Tù Binh Của Lão Đại

Chương 10

Trước Sau
Y Thanh Huyền không kìm được rùng mình một cái,mơ hồ cảm thấy sau lời y nói giấu giếm sự thật kinh người,nhưng hắn vẫn hung dữ như cũ: “Anh nói rõ hơn một chút đi! Đừng để tôi đoán mò!”

“Ông ấy xâm phạm khi tôi chỉ mới chín tuổi,giống như dã thú động tình một lần lại một lần dùng sực đối phó đứa bé không có sức phản kháng!” Lôi Đình Ngọc nói thản nhiên giống như đang nói chuyện của người khác,nhưng tia lạnh trong mắt lại làm kẻ khác không rét mà run.”Hơn nữa không chỉ một lần,mỗi khi cậu ngủ ông ấy liền bảo tôi đến phòng tiến hành hành vi man rợ!”

“Anh nói nhảm! Đừng tưởng rằng cha tôi đã chết anh có thể nói xằng bậy!” Y Thanh Huyền không cách nào tiếp nhận gào thét,nếu không phải hai tay bị giữ chặt hắn đã sớm không nhịn được vung quả đấm đánh cái tên dám sỉ nhục cha hắn.”Cha tôi thân là đại ca hắc đạo,lại yêu mẹ tôi sâu nặng,tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy,không cho phép anh vu oan ông ấy!” Cha là người hắn tôn kính nhất,mặc dù mẹ vì sinh hắn mà qua đời,nhưng cha vẫn yêu thương hắn gấp đôi,đền bù tiếc nuối ông mất đi người vợ,bởi vì yêu mẹ hắn cho nên đến khi ông bị ám sát cũng không quen ai,cha hắn tốt vậy làm sao có hành vi biến thái cường bạo trẻ con?

“Cậu thật đúng kính yêu cha mình!Đến giờ vẫn vậy,xem ra ông ấy sắp vai người cha gương mẫu đúng là vô cùng tốt! Nhưng đó bởi vì cậu không biết chuyện phía sau thôi!” Lôi Đình Ngọc lấy một loại ánh mắt có thể làm người ta đông cứng nhìn sang hắn, “Cậu có biết tại sao ông ta thương cậu không? Bởi vì mặt cậu rất giống mẹ mình,ông ấy thật ra muốn xâm phạm cậu nhưng không có lá gan này,chỉ có tìm tôi làm thế thân,mỗi lần ông ấy trên người tôi có được cao trào đều hô tên cậu, đối chiếu những lời bây giờ cậu nói,tôi nghe cũng bật cười! Cậu nói xem có phải rất mỉa mai không?”

Y Thanh Huyền mở to mắt,khiếp sợ quá độ khiến hắn nhất thời không thể tiêu hóa sự thật tàn khốc Lôi Đình Ngọc vừa nói ra,đây nhất định không phải sự thật, Lôi Đình Ngọc đang gạt hắn,cha luôn thương yêu hắn làm sao muốn cường bạo hắn,đánh chết hắn cũng không tin!”Anh...... không được mắng cha tôi! Tôi sẽ không tin!” “Tôi không cần cậu tin hay không tin,chẳng qua nói cho cậu biết một sự thật thôi” Tròng mắt đen sắc bén không cho đường sống của Lôi Đình Ngọc nhìn thẳng hắn,”Tôi làm người để cha cậu phát tiết nhiều nhăm,mãi cho đến năm tôi 14 tiền vào thời kỳ trưởng thành,vóc người bắt đầu cao to cường tráng không còn nhỏ nhắn giống như trước,cha cậu mới không còn hứng thú với tôi,cậu không phải nên cảm ơn tôi mấy năm qua vất vả cực nhọc thay cậu mới đúng chứ?” Y thổi một luồng hơi nóng lên mặt hắn.

Y Thanh Huyền không thể tha thứ y không tôn trọng mình,chán ghét liếc y, “Câm mồm,tôi không muốn nghe những lời dơ bẩn trong miệng anh,người hạ lưu như anh làm sao dám so cùng cha tôi!” Hắn không tin cha hắn là loại người đó,kích động trách móc nói,”Cha tôi có mắt thật như mù,mới truyền vị trí này cho anh!”

Trong lúc bất chợt “Bốp” vang một tiếng thật lớn,cả người Y Thanh Tuyền ngã trên mặt đất,nhất thời trời đất mịt mù không rõ xảy ra chuyện gì,chỉ cảm thấy trên má đau rát,đau đến khó chịu,cho đến trong môi xuất hiện mùi vị máu tanh,hắn mới phát giác mình bị Lôi Đình Ngọc dùng sức bạt tai.

“Anh dám đánh tôi!”

“Tôi có gì mà không dám? Nơi này do tôi làm chủ,tôi thích làm gì ngươi cũng được!” Ánh mắt Lôi Đình Ngọc trên cao nhìn xuống hắn,tràn đầy khí phách tựa như đang nhìn một tù binh bại trận.”Tôi phải dạy cái miệng vô lễ này!Để biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!”

Y Thanh Huyền tức giận thoáng cái nổ bung,từ nhỏ đến bây giờ không ai dám đánh hắn,ngay cả cha còn chưa đánh qua hắn,người đàn ông này có tư cách gì dạy dỗ hắn!Quả thực rất quá đáng,con cọp không phát uy xem hắn như mèo bệnh!”Anh thật lớn gan! Tôi nhất định phải cho anh biết chút màu sắc!” Hắn như phát cuồng xông về Lôi Đình Ngọc,vung lên quả đấm muốn đánh lên mặt y.



Không ngờ quá đấm của hắn bị y giữ lấy,rất nhanh phản kích giống như con cọp đã bị nắm đuôi,lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đánh một đấm lên bụng Y Thanh Huyền, Y Thanh Huyền né tránh không kịp,phát ra một tiếng rên đau,đau đến ngã sấp trên sàn nhà không cách nào bò dậy.

Lôi Đình Ngọc lấy tay lau máu chảy bên khóe miệng,đi tới trước mặt hắn,mạnh mẽ kéo tóc của hắn giống như tuyên bố mình đã thắng cuộc: “Tôi đã không còn như trước kia,đừng tưởng rằng tôi sẽ giống người cha mặt người dạ thú nuông chiều cậu,bắt đầu từ bây giờ cậu nên học chính là phục tùng cùng kính ngưỡng người” hạ lưu” này!”

Bị một thuộc hạ nghe lời nhiều năm đánh ngã trên mặt đất là nỗi nhục lớn nhất,giờ lại nghe y nói vậy với mình,bảo hắn làm sao chịu được!”Anh đừng nằm mơ! Muốn tôi phục tùng anh trừ phi tôi chết, ” Bỏ mặc đau đớn Y Thanh Huyền vùng vẫy muốn đẩy ra tay hắn,vừa tức giận gầm thét,hận không thể xé rách vẻ mặt đắc ý của người đàn ông kia.”Không cho phép ngươi nhục mạ cha tôi làm bẩn tai tôi! Anh căn bản không có tư cách nói ông ấy!”

“Tôi không có tư cách nói?Cậu đến bây giờ còn chưa nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cha mình sao?” Lôi Đình Ngọc trong mắt xuất hiện vẻ dữ tợn,đưa tay đẩy ngã hắn,sau đó đem thân thể nặng nề đặt lên trên lưng hắn, “Vậy để cho cậu tự thể nghiệm cha cậu đã làm gì tôi,như vậy cậu sẽ hiểu rõ cái gì gọi là ô nhục!”

“Anh muốn làm gì?” Y Thanh Huyền theo bản năng cảm thấy nguy hiểm,liều chết vùng vẫy muốn thoát khỏi khống chế của y,nhưng hai bàn tay mạnh mẽ mà có lực đã giữ chặt hai tay hai chân hắn,để cho hắn không có một cơ hội chạy trốn,giống như bị nhốt vào ***g sắt không thể động đậy.

“Cậu sẽ hiểu rõ thôi!” Lôi Đình Ngọc tựa vào bên tai hắn phát ra tiếng cười không có ý tốt,phần thị uy dưới bụng dường như đẩy vào mông hắn.”Nghe qua hai người đàn ông làm sao chưa! Mặc dù không có bộ phận giống phái nữ,bất quá đàn ông vẫn có thể cắm vào!”

“Anh không phải muốn...” Cảm giác phái nam giống mình đang chống đỡ nơi người ta không dám nghĩ đến,Y Thanh Huyền thoáng cái biến mất tinh lực,kích động rống to: “Anhđừng mơ!Đồ biến thái này!”

“Đã quá muộn!” Lôi Đình Ngọc vừa nói vừa tàn nhẫn kéo xuống quần cùng quần lót của hắn,không chút làm dịu dũng mãnh phẫn nộ tiếng vào nơi chặt khít phía sau Y Thanh Huyền.

“A.......!” Y Thanh Huyền phát ra một tiếng rên rỉ,thân thể giống bị xé rách thành hai,tên kia không chút báo trước thô lỗ xâm nhập làm hắn căn bản không có cơ hội ngăn cản,nửa người dưới vừa đau vừa tê dại sắp rách ra,từ nhỏ đã sống trong sung sướng giống như đóa hoa trong nhà kính,hắn đau đến nước mắt rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau