Tù Binh Của Lão Đại

Chương 7

Trước Sau
Nét bối rối rất nhanh tản đi trên mặt Lôi Đình Ngọc,y trở lại vẻ hờ hững ban đầu”Là tôi mạo phạm,xin thứ tội!” Y cúi đầu không chút phản bác thừa nhận Y Thanh Huyền nhục mạ,chẳng qua lấy tay nhẹ lau dòng máu chảy bên khóe môi.

“Nếu muốn tôi tha tội thì quỳ xuống sám hối”Y Thanh Huyền không buông tha tiếp tục nói, “Sau đó cầu xin tôi tha thứ,nói anh lần sau sẽ không dám tái phạm nữa!”

Lôi Đình Ngọc ngẩng đầu,trong mắt lóe ra tia lửa nhưng ngay sau đó biến mất trong đầm sâu đen đặc.”Thiếu chủ nói rất đúng.” Nói xong y quỳ xuống,đầu gục trên mặt đất hiện ra tư thế giống như con ếch.”Xin Thiếu chủ tha tôi,lần sau tôi sẽ không tái phạm.”

Y Thanh Huyền từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh,một cước dẫm lên lưng y “Coi như anh còn tự biết lỗi của mình,nhưng anh nên biết rõ thân phận của mình,anh chẳng qua là con chó cha cho tôi,sau này không có mệnh lệnh của tôi không cho phép anh nhìn thẳng mặt tôi, có nghe không?” Bị hắn nhục nhã vẫn không thay đổi sắc mặc,người này quả nhiên là con chó hết lòng trung thành!

“Dạ,tôi hiểu.” Lôi Đình Ngọc cúi đầu nói thật nhỏ. “Hiểu lời thì nhanh lui ra,tôi muốn ngủ!” Y Thanh Huyền lại ngã xuống giường nói.”Còn nữa,không có chuyện gì thì đừng đến ầm ĩ ta!”

“Vậy tôi cáo lui trước!” Lôi Đình Ngọc đứng dậy khom lưng lui ra ngoài.

Nghe được tiếng động đóng cửa lại,Y Thanh Huyền dường như thỏa mãn nhắm hai mắt,cuối cùng thở dài một hơi,để sau này tên này còn dám dùng ánh mắt sắc bén kia nhìn mình nữa không!

Cơn buồn ngủ đánh tới,Y Thanh Huyền từ từ rơi vào mộng đẹp,không biết vận mạng của hắn sắp thay đổi lớn trong một đêm.

Đêm khuya yên lặng,hắn đang ngủ say đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục không ngừng,nghe vừa khẩn cấp vừa vội vã.”Thiếu chủ, Thiếu chủ,ngài có ở bên trong không? Xảy ra việc không hay rồi!”

Bị đánh thức Y Thanh Huyền dụi dụi đôi mắt,rất không thoải mái khởi động nửa người trên,”Người nào? Đứa nào lớn mật ầm ĩ lúc tôi đang ngủ? Không phải dặn Lôi Đình Ngọc không cho bất luận kẻ nào đến ầm ĩ ta sao?”

Không đợi hắn rống xong,cửa phòng đã bị đánh mở,một đàn em hấp tấp chạy vào.”Thật xin lỗi,Thiếu chủ,quấy rầy ngài yên giấc,nhưng trong bang xảy ra chuyện khẩn cấp,tôi nhất định phải tới báo cho ngài mới được.”



“Chuyện gì mà ngươi bối rối như vậy!” Y Thanh Huyền đưa tay xoa eo,ngáp một cái nói.”Nếu không phải chuyện lớn như lời ngươi nói thì cẩn thận đấy!”

“Thiếu chủ,trong bang vừa nhận được tin tức xấu “Mặt tên đàn em đó tái như tờ giấy, “Đại ca một canh giờ trước đi ra ngoài ai ngờ trên đường gặp phải sát thủ bắn chết,trải qua cứu chữa không có hiệu quả,ngài ấy đã qua đời.”

Y Thanh Huyền nghe thấy hoàn toàn không còn buồn ngủ,hoảng sợ mở to hai mắt nhìn,quả thực sét đánh giữa trời quang, “Ngươi nói cái gì? Cha ta ông ấy đã chết?” Đột nhiên tới tin dữ làm hắn nhất thời không thể tiếp nhận,sao có thể tin tưởng người cha nổi tiếng ác độc của hắn bị người ta giết?

“Đúng vậy,khi nhận được tin tức này chúng tôi cũng không tin là sự thật,nhưng từ trong miệng anh Lôi nói ra,tuyệt đối không sai! Bởi vì lúc ấy đại ca ra khỏi cửa chỉ cho mỗi anh Lôi đi theo ông,cho nên hắn là người duy nhất biết xảy ra chuyện gì, ” Tên đàn em khó nén bi ai nói.”Không nghĩ có sát thủ tới đánh bất ngờ,sớm biết vậy bất luận dùng cách gì tôi cũng ngăn ông ấy ra cửa.”

Y Thanh Huyền thân thể lảo đảo,cha thật đã chết rồi! Tại sao? Là ai phái sát thủ giết ông ấy!”Là Lôi Đình Ngọc theo cha ra ngoài? Sát thủ là ai? Y có bắt được người kia không?”

“Thật đáng tiếc,sát thủ sau khi bắn trúng đại ca,anh Lôi cũng dùng súng phản kích,sát thủ bị trúng đạn đã bỏ chạy,bởi vì lo cho vết thương của đại ca,nên anh Lôi không lập tức đuổi theo,tên kia đã nhân cơ hội trốn thoát!” Tên đàn em lòng đầy căm phẫn báo cáo, “Thật quá ghê tởm,thậm chí có người muốn giết đại ca,nếu như bị em bắt được em nhất định sẽ giết hắn báo thù cho đại ca.”

Y Thanh Huyền mắt sáng như đuốc,bi phẫn nói: “Bất kể ai phái sát thủ đến giết cha ta ta đều không tha cho hắn,ngươi ra ngoài thay ta hạ lệnh bảo các anh em đuổi theo,phải bắt được tên sát thủ kia,nếu hắn bị thương nhất định chạy không được xa,nhớ kỹ phải bắt sống hắn,trước khi hỏi ra chủ mưu đứng sau tuyệt không thể giết hắn!” Hắn không rơi một giọt nước mắt,thân là con cháu hắc đạo tùy thời cũng có thể gặp phải tình huống sinh ly tử biệt,cho nên hắn tuyệt không để lộ thái độ mềm yếu,ngược lại hắn muốn hóa bi phẫn thành sức mạnh mới có thể báo thù huyết hận cho cha.

“Ngài yên tâm,những lời nhắn nhủ của thiếu chủ Anh Lôi cũng đã cho các anh em đi làm.” Đàn em cung kính trả lời.

Y Thanh Huyền nghe ra trong miệng hắn không ngừng nhắc đến tên Lôi Đình Ngọc,lông mày nhỏ nhắn bất mãn nhíu lại,lạnh lùng nói: “Lúc nào đến phiên hắn thay thế ta lên tiếng rồi? Chẳng lẽ các ngươi quên ta mới là Thiếu chủ sao?”

“Xin bớt giận,tôi và các anh em tuyệt không quyên ngài là Thiếu chủ của chúng tôi.” Tên đàn em vội vàng xin tội “Chẳng qua Anh Lôi hắn.......” Hắn nao núng nhìn sắc mặc khó coi của Y Thanh Huyền muốn nói lại thôi.

“Hắn cái gì,có lời gì mau nói nhanh,đừng có dông dài!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau