Tu Chân Chi Phụng Quân Tam Giới

Chương 2: Sao băng Bắc Đẩu

Trước
"Lôi Ngạo, cậu nghiên cứu thiên văn học, này toàn cầu Bắc Đẩu mưa sao băng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lý Bác Nhiên nhìn bầu trời, lúc này một ít sao băng đã bắt đầu xẹt qua không trung.

"Tớ đã tra cứu rất nhiều sách, không có quyển sách thiên văn nào ghi lại nội dung về sự xuất hiện của Bắc Đẩu thất tinh sao Đại Hùng." Lôi Ngạo cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn chưa từng nghe qua về sao băng Bắc Đẩu, nó trống rỗng xuất hiện và không có ghi chép nào về nó cả.

"Bắt đầu rồi." Lăng Thiên trầm giọng nói, ba người ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này sao băng nhanh chóng xẹt qua không trung, trong màn đêm xuất hiện càng ngày càng nhiều sao băng, giống như đó là những tia sáng mang theo sao trời khiêu vũ.

"Hả? Không!" Lôi Ngạo đột nhiên kêu lên, "Ba người các cậu lại đây, bốn người chúng ta cùng nhau, đừng tách ra." Lý Bách Nhiên không chút do dự kéo Y Tình đến bên người Lôi Ngạo, Lăng Thiên cũng thu hồi khí chất lười biếng, đi đến bên cạnh hắn.

"Ngạo, sao vậy?" Lăng Thiên nhìn Lôi Ngạo, y biết hắn có thể đã phát hiện cái gì, nhưng xem ra cũng không phải chuyện tốt.

"Cậu không cảm thấy kỳ quái sao, hiện tại là mùa hè, trên núi bình thường ban đêm muỗi nhiều, sẽ có côn trùng, nhưng tại sao đêm nay trên Cổ Sơn lại không nghe được bất kỳ tiếng muỗi cùng côn trùng nào?" Lôi Ngạo kéo Lăng Thiên bày tỏ thắc mắc trong lòng.

"Lên núi có rất nhiều người nhưng lại không làm một con chim nào giật mình, ngay cả một con dơi cũng không xuất hiện." Sau câu nói của Lôi Ngạo, Lý Bách Nhiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn, Cổ Sơn hôm nay có vẻ yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ tiếng nói của đám đông, hắn thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng nào dù là nhỏ nhất.

"Đi thôi, chúng ta xuống núi đi, trận mưa sao băng đêm nay thật kỳ lạ." Lôi Ngạo đã tra gần hết tất cả các cuốn sách về mưa sao băng, nhưng cũng không tìm thấy một ghi chép nào về sao băng Bắc Đẩu. Bản thân nó vốn rất kỳ lạ, thêm tối nay khi đến Cổ Sơn không nghe thấy tiếng côn trùng, thậm chí không thấy bóng dáng của côn trùng.



"Mau lên, xuống núi đi, đừng xem nữa, trận mưa sao băng tối nay tuyệt đối không bình thường." Không biết vì sao, Lăng Thiên nhớ tới câu nói chiều nay đọc được trong "Thượng Cổ sử", y chợt nhớ ra trong quyển sách có ghi lại một số nội dung về trận mưa sao băng Bắc Đẩu.

"Thiên Quang Thất Tinh, Sao Băng Phá Không, Thiên Chấn Địa Động, Thái Cổ Thiên Môn, Hỗn Nguyên Động Khai.." Đây là một câu được lưu lại trong "Thái Cổ Sử".

" "Thiên Quang Thất Tinh, Sao Băng Phá Không, Thiên Chấn Địa Động, Thái Cổ Thiên Môn, Hỗn Nguyên Động Khai.. Thiên Quang Thất Tinh, cũng chính là Bắc Đẩu thất tinh, Sao Băng Phá Không, chính là hiện tại Bắc Đẩu thất tinh mưa sao băng, Thiên Chấn Địa Động, thiên chấn? Địa động? Không xong, động đất. Mau, nếu tớ lý giải không sai thì ở đêm nay, khi Bắc Đẩu thất tinh mưa sao băng xuất hiện, liền sẽ phát sinh động đất." Trong bốn người, Y Tình nghiên cứu sâu nhất về cổ văn, nếu cô ấy lý giải không sai, thì những lời này chính là báo trước động đất sắp sảy ra. Bắc Đẩu thất tinh có, mưa sao băng cũng có, kế tiếp là Thiên Chấn Địa Động, có khả năng lớn đây chính là đoán trước động đất phát sinh. Y Tình hiện tại không có tâm tình suy đoán vì sao trong cổ văn lại có một câu dự báo trước động đất như vậy, điều cô ấy cần làm lúc này là cùng ba người bạn của mình rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Hai câu phía trước đã ứng nghiệm, cô không dám chắc câu thứ ba có thành sự thật hay không, nhưng phòng trước vẫn hơn

"Đi đi!" Lý Bác Nhiên thấp giọng hô một tiếng, bốn người nhanh chóng đi xuống núi. Lúc này, trên bầu trời đêm càng ngày càng có nhiều mưa sao băng lướt qua, tốc độ càng lúc càng nhanh, có rất nhiều người cảm thán, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra quay chụp lại cảnh tượng ngoạn mục này mà không hề hay biết Cổ Sơn đang khẽ run lên.

Tuy rằng những người khác không cảm giác được, nhưng bốn người lại cảm nhận rất rõ ràng, họ yên lặng nhìn nhau, trong mắt không che giấu được kinh ngạc cùng sợ hãi, câu thứ ba bắt đầu thành hiện thực, Cổ Sơn bắt đầu run lắc, tuy không lớn nhưng rõ ràng đó là dấu hiệu báo trước của một trận động đất.

Mưa sao băng dày đặc đến mức chiếu sáng cả bầu trời đêm. Các phương tiện truyền thông đưa tin từ khắp nơi trên thế giới đồng thời phát sóng cảnh tượng có một không hai này. Nó thực sự ngoạn mục. Đây sẽ là trận mưa sao băng lớn nhất và tráng lệ nhất từng được ghi nhận.

Tuy nhiên, khi mưa sao băng chiếu sáng bầu trời đêm, núi bắt đầu rung chuyển ngày càng mạnh. Đến lúc này đám đông mới nhận ra tai họa sắp ập đến. Họ đã không còn quan tâm đến việc chiêm ngưỡng cảnh tượng ngoạn mục trên bầu trời mà bắt đầu hỗn loạn, nhiều giọng nói khác nhau, nhưng mỗi âm thanh đều xen lẫn sự kinh hoàng và hoảng loạn, đám đông sục sôi, tiếng trẻ con khóc, người lớn gào thét vẫn tiếp tục.

Mưa sao băng dày đặt bao nhiêu thì động đất càng dữ dội bấy nhiêu. Lúc này, khắp nơi trên thế giới núi lửa bắt đầu chấn động phun trào, bất luận là núi lửa đã ngừng hoạt động, hay đang hoạt động, thậm chí bị phán định núi nửa chết cũng đều phun ra khói đặc cùng dung nham nóng đỏ. Mà vệ tinh của các quốc gia trên quỹ đạo bên ngoài trái đất, bất kể là vệ tinh thời tiết, vệ tinh quân sự, vệ tinh trinh sát, vệ tinh thông tin liên lạc.. Nói tóm lại, tất cả vệ tinh đều đã mất liên lạc với trái đất vào lúc này. Toàn bộ trái đất đang trong hoảng loạn và hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước