Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow

Chương 73: Đối thủ cạnh tranh

Trước Sau
Một nửa thời gian trước lúc đến tuần lễ thời trang, áp lực công việc chủ yếu đặt trên người Lục Tỷ.

Hiện tại, 30 tranh minh họa đã hoàn thành, công việc trọng tâm tự nhiên cũng chuyển đến trên vai Trì Nhạc.

Lúc này Trì Nhạc đang mang theo Thường A khua chiêng gõ mõ đẩy mạnh công việc còn lại. Người mẫu chay không hề có kinh nghiệm catwalk, chỉ luyện dáng đi trên sân khấu cũng mất nhiều thời gian, hơn nữa đều là khuôn mặt châu A trên cơ bản cảm giác không bằng khuôn mặt châu Âu, cần phải vắt óc để giải quyết những khuyết điểm này.

Trần Đấu ở đây thì càng thêm vướng tay chân, dự liệu bí mật của Trì Nhạc ổn định tiếp cận những vấn đề khác, trước sau chiếm giữa độ hot tìm kiếm ở vị trí thứ nhất, tổ chức bên này gọi điện thoại lần nữa xác nhận, chuyện này của Trì Nhạc đến cùng có lắng lại trước khi tuần lễ thời trang bắt đầu hay không. Trong lòng Trần Đấu cũng không chắc chắn, dư luận lại như quả cầu tuyết vậy, tin tức thật sự biến thành giả, tin tức rởm, qua miệng mỗi người đều không ngừng phóng đại, thậm chí hôm qua còn có ba cô gái nhảy ra nói mình từng cùng Trì Nhạc có một đoạn thời gian yêu đương, lúc đó Trì Nhạc nhắc nhở nàng không công khai tình cảm, tự mình ngây ngốc tin vào, lại bị hắn bội tình bạc nghĩa (em bị atsm level max rồi =)))).

Trong video, tiểu người mẫu trang điểm hoàn mỹ, khóc nước mắt tuôn như mưa, gọi là thâm tình cũng được, nước mắt rơi có vẻ thương tâm, còn kém không kích động mang que thử thai vứt trên bàn biểu thị lão nương đây suýt chút nữa vì hắn mang thai rồi.

Trần Đấu đỡ trán, loại phim truyền hình chiếu lúc 8 h (phim giờ vàng), vẫn cứ ..... được đại chúng hoan nghênh nhất.

Kinh nghiệm cấp tốc của tiểu người mẫu đã nhanh chóng gợi lên ký ức của các loại người yêu cũ cặn bã đem ra mổ xẻ, trong lúc nhất thời càng khiến bê bối của Trì Nhạc chuyển theo một hướng cao trào mới.

Lúc đầu chỉ là fan của mấy minh tinh làm loạn ở weibo của Trì Nhạc, bây giờ trực tiếp cuốn thêm cả người qua đường vào cùng xâu xé.

Cuối cùng, người dội nước bẩn vào Trì Nhạc quả giống như mọi người cùng vui mừng trong lễ hội dội nước, dường như ngày hôm qua phong phanh mắng Trì Nhạc hai câu, giả bộ bình luận về những việc này, tỏ ra mình lạc hậu không theo kịp mốt.

Trần Đấu rất tức giận.

Giả vờ làm bạn gái cũ, dựa vào nước mắt rẻ tiền kiếm lời cùng lòng đồng cảm, bạn gái cũ thực sự ở đây phải bỏ tiền ra để dựa vào mối quan hệ để phong tỏa tin tức lại, Trần Đấu muốn đơn giản thô bạo ném tiền để đè chuyện này xuống, nhưng "Xuân mộng vân" trong lúc nhất thời không thể bỏ ra tài chính vào các mối quan hệ hùng hậu, phần lớn số tiền đều tập trung vào triển lãm tranh lưu động của Lục Tỷ. Thứ hai, nàng cùng Trì Nhạc quan hệ hợp tác cho tới bây giờ không hướng về ánh sáng truyền thông, truyền thông hiện tại chỉ biết "Xuân mộng vân" và Lục Tỷ có quan hệ, việc này vạn nhất không xử lý được, khó tránh đem Lục Tỷ liên lụy vào.

Vạn nhất để truyền thông điều tra ra đến giờ việc gì Lục Tỷ cũng cùng làm với Trì Nhạc, thế này cmn thực sự là tin khủng khiếp a! Có thể so với dự đoán tình tiết trong phim 8h của các ngươi kinh khủng hơn đến nhường nào rồi!Vì thế sáng sớm hôm nay, Trì Nhạc, Thường A cùng Trần Đấu ba người, liền chia quân thành hai đường, từng người ra chiến trường.

Chỉ có Lục Tỷ ở lại.

Hắn một là không quen thuộc công việc hậu trường, hai là căn bản không dùng weibo, cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể ở nhà mê mẩn ngủ ngon.

Cũng may tháng tư thời tiết đã ấm lên, phi thường thích hợp cho việc ngủ, hơn nữa lúc này, ngủ cũng không cần mặc đồ ngủ.

Lúc này Lục Tỷ đang cuộn tròn trên giường đôi, bờ vai lộ ra, trên gối, tóc tai lộn xộn.

Trong lúc ngủ trở mình.

Hai tay rơi xuống.

Chăn bị đá văng.

Chăn mỏng trên người từ từ trượt xuống.

Xương quai xanh xinh đẹp, lồng ngực rắn chắc, áo lót bó sát, hai chân thon dài .......

Càng ngày càng nhiều bộ phận trên cơ thể lộ ra.

Phảng phất một thân thể hoàn mỹ được điêu khắc theo phong cách Hy Lạp cổ đại.

Có cái gì đó ướt át, nhẹ nhàng quấy nhiễu gò má của hắn.

Kế tiếp là mũi, môi, cổ, hõm vai, thẳng tới ..... ngực.

"Ân ..... " Người trên giường nhúc nhích một hồi, cằm chậm rãi giơ lên, hầu kết chuyển động, ngực phập phồng, nhìn như đang mê say.

Một đám lông mượt mà, đảo qua bụng dưới của hắn, hướng về vị trí trọng điểm đột kích........

Một đôi mắt trong trẻo mở ra.

"......." Lục Tỷ nhìn kỹ thủ phạm quấy nhiễu giấc ngủ.

"Lại là ngươi, con mèo nhỏ sặc sỡ." Lục Tỷ bất đắc dĩ.

Đậu Đỏ Bùn ngoan cố thoát khỏi bàn tay Lục Tỷ, thân mật đến trước mặt hắn, liếm liếm môi của hắn.

(Tên hán việt của em mèo là Hồng đậu nê (đậu đỏ bùn): tên một món ăn của người Trung Quốc.)

Trì Nhạc sợ Lục Tỷ ở nhà một mình tẻ nhạt, vì thế cố tình bảo Thường A đem con mèo ở nhà nàng đến theo Lục Tỷ mấy ngày.

Lục Tỷ và Đậu Đỏ Bùn đã lâu không gặp, lúc vẽ "Trực cảm lực", Đậu Đỏ Bùn cũng bởi vì chủ nhân bận rộn không có thời gian rảnh để chăm sóc, mà bị gửi nuôi ở chỗ này của Lục Tỷ một thời gian.

Vì được gặp bạn cũ, Đậu Đỏ Bùn đặc biệt cao hứng.

Mặt Lục Tỷ bị nó liếm một cái, không thể làm gì khác là bất đắc dĩ bò dậy, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị dắt mèo ra đi dạo.



10 giờ sáng, Lục Tỷ cùng Đậu Đỏ Bùn một lớn một nhỏ hai con vật ngồi xổm trên đất, mặt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Lục Tỷ nghiêm túc dạy dỗ nó: "Ta nói ngươi, những con mèo khác đều tự mình đi dạo."

Đuôi Đậu Đỏ Bùn dài cong lại, đi vòng quanh chân Lục Tỷ cọ tới cọ lui.

"Đừng làm nũng!" Lục Tỷ dạy dỗ, kéo nó qua, một lần nữa ngồi đối diện mình.Mắt Đậu Đỏ Bùn tròn xoe nhìn chằm chằm Lục Tỷ, đầu nhở nghiêng nghiêng, lực sát thương trong nháy mắt lên tới 10 vạn Vôn.

Lục Tỷ phi thường thất bại.

"Từ lúc chủ nhân đặt cho ngươi cái tên kì cục này, ngươi cũng trở nên kỳ quái."

Lục Tỷ bất đắc dĩ, buộc chặt chuông nhỏ cho Đậu Đỏ Bùn, mở cửa dắt mèo đi dạo.

Lần đầu tiên Thương A nói cho Lục Tỷ nghe cái tên này, trong lòng Lục Tỷ cự tuyệt

Một con mèo Bangladesh xinh đẹp a, tao nhã, thon thả, mềm mại, giống như báo nhỏ vậy, thật không xứng với cái trên.)

Thường A giải thích một chút: "Đậu Đỏ Bùn, đọc gần giống với tiếng Nhật, biểu thị sự kinh ngạc vui mừng."

(Tên tiếng Nhật của em nó: Mizuho san-u ni, tên tiếng Trung: hóngdòu ní)

"Bởi vì." Thường A đem Đậu Đỏ Bùn giơ lên, "Nhìn thấy ngươi ta rất vui!"

Đậu Đỏ Bùn lúc đó phi thường ghét bỏ giơ móng vuốt vung vẩy.

Một người một mèo đi tới công viên nhỏ gần nhà.

Lục Tỷ ngồi xuống ghế tựa dài, vỗ vỗ lưng Đậu Đỏ Bùn nói: "Ngươi đi chơi, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Sau đó liền nhắm hai mắt lại.

Đậu Đỏ bùn nhảy từ trên đầu gối Lục Tỷ xuống, xinh đẹp vươn người một cái, bước đi uyển chuyển.

Tháng tư là tháng mệt mỏi của mùa xuân.

Thời kỳ hoa nở một nửa, hoa liễu bay bay, ánh mặt trời vừa phải, ấm áp như chăn đệm.

Lục Tỷ rất nhanh lại tiến vào giấc mơ.

Lâm Uyển Uyển lúc này xách một túi đầu đi ngang qua công viên, thấy Lục Tỷ ngủ, trên đùi một con mèo Bangladesh nằm sấp ngủ gật.

Một người một mèo ngủ say sưa.

Thú vị chính là, bên cạnh Lục Tỷ trống rỗng, trên chân, bảy, tám con mèo hoang không biết từ đâu đến đang ngủ.

Lục Tỷ cơ hồ phản xạ có điều kiện, lúc Lâm Uyển Uyển đi cách hắn 80 cm, chuẩn xác mở mắt ra.

Một đôi mắt sáng ngời, không hề vướng tạp chất, thận trọng nhìn người phía trước đi đến.

Lâm Uyển Uyển sửng sốt một chút, lập tức cười, nụ cười như gió xuân tháng tư, ôn hòa ấm áp: "Ngươi một chút cũng không thay đổi."

Lục Tỷ nhìn nàng, cũng không nói lời nào.

Hồng Đậu bùn từ trên đùi ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhạy bén đánh giá nữ nhân trước mắt.

Lâm Uyển Uyển mặc váy rộng, màu xám nhạt, hở cổ, đơn giản lại thích hợp với trang phục ở nhà.

Gió tháng tư thổi váy nàng bay bay, một đôi chân mảnh khảnh dưới váy hiện ra.

Lâm Uyển Uyển sắp 30 tuổi, nhưng nhìn như thiếu nữ 16, không trang điểm, gương mặt nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, cười lên có 2 răng nanh, cực kỳ giống ngôi sao Nhật Bản Ryoko Hirosue.Lâm Uyển Uyển đem tóc bị gió thổi loạn vén ra sau tai, nghiêng đầu hướng Lục Tỷ chào hỏi: "Đã lâu không gặp, ngươi có khi, không nhớ ta đi."

Lục Tỷ nhìn chằm chằm Lâm Uyển Uyển một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta nhận ra ngươi, Lâm Uyển Uyển."

Lâm Uyển Uyển nở nụ cười. Hai lúm đồng tiền tinh nghịch nổi trên gò má, có chút xấu hổ cúi đầu.

Trì Nhạc lúc học cấp 2 nhiều lần qua lại với nữ sinh, từng tới tới lui lui với nhiều khuôn mặt xinh đẹp, để lại cho Lục Tỷ ấn tượng sâu sắc, chính là Lâm Uyển Uyển. (tình địch của e a =)))))

"Ta có thể ngồi xuống chứ?" Lâm Uyển Uyển chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh Lục Tỷ.

Một con mèo từ trên ghế dài nhảy xuống.

Lục Tỷ đưa tay, ôm một con mèo khác đặt xuống.



Lâm Uyển Uyển đặt túi sang một bên, vuốt váy, hạ thấp người ngồi xuống.

Nàng cúi đầu nhìn con mèo giữa hai chân Lục Tỷ, đôi mắt cười đến híp lại.

"Cảnh hiếm thấy như này, chỉ có thể nhìn thấy trên cơ thể ngươi." Lâm Uyển Uyển cảm thán.

"Cảnh hiếm gì?" Lục Tỷ hỏi.

"Ngươi đặc biệt được động vật nhỏ hoan nghênh." Lâm Uyển Uyển nhìn về phía Lục Tỷ, "Bạn học Lục chim nhỏ, có biết mình vì thế mà được biết bao cô gái ái mộ không?"

"Tại sao?" Lục Tỷ ngán ngẩm cười cười, "Được ái mộ, không phải là Trì Nhạc sao?"

"Trì Nhạc chỉ để thích." Lâm Uyển Uyển sờ sờ con mèo Đại Hoàng giữa mình và Lục Tỷ, "Mà Lục Tỷ, chỉ dùng để yêu."

Lục Tỷ không nói gì, chỉ thấp mắt nhìn con mèo dưới chân.

Ánh nắng tháng tư khẽ vuốt lông tơ trên mặt hắn, miêu tả hình dáng bằng một màu vàng nhàn nhạt, yên tĩnh, lại tươi đẹp.

"Thích người kia, hoàn mỹ lại dũng cảm, khiến người ta động tâm không ngớt. Mà muốn yêu người kia, ôn nhu lại mẫn cảm, khiến người ta muốn bảo vệ. Ngươi biết không? Trong đám nữ sinh lúc đó, ngươi và Trì Nhạc có số phiếu ngang nhau nha!" Lâm Uyển Uyển hất cằm lên, nghiêng đầu trêu Lục Tỷ.

Lục Tỷ nở nụ cười: "Khen ta như vậy, phiếu bầu của ngươi còn không phải dành cho Trì Nhạc."

Lâm Uyển Uyển dẩu môi: "Nữ sinh mười mấy tuổi, đều thích nam sinh như vậy, nguy hiểm, lại khiến người khác cảm thấy hiếu kỳ, cho dù bị thương cũng muốn yêu. Nhưng cuối cùng, các nàng sẽ kết hôn với người khiến mình an lòng, đồng ý trọn một đời với một nam nhân bình thường a ......"

Hoa liễu bay tán loạn, nữ sinh xinh đẹp cùng nam sinh cao gầy ngồi trên ghế dài trong công viên. Lục Tỷ nhìn Lâm Uyển Uyển, nàng vẫn khả ái như vậy, sạch sẽ như vậy, tóc dài tung bay trong gió, dịu dàng đen láy.

Lục Tỷ đưa tay giúp nàng lấy hoa liễu trên tóc xuống, động tác ngón tay cẩn thận lại ôn nhu.

Người khác nhìn, bọn họ đại khái là giống như một đôi tình nhân bình thương, nhưng ai cũng không nghĩ đến, lúc đó hắn và nàng, có một câu chuyện cũ phức tạp, lại ly kỳ.

Lâm Uyển Uyển đem túi nhấc lên, đặt trên đầu gối mình, lấy ra một tấm card, sau đó hướng Lục Tỷ nháy mắt một cái: "A, xoay người."

Lục Tỷ nhấc nhấc lông mày.

" Xoay người mà!" Lâm Uyển Uyển cười, cầm bả vai Lục Tỷ xoay lại.

Lục Tỷ đưa lưng về phía Lâm Uyển Uyển, chỉ cảm thấy Lâm Uyển Uyển đem món đồ gì đó đặt ở trên lưng mình.

Lâm Uyển Uyển lấy bút, bắt đầu viết chữ trên lưng Lục Tỷ.

Nét chữ nước chảy mây trôi, cuối cùng vạch một cái kết đẹp đẽ.

Lâm Uyển Uyển đem tấm vải được viết xong nhét vào phong thư.

Trên phong thư, nét chữ thanh tú của nữ nhân, tự nhiên hào phóng viết hai chữ "Lục Tỷ"

Lục Tỷ nhận phong thư, ngây người nhìn chữ trên phong thư.

Hoàn cảnh quen thuộc như vậy, chỉ có điều nhớ lại lúc trước, buổi tối hôm đó bà nội Trì nhập viện. Trong phòng bệnh tối tăm, trong túi áo Trì Nhạc khoác lên người hắn, đã từng có phong thư viết tên hắn như vậy.

Đúng thế. Lâm Uyển Uyển chính là người đã lớn mật thông báo đêm giao thừa cùng Trì Nhạc ở KTV, cũng đưa cho hắn một bức thư tình của nữ sinh.

Mà Trì Nhạc, phỏng chừng bức thư tình này, chạy như bay đến bệnh viện, nắm thật chặt trong lồng ngực.

Lục Tỷ ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Uyển Uyển đứng ngược gió, ngón tay mảnh khảnh lần thứ hai vén tóc mai.

Có vật gì đó tỏa sáng ở ngón tay áp út của nàng.

Thanh âm vui tươi của Lâm Uyển Uyển bay bổng trong không khí tháng tư: "Ta sẽ kết hôn, lúc đó nhớ tới tham dự lễ cưới của ta!"

Tiểu cô nương tươi đẹp như vậy, hài tử thân hình nhỏ gầy như vậy, dần dần biến mất trong tầm nhìn.

Lục Tỷ mở phong thư viết tên mình ra, trong nháy mắt tất cả hồi ức ập đến.

Trong phong thư, là một tấm thiệp mời.

Mở phong thư, một dòng chữ thanh tú "Lục Tỷ tiên sinh và Trì Nhạc tiện sinh."

Phải hạnh phúc nha. Dưới góc phải thiệp mời, viết một dòng chữ nho nhỏ.

"Đứa ngốc." Lục Tỷ đem phong thư viết tên mình giơ lên trước mắt, "Không phải nói trong công việc quan trọng là cạnh tranh công bằng sao? Tại sao giữa đường đã từ bỏ rồi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau