Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow

Chương 63: Hắn hắn hắn

Trước Sau
Lục Tỷ mở cửa phòng làm việc của Trần Đấu, nhẹ nhàng đi vào.

Trong phòng làm việc, cửa sổ chớp kéo, bên trong ánh sáng tối tăm, Trần Đấu đang nghiêng người ngồi trên ghế xoay chợp mắt.

Khuôn mặt sinh động này xưa tràn ngập mệt mỏi, lông mày nhẹ nhàng, rất muốn tỉnh lại nhưng không cách nào tỉnh lại dáng vẻ.

Lục Tỷ nhẹ nhàng ngồi xổm bên chân Trần Đấu, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt quen thuộc mà xa lạ này.

Hắn còn nhớ lần đầu gặp nàng, ánh nắng tươi sáng kia, buổi chiều gió nhẹ ôn hòa, giống Trần Đấu mang đến một cảm giác thoải mái lại yên bình.

Trên người nàng, có mùi vị mà hắn mê luyến.

Tại sao lại ngu ngốc như vậy? Kỳ thực ngươi đã sớm biết, Trì Nhạc yêu, nhất định không cách nào thu lại đánh cược, một khi lên thẻ đánh bạc, liền mãi mãi cũng sẽ không thắng.

Mà ngươi trực tiếp tiến lên nghênh chiến như vậy.

Ngay cả lúc bị thương, cũng chưa bao giờ để lộ ra vẻ mặt yếu đuối.

Tại sao lúc trước lại không nghĩ đến, bất ngờ năm ấy ngươi biến mất khỏi cuộc thi màu sắc toàn quốc, hóa ra là quan hệ nhiều như vậy.

Lục Tỷ ảo não, nếu như khi hắn lựa chọn quyền lực, hắn nhất định không muốn dùng 9 năm của Trần Đấu, đánh đổi một kết quả thi toàn quốc không nhẹ không nặng.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần có một tờ giấy, một cây bút, bất cứ nơi nào đều có thể vẽ vời, The Fit không đáng kể, Luân Đôn hay trong nước càng không đáng kể.

Hắn nhớ tới câu kia của Hồ Văn Hạo: "Dù Trần Đấu có mạnh mẽ đi chăng nữa, thì vẫn chỉ là một người con gái."

Trước đây, Lục Tỷ thường cảm thấy, Trì Nhạc đối với Trần Đấu không đủ để ý, nhưng lúc triển lãm tranh, hắn lại như vậy tập mãi thành thói quen đem một đống việc giao cho Trần Đấu một mình xử lý.

Thật giống với lúc đối mặt với ngươi, chúng ta đều dễ dàng ích kỷ thay đổi.

Là ngươi quá tốt rồi sao? Trần Đấu .........

Lục Tỷ dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy tóc rối của Trần Đấu ra.

Trần Đấu từ trên ghế làm việc lơ mơ tỉnh lại, mở mắt ra thấy Lục Tỷ ngồi xổm bên mình.

Cửa sổ chớp trong văn phòng tiến vào từng tia sáng, vết lốm đốm rơi xuống chân hắn, trong không khí phù du bụi bặm có vẻ chầm chậm.

Trong đôi mắt Lục Tỷ, tràn đầy lo lắng muốn nói lại thôi.

Trần Đấu xoa huyệt thái dương, âm thanh khàn khàn: "Ta ngủ thiếp đi? Ngủ đã bao lâu?"

Ánh mắt Lục Tỷ không chút biến sắc lướt qua tay phải của nàng, sau đó chậm rãi đứng lên: "Ngươi quá mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."

Trần Đấu dùng hai tay vỗ vỗ gò má, nỗ lực phấn chấn tinh thần: "Còn nhiều chuyện muốn làm a."

"Loại trạng thái công tác này, có thể ảnh hưởng đến hiệu suất. Muốn ta cùng ngươi giải thích vô ích sao?"Thanh âm Lục Tỷ mạnh phi thường chính xác.

Thường A bưng cà phê vào, cảm nhận được không khí kì quái trong phòng làm việc. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Tỷ, lại nhìn Trần Đấu một chút.

Lục Tỷ thấy Thường A bưng cà phê vào, nhíu mày sâu hơn: "Ngươi bây giờ không cần nhờ đến cà phê, mà là giấc ngủ!"

Nói xong, kéo tay Trần Đấu, không nói hai lời đi ra ngoài.

Thường A có chút kinh ngạc, lúc phục hồi lại tinh thần, trong phòng làm việc trống rỗng, hình bóng hai người đã không còn.

Bầu không khí lúc đó giữa Lục Tỷ và Trần Đấu, có phải là hơi quá dị?

Nàng nghi hoặc chớp mắt một cái.

Trì Nhạc còn đang dưới lầu vùi đầu làm việc.

Lúc Thường A đi đến, nhìn thấy chính phục màu đen hắn cắt để ở trên giường.

Trì Nhạc nhìn thấy Thường A đến, thuận miệng hỏi một câu: "Lục Tỷ đâu?"

Thường A do dự một hồi, có chút băn khoăn nói: "Cùng Trần tổng đi về trước."

Trì Nhạc gật đầu, lại tiếp tục nghiên cứu nguyên liệu trong tay mình.

"Có phải rất thích hợp với hắn?" Hắn ngẩng đầu, trên mặt mang theo tính trẻ con.

Thường A nhớ tới lúc mới quen biết, Trì Nhạc ngồi trong phòng làm việc trống tổ chức sinh nhật cho nàng, bọn họ cùng ăn bánh gato, cùng chia sẻ tình cảm đơn phương.

Khi đó, Trì Nhạc nói, có một người, hắn thích ròng rã 20 năm trời, đuổi theo thế nào cũng không kịp.

Ở Sâm Hải, rất nhiều người nói Trì Nhạc là một người lòng dạ sâu sắc, không chỉ tâm tư kín đáo, hơn nữa chịu được nhàm chán, là một đốt thủ đáng gờm.



Nhưng Thường A cảm thấy mình quen biết Trì Nhạc, chỉ đơn giản là một đại nam hài, hắn đối với người mình tín nhiệm, không có nửa phần hoài nghi.

"Nghĩ gì thế?" Trì Nhạc đi tới, quơ quơ tay trước mặt Thường A, "Thời gian không còn sớm, ngươi cũng đi về trước đi."

"Vậy còn ngươi?" Thường A hỏi.

"Ta muốn ở lại thêm một lát." Trì Nhạc nhìn ma nơ canh, nghiêng đầu suy tư điều gì đó.

Thường A nhìn Trì Nhạc một lát, không biết rời di lúc nào.

Trì Nhạc cứ như vậy ở phòng làm việc bận rộn cả đêm, làm không tốt lại dỡ xuống, lại một lần một lần nữa thiết kế, cả người điên cuồng bị hấp dẫn vào trong đó.

Có thể, là quá lâu không có thiết kế thời trang, hắn quá mức nhớ nhung thanh âm máy khâu ầm ầm, nhớ vị dầu máy, nhớ cảm giác khâu vá, nhớ vải trong tay mình dần dần biết thành lộng lẫy.

Đó là hắn tâm tâm niệm niệm, từ lúc bắt đầu học tiểu học, liền vì giấc mơ mê hoặc đó.

Hắn là sao có thể buông tha 5 năm ròng rã?

5 năm, hai nghìn ngày cả ngày lẫn đêm, như xác chết di động, đứng trên sân khấu, đứng trước đèn chớp, đứng gần với ước mơ của hắn, nhưng thật tàn nhẫn, không thể chạm tay vào được.Hắn thực sự kìm nén rất lâu.

Nhưng là, ví dụ như có hắn một cơ hội nữa, vẫn sẽ là ở trong giấc mơ đó cùng Lục Tỷ, không chút do dự lựa chọn ngươi sau.

Có lúc hắn tin rằng, lựa chọn này không hề logic, chính là mang tên đồ vật vận mệnh.

Khi vận mệnh của hắn trước mặt trợ lý lúc mở cửa phòng đi vào, Trì Nhạc đã co ro rúc trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Đầy đất đều là bản thảo hắn vẽ, đủ kiểu quần áo, giống như nước chảy mây trôi từ ngòi bút của hắn biến thành kỳ tích, đúng là kỳ tích. Một ngày ngắn ngủi, hắn lại sáng tác được nhiều tác phẩm như vậy, mỗi một cái nhìn kỹ đều mang phong cách, ý vị tuyệt vời.

"Trời ạ? Đây là ......" Thường A hai tay che miệng, trầm thấp cảm thán, "Thế này thì quá sức rồi, một buổi tối, lại có thể vẽ được nhiều như vậy.

Lục Tỷ ngồi xổm xuống, nhìn bản vẽ trên mặt đất một chút, bút tích quen thuộc, phong cách sáng tác quen thuộc.

"Đây mới là Trì Nhạc tài năng." Hăn nhẹ giọng nói.

Thường A cũng ngồi xổm xuống, nhặt lên vài bản thảo trên mặt đất.

Không, không đúng.

Đây không phải sáng tác trong một đêm ngắn ngủi.

Đây là năm năm qua, hơn hai nghìn ngày cả ngày lẫn đêm sáng tạo tích góp lại.

Ròng rã 5 năm, nguyên lai Trì Nhạc chưa bao giờ buông tay việc thiết kế thời trang, chỉ là hắn không có dũng khí biến chúng thành hiện thực.

Hắn sợ, sợ nếu mình đặt bút, sẽ không có dũng khí lần thứ hai đi trong cái vòng tròn này.

Thường A nhìn, không khỏi có lúc mệt mỏi.

Người đàn ông này, đến tột cùng là mê luyến thiết kế thời trang đến mức nào a.

Khi nàng nhìn kỹ từng bản thảo, trong nháy mắt tất cả đều rõ ràng.

Tạ Ý trước đây cũng sẽ tự giam mình trong phòng như vậy, quên ngày quên đêm sáng tác.

Hắn từng nói, nếu bắt hắn ngừng viết nhạc, hắn sẽ không sống nổi một ngày.

Đây là tàn khốc cỡ nào a.

Hắn sao lại làm được?

Trì Nhạc đối với tình yêu thiết kế thời trang, rõ ràng không thể nào so sánh với tình yêu âm nhạc của Tạ Ý.

Thường A đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

Trì Nhạc đều vui vẻ không nghiêm túc, Trì Nhạc khi xảy ra chuyện gì đều cười cho qua, Trì Nhạc luôn thích biến mình trở thành người xấu.

Những năm gần đây, tâm tình hắn làm sao mà lại ngột ngạt ở trong lòng?

Từ bỏ giấc mơ từ nhỏ, ở trước thành công lại ẩn lui, cùng người thích 20 năm qua trở thành người dưng, tiến vào vòng tròn hoàn toàn xa lại, cuộc sống bị bức bách không thể không trưởng thành hơn, bớt ấu trĩ, ngày càng trở lên có tâm cơ, hắn không thích những chuyện ứng đối.Thường A ngẩng đầu, ma nơ canh trên sân khấu, mặc một chiếc áo khoác tinh tế kiểu Trung Quốc, được kim châm cố định ở nơi đó.

Thiết kế trùng điệp, viền ngoài điêu luyện đơn giản, nhìn lại một chút, phù hợp với khí chất người nào đó.

Lục Tỷ đi tới trước mặt Trì Nhạc đã ngủ say, hắn cúi người nhìn nam nhân trước mặt co rúc trên sô pha. Ánh mắt của hắn buông xuống, lông mi cong dài, khóe miệng có chút giống trẻ con đang thỏa mãn.

Lục Tỷ đem áo khoác cởi xuống, cẩn thận đắp trên người Trì Nhạc. Ánh mắt di chuyển, lẳng lặng nhìn hắn một lát, sau đó lướt qua Trì Nhạc, đi tới trước cửa sổ.

Rèm cửa sổ được mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào, chênh chếch chiếu xuống mặt đất.

Nửa người Lục Tỷ tựa trước cửa sổ, đón ánh sáng, yên tĩnh như vẽ.



Lúc này có chút động tĩnh.

Trì Nhạc từ trong mộng trở mình, thấy quần áo đắp kín trên người, lập tức phản xạ có điều kiện quay đầu lại, trên mặt còn mang chút mơ ngủ mông lung.

Lục Tỷ cũng nhàn nhạt xoay người lại, ngược ánh sang, cùng Trì Nhạc nhìn nhau.

Ánh mặt trời ôn hòa miêu tả đường viền cơ thể hắn, ấm áp mà làm người khác yên bình.

Vẻ mặt Trì Nhạc trong nháy mắt trở nên ôn hòa, như lữ hành cất bước trên sa mạc mấy ngày, rốt cục tìm thấy bí mật trên ốc đảo.

Một vài năm sau, Thường A nghĩ lại ngày ấy, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Trì Nhạc lại vì Lục Tỷ từ bỏ lý tưởng, tại sao mê muội trong đoạn tình cảm 20 năm ròng rã, cho dù không có trở về báo đáp, cũng không nguyện ý từ bỏ.

Nếu như Plato chân thực tồn tại, như vậy, nó nhất định sẽ tồn tại trước mắt hai nam nhân này lúc đó.

(Plato là một trong ba nhà hiền triết cổ đại Hy Lạp nổi tiếng nhất. Ông là học trò của Socrates và thầy của Aristotle. Plato cũng là người sáng lập Học viện Athens – một trong những học viện đầu tiên chuyên về đào tạo cao cấp tại Phương Tây thời cổ đại. Nguồn GG)

Tình cảm giữa bọn họ, đã sớm vượt qua đơn thuần yêu thích hoặc yêu, biến thành một sự ỷ lại dài dòng quen thuộc, như hai ánh sáng song sinh, được tụ hợp không thể chia tách.

Lúc có thể tách ra một mình chống đỡ một phương, ngày gặp nhau hiểu ngầm như một khối.

Trì Nhạc từ ghế sa lông đứng lên, hưng phấn kéo Lục Tỷ đến trước tác phẩm mình đắc ý nhất.

Thường A khép cửa, lặng yên đi ra.

Lưu lại nhiều không gian một chút cho bọn họ đi, như vậy chính là hai người tốt đẹp, khiến người khác không đành lòng quấy rối.

Trì Nhạc đem Lục Tỷ kéo tới trước bàn, lòng tràn đầy vui mừng hỏi: "Đẹp không?"

Lục Tỷ đưa tay vuốt ve kiệt tác tinh tế Trì Nhạc bận rộn cả đêm.

"Chất liệu rất đặc biệt." Hắn nói.

Chất liệu da tôi, là nam tính hóa, chất liệu nửa trong suốt, nhưng có điểm khiêu gợi, thay đổi kiểu áo khoác Trung Quốc, thần tiên, vừa có bề ngoài Tây Phương ngắn gọn, thiết kế đặc sắc lại rất khác biệt, phản ánh bản lĩnh người sáng tác nghệ thuật vững chắc.

"Bên trong màu sắc khác nhau, chất liệu cơ sở, có thể tạo ra hiệu quả khác nhau." Trì Nhạc nói qua, nhấc lên trên mắc áo một cái áo lót màu trắng, mặc vào người trên sân khấu, sau đó đem áo khoác mặc vào. Chất liệu màu đen bên dưới mơ hồ tỏa ra màu trắng của áo, có vẻ cấp độ no đủ, tao nhã lại cấm dục. Trì Nhạc đổi một chất liệu màu đen để áo mang tới cảm giác mê hoặc cực đoan. Trong áo in hoa, trong nháy mắt biến thành phong cách thời thượng.

"Rất ít người làm loại thiết kế kết hợp thế này." Lục Tỷ nói.

Am hiểu của Trì Nhạc chính là hí kịch hóa, còn có một bộ trông tạo hình giống như nhiều cách thức phong cách cấu tạo tách rời theo chủ nghĩa đơn độc, thiên về công năng, hàm tính cùng cấp độ cảm giác, hắn trước đây chưa từng thử nghiệm.

"Vì cậu mà tự ta làm riêng." Trì Nhạc tự người trên sân khấu, cười nhẹ như mây gió.

Lần trước, lúc hắn điều phối nước hoa, Trì Nhạc cũng là biểu hiện này.

"Bởi vì cậu, tớ đã học thiếu cái gì đó sao?" Trì Nhạc đã nói như thế.

Lục Tỷ nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như một loại mời gọi.

Từng kiện quần áo trên người rơi xuống đất, Lục Tỷ đứng im lặng, từ ngón tay thon dài của Trì Nhạc, ở trên cơ thể mình nhẹ nhàng làm bậy.

"Màu gì ở bên trong?" Lục Tỷ hỏi.

Thân thể đẹp đẽ thấm vào tia sáng ở bên trong.

Trì Nhạc híp mắt lại: "Lời nói của cậu, mặc không phù hợp."

Áo khoác kiểu Trung Quốc được nhẹ nhàng khoác lên người Lục Tỷ, Trì Nhạc xuyên qua ống tay áo, bắt được tay Lục Tỷ.

Kiểu dáng rộng rãi rất dễ mặc vào.

Trì Nhạc kéo dây lưng hai bên, nguyên bản muốn buộc lại nhưng tay lại ngừng lại.

Bản thảo trên bàn bị một trận gió đột nhiên xuất hiện bay đi.

Bút chì vẽ bị lăn xuống đất.

Khối vải màu đen cắt trên giường, bao phủ áo khoác Lục Tỷ như hoa sen nở rộ.

Da trắng cùng sợi vải màu đen tạo thành tương phản to lớn.

Không có áo khoác che ở trên người, biến thành một trang phục xuyên thấu tràn ngập ý vị phương Đông.

Vai cùng vòng eo mềm mại, tán loạn lộ ở bên ngoài, như một bức tranh khiêu dâm thanh thuần lại YIN, khiến người ta không khỏi rời mắt.

Hai tay Trì Nhạc chống hai bên tay Lục Tỷ, từ trên cao nhìn hắn.

"Tớ muốn cậu." Hắn nói, "Mặc quần áo này, cùng tớ đến tuần lễ thời trang chào cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau