Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 67: Ánh sáng đen kịt
Hành lang đen kịt lại mơ hồ.
Bóng dáng một nữ y tá, hạ thấp thân mình xuống, tự vuốt đầu mình nói: "Quá tốt rồi, chúng ta sẽ liên lạc cấp trên của cha ngươi, hắn ngày mai sẽ biết mà bay đến.
Lục Tỷ đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, trong phòng, là bà nội hắn đang thoi thóp.
"Ai là cha của ta?"
Giày da màu đen đạp lên hành lang yên tĩnh trong bệnh viện, nam nhân thận trọng bước từng bước tới đây, xa lại, có tính áp bức.
Nữ nhân phía sau lắc lắc eo nhỏ mông lớn.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, Lục tiên sinh."
Hành lang bệnh viện hẹp lại dài, vĩnh viễn là nơi hắn ghét nhất.
Các ngươi muốn đem bà nội của ta mang đi đâu?
Lục Tỷ đẩy cửa phòng ra xông ra ngoài.
Tiếng thở dốc ướt át hiện đầy lỗ tai.
Thanh âm nữ nhân Chao coa như đóa hoa Yin.
"A, không đủ, không đủ, lại cho ta càng nhiều." Tiếng thét tinh vi như câu hồn phác người m thuốc.
"Thật tham lam, em là động không đáy sao?" Thân thể nam nhân rắn chắc mồ hôi ướt nơi ting đang va chạm.
Thân thể nữ nhân mềm mại khi lên khi xuống, mái tóc dài dính mồ hôi.
"Nữ nhân giống như ngươi, Trịnh Diệc trước kia làm sao thỏa mãn? Hả?" Nam nhân cười coi thường, ánh mắt lạnh lung, đều là vẻ khinh thường.
"Ân ...... ân ..... thật thoải mái." Nữ nhân còn đang kêu, không vì lời hắn nói mà lay động.
Lục Tỷ nhỏ tuổi đứng ở cửa, lạnh cả người.
Tất cả nước mắt đã sớm vượt qua nhận thức của một đứa bé.
Thi thể bà nội còn chưa lạnh đi, nam nhân được gọi là cha, đang cùng một người phụ nữ khác trên giường cẩu hợp.
Lâm Quả Quả ở trước mắt đan xen, nhưng chỉ làm hắn có cảm giác buồn nôn.
Dạ dày một trận quay cuồng, hắn có chút khó chịu cong người.
Ánh mắt nam nhân sắc bén nhìn lại.
Hai cha con ngăn cách nhìn nhau.
Lục Tỷ cong cơ thể, Lục Nghiêu luật động không chút nào dừng lại.
Trong ánh mắt trong trẻo nhuốm đầy căm ghét.
Lục Nghiêu bỗng rời khỏi cơ thể nữ nhân, nữ nhân mất thăng bằng, ngồi bệt xuống giường, cơ thể trần như nhộng vì co giật mà run rẩy, dấu vết GC trên mặt còn chưa rút đi.
Lục Nghiêu đi tới trước mắt Lục Tỷ, như một tòa la sát, hung hãn.
"Ngươi vừa lấy ánh mắt gì nhìn ta?" Thanh âm thâm độc của nam nhân vang lên ở phía trên, "Cảm thấy ta buồn nôn?"
Lục Nghiêu nắm lấy áo Lục Tỷ, Lục Tỷ căm ghét giằng co.
Sờ qua tay người phụ nữ kia, thật sự là quá bẩn, thật là ác tâm."Chê ta bẩn?" Lục Nghiêu nở nụ cười, "Sinh mệnh của người phụ nữ kia, cái đấy cũng vừa vặn với người phụ nữ kia, ta nói như vậy, ngươi còn cảm thấy bẩn sao?"
Lục Nghiêu chặn Lục Tỷ ngã vào chỗ phòng bị trong phòng bệnh.
Sắc mặt Trịnh Diệc trắng bệch cũng xoay người lại, nhìn thấy Lục Tỷ, đôi mắt vô hồn trong nháy mắt mở thật to.
Lục Nghiêu đi tới, một phát bắt được thân thể Trinh Diệc muốn lùi về phía sau.
Cánh cửa to lớn ở phía sau kẹt kẹt đóng lại.
"Ngươi muốn đi đâu con a?" Thanh âm Lục Nghiêu thâm độc trong căn phòng nhỏ hẹp quay trở lại, "Trinh Diệc, con trai của ngươi tới thăm ngươi."
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!" Trịnh Diệc điên cuồng hét lên, tan nát cõi lòng hét lớn, "Ngươi câm miệng!!! Ngươi dẫn hắn đi!!!!"
Một tay Lục Nghiêu lắc lắc trên mặt Trịnh Diệc: "Ta dẫn hắn đi, ta dẫn hắn đi đâu a? Đây là con đẻ của ngươi, ngươi không muốn sao?" Lục Nghiêu cười lên.
Trịnh Diệc té lăn trên đất, vặn vẹo thân thể, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Con mắt trong trẻo của Lục Tỷ gần trong gang tấc.
Đây là mẹ hắn, cùng một người cha xa lạ như thế.
Trịnh Diệc hoảng loạn lùi về phía sau, một bên lùi một bên thống khổ hét lớn: "Không, cái này không thể nào, không thể!!!"
" Không thể?" Lục Nghiêu ngồi xổm xuống đất, kéo quần áo Trịnh Diệc qua, âm thanh xé vải chui vào lỗ tai, Trịnh Diệc cả người bị quăng trên gương, trên người xích lõa mà giẫy giụa.
Khí lực Lục Nghiêu rất lớn, một tay hắn ấn vai Trịnh Diệc, một tay kéo tóc nàng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự thù hận.
Trịnh Diệc mặt bị ép ngẩng lên, thống khổ nhìn thân thể trong gương
"Trịnh Diệc, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Nam nhân sao? Ngươi sẽ không có đứa nhỏ, không nên kề bên x sao? Ha ha ha ha ha ha, ta nên đem ngươi nhốt vào bệnh viện tâm thần đi."
"Ngươi còn nhớ Lâm Quả Quả sao?" Lục Nghiêu đem môi tiến đến bên tai Trịnh Diệc, giọng điệu mê hoặc hỏi.
Trịnh Diệc đang giãy giụa trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh mắt xem thường của Lục Nghiêu lại sâu thêm một chút, hắn đem Trịnh Diệc ném xuống đất, lại nhấc Lục Tỷ lên, ném bên cạnh Trịnh Diệc.
Trịnh Diệc sợ hãi giật mình lui lại phía sau.
Khẩu khí Lục Nghiêu âm lãnh cực đoan hỏi: "Con trai ngươi tối qua nhìn thấy ta x Lâm Quả Quả, ngươi làm mẹ, có muốn giải thích với hắn?"
Thân thể Trịnh Diệc cứng lại rồi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Nghiêu, đột nhiên điên rồi xông lên trên.
Lục Nghiêu bắt được tay nàng, mạnh mẽ hướng về giường đập một cái: "Làm sao?" Hắn bóp cổ Trịnh Diệc, âm thanh lạnh nhạt hỏi, "Ngươi theo ta ngang ngược cái gì a? Ngươi cùng nàng đều x qua. Các ngươi không hảo hảo ở chung đi. Nếu không nàng cũng không xảy ra, hài tử cũng không biết bị ta x đi ra mấy cái rồi."
Trịnh Diệc không biết khí lực ở đâu ra, đột nhiên thoát khỏi tay Lục Nghiêu, quay người lại, ra sức cho hắn một cái trảo.
Máu tươi từ mắt chảy xuống.
Một trảo này, cũng không nhẹ.
Lục Nghiêu lè lưỡi, liếm liếm máu chảy xuống, một tát vung Trịnh Diệc lên giường, toàn bộ đè xuống người nàng, liền bắt đầu cởi quần Trịnh Diệc.
Ngón tay không có dầu bôi trơn đi vào.
Trịnh Diệc thống khổ kêu gào hành hạ lỗ tai Lục Tỷ.
Sắc mặt Lục Tỷ trắng bệch, hắn lâu không ăn uống, lần thứ hai nằm trên mặt đất nôn khan.
Buồn nôn, thật sự là ghê tởm.
Cuộc đời này tại sao lại có nhiều chuyện buồn nôn đến vậy, nhiều người buồn nôn đến vậy.
Hắn không hiểu, tại sao mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống yên tĩnh trước mắt sụp đổ.
Tính mạng bên trong của hắn, đều không cần sinh vật tên là cha mẹ.
Hắn chỉ cần bà nội là đủ rồi.
Nếu nói cha, mẹ, hóa ra là buốn nôn như vậy.
Thanh âm Lục Nghiêu như ma âm xuyên não.
"Ngươi không phải vẫn cảm thấy mình là nam nhân à? Vậy hiện tại chính là món đồ gì? Hả? Thoải mái sao? Kêu lớn tiếng như vậy? Lâm Quả Quả ở phía dưới ta cũng rất dễ kêu nha! Quả nhiên là nam nhân x thoải mái quá đi!"
Lục Nghiêu nói, nhấc hung khí liền muốn đi vào.
Tiếng thét Trịnh Diệc tan nát cõi lòng, từ yết hầu, đến phổi.
Lục Tỷ đột nhiên mở mắt, cả người từ trên giường ngồi dậy, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Phòng ngủ quen thuộc, mùi quen thuộc, nghiêng đầu, người quen thuộc đang ngủ bên cạnh.
Lục Tỷ che miệng lại, cảm giác dạ dày lần thứ hai một trận quay cuồng.
Trì Nhạc còn đang ngủ bên cạnh hắn, khuôn mặt anh tuấn được màu vàng nhàn nhạt chiếu lên.
Hắn lau mặt, có chút thất thần đi ra khỏi phòng.
Trên giường Trì Nhạc bị động tĩnh liên tiếp quấy nhiễu liền tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy bóng dáng cao gấy của Lục Tỷ có chút thất thần đi ra khỏi phòng.
Hắn gọi y một tiếng, nhưng hắn không nghe thấy.
Lục Tỷ tới phòng tắm, cởi quần áo, mở buồng tắm có vòi hoa sen đầu rồng.
Nước lạnh từ trên đầu chảy xuống, nỗi lực gột rửa ký ức dơ bẩn.
Thật sự ghê tởm, hai tay y chống tường, nôn ra một trận.
Thân thể Lâm Quả Quả xích lõa, thân thể Trịnh Diệc trắng toát, thân thể Lục Nghiêu mồ hôi ướt sũng mà luật động, tất cả đều buồn nôn.
Qua nhiều năm như vậy, hắn đối với nữ nhân cùng nam nhân, đều không sinh ra dục vọng, tất cả đều bởi vì ... thân thể này có chút buồn nôn.Nước lạnh trên người rơi xuống, Trì Nhạc cầm khăn tắm, đem Lục Tỷ ôm trong lồng ngực.
Cả người lạnh lẽo lần thứ 2 cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ người phía sau.
Trì Nhạc đem thân thể lạnh lẽo này, thận trọng ôm trong lồng ngực.
Cả người Lục Tỷ đều kiềm chế không ngừng run rẩy.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, giống như dùng hết mười phần khí lực, muốn đem bất an trong lòng, nhẹ nhàng không hề có một tiếng động tức giận mà biến mất.
Có nhiều lần, Trì Nhạc từ nơi này bình tĩnh như nước trên cơ thể nam nhân, đọc ra thông tin nguy hiểm.
Hắn chưa bao giờ cái gì cũng là dáng vẻ quan tâm.
Chính là bởi vì quan tâm nhiều lắm, cho nên mới phải sợ sệt, sẽ từ chối, sẽ trốn tránh.
Từ chối tất cả, chính là cách duy nhất hắn bảo vệ mình.
Bởi vì hắn quá đơn giản, quá đơn thuần rồi.
Hắn đối xử tốt với y, y sẽ xem hắn để ở trong lòng. Từ nay về sau, mặc hắn thương y như thế nào đi nữa, y đều chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, tiếp nhận toàn bộ.
Một khi hắn đã từng đi vào trong lòng y, y sẽ đối với hắn mất đi bản năng phản kháng.
Giống như y đã từng thương hắn nhiều như vậy.
Hắn tức giận muốn chặt đứt liên hệ giữa bọn họ, nhưng vẫn không thể khoan dung bản thân, một lần nữa đi vào bên trong hắn.
Hắn biết Lục Tỷ, sẽ không khóc rống, không nói những lời trẻ con, từ nhỏ đã vậy.
Bởi vì tính cách trầm mặc mà lúc bị trẻ con khác cô lập, bởi vì không hòa hợp mà bị hiểu lầm là không làm việc tốt, Lục Tỷ đều lạnh nhạt không muốn tính toán, cũng không giải thích.
Nhưng chuyện này cũng không hề tiêu biểu, hắn sẽ không khổ sở, sẽ không đả thương tâm tư.
Hắn chỉ là, so với người bình thường nhịn giỏi hơn một chút, so với người bình thường sẽ càng không để cho mình chạy nhanh hơn một chút.
Càng như vậy, càng khiến người khác đau lòng.
Trì Nhạc càng ôm chặt.
Lúc như vậy, hắn biết hắn khó chịu, biết những việc trải qua đều không phải chuyện tốt, cũng không biết phải giúp hắn thế nào, làm sao thay hắn để ý những chuyện rắc rối này.
Trì Nhạc biết, Lục Tỷ không muốn hắn nhúng tay vào cuộc sống của y, vì thế, hắn lựa chọn vĩnh viễn im lặng đứng bên cạnh y.
Lục Tỷ đem hai tay chống lên tường, còn đang thất thần thở hổn hển.
Hết thảy đều là đồ vật tốt, đều là hiển hách nhất thời, vĩnh viễn không biết ở một khắc nào đó, liền yên lặng không tiếng động rời đi.
Bà nội cũng vậy. Trì Nhạc cũng vậy.
Trì Nhạc đã từng yêu kiên định như vậy, đã từng đoạn tuyệt như vậy, đã cho hắn một đòn chí mạng.Cậu trở về, cậu biết tớ chạy không thoát, cũng biết tớ không biết khi nào cậu sẽ rời đi.
Có lẽ sẽ tước đoạt tất cả, trao đổi điều kiện cũng không có.
Tớ phải thế nào, mới có thể đem cậu ở bên cạnh tớ một chút thời gian?
Âm thanh ôn nhu của Trì Nhạc ở bên tai: "Khá hơn chút nào chưa?"
Lục Tỷ bỗng nhiên xoay người lại, tóc ướt rơi xuống, đôi mắt sáng như sao.
Khăn tắm rơi giữa hai người.
Hai đôi chân dài ngang nhau mặt đối mặt đứng thẳng.
Trong mắt Trì Nhạc tràn đầy lo lắng.
Lục Tỷ nhìn hắn, trong đôi mắt dường như có gì đốt cháy.
"Sao thế?" hắn cổ họng hắn khàn khàn hỏi.
Thân thể rắn chắc mang theo nước, khiêu gợi giống như là một vị thuốc, nghiêm trọng tra tấn thần kinh Trì Nhạc.
"Cậu không thể một lần hai lần đều như vậy." Trì Nhạc thở dài, "Tớ cũng là đàn ông." (anh còn chần chừ gì nữa =))))
Lục Tỷ không nói hai lời liền đem hắn đẩy lên tường, hai chân tiến vào giữa hai chân Trì Nhạc, không khách khí sượt đi tới.
"Cậu cương rồi." Hắn nói.
"Sớm cương rồi." Trì Nhạc liếm liếm môi.
"Sao thế?" Lục Tỷ lại hỏi, trong khẩu khí có chút không kiên nhẫn.
Trì Nhạc nở nụ cười: "Hôn môi phải yêu theo trình tự chính xác ......"
Lời còn chưa nói hết, môi Lục Tỷ lền dính vào.
Không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước, lần này, bá đạo lại mê loạn hôn sâu.
Nước bọt ở môi hai người giao triền, Trì Nhạc quả thực muốn hoài nghi, cái tên này luyện kĩ thuật hôn ở đâu mà tốt như vậy.
Nguyên bản là làm tư thế hai tay đầu hàng, chậm rãi trượt trên lưng Lục Tỷ.
Tay Lục Tỷ trực tiếp hướng về phía quần lót Trì Nhạc tìm kiếm.
Hắn như con thú nhỏ, thân thể rung động bất an, hướng về lồng ngực Trì Nhạc chui vào.
Trì Nhạc nhạy cảm phản ứng lại, bắt được một tay Lục Tỷ.
Hai cổ tay đều bị Trì Nhạc bắt được.
Trì Nhạc dùng sức, đem Lục Tỷ đè lại lên tường.
Hai tay bị giơ lên thật cao, Trì Nhạc mỉm cười nhìn khuôn mặt tức giận của Lục Tỷ.
"Tớ phát hiện, lúc cậu tức giận cũng thực đẹp." Trì Nhạc liếm liếm môi lần hai.
Lục Tỷ một cước liền muốn hỏi thăm bạn học Trì chim nhỏ.
Trì Nhạc đánh đòn phủ đầu, dùng thân thể chế trụ hắn.
Ánh mắt thâm tình tiến vào trong mắt Lục Tỷ. Ý cười khóe miệng cũng nhạt dần.
Lục Tỷ nhìn hắn, không nói gì, vẻ mặt dần dần mềm hạ xuống.
"Tớ sẽ không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng." Trì Nhạc nhìn mắt hắn, "Việc ngốc như vậy, chỉ có thể đối với tớ, biết không?"
Lục Tỷ quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng thở hổn hển, dáng vẻ có chút ảo não.
Trì Nhạc đưa mặt tới, ôn nhu hôn lên miệng hắn.
Là hắn đã từng, dịu dàng, hôn an ủi.
Như là truyền đến một loại sức mạnh, dần dần sưởi ấm cơ thể Lục Tỷ.
Không mang theo bất kì dục vọng nào, thuần khiết mà hôn.
Lông mi Lục Tỷ chấn động, rất nhanh, lại lắng hạ xuống.
Một lúc lâu, Trì Nhạc tách môi Lục Tỷ, cũng buông tay Lục Tỷ.
Hai tay hắn chống trên tường, đem Lục Tỷ vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"
Lục Tỷ cúi đầu, ánh mắt đã khôi phục lại sự trong sáng.
Trì Nhạc treo khăn mặt cầm khăn tắm lên, lần thứ hai đem Lục Tỷ bọc lại.
"Quá khứ rắc rối, tương lại sẽ tốt đẹp." Hắn nói. Cầm hai Lục Tỷ, đem trán chống lên trán Lục Tỷ.
"Tớ vẫn luôn ở đây."
Bóng dáng một nữ y tá, hạ thấp thân mình xuống, tự vuốt đầu mình nói: "Quá tốt rồi, chúng ta sẽ liên lạc cấp trên của cha ngươi, hắn ngày mai sẽ biết mà bay đến.
Lục Tỷ đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, trong phòng, là bà nội hắn đang thoi thóp.
"Ai là cha của ta?"
Giày da màu đen đạp lên hành lang yên tĩnh trong bệnh viện, nam nhân thận trọng bước từng bước tới đây, xa lại, có tính áp bức.
Nữ nhân phía sau lắc lắc eo nhỏ mông lớn.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, Lục tiên sinh."
Hành lang bệnh viện hẹp lại dài, vĩnh viễn là nơi hắn ghét nhất.
Các ngươi muốn đem bà nội của ta mang đi đâu?
Lục Tỷ đẩy cửa phòng ra xông ra ngoài.
Tiếng thở dốc ướt át hiện đầy lỗ tai.
Thanh âm nữ nhân Chao coa như đóa hoa Yin.
"A, không đủ, không đủ, lại cho ta càng nhiều." Tiếng thét tinh vi như câu hồn phác người m thuốc.
"Thật tham lam, em là động không đáy sao?" Thân thể nam nhân rắn chắc mồ hôi ướt nơi ting đang va chạm.
Thân thể nữ nhân mềm mại khi lên khi xuống, mái tóc dài dính mồ hôi.
"Nữ nhân giống như ngươi, Trịnh Diệc trước kia làm sao thỏa mãn? Hả?" Nam nhân cười coi thường, ánh mắt lạnh lung, đều là vẻ khinh thường.
"Ân ...... ân ..... thật thoải mái." Nữ nhân còn đang kêu, không vì lời hắn nói mà lay động.
Lục Tỷ nhỏ tuổi đứng ở cửa, lạnh cả người.
Tất cả nước mắt đã sớm vượt qua nhận thức của một đứa bé.
Thi thể bà nội còn chưa lạnh đi, nam nhân được gọi là cha, đang cùng một người phụ nữ khác trên giường cẩu hợp.
Lâm Quả Quả ở trước mắt đan xen, nhưng chỉ làm hắn có cảm giác buồn nôn.
Dạ dày một trận quay cuồng, hắn có chút khó chịu cong người.
Ánh mắt nam nhân sắc bén nhìn lại.
Hai cha con ngăn cách nhìn nhau.
Lục Tỷ cong cơ thể, Lục Nghiêu luật động không chút nào dừng lại.
Trong ánh mắt trong trẻo nhuốm đầy căm ghét.
Lục Nghiêu bỗng rời khỏi cơ thể nữ nhân, nữ nhân mất thăng bằng, ngồi bệt xuống giường, cơ thể trần như nhộng vì co giật mà run rẩy, dấu vết GC trên mặt còn chưa rút đi.
Lục Nghiêu đi tới trước mắt Lục Tỷ, như một tòa la sát, hung hãn.
"Ngươi vừa lấy ánh mắt gì nhìn ta?" Thanh âm thâm độc của nam nhân vang lên ở phía trên, "Cảm thấy ta buồn nôn?"
Lục Nghiêu nắm lấy áo Lục Tỷ, Lục Tỷ căm ghét giằng co.
Sờ qua tay người phụ nữ kia, thật sự là quá bẩn, thật là ác tâm."Chê ta bẩn?" Lục Nghiêu nở nụ cười, "Sinh mệnh của người phụ nữ kia, cái đấy cũng vừa vặn với người phụ nữ kia, ta nói như vậy, ngươi còn cảm thấy bẩn sao?"
Lục Nghiêu chặn Lục Tỷ ngã vào chỗ phòng bị trong phòng bệnh.
Sắc mặt Trịnh Diệc trắng bệch cũng xoay người lại, nhìn thấy Lục Tỷ, đôi mắt vô hồn trong nháy mắt mở thật to.
Lục Nghiêu đi tới, một phát bắt được thân thể Trinh Diệc muốn lùi về phía sau.
Cánh cửa to lớn ở phía sau kẹt kẹt đóng lại.
"Ngươi muốn đi đâu con a?" Thanh âm Lục Nghiêu thâm độc trong căn phòng nhỏ hẹp quay trở lại, "Trinh Diệc, con trai của ngươi tới thăm ngươi."
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!" Trịnh Diệc điên cuồng hét lên, tan nát cõi lòng hét lớn, "Ngươi câm miệng!!! Ngươi dẫn hắn đi!!!!"
Một tay Lục Nghiêu lắc lắc trên mặt Trịnh Diệc: "Ta dẫn hắn đi, ta dẫn hắn đi đâu a? Đây là con đẻ của ngươi, ngươi không muốn sao?" Lục Nghiêu cười lên.
Trịnh Diệc té lăn trên đất, vặn vẹo thân thể, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Con mắt trong trẻo của Lục Tỷ gần trong gang tấc.
Đây là mẹ hắn, cùng một người cha xa lạ như thế.
Trịnh Diệc hoảng loạn lùi về phía sau, một bên lùi một bên thống khổ hét lớn: "Không, cái này không thể nào, không thể!!!"
" Không thể?" Lục Nghiêu ngồi xổm xuống đất, kéo quần áo Trịnh Diệc qua, âm thanh xé vải chui vào lỗ tai, Trịnh Diệc cả người bị quăng trên gương, trên người xích lõa mà giẫy giụa.
Khí lực Lục Nghiêu rất lớn, một tay hắn ấn vai Trịnh Diệc, một tay kéo tóc nàng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự thù hận.
Trịnh Diệc mặt bị ép ngẩng lên, thống khổ nhìn thân thể trong gương
"Trịnh Diệc, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Nam nhân sao? Ngươi sẽ không có đứa nhỏ, không nên kề bên x sao? Ha ha ha ha ha ha, ta nên đem ngươi nhốt vào bệnh viện tâm thần đi."
"Ngươi còn nhớ Lâm Quả Quả sao?" Lục Nghiêu đem môi tiến đến bên tai Trịnh Diệc, giọng điệu mê hoặc hỏi.
Trịnh Diệc đang giãy giụa trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh mắt xem thường của Lục Nghiêu lại sâu thêm một chút, hắn đem Trịnh Diệc ném xuống đất, lại nhấc Lục Tỷ lên, ném bên cạnh Trịnh Diệc.
Trịnh Diệc sợ hãi giật mình lui lại phía sau.
Khẩu khí Lục Nghiêu âm lãnh cực đoan hỏi: "Con trai ngươi tối qua nhìn thấy ta x Lâm Quả Quả, ngươi làm mẹ, có muốn giải thích với hắn?"
Thân thể Trịnh Diệc cứng lại rồi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Nghiêu, đột nhiên điên rồi xông lên trên.
Lục Nghiêu bắt được tay nàng, mạnh mẽ hướng về giường đập một cái: "Làm sao?" Hắn bóp cổ Trịnh Diệc, âm thanh lạnh nhạt hỏi, "Ngươi theo ta ngang ngược cái gì a? Ngươi cùng nàng đều x qua. Các ngươi không hảo hảo ở chung đi. Nếu không nàng cũng không xảy ra, hài tử cũng không biết bị ta x đi ra mấy cái rồi."
Trịnh Diệc không biết khí lực ở đâu ra, đột nhiên thoát khỏi tay Lục Nghiêu, quay người lại, ra sức cho hắn một cái trảo.
Máu tươi từ mắt chảy xuống.
Một trảo này, cũng không nhẹ.
Lục Nghiêu lè lưỡi, liếm liếm máu chảy xuống, một tát vung Trịnh Diệc lên giường, toàn bộ đè xuống người nàng, liền bắt đầu cởi quần Trịnh Diệc.
Ngón tay không có dầu bôi trơn đi vào.
Trịnh Diệc thống khổ kêu gào hành hạ lỗ tai Lục Tỷ.
Sắc mặt Lục Tỷ trắng bệch, hắn lâu không ăn uống, lần thứ hai nằm trên mặt đất nôn khan.
Buồn nôn, thật sự là ghê tởm.
Cuộc đời này tại sao lại có nhiều chuyện buồn nôn đến vậy, nhiều người buồn nôn đến vậy.
Hắn không hiểu, tại sao mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống yên tĩnh trước mắt sụp đổ.
Tính mạng bên trong của hắn, đều không cần sinh vật tên là cha mẹ.
Hắn chỉ cần bà nội là đủ rồi.
Nếu nói cha, mẹ, hóa ra là buốn nôn như vậy.
Thanh âm Lục Nghiêu như ma âm xuyên não.
"Ngươi không phải vẫn cảm thấy mình là nam nhân à? Vậy hiện tại chính là món đồ gì? Hả? Thoải mái sao? Kêu lớn tiếng như vậy? Lâm Quả Quả ở phía dưới ta cũng rất dễ kêu nha! Quả nhiên là nam nhân x thoải mái quá đi!"
Lục Nghiêu nói, nhấc hung khí liền muốn đi vào.
Tiếng thét Trịnh Diệc tan nát cõi lòng, từ yết hầu, đến phổi.
Lục Tỷ đột nhiên mở mắt, cả người từ trên giường ngồi dậy, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Phòng ngủ quen thuộc, mùi quen thuộc, nghiêng đầu, người quen thuộc đang ngủ bên cạnh.
Lục Tỷ che miệng lại, cảm giác dạ dày lần thứ hai một trận quay cuồng.
Trì Nhạc còn đang ngủ bên cạnh hắn, khuôn mặt anh tuấn được màu vàng nhàn nhạt chiếu lên.
Hắn lau mặt, có chút thất thần đi ra khỏi phòng.
Trên giường Trì Nhạc bị động tĩnh liên tiếp quấy nhiễu liền tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy bóng dáng cao gấy của Lục Tỷ có chút thất thần đi ra khỏi phòng.
Hắn gọi y một tiếng, nhưng hắn không nghe thấy.
Lục Tỷ tới phòng tắm, cởi quần áo, mở buồng tắm có vòi hoa sen đầu rồng.
Nước lạnh từ trên đầu chảy xuống, nỗi lực gột rửa ký ức dơ bẩn.
Thật sự ghê tởm, hai tay y chống tường, nôn ra một trận.
Thân thể Lâm Quả Quả xích lõa, thân thể Trịnh Diệc trắng toát, thân thể Lục Nghiêu mồ hôi ướt sũng mà luật động, tất cả đều buồn nôn.
Qua nhiều năm như vậy, hắn đối với nữ nhân cùng nam nhân, đều không sinh ra dục vọng, tất cả đều bởi vì ... thân thể này có chút buồn nôn.Nước lạnh trên người rơi xuống, Trì Nhạc cầm khăn tắm, đem Lục Tỷ ôm trong lồng ngực.
Cả người lạnh lẽo lần thứ 2 cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ người phía sau.
Trì Nhạc đem thân thể lạnh lẽo này, thận trọng ôm trong lồng ngực.
Cả người Lục Tỷ đều kiềm chế không ngừng run rẩy.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, giống như dùng hết mười phần khí lực, muốn đem bất an trong lòng, nhẹ nhàng không hề có một tiếng động tức giận mà biến mất.
Có nhiều lần, Trì Nhạc từ nơi này bình tĩnh như nước trên cơ thể nam nhân, đọc ra thông tin nguy hiểm.
Hắn chưa bao giờ cái gì cũng là dáng vẻ quan tâm.
Chính là bởi vì quan tâm nhiều lắm, cho nên mới phải sợ sệt, sẽ từ chối, sẽ trốn tránh.
Từ chối tất cả, chính là cách duy nhất hắn bảo vệ mình.
Bởi vì hắn quá đơn giản, quá đơn thuần rồi.
Hắn đối xử tốt với y, y sẽ xem hắn để ở trong lòng. Từ nay về sau, mặc hắn thương y như thế nào đi nữa, y đều chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, tiếp nhận toàn bộ.
Một khi hắn đã từng đi vào trong lòng y, y sẽ đối với hắn mất đi bản năng phản kháng.
Giống như y đã từng thương hắn nhiều như vậy.
Hắn tức giận muốn chặt đứt liên hệ giữa bọn họ, nhưng vẫn không thể khoan dung bản thân, một lần nữa đi vào bên trong hắn.
Hắn biết Lục Tỷ, sẽ không khóc rống, không nói những lời trẻ con, từ nhỏ đã vậy.
Bởi vì tính cách trầm mặc mà lúc bị trẻ con khác cô lập, bởi vì không hòa hợp mà bị hiểu lầm là không làm việc tốt, Lục Tỷ đều lạnh nhạt không muốn tính toán, cũng không giải thích.
Nhưng chuyện này cũng không hề tiêu biểu, hắn sẽ không khổ sở, sẽ không đả thương tâm tư.
Hắn chỉ là, so với người bình thường nhịn giỏi hơn một chút, so với người bình thường sẽ càng không để cho mình chạy nhanh hơn một chút.
Càng như vậy, càng khiến người khác đau lòng.
Trì Nhạc càng ôm chặt.
Lúc như vậy, hắn biết hắn khó chịu, biết những việc trải qua đều không phải chuyện tốt, cũng không biết phải giúp hắn thế nào, làm sao thay hắn để ý những chuyện rắc rối này.
Trì Nhạc biết, Lục Tỷ không muốn hắn nhúng tay vào cuộc sống của y, vì thế, hắn lựa chọn vĩnh viễn im lặng đứng bên cạnh y.
Lục Tỷ đem hai tay chống lên tường, còn đang thất thần thở hổn hển.
Hết thảy đều là đồ vật tốt, đều là hiển hách nhất thời, vĩnh viễn không biết ở một khắc nào đó, liền yên lặng không tiếng động rời đi.
Bà nội cũng vậy. Trì Nhạc cũng vậy.
Trì Nhạc đã từng yêu kiên định như vậy, đã từng đoạn tuyệt như vậy, đã cho hắn một đòn chí mạng.Cậu trở về, cậu biết tớ chạy không thoát, cũng biết tớ không biết khi nào cậu sẽ rời đi.
Có lẽ sẽ tước đoạt tất cả, trao đổi điều kiện cũng không có.
Tớ phải thế nào, mới có thể đem cậu ở bên cạnh tớ một chút thời gian?
Âm thanh ôn nhu của Trì Nhạc ở bên tai: "Khá hơn chút nào chưa?"
Lục Tỷ bỗng nhiên xoay người lại, tóc ướt rơi xuống, đôi mắt sáng như sao.
Khăn tắm rơi giữa hai người.
Hai đôi chân dài ngang nhau mặt đối mặt đứng thẳng.
Trong mắt Trì Nhạc tràn đầy lo lắng.
Lục Tỷ nhìn hắn, trong đôi mắt dường như có gì đốt cháy.
"Sao thế?" hắn cổ họng hắn khàn khàn hỏi.
Thân thể rắn chắc mang theo nước, khiêu gợi giống như là một vị thuốc, nghiêm trọng tra tấn thần kinh Trì Nhạc.
"Cậu không thể một lần hai lần đều như vậy." Trì Nhạc thở dài, "Tớ cũng là đàn ông." (anh còn chần chừ gì nữa =))))
Lục Tỷ không nói hai lời liền đem hắn đẩy lên tường, hai chân tiến vào giữa hai chân Trì Nhạc, không khách khí sượt đi tới.
"Cậu cương rồi." Hắn nói.
"Sớm cương rồi." Trì Nhạc liếm liếm môi.
"Sao thế?" Lục Tỷ lại hỏi, trong khẩu khí có chút không kiên nhẫn.
Trì Nhạc nở nụ cười: "Hôn môi phải yêu theo trình tự chính xác ......"
Lời còn chưa nói hết, môi Lục Tỷ lền dính vào.
Không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước, lần này, bá đạo lại mê loạn hôn sâu.
Nước bọt ở môi hai người giao triền, Trì Nhạc quả thực muốn hoài nghi, cái tên này luyện kĩ thuật hôn ở đâu mà tốt như vậy.
Nguyên bản là làm tư thế hai tay đầu hàng, chậm rãi trượt trên lưng Lục Tỷ.
Tay Lục Tỷ trực tiếp hướng về phía quần lót Trì Nhạc tìm kiếm.
Hắn như con thú nhỏ, thân thể rung động bất an, hướng về lồng ngực Trì Nhạc chui vào.
Trì Nhạc nhạy cảm phản ứng lại, bắt được một tay Lục Tỷ.
Hai cổ tay đều bị Trì Nhạc bắt được.
Trì Nhạc dùng sức, đem Lục Tỷ đè lại lên tường.
Hai tay bị giơ lên thật cao, Trì Nhạc mỉm cười nhìn khuôn mặt tức giận của Lục Tỷ.
"Tớ phát hiện, lúc cậu tức giận cũng thực đẹp." Trì Nhạc liếm liếm môi lần hai.
Lục Tỷ một cước liền muốn hỏi thăm bạn học Trì chim nhỏ.
Trì Nhạc đánh đòn phủ đầu, dùng thân thể chế trụ hắn.
Ánh mắt thâm tình tiến vào trong mắt Lục Tỷ. Ý cười khóe miệng cũng nhạt dần.
Lục Tỷ nhìn hắn, không nói gì, vẻ mặt dần dần mềm hạ xuống.
"Tớ sẽ không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng." Trì Nhạc nhìn mắt hắn, "Việc ngốc như vậy, chỉ có thể đối với tớ, biết không?"
Lục Tỷ quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng thở hổn hển, dáng vẻ có chút ảo não.
Trì Nhạc đưa mặt tới, ôn nhu hôn lên miệng hắn.
Là hắn đã từng, dịu dàng, hôn an ủi.
Như là truyền đến một loại sức mạnh, dần dần sưởi ấm cơ thể Lục Tỷ.
Không mang theo bất kì dục vọng nào, thuần khiết mà hôn.
Lông mi Lục Tỷ chấn động, rất nhanh, lại lắng hạ xuống.
Một lúc lâu, Trì Nhạc tách môi Lục Tỷ, cũng buông tay Lục Tỷ.
Hai tay hắn chống trên tường, đem Lục Tỷ vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"
Lục Tỷ cúi đầu, ánh mắt đã khôi phục lại sự trong sáng.
Trì Nhạc treo khăn mặt cầm khăn tắm lên, lần thứ hai đem Lục Tỷ bọc lại.
"Quá khứ rắc rối, tương lại sẽ tốt đẹp." Hắn nói. Cầm hai Lục Tỷ, đem trán chống lên trán Lục Tỷ.
"Tớ vẫn luôn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất