Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu – Fly In Shallow

Chương 97: Show must go on

Trước Sau
Trên sân khấu T, ran ran tiếng vỗ tay, giống như sóng biển từng đợt sóng liên tiếp, thật lâu không thể lắng lại.

Đồ lót này hoàn toàn mới mẻ, đủ kích động từng giác quan mỗi khán giả.

Chưa bao giờ kết thúc một buổi biểu diễn, âm thanh lại bùng nổ như vậy.

Lúc này, Trì Nhạc đang đứng ở trên đài điều khiển, nhìn Hồ Văn Hạo trước mặt, đối với âm thanh đốc thúc của trợ lý cùng tiếng hoan hô phía dưới mắt điếc tai ngơ: "Bắt đầu từ lúc nào?" Trì Nhạc hỏi.

"Từ lúc chúng ta học năm nhất cấp ba, rất nhiều chuyện cũng đã định trước." Hồ Văn Hạo đáp.

"Giúp "Trực cảm lực" của Lục Tỷ là giả, giúp ta làm CRAVE là giả, như vậy, Trần Đấu đây?" Trì Nhạc lại hỏi, "Đối với Trần Đấu, ngươi cũng là đồ giả, tác phẩm rởm?"

Hồ Văn Hạo không nói lời nào.

Trên khán đài VIP sân khấu T, Chiara cố gắng những lời ác độc trong giới thời trang, mẹ đỡ đầu của FUN từ từ đứng lên.

"Ngươi muốn đi? Nhà thiết kế thời trang không có hứng thú ở đây." Chiara cẩn thân lôi kéo vạt áo FUN.

Ở trước mặt FUN, bậc thầy giới truyền thông này, nữ nhân kiêu ngạo, cũng chỉ như một đứa bé.

"Chiara." FUN không hề quay đầu lại, có chút thất vọng nói: "Con cho rằng, mẹ tới tìm con là để xem biểu diễn thời trang, mà không phải xem một trận khôi hài như này."

Chiara có chút lúng túng.

Địa vị của FUN trong giới thời trang có thể nói một tay che trời.

Vị này từ trước tới nay nói chuyện ác độc không nể mặt mũi, cùng với thưởng thức thẩm mỹ hàng đầu, lần này Chiara đã vận dụng không biết bao sức mạnh, mới mời nàng đến vì Trần Đấu đã chờ bọn họ.

"Nhưng, buổi biểu diễn này rất mới mẻ, ngươi xem khán giả đều rất thích nó." Chiara còn đang nỗ lực cứu vãn.

"Cái gì làm sao?" Ngữ điệu FUN phi thường nghiêm khắc, "Người Thái Lan còn có chút kích thích. Nhưng hôm nay, cái bãi này vẻ ngoài còn lấy title là biểu diễn thời trang!"

Chiara kéo vạt áo FUN, tay còn chưa muốn buông ra, nhưng lúc này nàng á khẩu không trả lời được.

"Ta đã từng nghi ngờ ngươi." Trên đài điều khiển, Trì Nhạc nhìn thẳng vào mắt Hồ Văn Hạo.

"Ngươi xưa nay chưa từng tin tưởng ta đi." Hồ Văn Hạo cười gằn.

"Thế nhưng ta tin tưởng tình cảm ngươi đối với Trần Đấu." Ngữ điệu Trì Nhạc phi thường bình tĩnh.

"Ha!" Hồ Văn Hạo cười lớn: "Ngươi tin tưởng? Ngay cả bản thân ta cũng không thể tin được."

Trên khán phòng, Chiara vắt óc còn muốn nói gì nữa, FUN đã triệt để mất bình tĩnh.

Náo động ầm ĩ như vậy, không còn lời lẽ tốt đẹp nào có thể nói.

Thiết kế mờ nhạt, vài chỗ có thể đáng chú ý, nhưng series hoàn thiện đều không mang ra, thật uổng là một nhà thiết kế.Ngày hôm nay đúng là lãng phí thời gian, hiện tại nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi.

Thời khắc khắp nơi đều rối loạn, trong sân đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.

Nguồn điện tổng bị người chặt đứt rồi.



Toàn bộ hội trường trong nháy mắt yên tĩnh.

Tối đen, không ai nhìn rõ ai.

Tác phẩm Đỗ Trạch thức mấy ngày mấy đêm bị từ bỏ đột nhiên vang lên.

Tiếng rên rỉ không rõ nam nữ, tràn ngập trong màng nhĩ mọi người, gãi ngứa nơi địa phương ngứa nhất.

Trong hội trường yên tĩnh, có vẻ càng nổi bật.

Một chùm ánh sáng hướng tới sân khấu T.

Trì Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy trong mảnh hỗn loạn, Hồ Văn Hạo đã không rõ tung tích, thay vào đó Trần Đấu ở đài điều khiển âm thanh hướng hắn vẫy vẫy tay, Thường A không biết từ đâu chạy tới, xông thẳng lên đài điều khiển, đèn treo trên cánh tay, dùng sức bật đèn.

Đạo diễn ánh sáng vừa định tiến lên ngăn lại, Thường A lập tức mạnh mẽ nhà tới, liều chết kéo hắn lại.

"Cản ánh sáng lại!" Thường A dùng hết toàn bộ khí lực, hướng Đại Hàm hô.

Đại Hàm giật mình, nhận lấy đèn Thường A thủ bên trong.

Người điều khiển âm thanh rốt cục phản ứng lại, muốn đoạt quyền khống chế, lại bị Trần Đấu giữ lại.

Trong nháy mắt, toàn bộ chủ đài điều khiển đều bị thay đổi.

Ban đầu thuộc về người tổ chức mới Nhân Mã, lúc này tất cả đều bị đổi thành Trì Nhạc.

Thường A tính toán, che ở lối vào đài điều khiển, chặn lại những người kia muốn xông lên.

Nàng hiện tại chỉ có một ý nghĩ, Show must go on, buổi biểu diễn này nhất định phải tiếp tục, không đẻ cho bất cứ người nào ngăn cản, không thể để cho bất cứ người nào quấy rối Trì Nhạc thành công.

Nàng nhớ tới ngày đầu tiên mình đi phỏng vấn ở Sâm Hải, HR hà khắc dùng nhục nhã nàng, đuổi nàng đi, tự mình nỗ lực ngẩng đầu ưỡn ngực làm bộ không thèm để ý, Trì Nhạc từ phòng làm việc đầu hành lang bên kia đi ra, cười với nàng, sau đó, ở giữa một đám mỹ nữ chân dài, chọn trúng nàng — từ nay về sau, nàng chính là trợ lý của ta.

Hắn chưa bao giờ ghét bỏ nàng tay chân vụng về, hắn cũng không quan tâm nàng chỉ là tân binh.

Nàng là cánh chim không gió, thời điểm không có gì cả, hắn cho nàng tín nhiệm không hề giữ lại.

Toàn bộ Sâm Hải, Trì Nhạc là người duy nhất thật lòng đợi nàng.

Trì Nhạc, ngươi không thể thua, ngươi nhất định phải thắng! Thường A hai mắt đỏ ngầy, đem hết toàn lực ngăn cản người tổ chức và bảo an.

Trên sân khấu, màn biểu diễn vốn dĩ đã kết thúc một lần nữa được bắt đầu.

Nàng học Đỗ Trạch lả lướt theo âm nhạc, một đôi chân to dài từ phía sau cánh gà đi ra.Trường bào tơ tằm màu đen, đường viền tinh tế tôn lên vẻ lộng lẫy, nam nhân tràn đầy vẻ đẹp phương Đông đi ra từ phía sau sân khấu.

Mọi người nín thở chăm chú nhìn, mở to hai mắt nhìn nam nhân giữa sân khấu.

Bóng đèn hoa lệ trên sân khấu toàn bộ bị tiêu diệt sạch, chỉ có một chùm ánh sáng đơn giản chiếu vào nguwoif hắn, xinh đẹp tựa ảo ảnh, xinh đẹp tựa giấc mơ.

Làn da trắng cùng trường bào đen đối lập, vải sợi xuyên thấu mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mà cơ bắp mạnh mẽ.

Loại vẻ đẹp mâu thuẫn lại hài hòa, mọi người ở đây đều kinh ngạc.



FUN bỏ mắt kính xuống, cẩn thận nhìn thiết kế trên người nam nhân.

Trường bào Trung Quốc được cách tân, thể hiện nhà thiết kế thật sự công lực thâm hậu.

Nam nhân xuyên qua đám người đang ngạc nhiên, trực tiếp đi về phía trước.

Đi qua vị trí xác định đầu tiên, phảng phất giống như thân thể được điêu khắc bởi Michelangelo(*).

((*) là điêu khắc gia, họa sĩ, kiến trúc sư, nhà thơ và là kỹ sư tài giỏi, xuất chúng. Ông được xem là một trong những nhân vật vĩ đại nhất thời Phục Hưng. Ông có nhiều tác phẩm nổi tiếng như tượng David, Sự phán xét cuối cùng, ... Hầu như bức điêu khắc nào của ông cũng có hình người lõa thể =))) mấy tác phẩm này chắc ai cũng đã từng nhìn qua nhưng không nhớ)Tượng David

Cơ bắp vừa phải, mỗi tỉ lệ trên cơ thể đều Quỷ Phủ thần công (điêu luyện sắc sảo).

Mọi người không tự chủ hít một ngụm khí lạnh, phát ra từng trận ồn ào.

Một chiếc quần lót in hoa đập vào mắt.

Màu sắc diễm lệ, họa sĩ tỉ mỉ, nội dung lộ liễu, không hề không ghẹo người.

Tiếp tục duyên dáng bước về phía trước, thân thể hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật, chính là CRAVE chưa bao giờ công khai quay Ukiyo-e series.

Lông mày FUN rốt cục giãn ra.

Có chút ý nghĩa.

Trên màn hình lớn, chiếu hình ảnh ngoài lề Trì Nhạc và Lục Tỷ cùng quay chụp.

Video là do ZIV cắt nối biên tập, xuất thân từ nghiên cứu sinh ưu tú nhất của The Fit Anh quốc ngành hoạt họa, trình độ rất tốt.

Trong video, lệ khí Lục Tỷ bị Trì Nhạc bá đạo nắm ở trong lòng, ống kính chậm rãi hướng xuống dưới, vuốt ve thân thể Quỷ Phủ thần công, cuối cùng cố định tại quần lót in hình Ukiyo-e series Lục Tỷ đang mặc.

Trên khối màu sắc, hoa văn thân thể giao hợp, kích thích tất cả các ánh mắt. (Nếu ai xem hậu trường phim này rồi thì có thể nhìn thấy cái quần này. Rất kích thích aaaa =))))

Nam nhân cao gầy ánh mắt đi tới cuối sân khấu T, sau đó, lướt qua sân khấu T, xuyên qua sân khấu T, trực tiếp đi lênh cầu thang hướng về đài điều khiển. Hai bên khán đài, khán giả hai mặt nhìn nhau.

Buổi biểu diễn hôm nay có kinh hỉ lẫn kinh hách, mọi người hoài nghi, trò khôi hài, có phải là một phần trong buổi biểu diễn này hay không.

Lẽ ra người mẫu nên ở trên sân khấu T, lúc này lướt qua giới hạn bản thân, đi tới đài điều khiển, tất cả mọi người không khỏi tò mò, bọn họ tiếp theo, muốn làm gì?

Trì Nhạc đứng trên đài điều khiển, mặc quần áo thời thượng, kiểu tóc tinh xảo, cẩn thận tỉ mỉ.

Một đôi mắt hoa đào thâm thúy, từ lúc nam nhân bắt đầu xuất hiện trên đài, khí thế trên người hắn, không bị biến mất chút nào.

Hắn rất hoài nghi, mình có thật sự chờ đợi y ròng rã 5 năm không.

Hắn rất hoài nghi, 5 năm, 1825 ngày cả ngày lẫn đêm, hắn thế nào mà chịu đựng được ngột ngạt cùng mệt nhọc nhớ nhung này?

Lần trước bọn họ cãi nhau, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, có điều 2 ngày ngắn ngủi, hắn dường như đã trải qua vô só Xuân Hạ Thu Đông, dường như một mình khổ sở chờ đợi đến đầu bạc.

Nam nhân nhìn hắn, ánh mắt nhẹ nhàng sau lưng, có gì đó sôi trào mãnh liệt, giống như là được cởi ra phong ấn, đang tích trữ sức lực chờ phân phó.

Nhạc tiến vào đoạn cao trào nhất, toàn bộ bầu không khí hội trường được làm nổi bật ái muội đến cực điểm, cảm giác tê liệt khắp toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau