Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 13: Trì trym to ăn giấm chua
Trên bãi cỏ rộng trước cửa thư viện, những mầm non đầy sức sống, ánh dương quang của buổi chiều nhẹ nhàng khoan khoái.
Lục Tỉ một mình gác chân ngủ trưa.
Một đạo bóng mờ che phủ lên người hắn.
Lục Tỉ lười trợn mắt, lông mi khép hờ.
Âm thanh của bài 'Merry Christmas Mr, Lawrence' ở trên vang lên.
Lục Tỉ mở to mắt, liền nhìn thấy nụ cười thích ý của tên lưu manh này.
'Ngươi sẽ đi du học?' Lục Tỉ liếc hắn một cái, càng làm ánh mắt nheo lại.
Sinh viên tốt nghiệp năm 4 Trì Nhạc là người thắng trong cuộc thi tìm người đại diện trường đi nước ngoài làm triển lãm tốt nghiệp.
Tuy rằng hai người cũng không phải không doán được.
'Bảo lưu rồi.' Thích ý cũng không so đo, từ trước đến nay vẫn ngồi bên cạnh Lục Tỉ.
'Cậu xem có nên khen tớ là người tốt hay không?' Hắn ngồi xếp bằng, đối diện nhìn Lục Tỉ, hai tay ôm ngực, thể hiện nét mặt nghiền ngẫm đoan trang.
Thái độ ngả ngớn trêu tức này, thực sự rất hợp với Trì Nhạc.
Lục Tỉ từ từ nhắm hai mắt không lên tiếng, trên mặt lộ vẻ giấu diếm, trong lòng nổi lên một chút bực tức.
Ngày thường Trì Nhạc hay nháo hắn, hắn đã thành thói quen, đôt nhiên người này thay đổi, thật là có chút không quen.
Trì Nhạc cùng Tần Hải từ trong phòng thiết kế đi ra.
Trì Nhạc còn chưa đi đến đường ven mặt cỏ, liền nhìn thấy Thích Ý đang ở bên cạnh thân ảnh quen thuộc.
Tần Hải chỉ cảm thấy Trì Nhạc ôn hòa có lễ nháy mắt thay đổi, khi nhìn qua hắn, vẻ mặt đã ánh lên một tia tàn độc.
Cảm giác, giống như là có người đụng tay vào thiết kế của hắn vậy.
Trì Nhạc cũng không ngoảnh lại nhìn Tần Hải, bước nhanh hướng Lục Tỉ đi đến.
Lục Tỉ không có hứng thú cùng Trình Thích Ý dây dưa, dự định trở mình đứng dậy, không nghĩ tới Thích Ý đột nhiên cúi thân xuống.
'Đừng nhúc nhích,' hắn vươn tay, lấy xuống một đoạn ngắn cỏ khô dính trên sợi tóc của Lục Tỉ.
Từ góc độ của Trì Nhạc nhìn qua, hai người thật giống như trên mặt cỏ đang hôn môi.
Tuy rằng biết điều này là không thể, nhưng hắn vẫn có điểm nổi giận.
'Tôi gần đây có quay một phim cá nhân, không biết cậu có hứng thú hay không...' Trình Thích Ý nói bằng giọng trầm thấp đầy mê hoặc.
'Hắn đối với camera không hứng thú.' Một thanh âm lạnh như băng vang lên.
Trì Nhạc bước đến.
Lục Tỉ giương mắt, nhìn đến thân ảnh cao lớn của Trì Nhạc đang đứng ở trên mình, lông mi nhíu chặt, vẻ mặt không tốt.
Hắn mặt kệ hai người bọn họ, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ mông.
Trì Nhạc thuận lý thành chương mà đè lại tay hắn, giống như tuyên thệ chủ quyền, cúi người, thân thủ, giúp hắn phủi sạch mảnh cỏ khô dính trên quần.'Trì Nhạc......' Tần Hải cách một thước nhẹ giọng gọi hắn, trong ánh mắt xinh đẹp tràn ngập nghi vấn, lo lắng, thần sắc phức tạp.
Thích Ý cũng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc 'Đề nghị của tôi, cậu nên suy nghĩ một chút.'
Hắn thẳng tắp nhìn Lục Tỉ, cũng không đem thịnh nộ của Trì Nhạc để vào mắt.
Mặt Trì Nhạc đen lại một chút.
'Ta chỉ thích vẽ tranh.' Lục Tỉ bình thản nói sự thật.
'Bộ phim này nói về một người biết vẽ tranh' Thích Ý giống như là biết được hắn sẽ trả lời như thế, 'Kịch bản vì cậu mà đặt biệt điều chỉnh'. Dứt lời liếm liếm môi, vẻ mặt kiên định, ánh mắt chấp nhất có chút tà mị.
Lục Tỉ không đáp lại. Thân thủ ngăn chặn Trì Nhạc đã muốn xông lên.
Tần Hải nhìn nhìn Trình Thích Ý, lại nhìn qua Trì Nhạc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống tay Lục Tỉ vươn tới bắt trụ Trì Nhạc.
Một đôi tay rất được, rất quen thuộc. Mười ngón tay thon dài, bàn tay dày rộng, trên ngón út còn sót lại thuốc màu chưa tẩy sạch.
Tần Hải hít sâu một ngụm khí, cố gắng bình phục suy nghĩ của chính mình.
Có gì đó nổ tung trong đầu.
'Một vị bằng hữu'. Nàng nhớ tới nụ cười của Trì Nhạc.
'Hắn tính tình cổ quái, không thích mặt mày rạng rỡ'. Vẻ mặt Trì Nhạc ôn nhu như nước, cẩn thận cùng quý trọng trong ánh mắt kia, nguyên lai cũng không phải đối với nàng.
Nhưng nàng đã quyết đình cũng hắn cả đời này, nắm tay.
Nàng đã hứa với bản thân một đời như vậy rồi.
Trình Thích Ý dù bận vẫn ung dung đứng ở chỗ cũ, đối với sự thất thố của Trì Nhạc, hắn không chút nào để ý, hắn chính là chỉ nhìn đến Lục Tỉ.
Lục Tỉ mặt nhăn mày nhíu, kéo Trì Nhạc qua.
'Đi.' Lục Tỉ nhẹ giọng nói, một tay xoa nắm tay đang xiết chặt của Trì Nhạc.
Trì Nhạc ổn định hai giây, buông ra nắm tay, tùy tiện để Lục Tỉ lôi kéo hắn đi.
'Thực có ý tứ.' Thích Ý sờ sờ cằm, nhìn theo hai thân ảnh nam nhân cao lớn càng lúc càng xa, ý cười càng đậm.
Trong phòng vẽ tranh, Lục Tỉ im lặng mà vẽ nghuệch ngoạc.
Trì Nhạc ở bên nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, không nói được một lời, một bộ dáng nghẹn khuất muốn nói lại thôi, chỉ chờ Lục Tỉ đồng tình mà lên tiếng an ủi hắn.
Đáng tiếc Lục lão sư ý chí sắc đá, hoàn toàn không có ý tứ phải buông lỏng.
Trì Nhạc đành phải xuống nước.
Hắn há miệng, hấp một ngụm khí, lông mi nhăn lại, tựa hồ chuẩn bị cái gì đó.
Phải nói như thế nào đây? Cậu không cần cùng hắn nói chuyện, không cần cùng hắn một chỗ, không cần đi quay cái bộ phim rách nát gì đó? Người này vừa nhìn tâm sẽ không bình yên.......giống ta đi?Trong ánh mắt Thích Ý đốt gì đó, Trì Nhạc rất quen thuộc, nam nhân này cùng hắn, có cùng một tâm tư.
Chính là một bên là trắng trợn biểu hiện ra bên ngoài, còn một bên nhiều năm như vậy, sống chết cố gắng giấu diếm.
'Cậu có thuốc không?' Thanh âm Lục Tỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Trì Nhạc ngẩng đầu, Lục Tỉ còn dán mặt vào bức tranh, hết thảy như thường.
'Không có thuốc.' Hắn dỗi. 'Cậu nếu còn cùng hắn nói chuyện, còn cùng hắn gặp mặt, còn cùng hắn ở một chỗ, liền vĩnh viễn không có thuốc'.
Trì Nhạc không nghĩ ra từ nào tốt, đơn giản lấy thứ hàng vỉa hè ra uy hiếp.
Lục Tỉ nhìn hắn một cái, lại thùy hạ ánh mắt đi tẩy bút.
'Chúng ta là trùng hợp gặp mặt thôi.'
'Tôi biết.'
'Vậy ngươi giận cái gì?'
'Không biết.' Trì Nhạc dỗi.
'.................'
Lục Tỉ lại không để ý đến hắn.
Thật lâu sau, Trì Nhạc hai tay chống lên ghế trong phòng vẽ tranh, dán người về phía Lục Tỉ, có chút bất an hỏi han, ' Cậu không cần đi quay bộ phim của hắn, được không?'
'.............' Lục Tỉ dừng bút, nhìn qua Trì Nhạc.
'Ngươi không phải còn chuẩn bị triễn lãm tranh sao, cái đó là tâm sức để đi Mỹ đó' Hắn cực lực cường điệu, ý đồ nhắc nhở Lục Tỉ phân rõ lý lẽ, hiểu được nặng nhẹ, lại cố tình cấp một lý do cho sự cường ngạnh cố tình gây sự của chính mình.
'Ngươi không phải là đại hoàng cách vách đó chứ?' Lục Tỉ đem bút đặt xuống, thản nhiên nhìn đến Trì Nhạc.
Trì Nhạc hiện tại không có tâm tư mà truy cứu đại hoàng là cái gì, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tỉ, ý dồ phân tích ra biểu tình trên mặt của hắn hiện ra loại khả năng gì.
'Ngươi đúng là đồ não tàn, có thể nghĩ ra ngươi cái dạng này? Lục Tỉ trào phúng hắn.
Trì Nhạc hiện tại cũng không xen vào đề tài não tàn này.
'Ta không thích camera.' Lục Tỉ lần nữa nhặt bút ở trên khăn mặt cọ cọ hai cái, thân thể ngửa ra sau, một lần nữa đánh giá bức tranh của chính mình, 'Lời này, không phải ngươi nói sao?'
Hắn nâng mắt lên, liếc Trì Nhạc một cái.
Trì Nhạc vẻ mặt khẩn trương, nháy mắt vui vẻ giống như sau mông hắn có một cái đuôi đang vểnh lên vẫy vẫy vậy.
'Đúng rồi, đại hoàng là ai vậy?' Lúc này hắn mới rảnh rỗi hỏi vấn đề này.
'Đại Kim Mao ở quán bán đồ ăn vặt bên cạnh.' Lục Tỉ nhìn cũng lười liếc hắn một cái.
Ngoài cửa phòng vẽ tranh, đôi mắt cá chân nhỏ gầy rút lui vài bước, hoảng hốt né ra.
'Bịch bịch bịch bịch' tiếng bước chân có hỗn loạn, có giãy dụa.
Bầu trời bên ngoài màu xanh lam, ngàn dặm không mây, tựa như sự yên lặng trước bão táp.
Đại sảnh chiếu phim loại nhỏ của học viện điện ảnh, Lục Tỉ an ổn ngồi trên ghế, đã là đầu mùa xuân, Lục Tỉ lúc này thường lui tới khẳng định là đang mang dép lê, nhưng lần này, hắn trên chân mang chính là một đôi giày thể thao có chút chuyên nghiệp.'Ngươi hao tổn tâm cơ đến tìm ta, đến tột cùng là muốn làm gì?' Hắn đến mí mắt cũng lười nâng, có chút không kiên nhẫn.
Thích Ý tựa lên khung cửa nhìn Lục Tỉ, cửa bị hắn đóng lại, trong phòng chỉ có hai người hắn và Lục Tỉ.
'Xem phim.' Hắn nhoẻn miệng cười đến đắc ý.
'Chặn đường tôi ba ngày liền là vì cái này?' Lục Tỉ giương mắt, khẩu khí có chút nguội lạnh.
'Cậu không phải ba ngày đó đều chạy thoát hay sao?' Thích Ý có dụng ý khác mà nhìn giày thể thao trên chân của Lục Tỉ, bỡn cợt cười cười, hoàn toàn không đem sự cự tuyệt của đối phương nhét vào mắt, đi thẳng đến bên bàn điều khiển, mở một bộ phim.
Màn hình tối đen liền hiện ra một dòng chữ 'Merry Christmas Mr. Lawrence'.
Hình ảnh hôn ám(u ám), không khí áp lực, Takeshi vung roi, quật lên người một tù binh.
Một phút đồng hồ sau, âm nhạc vang lên khiến hắn nghiêng tai lắng nghe.
Nói không rõ là cảm giác gì, Lục Tỉ đối với bài này có một loại phản ứng đặc thù, gần như bản năng.
Giống như phù chú, buộc chặt hai chân hắn, buộc chặt linh hồn hắn, lôi kéo trái tim hắn, nảy ra một loại đau đớn càn quét toàn thân.
Trong phim, một quân nhân Nhật Bản vì xâm phạm một tù binh Anh quốc mà bị mổ bụng.
Takeshi lên tiếng hô, Lawrence phát âm không chuẩn của tiếng Nhật, dây dưa cùng một chỗ, còn có tiếng thở dốc của binh lính Anh quốc anh tuấn.
Thích Ý vừa lòng mà nhìn Lục Tỉ, ngồi xuống bàn bên phải hắn, duy trì mở một chai rượu vang.
Ánh sáng của đèn chiếu phim chiếu lên trên mặt hắn thay đổi liên tục.
'Thật là một bộ phim áp lực.' Hắn nói, uống một ngụm rượu, nhìn Lục Tỉ, liếm liếm môi.
'Đó là nó, chính nó!' ( đây là tiếng Nhật mà t thì mù tiếng Nhật nên chỉ nhờ gg thôi)
Vẻ mặt chính khí của nam diễn viên rất linh hoạt, lớn tiếng hỏi một tràng chuyện gì đang xảy ra.
Thích Ý lại mở một chai rượu, đưa cho Lục Tỉ.
'Thời điểm lần đầu tiên gặp cậu, liền cảm thấy cậu cùng hắn rất giống.'
Trên màn hình, một thân quân trang Thế Dã, anh khí bức người, mặt mày thâm thúy. Đọc truyện tại
Lục Tỉ quay đầu nhìn về phía Thích Ý.
Thích Ý giơ giơ chai rượu trong tay. 'Này là phụ đề của đoạn phim, chính mình ta tự làm đó, trên mạng chỉ có phụ đề Tiếng Anh thôi.'
Lục Tỉ tiếp nhận rượu của Thích Ý.
Trên màn hình, toàn án trang nghiêm, quân Nhật Bản đang thẩm vấn một tên lính Anh quốc mắt xanh tóc vàng.
Làm một gã tù binh, hắn một thân quân trang, tinh xảo chỉnh tề, dâu vào đấy, đối mặt với nghi ngờ của quân Nhật, mỗi một câu trả lời đều nói năng rất có khí phách.
Lục Tỉ nhớ tới một người. Vẻ mặt, khí độ, ngôn ngữ hình thể cùng mờ ám, đều có chút tương tự.
Trong mắt người ngoài trầm ổn có lễ, tựa như phần tử tinh anh, đối với chính mình mà nói thì là đần độn, tính tình trẻ con.
Trên chỗ xét xử, Thế Dã nhìn chằm chằm Jack, có một chút thất thần.
Trước màn hình, Lục Tỉ im lặng xem phim cũng có chút thất thần.
Hắn bưng lên lon bia, uốn một ngụm, nhấp mím môi, không nói một câu.
Lục Tỉ xem phim, Thích Ý đang nhìn hắn.
Trong đôi mắt đen như những vì sao, hiện lên chuyển đổi nhanh chóng của hình ảnh trong phim.
Lục Tỉ toàn bộ quá trinh đều không có biểu tình dư thừa nào, chính là lon bia rỗng dưới chân ngày càng nhiều.
Trong mắt Thích Ý ý cười dần dần dày.
Trong phòng cho thuê của Lục Tỉ, một ngọn đèn sáng mờ mờ, Trì Nhạc yên lặng ngồi.
Hắn một tay để trên tóc mái, một tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc trong tay rất dài, không cẩn thận rớt trên quần.
Trì Nhạc có bệnh ưa sạch sẽ, nhíu nhíu mày nhìn ống quần đầy tàn thuốc.
Trong phòng chiếu phim, phim đã chiếu đến đoạn Jack để cho tù binh trốn thoát, Thế Dã không thể không hạ lệnh chôn sống hắn, Jack cúi đầu vẻ mặt xám như tro tàn, một chút cũng không có sinh khí. Chân Thế Dã mang một đôi giày quân đội đi qua, cắt lấy dây buộc tóc của hắn.
Ngón tay của Lục Tỉ không khỏi bóp chặt cái lon bia, phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Thích Ý đem hết thảy điều này đều xem ở trong mắt.
Hắn uống một ngụm rượu, ngưng cười, ngữ điệu thâm sâu: 'Suy nghĩ cái gì? Nghĩ muốn hắn?'
Lục Tỉ cũng không đáp lại, thân thể mất tự nhiên mà buộc chặt.
'Cậu thật sự rất có ý tứ.' Thích Ý nâng chén, hướng Lục Tỉ thăm hỏi.
Khi bộ phim chấm dứt, Lục Tỉ đã có chút say.
Bản phối nhạc của Lawrence nhẹ nhàng vang lên.
Lục Tỉ đứng lên, ổn ổn thân mình, muốn rời đi.
Thích Ý từ trên ghế nhảy xuống, ngăn cản đường đi của hắn.
'Cậu cảm thấy, Jack đối với Thế Dã, là cảm tình gì?'
'Cái hôn vừa rồi, là cái gọi là yêu phải không?' Thanh âm Thích Ý tiến vào đại não của Lục Tỉ, đoạn ngắn hôn môi tái hiện lại trong đầu.
Jack thong thả mà kiên định đi qua, ôm thân thể lệ khí của Thế Dã, hôn môi hắn cùng hai má. Trong ánh mắt của Thế Dã, có cái gì đó ầm ầm sụp đổ.
Thế Dã đối với Jack là động tâm, năm lần bảy lượt, chẳng sợ vi phạm lập trường làm quân nhân của chính mình. Như vậy, Jack thì sao? Chính nghĩa của Jack cùng sinh khí khiến kẻ khác động dung, nhưng mà hắn đối với Thế Dã nụ hôn vừa rồi, là chuộc tội, là hóa giải, cũng không phải tình yêu...................
Lục Tỉ một mình gác chân ngủ trưa.
Một đạo bóng mờ che phủ lên người hắn.
Lục Tỉ lười trợn mắt, lông mi khép hờ.
Âm thanh của bài 'Merry Christmas Mr, Lawrence' ở trên vang lên.
Lục Tỉ mở to mắt, liền nhìn thấy nụ cười thích ý của tên lưu manh này.
'Ngươi sẽ đi du học?' Lục Tỉ liếc hắn một cái, càng làm ánh mắt nheo lại.
Sinh viên tốt nghiệp năm 4 Trì Nhạc là người thắng trong cuộc thi tìm người đại diện trường đi nước ngoài làm triển lãm tốt nghiệp.
Tuy rằng hai người cũng không phải không doán được.
'Bảo lưu rồi.' Thích ý cũng không so đo, từ trước đến nay vẫn ngồi bên cạnh Lục Tỉ.
'Cậu xem có nên khen tớ là người tốt hay không?' Hắn ngồi xếp bằng, đối diện nhìn Lục Tỉ, hai tay ôm ngực, thể hiện nét mặt nghiền ngẫm đoan trang.
Thái độ ngả ngớn trêu tức này, thực sự rất hợp với Trì Nhạc.
Lục Tỉ từ từ nhắm hai mắt không lên tiếng, trên mặt lộ vẻ giấu diếm, trong lòng nổi lên một chút bực tức.
Ngày thường Trì Nhạc hay nháo hắn, hắn đã thành thói quen, đôt nhiên người này thay đổi, thật là có chút không quen.
Trì Nhạc cùng Tần Hải từ trong phòng thiết kế đi ra.
Trì Nhạc còn chưa đi đến đường ven mặt cỏ, liền nhìn thấy Thích Ý đang ở bên cạnh thân ảnh quen thuộc.
Tần Hải chỉ cảm thấy Trì Nhạc ôn hòa có lễ nháy mắt thay đổi, khi nhìn qua hắn, vẻ mặt đã ánh lên một tia tàn độc.
Cảm giác, giống như là có người đụng tay vào thiết kế của hắn vậy.
Trì Nhạc cũng không ngoảnh lại nhìn Tần Hải, bước nhanh hướng Lục Tỉ đi đến.
Lục Tỉ không có hứng thú cùng Trình Thích Ý dây dưa, dự định trở mình đứng dậy, không nghĩ tới Thích Ý đột nhiên cúi thân xuống.
'Đừng nhúc nhích,' hắn vươn tay, lấy xuống một đoạn ngắn cỏ khô dính trên sợi tóc của Lục Tỉ.
Từ góc độ của Trì Nhạc nhìn qua, hai người thật giống như trên mặt cỏ đang hôn môi.
Tuy rằng biết điều này là không thể, nhưng hắn vẫn có điểm nổi giận.
'Tôi gần đây có quay một phim cá nhân, không biết cậu có hứng thú hay không...' Trình Thích Ý nói bằng giọng trầm thấp đầy mê hoặc.
'Hắn đối với camera không hứng thú.' Một thanh âm lạnh như băng vang lên.
Trì Nhạc bước đến.
Lục Tỉ giương mắt, nhìn đến thân ảnh cao lớn của Trì Nhạc đang đứng ở trên mình, lông mi nhíu chặt, vẻ mặt không tốt.
Hắn mặt kệ hai người bọn họ, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ mông.
Trì Nhạc thuận lý thành chương mà đè lại tay hắn, giống như tuyên thệ chủ quyền, cúi người, thân thủ, giúp hắn phủi sạch mảnh cỏ khô dính trên quần.'Trì Nhạc......' Tần Hải cách một thước nhẹ giọng gọi hắn, trong ánh mắt xinh đẹp tràn ngập nghi vấn, lo lắng, thần sắc phức tạp.
Thích Ý cũng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc 'Đề nghị của tôi, cậu nên suy nghĩ một chút.'
Hắn thẳng tắp nhìn Lục Tỉ, cũng không đem thịnh nộ của Trì Nhạc để vào mắt.
Mặt Trì Nhạc đen lại một chút.
'Ta chỉ thích vẽ tranh.' Lục Tỉ bình thản nói sự thật.
'Bộ phim này nói về một người biết vẽ tranh' Thích Ý giống như là biết được hắn sẽ trả lời như thế, 'Kịch bản vì cậu mà đặt biệt điều chỉnh'. Dứt lời liếm liếm môi, vẻ mặt kiên định, ánh mắt chấp nhất có chút tà mị.
Lục Tỉ không đáp lại. Thân thủ ngăn chặn Trì Nhạc đã muốn xông lên.
Tần Hải nhìn nhìn Trình Thích Ý, lại nhìn qua Trì Nhạc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống tay Lục Tỉ vươn tới bắt trụ Trì Nhạc.
Một đôi tay rất được, rất quen thuộc. Mười ngón tay thon dài, bàn tay dày rộng, trên ngón út còn sót lại thuốc màu chưa tẩy sạch.
Tần Hải hít sâu một ngụm khí, cố gắng bình phục suy nghĩ của chính mình.
Có gì đó nổ tung trong đầu.
'Một vị bằng hữu'. Nàng nhớ tới nụ cười của Trì Nhạc.
'Hắn tính tình cổ quái, không thích mặt mày rạng rỡ'. Vẻ mặt Trì Nhạc ôn nhu như nước, cẩn thận cùng quý trọng trong ánh mắt kia, nguyên lai cũng không phải đối với nàng.
Nhưng nàng đã quyết đình cũng hắn cả đời này, nắm tay.
Nàng đã hứa với bản thân một đời như vậy rồi.
Trình Thích Ý dù bận vẫn ung dung đứng ở chỗ cũ, đối với sự thất thố của Trì Nhạc, hắn không chút nào để ý, hắn chính là chỉ nhìn đến Lục Tỉ.
Lục Tỉ mặt nhăn mày nhíu, kéo Trì Nhạc qua.
'Đi.' Lục Tỉ nhẹ giọng nói, một tay xoa nắm tay đang xiết chặt của Trì Nhạc.
Trì Nhạc ổn định hai giây, buông ra nắm tay, tùy tiện để Lục Tỉ lôi kéo hắn đi.
'Thực có ý tứ.' Thích Ý sờ sờ cằm, nhìn theo hai thân ảnh nam nhân cao lớn càng lúc càng xa, ý cười càng đậm.
Trong phòng vẽ tranh, Lục Tỉ im lặng mà vẽ nghuệch ngoạc.
Trì Nhạc ở bên nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, không nói được một lời, một bộ dáng nghẹn khuất muốn nói lại thôi, chỉ chờ Lục Tỉ đồng tình mà lên tiếng an ủi hắn.
Đáng tiếc Lục lão sư ý chí sắc đá, hoàn toàn không có ý tứ phải buông lỏng.
Trì Nhạc đành phải xuống nước.
Hắn há miệng, hấp một ngụm khí, lông mi nhăn lại, tựa hồ chuẩn bị cái gì đó.
Phải nói như thế nào đây? Cậu không cần cùng hắn nói chuyện, không cần cùng hắn một chỗ, không cần đi quay cái bộ phim rách nát gì đó? Người này vừa nhìn tâm sẽ không bình yên.......giống ta đi?Trong ánh mắt Thích Ý đốt gì đó, Trì Nhạc rất quen thuộc, nam nhân này cùng hắn, có cùng một tâm tư.
Chính là một bên là trắng trợn biểu hiện ra bên ngoài, còn một bên nhiều năm như vậy, sống chết cố gắng giấu diếm.
'Cậu có thuốc không?' Thanh âm Lục Tỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Trì Nhạc ngẩng đầu, Lục Tỉ còn dán mặt vào bức tranh, hết thảy như thường.
'Không có thuốc.' Hắn dỗi. 'Cậu nếu còn cùng hắn nói chuyện, còn cùng hắn gặp mặt, còn cùng hắn ở một chỗ, liền vĩnh viễn không có thuốc'.
Trì Nhạc không nghĩ ra từ nào tốt, đơn giản lấy thứ hàng vỉa hè ra uy hiếp.
Lục Tỉ nhìn hắn một cái, lại thùy hạ ánh mắt đi tẩy bút.
'Chúng ta là trùng hợp gặp mặt thôi.'
'Tôi biết.'
'Vậy ngươi giận cái gì?'
'Không biết.' Trì Nhạc dỗi.
'.................'
Lục Tỉ lại không để ý đến hắn.
Thật lâu sau, Trì Nhạc hai tay chống lên ghế trong phòng vẽ tranh, dán người về phía Lục Tỉ, có chút bất an hỏi han, ' Cậu không cần đi quay bộ phim của hắn, được không?'
'.............' Lục Tỉ dừng bút, nhìn qua Trì Nhạc.
'Ngươi không phải còn chuẩn bị triễn lãm tranh sao, cái đó là tâm sức để đi Mỹ đó' Hắn cực lực cường điệu, ý đồ nhắc nhở Lục Tỉ phân rõ lý lẽ, hiểu được nặng nhẹ, lại cố tình cấp một lý do cho sự cường ngạnh cố tình gây sự của chính mình.
'Ngươi không phải là đại hoàng cách vách đó chứ?' Lục Tỉ đem bút đặt xuống, thản nhiên nhìn đến Trì Nhạc.
Trì Nhạc hiện tại không có tâm tư mà truy cứu đại hoàng là cái gì, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tỉ, ý dồ phân tích ra biểu tình trên mặt của hắn hiện ra loại khả năng gì.
'Ngươi đúng là đồ não tàn, có thể nghĩ ra ngươi cái dạng này? Lục Tỉ trào phúng hắn.
Trì Nhạc hiện tại cũng không xen vào đề tài não tàn này.
'Ta không thích camera.' Lục Tỉ lần nữa nhặt bút ở trên khăn mặt cọ cọ hai cái, thân thể ngửa ra sau, một lần nữa đánh giá bức tranh của chính mình, 'Lời này, không phải ngươi nói sao?'
Hắn nâng mắt lên, liếc Trì Nhạc một cái.
Trì Nhạc vẻ mặt khẩn trương, nháy mắt vui vẻ giống như sau mông hắn có một cái đuôi đang vểnh lên vẫy vẫy vậy.
'Đúng rồi, đại hoàng là ai vậy?' Lúc này hắn mới rảnh rỗi hỏi vấn đề này.
'Đại Kim Mao ở quán bán đồ ăn vặt bên cạnh.' Lục Tỉ nhìn cũng lười liếc hắn một cái.
Ngoài cửa phòng vẽ tranh, đôi mắt cá chân nhỏ gầy rút lui vài bước, hoảng hốt né ra.
'Bịch bịch bịch bịch' tiếng bước chân có hỗn loạn, có giãy dụa.
Bầu trời bên ngoài màu xanh lam, ngàn dặm không mây, tựa như sự yên lặng trước bão táp.
Đại sảnh chiếu phim loại nhỏ của học viện điện ảnh, Lục Tỉ an ổn ngồi trên ghế, đã là đầu mùa xuân, Lục Tỉ lúc này thường lui tới khẳng định là đang mang dép lê, nhưng lần này, hắn trên chân mang chính là một đôi giày thể thao có chút chuyên nghiệp.'Ngươi hao tổn tâm cơ đến tìm ta, đến tột cùng là muốn làm gì?' Hắn đến mí mắt cũng lười nâng, có chút không kiên nhẫn.
Thích Ý tựa lên khung cửa nhìn Lục Tỉ, cửa bị hắn đóng lại, trong phòng chỉ có hai người hắn và Lục Tỉ.
'Xem phim.' Hắn nhoẻn miệng cười đến đắc ý.
'Chặn đường tôi ba ngày liền là vì cái này?' Lục Tỉ giương mắt, khẩu khí có chút nguội lạnh.
'Cậu không phải ba ngày đó đều chạy thoát hay sao?' Thích Ý có dụng ý khác mà nhìn giày thể thao trên chân của Lục Tỉ, bỡn cợt cười cười, hoàn toàn không đem sự cự tuyệt của đối phương nhét vào mắt, đi thẳng đến bên bàn điều khiển, mở một bộ phim.
Màn hình tối đen liền hiện ra một dòng chữ 'Merry Christmas Mr. Lawrence'.
Hình ảnh hôn ám(u ám), không khí áp lực, Takeshi vung roi, quật lên người một tù binh.
Một phút đồng hồ sau, âm nhạc vang lên khiến hắn nghiêng tai lắng nghe.
Nói không rõ là cảm giác gì, Lục Tỉ đối với bài này có một loại phản ứng đặc thù, gần như bản năng.
Giống như phù chú, buộc chặt hai chân hắn, buộc chặt linh hồn hắn, lôi kéo trái tim hắn, nảy ra một loại đau đớn càn quét toàn thân.
Trong phim, một quân nhân Nhật Bản vì xâm phạm một tù binh Anh quốc mà bị mổ bụng.
Takeshi lên tiếng hô, Lawrence phát âm không chuẩn của tiếng Nhật, dây dưa cùng một chỗ, còn có tiếng thở dốc của binh lính Anh quốc anh tuấn.
Thích Ý vừa lòng mà nhìn Lục Tỉ, ngồi xuống bàn bên phải hắn, duy trì mở một chai rượu vang.
Ánh sáng của đèn chiếu phim chiếu lên trên mặt hắn thay đổi liên tục.
'Thật là một bộ phim áp lực.' Hắn nói, uống một ngụm rượu, nhìn Lục Tỉ, liếm liếm môi.
'Đó là nó, chính nó!' ( đây là tiếng Nhật mà t thì mù tiếng Nhật nên chỉ nhờ gg thôi)
Vẻ mặt chính khí của nam diễn viên rất linh hoạt, lớn tiếng hỏi một tràng chuyện gì đang xảy ra.
Thích Ý lại mở một chai rượu, đưa cho Lục Tỉ.
'Thời điểm lần đầu tiên gặp cậu, liền cảm thấy cậu cùng hắn rất giống.'
Trên màn hình, một thân quân trang Thế Dã, anh khí bức người, mặt mày thâm thúy. Đọc truyện tại
Lục Tỉ quay đầu nhìn về phía Thích Ý.
Thích Ý giơ giơ chai rượu trong tay. 'Này là phụ đề của đoạn phim, chính mình ta tự làm đó, trên mạng chỉ có phụ đề Tiếng Anh thôi.'
Lục Tỉ tiếp nhận rượu của Thích Ý.
Trên màn hình, toàn án trang nghiêm, quân Nhật Bản đang thẩm vấn một tên lính Anh quốc mắt xanh tóc vàng.
Làm một gã tù binh, hắn một thân quân trang, tinh xảo chỉnh tề, dâu vào đấy, đối mặt với nghi ngờ của quân Nhật, mỗi một câu trả lời đều nói năng rất có khí phách.
Lục Tỉ nhớ tới một người. Vẻ mặt, khí độ, ngôn ngữ hình thể cùng mờ ám, đều có chút tương tự.
Trong mắt người ngoài trầm ổn có lễ, tựa như phần tử tinh anh, đối với chính mình mà nói thì là đần độn, tính tình trẻ con.
Trên chỗ xét xử, Thế Dã nhìn chằm chằm Jack, có một chút thất thần.
Trước màn hình, Lục Tỉ im lặng xem phim cũng có chút thất thần.
Hắn bưng lên lon bia, uốn một ngụm, nhấp mím môi, không nói một câu.
Lục Tỉ xem phim, Thích Ý đang nhìn hắn.
Trong đôi mắt đen như những vì sao, hiện lên chuyển đổi nhanh chóng của hình ảnh trong phim.
Lục Tỉ toàn bộ quá trinh đều không có biểu tình dư thừa nào, chính là lon bia rỗng dưới chân ngày càng nhiều.
Trong mắt Thích Ý ý cười dần dần dày.
Trong phòng cho thuê của Lục Tỉ, một ngọn đèn sáng mờ mờ, Trì Nhạc yên lặng ngồi.
Hắn một tay để trên tóc mái, một tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc trong tay rất dài, không cẩn thận rớt trên quần.
Trì Nhạc có bệnh ưa sạch sẽ, nhíu nhíu mày nhìn ống quần đầy tàn thuốc.
Trong phòng chiếu phim, phim đã chiếu đến đoạn Jack để cho tù binh trốn thoát, Thế Dã không thể không hạ lệnh chôn sống hắn, Jack cúi đầu vẻ mặt xám như tro tàn, một chút cũng không có sinh khí. Chân Thế Dã mang một đôi giày quân đội đi qua, cắt lấy dây buộc tóc của hắn.
Ngón tay của Lục Tỉ không khỏi bóp chặt cái lon bia, phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Thích Ý đem hết thảy điều này đều xem ở trong mắt.
Hắn uống một ngụm rượu, ngưng cười, ngữ điệu thâm sâu: 'Suy nghĩ cái gì? Nghĩ muốn hắn?'
Lục Tỉ cũng không đáp lại, thân thể mất tự nhiên mà buộc chặt.
'Cậu thật sự rất có ý tứ.' Thích Ý nâng chén, hướng Lục Tỉ thăm hỏi.
Khi bộ phim chấm dứt, Lục Tỉ đã có chút say.
Bản phối nhạc của Lawrence nhẹ nhàng vang lên.
Lục Tỉ đứng lên, ổn ổn thân mình, muốn rời đi.
Thích Ý từ trên ghế nhảy xuống, ngăn cản đường đi của hắn.
'Cậu cảm thấy, Jack đối với Thế Dã, là cảm tình gì?'
'Cái hôn vừa rồi, là cái gọi là yêu phải không?' Thanh âm Thích Ý tiến vào đại não của Lục Tỉ, đoạn ngắn hôn môi tái hiện lại trong đầu.
Jack thong thả mà kiên định đi qua, ôm thân thể lệ khí của Thế Dã, hôn môi hắn cùng hai má. Trong ánh mắt của Thế Dã, có cái gì đó ầm ầm sụp đổ.
Thế Dã đối với Jack là động tâm, năm lần bảy lượt, chẳng sợ vi phạm lập trường làm quân nhân của chính mình. Như vậy, Jack thì sao? Chính nghĩa của Jack cùng sinh khí khiến kẻ khác động dung, nhưng mà hắn đối với Thế Dã nụ hôn vừa rồi, là chuộc tội, là hóa giải, cũng không phải tình yêu...................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất