Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 17: Tình yêu tuyệt vọng
Trì Nhạc đẩy ra cửa nhà kho trường học, liền thấy Trình Thích Ý đang ở bên cạnh Lục Tỉ, trên mặt biểu tình cố gắng vui vẻ đang nói chút gì đó.
Buổi chiều trong kho hàng có chút oi bức.
Lục Tỉ không thích tiếng vù vù của đồ điện, cho nên bọn họ vẫn chưa lắp đặt quạt điện.
Chạng vạng đầu hè, đúng là thời điểm thời tiết nóng lợi hại nhất nóng muốn bốc hơi.
Một mảnh ánh sáng rải rác chiếu vào, đem bên trong nhuộm thành một màu phấn hồng diễm lệ.
Lục Tỉ nơi ánh sáng mờ vẽ tranh.
Ánh sáng chiếu trên cánh tay, chân trần, chiếu trên mồ hôi chảy ở cổ.
Trước mặt hắn, đầy những cuộn tranh.
Trình Thích Ý nghe thấy có người tiến vào, quay đầu lại, hướng Trì Nhạc cười cười, lại không nhanh không chậm tiếp tục nói: 'Cho nên, tôi muốn đi Anh quốc.'
Lục Tỉ vẫn như trước lãnh nghiêm mặt, khẩu khí không hề tốt: 'Liên quan đến tôi sao?'
Thích Ý không chút nào để ý: ' Tôi vốn muốn nói, tôi ở phòng nghiên cứu sinh của The FIT chờ cậu.'
Hắn quay đầu, nhìn xem Trì Nhạc, 'Hiện tại xem ra, chờ cậu tới, hay Trì Nhạc tới đều được.'
Trì nh Thích Ý nói xong, hướng cửa gần Trì Nhạc đi tới, 'Bản giáo từ trước tới nay lần đầu tiên có hứng thú với hai song tử tinh, hai người các cậu.'
Thời điểm đi qua Trì Nhạc, còn không sợ chết mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, 'Đừng để ý, quần áo trên người hắn cũng không phải ta động tay thoát đâu.' Cười bỡn cợt, 'Thiết kế của ngươi rất tuyệt.'
Trì Nhạc từ nãy đến giờ vẻ mặt thủy chung bình tĩnh, hắn giơ lên một mạt cười tà, đáp lễ nói: ' Tuy rằng không cần gặp ngươi, bất quá, đa tạ phim của ngươi.'
'Hả?' Trình Thích Ý chọn chọn mi, lộ ra mạt cười xấu xa: ' Không thể nhìn thấy hai ngươi dự chuẩn thi đấu, thật sự là đáng tiếc.'
'Đi đây.' Hắn khoát tay, biến mấy ở ngoài cửa.
Trên bàn, một cây quýt mới, cùng sáng sớm giống nhau, àm nổi bật chậu hoa tiêu điều ở trên bậc cửa sổ.
Trì Nhạc lấy điện thoại di động ra, mở ra 'the blue moods of spain' lần thứ 2 vang lên.
Phân tầng bức tranh đa phần đã sắp hoàn thành.
Lục Tỉ cuối cùng hạ bút bên góc phải bức tranh kí tên: 2009.9.12
'Hoàn thành hết rồi?' Trì Nhạc đi qua, đem theo một điếu thuốc ngậm bên miệng, lại nhét vào miệng Lục Tỉ.
Lục Tỉ chính là thối lui hai bước híp mắt đáng giá tác phẩm cuối cùng của chính mình, điều thuốc Trì Nhạc đưa qua, hắn liền thuận thế ngậm ở trong miệng.
Đầu thuốc ướt át, hơi thở ám muội, bị ngậm ở trong miệng.
Lục Tỉ đem bút vẽ da lông cao cấp để trên khăn mặt, ngón tay đem thuốc kẹp giữa hai ngón tay.Kí tên được biểu hiện rõ ràng trên bức tranh: L&C 2009.12.9
Không trung được miêu tả ba tầng rõ ràng, tươi đẹp đồ sộ, ở tầng trung gian mơ hồ có thể nhìn ra, thân ảnh hai con chim đang bay lượn.
Bức họa cuộn tròn ở một bên, Trì Nhạc cũng đã hoàn thanh xong việc cắt may.
Chân quần phục cổ phóng khoáng, chen lẫn huy hiệu phi công, áo lót dệt kim oversize, mỗi một linh kiện đều tinh xảo, thật đẹp. Đôi chim trong bức tranh của Lục Tỉ làm cho sắc thái thêu thêm hoa mỹ, từ những chiếc áo khoác ngắn đến khủyu tay, phần lưng, quần bò đều được phá cách không kiêng nể. Thời trang đườnh phố nổi tiếng ở Luân Đôn từ các chi tiết.
Quế Mỹ nói rất đúng, Trì Nhạc là thiên tài, tài hoa của hắn không chỉ giới hạn trong sáng ý thiên mã hành không( ý tưởng nhiều, nhiều sáng tạo), càng đáng quý chính là, hắn vĩnh viễn có thể đem sáng ý đó chỉnh hợp vừa đúng, làm thành một thiết kế hoàn hảo.
Một thiên tài thời trang thương mại, một nhà nghệ thuật thuần túy, tác phẩm của hai người, dung hợp cùng nhau có thể hoàn mỹ như thế.
Trì Nhạc thân thủ đem Lục Tỉ giam vào trong ngực, sát lại gần dùng thuốc của hắn mà châm điếu thuốc của chính mình, đối diện hai người là bức tranh ' Tầng trời thấp'.
'Sẽ có một ngày, cậu công thành danh toại, còn tôi thăng tiến nhanh chóng.' Tươi cười của hắn, nơi trời chiều màu hồng phấn, hoàn toàn bá đạo.
Tại lễ đường nhỏ của trường học, hôm nay là ngày diễn 'Phong Hòa', chập tối đã có nhiều người đi tới, đại bộ phận mọi người đều hướng về mỹ nữ hệ văn học Tần Hải.
'Đỗ Trạch, cậu đã ở đây rồi a.' Trong đám người có người hô.
'Đúng vậy, Trì Nhạc cho ta vé.'Đỗ Trạch từ cửa kính xe thể thao cao cấp lộ đầu ra ngoài, trên ghế phó lái bên cạnh, chính là Tony màu vàng một phen ôm đàn ghi-ta.
'Ai, tôi đi, tiểu tử cậu thật là vận phân chó, vé xem 'Phong Hòa' chính là một vé khó cầu!'
'Hắn phải chuẩn bị triển lãm FIT, nói không có thời gian, thuận tiện đưa ta.'Đỗ Trạch thật thà sờ sờ cái mũi.
Tần Hải đứng ở trên sân khấu, mặc bộ sườn xám mà Trì Nhạc làm cho nàng( người ta làm cho nhân vật là làm cho nhân vật).
Tất cả trang phục của diễn viên ở đây đều do Trì Nhạc chuẩn bị, mỗi một bộ, đều có thể đem đặc điểm của nhân vật trong kịch thể hiện tốt ra bên ngoài.
Hơn nữa, bộ sườn xám này.
Là trang phục của nữ diễn viên, nó chưa từng có phân hoa lệ, ngược lại các đường cắt rất lão luyện, hào phóng tự nhiên, ở trong đám người liền thể hiện sự bất đồng—một cương cường nữ tử vì yêu mà phấn đấu quên mình.
Tia sáng của đèn huỳnh quang ở trên đài rất sáng, Tần Hải thật sự nhìn không rõ lắm người xem ở dưới đài, nàng chỉ nhìn đến, vị trí thuộc về Trì Nhạc, còn trống.
Trong lòng nàng có hàng vạn hàng nghìn loại mất mác sợ hãi, chỉ sợ Trì Nhạc không đến.
Mở màn năm phút đồng hồ, rốt cuộc có người chen vào chỗ ngồi này, Tần Hải nhìn không rõ lắm, chỉ nhìn thấy đối phương ở chỗ cao trào vì nàng vỗ tay.Lòng của nàng kinh hoàng không ngừng.
Cô gái đang yêu, chân chính đem vai diễn Phong Hòa này diễn thật sống động.
Thời điểm màn sân khấu sắp hạ xuống,Tần Hải chỉ cảm thấy, giờ phút này nam diễn viên đang kéo vòng eo mềm mại của nàng, không ai khác, chính là Trì Nhạc.
Ánh mắt Trì Nhạc ôn nhu như nước,trong ánh mắt lóe ra sự cẩn thận cùng quý trọng, giống như ở tầng lầu 19 ngày ấy.
'Hắn tính tình kì quái, không thích khuôn mặt rạng rỡ.'
Có người đem tình cảm chân thành cả đời, giấu tại một câu nói bình thản như vậy.
Thời điểm nhìn đến ảnh chụp, kỳ thật nàng đã biết, chính là nàng không muốn thừa nhận.
Mắt hắn giống như cameras, đôi tay đem hắc bạch phim nhựa, đắm chìm trong tình yêu không hề sở cầu.
Hết sức chăm chú như thế, trầm mặc kiên định như thế, lại bao hàm sự cố gắng.
'Tôi vì hắn, chuẩn bị cả quãng đời còn lại của tôi.'
Tần Hải mở to đôi mắt xinh đẹp, trong mắt là nước mắt như đại dương ẩm ướt, mãnh liệt mênh mông, không chỗ che giấu.
Nàng bỗng nhiên vươn tay, kéo cổ đối phương.
Một nụ hôn dài kịch liệt.
Nụ hôn không có trong kịch bản.
Bi thương, tuyệt vọng, đem tình yêu của nàng kể ra trong đó.
Anh biết không?
Em cũng vì anh, mà chuẩn bị quãng đời còn lại của mình.
Một giọt nước mắt xẹt qua khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Bộ sườn xám làm bằng thủ công ở dưới tia sáng đèn huỳnh quang đem khi chất của nàng nổ lên hoàn toàn.
Phong hòa như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng ngã xuống nơi tình yêu khói lửa.
'Phong Hòa! Phong Hòa!' Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tống Chính, tràn ngập cả lễ đường.
Dưới đài, rất nhiều người đã khóc không thành tiếng.
Màn sân khấu đỏ tươi hạ xuống.
Tống Chính phía sau màn sân khấu, có một chút ngây người.
'Tần Hải.' Tất cả diễn xuất đều đã xong, tình yêu say đắm nhưng không muốn chấm dứt của hắn. Hiện tại, hắn không phải nam diễn viên trong kịch, hắn là Tống Chính, người hắn yêu không phải Phong Hòa mà là Tần Hải.
Mà người vừa rồi hôn hắn, là Phong Hòa, hay là vẫn là Tần Hải?
Tống có chút thất thần.
Ánh mắt Tần Hải tỉnh, đã không còn vẻ mặt ôn nhu của Trì Nhạc nữa, mà chính là khuôn mặt anh tuấn của Tống Chính cùng nàng diễn.
Tần Hải giống như chim nhỏ bị đả kích, xuất ra khí lực lớn nhất, đẩy ra Tống Chính, chạy ra bên ngoài.
Hậu trường một mảnh thanh âm rối ren ồn ào.'Tần Hải!'
'Tần Hải!'
Tống cùng bạn học của hệ văn học gọi tên của nàng.
Tần Hải như con thú nhỏ cố chấp, hung mãnh hướng bên ngoài chạy đi.
Trì Nhạc. Trì Nhạc. Trì Nhạc.
Anh vẫn là nên đến đây.
Anh đừng đi.
Trì Nhạc.
Trì Nhạc.
Trì Nhạc.
Tần Hải mặc bộ sườn xám Trì Nhạc làm cho nàng, đạp giày cao gót đuổi theo.
Lúc 'Phong Hòa' tan cuộc, trời đã tối rồi, ánh sáng ở vườn trường đã không còn sáng rõ.
Tần Hải một phen giữ chặt cổ tay áo của nam sinh phía trước, lần đầu tiên vội vàng xao động mà không để ý đến hình tượng như vậy lớn tiếng thở hổn hển.
'Trì Nhạc!' Nàng vội vàng gọi.
Đối phương quay sang.
Đỗ Trạch không mang theo kính mắt, một đôi mắt hẹp dài loan thành hình dạng đẹp.
'Như thế nào là cậu?' Tần hải lo lắng dắt tay áo của Đỗ Trạch, 'Trì Nhạc đâu? Anh ấy vừa mới ở đây cơ mà!'
Dưới anh trăng, Tần Hải mặc bộ sườn xám mà Trì Nhạc làm cho nàng( tác giả quá lầy có bộ sườn xám nhắc đi nhắc lại), một đường chạy như điên.
Trên mặt, là vẻ mặt tuyệt vọng quật cường, quyết không nhận thua.
Trong đầu một lần lại một lần vang lên câu nói của Đỗ Trạch: ' Trì Nhạc nói hắn còn muốn chuẩn bị cho triển lãm FIT, cho nên vé xem kịch thuận tiện đưa cho ta, hắc hắc.'
Hốc mắt Tần Hải đỏ bừng.
'Trì Nhạc, anh xem em là cái gì?'
Nữ tử xinh đẹp, chạy như điên trong bóng đêm yên tĩnh không người.
Trong phòng chuẩn bị đặc biệt, đã không có một bóng người, Trì Nhạc cùng Lục Tỉ mới vừa đi.
Bức tranh của Lục Tỉ mới hoàn thành không lâu, bởi vậy tất cả cửa sổ đều mở để gió lùa hong khô tranh.
Tần Hải theo cửa sổ đang mở đi đi vào, song cửa cũ nát xé rách tà váy của nàng.
Đát đát, thanh âm của giày cao gót nện trên đất.
Rẹt rẹt, thanh âm xé lụa vang lên.
Ánh mắt Tần Hải đỏ lên nhìn chòng chọc phần sườn xám bị ngăn ngoài thanh chắn, cuối cùng nhẫn tâm đem vải dệt chặt đứt.
Cánh tay mảnh khảnh, khí lực bộc phát vô cùng lớn.
Nàng đi đến trước mặt tác phẩm của Trì Nhạc.
Am hiểu về Trì Nhạc bốc đồng khi xưa, thiết kế lần này với phong cách may đơn giản, rõ ràng mang cho người ta hơi thở mới, cho dù như vậy, vẫn là rất đẹp, nàng còn có thể tưởng tượng ra, người mẫu cao gầy diễm lệ, vẻ mặt thanh tú khi mặc bộ quần áo đó, Trì Nhạc đi ra chào cảm ơn, cả hội trường đều ủng hộ.
'Trì Nhạc, anh trời inh thuộc về sân khấu như vậy.' Nàng thì thào.
Bên cạnh, là bức tranh của Lục Tỉ đứng yên lặng, cùng Trì Nhạc đường hoàng bất đồng, bức tranh đó, mang hương vị cao lãnh tiêu điều, phong cách khép kín,nhấn đúng trọng tâm của sự vật.
Đó là một loại thuần túy, thuần túy không có kết cấu.
Trong lúc thiên tài hai lĩnh vực va chạm một hồi.
Tần Hải cảm thấy,bức tranh đó đang hướng nàng thị uy.
Lục Tỉ luôn cao ngạo như vậy, tài hoa hơn người, khóe miệng xinh đẹp giương lên một nụ cười trào phúng, giống như phô bày ra sự khinh thường cùng thương hại của nàng. Thương hại nàng là người khát khao được yêu mà không thể chiếm được, khinh thường nàng có tình yêu hèn mọn không được hồi đáp.
Bả vai gầy yếu run nhè nhẹ, một vòng ánh trăng chiếu vào trên mặt đất, không gian tại đây không có người thứ hai, tất cả sắc mặt ghen tỵ đều có thể trở thành bí mật.
Trên bàn dưới ánh trăng, bật lửa của Trì Nhạc im lặng nằm bên cạnh một túi quýt.
Nàng lại nghĩ tới, ngày đó bọn họ hoàn thành xong bản thiết kế, quay về phòng ngủ, đi ngang qua hàng bán hoa quả có bán quýt, nam nhân cao lớn nghiêng người rồi đi vào, ngón tay thon dài ở trong đống hoa quả mà chọn lựa. Chính mình che miệng cười hắn, chọn tới chọn lui, coi chừng chọn phải quả chua. Vẻ mặt Trì Nhạc giãn ra, nhẹ giọng nói, 'Chua, vậy là đúng rồi.'
Có người thích ăn quýt chua, cảm giác bùng nổ ở trong khoang miệng( nuốt nước miếng) so với sự nồng đậm của khói thuốc thì tỉnh táo hơn nhiều.
Người này chính là Lục Tỉ.
Tần Hải ở cửa mai phục vài ngày, đều nhìn thấy Trì Nhạc mua quýt cho hắn, lột cho hắn, nhét vào trong miệng, một màn như vậy đều rất rõ ràng.
Nguyên lai Trì Nhạc cũng không phải đối với cái gì đều vô tâm, đối với cái vấn đề gì cũng không có bộ dáng hưng trí, hắn chính là một con báo chỉ cần săn hồ ly, tự nhiên đối với tiểu bạch thỏ không có hứng thú.
Trì Nhạc nói rất đúng, đối với Lục Tỉ, hắn sẽ làm nũng, sẽ cố tình gây sự, bị mất tất cả thành thục,chu đáo trước mọi người.
'Tôi vì hắn, đã chuẩn bị quãng đời còn lại của tôi.'
'Trì Nhạc, hắn là nam a.'
'Các anh hẳn là đối thủ cạnh tranh!'
'Anh thuộc về trời cao!'
Nàng lảo đảo, quay đầu lại, chữ kí 'L&C' phóng đại đâm vào trong mắt.
Ánh mắt Tần Hải nháy mắt trợn to.
Nếu nói chính là Trì Nhạc đơn phương, nàng còn có một chút cơ hội cuối cùng.
Nếu nói....... Nếu nói.......
Nàng lắc đầu.
'Không được, không được, không được.'
'Lục Tỷ, ngươi không thể yêu Trì Nhạc!'
'Không thể!'
Ca khúc 'The blue moods of spain' lại ở trong đầu nàng vang lên, buổi sáng hôm nay, cùng với ca khúc này, thanh âm Trì Nhạc vẫn còn ở bên tai.
'Cậu lại đây cho tôi hôn cậu một chút.'
'Hay là tôi thích cậu nha.'
'Tôi vì hắn, mà chuẩn bị quãng đời còn lại của mình.'
Tần Hải bịt lỗ tai, thống khổ lắc lắc đầu, ý đồ mang thứ gì đó không sạch sẽ, không minh bạch, tất cả đều tống ra ngoài.
Nàng không rõ, hai nam nhân, có tương lai gì, có gì đáng để yêu đâu!'
Giống như chê cười!
Ánh trăng thê lương, miệng bật lửa bằng kim loại ánh lên tia sáng lạnh như băng, đôi mắt Tần Hải ở trong bóng tối một lần nữa sáng lên.
Trì Nhạc trên đường quay trở về kí túc xá của mình, hắn cùng Lục Tỉ vừa mới uống rượu, Trì Nhạc chở hắn về nhà thuê.
Ngày của tháng chín, buổi chiều còn oi bức muốn chết, nhưng lúc này lại càng ngày càng lạnh.
Đêm đã khuya, đường đi thông qua kí túc xáhẹp dài quạnh quẽ, chỉ có một mình hắn.
Âm thanh chấn động két két.
Một đoạn tin nhắn tới.
Từ lúc cùng Lục Tỉ xài chung phòng chuẩn bị, điện thoại của Trì Nhạc đã lâu rồi không đổ chuông, bởi vì Lục Tỉ chán ghét thanh âm thình lình xuất hiện, ngay cả tiếng vù vù của quạt điện cũng không dễ dàng tha thứ.
Trì Nhạc lấy điện thoại di động ra, trên di động, là tin nhắn của Tần Hải.
'Triển lãm FIT thuận lợi. Phong Hòa.'
Trì Nhạc lông mi lưỡng đạo nháy mắt lạnh thấu xương, như gió chạy đi, vẫn chưa chú ý tới, ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng cho thuê, chưa tắt.
Buổi chiều trong kho hàng có chút oi bức.
Lục Tỉ không thích tiếng vù vù của đồ điện, cho nên bọn họ vẫn chưa lắp đặt quạt điện.
Chạng vạng đầu hè, đúng là thời điểm thời tiết nóng lợi hại nhất nóng muốn bốc hơi.
Một mảnh ánh sáng rải rác chiếu vào, đem bên trong nhuộm thành một màu phấn hồng diễm lệ.
Lục Tỉ nơi ánh sáng mờ vẽ tranh.
Ánh sáng chiếu trên cánh tay, chân trần, chiếu trên mồ hôi chảy ở cổ.
Trước mặt hắn, đầy những cuộn tranh.
Trình Thích Ý nghe thấy có người tiến vào, quay đầu lại, hướng Trì Nhạc cười cười, lại không nhanh không chậm tiếp tục nói: 'Cho nên, tôi muốn đi Anh quốc.'
Lục Tỉ vẫn như trước lãnh nghiêm mặt, khẩu khí không hề tốt: 'Liên quan đến tôi sao?'
Thích Ý không chút nào để ý: ' Tôi vốn muốn nói, tôi ở phòng nghiên cứu sinh của The FIT chờ cậu.'
Hắn quay đầu, nhìn xem Trì Nhạc, 'Hiện tại xem ra, chờ cậu tới, hay Trì Nhạc tới đều được.'
Trì nh Thích Ý nói xong, hướng cửa gần Trì Nhạc đi tới, 'Bản giáo từ trước tới nay lần đầu tiên có hứng thú với hai song tử tinh, hai người các cậu.'
Thời điểm đi qua Trì Nhạc, còn không sợ chết mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, 'Đừng để ý, quần áo trên người hắn cũng không phải ta động tay thoát đâu.' Cười bỡn cợt, 'Thiết kế của ngươi rất tuyệt.'
Trì Nhạc từ nãy đến giờ vẻ mặt thủy chung bình tĩnh, hắn giơ lên một mạt cười tà, đáp lễ nói: ' Tuy rằng không cần gặp ngươi, bất quá, đa tạ phim của ngươi.'
'Hả?' Trình Thích Ý chọn chọn mi, lộ ra mạt cười xấu xa: ' Không thể nhìn thấy hai ngươi dự chuẩn thi đấu, thật sự là đáng tiếc.'
'Đi đây.' Hắn khoát tay, biến mấy ở ngoài cửa.
Trên bàn, một cây quýt mới, cùng sáng sớm giống nhau, àm nổi bật chậu hoa tiêu điều ở trên bậc cửa sổ.
Trì Nhạc lấy điện thoại di động ra, mở ra 'the blue moods of spain' lần thứ 2 vang lên.
Phân tầng bức tranh đa phần đã sắp hoàn thành.
Lục Tỉ cuối cùng hạ bút bên góc phải bức tranh kí tên: 2009.9.12
'Hoàn thành hết rồi?' Trì Nhạc đi qua, đem theo một điếu thuốc ngậm bên miệng, lại nhét vào miệng Lục Tỉ.
Lục Tỉ chính là thối lui hai bước híp mắt đáng giá tác phẩm cuối cùng của chính mình, điều thuốc Trì Nhạc đưa qua, hắn liền thuận thế ngậm ở trong miệng.
Đầu thuốc ướt át, hơi thở ám muội, bị ngậm ở trong miệng.
Lục Tỉ đem bút vẽ da lông cao cấp để trên khăn mặt, ngón tay đem thuốc kẹp giữa hai ngón tay.Kí tên được biểu hiện rõ ràng trên bức tranh: L&C 2009.12.9
Không trung được miêu tả ba tầng rõ ràng, tươi đẹp đồ sộ, ở tầng trung gian mơ hồ có thể nhìn ra, thân ảnh hai con chim đang bay lượn.
Bức họa cuộn tròn ở một bên, Trì Nhạc cũng đã hoàn thanh xong việc cắt may.
Chân quần phục cổ phóng khoáng, chen lẫn huy hiệu phi công, áo lót dệt kim oversize, mỗi một linh kiện đều tinh xảo, thật đẹp. Đôi chim trong bức tranh của Lục Tỉ làm cho sắc thái thêu thêm hoa mỹ, từ những chiếc áo khoác ngắn đến khủyu tay, phần lưng, quần bò đều được phá cách không kiêng nể. Thời trang đườnh phố nổi tiếng ở Luân Đôn từ các chi tiết.
Quế Mỹ nói rất đúng, Trì Nhạc là thiên tài, tài hoa của hắn không chỉ giới hạn trong sáng ý thiên mã hành không( ý tưởng nhiều, nhiều sáng tạo), càng đáng quý chính là, hắn vĩnh viễn có thể đem sáng ý đó chỉnh hợp vừa đúng, làm thành một thiết kế hoàn hảo.
Một thiên tài thời trang thương mại, một nhà nghệ thuật thuần túy, tác phẩm của hai người, dung hợp cùng nhau có thể hoàn mỹ như thế.
Trì Nhạc thân thủ đem Lục Tỉ giam vào trong ngực, sát lại gần dùng thuốc của hắn mà châm điếu thuốc của chính mình, đối diện hai người là bức tranh ' Tầng trời thấp'.
'Sẽ có một ngày, cậu công thành danh toại, còn tôi thăng tiến nhanh chóng.' Tươi cười của hắn, nơi trời chiều màu hồng phấn, hoàn toàn bá đạo.
Tại lễ đường nhỏ của trường học, hôm nay là ngày diễn 'Phong Hòa', chập tối đã có nhiều người đi tới, đại bộ phận mọi người đều hướng về mỹ nữ hệ văn học Tần Hải.
'Đỗ Trạch, cậu đã ở đây rồi a.' Trong đám người có người hô.
'Đúng vậy, Trì Nhạc cho ta vé.'Đỗ Trạch từ cửa kính xe thể thao cao cấp lộ đầu ra ngoài, trên ghế phó lái bên cạnh, chính là Tony màu vàng một phen ôm đàn ghi-ta.
'Ai, tôi đi, tiểu tử cậu thật là vận phân chó, vé xem 'Phong Hòa' chính là một vé khó cầu!'
'Hắn phải chuẩn bị triển lãm FIT, nói không có thời gian, thuận tiện đưa ta.'Đỗ Trạch thật thà sờ sờ cái mũi.
Tần Hải đứng ở trên sân khấu, mặc bộ sườn xám mà Trì Nhạc làm cho nàng( người ta làm cho nhân vật là làm cho nhân vật).
Tất cả trang phục của diễn viên ở đây đều do Trì Nhạc chuẩn bị, mỗi một bộ, đều có thể đem đặc điểm của nhân vật trong kịch thể hiện tốt ra bên ngoài.
Hơn nữa, bộ sườn xám này.
Là trang phục của nữ diễn viên, nó chưa từng có phân hoa lệ, ngược lại các đường cắt rất lão luyện, hào phóng tự nhiên, ở trong đám người liền thể hiện sự bất đồng—một cương cường nữ tử vì yêu mà phấn đấu quên mình.
Tia sáng của đèn huỳnh quang ở trên đài rất sáng, Tần Hải thật sự nhìn không rõ lắm người xem ở dưới đài, nàng chỉ nhìn đến, vị trí thuộc về Trì Nhạc, còn trống.
Trong lòng nàng có hàng vạn hàng nghìn loại mất mác sợ hãi, chỉ sợ Trì Nhạc không đến.
Mở màn năm phút đồng hồ, rốt cuộc có người chen vào chỗ ngồi này, Tần Hải nhìn không rõ lắm, chỉ nhìn thấy đối phương ở chỗ cao trào vì nàng vỗ tay.Lòng của nàng kinh hoàng không ngừng.
Cô gái đang yêu, chân chính đem vai diễn Phong Hòa này diễn thật sống động.
Thời điểm màn sân khấu sắp hạ xuống,Tần Hải chỉ cảm thấy, giờ phút này nam diễn viên đang kéo vòng eo mềm mại của nàng, không ai khác, chính là Trì Nhạc.
Ánh mắt Trì Nhạc ôn nhu như nước,trong ánh mắt lóe ra sự cẩn thận cùng quý trọng, giống như ở tầng lầu 19 ngày ấy.
'Hắn tính tình kì quái, không thích khuôn mặt rạng rỡ.'
Có người đem tình cảm chân thành cả đời, giấu tại một câu nói bình thản như vậy.
Thời điểm nhìn đến ảnh chụp, kỳ thật nàng đã biết, chính là nàng không muốn thừa nhận.
Mắt hắn giống như cameras, đôi tay đem hắc bạch phim nhựa, đắm chìm trong tình yêu không hề sở cầu.
Hết sức chăm chú như thế, trầm mặc kiên định như thế, lại bao hàm sự cố gắng.
'Tôi vì hắn, chuẩn bị cả quãng đời còn lại của tôi.'
Tần Hải mở to đôi mắt xinh đẹp, trong mắt là nước mắt như đại dương ẩm ướt, mãnh liệt mênh mông, không chỗ che giấu.
Nàng bỗng nhiên vươn tay, kéo cổ đối phương.
Một nụ hôn dài kịch liệt.
Nụ hôn không có trong kịch bản.
Bi thương, tuyệt vọng, đem tình yêu của nàng kể ra trong đó.
Anh biết không?
Em cũng vì anh, mà chuẩn bị quãng đời còn lại của mình.
Một giọt nước mắt xẹt qua khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Bộ sườn xám làm bằng thủ công ở dưới tia sáng đèn huỳnh quang đem khi chất của nàng nổ lên hoàn toàn.
Phong hòa như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng ngã xuống nơi tình yêu khói lửa.
'Phong Hòa! Phong Hòa!' Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tống Chính, tràn ngập cả lễ đường.
Dưới đài, rất nhiều người đã khóc không thành tiếng.
Màn sân khấu đỏ tươi hạ xuống.
Tống Chính phía sau màn sân khấu, có một chút ngây người.
'Tần Hải.' Tất cả diễn xuất đều đã xong, tình yêu say đắm nhưng không muốn chấm dứt của hắn. Hiện tại, hắn không phải nam diễn viên trong kịch, hắn là Tống Chính, người hắn yêu không phải Phong Hòa mà là Tần Hải.
Mà người vừa rồi hôn hắn, là Phong Hòa, hay là vẫn là Tần Hải?
Tống có chút thất thần.
Ánh mắt Tần Hải tỉnh, đã không còn vẻ mặt ôn nhu của Trì Nhạc nữa, mà chính là khuôn mặt anh tuấn của Tống Chính cùng nàng diễn.
Tần Hải giống như chim nhỏ bị đả kích, xuất ra khí lực lớn nhất, đẩy ra Tống Chính, chạy ra bên ngoài.
Hậu trường một mảnh thanh âm rối ren ồn ào.'Tần Hải!'
'Tần Hải!'
Tống cùng bạn học của hệ văn học gọi tên của nàng.
Tần Hải như con thú nhỏ cố chấp, hung mãnh hướng bên ngoài chạy đi.
Trì Nhạc. Trì Nhạc. Trì Nhạc.
Anh vẫn là nên đến đây.
Anh đừng đi.
Trì Nhạc.
Trì Nhạc.
Trì Nhạc.
Tần Hải mặc bộ sườn xám Trì Nhạc làm cho nàng, đạp giày cao gót đuổi theo.
Lúc 'Phong Hòa' tan cuộc, trời đã tối rồi, ánh sáng ở vườn trường đã không còn sáng rõ.
Tần Hải một phen giữ chặt cổ tay áo của nam sinh phía trước, lần đầu tiên vội vàng xao động mà không để ý đến hình tượng như vậy lớn tiếng thở hổn hển.
'Trì Nhạc!' Nàng vội vàng gọi.
Đối phương quay sang.
Đỗ Trạch không mang theo kính mắt, một đôi mắt hẹp dài loan thành hình dạng đẹp.
'Như thế nào là cậu?' Tần hải lo lắng dắt tay áo của Đỗ Trạch, 'Trì Nhạc đâu? Anh ấy vừa mới ở đây cơ mà!'
Dưới anh trăng, Tần Hải mặc bộ sườn xám mà Trì Nhạc làm cho nàng( tác giả quá lầy có bộ sườn xám nhắc đi nhắc lại), một đường chạy như điên.
Trên mặt, là vẻ mặt tuyệt vọng quật cường, quyết không nhận thua.
Trong đầu một lần lại một lần vang lên câu nói của Đỗ Trạch: ' Trì Nhạc nói hắn còn muốn chuẩn bị cho triển lãm FIT, cho nên vé xem kịch thuận tiện đưa cho ta, hắc hắc.'
Hốc mắt Tần Hải đỏ bừng.
'Trì Nhạc, anh xem em là cái gì?'
Nữ tử xinh đẹp, chạy như điên trong bóng đêm yên tĩnh không người.
Trong phòng chuẩn bị đặc biệt, đã không có một bóng người, Trì Nhạc cùng Lục Tỉ mới vừa đi.
Bức tranh của Lục Tỉ mới hoàn thành không lâu, bởi vậy tất cả cửa sổ đều mở để gió lùa hong khô tranh.
Tần Hải theo cửa sổ đang mở đi đi vào, song cửa cũ nát xé rách tà váy của nàng.
Đát đát, thanh âm của giày cao gót nện trên đất.
Rẹt rẹt, thanh âm xé lụa vang lên.
Ánh mắt Tần Hải đỏ lên nhìn chòng chọc phần sườn xám bị ngăn ngoài thanh chắn, cuối cùng nhẫn tâm đem vải dệt chặt đứt.
Cánh tay mảnh khảnh, khí lực bộc phát vô cùng lớn.
Nàng đi đến trước mặt tác phẩm của Trì Nhạc.
Am hiểu về Trì Nhạc bốc đồng khi xưa, thiết kế lần này với phong cách may đơn giản, rõ ràng mang cho người ta hơi thở mới, cho dù như vậy, vẫn là rất đẹp, nàng còn có thể tưởng tượng ra, người mẫu cao gầy diễm lệ, vẻ mặt thanh tú khi mặc bộ quần áo đó, Trì Nhạc đi ra chào cảm ơn, cả hội trường đều ủng hộ.
'Trì Nhạc, anh trời inh thuộc về sân khấu như vậy.' Nàng thì thào.
Bên cạnh, là bức tranh của Lục Tỉ đứng yên lặng, cùng Trì Nhạc đường hoàng bất đồng, bức tranh đó, mang hương vị cao lãnh tiêu điều, phong cách khép kín,nhấn đúng trọng tâm của sự vật.
Đó là một loại thuần túy, thuần túy không có kết cấu.
Trong lúc thiên tài hai lĩnh vực va chạm một hồi.
Tần Hải cảm thấy,bức tranh đó đang hướng nàng thị uy.
Lục Tỉ luôn cao ngạo như vậy, tài hoa hơn người, khóe miệng xinh đẹp giương lên một nụ cười trào phúng, giống như phô bày ra sự khinh thường cùng thương hại của nàng. Thương hại nàng là người khát khao được yêu mà không thể chiếm được, khinh thường nàng có tình yêu hèn mọn không được hồi đáp.
Bả vai gầy yếu run nhè nhẹ, một vòng ánh trăng chiếu vào trên mặt đất, không gian tại đây không có người thứ hai, tất cả sắc mặt ghen tỵ đều có thể trở thành bí mật.
Trên bàn dưới ánh trăng, bật lửa của Trì Nhạc im lặng nằm bên cạnh một túi quýt.
Nàng lại nghĩ tới, ngày đó bọn họ hoàn thành xong bản thiết kế, quay về phòng ngủ, đi ngang qua hàng bán hoa quả có bán quýt, nam nhân cao lớn nghiêng người rồi đi vào, ngón tay thon dài ở trong đống hoa quả mà chọn lựa. Chính mình che miệng cười hắn, chọn tới chọn lui, coi chừng chọn phải quả chua. Vẻ mặt Trì Nhạc giãn ra, nhẹ giọng nói, 'Chua, vậy là đúng rồi.'
Có người thích ăn quýt chua, cảm giác bùng nổ ở trong khoang miệng( nuốt nước miếng) so với sự nồng đậm của khói thuốc thì tỉnh táo hơn nhiều.
Người này chính là Lục Tỉ.
Tần Hải ở cửa mai phục vài ngày, đều nhìn thấy Trì Nhạc mua quýt cho hắn, lột cho hắn, nhét vào trong miệng, một màn như vậy đều rất rõ ràng.
Nguyên lai Trì Nhạc cũng không phải đối với cái gì đều vô tâm, đối với cái vấn đề gì cũng không có bộ dáng hưng trí, hắn chính là một con báo chỉ cần săn hồ ly, tự nhiên đối với tiểu bạch thỏ không có hứng thú.
Trì Nhạc nói rất đúng, đối với Lục Tỉ, hắn sẽ làm nũng, sẽ cố tình gây sự, bị mất tất cả thành thục,chu đáo trước mọi người.
'Tôi vì hắn, đã chuẩn bị quãng đời còn lại của tôi.'
'Trì Nhạc, hắn là nam a.'
'Các anh hẳn là đối thủ cạnh tranh!'
'Anh thuộc về trời cao!'
Nàng lảo đảo, quay đầu lại, chữ kí 'L&C' phóng đại đâm vào trong mắt.
Ánh mắt Tần Hải nháy mắt trợn to.
Nếu nói chính là Trì Nhạc đơn phương, nàng còn có một chút cơ hội cuối cùng.
Nếu nói....... Nếu nói.......
Nàng lắc đầu.
'Không được, không được, không được.'
'Lục Tỷ, ngươi không thể yêu Trì Nhạc!'
'Không thể!'
Ca khúc 'The blue moods of spain' lại ở trong đầu nàng vang lên, buổi sáng hôm nay, cùng với ca khúc này, thanh âm Trì Nhạc vẫn còn ở bên tai.
'Cậu lại đây cho tôi hôn cậu một chút.'
'Hay là tôi thích cậu nha.'
'Tôi vì hắn, mà chuẩn bị quãng đời còn lại của mình.'
Tần Hải bịt lỗ tai, thống khổ lắc lắc đầu, ý đồ mang thứ gì đó không sạch sẽ, không minh bạch, tất cả đều tống ra ngoài.
Nàng không rõ, hai nam nhân, có tương lai gì, có gì đáng để yêu đâu!'
Giống như chê cười!
Ánh trăng thê lương, miệng bật lửa bằng kim loại ánh lên tia sáng lạnh như băng, đôi mắt Tần Hải ở trong bóng tối một lần nữa sáng lên.
Trì Nhạc trên đường quay trở về kí túc xá của mình, hắn cùng Lục Tỉ vừa mới uống rượu, Trì Nhạc chở hắn về nhà thuê.
Ngày của tháng chín, buổi chiều còn oi bức muốn chết, nhưng lúc này lại càng ngày càng lạnh.
Đêm đã khuya, đường đi thông qua kí túc xáhẹp dài quạnh quẽ, chỉ có một mình hắn.
Âm thanh chấn động két két.
Một đoạn tin nhắn tới.
Từ lúc cùng Lục Tỉ xài chung phòng chuẩn bị, điện thoại của Trì Nhạc đã lâu rồi không đổ chuông, bởi vì Lục Tỉ chán ghét thanh âm thình lình xuất hiện, ngay cả tiếng vù vù của quạt điện cũng không dễ dàng tha thứ.
Trì Nhạc lấy điện thoại di động ra, trên di động, là tin nhắn của Tần Hải.
'Triển lãm FIT thuận lợi. Phong Hòa.'
Trì Nhạc lông mi lưỡng đạo nháy mắt lạnh thấu xương, như gió chạy đi, vẫn chưa chú ý tới, ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng cho thuê, chưa tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất