Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 51: Các hữu các quy túc
Trì Nhạc lau sạch bia mộ, xoay người nhìn thấy Lục Tỉ, nụ cười quen thuộc lại hiện lên trên gương mặt anh tuấn. Tươi nhất vui vẻ nhất.
'Cậu đến rồi.' Hắn nói.
Lục Tỉ nhìn hắn, cũng không có lên tiếng.
Trì Nhạc đi tới, tiếp nhận đồ vật trong tay hắn, lôi kéo tay hắn một đường đi đến trước bia mộ.
'Mới cùng bà nội nhắc đến ngươi, ngươi đã đến rồi.' Trì Nhạc nói đặc biệt lưu loát.
Lục Tỉ nhìn đến mộ bia đã được quét tước sạch sẽ, thần sắc bình tĩnh: 'Nếu đã muốn đến, tại sao lại giả bộ ngủ.'
Trì Nhạc ngồi xổm xuống, mở ra chai nước khoáng mới mua, rót một vòng trên mặt đất: 'Cậu có con đường cậ phải đi, tôi không muốn quấy rầy.'
Lục Tỉ cũng ngồi xổm xuống, lấy ra giấy nguyên bảo, một chồng lại một chồng đặt vào vòng tròn nước mà Trì Nhạc mới vẽ.
Que diêm ma sát ở thành hộp diêm tạo ra ánh lửa, mùi lưu huỳnh tràn đầy xoang mũi.
Lục Tỉ nhìn khuôn mặt Trì Nhạc dưới ánh lửa, ngũ quan lập thể, lộ ra phong vị nam nhân độc chiếm bá đạo.
Một tờ giấy nguyên bảo được đốt lên, Trì Nhạc đem nó phóng lên trên chồng giấy của Lục Tỉ.
Lửa rất nhanh lan ra, sương khói màu xám từ từ bay lên, hun lên mắt Trì Nhạc khiến hắn chớp chớp mấy cái.
Nhưng mà hắn cũng không có thối lui, cũng không nhượng, vẫn ngơ ngẩn mà ngổi xổm nơi đó.
'Lần thứ mấy đến đây?' Lục Tỉ hỏi.
Ánh mắt Trì Nhạc nhìn qua, cách sương khói nồng đậm, bọn họ cùng nhìn về.
'Tôi chưa từng theo dõi cậu.' Trì Nhạc đáp, 'Ta hướng bà nội cam đoan. Không tin, cậu có thể hỏi bà.'
Trì Nhạc nói xong, một tay giơ lên thề.
'Đến đây nhiều lần như vậy, đều có ý tránh được tôi, vì cái gì lần này lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi.' Lục Tỉ nhìn đến xấp giấy nguyên bảo trước mắt chậm rãi hóa thành tro tàn, lại lấy ra một xấp mới.
Trì Nhạc lấy cành cây nhỏ đem nguyên bảo phía dưới còn chưa đốt đến đẩy ra một ít, làm cho không khí lưu thông đi vào, hỏa vừa mới tắt, nháy mắt lại bùng lên.
'Ít nhất một ngày như thế này, tôi không muốn cậu ở một mình.' Trì Nhạc đáp.
'Kỳ thật, tôi rất sợ cậu sẽ tức giận.'
Hắn nói xong, nâng ánh mắt nhìn Lục Tỉ.
Lục Tỉ cũng không đáp lại, hạ thấp con ngươi, nhìn nguyên bảo trên mặt đất.
Hắn biết, Trì Nhạc nói 'Ngày như thế này', là chỉ triển lãm tranh của hắn.
Bàn tay Trì Nhạc đưa qua, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Lục Tỉ.
Ngọn lửa bùng lên, cơ hồ đốt tới cố tay áo sơ mi của hắn.
Lục Tỉ đem tay nâng lên, nhíu mày nhìn về phía Trì Nhạc.Trên mặt Trì Nhạc, tràn đầy sầu lo, cò có nỗi lo lắng không thể nói rõ.
'Cậu giận sao?' Hắn cẩn thận mà thử nói.
Lục Tỉ cùng hắn đối diện, thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: 'Tôi rát muốn giận.'
Là thật, rất muốn giận.
Hắn tưởng rằng, lấy tính tình của hắn, không thích nhất là kiều đoạn như vậy.
Hắn tưởng rằng, Trì Nhạc cũng đủ tôn trọng hắn, cho hắn không gian, chẳng quan tâm đến quá khứ của hắn.
Nhưng là, hắn nghĩ đến tâm tình nơi sâu nhất của Trì Nhạc, lại không có một chút ác ý.
Trì Nhạc cũng không phải vì đào móc góc riêng tư của hắn mà đến.
Thậm chí, hắn tin tưởng rằng, Trì Nhạc chỉ là theo lệ tiết Thanh Minh mỗi năm sẽ đến thăm mộ bà nội sau hắn. Trừ bỏ tảo mộ, hắn không có làm chuyện tình dư thừa nào. Thậm chí, cũng không lưu lại dấu vết, dựng nên một vở kịch, đi phỏng đoán quá khứ của hắn.
Hắn thực nhạy cảm, thực dễ dàng nghĩ nhiều, thực dễ dàng không tín nhiệm, nhưng là, không biết vì cái gì, đối với Trì Nhạc, hắn lại có sự tin tưởng như vậy.
'Ngươi như thế nào phát hiện ra nơi này?' Lục Tỉ hỏi.
'Một lát nữa, mang cậu đến một chỗ.' Biểu tình trên mặt Trì Nhạc, rối cuộc lơi lỏng.
Hắn một lần nữa châm một tờ nguyên bảo, phóng đến xấp giấy của Lục Tỉ.
Đây là chuyện chỉ có người nhà, mới có thể cùng nhau làm.
Cùng nhau tảo mộ, cùng nhau tế tổ.
Bình thường như vậy, lại không biết vì sao, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lục Tỉ nhìn thấy từng món ăn được dọn ngay ngắn trước mộ, hoa quả còn tươi, còn có một bộ bát đũa.
Hắn từ trong túi lấy ra hai trái quýt, đưa đến trước mộ bà nội.
Cầm lấy một quả, bóc vỏ, từng mảnh từng mảnh, xếp thành một tòa núi nhỏ.
Ánh mắt Trì Nhạc chuyên chú nhìn Lục Tỉ.
Lục Tỉ giờ phút này, giống như một loại động vật nhỏ mềm mại, cuộn mình thành một đoàn, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa lên giữa hai tay, mở to mắt xem tên của bà khắc trên mộ bia, lông mi mềm mại, chớp chớp.
Lễ nghi cúng tế làm được đến cuối cùng, Lục Tỉ từ trong túi lấy ra một phong thư.
Một bì phong thư thật dày bị lửa châm, chậm rãi thiêu đốt.
Lục Tỉ cầm phong thư, nhìn nó từng chút hóa thành tro tàn.
Trong phong thư, là những lời muốn kể cho bà nội nghe trong một năm qua.
Trì Nhạc cũng từ trong túi lấy ra một phong thư.
Lục Tỉ nhìn hắn.
'Tôi thật không biết cậu có cái thói quen này.' Hắn giải thích. 'Kỳ thật, tôi chỉ ở đây nhìn qua cậu một lần.'
Đó là tiết Thanh Minh đầu tiên khi Lục Tỉ chuyển trường.
Trì Nhạc cùng bà nội tảo mộ ông nội.Thời điểm trở về, trùng hợp đụng một người đến tảo mộ là Lục Tỉ.
Lục Tỉ lúc ấy thân ảnh gầy yếu đừng trong gió, hai tay nắm thành quả đấm, đứng thẳng tắp, đôi môi quật cường mím thành một đường.
Đó là lần đầu tiên Trì Nhạc nhìn thấy Lục Tỉ khóc.
Không có thanh âm, không có biểu tình, không có một chút buông lỏng.
Nước mắt giống như một dòng suối lặng im, cắt qua hai má gầy yếu của hắn.
Cặp mắt sáng ngời, phiếm hồng khiến người ta đau lòng.
Trì Nhạc cơ hồ là phản xạ có điều kiện muốn chạy tới, lại bị bà nội một phen giữ chặt.
Bà nội Trì tháo kính râm xuống, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Lục Tỉ: 'Mỗi người đều có con đường chính mình phải đi, không cần quấy rầy quá khứ.'
Trì Nhạc cứ như vậy nhìn hắn.
Cách lớp lớp mộ bia, nhìn hắn, nhìn hắn khô nước mắt, xoay người cô độc rời đi.
Bóng dáng quật cường chậm rãi biến mất ở phía cuối tầm mắt.
Nỗi đau của trái tim sắc bén thổi qua tất cả cảm quan của hắn.
Từ đó về sau, mỗi tiết Thanh Minh, tảo mộ ông nội xong, hắn sẽ ghé qua thăm mộ bà nội Lục Tỉ.
Thời điểm lần đầu tiên tự giới thiệu, hắn nói: 'Bà nội, con là Trì Nhạc, là anh trai của Lục Tỉ.'
Sau này, hắn lại nói: 'Bà nội, con không có biện pháp làm anh trai của em ấy. Nhưng, con muốn trở thành người nhà của em ấy.'
Trì Nhạc đem Lục Tỉ đến trước mộ ông nội mình.
'Chính thức giới thiệu một chút, phu quân của Trần tiểu thư, ông nội của tôi.'
Lục Tỷ đem nhang cắm trên lư hương, quay đầu nói với Trì Nhạc: 'Khăn mặt.'
Trì Nhạc cười ngồi xổm xuống đem khăn tay nhúng vào thùng nước, vắt khô khăn lau, lại giao cho Lục Tỉ.
Lục Tỉ xắn tay áo, bắt đầu cẩn thận quét tước mộ địa.
'Có loại cảm giác dẫn bạn trai đến ra mắt cha mẹ.'Trì Nhạc ngồi xổm một bên, nhìn đến sườn mặt của Lục Tỉ, thần tình say mê nói.
Lục Tỉ lau rất chăm chú, dường như không hề chú ý đến hắn.
Trì Nhạc cũng không lên tiếng, chống đầu, tập trung tinh thần nhìn Lục Tỉ.
Lục Tỉ đem bụi đất cùng lá rụng đều dọn dẹp sạch sẽ, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt si hán của Trì Nhạc.
Bọc lại tấm vải phủ vứt đến trong ngực của Trì Nhạc.
Trì Nhạc nở nụ cười, tiếp nhận, để qua một bên, lại mở ra một chai nước khoáng, muốn đưa cho Lục Tỉ rửa tay.
Lục Tỉ một phen kéo qua tay hắn, nhìn nhìn nói: 'Trong móng tay đều là đất.'
Đó là dấu vết khi dọn dẹp mộ của bà nội, gặp phải nước bùn kết trên mộ, dùng móng tay khẩy đi lưu lại.
'Ân.' Trì Nhạc đáp.'Ngươi không phải là ưa sạch sẽ sao?' Lục Tỉ hỏi.
'Ân.' Trì Nhạc cười.
'Không chê bẩn sao?' Lục Tỉ lại hỏi.
'Ân.' Trì Nhạc lại tiếp tục cười.
Lục Tỉ có chút bất đắc dĩ buông tay hắn ra: 'Ngươi thật sự có bệnh.'
Trì Nhạc tiếp tục gật đầu: 'Vậy cậu có dược không?'
Hành lang triển lãm tranh tầng ba, hôm nay là ngày đầu tiên triển lãm tranh lực trực cảm khai mạc.
Trần Đấu ở trong đại sảnh hấp tấp bận rộn cả một buổi sáng, thật vất vả đến không có rảnh thời gian, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hồ Văn Hạo đã đi tới: 'Sao lại không thấy Trì Nhạc cùng Lục Tỉ?'
Trần Đấu phất phất tay, không hề có hình tượng mà đem một chân đặt lên đùi: 'Đừng nói nữa. Một người trốn chạy, một người cũng bồi theo mà chạy trốn.'
Hồ Văn Hạo có chút kinh ngạc: 'Triển lãm tranh của chính Lục Tỉ, chính hắn cũng không tới sao?'
Trần Đấu uống một ngụm nước: 'Hắn đã sớm cùng ta thương lượng qua, không lộ diện trước công chúng.Vốn dĩ ta nghĩ Lục Tỉ ở nhà ngủ, ít nhất còn có thể bắt Trì Nhạc đến đây làm lao công, nào biết hai người bọn họ mới sáng sớm liền cho ta song túc song phi.'
Hồ Văn Hạo thở dài: 'Ngươi còn chưa ăn cơm đi? Ta giúp ngươi gọi chút đồ ăn.'
Trần Đấu lắc đầu, lại nhìn nhìn nói: ' Người của hiệp hội nghệ thuật gia lập tứ sẽ đến, ta đi ra ngoài tiếp một chút, ngươi mang Thường A đi ăn chút gì đi, nàng cũng bận cả một ngày.'
Dứt lại, sải bước đi ra ngoài.
Thường A hôm nay mặc một bộ đồ chức nghiệp vừa thân, trang điểm đơn giản, một thân khí chất nghệ thuật tao nhã.
Giờ phút này nàng đang ở trong đại sảnh.
Khu thức ăn nhẹ chật ních người, mọi người ríu ra ríu rít thảo luận chuyện triể lãm tranh, có một số khách mời không có chỗ ngồi, lại luyến tiếc rời đi, vì thế đơn giản ngồi trên đất.
'Khu nghỉ ngơi cần được mở rộng, cần chuẩn bị thêm một số bàn.' Nàng đang ghi chép nội dung cần ghi nhớ.
'Staff sao?' Một thanh âm vang ở bên tại.
Thường A ngẩng đầu, nhìn thấy soái ca phong cách lưu manh, đang đứng bên cạnh mình.
Soái ca chỉa chỉa bộ ngực của chính mình, ngũ quan tuấn lãng mang theo nét cười nghiền ngẫm.
Thường A theo phản xạ có điều kiện bảo vệ ngực mình, ánh mắt đề phòng nhìn nhìn nam nhân khả nghi.
'Sorry, Ta là nói, thẻ trên ngực cô.' Nam nhân tốt tính giả thích.
Thường A thanh thanh yết hầu: 'Ngươi có chuyện gì?'
Đối phương vẫn mang theo ý cười: 'Họa sĩ có ở đây không?'
'Họa sĩ không có ở đây, nếu ngươi muốn kí tên, có thể mua bưu thiếp ở kia, chúng ta sẽ tùy cơ mà chọn lựa một ít vì mọi người đem ra chữ kí.''Không không không.' Nam nhân lắc đầu, nét cười nơi khóe miệng lại thâm sâu một chút: 'Ta tìm Lục Tỉ có chút việc.'
Thường A nghi hoặc nhìn hắn: 'Ngươi là?'
'Tiểu A?'Có ngườ phía sau gọi tên nàng.
Máu của Thường A trong chớp mắt giống như bị đông lại.
Đã thật lâu không ai gọi nàng như thế.
Thanh âm này trong trí nhớ, đã mơ hồ không rõ.
Thường A chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thân ảnh quen thuộc, liền đứng ở trước mặt nàng.
Bạn trai cũ từng yêu nhau hai năm, mặc y phục nàng mua cho hắn, liền như vậy đứng trước mặt nàng.
'Thật là em?'Trên mặt Tạ Ý lộ ra nụ cười kinh hỷ, 'Em có khỏe không?'
Thường A nhìn hắn, không có đáp lại, trong ánh mắt có chút bi thương.
Đây không tính là một cuộc tương phùng quá mức hỏng bét. Ít nhất hôm nay, dưới sự sắp xếp của Trần Đấu, nàng giống khuôn giống dạng, trang dung thỏa đáng đứng ở chỗ này. Hơn nữa gần đây, một mực giảm béo, không biết có gầy đi chút nào không.
Nàng có chút khẩn trương, vừa định mở miệng, một người con gái giống như nai con chạy đến, kéo cánh tay của Tạ Ý.
'Tạ Ý, anh sao lại đi nhanh như thế chứ!' Người con gái giọng điệu làm nũng quấn ở bên tai: 'Vị này chính là?'
Thường A lập tức dừng lại tất cả cảm xúc.
'Một người bạn.' Tạ Ý trên mặt có chút xấu hổ, 'Lâu quá không gặp.'
'A.'Người con gái một bên gật đầu, một bên quay sang cao thấp đánh giá Thường A một chút.
Thường A bất giác lui về sau một bước nhỏ.
Cô nương này mặt rất nhỏ, chân rất mảnh. Nàng biết cô ta, bọn họ từng ở của thang máy của khu bách hóa cãi nhau, cô ta tức giận bỏ đi, giày cao gót đát đát thanh âm thanh thúy lại khiến người thương tiếc, hắn buông tât cả phong thái đuổi theo cô ta, không để ý lý tưởng của hắn, âm nhạc của hắn.
Cô gái vuốt vuốt mái tóc dài của mình, hướng phía Thường A mỉm cười ngọt ngào: 'Xin chào, ta là bạn gái của Tạ Ý, ta tên là Đoàn Ngải Ngải.'
Thanh âm ngọt ngào, diện mạo ngọt ngào, dáng người hoàn mỹ cùng với sự phụ trợ của trang phục càng mê người, chiếc váy cô ta mặc cùng với váy của Thường A không sai biệt lắm, váy chữ A, buộc vòng quanh vòng eo tinh tế động lòng người cùng cái mông vểnh, một đôi chân dài ở dưới làn váy động lòng người.
'Tạ Ý, em có chút lạnh, đem áo khoác mặc vào cho em đi.' Đoàn Ngải Ngải nâng đầu lên, hướng Tạ Ý làm nũng.
Tạ Ý đem áo khoác cầm ở trong tay mở ra, ôn nhu thay nàng phủ thêm, giống như một người hầu cẩn thận tỉ mỉ.
'Cám ơn.' Đoàn Ngải Ngải nở nụ cười, kiễng mũi chân cho Tạ Ý một cái hôn.
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, như một bức tranh tuyệt đẹp.
Mà thời điểm chính mình cùng Tạ Ý đứng chung một chỗ, giống cái gì?
Hẳn là càng giống truyện cười đi.
Đột nhiên gặp mặt Thường A có chút xấu hổ. Nàng theo bản năng lôi kéo làn váy của chính mình, muốn che khuất đối lập phía dưới, hai chân tráng kiện kia của mình.
Thực không nên mặc váy ngắn.
Quả nhiên, người như ta, dù ăn mặc như thế nào,dù giảm béo như thế nào, cũng không thể qua gen thiên tiên.
Nàng nghĩ như vậy, nhịn không được lại lui về sau từng bước, chạm phải một lồng ngực rắn chắc.
Nam nhân phía sau thân thủ đem nàng hãm trong lồng ngực.
'Nếu đã lâu không gặp.' Nam nhân thanh âm dễ nghe mang theo nét cười, 'Vậy có muốn cùng nhau ăn bữa cơm ôn lại chuyện cũ hay không? Ta biết gần đây có một nhà hàng Nhật Bản rất ngon.'
'Được.' Đoàn Ngải Ngải kéo tay của Tạ Ý, nhìn về phía nam nhân anh tuấn phía sau Thường A, vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe qua,đuôi lông mày điềm đạm nhảy nhót, thực tự nhiên tiếp nhận đề tài: 'Ta rất thích đồ ăn Nhật Bản!'
Thường A ngẩng đầu, nhìn đến cằm của nam tử anh tuấn xa lạ.
Hiện tại là tình huống gì?
'Cậu đến rồi.' Hắn nói.
Lục Tỉ nhìn hắn, cũng không có lên tiếng.
Trì Nhạc đi tới, tiếp nhận đồ vật trong tay hắn, lôi kéo tay hắn một đường đi đến trước bia mộ.
'Mới cùng bà nội nhắc đến ngươi, ngươi đã đến rồi.' Trì Nhạc nói đặc biệt lưu loát.
Lục Tỉ nhìn đến mộ bia đã được quét tước sạch sẽ, thần sắc bình tĩnh: 'Nếu đã muốn đến, tại sao lại giả bộ ngủ.'
Trì Nhạc ngồi xổm xuống, mở ra chai nước khoáng mới mua, rót một vòng trên mặt đất: 'Cậu có con đường cậ phải đi, tôi không muốn quấy rầy.'
Lục Tỉ cũng ngồi xổm xuống, lấy ra giấy nguyên bảo, một chồng lại một chồng đặt vào vòng tròn nước mà Trì Nhạc mới vẽ.
Que diêm ma sát ở thành hộp diêm tạo ra ánh lửa, mùi lưu huỳnh tràn đầy xoang mũi.
Lục Tỉ nhìn khuôn mặt Trì Nhạc dưới ánh lửa, ngũ quan lập thể, lộ ra phong vị nam nhân độc chiếm bá đạo.
Một tờ giấy nguyên bảo được đốt lên, Trì Nhạc đem nó phóng lên trên chồng giấy của Lục Tỉ.
Lửa rất nhanh lan ra, sương khói màu xám từ từ bay lên, hun lên mắt Trì Nhạc khiến hắn chớp chớp mấy cái.
Nhưng mà hắn cũng không có thối lui, cũng không nhượng, vẫn ngơ ngẩn mà ngổi xổm nơi đó.
'Lần thứ mấy đến đây?' Lục Tỉ hỏi.
Ánh mắt Trì Nhạc nhìn qua, cách sương khói nồng đậm, bọn họ cùng nhìn về.
'Tôi chưa từng theo dõi cậu.' Trì Nhạc đáp, 'Ta hướng bà nội cam đoan. Không tin, cậu có thể hỏi bà.'
Trì Nhạc nói xong, một tay giơ lên thề.
'Đến đây nhiều lần như vậy, đều có ý tránh được tôi, vì cái gì lần này lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi.' Lục Tỉ nhìn đến xấp giấy nguyên bảo trước mắt chậm rãi hóa thành tro tàn, lại lấy ra một xấp mới.
Trì Nhạc lấy cành cây nhỏ đem nguyên bảo phía dưới còn chưa đốt đến đẩy ra một ít, làm cho không khí lưu thông đi vào, hỏa vừa mới tắt, nháy mắt lại bùng lên.
'Ít nhất một ngày như thế này, tôi không muốn cậu ở một mình.' Trì Nhạc đáp.
'Kỳ thật, tôi rất sợ cậu sẽ tức giận.'
Hắn nói xong, nâng ánh mắt nhìn Lục Tỉ.
Lục Tỉ cũng không đáp lại, hạ thấp con ngươi, nhìn nguyên bảo trên mặt đất.
Hắn biết, Trì Nhạc nói 'Ngày như thế này', là chỉ triển lãm tranh của hắn.
Bàn tay Trì Nhạc đưa qua, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Lục Tỉ.
Ngọn lửa bùng lên, cơ hồ đốt tới cố tay áo sơ mi của hắn.
Lục Tỉ đem tay nâng lên, nhíu mày nhìn về phía Trì Nhạc.Trên mặt Trì Nhạc, tràn đầy sầu lo, cò có nỗi lo lắng không thể nói rõ.
'Cậu giận sao?' Hắn cẩn thận mà thử nói.
Lục Tỉ cùng hắn đối diện, thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: 'Tôi rát muốn giận.'
Là thật, rất muốn giận.
Hắn tưởng rằng, lấy tính tình của hắn, không thích nhất là kiều đoạn như vậy.
Hắn tưởng rằng, Trì Nhạc cũng đủ tôn trọng hắn, cho hắn không gian, chẳng quan tâm đến quá khứ của hắn.
Nhưng là, hắn nghĩ đến tâm tình nơi sâu nhất của Trì Nhạc, lại không có một chút ác ý.
Trì Nhạc cũng không phải vì đào móc góc riêng tư của hắn mà đến.
Thậm chí, hắn tin tưởng rằng, Trì Nhạc chỉ là theo lệ tiết Thanh Minh mỗi năm sẽ đến thăm mộ bà nội sau hắn. Trừ bỏ tảo mộ, hắn không có làm chuyện tình dư thừa nào. Thậm chí, cũng không lưu lại dấu vết, dựng nên một vở kịch, đi phỏng đoán quá khứ của hắn.
Hắn thực nhạy cảm, thực dễ dàng nghĩ nhiều, thực dễ dàng không tín nhiệm, nhưng là, không biết vì cái gì, đối với Trì Nhạc, hắn lại có sự tin tưởng như vậy.
'Ngươi như thế nào phát hiện ra nơi này?' Lục Tỉ hỏi.
'Một lát nữa, mang cậu đến một chỗ.' Biểu tình trên mặt Trì Nhạc, rối cuộc lơi lỏng.
Hắn một lần nữa châm một tờ nguyên bảo, phóng đến xấp giấy của Lục Tỉ.
Đây là chuyện chỉ có người nhà, mới có thể cùng nhau làm.
Cùng nhau tảo mộ, cùng nhau tế tổ.
Bình thường như vậy, lại không biết vì sao, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lục Tỉ nhìn thấy từng món ăn được dọn ngay ngắn trước mộ, hoa quả còn tươi, còn có một bộ bát đũa.
Hắn từ trong túi lấy ra hai trái quýt, đưa đến trước mộ bà nội.
Cầm lấy một quả, bóc vỏ, từng mảnh từng mảnh, xếp thành một tòa núi nhỏ.
Ánh mắt Trì Nhạc chuyên chú nhìn Lục Tỉ.
Lục Tỉ giờ phút này, giống như một loại động vật nhỏ mềm mại, cuộn mình thành một đoàn, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa lên giữa hai tay, mở to mắt xem tên của bà khắc trên mộ bia, lông mi mềm mại, chớp chớp.
Lễ nghi cúng tế làm được đến cuối cùng, Lục Tỉ từ trong túi lấy ra một phong thư.
Một bì phong thư thật dày bị lửa châm, chậm rãi thiêu đốt.
Lục Tỉ cầm phong thư, nhìn nó từng chút hóa thành tro tàn.
Trong phong thư, là những lời muốn kể cho bà nội nghe trong một năm qua.
Trì Nhạc cũng từ trong túi lấy ra một phong thư.
Lục Tỉ nhìn hắn.
'Tôi thật không biết cậu có cái thói quen này.' Hắn giải thích. 'Kỳ thật, tôi chỉ ở đây nhìn qua cậu một lần.'
Đó là tiết Thanh Minh đầu tiên khi Lục Tỉ chuyển trường.
Trì Nhạc cùng bà nội tảo mộ ông nội.Thời điểm trở về, trùng hợp đụng một người đến tảo mộ là Lục Tỉ.
Lục Tỉ lúc ấy thân ảnh gầy yếu đừng trong gió, hai tay nắm thành quả đấm, đứng thẳng tắp, đôi môi quật cường mím thành một đường.
Đó là lần đầu tiên Trì Nhạc nhìn thấy Lục Tỉ khóc.
Không có thanh âm, không có biểu tình, không có một chút buông lỏng.
Nước mắt giống như một dòng suối lặng im, cắt qua hai má gầy yếu của hắn.
Cặp mắt sáng ngời, phiếm hồng khiến người ta đau lòng.
Trì Nhạc cơ hồ là phản xạ có điều kiện muốn chạy tới, lại bị bà nội một phen giữ chặt.
Bà nội Trì tháo kính râm xuống, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Lục Tỉ: 'Mỗi người đều có con đường chính mình phải đi, không cần quấy rầy quá khứ.'
Trì Nhạc cứ như vậy nhìn hắn.
Cách lớp lớp mộ bia, nhìn hắn, nhìn hắn khô nước mắt, xoay người cô độc rời đi.
Bóng dáng quật cường chậm rãi biến mất ở phía cuối tầm mắt.
Nỗi đau của trái tim sắc bén thổi qua tất cả cảm quan của hắn.
Từ đó về sau, mỗi tiết Thanh Minh, tảo mộ ông nội xong, hắn sẽ ghé qua thăm mộ bà nội Lục Tỉ.
Thời điểm lần đầu tiên tự giới thiệu, hắn nói: 'Bà nội, con là Trì Nhạc, là anh trai của Lục Tỉ.'
Sau này, hắn lại nói: 'Bà nội, con không có biện pháp làm anh trai của em ấy. Nhưng, con muốn trở thành người nhà của em ấy.'
Trì Nhạc đem Lục Tỉ đến trước mộ ông nội mình.
'Chính thức giới thiệu một chút, phu quân của Trần tiểu thư, ông nội của tôi.'
Lục Tỷ đem nhang cắm trên lư hương, quay đầu nói với Trì Nhạc: 'Khăn mặt.'
Trì Nhạc cười ngồi xổm xuống đem khăn tay nhúng vào thùng nước, vắt khô khăn lau, lại giao cho Lục Tỉ.
Lục Tỉ xắn tay áo, bắt đầu cẩn thận quét tước mộ địa.
'Có loại cảm giác dẫn bạn trai đến ra mắt cha mẹ.'Trì Nhạc ngồi xổm một bên, nhìn đến sườn mặt của Lục Tỉ, thần tình say mê nói.
Lục Tỉ lau rất chăm chú, dường như không hề chú ý đến hắn.
Trì Nhạc cũng không lên tiếng, chống đầu, tập trung tinh thần nhìn Lục Tỉ.
Lục Tỉ đem bụi đất cùng lá rụng đều dọn dẹp sạch sẽ, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt si hán của Trì Nhạc.
Bọc lại tấm vải phủ vứt đến trong ngực của Trì Nhạc.
Trì Nhạc nở nụ cười, tiếp nhận, để qua một bên, lại mở ra một chai nước khoáng, muốn đưa cho Lục Tỉ rửa tay.
Lục Tỉ một phen kéo qua tay hắn, nhìn nhìn nói: 'Trong móng tay đều là đất.'
Đó là dấu vết khi dọn dẹp mộ của bà nội, gặp phải nước bùn kết trên mộ, dùng móng tay khẩy đi lưu lại.
'Ân.' Trì Nhạc đáp.'Ngươi không phải là ưa sạch sẽ sao?' Lục Tỉ hỏi.
'Ân.' Trì Nhạc cười.
'Không chê bẩn sao?' Lục Tỉ lại hỏi.
'Ân.' Trì Nhạc lại tiếp tục cười.
Lục Tỉ có chút bất đắc dĩ buông tay hắn ra: 'Ngươi thật sự có bệnh.'
Trì Nhạc tiếp tục gật đầu: 'Vậy cậu có dược không?'
Hành lang triển lãm tranh tầng ba, hôm nay là ngày đầu tiên triển lãm tranh lực trực cảm khai mạc.
Trần Đấu ở trong đại sảnh hấp tấp bận rộn cả một buổi sáng, thật vất vả đến không có rảnh thời gian, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hồ Văn Hạo đã đi tới: 'Sao lại không thấy Trì Nhạc cùng Lục Tỉ?'
Trần Đấu phất phất tay, không hề có hình tượng mà đem một chân đặt lên đùi: 'Đừng nói nữa. Một người trốn chạy, một người cũng bồi theo mà chạy trốn.'
Hồ Văn Hạo có chút kinh ngạc: 'Triển lãm tranh của chính Lục Tỉ, chính hắn cũng không tới sao?'
Trần Đấu uống một ngụm nước: 'Hắn đã sớm cùng ta thương lượng qua, không lộ diện trước công chúng.Vốn dĩ ta nghĩ Lục Tỉ ở nhà ngủ, ít nhất còn có thể bắt Trì Nhạc đến đây làm lao công, nào biết hai người bọn họ mới sáng sớm liền cho ta song túc song phi.'
Hồ Văn Hạo thở dài: 'Ngươi còn chưa ăn cơm đi? Ta giúp ngươi gọi chút đồ ăn.'
Trần Đấu lắc đầu, lại nhìn nhìn nói: ' Người của hiệp hội nghệ thuật gia lập tứ sẽ đến, ta đi ra ngoài tiếp một chút, ngươi mang Thường A đi ăn chút gì đi, nàng cũng bận cả một ngày.'
Dứt lại, sải bước đi ra ngoài.
Thường A hôm nay mặc một bộ đồ chức nghiệp vừa thân, trang điểm đơn giản, một thân khí chất nghệ thuật tao nhã.
Giờ phút này nàng đang ở trong đại sảnh.
Khu thức ăn nhẹ chật ních người, mọi người ríu ra ríu rít thảo luận chuyện triể lãm tranh, có một số khách mời không có chỗ ngồi, lại luyến tiếc rời đi, vì thế đơn giản ngồi trên đất.
'Khu nghỉ ngơi cần được mở rộng, cần chuẩn bị thêm một số bàn.' Nàng đang ghi chép nội dung cần ghi nhớ.
'Staff sao?' Một thanh âm vang ở bên tại.
Thường A ngẩng đầu, nhìn thấy soái ca phong cách lưu manh, đang đứng bên cạnh mình.
Soái ca chỉa chỉa bộ ngực của chính mình, ngũ quan tuấn lãng mang theo nét cười nghiền ngẫm.
Thường A theo phản xạ có điều kiện bảo vệ ngực mình, ánh mắt đề phòng nhìn nhìn nam nhân khả nghi.
'Sorry, Ta là nói, thẻ trên ngực cô.' Nam nhân tốt tính giả thích.
Thường A thanh thanh yết hầu: 'Ngươi có chuyện gì?'
Đối phương vẫn mang theo ý cười: 'Họa sĩ có ở đây không?'
'Họa sĩ không có ở đây, nếu ngươi muốn kí tên, có thể mua bưu thiếp ở kia, chúng ta sẽ tùy cơ mà chọn lựa một ít vì mọi người đem ra chữ kí.''Không không không.' Nam nhân lắc đầu, nét cười nơi khóe miệng lại thâm sâu một chút: 'Ta tìm Lục Tỉ có chút việc.'
Thường A nghi hoặc nhìn hắn: 'Ngươi là?'
'Tiểu A?'Có ngườ phía sau gọi tên nàng.
Máu của Thường A trong chớp mắt giống như bị đông lại.
Đã thật lâu không ai gọi nàng như thế.
Thanh âm này trong trí nhớ, đã mơ hồ không rõ.
Thường A chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thân ảnh quen thuộc, liền đứng ở trước mặt nàng.
Bạn trai cũ từng yêu nhau hai năm, mặc y phục nàng mua cho hắn, liền như vậy đứng trước mặt nàng.
'Thật là em?'Trên mặt Tạ Ý lộ ra nụ cười kinh hỷ, 'Em có khỏe không?'
Thường A nhìn hắn, không có đáp lại, trong ánh mắt có chút bi thương.
Đây không tính là một cuộc tương phùng quá mức hỏng bét. Ít nhất hôm nay, dưới sự sắp xếp của Trần Đấu, nàng giống khuôn giống dạng, trang dung thỏa đáng đứng ở chỗ này. Hơn nữa gần đây, một mực giảm béo, không biết có gầy đi chút nào không.
Nàng có chút khẩn trương, vừa định mở miệng, một người con gái giống như nai con chạy đến, kéo cánh tay của Tạ Ý.
'Tạ Ý, anh sao lại đi nhanh như thế chứ!' Người con gái giọng điệu làm nũng quấn ở bên tai: 'Vị này chính là?'
Thường A lập tức dừng lại tất cả cảm xúc.
'Một người bạn.' Tạ Ý trên mặt có chút xấu hổ, 'Lâu quá không gặp.'
'A.'Người con gái một bên gật đầu, một bên quay sang cao thấp đánh giá Thường A một chút.
Thường A bất giác lui về sau một bước nhỏ.
Cô nương này mặt rất nhỏ, chân rất mảnh. Nàng biết cô ta, bọn họ từng ở của thang máy của khu bách hóa cãi nhau, cô ta tức giận bỏ đi, giày cao gót đát đát thanh âm thanh thúy lại khiến người thương tiếc, hắn buông tât cả phong thái đuổi theo cô ta, không để ý lý tưởng của hắn, âm nhạc của hắn.
Cô gái vuốt vuốt mái tóc dài của mình, hướng phía Thường A mỉm cười ngọt ngào: 'Xin chào, ta là bạn gái của Tạ Ý, ta tên là Đoàn Ngải Ngải.'
Thanh âm ngọt ngào, diện mạo ngọt ngào, dáng người hoàn mỹ cùng với sự phụ trợ của trang phục càng mê người, chiếc váy cô ta mặc cùng với váy của Thường A không sai biệt lắm, váy chữ A, buộc vòng quanh vòng eo tinh tế động lòng người cùng cái mông vểnh, một đôi chân dài ở dưới làn váy động lòng người.
'Tạ Ý, em có chút lạnh, đem áo khoác mặc vào cho em đi.' Đoàn Ngải Ngải nâng đầu lên, hướng Tạ Ý làm nũng.
Tạ Ý đem áo khoác cầm ở trong tay mở ra, ôn nhu thay nàng phủ thêm, giống như một người hầu cẩn thận tỉ mỉ.
'Cám ơn.' Đoàn Ngải Ngải nở nụ cười, kiễng mũi chân cho Tạ Ý một cái hôn.
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, như một bức tranh tuyệt đẹp.
Mà thời điểm chính mình cùng Tạ Ý đứng chung một chỗ, giống cái gì?
Hẳn là càng giống truyện cười đi.
Đột nhiên gặp mặt Thường A có chút xấu hổ. Nàng theo bản năng lôi kéo làn váy của chính mình, muốn che khuất đối lập phía dưới, hai chân tráng kiện kia của mình.
Thực không nên mặc váy ngắn.
Quả nhiên, người như ta, dù ăn mặc như thế nào,dù giảm béo như thế nào, cũng không thể qua gen thiên tiên.
Nàng nghĩ như vậy, nhịn không được lại lui về sau từng bước, chạm phải một lồng ngực rắn chắc.
Nam nhân phía sau thân thủ đem nàng hãm trong lồng ngực.
'Nếu đã lâu không gặp.' Nam nhân thanh âm dễ nghe mang theo nét cười, 'Vậy có muốn cùng nhau ăn bữa cơm ôn lại chuyện cũ hay không? Ta biết gần đây có một nhà hàng Nhật Bản rất ngon.'
'Được.' Đoàn Ngải Ngải kéo tay của Tạ Ý, nhìn về phía nam nhân anh tuấn phía sau Thường A, vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe qua,đuôi lông mày điềm đạm nhảy nhót, thực tự nhiên tiếp nhận đề tài: 'Ta rất thích đồ ăn Nhật Bản!'
Thường A ngẩng đầu, nhìn đến cằm của nam tử anh tuấn xa lạ.
Hiện tại là tình huống gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất