Tù Binh Của Lão Đại

Chương 2

Trước Sau
“Súc... Sinh.........” Y Thanh Huyền quả thực sắp thở không được,vui vẻ kích thích niêm mạc nhưng bởi vì tìm không được đường ra,cộng thêm cảm giác bị đè nén nứt vỡ tựa như đang ngâm trong nước ấm lại bị người ta rưới nước nóng lên,toàn thân đầy vết cháy cảm giác khó chịu nói không nên lời,mặc dù như thế hắn vẫn căm hận liếc người đàn ông tàn sát bừa bãi hắn.

“Rất hận tôi sao?” Con ngươi lãnh khốc của Lôi Đình Ngọc chợt lóe tia lạnh,”Đáng tiếc cả đời này cậu cũng không thể thoát khỏi khống chế của tôi,hãy hưởng thụ mùi vị nhục nhã bị người thấp hèn như tôi xâm phạm!”

“Tôi muốn giết anh.......... Có một ngày tôi nhất định sẽ...... Giết anh!” Y Thanh Huyền hung dữ mắng,đối với người vừa ra đời đã ở vị trí cao,sống cuộc sống được người ta cưng chiều,chưa từng bị qua hành hạ cùng khuất nhục.Hắn hận không được đem người đàn ông trước mắt thiên đao vạn quả,bầm thây vạn đoạn để giải trừ mối hận trong lòng.

“Vậy tôi sẽ mỏi mắt mong chờ,có thể được Thiếu chủ giết là hi vọng lớn nhất của tôi!” Mặt Lôi Đình Ngọc không hề thay đổi,khóe miệng vẫn giữ vững nụ cười giễu cợt,giống như con mèo đang giơ ra móng vuốt trêu đùa chú chuột con.”Nhưng muốn cậu cũng phải có khả năng rồi hãy nói! Theo bộ dạng hiện tại của Thiếu chủ làm sao giết được tôi đây?” Hắn vừa nói,vừa chạy nước rút con quái vật lớn trong cơ thể.

“A -” Thừa nhận khổng lồ đánh sâu vào,Y Thanh Huyền cố gắng ép mình nuốt tiếng thét thảm thiết kia trở về,ở trước mặt người đàn ông này hắn tuyệt sẽ không bật ra tiếng rên rỉ yếu thế,bởi vì hắn biết rõ người đàn ông kia làm vậy chính là muốn nhìn thấy bộ dạng hắn bi thảm khóc nức nỡ,muốn hắn bỏ đi tia tự ái cuối cùng xin y buông tha,hắn sẽ không cho tên kia vừa lòng.”Anh.... Đừng tưởng rằng.... Tôi giết không được anh... Anh đối với ta như vậy... Tôi tuyệt không tha cho anh....” “Phải không?” Người đàn ông cười khẽ hai tiếng,cúi người xuống nói nhỏ bên tai hắn, “Tôi đang chờ,xem cậu làm sao giết tôi? Là dùng hai tay bị trói chặt giết sao? Hay dùng thân thể tuyệt đẹp mê người này để giết? Bản thân tôi thích dùng phương pháp thứ hai!” Khẽ cười,giống như cười nhạo hắn không tự lượng sức,lại giống như đang trêu đùa hắn,mang theo hơi thở nóng bỏng xẹt qua bên tai hắn,khiến hắn nghe giận đến cả người run lên.

“Hừ...... tên khốn... đồ.....” Hắn đem hừng hực lửa giận và thống hận biểu hiện trên mặt,không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Lôi Đình Ngọc,hai tay thử muốn thoát khỏi sợi dây trói buộc nhưng tốn công vô ích.

“Thiếu chủ càng dùng vẻ mặt này nhìn tôi càng làm tôi hưng phấn! Một con ngựa bất tuân có thể kích thích sự chinh phục trong người đàn ông!” Không thèm nhìn tia phản kháng lóe lên trong mắt người kia,y đưa ngón tay tới trước ngực hắn,trêu đùa kéo nụ hoa nổi lên trước ngực.

“Ưm... Đừng đụng.....” Chán ghét bị đàn ông vuốt ve,Y Thanh Huyền cực kỳ hận mình không thể tay y ra.Ngày qua ngày sinh hoạt bị nhốt độc chiếm, thân thể không biết trải qua bao nhiêu lần ô nhục,khiến hắn không cách nào nhịn bị người đàn ông đó dịu dàng đụng chạm vuốt ve.Nếu như chỉ thân thể bị tra tấn,hắn còn có thể cắn răng chịu đựng,nhưng người này rõ ràng muốn bóp nát tia kiêu ngạo của hắn,làm hắn sa vào trong khoái cảm y ban trở thành người để y trêu đùa...... càng làm cho hắn cảm thấy tổn thương chính là hắn cảm thấy mình giống như nam sủng!

“Trở nên cứng thế còn bảo đừng đụng!Con nít mà nói dối phải bị trừng phạt!” Người đàn ông cúi đầu dùng miệng ngậm vào viên thịt biến cứng,giống như trừng phạt dùng sức cắn lên!

Máu toàn thân trong nháy mắt toàn tập trung một chỗ,Y Thanh Huyền cảm nhận được khổ sở bị vật sắc đâm vào,nhưng cảm giác đau chỉ thoáng qua,tiếp theo là một loại khoái cảm làm da đầu tê dại,gắng gượng nửa người dưới so với mới vừa rồi còn sưng lớn hơn.Tại sao có thể như vậy? Hắn rõ ràng không nên có bất kỳ phản ứng,chẳng lẽ thân thể trải qua nhiều ngày điều giáo trở thành dù bị ngược đãi cũng có cảm giác?

“Rất nhạy cảm! Thiếu chủ tựa hồ rất thích thế này,nhưng để làm cho Thiếu chủ vui vẻ tôi sẽ cố gắng trừng phạt!” Người đàn ông lấy ra một bó tơ trên đầu giường,chia ra trói hai điểm đỏ cứng rắn hai bên ngực Y Thanh Huyền,sau khi thắt gút lại đem hai đầu sợi tơ gộp lại cầm trên tay dùng sức kéo.

“A a.....” Y Thanh Huyền rốt cục không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết,thân thể không ngừng đổ mồ hôi cong lại giống như dây cung.



“Phía dưới thiếu chủ siết tôi thật chặt nha!” Bởi vì đau đớn,nơi đó co rút lại,khiến người đó cảm thấy một trận khoái cảm như bị người ta mút chặt, “Có phải không rất thích trừng phạt thế này?” Người đàn ông cười ác ý,nửa người dưới công kích vào chỗ kết hợp.

“Dừng tay...... Dừng tay......” Bị hung khí của hắn tàn sát Y Thanh Huyền muốn chết không được muốn sống không xong,hắn cảm thấy nơi đó tựa hồ chảy ra máu,đau nhói cơ hồ khiến hắn muốn rơi nước mắt,hắn mạnh ép xuống,món đồ chơi lại bị đội về phía sau,giống như bị điện giật run rẩy.

“Muốn giải phóng sao?” Lôi Đình Ngọc vui vẻ nhìn gương mặt hắn vừa đau đớn vừa vui vẻ,đưa tay ôm trọn phân thân giữa hai chân bị trói bắt đầu xoa nắn.”Chỉ cần cậu xin tôi,tôi sẽ để cậu giải phóng! Như thế nào?”

“Anh.... đừng mơ....” Cơ thể muốn phát tiết rồi lại bị buộc đảo ngược trở về, so với chỗ mập hợp bị giày xéo còn khó chịu hơn, Y Thanh Huyền không muốn chịu thua,hai mắt nếm cả *** đau khổ oán hận nhìn chằm chằm y.

“Không sao,tôi có rất nhiều thời gian cùng phương pháp khiến cậu khuất phục......” Lôi Đình Ngọc cắn vành tai của hắn nói,”Dù sao muốn thuần phục một con ngựa kêu ngạo,phải tốn nhiều tâm lực!” Sau khi lộ ra ánh mắt tàn khóc,y tăng nhanh tốc độ va chạm,bàn tay nắm sợi tơ không ngừng khẽ động.

Y Thanh Huyền điên cuồng giãy dụa thân thể,như muốn trốn tránh khổ sở,châm chọc chính là theo động tác người đàn ông kéo vú hắn ra,đồng thời vọt tới cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau đớn,cơ hồ khiến hắn rơi vào trạng thái cuồng loạn,ý thức từ từ mơ màng,liều chết muốn duy trì ở một tia tôn nghiêm cuối cùng, không muốn bị người đàn ông này khống chế.

Cho dù bị mất tự do,thân thể bị nhục nhã và trêu chọc,hắn cũng không thể mất đi mình!Hắn nhất định phải tìm cơ hội trốn đi!Đợi đến ngày hắn được tự do,sẽ đến đoạt vị trí vốn thuộc về hắn,cũng là ngày tên khốn này phải chết.

“Cậu rất hận tôi sao? Nhưng bất quá đây chỉ là màn mở đầu mà thôi!” Giống như nhìn thấu oán hận núp trong con ngươi hắn,người đàn ông nhẹ nhàng rút ra,sau đó không chút lưu tình đâm vào chỗ sâu.”So với cách thiếu chủ trước kia đối với ta còn không bằng chó thì đây chưa bằng một phần mười nha!”

Y Thanh Huyền thân thể đau đến muốn co rút lại,nhưng hắn biết vô luận mình giãy dụa kháng cự thế nào,người đàn ông này sẽ không ngừng lại xâm phạm cùng hành hạ,đây chính là trả thù,trả thù hắn trước khi không thèm ngó đến y.......

Nếu như lúc ấy cha không hỏi hắn muốn chọn người bạn nào trong cô nhi viện mà hắn thích về làm bạn cùng cận vệ,nếu hắn không chọn Lôi Đình Ngọc,thì bây giờ cũng không phải chịu loại nhục nhã này?

Trong khi suy nghĩ ngẫn ngơ,hắn không khỏi nhớ lại khoảng thời gian cha hắn còn sống,nhớ lại thời điểm hắn oai phong đắc ý......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau