Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow
Chương 88: Ánh sáng đom đóm
Trì Nhạc mặc quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, lách mình đi vào cửa sau bệnh viện.
Đêm đã khuya, bệnh viện phi thường yên tĩnh.
Lúc này Hỉ Hỉ đang ngủ trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế salong, mệt nên ngủ thiếp đi.
Trì Nhạc chậm rãi đi tới bên giường Hỉ Hỉ, cúi người ngồi xổm bên giường bệnh cô bé.
Hô hấp Hỉ Hỉ vẫn có chút dồn dập.
Bàn tay to lớn của Trì Nhạc đặt lên khuôn mặt nho nhỏ của Hỉ Hỉ, ôn nhu vuốt tóc cô bé.
Lúc này trái tim hắn như bị ai níu lấy, từng chút từng chút nhào nặn, ánh mắt thâm thúy kia có chút ửng hồng.
Đó là hài tử mà hắn yêu quý nhất, hài tử chịu nhiều đắng cay như vậy, hắn luôn cho là, mình có thể cho cô bé một cuộc sống yên bình.
Nhưng lúc này, thân là một người cha, nhưng hắn ngay chả quang minh chính đại đến thăm nàng lại không thể làm được.
Nguyệt Nguyệt ngủ trên ghế sa lông trở mình, chăn che trên người rơi xuống đất.
Trì Nhạc đi tới bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nhặt chăn lên, đắp lên người Nguyệt Nguyệt.
Góc chăn được người nhẹ nhàng ém vào.
Trì Nhạc còn chưa kịp ngắm nhìn tiểu công chúa của hắn cẩn thận, trên giường bệnh Hỉ Hỉ nói mớ.
"Cha ...... Cha ....."
Từng tiếng gọi, trái tim của hắn gần như muốn vỡ vụn.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang bệnh viện.
Trì Nhạc do dự một chút, nhìn Hỉ Hỉ trên giường một chút, cuối cùng lách người lẻn ra ngoài.
Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng mờ nhạt ngoài hành lang hắt vào.
Một bóng người cao gầy, chậm rãi đi đến bên giường Hỉ Hỉ.
Bàn tay lạnh lẽo dán lên gò má nóng bừng của Hỉ Hỉ.
"Cha ..... cha ....." Hỉ Hỉ mở con mắt mơ hồ, nhìn về phía cửa sổ.
Ánh mắt người đi đến nhìn sang theo hướng Hỉ Hỉ.
Tấm vải trắng bay nhẹ nhàng, cửa sổ bị mở ra, ánh trăng chiếu vào.
Lục Tỷ trầm mặc, nhìn vào nơi đó rồi đi tới khép cửa sổ lại.
Trịnh Yến cũng tiến vào phòng bệnh.
"Hỉ Hỉ làm sao vậy?"
"Cha .... cha ....." Hỉ Hỉ chỉ vào cửa sổ bị mở ra.
"Ba ba đã tới?" Trịnh Yến có chút giật mình.
Bên ngoài tầng tầng phòng bị, điện thoại của mình bị các phóng viên gọi tới nhiều đến mức đã tắt máy, Trì Nhạc tìm tới chỗ này thế nào?
Lục Tỷ không nói, chỉ là đi tới bên cửa sổ, đem cửa sổ bi mở ra khép lại một chút.
Dưới ánh đèn đường, bóng người quen thuộc kia, vành mũ bị đè thấp xuống, bóng người yên lặng đi trên con đường nhỏ.Một vài dấu chân người trong hẻm nhỏ, hắn như một con sói cô độc lại thất bại.
Nếu như tầm mắt có thể biến thành tia lưu luyến, ta cũng không thể, làm sao để có thể khiến thời gian dừng lại đây?
"Có phải Hỉ Hỉ muốn ba ba?" Trịnh Yến sờ sờ đầu Hỉ Hỉ, có chút lo lắng có phải cô bé bị sốt cao mà xuất hiện ảo giác.
Nguyệt Nguyệt cũng tỉnh lại, nàng cao hứng la to: "Ba ba đã tới thật sao?"
"Xuỵt!" Trịnh Yến vội vàng làm tư thế ngậm miệng, "Lời của ta lúc đi ra ngoài còn nhớ không?"
"Có nhớ." Nguyệt Nguyệt lập tức nhỏ giọng, buồn bã ỉu xìu nói, "Nhìn thấy ba ba, không thể gọi là ba ba, phải gọi là thúc thúc."
Trịnh Yến có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Nguyệt Nguyệt.
Nữ hài tử thông minh mà nhạy cảm, đều khiến người khác đau lòng.
Lục Tỷ đi tới bên giường Hỉ Hỉ, đưa tay giúp cô bé ém chăn cho tốt.
Hỉ Hỉ giống như mèo con ngoan ngoãn, gò má sượt qua tay Lục Tỷ.
"Đứa nhỏ này, thật là có duyên với ngươi." Trịnh Yến ở một bên nói.
Lục Tỷ nhìn Hỉ Hỉ, ánh mắt hai người nhìn nhau, con ngươi giống nhau sáng như ngọc lưu ly.
Giống nhau nói ít mà tính cách lại yên lặng.
Hỉ Hỉ, giống như mình lúc còn nhỏ.
Một đứa trẻ không khóc, không đòi uống sữa.
Trì Nhạc lấy chìa khóa trong túi, mở cửa chính, đi vào trong phòng mình.
Ngăn kéo bàn được mở ra, hộ chiếu được đặt bên trong.
Trì Nhạc lấy hộ chiếu, thu dọn hành lý đơn giản, cuối cùng nhìn xung quanh căn phòng của mình.
Bức tranh Lục Tỷ vẽ treo ở đầu giường.
Vết màu nước khô, theo từng năm từng năm.
Ánh mắt Trì Nhạc chìm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có người gõ cửa.
Trì bà nội mặt một bộ đồ thể thao, trên vai là một cái lưới lớn, đứng ở cửa phòng Trì Nhạc, hướng hắn nháy mắt ra hiệu.
"Theo ta đến một nơi.
Lục Tỷ cầm tay Nguyệt Nguyệt đi trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện.
Nguyệt Nguyệt cúi đầu xuống, sự kiêu ngạo ngày xưa cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn bị chôn vùi trong bóng tối.
Lục Tỷ không nói nhiều, bước chân rất chậm, có ý thức chú ý đến nhịp chân của tiểu cô nương này.
Nắm đôi tay này của Nguyệt Nguyệt, không tính là ấm áp, thế nhưng, cũng làm người ta cảm thấy an lòng.
Hai bên hành lang bóng cây trùng trùng điệp điệp, gió đêm bên ngoài gào thét, giống như lúc nào cũng có thể có vật đáng sợ lao ra phía bọn họ đánh tới.
Lại giống như âm thanh cao vút của các thúc thúc a di khi cầm micro. (Có ai đã từng nghe người cao tuổi hát karaoke chưa =)))))Nguyệt Nguyệt khịt khịt mũi, đến công viên Lục gia, cô bé cảm thấy bất an.
Nhưng Hỉ Hỉ bị bệnh, không còn cách nào, vì thế chỉ có thể theo Hồ Văn Hạo thúc thúc đến đây.
Nàng rất nhớ ba ba.
Không, không được. Hiệu trưởng Trịnh nói rồi, không thể gọi là ba ba, bây giờ, phải gọi là thúc thúc.
Nguyệt Nguyệt mếu máo, mũi không nhịn được đau xót.
Tiếng nghẹn ngào thật nhỏ.
Như âm thanh của một chú mèo nhỏ thiếu tháng vọng lại.
Bồng bềnh trong gió đem, khiến người ta thương yêu mà tiếc nuối.
Bước chân Lục Tỷ dừng lại.
Nước mắt Nguyệt Nguyệt không thể khống chế mà rơi xuống.
Lục Tỷ xoay người, ngồi xổm xuống, đưa tay thay nữ hài lau nước mắt nơi khóe mắt, như một kỵ sĩ ôn nhu lại săn sóc.
"Tiểu công chúa, làm sao vậy?" Thanh âm nam nhân nhàn nhạt dễ nghe.
"Ba ba có phải muốn rời bỏ chúng ta không?" Nguyệt Nguyệt khóc thút thít rốt cuộc cất tiếng hỏi.
Nữ hài ở tuổi này, là mẫn cảm nhất, cô bé lại từng bị vứt bỏ ở tuổi này nữa.
Lục Tỷ ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nguyệt, giúp nàng vén tóc lộn xộn về phía sau tai.
"Sẽ không đâu. Trên thế giới này, các con đối với ba ba là bảo bối quan trọng nhất, hắn từ bỏ tất cả, cũng sẽ không từ bỏ các con."
Lục Tỷ nói phi thường chắc chắn.
Chí ít, giữa mình và các con, Trì Nhạc sẽ không chút do dự mà lựa chọn vế sau.
Hắn nhớ tới câu kia của Trì Nhạc nói 'tớ rất thất vọng', nhớ tới Trì Nhạc biến mất trong màn đêm.
Hắn rất lập dị, lần lượt thăm dò giới hạn của hắn, lúc hắn ở cùng người thân, khi hắn ở cùng Trần Đấu, lúc hắn ở cùng bọn nhỏ, hắn lần lượt muốn biết đáp án của Trì Nhạc. đến khi hắn có đáp án mới thôi.
Hắn luôn nghi ngờ mình một giây sau sẽ bị từ bỏ, nếu nói về quan hệ, chẳng qua là vấn đề thời gian dài ngắn.
Cậu đã từng nói tớ rất quan trọng. So với người nhà của cậu thì sao? So với Trần Đấu thì sao? So với các con của cậu thì sao?
Tớ không có cách nào trở thành người quan trọng nhất của người khác, vì thế, tớ cũng không thể đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất được.
Như vậy quá nguy hiểm.
Tứ biết những chuyện này không hề có ý nghĩa, ích kỉ, lại tàn nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn suy nghĩ như vậy.
Tớ thiếu mất một lý do, dù như thế nào cũng không thể bỏ qua được lý do này.
Nhưng tớ lại kiêu ngạo, vì thế, trước đây bị vứt bỏ, tớ đã muốn đem cậu bỏ đi.
Buồn cười cỡ nào chứ, trái tim vừa yếu đuối lại vừa tự ti a.
Đôi mắt to tròn của Nguyệt Nguyệt dường như chứa đựng rất nhiều nước mắt, dáng vẻ lúc cô bé khóc quả thực khiến người ta đau lòng."Tại sao không thể gọi là ba ba, có phải, Nguyệt Nguyệt gọi sẽ khiến ba ba cảm thấy mất thể diện?"
Lục Tỷ ôm Nguyệt Nguyệt vào trong lồng ngực.
Nguyệt Nguyệt sợ bị vứt bỏ, giống như mình cũng sợ bị vứt bỏ.
Hắn dùng tay vuốt ve tóc mềm mại sau gáy nữ hài, thanh âm vẫn bình tĩnh như trước.
"Con mãi mãi là niềm tự hào của chúng ta."
Câu nói này, không biết là nói cho Nguyệt Nguyệt, hay là nói cho chính mình nghe.
Phía Tây công viên, hai bà cháu mặc đồ thể thao đang ngồi trên ghế gỗ ngắm trăng.
Trì Nhạc choáng lợi hại , đột bị Trì bà nội đá một cước.
"Tiểu tử thối, gọi ngươi đi theo ta một lúc, đứng ở đó giống như quân nhân đào ngũ vậy hả?"
Trì Nhạc xoay người lại, có chút á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không giống dáng vẻ thông minh thường ngày.
"Đêm hôm khuya khoắt chạy về nhà lấy hộ chiếu, có phải ngươi ở ngoài nợ tiền người ta rồi chuẩn bị chạy trốn không?" Trì bà nội liếc chéo cháu trai ruột của mình.
Trì Nhạc bất đắc dĩ thở dài: "Bà nội ...."
"Gọi ta là Trần tiểu thư!" Trì bà nội hai tay ôm ngực, trước sau như một hung hăng.
Trịnh Yến ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng bệnh.
Bệnh viện ban đêm, im lặng không một tiếng động.
Lối rẽ truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lục Tỷ cầm một túi nilon, ngồi cạnh Trịnh Yến.
Một lon sữa bò ấm được đưa tới.
" Nguyệt Nguyệt đã ngủ chưa?" Trịnh Yến cầm lon sữa.
Lục Tỷ gật gật đầu.
Trịnh Yến như trút được gánh nặng thở dài một hơi, lại có chút ân hận nói: "Khiến mọi người thêm phiền toái đi. Trì Nhạc bận rộn như vậy .... Chuyện Hỉ Hỉ bị bệnh, hy vọng mọi người không nên nói cho Trì Nhạc biết. Ta sợ lấy tính cách của hắn, sẽ giống như trẻ con, làm ra những hành động không có lý trí .... Đứa nhỏ này .... Thật ngốc khiến người ta đau lòng."
Lục Tỷ bóc một chiếc sandwich đưa cho Trịnh Yến, nhẹ giọng đáp một câu: "Được."
" Chuyện này thật sự đều tại ta, trách ta làm việc thiếu cân nhắc. Nếu ta không chủ động liên hệ phóng viên, cũng sẽ không khiến sự tình lớn như vậy, ta cho rằng, đem chân tướng nói ra, có thể giúp Trì Nhạc giải oan, nào có biết những người kia, bọn họ căn bản không quan tâm đến sự thật ... Nếu không lúc Trần Đấu tới, ta thật không biết phải làm thế nào." Trịnh Yến tự trách, xoay chiếc sandwich trong tay, không muốn ăn.
Lục Tỷ ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Yến: "Trần Đấu ..... về sau mới tới?"
Trịnh Yến gật đầu: "Lúc đó thật sự rất gấp, không biết liên hệ với ai, chỉ biết Trì Nhạc đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, tâm trạng nóng lòng cầm điện thoại, liền lật tới số điện thoại của Trần Đấu ....."
Lục Tỷ cảm thấy lồng ngực như bị vật gì đó đè nặng.
Thật ra, Trần Đấu không phải vì Trì Nhạc mà bày ra chuyện tẩy trắng thanh danh này.
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ xông ra trận, chịu mọi hiểu lầm, một mình đi cứu hỏa.
Trì Nhạc một cước đạp hòn đất bên bờ sông, ánh mắt cảnh giác nhìn tia sáng trong bụi cỏ.
Trì bà nội ở một bên sốt ruột hệt như thiếu nữ: "Như thế nào như thế nào! Thấy gì không?"
Trì Nhạc hướng Trì bà nội làm động tác im lặng, lặng lẽ mai phục.
Dùng! Chiếc lưới tàn nhẫn hạ xuống chính xác.
"Bắt được rồi! Bắt được rồi!" Trì bà nội reo hò.
Hai bà cháu cùng ngồi xổm xuống, chụm đầu lại.
"Đã nói khẳng định sẽ có mà." Trì Nhạc vừa nói, vừa cẩn thận thu lưới.
"Thật sự là có!" Trì bà nội vỗ vai cháu trai mình, sức lực lớn, đập Trì Nhạc lảo đảo, chụp con đom đóm gọn trong tay.
Trì Nhạc đem đom đóm bỏ vào trong lọ thủy tinh, đưa cho Trì bà nội.
Trì bà nội cầm lọ đom đóm nhìn, khỏi nói cũng biết cao hứng đến mức nào.
"Đúng rồi, có phải máy bay sắp bay rồi không?" Trì bà nội liếc một cái.
Trì Nhạc nhìn đồng hồ đeo tay: "Cháu phải đi thật rồi."
"Cút đi." Trì bà nội phất tay một cái, "Nhớ, đi sớm về sớm."
Trì Nhạc cười, gật gật đầu.
Phía Đông dần dần hiện ra ánh sáng.
Nam nhân kéo vali, xếp hàng đăng kí.
Loa thông báo trong sân bay báo chuyến bay từ Hàng Châu đến Bắc Kinh sắp cất cánh.
Lục Tỷ dùng chìa khóa mở cửa nhà.
Bên trong yên tĩnh.
Không có ai cả.
Hắn đặt chìa khóa lên tủ giày, đi vào phòng của mình và Trì Nhạc.
Rèm cửa bị kéo ra.
Buổi sáng ở Hàng Châu mịt mờ trong sương mù.
Lục Tỷ ngẩng đầu, một chiếc máy bay ầm ầm bay qua.
Đêm đã khuya, bệnh viện phi thường yên tĩnh.
Lúc này Hỉ Hỉ đang ngủ trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế salong, mệt nên ngủ thiếp đi.
Trì Nhạc chậm rãi đi tới bên giường Hỉ Hỉ, cúi người ngồi xổm bên giường bệnh cô bé.
Hô hấp Hỉ Hỉ vẫn có chút dồn dập.
Bàn tay to lớn của Trì Nhạc đặt lên khuôn mặt nho nhỏ của Hỉ Hỉ, ôn nhu vuốt tóc cô bé.
Lúc này trái tim hắn như bị ai níu lấy, từng chút từng chút nhào nặn, ánh mắt thâm thúy kia có chút ửng hồng.
Đó là hài tử mà hắn yêu quý nhất, hài tử chịu nhiều đắng cay như vậy, hắn luôn cho là, mình có thể cho cô bé một cuộc sống yên bình.
Nhưng lúc này, thân là một người cha, nhưng hắn ngay chả quang minh chính đại đến thăm nàng lại không thể làm được.
Nguyệt Nguyệt ngủ trên ghế sa lông trở mình, chăn che trên người rơi xuống đất.
Trì Nhạc đi tới bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nhặt chăn lên, đắp lên người Nguyệt Nguyệt.
Góc chăn được người nhẹ nhàng ém vào.
Trì Nhạc còn chưa kịp ngắm nhìn tiểu công chúa của hắn cẩn thận, trên giường bệnh Hỉ Hỉ nói mớ.
"Cha ...... Cha ....."
Từng tiếng gọi, trái tim của hắn gần như muốn vỡ vụn.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang bệnh viện.
Trì Nhạc do dự một chút, nhìn Hỉ Hỉ trên giường một chút, cuối cùng lách người lẻn ra ngoài.
Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng mờ nhạt ngoài hành lang hắt vào.
Một bóng người cao gầy, chậm rãi đi đến bên giường Hỉ Hỉ.
Bàn tay lạnh lẽo dán lên gò má nóng bừng của Hỉ Hỉ.
"Cha ..... cha ....." Hỉ Hỉ mở con mắt mơ hồ, nhìn về phía cửa sổ.
Ánh mắt người đi đến nhìn sang theo hướng Hỉ Hỉ.
Tấm vải trắng bay nhẹ nhàng, cửa sổ bị mở ra, ánh trăng chiếu vào.
Lục Tỷ trầm mặc, nhìn vào nơi đó rồi đi tới khép cửa sổ lại.
Trịnh Yến cũng tiến vào phòng bệnh.
"Hỉ Hỉ làm sao vậy?"
"Cha .... cha ....." Hỉ Hỉ chỉ vào cửa sổ bị mở ra.
"Ba ba đã tới?" Trịnh Yến có chút giật mình.
Bên ngoài tầng tầng phòng bị, điện thoại của mình bị các phóng viên gọi tới nhiều đến mức đã tắt máy, Trì Nhạc tìm tới chỗ này thế nào?
Lục Tỷ không nói, chỉ là đi tới bên cửa sổ, đem cửa sổ bi mở ra khép lại một chút.
Dưới ánh đèn đường, bóng người quen thuộc kia, vành mũ bị đè thấp xuống, bóng người yên lặng đi trên con đường nhỏ.Một vài dấu chân người trong hẻm nhỏ, hắn như một con sói cô độc lại thất bại.
Nếu như tầm mắt có thể biến thành tia lưu luyến, ta cũng không thể, làm sao để có thể khiến thời gian dừng lại đây?
"Có phải Hỉ Hỉ muốn ba ba?" Trịnh Yến sờ sờ đầu Hỉ Hỉ, có chút lo lắng có phải cô bé bị sốt cao mà xuất hiện ảo giác.
Nguyệt Nguyệt cũng tỉnh lại, nàng cao hứng la to: "Ba ba đã tới thật sao?"
"Xuỵt!" Trịnh Yến vội vàng làm tư thế ngậm miệng, "Lời của ta lúc đi ra ngoài còn nhớ không?"
"Có nhớ." Nguyệt Nguyệt lập tức nhỏ giọng, buồn bã ỉu xìu nói, "Nhìn thấy ba ba, không thể gọi là ba ba, phải gọi là thúc thúc."
Trịnh Yến có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Nguyệt Nguyệt.
Nữ hài tử thông minh mà nhạy cảm, đều khiến người khác đau lòng.
Lục Tỷ đi tới bên giường Hỉ Hỉ, đưa tay giúp cô bé ém chăn cho tốt.
Hỉ Hỉ giống như mèo con ngoan ngoãn, gò má sượt qua tay Lục Tỷ.
"Đứa nhỏ này, thật là có duyên với ngươi." Trịnh Yến ở một bên nói.
Lục Tỷ nhìn Hỉ Hỉ, ánh mắt hai người nhìn nhau, con ngươi giống nhau sáng như ngọc lưu ly.
Giống nhau nói ít mà tính cách lại yên lặng.
Hỉ Hỉ, giống như mình lúc còn nhỏ.
Một đứa trẻ không khóc, không đòi uống sữa.
Trì Nhạc lấy chìa khóa trong túi, mở cửa chính, đi vào trong phòng mình.
Ngăn kéo bàn được mở ra, hộ chiếu được đặt bên trong.
Trì Nhạc lấy hộ chiếu, thu dọn hành lý đơn giản, cuối cùng nhìn xung quanh căn phòng của mình.
Bức tranh Lục Tỷ vẽ treo ở đầu giường.
Vết màu nước khô, theo từng năm từng năm.
Ánh mắt Trì Nhạc chìm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có người gõ cửa.
Trì bà nội mặt một bộ đồ thể thao, trên vai là một cái lưới lớn, đứng ở cửa phòng Trì Nhạc, hướng hắn nháy mắt ra hiệu.
"Theo ta đến một nơi.
Lục Tỷ cầm tay Nguyệt Nguyệt đi trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện.
Nguyệt Nguyệt cúi đầu xuống, sự kiêu ngạo ngày xưa cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn bị chôn vùi trong bóng tối.
Lục Tỷ không nói nhiều, bước chân rất chậm, có ý thức chú ý đến nhịp chân của tiểu cô nương này.
Nắm đôi tay này của Nguyệt Nguyệt, không tính là ấm áp, thế nhưng, cũng làm người ta cảm thấy an lòng.
Hai bên hành lang bóng cây trùng trùng điệp điệp, gió đêm bên ngoài gào thét, giống như lúc nào cũng có thể có vật đáng sợ lao ra phía bọn họ đánh tới.
Lại giống như âm thanh cao vút của các thúc thúc a di khi cầm micro. (Có ai đã từng nghe người cao tuổi hát karaoke chưa =)))))Nguyệt Nguyệt khịt khịt mũi, đến công viên Lục gia, cô bé cảm thấy bất an.
Nhưng Hỉ Hỉ bị bệnh, không còn cách nào, vì thế chỉ có thể theo Hồ Văn Hạo thúc thúc đến đây.
Nàng rất nhớ ba ba.
Không, không được. Hiệu trưởng Trịnh nói rồi, không thể gọi là ba ba, bây giờ, phải gọi là thúc thúc.
Nguyệt Nguyệt mếu máo, mũi không nhịn được đau xót.
Tiếng nghẹn ngào thật nhỏ.
Như âm thanh của một chú mèo nhỏ thiếu tháng vọng lại.
Bồng bềnh trong gió đem, khiến người ta thương yêu mà tiếc nuối.
Bước chân Lục Tỷ dừng lại.
Nước mắt Nguyệt Nguyệt không thể khống chế mà rơi xuống.
Lục Tỷ xoay người, ngồi xổm xuống, đưa tay thay nữ hài lau nước mắt nơi khóe mắt, như một kỵ sĩ ôn nhu lại săn sóc.
"Tiểu công chúa, làm sao vậy?" Thanh âm nam nhân nhàn nhạt dễ nghe.
"Ba ba có phải muốn rời bỏ chúng ta không?" Nguyệt Nguyệt khóc thút thít rốt cuộc cất tiếng hỏi.
Nữ hài ở tuổi này, là mẫn cảm nhất, cô bé lại từng bị vứt bỏ ở tuổi này nữa.
Lục Tỷ ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nguyệt, giúp nàng vén tóc lộn xộn về phía sau tai.
"Sẽ không đâu. Trên thế giới này, các con đối với ba ba là bảo bối quan trọng nhất, hắn từ bỏ tất cả, cũng sẽ không từ bỏ các con."
Lục Tỷ nói phi thường chắc chắn.
Chí ít, giữa mình và các con, Trì Nhạc sẽ không chút do dự mà lựa chọn vế sau.
Hắn nhớ tới câu kia của Trì Nhạc nói 'tớ rất thất vọng', nhớ tới Trì Nhạc biến mất trong màn đêm.
Hắn rất lập dị, lần lượt thăm dò giới hạn của hắn, lúc hắn ở cùng người thân, khi hắn ở cùng Trần Đấu, lúc hắn ở cùng bọn nhỏ, hắn lần lượt muốn biết đáp án của Trì Nhạc. đến khi hắn có đáp án mới thôi.
Hắn luôn nghi ngờ mình một giây sau sẽ bị từ bỏ, nếu nói về quan hệ, chẳng qua là vấn đề thời gian dài ngắn.
Cậu đã từng nói tớ rất quan trọng. So với người nhà của cậu thì sao? So với Trần Đấu thì sao? So với các con của cậu thì sao?
Tớ không có cách nào trở thành người quan trọng nhất của người khác, vì thế, tớ cũng không thể đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất được.
Như vậy quá nguy hiểm.
Tứ biết những chuyện này không hề có ý nghĩa, ích kỉ, lại tàn nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn suy nghĩ như vậy.
Tớ thiếu mất một lý do, dù như thế nào cũng không thể bỏ qua được lý do này.
Nhưng tớ lại kiêu ngạo, vì thế, trước đây bị vứt bỏ, tớ đã muốn đem cậu bỏ đi.
Buồn cười cỡ nào chứ, trái tim vừa yếu đuối lại vừa tự ti a.
Đôi mắt to tròn của Nguyệt Nguyệt dường như chứa đựng rất nhiều nước mắt, dáng vẻ lúc cô bé khóc quả thực khiến người ta đau lòng."Tại sao không thể gọi là ba ba, có phải, Nguyệt Nguyệt gọi sẽ khiến ba ba cảm thấy mất thể diện?"
Lục Tỷ ôm Nguyệt Nguyệt vào trong lồng ngực.
Nguyệt Nguyệt sợ bị vứt bỏ, giống như mình cũng sợ bị vứt bỏ.
Hắn dùng tay vuốt ve tóc mềm mại sau gáy nữ hài, thanh âm vẫn bình tĩnh như trước.
"Con mãi mãi là niềm tự hào của chúng ta."
Câu nói này, không biết là nói cho Nguyệt Nguyệt, hay là nói cho chính mình nghe.
Phía Tây công viên, hai bà cháu mặc đồ thể thao đang ngồi trên ghế gỗ ngắm trăng.
Trì Nhạc choáng lợi hại , đột bị Trì bà nội đá một cước.
"Tiểu tử thối, gọi ngươi đi theo ta một lúc, đứng ở đó giống như quân nhân đào ngũ vậy hả?"
Trì Nhạc xoay người lại, có chút á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không giống dáng vẻ thông minh thường ngày.
"Đêm hôm khuya khoắt chạy về nhà lấy hộ chiếu, có phải ngươi ở ngoài nợ tiền người ta rồi chuẩn bị chạy trốn không?" Trì bà nội liếc chéo cháu trai ruột của mình.
Trì Nhạc bất đắc dĩ thở dài: "Bà nội ...."
"Gọi ta là Trần tiểu thư!" Trì bà nội hai tay ôm ngực, trước sau như một hung hăng.
Trịnh Yến ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng bệnh.
Bệnh viện ban đêm, im lặng không một tiếng động.
Lối rẽ truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lục Tỷ cầm một túi nilon, ngồi cạnh Trịnh Yến.
Một lon sữa bò ấm được đưa tới.
" Nguyệt Nguyệt đã ngủ chưa?" Trịnh Yến cầm lon sữa.
Lục Tỷ gật gật đầu.
Trịnh Yến như trút được gánh nặng thở dài một hơi, lại có chút ân hận nói: "Khiến mọi người thêm phiền toái đi. Trì Nhạc bận rộn như vậy .... Chuyện Hỉ Hỉ bị bệnh, hy vọng mọi người không nên nói cho Trì Nhạc biết. Ta sợ lấy tính cách của hắn, sẽ giống như trẻ con, làm ra những hành động không có lý trí .... Đứa nhỏ này .... Thật ngốc khiến người ta đau lòng."
Lục Tỷ bóc một chiếc sandwich đưa cho Trịnh Yến, nhẹ giọng đáp một câu: "Được."
" Chuyện này thật sự đều tại ta, trách ta làm việc thiếu cân nhắc. Nếu ta không chủ động liên hệ phóng viên, cũng sẽ không khiến sự tình lớn như vậy, ta cho rằng, đem chân tướng nói ra, có thể giúp Trì Nhạc giải oan, nào có biết những người kia, bọn họ căn bản không quan tâm đến sự thật ... Nếu không lúc Trần Đấu tới, ta thật không biết phải làm thế nào." Trịnh Yến tự trách, xoay chiếc sandwich trong tay, không muốn ăn.
Lục Tỷ ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Yến: "Trần Đấu ..... về sau mới tới?"
Trịnh Yến gật đầu: "Lúc đó thật sự rất gấp, không biết liên hệ với ai, chỉ biết Trì Nhạc đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, tâm trạng nóng lòng cầm điện thoại, liền lật tới số điện thoại của Trần Đấu ....."
Lục Tỷ cảm thấy lồng ngực như bị vật gì đó đè nặng.
Thật ra, Trần Đấu không phải vì Trì Nhạc mà bày ra chuyện tẩy trắng thanh danh này.
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ xông ra trận, chịu mọi hiểu lầm, một mình đi cứu hỏa.
Trì Nhạc một cước đạp hòn đất bên bờ sông, ánh mắt cảnh giác nhìn tia sáng trong bụi cỏ.
Trì bà nội ở một bên sốt ruột hệt như thiếu nữ: "Như thế nào như thế nào! Thấy gì không?"
Trì Nhạc hướng Trì bà nội làm động tác im lặng, lặng lẽ mai phục.
Dùng! Chiếc lưới tàn nhẫn hạ xuống chính xác.
"Bắt được rồi! Bắt được rồi!" Trì bà nội reo hò.
Hai bà cháu cùng ngồi xổm xuống, chụm đầu lại.
"Đã nói khẳng định sẽ có mà." Trì Nhạc vừa nói, vừa cẩn thận thu lưới.
"Thật sự là có!" Trì bà nội vỗ vai cháu trai mình, sức lực lớn, đập Trì Nhạc lảo đảo, chụp con đom đóm gọn trong tay.
Trì Nhạc đem đom đóm bỏ vào trong lọ thủy tinh, đưa cho Trì bà nội.
Trì bà nội cầm lọ đom đóm nhìn, khỏi nói cũng biết cao hứng đến mức nào.
"Đúng rồi, có phải máy bay sắp bay rồi không?" Trì bà nội liếc một cái.
Trì Nhạc nhìn đồng hồ đeo tay: "Cháu phải đi thật rồi."
"Cút đi." Trì bà nội phất tay một cái, "Nhớ, đi sớm về sớm."
Trì Nhạc cười, gật gật đầu.
Phía Đông dần dần hiện ra ánh sáng.
Nam nhân kéo vali, xếp hàng đăng kí.
Loa thông báo trong sân bay báo chuyến bay từ Hàng Châu đến Bắc Kinh sắp cất cánh.
Lục Tỷ dùng chìa khóa mở cửa nhà.
Bên trong yên tĩnh.
Không có ai cả.
Hắn đặt chìa khóa lên tủ giày, đi vào phòng của mình và Trì Nhạc.
Rèm cửa bị kéo ra.
Buổi sáng ở Hàng Châu mịt mờ trong sương mù.
Lục Tỷ ngẩng đầu, một chiếc máy bay ầm ầm bay qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất