Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow

Chương 21: Cớ sao lại đến

Trước Sau
Răng rắc.

Cửa phòng nơi tiểu khu bị người ta mở ra, lại đóng lại.

Vần sáng màu vàng của đèn chong nơi hành lang, bị nhẹ nhàng nhốt tại ngoài cửa.

Trong tay Trì Nhạc cầm một xâu chìa khóa, thành thạo sờ vào cửa.

Tủ lạnh rỗng tuếch mở ra, được lấp đầy bằng sữa, bánh mì mới mua ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ, còn có 3 quả quýt.

Âm thanh mở ấm nước nóng, thanh âm đun nước sôi , lạch cạch, bình nước khoáng duy nhất bị người ta lưu loát mở ra.

Tỷ lệ hòa nước sôi cùng nước khoáng rất thích hợp, đôi môi nếm một chút, nước ấm vừa đúng.

Lục Tỉ nghe được Trì Nhạc vào.

Hắn nhắm mắt lại, cũng không có ngủ.

Trì Nhạc đem nước cùng thuốc đặt ở trên ghế ở bên giường, cùi người nhìn Lục Tỉ, thân ảnh cao lớn dần dần che lấp ánh mặt trời trắng bệch ngoài cửa sổ.

Lục Tỉ mở to mắt, nhìn thấy trong mắt Trì Nhạc lóe lên một tia đau thương.

Bi thương thâm tử sắc( màu tím đậm).

Trì Nhạc đem nửa thân Lục Tỉ nhấc lên, sau đó lấy cái gồi nhét vào sau lưng hắn, cầm lấy ly nước ấm cùng thuốc mới mua, đưa đến bên miệng hắn.

Lục Tỉ giơ tay muốn tiếp nhận, Trì Nhạc lại cố chấp vì hắn làm thay.

'Đừng làm loạn nữa, coi chừng thuốc đổ ra giường.'Trì Nhạc nhíu mày, ôn nhu khuyên nhủ.

Lục Tỉ nhìn hắn trong chốc lát, thùy hạ ánh mắt, thuận theo mà hé miệng, nuốt thuốc, tùy ý Trì Nhạc nâng lưng hắn, đem nước uy vào miệng hắn.

Hầu hết khêu gợi động một chút, thuốc được nuốt xuống. Lông mi nhíu chặt của Trì Nhạc không có nửa phần giãn ra.

'Ngươi quá khoa trương.' Lục Tỉ yết hầu khàn khàn, chậm rãi nói.

Tay Trì Nhạc giúp hắn chỉnh góc chăn cứng đờ, hắn ngẩng đầu, dùng một thanh âm rất nhỏ hỏi: 'Đói sao? Có muốn ăn chút gì đó hay không?'

'Ngươi cũng không biết nấu cơm a.' Lục Tỉ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trì Nhạc nhìn hắn, lông mi anh khí nhăn lại, ngũ quan tuấn lãng tràn ngập lo lắng, đau lòng, còn có cái gì muốn nói nhưng lại thôi.

'Ta về sau, sẽ không để ngươi mắc mưa.' Lục Tỉ nghe được Trì Nhạc dùng thanh âm trịnh trọng mà hứa hẹn.

Tựa như ngày đó ở bệnh viện.

'Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.' Hắn lại nghĩ đến ước định Trì Nhạc đối với bà nội Trì nói.

Chính là rất nhiều thời điểm, chiếu cố của Trì Nhạc, sớm đã quá giới hạn.

Ngươi chính là báo ân, cần gì phải làm tích cực như vậy? Lục Tỉ rất muốn hỏi hắn, lời nói ra lại là: ' Ta không yếu đến cần ngươi bảo hộ như vậy.'

Trì Nhạc lắc đầu, tràn ngập cảm giác thất bại nói: ' Tôi chỉ muốn, làm cho bản thân dễ chịu một chút.'

Lục Tỉ thùy hạ mi mắt, buồn đau ẩn giấu trong ngực lại nảy lên, hắn theo bản năng che ngực.

'Ta mệt, muốn ngủ.' Bình thường hắn trốn tránh hay quay đầu đi chỗ khác.

'Được.'Trì Nhạc nói xong, giúp hắn đem gối đầu trải tốt, dìu hắn nằm xuống, chỉnh tốt tất cả các nếp chăn, sau đó, kéo ghế dựa, giống như đứa nhỏ ghé vào mép giường đơn của Lục Tỉ.

Lục Tỉ ở trong ổ chăn, do tác dụng của thuốc, rất nhanh liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trì Nhạc cũng thực mệt mỏi, nhưng là giờ phút này, hắn hoàn toàn không buồn ngủ.

Giống như nhìn không đủ, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Tỉ đang ngủ.

Trên mặt trắng nõn, ngũ quan bình thản tẻ nhạt, tóc mái hơi hơi ngăn cản tầm mắt, cái cằm sắc bén chôn sâu ở trong đệm chăn màu đen, vải đệm hé ra gương mặt hơi tái nhợt.

Trì Nhạc ngây người nhìn Lục Tỉ trong chốc lát, sau đó chôn mặt vào trong khuỷu tay của chính mình, nặng nề mà thở ra một hơi, bả vai hữu lực không quy luật mà run rầy, giống như đang khóc.

Lục Tỉ mở mắt, lông mày khẽ nhăn lại, nhìn đến nam hài cao lớn đang nằm trên mép giường.

Có một chút gì đó, không thể không chấm dứt.

Hắn nghĩ vậy, lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Trì Nhạc thở ra một hơi thật mạnh, đem cằm một lần nữa gác lên khuỷu tay, nâng ánh mắt, vẫn không nhúc nhích tiếp tục nhìn Lục Tỉ.

Một đôi mắt che kín tơ máu, tà mị đến dị thường.

Lục Tỉ là bởi vì trên đường trở về mắc mưa, mới có thể phát sốt.

Mà thời điểm kia, hắn lại đang chở người khác về nhà.

Hắn vì người khác che mưa chắn gió, lại để hắn một mình ở trong đêm tối dầm mưa.

Lục Tỉ nói rất đúng, hắn không có yếu đến cần hắn bảo vệ. Hắn thật kháng lạnh, mùa đông mặc quần áo cũng không quá 3 lớp, nhưng lại chỉ mang dép lê.

Cho nên hắn nhất định dầm mưa thật lâu, thật lâu thật lâu, mới có thể thành như vậy.

Ánh mắt của Trì Nhạc không nháy mắt một cái, đến mức đỏ bừng. Trái tim như phá vỡ nhịp điệu bình thường mà đau đớn.

Này là nam nhân dù mặt nhăn mày nhíu cũng làm cho hắn bất an, giờ phút này nghiêm mặt tái nhợt mệt mỏi ngủ trước mặt mình, đối với Trì Nhạc mà nói, quả thực là khổ sở không thể chịu đựng.

Không biết từ lúc nào, để ý người này,vượt qua tất cả nguyên tắc cùng giới hạn.

Thậm chí, có cả hành động lớn mật.

Trì Nhạc nhớ đến cái đêm ở bệnh viện kia, Lục Tỉ cả người lạnh lẽo ở trong ngực mình thất thanh khóc rống.

Đó làn lần đầu tiên hắn biết đến cái gì gọi là đau lòng.



Là loại đau này, làm cho hắn hiểu được tình yêu, làm cho hắn thấy được rõ ràng những do dự cùng hoài nghi.

Hai giờ trước hắn mới được cô nàng đẹp nhất trường tỏ tình, hai giờ sau, hắn đột nhiên phát hiện trong lòng chính mình, nguyên lai sớm đã có một người.Vượt qua tình bạn, vượt qua tình yêu, vượt qua tình thân. Trì Nhạc không biết, trên thế gian có từ nào, có thể dùng để hình dung tình cảm của hắn đối với Lục Tỉ.

Thế cho nên, ngay cả chữ thích, hay chữ yêu, hắn đều cảm thấy nông cạn.

Hết thảy của ta đều là của ngươi, sinh mệnh của ta, người của ta, linh hồ của ta.

Nghĩ muốn đem tất cả thuộc về Trì Nhạc, đều khắc sâu vào lòng Lục Tỉ.

Có lẽ ngươi cả đời cũng sẽ không giống ta yêu ngươi như vậy. Vậy thì, để cho ta làm gì đó của ngươi.

Trì Nhạc nghĩ như vậy, nghiêng đầu dựa trên khuỷu tay ngủ thiếp đi.

Trong phòng hiệu trưởng, sắc mặt Quế Mỹ rất kém, nàng lần đầu tiên biểu tình nghiêm túc với Trì Nhạc.

'Hỏa hoạn ngày hôm qua là xảy ra chuyện gì?' Nét mặt Quế Mỹ không giận mà uy.

'Ngoài ý muốn.'Trì Nhạc đáp ngắn gọn.

Quế Mỹ nhìn hắn chốc lát, nàng không biết đó là do ngoài ý muốn, nhưng xem hiểu biết của nàng với Trì Nhạc, hiện tại, muốn từ miệng hắn tra ra cái gì, là không có khả năng.

'Thôi.' Nàng khoát tay, một tay xoa xoa trán, ' Nếu bức tranh của Lục Tỉ lại bị đốt thành như vậy, vậy em chuẩn bị một chút, đi triển lãm FIT đi.'

'Em không đi được.' Trì Nhạc bình tĩnh đáp.

'Em nói cái gì?' Mặt Quế Mỹ hoàn toàn chuyển đen.

'Em vừa mới đem tất cả các tác phẩm, toàn bộ vứt đi rồi.' Trì Nhạc đáp thẳng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt biểu tình bất động thanh sắc.

'Trì Nhạc! Em là không nghĩ đến, mặc kệ em làm cái gì, tôi đều tùy ý em! Em lại làm càn như vậy!' Quế Mỹ đánh một chưởng lên bàn công tác.

Trì Nhạc không lên tiếng.

'Tôi là luyến tiếc nhân tài! Nhưng không phải cả The FIT một mình em là người tài!'

Trì Nhạc bị hạ bệ.

Tự tiện cự tuyệt triển lãm the FIT là sự tình huyên náo rất lớn, thiếu tinh thần trách nhiêm tự ý làm bậy, trực tiếp làm cho hắn mất đi cơ hội tiếp tục thi triển tài năng trong giới thiết kế trang phục.

Xã hội thương mại rất hiện thực, mặc cho ngươi có một thân tài hoa, nếu không thể tuân thủ quy tắc cơ bản, như vậy sẽ không có ai dám mạo hiểm dùng ngươi.

Thời điểm Lục Tỉ tỉnh lại, Trì Nhạc đã đi mất, trên ghế bên đầu giường có đặt một ly nước đã được hâm nóng lại, một tờ giấy bị tượng gỗ hình con mèo đè lên.

'Đừng uống nước lạnh, trong tủ lạnh có đồ ăn.'

Lục Tỉ đem tờ giấy thả lại trên ghế, ghé mắt nhìn đến con mè nhỏ trên ghế.

Mèo hẳn là do Trì chim to tự khắc, bên ngoài có mặt một chiếc áo khoác dệt kim, hẵn cũng chính tay học sinh tài cao của hệ trang phục Trì Nhạc dệt.

Đồ vật tặng nữ nhi. Hắn ở trong lòng âm thầm mắng(ơ.ơ không phải anh thích mèo sao?)

Uống thuốc, sốt cũng hạ, hiện tại tinh thần Lục Tỉ tốt lên rất nhiều.Hằn nhìn đến con mèo nhỏ này, cũng ý thức được nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, có lẽ, Trì Nhạc dự định nói ra câu hắn không biết trả lời như thế nào kia.

Đột nhiên cảm thấy, nhân duyên thế gian, có lẽ sớm đã được an bài.

Hôm nay vốn là ngày thi đấu của triển lãm the FIT.

Hiện tại bên ngoài phỏng chừng đã muốn náo nhiệt ngất trời.

Lục Tỉ thân thủ ở trên trán mình xoa xoa mấy cái.

Tác phẩm đã không có, hắn tự nhiên cũng không cần phải đi thi.

Góc nhỏ nào đó trong lòng, cư nhiên lại cảm thấy có một chút thoải mái.

Hắn cũng không thích hình thức hóa gì đó như vậy, cũng không thích trận đấu, lại càng không thích tranh danh đoạt lợi, cũng không phải hắn thanh cao bao nhiêu, chính là cảm thấy phiền. Sinh mệnh ngắn ngủi vài chục năm, nói không chừng một ngày nào đó liền chết đi, không có chuyện gì đáng để ý. Trừ bỏ......

Trên bàn bên cửa sổ, nơi cái hòm mở rộng, cây bút vẽ điêu khắc bằng tay kia đã trở lại.

Trên cán bút không tráng men, Trì Nhạc khắc lên hai chữ LX, kẹp chặt một ít bùn mới.

Trong phòng cho thuê nhỏ hẹp, ngọn đèn u ám, không phân biệt mấy giờ.

Lục Tỉ trầm mặc thu thập đồ đạc.

Thư Trì Nhạc mang đến, đĩa CD của Trì Nhạc, ly , bát, thìa, chiếc đũa phần thừa của một người, dép lê của Trì Nhạc.

Hết thảy nhét vào túi ni-lông màu trắng.

Tủ lạnh bị mở ra, bánh mì cùng sữa Trì Nhạc nhét vào, đồng dạng biến mất.

Ba quả quýt Trì Nhạc mua tới.

Lục Tỉ chần chờ một chút, ngọn đèn trong tủ lạnh chiếu sáng lên gương mặt hắn, bình tĩnh như nước, cứng đầu.

Lục Tỉ đem tất cả đồ vật không cần thiết đều tống vào thùng rác.

Trong phòng trừ bỏ hé ra chiếc giường, một cái ghế dựa, một cái bàn, bên cạnh, cái gì đều không có.

Có điều như vậy cũng rất tốt, chưa từng có được, sẽ không sợ mất đi.

Lục Tỉ gác chân ngồi ở mép giường, ngã thân xác lên giường, rơi vào chiếc giường mềm mại.

Thời điểm mỗi người sinh ra, đều có thói quen chính mình ôm chính mình.

Cho nên, một người cũng có thể sưởi ấm đi.

Hắn nghĩ như vậy, nghiêng người đem chính mình cuộn lại thành một đoàn.

Thời điểm Trì Nhạc tìm đến hắn, chỉ nhìn thấy dưới lầu phòng cho thuê của Luc Tỉ, một đống lớn rác rưởi.

Một trái quýt lăn ra, dừng ở bên chân hắn.



Trì Nhạc ngẩng đầu, Lục Tỉ đóng chặt cửa, đột nhiên cảm thấy, chính mình cũng vị ném vào thùng rác.

Hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên trái quýt, ngơ ngác đứng dưới lầu.

May là chưa nói ra cái gì.Hắn nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên phát hiện những ngày qua, những suy nghĩ đơn phương ngọt ngào đã bị mang đi.

Lục Tỉ hẳn là không còn nghĩ muốn đáp ứng tình cảm của hắn.

Hắn không nghĩ ép buộc hắn, không muốn ép hắn làm bất cứ chuyện gì.

Cũng không có tính toán dùng ôn nhu vô khổng bất nhập, bắt buộc hắn đi vào khuôn khổ.

Điểm yếu của Lục Tỉ ở nơi nào, hắn biết rõ, người nam nhân miệng lưỡi sắc nhọn này, dễ dàng động tình nhất so với bất luận kẻ nào.

Sợ nhất chính là ngươi đối với hắn tốt, cho nên trước khi ngươi động tâm, hắn sẽ dùng những thứ khiến ngươi thương tích đầy mình.

Trì Nhạc đem trái quýt nhét vào túi.

Hoàn toàn quên đi chính mình là người mắc bệnh ưa sạch sẽ.

Có lẽ, chỉ có thời điểm ngươi muốn đi yêu một người, mới có thể thấy được trong khe hở của cái vỏ cứng của hắn là một nội tâm mềm mại.

Lục Tỉ chính là như vậy, sau vẻ bề ngoài kiên cường, có yếu ớt khiến người ta đau lòng.

Hắn cũng không nhu nhược, tương phản là, hắn tẻ nhạt cùng trấn định, chung quy cũng có thể làm cho Trì Nhạc bình tĩnh trở lại.

Ta là cần ngươi, ngươi biết không? Ngươi tựa như cây cỏ lau, ta ẩn vào trong nước, cần dựa vào ngươi để hô hấp.

Bầu trời màu xám nhạt âm lãnh vô thường, lại một quý tốt nghiệp.

Trì Nhạc cùng Đỗ Trạch dựa trên lan can hút thuốc. Tony màu vàng ôn nhu ngồi một bên.

'Tần Hải hôm nay hình như đến ban đển xin chuyển trường.' Đỗ Trạch dựa vào lan can, nhìn Trì Nhạc.

'Ân'Trì Nhạc thản nhiên ứng một câu, không có phản ứng gì nhiều.

'Về tốt nghiệp, cậu có dự định gì?' Đỗ Trạch không có mang kính mắt, nhợt nhạt thở ra một ngụm khói.

Trì Nhạc không trả lời, nhìn chằm chằm tàn thuốc trong tay, suy nghĩ bay đi nơi xa.

'Hôm nay tôi đi tuyển dụng, nghe được không ít lời đồn, the FIT... hình như là....' Đỗ Trạch do dự.

'Đang muốn bài trừ ta?' Ánh mắt Trì Nhạc cũng không nâng lên một chút, khẩu khí không mặn không nhạt.

' Trì Nhạc, Quế Mỹ từ trước tới nay đều thích cậu, có chuyện gì cậu không thể nhún nhường, chuyện triển lãm the FIT, cậu cũng quả thật làm cho hiệu trưởng bẽ mặt.'

'Chính là muốn làm cho cô ấy bẽ mặt.' Trì Nhạc thở dài một hơi, đem thuốc ngậm trong miệng.

Đỗ Trạch híp mắt nhì hắn, nam nhân này hắn vẫn không thể lý giải.

'Cậu thật sự quá khó đoán.' Hắn tỏ vẻ buông tha.

'Không thể để cho lão nhân gia nàng bị vạ lây lần nữa.' Trì Nhạc đương nhiên biết, sự kiện bài trừ cùng Quế Mỹ không có liên quan, thậm chí đến phút cuối cùng Quế Mỹ đều muốn giúp hắn. Nhưng là chuyện triển lãm the FIT, quan hệ to lớn, cũng không phải dùng tên tuổi hiệu trưởng hoặc trưởng hiệp hội trang phục là có thể áp chế được. Chuyện này, là hắn bội ước trước, phê phán trong nghề nghiệp không có nửa điểm bất công, mà hắn, không nghĩ Quế Mỹ về điểm này đối với chính mình tín nhiệm vô điều kiện, cũng bị liên lụy.

'Cậu cùng Tiểu điểu nhi, vẫn ổn chứ?' Đỗ Trạch xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Trì Nhạc.

'....................' Trì Nhạc không lên tiếng.

'Lo lắng sẽ loạn a.' Đỗ Trạch ngửa mặt lên trời, thở ra một ngụm khói to.

'Tất cả tình yêu đều phải đi qua con đường đó.' Đỗ Trạch quay đầu lại, hướng Trì Nhạc nháy mắt mấy cái: ' Chính là nửa kia của cậu, phải trải qua vài người nữa mà thôi.'

Trì Nhạc quay đầu lại, nhìn Đỗ Trạch.

Đỗ Trạch vỗ vai Trì Nhạc: 'Một ngày nào đó, chúng ta đều có thể vượt qua cầu vồng.'

Trì Nhạc nở nụ cười: ' Ngươi nha lại có thể nhìn thấu đến như vậy.'

'Bảy năm sớm chiều bên nhau, lại nhìn không ra, ta hoài nghi chính mình là đồ ngốc đó.' Đỗ Trạch mắt nhìn phương xa, sâu kín cảm thán.

Trì Nhạc nhăn mặt nhíu mày: 'Ai sớm chiều ở chung với ngươi!'

'Như thế nào? Ghét bỏ ta?' Đỗ Trạch một phen ôm qua bả vai của Trì Nhạc, ' Bổn thiếu gia anh tuấn nhiều tiền, ngươi như thế nào lại không coi trọng ta phải không?' Đỗ Trạch hướng hắn tễ mi lộng nhãn(liếc mắt), cố gắng khoe khoang phong tình.

'Chê ngươi thô tục!' Trì Nhạc đem móng vuốt của Đỗ Trạch hất ra.

Đỗ Trạch thực bi thương: ' Này bốn năm qua, cách vách ngủ với cậu là tôi, không phải hắn a, ngươi bạc tình phụ nghĩa, Trì chim to!'

Đang nói, điện thoại Trì Nhạc vang lên.Hắn cùng Lục Tỉ đã nhiều ngày không gặp, hiện tại di động lại lần nữa đổ chuông.

'Trì Nhạc.' Giới thiệu đơn giản.

'Được, ta đã biết. Ngày mai là có thể đi làm.'

Điện thoại bị cúp.

'Cậu muốn đi làm?' Đỗ Trạch vẻ mặt kinh ngạc.

'Đi Sâm Hải.'

'Quản lý nghệ sĩ Sâm Hải?'

'Làm người mẫu.' Trì Nhạc hướng hắn cười cười.

'Haha! Đúng thôi! Thiếu chút nữa đã quên cậu là ai!' Đỗ Trạch cao hứng ôm bả vai hắn: ' Cậu chính là Trì chim to mê đảo hàng vạn hàng nghìn cô gái a! Thành công rồi ngàn vạn lần đừng quên ta!'

Trì Nhạc ngậm thuốc, trong nụ cười bá khí có phần thành thục hơn quá khứ.

Đã trải qua biến cố này, tuy rằng mỏi mệt, nhưng làm hắn trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau