Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 28: Khỏa thân chạy đi, Trì chim to
Lúc sập tối, Lục Tỉ cùng Trịnh Yến mang theo đám nhỏ ở trong bếp nấu cơm.
Sát thủ phòng bếp Trì Nhạc đuổi ra ngoài đang cùng Trần Đấu ở bên ngoài nói chuyện phiếm.
Trần Đấu tựa người lên thân cây hút thuốc.
Mái tóc dài đơn giản được buộc ở sau đầu, T shirt sạch sẽ đi với quần dài rộng thùng thình, ống quần dài chấm đến đôi giày Martin, nàng một chân chống trên thân cây, một bên thảnh thơi nhả ra một ngụm khói, tất cả toát lên khí chất anh tuấn.
Trì Nhạc mặc đồng phục thể thao đơn giản, giày thể thao, vắt chân ngồi trên băng ghế, đầu liên tiếp hướng phòng bếp dò xét.
Trong phòng, Lục Tỉ đang mang theo đám nhỏ nấu cơm, Nguyệt Nguyệt cùng tiểu hổ tử ở một bên hỗ trợ rau, Lục Tỉ một tay lấy dao một tay lấy rau, dao trên thớt gỗ sắc bén mà thái.
'Kỹ thuật thái rau thật khá a.' Trịnh Yến đi đến nhìn trong chốc lát, tự đáy lòng khen nói.
'Nhớ lần trước ta để Trì Nhạc hỗ trợ nấu cơm, thời điểm nó rửa cây nấm cư nhiên hỏi ta điểm đen này trên cây nấm vì sao rửa không sạch.' Trịnh Yến cảm thán.
'Hắn bị bệnh ưa sạch sẽ.' Lục Tỉ cười.
'Nó nha, cắt nấm cho tới bây giờ cũng không ngắt mũ nấm, cũng không phân rõ được dầu ăn, muối, tương, dấm, thật vất vả mới tìm được muối, còn hỏi ta muối này mặn xhay không mặn? Ta cũng không biết phải trả lời hắn như thế nào.' Trịnh Yến một bên lắc đầu, một bên nhớ lại.
Trì Nhạc ở ngoài cửa vểnh cổ xem trong này hòa thuận vui vẻ, chính mình bất đắc dĩ chen vào không lọt đi.
Quả nhiên so sánh thế giới hai người, vẫn là tốt nhất.
Hắn sờ sờ môi, bắt đầu cái hôn vào buổi chiều kia.
'Ngươi thật là càng sống càng thụt lùi.' Trần Đấu ở một bên đem tư thái của hắn đều thu hết vào đáy mắt, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.
'Ta thì làm sao?' Trì Nhạc quay đầu lại, chỉ ngây ngốc hỏi.
Trần Đấu đem thuốc kẹp trong tay, thuận tay bắn đạn: ' Ngươi giống như đi giải phẫu đổi tính, giống như thiếu nữ đang yêu.'
'Ta không hề làm cho ngươi cảm nhận được ta là nam thần?' Trì Nhạc dùng một tư thế đặc biệt của ất nữ ngồi trên băng ghế, biểu tình khoa trương hướng Trần Đấu nháy nháy mắt.
Trần Đấu tuyệt vọng che mặt, dùng thanh âm vô lực cực độ nói: ' Trì chim to, ta please(xin) ngươi về sau ngàn vạn lần đừng theo ta nói chuyện hai ta sống hòa hợp. Ta sợ không khống chế được chính mình.'
'Không khống chế được chính mình muốn yêu ta lại lần nữa?' Trì chim to ác ý bán manh.
'Không khống chế được chính mình động thủ với ngươi, khiến ngươi từ nay không cử động được nữa.' Trần Đấu lườm hắn.
Trì chim to cười.
Đường quan rộng mở, vẻ mặt biểu tình như bị thiếu nợ.'Ngươi nha có phải hay không gần ba mươi năm cũng chưa được hôn a.' Trần Đấu trào phúng giật nhẹ khóe miệng, 'Cái miệng bị ngươi rờ đến nhạt màu luôn rồi.'
'Ngươi nhìn thấy?' Trì Nhạc giống như khoe khoang đắc ý sờ sờ môi.
Như thế nào lại là lần đầu tiên chứ, cái cường hôn hồi đại học kia mới là lần đầu tiên hôn môi.
Hiện tại, hẳn là xem như lần thứ 2 hôn môi.
Chẳng qua cái hôn lần này là do Lục Tỉ chủ động.
Ý nghĩa trọng đại, không giống bình thường!
Hiện tại nhớ đến vẫn cảm thấy 666666666666666666666 dư vị vô cùng!
Quả thật là aaaaaaaaaaaaaaa( nguyên lai là 'chữ chỉ tiếng rống của động vật' nên ta để từ 'a' cho các nàng dễ hình dung)
'Trì chim to ngươi đủ rồi đó, lại làm bộ mặt ngu xuẩn một lần nữa tin hay không ta hiện tại liền đánh ngươi.' Trần Đấu nhìn thấy tổng tài ngu ngốc Trì Nhạc, trong lòng có điểm phiền não không rõ.
Trì Nhạc thanh thanh giọng hát, cố gắng thu liễm hình ảnh si hán của chính mình.
'Vào ăn cơm đi.' Trịnh Yến từ bên trong gọi hai người.
Một bàn người lớn trẻ nhỏ lần thứ hai ngồi vào bàn tròn.
Lục Tỉ hôm nay mặc áo sơ mi trắng đơn giản, giày thể thao, quần bò màu xám, tất cả bộ đồ look(nhìn) đều thực nhẹ nhàng khoan khoái.
Bởi vì phải làm đồ ăn, tay áo sơ mi được vén lên lộ ra cánh tay săn chắc.
Lục Tỉ một tay đem những món cuối cùng đặt trên bàn cơm, sau đó cúi đầu đem tay áo sơ mi kéo xuống.
Tiểu điểu nhi của ta sao lại anh tuấn như vậy a?
Trì Nhạc chống đầu vui rạo rực nhìn Lục Tỉ một cái cũng không bỏ sót.
Dư quang Lục Tỉ cũng không liếc nhìn hắn một chút, bình tĩnh ngồi bên cạnh Trì Nhạc.
'Tay nghề của thầy Lục thật sự thực quá tốt! Các con nói đúng không nha?' Trịnh Yến nhìn đến một bàn đồ ăn, đi đầu gắp đồ ăn.
Mười lăm mười sáu tiểu bằng hữu còn lại không hẹn cùng đem cằm gác trên mặt bàn phát ra một loạt thanh âm oa oa.
'Vì cái gì ta cảm giác cũng chỉ có ba ba không nấu ăn?' Nguyệ Nguyệt cau mày vẻ mặt nghi ngờ.
'Ba ba phụ trách anh tuấn là được rồi, không cần nấu ăn.' Trì Nhạc yên tâm thoải mái mà giảng giải cho tiểu nữ nhân.
'Chính là con cảm thấy thầy Lục so với ba ba anh tuấn hơn!' Nguyệt Nguyệt ngay thẳng còn thật sự sửa đúng nói.
Khóe miệng Lục Tỉ tràn ra một mạt mỉm cười.
'Tiểu nha đầu, còn thật rất tinh mắt!' Trì Nhạc thân thủ xoa xoa cằm của Nguyệt Nguyệt, không chút nào đố kỵ khen nói.
'Hai người có thể tách ra ân ái, chúng ta có thể ăn cơm trước hay không?' Trần Đấu cùng tiểu hổ tử đem chiếc đũa giáp ở trong tay, thần tình khẩn cấp.'Mau ăn đi, bằng không nguội hết đó.' Lục Tỉ nhẹ nhàng nói một câu, linh khởi chiếc đũa chuẩn bị ăn cơm.
Trì Nhạc tay mắt lanh lẹ, lấy qua chén của hắn bắt đầu hướng bên trong đĩa rau.
Rau xanh ngon nhất là rau non, cá ngon nhất là thịt ở gần bụng, các bộ phận ngon nhất đều gắp vào.........
Mọi người vươn đũa tới xấu hổ mà dừng trên không trung, mắt mở to nhìn thấy Trì Nhạc không hề có hình tượng gắp từ món này đến món kia.
Năm phút đồng hồ sau, Trì Nhạc rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn ngồi lại tại chỗ.
Trong chén Lục Tỉ đã chất đầy đồ ăn.
'Ăn cơm a, một đám đều thất thần làm gì?' Trì Nhạc tựa như đứng đầu gia đình, khách khí tiếp đón.
'Ba ba, ngươi không phải nói không thể kiêng ăn, ăn cơm phải cho nhau nhún nhường, đồ tốt cùng mọi người chia sẻ sao?' Nguyệt Nguyệt nhìn đến con cá trên bàn thịt phần bụng bị khoét sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khó hiểu.
'Bảo bối a, con có nghe qua cái gì tên Song Tiêu Cẩu chưa?' Trần Đấu một chút cũng không bị ảnh hưởng, thản nhiên gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Đúng vậy, Trì Nhạc hắn chính là Song Tiêu Cẩu trong sách giáo khoa.
Không phục, các ngươi có thể cắn hắn.
Cơm nước xong, thu thập chén bát, không sai biệt lắm cũng tới giờ đi ngủ rồi.
Mười mấy đứa nhỏ đều đã muốn ngáp liền mấy cái, Hỉ Hỉ ở trong lòng Lục Tỉ, đã thở khò khè.
'Đứa nhỏ này thấy cậu a, đều nhanh bám dính.' Trịnh Yến cười đem Hỉ Hỉ từ trong lòng Lục Tỉ tiếp nhận đến, 'Phòng chúng ta không lớn lắm, đêm nay Trần Đấu cùng ta một gian, con cùng Trì Nhạc ngù ở phòng nhỏ hướng Bắc kia đi.'
Lục Tỉ gật đầu.
Trịnh Yến lại bổ sung nói: ' Khu tắm rửa ở bên ngoài, cùng phòng ở cách xa một chút, chút nữa, bảo Trì nhạc dẫn con đi.'
'Được.'Lục Tỉ đáp.
Trịnh Yến lại quay đầu nói với Trì Nhạc: ' Nơi này buổi tối lạnh, con cẩn thận đừng để Lục Tỉ bị cảm. Ta mang bọn nhỏ đi nghỉ ngơi trước, hai con cũng ngủ sớm một chút đi.'
'Cái nhà nhỏ kia chắc có chăn chứ?' Trì Nhạc nhíu mày, 'Phái nữ nhiệt độ cơ thể thấp, ta đưa chăn cho Trần Đấu ngủ rồi.'
Trịnh Yến do dự một chút: 'Vậy hai con chú ý giữ ấm. Mấu chốt ta không nghĩ đêm nay lại nhiều người đến vậy, không chuẩn bị gì.'
'Không có việc gì, dù sao cũng đành chấp nhận một đêm vậy, hai người nam nhân chúng ta, không dễ bị cảm mạo như vậy.'
Trì Nhạc nói xong, liền đi Bắc phòng lấy chăn, đưa đến chó Trần Đấu cùng Trịnh Yến.
Lục Tỉ đứng ở giữa phòng, thản nhiên nhìn thấy Trì Nhạc, không nói gì cũng không có động.
Trì Nhạc chầm chậm đi trở về, nhìn nhìn Lục Tỉ, đột nhiên có chút xấu hổ.
'Tôi dẫn cậu đi tắm rửa đi.''Được.' Lục Tỉ gật đầu, vẻ mặt như thường.
Phòng ở hướng Bắc cách phòng của Trần Đấu cùng bọn nỏ khá xa, nhưng lại cách khu tắm rửa tương đối gần.
Trì Nhạc dẫn Lục Tỉ đến nơi tắm rửa, kéo dây mở đèn, chỉ vào sáng sủa có một chiếc ghế nói: ' Đồ dùng rửa mặt đều ở trong này, đèn phòng này không được tốt, tôi ngay ngoài cửa, có vấn đề gì gọi tôi.'
Dứt lời, đi ra ngoài.
Lục Tỉ cũng không nghĩ nhiều, đứng bên trong lưu loát bắt đầu cỡi quần áo.
Rào rào.
Thanh âm dòng nước xối xuống.
Trì Nhạc đứng ở ngoài hút thuốc, nôn nóng mà nuốt nuốt nước miếng.
Ba!
Thanh âm của cái gì đó ngã trên mặt đất. Ngay sau đó là thanh âm đồ vật gì đó bị đánh ngã.
'Làm sao vậy?' Trì Nhạc đẩy cửa đi vào, trong buồng tắm tối đen như mực, Lục tỉ trong tay túm một dây kéo đèn, chính là khom người giúp đỡ chân chính mình.
'Đèn tắt rồi.' Lục Tỉ nói.
Trì nhạc một tay đóng vòi hoa sen, một bên kéo cửa phòng tắm.
'Đèn này thường xuyên như vậy, có thể là đường dây có vấn đề,'
Lục Tỉ gật gật đầu, nước xà phòng từ đỉnh đầu nhỏ giọt xuống dưới,kích thích hắn nhắm hai mắt lại.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, hai nam nhân đứng chung một chỗ có vẻ có chút chật chội.
Trì Nhạc cúi xuống xem chân của Lục Tỉ.
'Vừa mới đá trúng ghế?' Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân của Lục Tỉ, quay đầu nhìn chiếc ghế ở góc sáng sủa.
'Vừa mới kéo dây đèn không cận thận đập trúng một chút, không có sao. Bất quá dây đèn bị ta làm đứt rồi.' Lục Tỉ nói xong, đã muốn đem chân từ tay Trì Nhạc rút về.
'Đừng nhúc nhích.' Trì Nhạc nắm cẳng chân hắn, nương theo ánh trăng chiếu vào song cửa cẩn thận xem xét, ' Không có chảy máu, nhưng là bị rách da, có thể sẽ bị ứ thanh.'
Trì Nhạc nói xong, buông lòng chân Lục Tỉ.
Lục Tỉ hiện tại không mở mắt ra được,sờ soạng suy nghĩ đi tìm vòi hoa sen.
Trì Nhạc lấy vòi hoa sen trên tường, mở ra, thử độ ấm của nước.
'Đừng nhúc nhích.' Hắn giữ chặt Lục Tỉ, nhẹ giọng nói đến.
Nước ấm áp xối trên đầu Lục Tỉ.
Trì Nhạc thân thủ, ôn nhu gội đầu cho hắn. Giống như tình cảnh bọn họ lần đầu gặp mặt.
Chẳng qua hiện tại, gần qua 20 năm rồi.
Bọt xà phòng theo dòng nước chảy xuống lồng ngực rắn chắc, một đường trượt đi, đi ngang qua mảnh đất bí mật, theo hai chân thon dài cao ngất, rơi xuống trên mặt đất.
Thân thể lõa lồ của Lục Tỉ, ở dưới ánh trăng hơi hơi phát quang.
Ánh mắt trong trẻo mở ra.Dòng nước cọ rửa lông mi, ánh mắt ướt át nhìn qua có chút gợi cảm.
Trì Nhạc bình tĩnh nhìn Lục Tỉ.
Ánh mắt Lục Tỉ bình thản như nước.
Không có cảm xúc dư thừa nào.
'Ngươi ướt rồi.' Hắn thùy hạ ánh mắt, nhìn nhìn Trì Nhạc.
Quần thể thao của Trì Nhạc đã muốn ướt đẫm, dán tại trên đùi, buộc vòng quanh toàn bộ đường cong của chân.
Hắn cúi đầu, nhìn xem quần của chính mình.
'Tôi đi ra ngoài trước, cậu chậm rãi tắm, có việc thì gọi tôi.'
Trì nhạc giọng nói khàn khàn, thân thủ đi mở cửa.
Lục Tỉ kéo hắn lại.
Trì Nhạc giằng co không hề động.
'Đem quần áo cỡi ra đi.' Lục Tỉ đã mở miệng, 'Chút nữa cảm mạo lại lây bệnh cho ta.'
Trì Nhạc xoay người lại, nhìn thấy nam nhân buổi chiều vừa mới hôn qua chính mình này.
Làn da Lục Tỉ thật trắng, ở ánh trăng có cảm giác trong suốt mơ hồ.
Hắn bất động thanh sắc đem lưng hướng qua, ngửa đầu đem tóc mái chải ra sau đầu.
Thanh âm Trì Nhạc cỡi quần áo cùng hô hấp lộ vẻ nôn nóng trong không gian nhỏ hẹp này phá lệ rõ ràng.
Lục Tỉ đưa lưng về phía hắn, tai mất tự nhiên ửng hồng.
Không gian nhỏ hẹp căn bản không thể chứa đồng thời hai nam nhân cao lớn.
Thời điểm Trì Nhạc thoa xà phòng, khuỷu tay khó tránh khỏi sẽ cọ đến làn da của Lục Tỉ.
Cảm nhận làn da kia so với xà phòng trong tay còn muốn trơn nhẵn hơn.
Quả thật không giống như là một nam nhân.
Nhưng khối thân thể rắn chắc này, không có chút cảm giác nhu nhược, đương cong thân thể cường tráng lại hiện ra rõ ràng, Lục Tỉ là một nam nhân.
'Nhìn đủ chưa?' Thanh âm lạnh lùng của Lục Tỉ từ phía trước truyền đến.
Trì Nhạc nở nụ cười, lại khôi phục bộ dáng một tên du côn bình thường.
'Cậu nãy giờ đều quay lưng lại với tôi, làm sao biết tôi đang nhìn cậu?'
Lục Tỉ xoay người lại, con ngươi trong trẻo không chút biểu tình đối với Trì Nhạc.
'Tắm xong rồi thì nhanh đi ra ngoài.'
Trong lúc đó Trì Nhạc thân thủ đem Lục Tỉ giam ở giữa chính mình cùng vách tường, cười đến vô lại.
'Mới vừa rồi là ai bảo tôi đừng đi, như thế nào, hiện tai hối hận rồi?'
Chóp mũi Lục Tỉ chạm chóp mũi Trì Nhạc, biểu tình trên mặt không có chút kích động.
Hắn đứng thẳng thân thể, không lùi mà cũng không tiến tới, một tay ôm lấy cái ót của Trì Nhạc, ngưỡng cổ lại gần Trì Nhạc.
Trì Nhạc nhất thời không phản ứng được, cư nhiên bị Lục Tỉ nắm cổ không tự giác một đường lui về phía sau, thẳng đến ping một tiếng, đánh trên cửa.(=.= thằng công không có tiền đồ nhất lịch sử, đã chơi bích đông thì chơi tới cùng chứ)
Khóe miệng Lục Tỉ hé ra một mạt cười xấu xa.
Lạch cạch, cửa đang đóng bị người ta mở ra, cùng một tiếng ai nha, Trì Nhạc bị Lục Tỉ đá ra ngoài.
Một chiếc khăn tắm rơi xuống trên khuôn mặt anh tuấn của Trì Nhạc, thanh âm dễ nghe của Lục Tỉ từ phòng tắm truyền ra: ' Lau khô đi rồi lên giường chờ!'
Trì Nhạc cả người xích lõa vào ban đêm ở nơi thôn nhỏ hẻo lánh này, thân thể bại lộ bắp thịt kiêu ngạo, đôi mắt hưng trí nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm đã đóng chặt, đem khăn tắm bao quanh ở bên hông, đầu phe phẩy vui sướng hài lòng đi vào phòng ngủ của hắn cùng Lục Tỉ.
Sát thủ phòng bếp Trì Nhạc đuổi ra ngoài đang cùng Trần Đấu ở bên ngoài nói chuyện phiếm.
Trần Đấu tựa người lên thân cây hút thuốc.
Mái tóc dài đơn giản được buộc ở sau đầu, T shirt sạch sẽ đi với quần dài rộng thùng thình, ống quần dài chấm đến đôi giày Martin, nàng một chân chống trên thân cây, một bên thảnh thơi nhả ra một ngụm khói, tất cả toát lên khí chất anh tuấn.
Trì Nhạc mặc đồng phục thể thao đơn giản, giày thể thao, vắt chân ngồi trên băng ghế, đầu liên tiếp hướng phòng bếp dò xét.
Trong phòng, Lục Tỉ đang mang theo đám nhỏ nấu cơm, Nguyệt Nguyệt cùng tiểu hổ tử ở một bên hỗ trợ rau, Lục Tỉ một tay lấy dao một tay lấy rau, dao trên thớt gỗ sắc bén mà thái.
'Kỹ thuật thái rau thật khá a.' Trịnh Yến đi đến nhìn trong chốc lát, tự đáy lòng khen nói.
'Nhớ lần trước ta để Trì Nhạc hỗ trợ nấu cơm, thời điểm nó rửa cây nấm cư nhiên hỏi ta điểm đen này trên cây nấm vì sao rửa không sạch.' Trịnh Yến cảm thán.
'Hắn bị bệnh ưa sạch sẽ.' Lục Tỉ cười.
'Nó nha, cắt nấm cho tới bây giờ cũng không ngắt mũ nấm, cũng không phân rõ được dầu ăn, muối, tương, dấm, thật vất vả mới tìm được muối, còn hỏi ta muối này mặn xhay không mặn? Ta cũng không biết phải trả lời hắn như thế nào.' Trịnh Yến một bên lắc đầu, một bên nhớ lại.
Trì Nhạc ở ngoài cửa vểnh cổ xem trong này hòa thuận vui vẻ, chính mình bất đắc dĩ chen vào không lọt đi.
Quả nhiên so sánh thế giới hai người, vẫn là tốt nhất.
Hắn sờ sờ môi, bắt đầu cái hôn vào buổi chiều kia.
'Ngươi thật là càng sống càng thụt lùi.' Trần Đấu ở một bên đem tư thái của hắn đều thu hết vào đáy mắt, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.
'Ta thì làm sao?' Trì Nhạc quay đầu lại, chỉ ngây ngốc hỏi.
Trần Đấu đem thuốc kẹp trong tay, thuận tay bắn đạn: ' Ngươi giống như đi giải phẫu đổi tính, giống như thiếu nữ đang yêu.'
'Ta không hề làm cho ngươi cảm nhận được ta là nam thần?' Trì Nhạc dùng một tư thế đặc biệt của ất nữ ngồi trên băng ghế, biểu tình khoa trương hướng Trần Đấu nháy nháy mắt.
Trần Đấu tuyệt vọng che mặt, dùng thanh âm vô lực cực độ nói: ' Trì chim to, ta please(xin) ngươi về sau ngàn vạn lần đừng theo ta nói chuyện hai ta sống hòa hợp. Ta sợ không khống chế được chính mình.'
'Không khống chế được chính mình muốn yêu ta lại lần nữa?' Trì chim to ác ý bán manh.
'Không khống chế được chính mình động thủ với ngươi, khiến ngươi từ nay không cử động được nữa.' Trần Đấu lườm hắn.
Trì chim to cười.
Đường quan rộng mở, vẻ mặt biểu tình như bị thiếu nợ.'Ngươi nha có phải hay không gần ba mươi năm cũng chưa được hôn a.' Trần Đấu trào phúng giật nhẹ khóe miệng, 'Cái miệng bị ngươi rờ đến nhạt màu luôn rồi.'
'Ngươi nhìn thấy?' Trì Nhạc giống như khoe khoang đắc ý sờ sờ môi.
Như thế nào lại là lần đầu tiên chứ, cái cường hôn hồi đại học kia mới là lần đầu tiên hôn môi.
Hiện tại, hẳn là xem như lần thứ 2 hôn môi.
Chẳng qua cái hôn lần này là do Lục Tỉ chủ động.
Ý nghĩa trọng đại, không giống bình thường!
Hiện tại nhớ đến vẫn cảm thấy 666666666666666666666 dư vị vô cùng!
Quả thật là aaaaaaaaaaaaaaa( nguyên lai là 'chữ chỉ tiếng rống của động vật' nên ta để từ 'a' cho các nàng dễ hình dung)
'Trì chim to ngươi đủ rồi đó, lại làm bộ mặt ngu xuẩn một lần nữa tin hay không ta hiện tại liền đánh ngươi.' Trần Đấu nhìn thấy tổng tài ngu ngốc Trì Nhạc, trong lòng có điểm phiền não không rõ.
Trì Nhạc thanh thanh giọng hát, cố gắng thu liễm hình ảnh si hán của chính mình.
'Vào ăn cơm đi.' Trịnh Yến từ bên trong gọi hai người.
Một bàn người lớn trẻ nhỏ lần thứ hai ngồi vào bàn tròn.
Lục Tỉ hôm nay mặc áo sơ mi trắng đơn giản, giày thể thao, quần bò màu xám, tất cả bộ đồ look(nhìn) đều thực nhẹ nhàng khoan khoái.
Bởi vì phải làm đồ ăn, tay áo sơ mi được vén lên lộ ra cánh tay săn chắc.
Lục Tỉ một tay đem những món cuối cùng đặt trên bàn cơm, sau đó cúi đầu đem tay áo sơ mi kéo xuống.
Tiểu điểu nhi của ta sao lại anh tuấn như vậy a?
Trì Nhạc chống đầu vui rạo rực nhìn Lục Tỉ một cái cũng không bỏ sót.
Dư quang Lục Tỉ cũng không liếc nhìn hắn một chút, bình tĩnh ngồi bên cạnh Trì Nhạc.
'Tay nghề của thầy Lục thật sự thực quá tốt! Các con nói đúng không nha?' Trịnh Yến nhìn đến một bàn đồ ăn, đi đầu gắp đồ ăn.
Mười lăm mười sáu tiểu bằng hữu còn lại không hẹn cùng đem cằm gác trên mặt bàn phát ra một loạt thanh âm oa oa.
'Vì cái gì ta cảm giác cũng chỉ có ba ba không nấu ăn?' Nguyệ Nguyệt cau mày vẻ mặt nghi ngờ.
'Ba ba phụ trách anh tuấn là được rồi, không cần nấu ăn.' Trì Nhạc yên tâm thoải mái mà giảng giải cho tiểu nữ nhân.
'Chính là con cảm thấy thầy Lục so với ba ba anh tuấn hơn!' Nguyệt Nguyệt ngay thẳng còn thật sự sửa đúng nói.
Khóe miệng Lục Tỉ tràn ra một mạt mỉm cười.
'Tiểu nha đầu, còn thật rất tinh mắt!' Trì Nhạc thân thủ xoa xoa cằm của Nguyệt Nguyệt, không chút nào đố kỵ khen nói.
'Hai người có thể tách ra ân ái, chúng ta có thể ăn cơm trước hay không?' Trần Đấu cùng tiểu hổ tử đem chiếc đũa giáp ở trong tay, thần tình khẩn cấp.'Mau ăn đi, bằng không nguội hết đó.' Lục Tỉ nhẹ nhàng nói một câu, linh khởi chiếc đũa chuẩn bị ăn cơm.
Trì Nhạc tay mắt lanh lẹ, lấy qua chén của hắn bắt đầu hướng bên trong đĩa rau.
Rau xanh ngon nhất là rau non, cá ngon nhất là thịt ở gần bụng, các bộ phận ngon nhất đều gắp vào.........
Mọi người vươn đũa tới xấu hổ mà dừng trên không trung, mắt mở to nhìn thấy Trì Nhạc không hề có hình tượng gắp từ món này đến món kia.
Năm phút đồng hồ sau, Trì Nhạc rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn ngồi lại tại chỗ.
Trong chén Lục Tỉ đã chất đầy đồ ăn.
'Ăn cơm a, một đám đều thất thần làm gì?' Trì Nhạc tựa như đứng đầu gia đình, khách khí tiếp đón.
'Ba ba, ngươi không phải nói không thể kiêng ăn, ăn cơm phải cho nhau nhún nhường, đồ tốt cùng mọi người chia sẻ sao?' Nguyệt Nguyệt nhìn đến con cá trên bàn thịt phần bụng bị khoét sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khó hiểu.
'Bảo bối a, con có nghe qua cái gì tên Song Tiêu Cẩu chưa?' Trần Đấu một chút cũng không bị ảnh hưởng, thản nhiên gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Đúng vậy, Trì Nhạc hắn chính là Song Tiêu Cẩu trong sách giáo khoa.
Không phục, các ngươi có thể cắn hắn.
Cơm nước xong, thu thập chén bát, không sai biệt lắm cũng tới giờ đi ngủ rồi.
Mười mấy đứa nhỏ đều đã muốn ngáp liền mấy cái, Hỉ Hỉ ở trong lòng Lục Tỉ, đã thở khò khè.
'Đứa nhỏ này thấy cậu a, đều nhanh bám dính.' Trịnh Yến cười đem Hỉ Hỉ từ trong lòng Lục Tỉ tiếp nhận đến, 'Phòng chúng ta không lớn lắm, đêm nay Trần Đấu cùng ta một gian, con cùng Trì Nhạc ngù ở phòng nhỏ hướng Bắc kia đi.'
Lục Tỉ gật đầu.
Trịnh Yến lại bổ sung nói: ' Khu tắm rửa ở bên ngoài, cùng phòng ở cách xa một chút, chút nữa, bảo Trì nhạc dẫn con đi.'
'Được.'Lục Tỉ đáp.
Trịnh Yến lại quay đầu nói với Trì Nhạc: ' Nơi này buổi tối lạnh, con cẩn thận đừng để Lục Tỉ bị cảm. Ta mang bọn nhỏ đi nghỉ ngơi trước, hai con cũng ngủ sớm một chút đi.'
'Cái nhà nhỏ kia chắc có chăn chứ?' Trì Nhạc nhíu mày, 'Phái nữ nhiệt độ cơ thể thấp, ta đưa chăn cho Trần Đấu ngủ rồi.'
Trịnh Yến do dự một chút: 'Vậy hai con chú ý giữ ấm. Mấu chốt ta không nghĩ đêm nay lại nhiều người đến vậy, không chuẩn bị gì.'
'Không có việc gì, dù sao cũng đành chấp nhận một đêm vậy, hai người nam nhân chúng ta, không dễ bị cảm mạo như vậy.'
Trì Nhạc nói xong, liền đi Bắc phòng lấy chăn, đưa đến chó Trần Đấu cùng Trịnh Yến.
Lục Tỉ đứng ở giữa phòng, thản nhiên nhìn thấy Trì Nhạc, không nói gì cũng không có động.
Trì Nhạc chầm chậm đi trở về, nhìn nhìn Lục Tỉ, đột nhiên có chút xấu hổ.
'Tôi dẫn cậu đi tắm rửa đi.''Được.' Lục Tỉ gật đầu, vẻ mặt như thường.
Phòng ở hướng Bắc cách phòng của Trần Đấu cùng bọn nỏ khá xa, nhưng lại cách khu tắm rửa tương đối gần.
Trì Nhạc dẫn Lục Tỉ đến nơi tắm rửa, kéo dây mở đèn, chỉ vào sáng sủa có một chiếc ghế nói: ' Đồ dùng rửa mặt đều ở trong này, đèn phòng này không được tốt, tôi ngay ngoài cửa, có vấn đề gì gọi tôi.'
Dứt lời, đi ra ngoài.
Lục Tỉ cũng không nghĩ nhiều, đứng bên trong lưu loát bắt đầu cỡi quần áo.
Rào rào.
Thanh âm dòng nước xối xuống.
Trì Nhạc đứng ở ngoài hút thuốc, nôn nóng mà nuốt nuốt nước miếng.
Ba!
Thanh âm của cái gì đó ngã trên mặt đất. Ngay sau đó là thanh âm đồ vật gì đó bị đánh ngã.
'Làm sao vậy?' Trì Nhạc đẩy cửa đi vào, trong buồng tắm tối đen như mực, Lục tỉ trong tay túm một dây kéo đèn, chính là khom người giúp đỡ chân chính mình.
'Đèn tắt rồi.' Lục Tỉ nói.
Trì nhạc một tay đóng vòi hoa sen, một bên kéo cửa phòng tắm.
'Đèn này thường xuyên như vậy, có thể là đường dây có vấn đề,'
Lục Tỉ gật gật đầu, nước xà phòng từ đỉnh đầu nhỏ giọt xuống dưới,kích thích hắn nhắm hai mắt lại.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, hai nam nhân đứng chung một chỗ có vẻ có chút chật chội.
Trì Nhạc cúi xuống xem chân của Lục Tỉ.
'Vừa mới đá trúng ghế?' Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân của Lục Tỉ, quay đầu nhìn chiếc ghế ở góc sáng sủa.
'Vừa mới kéo dây đèn không cận thận đập trúng một chút, không có sao. Bất quá dây đèn bị ta làm đứt rồi.' Lục Tỉ nói xong, đã muốn đem chân từ tay Trì Nhạc rút về.
'Đừng nhúc nhích.' Trì Nhạc nắm cẳng chân hắn, nương theo ánh trăng chiếu vào song cửa cẩn thận xem xét, ' Không có chảy máu, nhưng là bị rách da, có thể sẽ bị ứ thanh.'
Trì Nhạc nói xong, buông lòng chân Lục Tỉ.
Lục Tỉ hiện tại không mở mắt ra được,sờ soạng suy nghĩ đi tìm vòi hoa sen.
Trì Nhạc lấy vòi hoa sen trên tường, mở ra, thử độ ấm của nước.
'Đừng nhúc nhích.' Hắn giữ chặt Lục Tỉ, nhẹ giọng nói đến.
Nước ấm áp xối trên đầu Lục Tỉ.
Trì Nhạc thân thủ, ôn nhu gội đầu cho hắn. Giống như tình cảnh bọn họ lần đầu gặp mặt.
Chẳng qua hiện tại, gần qua 20 năm rồi.
Bọt xà phòng theo dòng nước chảy xuống lồng ngực rắn chắc, một đường trượt đi, đi ngang qua mảnh đất bí mật, theo hai chân thon dài cao ngất, rơi xuống trên mặt đất.
Thân thể lõa lồ của Lục Tỉ, ở dưới ánh trăng hơi hơi phát quang.
Ánh mắt trong trẻo mở ra.Dòng nước cọ rửa lông mi, ánh mắt ướt át nhìn qua có chút gợi cảm.
Trì Nhạc bình tĩnh nhìn Lục Tỉ.
Ánh mắt Lục Tỉ bình thản như nước.
Không có cảm xúc dư thừa nào.
'Ngươi ướt rồi.' Hắn thùy hạ ánh mắt, nhìn nhìn Trì Nhạc.
Quần thể thao của Trì Nhạc đã muốn ướt đẫm, dán tại trên đùi, buộc vòng quanh toàn bộ đường cong của chân.
Hắn cúi đầu, nhìn xem quần của chính mình.
'Tôi đi ra ngoài trước, cậu chậm rãi tắm, có việc thì gọi tôi.'
Trì nhạc giọng nói khàn khàn, thân thủ đi mở cửa.
Lục Tỉ kéo hắn lại.
Trì Nhạc giằng co không hề động.
'Đem quần áo cỡi ra đi.' Lục Tỉ đã mở miệng, 'Chút nữa cảm mạo lại lây bệnh cho ta.'
Trì Nhạc xoay người lại, nhìn thấy nam nhân buổi chiều vừa mới hôn qua chính mình này.
Làn da Lục Tỉ thật trắng, ở ánh trăng có cảm giác trong suốt mơ hồ.
Hắn bất động thanh sắc đem lưng hướng qua, ngửa đầu đem tóc mái chải ra sau đầu.
Thanh âm Trì Nhạc cỡi quần áo cùng hô hấp lộ vẻ nôn nóng trong không gian nhỏ hẹp này phá lệ rõ ràng.
Lục Tỉ đưa lưng về phía hắn, tai mất tự nhiên ửng hồng.
Không gian nhỏ hẹp căn bản không thể chứa đồng thời hai nam nhân cao lớn.
Thời điểm Trì Nhạc thoa xà phòng, khuỷu tay khó tránh khỏi sẽ cọ đến làn da của Lục Tỉ.
Cảm nhận làn da kia so với xà phòng trong tay còn muốn trơn nhẵn hơn.
Quả thật không giống như là một nam nhân.
Nhưng khối thân thể rắn chắc này, không có chút cảm giác nhu nhược, đương cong thân thể cường tráng lại hiện ra rõ ràng, Lục Tỉ là một nam nhân.
'Nhìn đủ chưa?' Thanh âm lạnh lùng của Lục Tỉ từ phía trước truyền đến.
Trì Nhạc nở nụ cười, lại khôi phục bộ dáng một tên du côn bình thường.
'Cậu nãy giờ đều quay lưng lại với tôi, làm sao biết tôi đang nhìn cậu?'
Lục Tỉ xoay người lại, con ngươi trong trẻo không chút biểu tình đối với Trì Nhạc.
'Tắm xong rồi thì nhanh đi ra ngoài.'
Trong lúc đó Trì Nhạc thân thủ đem Lục Tỉ giam ở giữa chính mình cùng vách tường, cười đến vô lại.
'Mới vừa rồi là ai bảo tôi đừng đi, như thế nào, hiện tai hối hận rồi?'
Chóp mũi Lục Tỉ chạm chóp mũi Trì Nhạc, biểu tình trên mặt không có chút kích động.
Hắn đứng thẳng thân thể, không lùi mà cũng không tiến tới, một tay ôm lấy cái ót của Trì Nhạc, ngưỡng cổ lại gần Trì Nhạc.
Trì Nhạc nhất thời không phản ứng được, cư nhiên bị Lục Tỉ nắm cổ không tự giác một đường lui về phía sau, thẳng đến ping một tiếng, đánh trên cửa.(=.= thằng công không có tiền đồ nhất lịch sử, đã chơi bích đông thì chơi tới cùng chứ)
Khóe miệng Lục Tỉ hé ra một mạt cười xấu xa.
Lạch cạch, cửa đang đóng bị người ta mở ra, cùng một tiếng ai nha, Trì Nhạc bị Lục Tỉ đá ra ngoài.
Một chiếc khăn tắm rơi xuống trên khuôn mặt anh tuấn của Trì Nhạc, thanh âm dễ nghe của Lục Tỉ từ phòng tắm truyền ra: ' Lau khô đi rồi lên giường chờ!'
Trì Nhạc cả người xích lõa vào ban đêm ở nơi thôn nhỏ hẻo lánh này, thân thể bại lộ bắp thịt kiêu ngạo, đôi mắt hưng trí nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm đã đóng chặt, đem khăn tắm bao quanh ở bên hông, đầu phe phẩy vui sướng hài lòng đi vào phòng ngủ của hắn cùng Lục Tỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất