ vào phòng, Dung Cẩn để Quân nhi và Hi nhi mang theo bọn đệ đệ đi tìm tiểu thúc thúc và tiểu cô cô cùng các đường đệ chơi, người lớn thì ở gian chính trò chuyện.
Tương Thư Diễn nhìn xung quanh một lượt, thấy cả phòng có mỗi mình đặc biệt, vì vậy chào hỏi với nhạc phụ, liền đi ra chuẩn bị nghênh đón một vị nhạc phụ khác.
Gặp trong phòng chỉ còn phụ tử ba người, hai chân Sầm Diễm tách ra, buông lỏng ngồi dựa ở trên ghế, tư thế này càng lộ bụng y trông lớn hơn. Dung Cẩn nghĩ vừa nãy Sầm Diễm không trả lời lại lời mình, vừa lúc cha cũng ở đây, quyết định thử lại lần nữa.
“Cha, ngươi giúp con khuyên đệ ấy một chút, hài tử đã đủ nhiều, thai này sinh xong thì điều dưỡng thân thể một thời gian, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ đó!”
An Dương thở dài, “Cũng không phải không khuyên qua, hai đứa nó một đứa so với một đứa chỉ có bướng bỉnh hơn chứ không chịu kém, tuỳ bọn chúng đi! Về phần thân thể ngược lại không cần quá lo lắng, Hiếu a gia của con đã chuẩn bị một ít dược thiện và phương thuốc bổ thân, chỗ Sầm Diễm Thái y cũng xem qua lạiv cải tiến một phen, kết hợp thêm rèn luyện, thân thể sẽ không quá thiếu hụt.”
Dung Cẩn thấy thế gật đầu, trong lòng mọi người đều tự nắm rõ là được. Lúc này Sầm Diễm cười hơi nghiêng đầu, “Đại ca, huynh thật tốt! Yên tâm, thân thể của đệ đệ tự rõ, đệ ấy à, phải ở bên Tử Giới đến cuối đời còn lại cơ!”
Chỉ chốc lát sau Tương Thư Diễn cùng nhạc phụ đại nhân và Tùng Tùng đồng thời trở về, người một nhà náo nhiệt ăn một bữa cơm, sau giờ ngọ không bao lâu, một nhà Chử Dung Cẩn liền xin phép ra về.
Mấy ngày ngày nghỉ thoáng một cái đã qua, Dung Cẩn liền đi nhậm chức, bắt đầu thời gian làm Phủ doãn Dương Kinh của y.
Nhưng trên thực tế không quá khác với lúc y làm Tri phủ Đăng Châu, công việc phải làm đều tương tự, chỉ có điều vùng quản lý hơi lớn chút, người phú quý giàu sang trong nội thành nhiều hơn một chút thôi.
Duy nhất khiến y cảm thấy khác nhau lớn nhất chính là, mỗi sáng sớm y cần vào triều! Y thích ứng hồi lâu mới không cần mỗi sáng để mấy người Cốc Vũ gọi y thức dậy miễn bị lỡ giờ.
Chờ mọi chuyện đã quen tay, công việc trong phủ đều vào quỹ đạo, đã là đầu tháng mười rồi. Tháng bảy Sầm Diễm sinh một tiểu tử mập, lúc này nhà Chử Dung Tư đã có năm đứa bé rồi! Lúc cuối tháng chín Dung Cẩn mới biết mình lại mang thai, đã sắp bốn tháng rồi.
Khí trời càng ngày càng lạnh, trời sáng càng ngày càng muộn, thời gian mang thai dựng phu vốn có chút thích ngủ, mỗi ngày lâm triều càng làm cho Dung Cẩn mệt mỏi không muốn dậy. Hiện tại đã đến tháng mười hai, vừa rơi một trận tuyết lớn, khí trời lạnh đến khiến người ta căn bản không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp.
Thế nhưng lập tức phải vào triều, bất đắc dĩ, Tương Thư Diễn vỗ nhè nhẹ lên gương mặt của người trên giường, gọi y rời giường: “A Cẩn, dậy nào, nếu không dậy, sẽ bị muộn buổi lâm triều đó!”
“Ưm… Để cho ta ngủ tiếp đi, một lúc thôi…” Dung Cẩn mơ mơ màng màng làm nũng với hắn.
Hắn đương nhiên mong muốn tức phụ nhà mình ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng hiện tại thân thể y nặng nề, làm gì đều chậm, nếu không rời giường, thì thực sự sẽ muộn mất.
Không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ôm lấy người từ phía sau, bắt đầu giúp y mặc y phục.
Chờ lúc y phục mặc xong, thời gian cũng vừa kịp, y lại phủ thêm cho Dung Cẩn một cái áo khoác, ôm y lên xe ngựa. Ở trong xe, Dung Cẩn bị không khí bên ngoài kích thích, cả người mới tỉnh táo lại.
Lúc này y đã mang thai sáu tháng, cái bụng cũng nhô lên, sợ y ngồi xe ngựa khó chịu, xe ngựa bỏ hết ghế ngồi, chỉ trải đệm êm thật dầy lên trên sàn xe.
Chờ đến bên ngoài cửa cung, Tương Thư Diễn đỡ y chậm rãi xuống xe, nhìn y đi từ từ về phía Thái Cực điện, đến tháng này bụng cũng không phải quá lớn, từ phía sau lưng căn bản không nhìn ra y đang mang thai sáu tháng.
Tương Thư Diễn cứ như vậy si ngốc mà nhìn thê tử nhà mình, trong lòng yêu say đắm không ngừng trào dâng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất