Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow

Chương 55: Ở ngay bên cạnh tớ

Trước Sau
Trì Nhạc tiện tay bật đèn bàn, đem một loạt tượng gỗ bày ra trên mặt bàn.

Lại móc ở trong túi quần ra một mô hình gỗ hình dáng không rõ.

Ngoài cửa phòng nháy mắt náo nhiệt, phóng viên đầu tiên lấy được micro.

"Chào tiên sinh, ta là phóng viên báo Chiết Giang dân sinh, xin hỏi Lục Tỷ là tên thật của tiên sinh sao?"

Lục Tỷ: Là biệt danh hay tên thật, đều không quan trọng.

Dưới đài châu đầu ghé tai, phóng viên có kinh nghiệm lập tứ phản ứng lại, vị họa sĩ ngồi bên trong này, e là ý thức tự bảo vệ thật là người không bình thường.

Một phóng viên khác hỏi trọng tâm: "Ta là phóng viên báo Mỹ thuật ngày nay, trước đây trong giới nghệ thuật chưa từng nghe qua tên ngài, xin hỏi ngài là học chính quy ra, học hội họa chuyên nghiệp sao?"

Lục Tỷ: Đúng.

Micro lại giao vào tay người khác: "Xin hỏi, ngài là học trong nước, hay là du học nước ngoài về vậy?"

Lục Tỷ: Ta chưa hề rời đi khỏi Trung Quốc.

"Lục tiên sinh trình độ hội họa khá cao, xin hỏi là từ hỏi chịu ảnh hưởng từ người trong nhà sao? Trong nhà ngài có ai làm công việc nghệ thuật không?"

Trên màn ảnh xuất hiện icon mặt cười.

Có chút khó nhằn a, cứ tiếp tục như vậy căn bản không đào thêm được thông tin gì mà.

Một phóng viên kinh nghiệm khá là lão luyện nói vào trọng tâm: "Xin hỏi những tác phẩm hội họa này, đặc biệt sáng tác vì triển lãm tranh lần này sao? Tổng cộng đã bỏ ra bao nhiêu lâu để chuẩn bị đây?"

Lục Tỷ: Vẽ tranh không có mục đích chính xác, dùng khoảng năm năm để vẽ.

Công việc trên tay Trì Nhạc ngừng lại, hắn quay đầu, nhìn về phía bóng lưng Lục Tỷ.

Năm năm, đó là từ khi bọn họ trải qua trận hỏa hoạn ở The Fit, cho tới bây giờ mới dừng lại.

Cảnh vật trong tranh Lục Tỷ vẽ có những chuyển biến tinh xảo.

Nó càng trở nên có phong cách, cũng ngày càng cực đoan.

"Xin hỏi triển lãm cá nhân lần này, các tác phẩm hội họa trong triển lãm, đều là idea của một mình ngài sao?"

Lục Tỷ: Hai người hợp tác lên kế hoạch thiết kế triển lãm "Trực cảm lực".

"Là cùng ai hợp tác triển lãm?"

Lục Tỷ lấy tay phóng tới trên bàn phím, chuẩn bị gõ tên Trì Nhạc, nhưng Trì Nhạc nhanh hơn hắn một bước, bắt được tay hắn.

Trên màn ảnh lại xuất hiện icon mặt cười.

Các ký giả nhìn nhau, thật sự là rất thần bí.

"Con đường thần bí của họa sĩ Lục Tỷ, là được sách lược của công ty đưa ra, hay là vẫn xuất phát từ ý nguyện của bản thân ngài?" Có người thẳng thắn hỏi.

Lục Tỷ: Ý nguyện của bản thân.

"Xin hỏi, bên trong những tác phẩm này, bộ nào khiến bản thân ngài hài lòng nhất?"Một lúc lâu, trên màn hình có bất kì nội dung được gõ ra, cũng không có icon mặt cười.

Mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai.

Lục Tỷ: Tác phẩm ta hài lòng nhất, không có trong triển lãm.

"Xuất phát từ nguyên nhân nào mà không được đem ra triển lãm tại đây?"

Lục Tỷ: Nguyên nhân khách quan.

Trong căn phòng nhỏ, Trì Nhạc bình tĩnh nhìn mảnh gỗ trong tay, Lục Tỷ quay về hướng màn hình máy tính, hai người đều trầm mặc.

Trong lòng Trì Nhạc biết rõ, Lục Tỷ nói tới tác phẩm kia, là 《 Tầng trời thấp 》.

Mà trong lòng Lục Tỷ nghĩ chính là, 《 Tầng trời thấp 》 được ký tên phụ l & c.

Các ký giả lại bắt đầu nói ra một vài vấn đề, nhưng từ đầu đến cuối đều không có được nhiều tin tức hữu dụng lắm.

Ý thức tự bảo vệ bản thân của Lục Tỷ thật sự là quá mạnh mẽ.

Hiện tại, chỉ có thể dựa vào thời gian phỏng vấn một với một.

Phóng viên đầu tiên tiến vào gian phòng nhỏ.

Nhìn nữ phóng viên vẫn còn non nớt, tự mình cẩn thận tỉ mỉ đánh giá trang phục nghề nghiệp, cùng mang theo khuôn mặt phong cách của người trí thức qua lại khác biệt.

Đằng sau tấm mành được bịt kín, truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng: "Xin chào ngài."

Nữ phóng viên trong nháy mắt có chút ngây người.

Âm thanh tao nhã của nam nhân, so với tưởng tượng êm tai hơn rất nhiều.

Trì Nhạc ở tại phía sau mành che, trong lòng mãnh liệt một hồi chuông báo động, lông mày anh khí (khí khái anh hùng) nhăn lại thành một đoàn.

Hắn không chỉ có một mình, mắc mớ gì đến ngươi.

Như thế không có kỹ thuật hàm lượng trong vấn đề phỏng vấn.

Quả thực yếu kém!

Ghế tựa của Lục Tỷ quay lại, hắn liếc Trì Nhạc một chút, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Vấn đề này có tác dụng trong một thời gian nhất định, vì lẽ đó ta trả lời đều không có ý nghĩa. Chúng ta chỉ có thể thảo luận một đề tài, ngươi có muốn đổi một đề tài dễ dàng hơn không?"

Nữ phóng viên lúc mới đến tựa hồ cũng cảm giác được chính mình có chút đường đột, một bên gật đầu lấy ra sổ ghi chép, lật xem những vấn đề nàng đã chuẩn bị từ trước.

"Ta có chút thất lễ." Nàng quay về phía mành che nói.

"Không sao." Thanh âm Lục Tỷ phi thường nhu hòa.

Khuôn mặt nữ phóng viên đỏ bừng.

Nàng một đường giở nhìn vấn đề trong tay mình, rốt cục tìm thấy một cái tương đối hài lòng, liền trở lại: "Ở ngài sáng tác cuộc đời bên trong, có ai đối với ngài có ảnh hưởng đặc biệt sâu sắc hay không? Có thể nói cố sự giữa mọi người không?"Đằng sau tấm mành vẫn là một mảnh yên tĩnh như không có ai.

Nửa ngày, nữ phóng viên thử thăm dò hỏi: "Lục tiên sinh?"

Giọng ôn hòa của Lục Tỷ lần thứ hai vang lên.



"Có." Hắn nói

Con dao khắc trong tay Trì Nhạc dừng lại một chút, lại tiếp tục mất tập trung khắc tung tung lên.

Đối với Lục Tỷ người có ảnh hưởng tới đặc biệt sâu sắc là ai?

Bây giờ đối với Lục Tỷ mà nói, trợ giúp hắn nhiều nhất, người vì hắn giới thiệu lôi kéo nguồn tài trợ là Trần Đấu.

Vẫn là ông trùm nghệ thuật sao? Tỷ như Rembrandt (Là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan? Hay là Yayoi Kusama (Yayoi Kusama là nữ họa sỹ người Nhật nổi tiếng với các tác phẩm sử dụng họa tiết chấm bi).

Vượt qua thời gian 5 năm bỏ không, Trì Nhạc đột nhiên phát hiện, đối với Lục Tỷ mà nói, hắn cơ hồ muốn biến thành một người xa lạ.

Khi hắn lỡ mất khoảng thời gian này, có thể đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng hắn lại không biết.

Lại như sự chuyển biến tinh tế trong phong cách vẽ tranh của hắn, nó mang lại cho ta một cảm giác xa lạ không thể xóa bỏ.

Để hắn có một chút đau lòng.

Hắn thừa nhận, hắn rất lập dị.

Đối với hắn mà nói, người này, bất kể là ai, đều là tình địch của hắn.

Mặc kệ ngươi là họa sĩ danh tiếng, cho dù người đó còn sống hay đã chết.

Trì Nhạc nghĩ như vậy, con dao khắc trong tay độ mạnh lại sâu hơn mấy phần.

Nữ phóng viên nghe được màn che phía sau lưng truyền đến âm thanh xì xà xì xồ, có chút ngạc nhiên nghiêng đầu, lại tiếp tục đặt câu hỏi.

"Có thể nói đơn giản một chút về quan hệ của mọi người được không?" Nàng một bên chăm chú ghi chép vào cuốn sổ.

Lục Tỷ nghĩ rất lâu, tựa hồ đang hồi ức mối quan hệ giữa hai người.

" Như hình với bóng. "Hắn chỉ nói bốn chữ.

Con dao khắc trong tay Trì Nhạc dừng lại.

Trong nháy mắt trái tim ngã vào đáy vực.

Đúng là Trần Đấu?

Lục Tỷ cùng nàng là thật sự!

Nếu như Lục Tỷ nói tới yêu thích đều là thật sự, hơn nữa vẫn là luôn yêu thích, vậy hắn phải làm sao?

Muốn hắn cùng Trần Đấu tranh nhau sao?

Tại sao lại có Trần Đấu?

Hắn nợ nàng nhiều lắm .... Từ lâu đã thua hết thảy mọi cá cược.

Nữ phóng viên có chút không phản ứng kịp.

" Như hình với bóng? Là chỉ mỗi ngày đều sinh hoạt chung một chỗ sao? Người ngài nói tới không phải là vợ ngài chứ?" Nữ phóng viên có chút mất mát thử thăm dò, "Ngài không phải đã kết hôn chứ?"Nghe thanh âm rõ ràng là trẻ tuổi như vậy.

Trái tim tan vỡ.

Có biết bao nhiêu fan nữ vì vậy mà tan nát cõi lòng.

" Hắn hiện tại, ở ngay bên cạnh ta." Thanh âm Lục Tỷ nhẹ nhàng dễ nghe, cho một đáp án mơ hồ không rõ.

Trái tim Trì Nhạc như là hỏng mất rồi, đập kịch liệt.

Thân thể rõ ràng không tự nhiên cứng ngắc.

Con dao khắc cầm trên tay trượt xuống, cọc gỗ chống ở trên ngón trỏ tê rần, máu tươi liền ào ào xông ra.

Trong lòng bàn tay, một con báo nhỏ được điêu khắc, đã hơi có hình dạng. (chắc anh đang làm cho vợ)

Lục Tỷ nhẹ nhàng bước chân lại đây, ánh sáng đèn bàn bị che khuất, cúi người nhìn vết thương của Trì Nhạc.

Trì Nhạc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn vật quen thuộc bên cạnh nam nhân.

Lục Tỷ đem tay ở trong túi vươn ra, kéo ngón tay bị thương của Trì Nhạc, từ từ đưa đến trước mắt.

Trái tim mãnh liệt che lấp đi hô hấp rung động như thủy triều.

Đôi môi xinh đẹp hơi mở ra, nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay bị thương.

Đầu lưỡi ấm áp cuốn đến, chầm chậm cọ xát vết thương.

Đau, lại có một điểm ngứa (Ta không có tưởng tượng gì hết >,

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau