Tù Binh Của Lão Đại

Chương 11

Trước Sau
“A.......!” Y Thanh Huyền phát ra một tiếng rên rỉ,thân thể giống bị xé rách thành hai,tên kia không chút báo trước thô lỗ xâm nhập hắn căn bản không có cơ hội ngăn cản,nửa người dưới vừa đau vừa tê dại sắp rách ra,từ nhỏ đã sống trong sung sướng giống như đóa hoa trong nhà kínhhắn đau đến nước mắt rơi xuống.

“Rất đau sao?” Nhìn thấy thảm trạng của hắn,tên đầu sỏ lên tiếng khàn khàn hỏi vấn đề đã biết còn cố hỏi,không nghe thấy một tia thương tiếc cùng áy náyngược lại có chút nhạo bán.”Tôi chỉ mới để ở lối vào mà thôi!”Thân thể cao lớn cường tráng lần nữa thẳng tiến khiến cho dục vọng to lớn liều lĩnh đánh phá trở ngại chôn sâu vào bên trong.

“A!” Khổng lồ giống như muốn đâm thủng cổ họng Y Thanh Huyền đau đến lần nữa phát ra rên rỉ,so với mới vừa rồi càng đau hơn,dòng máu đỏ tươi theo đó chảy xuống,nhuộm đỏ bức thảm lông dê màu trắnggiống như một bờ biển màu đỏ.

“Cậu chảy máu,Thiếu chủ là lần đầu tiên sao,tôi thật vinh hạnh thế nhưng có thể cướp đi xử nam của Thiếu chủ!” Mắt nhìn xuống nơi chảy ra máu,Y mang theo mười phần ác ý cợt nhã nói, “Nói vậy tôi chính là người đàn ông đầu tiên của Thiếu chủ.”

“Súc sinh!” Khó thể chịu được nhục nhã khiến Y Thanh Huyền tìm lại được lực chiến đấu,ánh mắt phẫn hận vốn khổ sở mất đi ánh sáng đột nhiên lóe lên tia sáng, nước mắt cũng bị hắn ép trở về,thân con cái trong hắc đạo hắn tuyệt không để cha hắn mất mặt,cũng không thể cầu xin tha thứ với kẻ địch.”Mau..... Đi ra ngoài cho tôi!” Dựa vào một loại ý chí kêu ngạo không khuất phục,hắn cố gắng bật ra câu mắng. “Thứ cho tôi không thể nghe theo lệnh Thiếu chủ,bởi vì trò hay hiện tại chỉ mới bắt đầu!” Y chẳng những không bị khẩu khí căm thù đến tận xương tuỷ của hắn ảnh hưởng,ngược lại rất vui vẻ hưởng thụ nơi chặt khít của hắn.”Nể tình đây là lần đầu của thiếu chủ tôi đã ra tay nhẹ,phải biết rằng tôi lúc ấy bị xâm phạm còn đau hơn thiếu chủ gấp trăm lần!”

“Anh quả thực không phải là người! Ngay cả chỗ đó của đàn ông cũng dùng!” Lấy tư thế khuất nhục gục trên mặt đất, Y Thanh Huyền chán ghét quay mặt nhìn chằm chằm Lôi Đình Ngọc cười ngang ngược phía sau,rõ ràng ngày hôm qua còn là một con chó trung thành nghe lời,hôm nay lại dám lớn lối phạm thượng liên tục nhục nhã hắn.

“Tôi không phải người? Vậy người cha đáng kính của cậu là gì?” Lôi Đình Ngọc giống như không chút đếm xỉa nói,nhưng trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.”Ông ấy cũng làm chuyện giống như tôi đấy!” Giống như muốn xác minh lời mình,hắn đột nhiên chuyển động,hung hăng đâm xuyên màng bên trong.

Bộ vị bị thương bị va chạm mạnh lần nữa rỉ ra máu,Y Thanh Huyền quả thực đau đến không muốn sống,cơ hồ muốn bất tỉnh đi,hắn chỉ có thể cắn chặc môi dưới lên tiếng thét.”Không..... được ô nhục cha của tôi.......” Hắn sẽ không tin tưởng lời của tên kia,trong ấn tượng người cha thương yêu hắn không biết làm chuyện như vậy!”Ngươi dám đối với tôi,tôi sẽ không buông tha anh!”

“Làm sao không buông tôi?” Lôi Đình Ngọc không xem lời uy hiếp của hắn là chuyện to tát,trêu đùa thổi khí bên tai hắn, “Ngươi có phải định nói với đám đàn em tôi xâm phạm cậu,sau đó bảo bọn họ báo thù à? Tôi nghĩ đám anh em nghe được tin Thiếu chủ bị đàn ông xâm phạm nhất định rất kinh ngạc!”

“Anh........” Biết hắn không thể nói nhục nhã này với mọi người,nên tên kia không hề sợ hãi,Y Thanh Huyền căn bản tìm không ra lý do phản bác hắn,chỉ có thể dùng ánh mắt hận thấu xương nhìn sang y.

“Sao nói không ra lời? Vừa rồi không phải lòng đầy căm phẫn sao?” Lôi Đình Ngọc nâng lên mông của hắn,thật sâu thẳng tiến,không chút lưu tình triển khai cướp đoạt.



Chưa thích ứng lại bị tiếp tục công kích,Y Thanh Huyền đau đến kêu rên thành tiếng,toàn thân co giật cong lên,một lần lại một lần vừa hung mãnh vừa sâu chạy nước rút làm hắn không còn sức cãi lại, “Ưm ô......”

Tại sao hắn lại bị thế này? Hắn thật hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng,chỉ cần lần nữa mở mắt là có thể phát hiện không xảy ra chuyện gì,nhưng phía dưới nóng rực không cho phép hắn trốn tránh chuyện thực bị đàn ông xâm phạm.

“Cậu có thể lớn tiếng gọi cứu mạng,nói không chừng các anh em sẽ nghe được đến cứu!” Lôi Đình Ngọc cười gian tà,dục vọng dâng cao không chút lưu tình giày xéo người phía dưới.

Khó thể tin đau khổ lần nữa từ chỗ kết hợp đánh tới,Y Thanh Huyền đau đến khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo,nhưng hắn cắn răng nhịn tiếng khóc nấc sắp bậc ra,rất sợ đám anh em bên ngoài nghe được tiếng thét thê lương của hắn sẽ xông vào thấy được hắn bị đàn ông xâm phạm,không,hắn tuyệt không thể để xảy ra chuyện như vậy,tên kia chắc chắn biết hắn không muốn lộ ra nên mới nói như vậy,mới cố ý kích động hắn!

“Tại sao không thét? Tôi rất muốn nghe tiếng rên rỉ cực hay của Thiếu chủ!” Thấy dáng vẻ hắn ôm hận nhẫn nhục,Lôi Đình Ngọc lại càng được voi đòi tiên liếm cổ của hắn rồi đến sống lưng không chút tỳ vết, “Chê tôi làm không đủ sao?”

“Không.... Không phải....” Y Thanh Huyền khó khăn phản bác,da thịt trên lưng truyền đến liếm láp thấm ướt làm cả người nổi da gà, “Anh.. đồ…. vô..... Sỉ....... hạ tiện.....” Hắn xấu hổ và giận dữ lên tiếng mắng chửu,cảm giác mình bị nước miếng tên kia làm ô nhiễm.

“Đáng tiếc tên thấp kém như chó này lại trở thành đại ca ” Nhe thấy hắn nhục mạ, Lôi Đình Ngọc giống càng thêm hưng phấn,cười bá đạo hơn, “Hiện tại mất đi chỗ dựa cậu chỉ có thể nghe lời tôi!”

“Bằng.... Cái gì.......” Mặc dù tôn nghiêm phái nam bị hung hăng đạp vỡ,Y Thanh Huyền vẫn không chịu khuất phục.

“Chỉ bằng di ngôn của cha cậu, ” Lôi Đình Ngọc vừa nói vừa đem thắt lưng thẳng tiến mạnh hơn, “Muốn trách thì trách cha cậu!”

Một luồng sóng lần nữa mang theo ngọn lửa từ địa ngục lan khắp tứ chi,giống như ngồi trên đám mây mất tốc độ,cả người bị lay động ngũ tạng lục phủ như muốn vỡ ra, “Anh.... Không xứng với nói tôi..... cha....” Không muốn bất tỉnh Y Thanh Huyền liều chết để mình tỉnh táo.



“Cậu có biết người cha đáng kính của cậu tại sao đem chỗ ngồi truyền cho ta chứ không truyền cho đứa con ruột thịt không?” Lôi Đình Ngọc nắm lấy đầu người nằm trên mặt đất,buộc hắn đối mặt với mình, “Vì chuộc tội,vì ông xâm phạm tôi nhiều năm!”

Y Thanh Huyền lắc đầu,muốn lấy tay che lỗ tai không muốn nghe hắn nói bất cứ câu nào lên án phụ thân,nhưng đàn ông bắt được tay của hắn kéo ra phía sau,bắt buộc hắn phải nghe.”.... Không....”

“Cho nên ông ta mới giao cậu cho tôi,xem như đền bù! Thậm chí ngay cả địa điểm giấu súng cũng nói cho tôi biết!” Con ngươi đen và u ám của Lôi Đình Ngọc đang phát ra ngọn lửa hừng hực,phân không ra là căm hận hay dục vọng đối với hắn.”Bất quá ông ta đúng là người cha tốt,trước khi chết còn giao cậu cho tôi! Còn nhờ tôi chăm sóc cậu!”

Y Thanh Huyền khó có thể che dấu dao động trong lòng,cha thật đem hắn giao cho tên kia? Chẳng lẽ cha đúng như Lôi Đình Ngọc nói,vì chuộc tội? Không! Không thể tin,tên đó chỉ muốn mượn việc này chửi bới cha hắn mà thôi!

“Nói nghe thật buồn cười,cha cậu thế nhưng đem con trai phó thác cho một người đã từng bị ông ta nhục nhã,” Lôi Đình Ngọc tiếng cười khàn khàn tràn đầy ***,”Thật không biết ông ta đang suy nghĩ gì,quá tin tưởng tôi sao? Hay cho rằng đem chỗ ngồi truyền cho tôi,là có ân điển rất lớn? Ông ta cho rằng tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt đón nhận sao?” Giống như muốn cho hả giận,hắn đưa tay mò tới đầu nhũ nho nhỏ trước ngực Y Thanh Huyền,sau đó dụng lực chuyển động.

Rõ ràng cảm nhận đau nhói ập đến,Y Thanh Huyền nói không thành tiếng,muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không có sức.”Ở...... Tay......” Đáng ghét! Hắn thật hận Lôi Đình Ngọc dám lăng nhục hắn! Càng hận chính mình dễ bị hắn chế trụ!

“Tôi sẽ không dừng tay,Thiếu chủ,cuộc sống còn rất dài,tôi sẽ huấn luyện cho cậu đến khi thân thể cậu vui mừng tiếp nhận ta mới thôi.” Lôi Đình Ngọc không chút kiêng kỵ nói”Nếu nói phụ trái tử hoàn,cha cậu đã đem cậu giao cho tôi,như vậy cậu thay ông ta chuộc tội đi!Đừng quên,ta lúc đầu cũng bị như vậy.” Nói xong hắn lại bắt đầu một trận công kích mới.

“Không........” Y Thanh Huyền bị giữ chặt eo căn bản không cách nào phản kháng,chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ để mặt tên kia mạnh mẽ chiếm đoạt........ Bên trong căn phòng lớn,cánh hoa mềm mại bị phá hủy chảy ra dòng máu đỏ tươi,dọc theo bắp đùi từng giọt từng giọt chảy lên thảm trên mặt đất,phái nam hoảng sợ run rẩy không thôi.

Nơi đó chảy máu khiến Lôi Đình Ngọc cảm thất dễ chịu một lần so với một lần hung mãnh cướp đoạt công thành chiếm đất,mỗi lần đều đâm sau vào đáy,sau đó rút ra đến cửa vào,lại tiếp tục hung hăng đâm vào,không ngừng lặp lại rút ra đâm vào mang theo tiếng nước.

Y Thanh Huyền đau đến toàn thân co giật,con ngươi tràn đầy phẫn hận cùng khinh miệt từ từ mất đi tiêu điểm,khi tên kia đâm sâu cực hạn,hắn đã không thể nói bất cứ câu nào,ngay cả suy nghĩ cũng không thể,chẳng qua như con rốt bị tên kia đùa giỡn,cuối cùng trong đau đớn khó nói nên lời,hắn rốt cục ngất đi.

“Như vậy đã bất tỉnh?” Lôi Đình Ngọc vuốt ve gương mặt mất đi ý thức, “Thật đáng tiếc,tôi vốn còn muốn hưởng thụ khoái cảm chinh phục!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau