Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow

Chương 75: Lục Nghiêu trở về

Trước Sau
Đoạn thời gian Lục Tỷ và Trì Nhạc bất hòa, đã xảy ra một chuyện.

Lục Nghiêu trở về.

Ngày đó lúc Lục Tỷ mở cửa ra, thấy một đôi giày nam cao cấp được thiết kế riêng, yên lặng đặt trước cửa.

Một loại cảm giác bức bách mãnh liệt trống rỗng truyền ra từ trong phòng.

Bóng người cao to của Lục Nghiêu, chặn hết ánh sáng trước mắt hắn.

Cuối học kỳ, ngày cuối cùng trước ngày nghỉ đông, Lục Tỷ đã vắng mặt ba ngày liên tục.

Trì Nhạc tâm trạng không yên ngồi trong phòng họp, ánh mắt sốt ruột nhìn về chỗ trống kia của Lục Tỷ.

Rốt cuộc nhịn cho tới lúc tan học.

Hắn ôm một chồng tài liệu học, đang do dự có mốn lấy cớ này để đến tìm hắn hay không.

Tờ giấy viết địa chỉ nhà Lục Tỷ, lúc này đang để trong túi hắn.

Lúc giáo viên chủ nhiệm đưa cho hắn địa chỉ, còn cười bọn hắn thân nhau như vậy, còn không biết đối phương ở đâu sao?

Hắn xưa nay không có đến nhà y.

Bởi vì y nói, không thích người khác quấy rối cuộc sống của y.

Vì thế lâu nay bọn họ hài hòa ở chung, trước sau bảo vệ quy định bất thành văn này.

Giáo viên chủ nhiệm an ủi vỗ vỗ vai hắn: "Không cần lo lắng, người nhà Lục Tỷ đã gọi điện thoại tới. kì nghỉ này nhà họ có việc, vì thế phải ra nước ngoài một chuyến."

Trì Nhạc chưa bao giờ nghe Lục Tỷ nhắc tới người nhà của y, hoàn cảnh gia đình y hắn cũng không biết gì cả, chỉ là không biết tại sao, hắn có chút hoảng hốt.

Một bàn tay đặt trên vai Trì Nhạc.

Lâm Uyển Uyển nhón chân, vỗ vai trái Trì Nhạc: "Hắc! Có thể mang ta tới nhà Lục Tỷ không? Ta cần ghi tên hắn vào tài liệu tổ lớp."

Lâm Uyển Uyển cười, cười đến thân thiện.

Chỗ ở của Lục Tỷ, là một tiểu khu kiểu cũ. Cây cối sum xuê, cỏ xanh um tùm.

Đó là lần đầu tiên Trì Nhạc đến nhà Lục Tỷ.

Hắn phát hiện mình rất hồi hộp.

Mỗi bước chân, đều cẩn thận từng li từng tí.

Ngược lại Lâm Uyển Uyển, đi theo bên cạnh, có vẻ tự nhiên.

Đùng. Đùng. Đùng. Lâm Uyển Uyển gõ gõ cửa nhà Lục Tỷ, Trì Nhạc yên lặng đứng một bên.

Một nữ nhân xinh đẹp mở cửa, áo ngủ rộng thùng thình cũng không che được dáng người của nàng, mới vừa tắm xong cuối sợi tóc còn chảy vài giọt nước.

Lâm Uyển Uyển lễ phép nói rõ ý đồ đến đây.

Nữ nhân nhếch nhếch khóe miệng: "Lục Tỷ không ở đây. Hắn xuất ngoại."

"Vậy cậu ấy ...... khi nào trở về?" Trì Nhạc chần chừ.

Trên đôi mắt nàng có một tia mệt mỏi quyến rũ, ngả ngớn mà liếc nhìn Trì Nhạc: "Hè này, cũng có khi sẽ không về."Trì Nhạc mím chặt môi, hai hàng lông mày nhíu chặt, không trả lời.

Y đi rồi, không nói chuyện, không có tin tức, thậm chí ngay cả tạm biệt đều cũng không nói với hắn một tiếng.

Lâm Uyển Uyển nhìn Trì Nhạc một chút, lại nhìn nữ nhân đối diện: "Là như này, ta và Lục Tỷ là bạn học, chũng là ủy viên học tập, ta chỗ này có một ít tài liệu trong lớp cần hắn điền, xin hỏi bọn ta có cách gì để liên lạc với hắn không?"

"Ta nghĩ hẳn là không. Ngươi có yêu cầu chuyện gì về Lục Tỷ, có thể trực tiếp giao cho giáo viên chủ nhiệm." Đôi môi mỏng của đối phương không có ý tốt cười.

Lâm Uyển Uyển còn muốn nói điều gì, Trì Nhạc cản trở nàng: "Ta biết rồi. Phiền ngươi nếu có thể, chuyển tới Lục Tỷ, Trì Nhạc đã tới, xin hắn lúc quay lại, liên lạc với ta."

Lục Tỷ đứng trước cửa sổ thủy tinh trong phòng mình, nhìn bóng người cao cao của Trì Nhạc một lúc, nữ sinh xinh đẹp đi theo phía sau hắn, chính là nữ sinh trên bãi tập lớn tiếng hướng hắn thông báo.

Lâm Uyển Uyển. Đại khái, là bạn gái mới của hắn.

Có cái gì đó rơi trên sàn nhà, một giọt, hai giọt, rơi rất nhiều .......

Lục Tỷ dùng tay trái đỡ lấy tay phải, nghiêng người dựa vào cửa sổ, nỗ lực đỡ lấy thân thể mệt mỏi của mình.



Hắn ho nhẹ hai tiếng, hai mắt dõi theo thân ảnh cao lớn của Trì Nhạc, cho tới lúc hắn đi càng ngày càng xa.

Lục Nghiêu ở phía sau hắn, có chút buồn bực tựa trên khung cửa phòng hắn, trong miệng ngậm thuốc lá, tóc hỗn loạn.

Con mắt diều hâu chăm chú nhìn Lục Tỷ.

"Hai người dưới lầu, là bạn học của ngươi?" Thanh âm tàn nhẫ đâm thẳng vào màng nhĩ Lục Tỷ.

Lục Tỷ đè nén cảm xúc trong lồng ngực, trước sau không hề động đậy.

Lục Nghiêu không phải người có tính nhẫn nại.

Giày da căng mịn đi đến đây, tàn thuốc đỏ ở giữa ngón tay lắc lắc, tay Lục Tỷ bị bắt lấy, ngón trỏ phải bị người dùng lực khiến cong lại không bình thường.

Lục Nghiêu có vẻ thần kinh chuyển động cái cổ: "Nghe nói, ngươi rất thích vẽ vời?"

Tàn thuốc dùng sức ấn lên làn da mềm mại, mười ngón tay, mùi khét cùng âm thanh vết bỏng trong nháy mắt rót đầy lỗ tai.

Tất cả ý thức đều phai mờ, chỉ còn lại đau đớn.

Rất đau.

Thế giới này yên lặng đến đáng sợ.

Răng Lục Tỷ cắn môi dưới, không phát sinh tiếng động nào, trên gáy một tầng mồ hôi hột, gân xanh nổi lên.

"Ta khuyên ngươi, tốt nhất nên hợp tác."

Nam nhân ngẩng cằm, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, động tác trong tay không có dừng lại.

Tàn thuốc đang cháy trên vết thương cố sức xoay tròn, cho đến lúc tắt.

Nam nhân đi đôi giày đắt tiền rốt cục rời đi.

Lâm Quả Quả mặc áo ngủ cùng dép lê đi vào.Lục Tỷ nằm trên sàn nhà.

Thân thể co quắp, bởi vì đau đớn mà co giật.

Trên hai cánh tay, vết thương nông sâu đan xen, vết thương cũ chưa kết vảy, vết thương mới đang chảy máu.

Mà vết bỏng trên ngón tay trỏ, như bị thắp nhang, đang tỏa ra mùi khét khó ngửi.

Hắn không còn bao nhiêu khí lực, thời gian dài không ăn uống, hơn nữa còn sốt nhẹ.

Ánh mắt hắn xuyên qua bức tường gạch phía Trì Nhạc vừa rời khỏi, đôi mắt vô thần, cuối cùng mệt mỏi khép lại.

Lúc hắn khó khăn vượt qua, từ đầu đến cuối, cũng chỉ còn lại một mình hắn.

Lâm Quả Quả lấy thuốc mỡ, ở chỗ vết bỏng của Lục Tỷ chà xát một vòng, lại giơ tay hắn lên, nhìn vết thương bị dao cứa chi chít tới sâu dấu vết mờ mờ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tay bị băng bó quấn lại, cũng được bôi thuốc. Băng gạc thôi ráp quấn trên vết thương, thuốc rất tốt.

"Sẽ không lưu lại sẹo. Chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn. Rât nhanh ngươi sẽ quen." Nàng nói.

Nàng hàng đêm ở trên người hắn thừa nhận vui thích đau đớn.

Lục Nghiêu thích nàng ở lúc cao trào dùng khói làm bỏng nàng.

Mùi da cháy khét, cùng khí tức hormone tùy ý hỗn độn vào nhau (mụ ngày thích bị ngược)

Ánh mắt của người đàn ông kia, như diều hâu, lại giống như rắn.

Khiến người ta không rét mà run.

Lục Tỷ co rúc trên sàn nhà, không hề trả lời, không nhúc nhích.

Hắn cảm thấy mình như một cục thịt nhão, hỗn hợp với bụi bặm dơ bẩn, bị người lặp đi lặp lại tạo ra vết thương, chảy mủ, không cách nào kết vảy, toản ra mùi hôi khiến người khác buồn nôn.

Trì Nhạc hầu như mỗi ngày đều tìm đến, ngẫu nhiên là một người, ngẫu nhiên cùng Lâm Uyển Uyển.

Lâm Uyển Uyển mỗi lần đều cho hắn chút tiện lợi, nhưng hắn không có khẩu vị gì.

Nàng cũng không nói gì nhiều, không nói ngươi ngu ngốc như vậy, có ích gì.

Đời này có rất nhiều việc sẽ không cần trách nhiệm.

Hết thảy phí công vùng vẫy, chẳng qua là bởi vì trong lòng phần chấp niệm kia quá sâu, biết rõ không có kết quả, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.



Hắn muốn gặp người quan trọng nhất.

Vì thế mỗi ngày đều đứng đây chờ.

Lục Tỷ nằm trên giường mình.

Gương mặt trắng bệch, không có chút máu.

Hô hấp yếu ớt cơ hồ muốn biến mất.

Đôi mắt Lục Tỷ nhắm lại, không còn sáng loáng, đâm vào lòng người đau đớn.

Lâm Quả Quả ngồi ở mép giường, bắt chéo chân, châm một điếu thuốc.

"Hắn rốt cuộc là con trai ngươi, ngươi vẫn xuống tay được." Thanh âm Lâm Quả Quả lạnh nhạt, hướng nam nhân phía sau nói.Giữa bọn họ không có tình yêu. Từ đầu đến cuối không vượt quá.

Chỉ là không khan, lặp lại, đau đớn, quan hệ tình dục.

Lục Nghiêu khinh bỉ nhìn Lâm Quả Quả một chút, thâm độc phun ra một câu: "Tự quản mình đi." Nói xong đi ra ngoài.

Lâm Quả Quả hai mắt vô thần, nhìn bên giường một chút.

"Yên tâm đi. Nó ngốc không lâu, chịu đựng được, là tốt rồi."

Người trên giường không động đậy, không biết là nghe thấy, hay là không."

Lâm Quả Quả đúng lên, đem rèm cửa trong phòng Lục Tỷ vén lên, một đôi mắt phượng câu người nhìn bóng người phía xa dưới lầu.

"Nam sinh kia, dường như ngày nào cũng đến, là bạn ngươi sao?"

Lục Tỷ hai mắt khép lại, lhoong mi không chút biến sắc run rẩy.

"Chờ chúng ta đi rồi, nhớ liên lạc với hắn phía dưới đi." Lâm Quả Quả nói xong, đem rèm cửa kéo lên, đi ra ngoài.

Một đôi mắt trong trẻo mở ra.

Đôi mắt không có bất kì tạp chất gì, giống như mảnh vụn của ngôi sao.

Lục Tỷ đem đầu hơi chuyển về hướng kia.

Trì Nhạc đang đứng nơi đó.

Trì Nhạc phía xa, phảng phất như tâm linh tương thông, ngẩng đầu, cũng nhìn về phía cửa sổ nhỏ kia, giữa lông mày kẽ nhíu.

"Làm sao vậy?" Lâm Uyển Uyển ngẩng đầu hỏi.

Đôi môi Trì Nhạc nhếch lên, không trả lời.

Lâm Quả Quả đem đồ ăn nhét vào tủ lạnh nhà Lục Tỷ.

Lục Tỷ đứng trước cửa, trên mặt lại có huyết sắc.

Lâm Quả Quả nhìn hắn, châm điếu thuốc, đưa tới, hỏi: "Hút không?"

Lục Tỷ nhìn làn khói kia, vết son môi nữ nhân ở phía trên, Lâm Quả Quả thích dùng màu son môi, còn thích mặc quần áo da bó sát người, luôn giống như thiếu nữ bất lương chưa trưởng thành.

Làn khói xuyên qua tế bào phổi, cảm giác đau đớn sốt ruột, Lục Tỷ không quen mấy thứ đó, đó là lần đầu tiên hắn hút thuốc.

Lâm Quả Quả đi rồi.

Để lại một tủ lạnh đồ ăn, còn có một hộp thuốc lá.

Cuối cùng Lục Nghiêu cũng không thể lay chuyển được Lục Tỷ.

Giống như Lâm Quả Quả nói vậy, trận phụ tử đối nghịch này, nhịn đến cuối cùng, là hắn thắng.

Lục Tỷ lần nữa kéo rèm cửa sổ ra.

Bóng người Trì Nhạc cũng không xuất hiện.

Hôm nay là giao thừa, hắn nên về nhà.

Bên trong KTV, Lâm Uyển Uyển đem một bức thư tình đưa cho Trì Nhạc.

Trong phòng, tất cả mọ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau